Cám Ơn Em Đã Yêu Anh C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều tháng ngày trôi đi. Đoàn Dự đóng cửa phòng ôn bài vở học thi đúng như lời hứa. Cậu không rời nhà nửa bước, trừ những bước chân tới trường. Đoàn Dự trở về chiến khu cù lần cũ. Cậu hiền lành hơn cả xưa, khiêm tốn hơn cả xưa. Cái giọng hỗn xược và khuôn mặt nhẫy nhụa văn nghệ rẻ tiền biến mất. Cậu đã hiểu thế nào là văn chương, nghệ thuật. Văn nghệ không phải những gì cậu đã tưởng, đã làm. Văn nghệ cũng chẳng cao siêu, ghê gớm chi sốt cả nhưng muốn nổi tiếng về văn nghệ, người ta cần làm việc nhiều thời gian, làm việc trong cô đơn, suy tưởng và vất vả. Văn nghệ của Đoàn Dự là thứ văn nghệ đua đòi, văn nghệ lòe bịp, láo lếu. Văn nghệ chỉ có khả năng tán gái hữu hiệu khi ta đã nổi tiếng. Lợi dụng văn nghệ nổi tiếng, ta cua các em gái mê văn nghệ. Chuyện này vẫn xảy ra. Và đã khối anh vào tù. Đoàn Dự rất đáng tha thứ, bởi tuổi trẻ nào không một lần lầm lỡ. Mọi người đều quên có một thi phẩm nhan đề Thơ đôi ta đã ra mắt tại Hội Quán Cây Bã Đậu. Đấy là Đoàn Dự. Còn Elvis Đậu ? Cậu nói lên Ban Mê Thuột làm rẫy, nhưng Đoàn Dự bặt tin bạn vàng từ đêm giã từ thảm não. Biết đâu, Elvis Đậu chẳng đi Long Khánh học nghề đốt than, hoặc cậu ra Trung khẩn hoang lập ấp. Rất có thể, cậu đào cái hố cá nhân, thắp ngọn đèn dầu, đêm ngày mài miệt trước tác một pho thơ lớn, noi gương Đặng Trần Côn tiên sinh. Tác giả Chinh phụ ngâm khúc nếu chẳng bị nữ sĩ Đoàn Thị Điểm cười ngặt nghẽo vì thơ quá tệ thì đâu nổi tự ái để cho ra đời khúc nâm ngàn thu bất hủ ? Ernest Hemingway, nếu chẳng bị các phê bình gia vung gươm đâm nát nhầu vinh quang cũ qua cuốn Bên kia sông, trong những cánh rừng thì đâu tác giăng nổi giận âm thầm xuống biển để cho ra đời tiểu thuyết Ngư ông và biển cả, giải thưởng văn chương Nobel ? Chúng ta hãy cầu nguyện dùm Elvis Đậu, dù cậu đốn củi làm than hay cậu tiếp tục nuôi mộng văn nghệ. Bốn cô Hân Ly, Hoàng Dung, Triệu Minh, Vương Ngọc Yến ngậm bồ hòn đắng ngắt, không dám mở miệng công kích Elvis Đậu và Đoàn Dự. Nhờ đó, Đoàn Dự yên thân, cuối năm bắt cái chứng chỉ Dự bị Văn khoa với điểm số khá cao. Cậu hết tơ tưởng cô Chu Chỉ Nhược.

Vào một ngày cuối thu, Đoàn Dự đang nằm suy nghĩ về nhân vật si tình Đoàn Dự trong bộ chuyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung thì có tiếng gõ cửa. Lâu lắm rồi, không ai gõ cửa phòng riêng của Đoàn Dự. Cậu đã dán miếng giấy vào cánh cửa, ghi hàng chữ : Xin để tôi yên lặng. Nhưng hôm nay có kẻ không muốn cậu yên lặng. Kẻ đó là cô Chu Chỉ Nhược. Tiếng gõ dồn dập, thôi thúc và... đùa nghịch. Đoàn Dự hỏi vọng ra :

- Ai đó ?

Tiếng vang vào êm ái, nhẹ nhàng :

- Em, Chu Chỉ Nhược.

Đoàn Dự ngồi vụt dậy. Tai cậu ù. Mắt cậu hoa. Tim cậu rộn ràng. Cậu vừa lo sợ vừa bồi hồi.

- Em muốn gặp anh, anh Dự Ơi!

Giọng nói của Chu Chỉ Nhược thiết tha quá đỗi. Đoàn Dự vội quên mình đã có phen làm thi sĩ bất đắc dĩ, làm chìa khoá mở kho cười vô tận cho thiên hạ, làm suýt chết mấy người không đủ... nội lực cười ! Cậu ngỡ như chuyện buồn đã xảy ra tự kiếp nào hoặc nó chưa hề xảy ra. Cậu ngỡ như mình vẫn là Đoàn Dự cù lần năm xưa, năm ngoái, rung động tột đỉnh khi được em gái Chu Chỉ Nhược nhờ chùi hộ cái bu dzi bẩn hay sửa giùm cái thắng không ăn, hộp số không nhẩy... Và Đoàn Dự phóng tới cửa, hé mở.

- Gặp tôi để sai vặt chăng? Tôi sẵn sàng...

Cậu ba hoa theo nhịp đập của trái tim:

- Cái quát ở nhà cô đứt bộ phận quay tự động hả?

Chu Chỉ Nhược mỉm cười, lắc đầu thân ái:

- Không, anh ạ!

- Bàn ủi cháy giây ?

- Không.

- Ti vi không rõ hình ?

- Không

- Radio hỏng loa ?

- Không

- Xe Honda đạp không nổ máy ?

- Không

- Vậy cô gặp tôi làm gì ?

Chu Chỉ Nhược nũng nịu :

- Anh phải mời em vô, vắt nước cam mời em uống em mới cho anh biết

Đoàn Dự nghi ngờ :

- Bộ muốn tôi diễu ? Tôi đã diễu rồi mà.

Chu Chỉ Nhược chớp mắt:

- Tôi. nghiệp em, anh Dự Em thật tâm sao anh cứ nghĩ em giả vờ, gạt anh. Em đâu muốn anh trở thành thi sĩ. Chả tin, anh hỏi con Hoàng Dung. Em đã không dự buổi ra mắt thi phẩm của anh.

- Cô nằm nhà ôm bụng cười ?

- Em khóc.

- Tại sao cô khóc ?

- Em sợ...

- Cô sợ gì ?

- Anh hãy mời em vô, cầm tay em dẫn em em vô đi...

Chu Chỉ Nhược vươn taỵ Một giây xuất thần, Đoàn Dự cù lần can đảm, Đoàn Dự cù lần xâm mình nắm lấy tay mềm mại của Chu Chỉ Nhược. Cậu cảm giác lâng lâng, cảm giác kỳ tuyệt. Như thể cậu lơ lửng trên mây. Như thể cậy là Đường Minh Hoàng. Như thể cậu là Từ Thức. Như thể cậu đang dẫn Tay Thi lên đài Cô Tộ Và, khoảng khắc ấy, cậu chợt thấy sự nghiệp văn nghệ cậu ham có là phù ảo, là bọt bèo, là mây trôi, là gió thổi. Cánh cửa thiên thai rộng mở. Đường này lên thiên thai. Đoàn Dự mời Chu Chỉ Nhược ngồi. Cậu niềm nở :

- Đợi tôi xuống nhà vắt nước cam nhé !

Cô dịu dàng :

- Khỏi, anh ạ !

Cậu dục dã:

- Mau lên, cô gặp tôi làm gì ?

Cô ngập ngừng :

- Báo tin anh mừng là em đậu tối ưu. Báo tin anh mừng là em được Trời phù trì.

Cậu xun xoe:

- Cô cầu nguyện điều chi ?

Cô khép nép:

- Anh ạ, em đã cầu nguyện Trời Phật ban ơn cù lần cho anh mãi mãi.

Cậu ngẩn ngơ:

- Cô muốn tôi cù lần ?

Cô e ấp:

- Dạ, em muốn anh lại cạo trọc đầu, vì em thích anh nghe em xúi dại.

Cô nắm tay cậu :

- Em yêu anh bởi anh cù lần lửa... Anh cù lần lửa là anh chân thành, anh chung thủy...

Cậu ngây ngất. Cậu bị cô chụp thuốc mê. Cậu chết đứng. Mắt cậu tròn xoe, lờ đờ. Môi cậu vều ra, bất động. Tai cậu cụp lại, hết nghe. Nhưng mũi cậu còn hít hà đước hương thơm tuyệt diệu : Hương thơm của tình yêu mộng tưởng. Và hồn cậu bay bổng nhờ hương thơm góp gió.

- Anh nói gì với em đi chứ, anh !

Cậu đưa tay vuốt tóc cô, nói một câu ngắn ngủi mà một đời người chỉ có một lần để nói trong cơn mê xúc động :

- Cám ơn em đã yêu anh...

Ngày sinh nhật tôi, 16-8-1974

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro