Chương 1: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân vang lên " cạch ... cạch...cạch" , trong lòng lo lắng Lâm Thuần cảm giác như đang có người theo dõi. Sự sợ hãi làm khuôn mặt nàng trắng bệt, nàng cắn chặt môi thầm nghĩ: " Tại sao lại như vậy nàng đã từ bỏ tất cả rồi sao họ vẫn không buôn tha nàng." Họ ở đây ý nói người em cùng cha khác mẹ của nàng Lâm Hinh cùng bà mẹ kế Ngân Quỳnh.


Lâm Thuần cảm giác có gì đó không đúng từ lúc nàng đi ra khỏi quán Hắc Dạ ( ý là 1 quán bar nổi tiếng của bọn thiên kim ) nàng cảm thấy người mình nóng rực, sự khô khan dường như đang giày vò tâm trí mình.


Nhưng là chỗ nào sai, nàng không hề uống một giọt rượu nào cả, ... Chả lẽ là ....ly nước do Hinh Nhi đưa. Nàng nheo mắt lại cười lạnh a " ta không muốn tranh giành nhưng các ngươi lại cứ hết lần này tới lần khác hãm hại ta, được hay lắm. Lâm Hinh, Ngân Quỳnh ta thề nếu hôm nay ta còn sống thì sau này các ngươi sẽ chết rất thê thảm." Lúc này con mắt nàng nhìn thấy một nam nhân tuyệt thế đang mặc một thân vest đen tiêu soái đi tới gần phía nàng.

Nàng hoàn toàn bị ngấm thuốc không phân biệt được, đôi chân hướng phía nam nhân đi tới.


Lưu Ngọc nhìn nàng chăm chăm, nàng cũng không thua hai bên bốn mắt nhìn nhau. Lưu Ngọc nhếch nhẹ môi, tỏ ra hứng thú với nữ nhân trước mặt a nàng không sợ mà còn nhìn hắn.


Khi hắn sắp đi qua chợt đôi tay nhỏ nhắn của Lâm Thuần nắm chặt.


Lưu Ngọc ngạc nhiên nhìn nàng.


Lâm Thuần mấp máy môi nhỏ kêu: " Anh bạn trẻ, tối nay tôi muốn anh"


Cái gì... Lưu Ngọc phức tạp ánh mắt nhìn nàng. Nàng xem hắn là gì trai bao sao, a thú vị a. Hắn nói:" Tiểu thư ngài muốn tôi sao, nhưng tôi sợ ngài không trả nổi "


Lâm Thuần đơ người, nước mắt chảy dài xuống trên gò má xinh đẹp của nàng làm Lưu Ngọc thoáng giao động. Nàng làm cho hắn có cảm giác muốn được bảo vệ cùng che trở.


Không đợi được nửa lúc này
Lâm Thuần lao vào vòng ngực săn chắc của Lưu Ngọc. Thấy nàng thay đổi nam nhân sắc mặt trầm xuống, nàng là bị bỏ thuốc sao . " Nàng thật sự muốn cùng ta" Lưu Ngọc nhếch miệng hỏi.


"Ưm"... Thanh âm nhỏ của nàng làm lòng nam nhân chợt ấm. Hắn bế nàng lên, nàng làm từ gì sao lại mềm nhẹ như thế, lần đầu nam nhân cãm nhận chân chính về một người con gái. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người Lưu Ngọc thốt lên ba chữ :" Dời cuộc họp"



Nhìn nữ hài đang không yên phận trong lòng ngực hắn hỏi : " Nàng tên gì"




Lâm.....Lâm Thuần.



Lâm Thuần. "Nhớ kỹ ta là Lưu Ngọc " Nói xong bế nàng đi về phía xe, phóng nhanh về Lưu viên.


( Lần đầu mình viết loại truyện này có gì sai sót mong mọi người thông cảm. Tối ấm nha cả nhà. ^.^ )








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro