Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 THƯỢNG

"A...A... Hắc... Ta nói tới đâu rồi? Giống như hơn chín tháng trước ta đã từng nói, ả nhất định không chịu nổi cô quạnh, đi tìm nam nhân mới, ha ha, ách... A..."

Ánh trăng lạnh như băng, chiếu vào sâu trong phòng ngủ bề bộn, hai thân thể nóng như lửa đốt như hòa nguyện vào nhau, nếu nhìn kỹ một chút, trong đó có một người còn đang mang bụng thật lớn, bởi vì vận động kịch liệt mà lắc lư lên xuống.

"Nếu như không phải do ngươi, cô ấy cũng sẽ không rời khỏi ta!"

Lại một lần nữa dùng sức trùng kích, giống như muốn trút hết nổi bất mãn trong lòng, cùng với sự phẫn hận đối với người phản bội hắn.

"Ách...! Hắc... Hắc... Sẽ không rời ngươi sao? Ngươi và ả nhận thức được bao lâu, cho đến khi các ngươi kết hôn, mới biết nhau được một năm! Ta không tin trong thời gian ngắn như vậy, ả có thể yêu ngươi như ta! Cho dù ngươi mất tích cũng muốn thấy thi thể mới cam lòng! A!!"

Kịch liệt vận động kích thích đến thai nhi vốn đang ngủ say, ở trong cơ thể mẹ không ngừng đấm đá, như muốn đối kháng với sự thô bạo của cha.

"Ta mất tích? Nếu như không phải ngươi nhốt ta ở chỗ này, ta vốn đã cùng người yêu của mình có một gia đình trọn vẹn, cô ấy sẽ sinh cho ta những đứa con đáng yêu, mà không phải là ngươi!"

"Thế nhưng ả đã phản bội ngươi, đã yêu thương, nhung nhớ một người đàn ông khác trong lòng, còn tiện thể mang tài sản của ngươi đi... Ả yêu ngươi? Ngươi vẫn còn nghĩ ả yêu ngươi? Ha ha... Ngô...!!"

"Được rồi... Được rồi... Ta không nói lại ngươi... Đúng vậy, cô ấy không thương ta, tất cả đều bị ngươi nói trúng hết rồi, cái cô ấy yêu là tiền của ta! Còn có, bụng của ngươi co rút, chết tiệt, nó cũng..."

Bụng đủ tháng to tròn, trong lúc hai người cùng đạt đến cao trào bỗng nhiên co rút lại, dùng mắt thường cũng có thể thấy được vị này đang bắt đầu sản trình, cung lui mãnh liệt làm cho bụng biến đổi.

"Ách... Đau quá!..."

"Nguyệt, không sao chứ?"

"Đừng... Đừng đi ra... Mau làm xong chuyện đi..."

"Nếu như ngươi xác định đây không phải cung lui, cũng không phải muốn sinh, ta đây sẽ tiếp tục."

"Ừ, không phải cung lui."

Phong đỡ trán bất đắc dĩ, hay là nên đi ra.

"Khi ngươi muốn làm chuyện gì, có thói quen sẽ đổi trắng thay đen, cưỡng từ đoạt lý. Ta sao có thể quen một thanh mai trúc mã như ngươi? Người khác biểu lộ đều ôn tồn lễ độ, thiện giải nhân ý. Ngươi xem lại bản thân một chút đi, âm hiểm giả dối, thủ đoạn độc ác, uống phí sinh ra đã có một khuôn mặt như thiên thần."

"Cục cưng, cha của con đang khen ba ba của con lớn lên thật xinh đẹp, cho nên chúng ta lát được hãy sinh được không? Để ba ba và cha "làm xong chuyện" đã."

"Ngươi thực sự không biết xấu hổ chút nào sao?"

Nguyệt nhìn Phong không nhanh không chậm mặc quần áo vào, biết rằng muốn làm xong chuyện là không thể nào, y xoa xoa bụng, bởi vì da rất mỏng, hơn nữa cung lui mạnh mẽ gần như muốn đem hình dạng hài tử đè ép đi ra, đau đến y thở không nổi.

Nhìn người nằm trên giường cả người đầy mồ hôi bóng láng, Phong không khỏi cảm thấy chủ nhân thân thể này thực sự rất đẹp, kỳ thực đối với chuyện bị phản bội cũng không quá lưu tâm, chẳng qua là cảm thấy làm đàn ông, tự tôn bị tổn thương mà thôi. Nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt, giúp y lau thân thể.

"Bụng không có động tĩnh, ngươi nói xem cung lui lúc nãy có phải hay không là giả, là cục cưng muốn cảnh cáo chúng ta không nên quá khích thích? Cho nên, Phong, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng một chút sẽ không thành vấn đề, chúng ta làm một lần nữa nha~"

"Câm miệng, sản đạo đều đã nhuyễn rồi."

Đến tận trước khi cung lui lần thứ hai đi tới, Nguyệt vẫn còn kiên trì trêu chọc Phong, chẳng qua là tới khi y sắp thành công làm tan rã ý chí của Phong, thì cung lui mãnh liệt lại làm kế hoạch của Nguyệt một lần nữa thất bại. Sau đó cho dù khiêu khích như thế nào, Phong luôn lộ ra vẻ mặt như băng sơn, không thèm để ý.

"Ngô... Hắc... Hắc... Ngô —–!!!"

"Đã kéo dài còn 1 phút, thời gian hình như quá nhanh. Lần này mới lần thứ 3, mà thời gian hầu như không còn khoảng cách."

Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất để điều chỉnh hô hấp, lúc này đầu đã đầy mồ hôi, sợi tóc mềm mại đều dán sát lên mặt, cả người như mới từ trong nước đi ra."

"Ta không sao... A... !!"

"Hay để cho quản gia kêu bác sĩ đến đây đi."

Phong nói xong liền đứng dậy hướng ra cửa, không ngờ bị Nguyệt bắt lại.

"Không cần! Ta cũng là bác sĩ, tại sao còn muốn kêu bác sĩ khác! Không được phép đi!"

"Ngươi đây đang dùng sinh mệnh đứa nhỏ của chúng ta ra đùa giỡn sao?! Đều đau thành như vậy đừng tùy hứng nữa có được không?"

"Không có việc gì... Rất bình thường, còn ở trong phạm vi kiểm soát của ta... A..."

Kỳ thực từ 8 giờ trước, Nguyệt đã bắt đầu sản trình, lúc đó y vẫn còn trong phòng nghiên cứu đề tài của mình, cung lui cũng không mạnh lắm, làm cho y cảm thấy muốn lâu lắm hài tử mới ra đời. Vì vậy y tiêm thuốc trợ sản, sau đó muốn tới phòng Phong, nói cho hắn biết, hài tử của họ sắp chào đời. Nhưng mà lúc này Quản gia lại đưa tới 1 phong thư, là vợ Phong gửi tới, trong thư muốn y nhắn lại dùm: "Nếu như Phong đã trở về, thì nói với hắn là ta xin lỗi hắn."

Điều này làm cho Nguyệt hỉ thượng mi sao (Ngướng mày vui mừng), đem người nhốt gần 10 tháng, đứa nhỏ đều sắp phải sinh, người nọ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thực. Sau đó y lại muốn giễu cợt Phong một chút, Phong mặc kệ đúng sai, nổi giận, y nhân tình hình đẩy ngã Phong, hai người bởi vì hành động mạnh mẽ, vừa mới bắt đầu Phong đã cảm thấy bụng của Nguyệt thai máy...

Chỉ nghe Phù một tiếng, dưới cung lui mãnh liệt, nước ối cũng nhanh chóng tràn ra ngoài, tung tóe khắp mặt đất.

"Phù ta đứng lên... Ta phải ngồi xuống..."

"Không sao chứ? Sắc mặt đều trăng như vậy, kêu bác sĩ có được không?"

Phong quỳ trên mặt đất, để Nguyệt ôm lấy cổ của hắn, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở ồ ồ của y. Mỗi lần cung lui mãnh liệt, hô hấp của y đều trở nên gấp gáp, sau đó lại thở dài.

"Không cần đi..."

"Ta chỉ muốn xuống lầu kêu quản gia gọi thầy thuốc mà thôi."

"Không được..."

"Ai..." Phong bất đắc dĩ.

Đến lúc Nguyệt buông hắn ra, trong mắt tràn ngập tơ máu cùng nước mắt, mỗi ngày đều ép buộc y đến khi mang thai, y làm sao không rõ vị thanh mai trúc mã này yêu thương mình thế nào. Cũng không cùng y thương lượng đã kết hôn, thực muốn bóp nghẹn y.

Không biết qua bao lâu, hai người vẫn duy trì tư thế này, âm thanh rên rĩ cùng mới tiếng hơi thở đan xen vào nhau, Phong không ngừng mát xa lưng eo của Nguyệt, điều hắn làm chỉ có thể như vậy.

"Ta cảm giác, hình như muốn đi ra."

HẠ

"Ta cảm giác, hình như muốn đi ra."

Bất thình lình nói một câu như vậy, Phong toàn thân đều khẩn trương.

Đem người đỡ lên giường, đặt nằm ngửa, Phong lấy ngón tay luồn vào trong sản huyệt, phát hiện ra một ít lông mao, cảm giác như gần trong gang tấc.

"Đợi tới cung lui phải cố sức."

"Ta là bác sĩ, ta đương nhiên biết! A—–"

"Ngươi biết nhưng lại không chịu cố sức a!"

"Câm miệng! Đau a!"

"Đau cũng cố sức cho ta!"

Ngô –! ! Hắc. . . Hắc. . ."

""Tốt, tốt, hô hấp, đúng, hô hấp."

"Thật phiền quá đi..."

"Ta đi đây, kêu bác sĩ chắc không còn kịp rồi, ta sẽ kêu quản gia thay thế ta, để hắn đau lòng ngươi."

"Ngươi... A —-!!"

"Cố sức!"

"Ngô –! ! ! Khó chịu. . . Đã ở nơi đâu vậy!"

Phong nhìn xuống phía dưới, đầu thai đen đen đã ở ngay huyệt khẩu, tùy theo Nguyệt dùng sức một chút sẽ lộ ra bên ngoài, chỉ có điều vô cùng gian nan, di chuyển phi thường chậm chạp.

"Đừng nóng vội, ta giúp ngươi."

Vừa nói vừa dùng ngón tay từ từ mở rộng hai bên huyệt khẩu.

"A—–!!!! Đau quá!!"

"Cố sức cố sức! !"

Nguyệt dựng thẳng người, một tay nắm thật chặt bắp tay của Phong, gần như muốn bóp nát, còn một tay không ngừng đè xuống bụng lớn đang kịch liệt thu hẹp. Sau đó, cả người nặng nề ngã xuống, không ngừng thở dốc, còn không kịp hoãn khí, một đợt cung lui khác lại tới, lập đi lập lại, tựa như vực sâu vô tận.

"Không sinh. . . ! !"

"Lại muốn nổi điên gì đây? Đứa nhỏ cũng sắp đi ra rồi!"

"Đau a ——!!"

"Câm miệng, sinh con!! Nếu không ngày mai ta sẽ rời khỏi đây mang người kia đoạt trở về, cả đời này không bao giờ... nói chuyện với ngươi!"

Tựa như một hồi sấm sét giữa trời quang, trong lòng Nguyệt nổi lên cỗ lửa giận hừng hực không tên, y bỗng gập người dậy, thai nhi bởi vì đủ lực đạo, thiếu chút nữa bên dưới đã bị xé rách, đầu đã ép một chút ra ngoài.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa? !"

Không để ý đầu thai kẹp ở giữa hai chân, Nguyệt như muốn xuống giường.

"Nguyệt, ngươi muốn làm gì, mau nằm xuống! Đầu đứa nhỏ đã ra rồi a!"

"Ngươi nói rõ cho ta! Đến giờ phút này, ngươi còn muốn quay trở lại với hắn?! Ngươi thực đê tiện!"

"Ta... Ta chỉ là muốn ngươi mau một chút ra ra đứa nhỏ! Ngươi mau nằm xuống, đứa nhỏ cũng vì ngươi ngồi dậy mà thụt trở về đi!!"

Ý thức được hài tử vẫn chưa hoàn toàn đi ra, cung lui một lần nữa đột kích, Phong thừa kịp Nguyệt còn hốt hoàng, trong nháy mắt, nâng đầu đứa nhỏ xoay kéo ra bên ngoài.

"Ách a –! !"

Cảm giác trống rỗng nhanh chóng xâm chiếm thân thể của Nguyệt, dưới tình trạng hoàn toàn không thể lý giải được, nói chung, đứa nhỏ của hắn và Phong đã ra đời. Nhìn thấy một đoạn hồng nhạt dưới chân mình đang vung vẩy cánh tay nhỏ bé, trước mắt Nguyệt tối sầm lại.

Chi nha, một tiếng, cửa phòng mở ra.

"Thiếu gia, Phong thiếu gia, ta nghe được tiếng hài tử khóc, có phải Tiểu thiếu gia đã ra đời?"

"Ha ha... Đúng vậy... Quản gia, ngươi rốt cục cũng tời... Nguyễn nhìn thấy đứa nhỏ liền hôn mê..."

"Không có việc gì, chắc hiện tại thiếu gia không biết phải làm sao nên có thể là giả bộ ngủ hoặc cũng có thể trực tiếp bất tỉnh."

...

Dưới sự trợ giúp của vị Quản gia vạn năng, đứa nhỏ đã được tắm rữa sạch sẽ, Nguyệt cũng được chăm sóc thật tốt.

Phong ôm con của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như không có ánh trăng kia thì bầu trời chỉ còn lại một màu đen tăm tối.

Nếu như đứa bé này chính là mặt trăng, vậy ít nhất cũng cứu vớt được nhân sinh vốn đen đủi của hắn.

Mặc kệ nói như thế nào... Thời gian vẫn phải trôi qua.

Nhìn người trên giường mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, đứa nhỏ cũng đã sinh, ngày sau, nên sống thế nào thì chính là thế đó đi...

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro