Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa trẻ được kẹo cười vui vẻ đến thật ngọt ngào. Mỗi khi Việt cười, ánh mắt cậu ấy lấp lánh giống như... giống như mấy ngôi sao trên bầu trời đêm. Vy bất giác đỏ mặt, dời ánh mắt khỏi cái lỗ đen hút hồn kia. Hình như biết con gái đã về mà mãi không vào nhà, bố Vy đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống gọi:

- Vy ơi, còn đứng đó làm gì mà chưa vào nhà?

- A, con vào ngay đây ạ.

- Cháu chào bác. – Việt ngẩng lên chào bố cô.

Bố Vy gật đầu xem như đáp lại. Ông không nhìn rõ cậu thanh niên đang đứng cùng con gái nhưng ấn tượng đầu tiên về cậu không tệ, ít nhất cũng biết lễ phép chào ông. Cậu con trai vẫy tay chào tạm biệt với Vy, đợi cô vào nhà mới xoay người trở về. Ông vào phòng, bảo với vợ đang ngồi xếp quần áo.

- Em này, hình như anh già rồi đúng không?

- Gần sáu mươi rồi không già thì ai già? Anh lại làm sao rồi? – Mẹ Vy ngừng tay, ném ánh mắt kì lạ cho bố cô.

- Con gái hình như quen bạn trai rồi kìa, thấy có thằng bé đưa nó về.

- Bạn bè đưa nhau về là bình thường. Thời đại bây giờ có như ngày xưa đâu, chúng nó nam nữ chơi với nhau thì sao? Anh lại mò mẫn suy nghĩ cái gì linh tinh rồi!

- Là trực giác đàn ông đó! Thôi có nói em cũng không hiểu. Em mau xuống hâm lại đồ ăn kẻo nó đói bụng đấy!

Buổi tối, Vy nằm trên giường lăn qua lăn lại không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy những sự việc xảy ra ngày hôm nay. Đến tận bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp. Sự xuất hiện của Tuấn ở quán cà phê, cuộc gặp gỡ với Việt ở trước cửa nhà cứ đan xen xuất hiện trước mắt cô. Trong thâm tâm Vy, cô không muốn Việt phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Tuấn, thật sự vạn lần không muốn. Có lẽ một phần lý do vì cậu quen biết Tuấn và còn nhóm bạn hồi cấp ba nữa. Cô không muốn trong mắt người khác mình trở thành nữ phụ tội nghiệp không biết lượng sức mình đem lòng yêu nam vai chính. Phần lý do còn lại... cô lắc đầu trùm chăn lên mặt, cố chìm vào giấc ngủ. Thời gian này, Vy nghĩ đến Việt nhiều hơn, thậm chí việc ở cùng với cậu trở nên hiển nhiên, giống như cứ giờ giải lao là cô sẽ đi tìm Hà và Ngọc vậy. Khoảng cách giữa hai người bọn họ dường như đã gần thêm một chút, Việt là một người bạn trai thân thiết của Vy.

.

.

.

- Cậu lên rạp trước đi, mình đi gửi xe rồi lên.

- Ừ, mình lên đó ngồi trước chờ cậu nhé. À đúng rồi, có mua bỏng ngô với nước uống không mình mua trước cho?

- Không cần đâu, cậu cứ ngồi nguyên ở đó, mình lên rồi mua sau. Đừng có mua trước, nhớ chưa?

Vy gật đầu, chậm chạp đi đến trước cửa thang máy lên thẳng rạp chiếu phim. Trước cửa thang máy, có rất nhiều người đang đứng chờ. Lên thẳng rạp chỉ có hai cái thang máy này, nếu không muốn chờ chỉ có thể vòng vào trung tâm thương mại mà đi thang cuốn lên. Chờ hai lượt, buồng thang máy vẫn đông nghịt, cô quyết định đi đường khác. Các gian hàng trong trung tâm thương mại bày biện những món hàng vô cùng bắt mắt, đặc biệt đối với những cô gái có bệnh cuồng mua sắm giống như Vy. Ánh mắt cô cứ dán chặt lên mấy món đồ trong tủ kính với ánh điện lung linh tuyệt đẹp. Trong lúc cô mải mê ngắm, có ai đó kéo kéo vạt áo của cô. Vy cúi xuống, thấy một đứa bé mặt mũi méo xẹo đang níu lấy mình.

- Mẹ! – Giọng con bé nghẹn ngào gọi.

Dường như nhận ra cô không phải mẹ của nó, con bé òa khóc thật to, đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Vy. Tiếng khóc của đứa nhỏ thu hút sự chú ý của tất cả những người đi ngang qua. Có lẽ thấy con bé bám vào cô, người ta chỉ chỏ như thể cô là người làm con bé khóc. Vy vội vã ngồi xuống dỗ dành, luôn miệng hỏi mẹ của nó đang ở đâu. Con bé vẫn tiếp tục khóc nấc lên, mặt mũi bị nước mắt lấm lem hết cả. Ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người họ mỗi lúc một nhiều hơn, cô đỏ bừng mặt, dắt con bé ra một góc vắng người. Vy là em út trong nhà, cô không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, bất chấp cô có nói gì, bé con vẫn gào khóc đến khản cả giọng, miệng vẫn gọi mẹ nó. Lúc này, cô thực sự muốn khóc luôn cùng nó.

"Rinh... rinh..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên như vị cứu tinh. Thấy cái tên Việt hiện lên trên màn hình, cô nhanh chóng bắt điện thoại.

- Alo?

- Vy hả? Cậu ở đâu? Sao mình không thấy?

- Mình đang ở dưới nhà vệ sinh tầng ba của trung tâm thương mại, cậu xuống đây có được không? Nhanh lên! – Cô gấp gáp đáp lại.

- Mình nghe tiếng ai khóc, có chuyện gì hả?

- Mình sẽ giải thích sau, xuống đây nhanh lên.

Việt lấy làm kì lạ, đi thang máy xuống tầng ba theo lời của cô. Cậu nghe thấy tiếng khóc đó là của trẻ con. Lúc xuống đến nơi, cậu nhìn thấy một to một nhỏ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ. Đứa bé khóc đến mức hai mắt sưng lên, miệng mếu máo nhớ mẹ. Người lớn thì mặt bất đắc dĩ, gấp đến muốn khóc luôn. Hình ảnh ngộ nghĩnh đó khiến cậu buồn cười, nếu không thấy cô cũng sắp khóc đến nơi, cậu đã cười thật to rồi.

- May quá. Cậu giúp mình với, con bé hình như lạc mẹ. Nó cứ bám lấy áo mình mãi, không biết sao nữa. Dỗ mãi nó không nín, hỏi cũng không nói gì.

Hiểu ra sự việc, Việt bế bổng bé con lên. Cậu bế nó vô cùng thuần thục, vỗ vỗ nhẹ vào lưng. Thật là kì lạ, cậu đong đưa qua lại mấy vòng, tiếng khóc nhỏ dần, bé con chỉ còn thút thít mà gục vào vai Việt. Vy rút khăn giấy trong túi đưa cho cậu lau nước mắt cho con bé.

- Bé con, mẹ em đâu?

- Mẹ... mẹ... không thấy!

- Vậy em có nhớ mẹ tên gì, số điện thoại bao nhiêu không?

- Nhớ...

Việt đặt con bé xuống đất, lấy điện thoại ra bấm theo số mà nó đọc. Con bé nức nở đọc từng chữ số, thật may là nó biết số điện thoại, nếu không thật không biết làm cách nào để tìm mẹ cho con bé. Việt vừa gọi, bên đầu giây kia lập tức bắt máy. Tiếng người phụ nữ tràn đầy sự lo lắng, có lẽ chị ấy đang rất nóng ruộy. Biết được con gái đã được người khác tìm thấy, chị rối rít cảm ơn. Bé con vẫn nức nở, đôi tay múp míp nhỏ bé dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, tay còn lại vẫn tìm về vạt áo đã nhăm nhúm của Vy mà túm chặt lấy. Cô dở khóc dở cười nhìn thấy áo mình biến thành cái khăn lau nước mắt cho bé con.

- Em tên là gì?

- Em... tên Vy.

- Ơ, thế là cùng tên với chị này rồi. – Việt tủm tỉm cười. – Thảo nào mà túm chị ấy chặt thế.

- Không phải... áo mẹ... áo mẹ...

Vy và Việt đang cố gắng hiểu con bé nói gì thì mẹ nó hớt hải chạy đến. Nhìn chiếc áo mà chị ấy đang mặc giống hệt mình, cô mới vỡ lẽ ra lời nó. Chị gái rối rít cảm ơn hai người, còn muốn tặng họ cái gì đó làm quà cảm ơn. Bọn họ từ chối, bé con đáng yêu đó ai mà nỡ lòng nào từ chối giúp đỡ. Trước khi hai mẹ con trở về nhà, con bé quay lại ôm chân của Việt nhân tiện lau lau nước mũi vào quần cậu, nghẹn ngào nói lời cảm ơn theo lời mẹ nó dạy. Cậu mỉm cười, cúi xuống bế bổng nó lên trao lại cho người mẹ.

- Chết rồi, muộn giờ xem phim mất rồi.

- Ừ nhỉ, làm thế nào bây giờ?

- Vào xem phim giờ này cũng muộn quá rồi...

- Thôi, mặc kệ nó đi, chúng ta lên đó ngồi uống nước cũng được. Dù sao cũng đến rồi, về thì tiếc lắm.

Việt cứ trêu Vy mãi về bé con cũng tên Vy kia. Không biết phải nói là cô xui xẻo hay may mắn mặc cái áo giống hệt mẹ của con bé khiến nó tưởng mẹ, bám chặt lấy cô gây nên tình cảnh dở khóc dở cười. Nhưng cô phải công nhận, cậu rất giỏi dỗ trẻ con. Cô dỗ cả buổi nó không nín, thế mà cậu vừa bế nó vỗ vỗ mấy cái nó đã ngừng khóc làm cô ngưỡng mộ không thôi. Sau này chắc hẳn cậu ấy sẽ trở thành một ông bố tốt.

- Cậu uống gì, mình gọi cho?

- Cappuchino đi.

- Ok!

Vy ngồi trên ghế chờ cậu đi gọi đồ uống. Ngồi một mình buồn, cô lôi điện thoại ra chơi điện tử. Đang chăm chú nhìn vào màn hình, vai cô bị người ta vỗ thật mạnh. Cứ nghĩ là ai đó không may va vào mình, cô dịch người rồi lại tiếp tục chơi trò chơi. Người đó vẫn không chịu thua, tiếp tục vỗ lên vai cô. Vy cau có vỗ vào bên vai còn lại, cô có thói quen rất kì lạ vỗ vai là phải vỗ đều cả hai bên.

- Ê, thấy bạn bè mà cậu bơ mình thế à? – Khánh cười cười nhìn điệu bộ thú vị của Vy.

- Ý, Khánh này.

- Ừ, còn cậu?

- Mình cũng vậy thôi.

- Sao không thấy ai cả? Hà đâu? Không đi cùng với cậu à?

- Không, mình đi với bạn thôi, không phải là Hà. Nếu chưa vào xem thì ngồi xuống đây cho vui đi.

Khánh gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện với Vy. Cô nheo mắt đánh giá người đối diện, cậu ấy thấy cô việc đầu tiên là hỏi Hà đâu cộng thêm đoạn chat lần trước, hai điều này dẫn tới một kết luận...

- Sao quan tâm đến Hà thế? Gặp mình mà chỉ nghĩ đến Hà là sao? – Vy tính trêu chọc cậu bạn một phen, nhân tiện thăm dò phản ứng. Nhìn qua nhìn lại cô vẫn cảm thấy Khánh rất xứng đôi với Hà.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dii-chann