Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.21 Căn tin hai nhất kiến chung tình

Người gởi tin: Peach (Tiểu Đào Tử nhất kiến chung tình), khu gửi: Homosexual

Tiêu đề: mình yêu rồi

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Xảy ra vào trưa hôm nay ~(@^_^@)~

——————————————————————————-

Người gởi tin: Hisui (Bảo Thạc @ cao tăng mau bắt yêu đạo kia!), khu gửi: Homosexual

Tiêu đề: Re: mình yêu rồi

Trạm gởi tin: Yên Sơn đại học trăm năm trồng người B BS

Bẻ cong thẳng nam sẽ bị trời đánh!!!

——————————————————————————-

Hoàng Tử Thao hành tẩu giang hồ mấy chục năm, đã gặp qua đủ kiểu trai đẹp, kiểu phong lưu như Lộc Hàm, kiểu cuồng dã như Kim Chung Nhân, kiểu khí phách như Chu Mịch , cậu tự nhận bản thân duyệt vô số người, kinh nghiệm phong phú, nhưng chưa bao giờ bất ngờ như hôm nay.

Khách quan mà nói, Chu Mịch là người có ngoại hình xuất chúng nhất cậu từng gặp, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Chu Mịch , cậu cũng chỉ mang thái độ thưởng thức mà huýt sáo vài cái. (đại thần càng lúc càng ngầu ><)

Hoàng Tử Thao thừa nhận trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là "nhãn duyên", ví như nam minh tinh cậu yêu thích nhất, Ngô Quan Phong, có rất nhiều đứa thấy anh ta xấu đến không chấp nhận được, đả kích vẻ ngoài của anh ta tơi bời.

Mới vừa rồi chỉ một cái thoáng nhìn lúc ngoảnh đầu thôi đã khiến Hoàng Tử Thao phát hiện chàng trai đầu tiên được từ chân lên đầu không chỗ nào không hợp nhãn duyên của mình, tựa hồ đường nét mặt mày kia đều được tạo theo yêu thích của Hoàng Tử Thao , tức khắc đả động đến trái tim cậu.

Vì để khắc chế thứ xúc động này, cậu không thể không thu hồi tầm mắt ngay lập tức, 45 độ bình tĩnh nhìn trời, che giấu nhộn nhạo không ngừng trong tim.

Chàng trai hoàn mỹ trong mắt Hoàng Tử Thao đi sóng vai cùng khuê mật Kim Mân Thạc của Hoàng Tử Thao , lúc này, Hoàng Tử Thao đầu tiên u buồn nhìn lên không trung, sau đó mới bình tĩnh chăm chú ngắm mặt đất, Kim Mân Thạc nhận ra Hoàng Tử Thao từ đằng xa, nhưng đến gần rồi lại do dự.

"Đào Đào, là cậu hả?" Kim Mân Thạc hỏi không chắc lắm.

Hoàng Tử Thao bấy giờ mới ngẩng đầu đối mặt Kim Mân Thạc , chốc lát sau dời tầm mắt, như là lơ đãng đưa mắt qua người bên cạnh, xong nhẹ nhàng quay trở về. Tay phải để ra trước tay trái dời ra sau, hơi gật đầu, tao nhã mở miệng: "Kim huynh."

Một tia sét đánh xuống, Kim Mân Thạc bị cháy đến trong khét ngoài mềm.

Kim Mân Thạc hắng giọng, bình tĩnh dắt Hoàng Tử Thao bước vài bước sang bên, hai người cùng rời khỏi phạm vi thính lực của Ngô Diệc Phàm .

"Anh hai, anh xuyên không à." Kim Mân Thạc Hạ giọng.

"CLB của học tỷ tuyển người, bắt tớ đến COS." Hoàng Tử Thao cũng giảm âm lượng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt như có như không.

Hai người nói qua nói lại, thì thầm to nhỏ với nhau.

"Không ngờ cậu biết nghe lời vậy..."

"Tớ chuẩn bị thi nghiên cứu sinh với thầy giáo của học tỷ..."

"Cậu mới năm hai mà thi nghiên cứu sinh cái gì..."

"Thầy giáo của học tỷ là một ông chú chín chắn ân cần..."

"Cậu không thể làm việc gì khiến tớ bất ngờ một chút à?"

"Mặc thành như vầy còn chưa đủ làm cậu bất ngờ sao?"

"Còn nữa, cậu có thấy bản thân nhập vai hơi bị sâu không?" Kim Mân Thạc cắn răng hỏi.

"Như bần đạo gọi là chuyên nghiệp," Hoàng Tử Thao giơ thủy tụ bên tay phải lên, xong từ từ thu sát vào bên eo, "Bần đạo đẹp không?"

Kim Mân Thạc: =_,=

Khóe miệng Hoàng Tử Thao lại nhếch thành kiểu cười ý vị thâm trường, cậu như vô tình nhìn lướt qua chỗ Ngô Diệc Phàm đứng, xong thu hồi ngay tầm mắt, ánh mắt vô tình hơn hẳn đa tình kia tựa như một cái vuốt xù lông khẽ cào trúng nơi mềm mại dưới đáy lòng Ngô Diệc Phàm .

"Cậu mang đến hàng tốt." Hoàng Tử Thao rũ mắt nói.

Lúc này, vẻ mặt của cậu cứ như đang nói, đạo khả đạo, phi thường đạo... (đây là 1 câu trong Đạo Đức Kinh, nghĩa là "cái đạo mà chỉ ra được thì không phải là đạo muôn đời)

Kim Mân Thạc sụp luôn: "Mịa, cậu có thể đừng dùng bản mặt nghiêm túc như vậy ngữ khí chính trực như vậy để nói một câu bị ổi hạ lưu như vậy không?"

"Trai của cậu?"

"Bạn từ nhỏ của tớ."

"Tớ muốn."

"Cậu ta thẳng."

Hoàng Tử Thao gục đầu, tựa hồ đang rơi vào cảnh đấu tranh nội tâm.

Đấu tranh ba giây xong, cậu ngẩng đầu đầy kiên quyết: "Bẻ hắn."

Kim Mân Thạc cúi thấp đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Trở về sẽ tính sổ với cậu."

Sau đó ngẩng đầu ngoắc tay ra hiệu Ngô Diệc Phàm qua đây, hào sảng giới thiệu hai người.

"Đây là Hoàng Tử Thao , bạn thuê chung nhà với tớ, cậu có thể gọi cậu ấy là Đào Đào."

"Đây là bạn từ nhỏ của tớ," Kim Mân Thạc dừng một chút, nuốt xuống chữ Phàm, nói rành rọt, "Ngô Phàm ."

Ngô Diệc Phàm gật đầu, "Chào."

Hoàng Tử Thao cũng khẽ gật đầu.

Khóe miệng Kim Mân Thạc lại bắt đầu run rẩy.

Một nữ sinh chạy tới, "Em trai này muốn vào CLB hở? CLB manga của chị có phúc lợi tốt lắm, muốn tiểu công có tiểu công, muốn em gái có em gái, ngày lễ ngày tết còn được phát báo đồng nghiệp Yên Sơn..."

"A, chào học tỷ, em không phải muốn vào CLB, em là bạn của con dê này," Kim Mân Thạc vội giải thích.

"Chào tiểu thụ, em cũng chơi Kiếm Tam à?" (là Kiếm Võng 3 aka Võ Lâm Truyền Kỳ 3)

"Hả?"

"Nếu không sao em biết Hoàng Tử Thao COS Dê he he?" Học tỷ vỗ mạnh vào lưng Hoàng Tử Thao , "Bộ Nam Hoàng, ngầu không?" (bạn Đào cos Thuần Dương, Dương này là "dương" trong "âm dương", các bạn fangơ gọi thành "dương" nghĩa là "con dê", he he là tiếng dê kêu )

Kim Mân Thạc : =_,=

Hoàng Tử Thao nhíu mày, "Sư tỷ, xin chú ý hình tượng."

"Đại thần, ngài chuyên nghiệp nhất," học tỷ dùng tay ra hiệu, "Nhanh qua kia đi, bên kia có nữ sinh chỉ đích danh muốn hình chụp chung của cậu với Husky." (Husky là nickname của phái Thiên Sách)

Hoàng Tử Thao lại một lần nữa hơi khom người vái chào Kim Mân Thạc, "Cáo từ."

Dứt lời xoay người rời đi.

Ngô Diệc Phàm ngẩn người, vừa nãy là ảo giác sao? Rõ ràng hai chữ cuối của người kia là hướng về phía Kim Mân Thạc , nhưng ánh mắt lại như đang nhìn mình...

Sau khi Hoàng Tử Thao rời đi, Kim Mân Thạc đứng tại chỗ rơi vào cảnh đấu tranh nội tâm.

Đấu tranh ba giây xong, cậu cũng mở miệng đầy kiên quyết: "Cậu phải giữ khoảng cách với nó."

"Tại sao?"

"Bởi vì nó là tên yêu đạo."

Dứt lời cũng xoay người rời đi, bỏ lại Ngô Diệc Phàm chẳng hiểu mô tê gì, hoàn toàn mơ mơ màng màng.

Trước khi rời đi Ngô Diệc Phàm liếc nhìn thử về phía Hoàng Tử Thao , cậu ta đang chụp hình với một Tề Thiên Đại Thánh mặc áo giáp màu bạc tay cầm gậy kim cô, động tác biểu tình của hai người mờ ám, một đám nữ sinh vây quanh cầm máy ảnh hưng phấn thét chói tai.

Ngô Diệc Phàm nhíu mày, xoay người nhanh bước đuổi theo Kim Mân Thạc.

Kim Mân Thạc cùng Ngô Diệc Phàm bưng khay tìm một vị trí im lặng, Kim Mân Thạc thuận tiện lấy xấp giấy từ tay Ngô Diệc Phàm xem thử.

"Đại hội thể thao năm nay hình như muộn hơn năm ngoái một chút?"

"Ừ, trận đấu của tớ đã kéo tới tháng Mười."

"Vậy trời lạnh rồi còn gì?"

"May là ở trong nhà."

"Ai bảo bơi lội và bóng rổ là các Hạng mục quan trọng làm chi, năm nào cũng phải ém hàng."

Kim Mân Thạc lại nghiên cứu thời gian biểu một hồi, kinh hỉ phát hiện một vấn đề, "Chung kết bóng rổ năm nay diễn ra ở Tiền Đường?"

"Tớ cũng kinh ngạc vì chuyện này."

"Vậy không phải đồng nghĩa lúc đó trường quân đội sẽ mở cửa cho người ngoài à?"

"Hẳn là vậy, dù gì cũng không có khả năng không cho khán giả vào sân."

"Hay quá, tớ muốn đi tham quan Tiền Đường trước giờ rồi, đáng tiếc họ quản nghiêm quá... Nhưng như này hình như không công bằng với học viện thể thao cho lắm, đáng lẽ phải chọn sân đấu của bên thứ ba mới phải."

Trận đấu giành quán quân bóng rổ gần như năm nào cũng diễn ra giữa trường quân đội và học viện thể thao, nếu như trường quân đội chủ nhà, vậy quả thật sẽ ảnh hưởng rất lớn đến học viện thể thao, nhất là phong cách đội bóng của hai trường đều nổi tiếng bạo lực, gặp nhau khó tránh khỏi nảy sinh va chạm.

"Ai biết ban tổ chức đại hội năm nay như thế nào đưa ra quyết định," Ngô Diệc Phàm nhún vai.

"Đấu vòng loại nội bộ bên các cậu khi nào bắt đầu?" Kim Mân Thạc hỏi.

"Đại khái là trung hạ tuần tháng này, sao?"

"Có cho người ngoài vào không, tớ muốn xem."

"Đấu dự tuyển có gì mà xem?" Ngô Diệc Phàm thắc mắc, không phải bình thường ai cũng thích xem chung kết sao.

"Đấu chính thức nhiều người coi lắm, ngồi xa, ngược lại chả thấy gì."

Ngô Diệc Phàm ngẫm nghĩ, "Không cho vào nhưng tớ có thể mang cậu vào."

"Ừ, vậy tớ dẫn bạn theo được không?"

"Cậu muốn dẫn ai?"

Kim Mân Thạc vốn muốn mang Hoàng Tử Thao theo cùng, nhưng đột nhiên nhớ lại màn vừa rồi, quên đi thì tốt hơn, vậy là sửa lại: "Bạn trai."

"... Cậu có bạn trai?" Hai từ này Ngô Diệc Phàm nói ra vô cùng thuận miệng, nếu là trước kia, hắn khẳng định sẽ cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng không biết có phải do gần đây ở bên người nào đó lâu, suốt ngày nghe một đứa con trai gọi mình chồng ơi chồng à không mà độ tiếp thu chuyện này cũng được tăng cao.

"Trước mắt còn chưa, tranh thủ tìm một anh trước khi cậu đấu loại, mang đến cho cậu giám định."

Ngô Diệc Phàm bị chọc cười, "Vậy cố lên."

"Còn cậu? Yêu online lâu như vậy còn chưa tính lộ diện?"

Bàn tay cầm đũa của Ngô Diệc Phàm khựng một chút, lộ diện, đây không phải từ cửa miệng mỗi ngày của tên kia sao? Nhưng có trời mới biết giữa hai người chả có gì cả, từ đầu tới đuôi toàn là một mình cậu ta si mê, mình rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo đây, trước bị nhân yêu lừa tiền lừa tình, sau lại gặp phải một con bạch tuộc?

Hắn đột nhiên nhớ ra Huỳnh Uyển Nhi cũng là dân Yên Đại, theo bản năng nhìn thử xung quanh, vừa nghĩ tới con người YY mình mỗi ngày bây giờ có thể đang ở ngay bên cạnh, không khỏi rợn người.

"Tạm thời chưa nghĩ đến."

"Lý do hai người không gặp mặt chẳng lẽ vì Huỳnh Uyển Nhi là dân học viện thể thao?"

"... Đừng nói bậy."

"Tớ biết, cậu không phải người trông mặt bắt hình dong. Kỳ thật tớ cực kỳ bội phục cậu, tìm vợ trong game mà hai người lại có thể hòa thuận lâu như vậy, thời đại này biết đi đâu tìm người đơn thuần như cậu đây, cậu xem thử cái tên... Haizz, không nhắc tới nữa, nghĩ lại đã thấy mắc ói."

"Cái tên Bành gì gì đó gần đây còn quấy rầy cậu không?"

"Hắn dám! Hắn đã bị giết đến không dám xuất hiện trong vòng 30 mã quanh tớ, được như này ít nhiều cũng nhờ vợ cậu."

"Cậu ta cũng chỉ thông minh được đến thế." Ngô Diệc Phàm lẩm bẩm.

Kim Mân Thạc không nghe rõ, "Cậu nói gì?"

"Không có gì," Ngô Diệc Phàm lắc đầu, "Cậu dọn ra ngoài ở? Nhà mới ở đâu?"

"Ngay cửa Đông ấy, rất gần ký túc xá của cậu, lát nữa có bận gì không, có muốn qua ngồi một chút không?"

Ngô Diệc Phàm vốn có việc phải về trường nhưng không biết nghĩ đến cái gì, tạm thời đổi chủ ý, gật đầu, "Ừ."

Kim Mân Thạc cũng nghĩ tới chuyện gì, "Khoan, để tớ gỡ bom đã."

Cậu lấy di động ra, bấm số Hoàng Tử Thao , nhận điện thoại là một giọng nữ, "Alô, ai vậy?"

Kim Mân Thạc ngẩn người, nhìn thử vào di động, đâu có nhầm số.

"Xin hỏi chị là ai?" Kim Mân Thạc lễ phép hỏi.

"Anh tìm Hoàng Tử Thao đúng không? Tôi là học tỷ của cậu ta, Hoàng Tử Thao đang xuất gia, vật ngoài thân như di động do tôi bảo quản, anh có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi."

"À à, chào học tỷ, em là bạn cùng nhà với Hoàng Tử Thao , em muốn hỏi lát nữa cậu ấy có về nhà không?"

"Hôm nay cậu ấy bị chị bao cả buổi chiều, cậu cứ yên tâm mang bạn trai về nhà không sao hết, nhưng không thể giữ lại quá giờ cơm chiều."

"... Vậy được, em biết rồi, cám ơn học tỷ." Tuy rằng đây đúng là mục đích cậu gọi điện, nhưng câu kia nghe vào tai sao cứ kỳ cục như nào.

Kim Mân Thạc cúp điện thoại, ra hiệu an toàn với Ngô Diệc Phàm , "Cảnh báo giải trừ, GO!"

Căn nhà Kim Mân Thạc thuê thiệt sự không lớn, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy kết cấu nội thất không sót thứ gì, bên này phòng khách là phòng bếp và phòng tắm, bên kia đặt song song hai phòng ngủ, hai cánh cửa đều mở rộng, tựa hồ không ngại có người lạ đi vào.

Kim Mân Thạc đi phòng bếp rót nước, Ngô Diệc Phàm đi đến trước hai cánh cửa, ngó thử vào trong.

Hai gian phòng ngủ đều được quét tước sạch sẽ, nhưng chủ nhân gian bên trái rõ ràng có thói quen quăng đồ loạn xạ, sách vở được chất đống hỗn độn trên bàn, còn gian bên phải thì mỗi một món đồ đều được xếp ngăn nắp gọn gàng.

Ngô Diệc Phàm từ nhỏ lớn lên bên Kim Mân Thạc, đương nhiên biết đứa bạn thân này từ nhỏ đã có bệnh hơi sạch sẽ, phòng trước giờ đều ngăn nắp trật tự không dính một hạt bụi, tuyệt không bừa một ly.

Ngô Diệc Phàm do dự giây lát, đoạn đi vào căn phòng bên trái, vừa vào cửa đã thấy tấm poster bự chảng dán trên tường.

Bản thân rất ít khi nhìn thấy con trai treo poster ngôi sao giải trí trong phòng ngủ, đa số đều là poster ngôi sao thể thao hoặc công tử ăn chơi.

Cẩn thận ngắm nghía người trên poster một lúc, Ngô Diệc Phàm càng sọc đen hơn.

Không ngờ lại có người thích Ngô Quan Phong, đây là gu thẩm mỹ gì vậy?

Ngô Diệc Phàm lại quét mắt nhìn một vòng, sự chú ý bị con chuột trên bàn vi tính hấp dẫn.

Hắn tuyệt đối không phải là fan của các thiết bị ngoại vi, nhưng yêu thích sản phẩm điện tử và ô tô là thiên tính của con trai, hắn đương nhiên không ngoại lệ.

Con chuột trên bàn Hoàng Tử Thao , Ngô Diệc Phàm đã từng gặp qua, bởi vì nó rất nổi tiếng trong giới, hơn nữa còn khiến người ta nhìn một lần không quên, chỉ cần là người hơi để ý đến thiết bị phần cứng thì đều có ấn tượng.

Con chuột này là hàng cao cấp của một nhãn hiệu chuyên sản xuất chuột và bàn phím game, đặc điểm nổi bật nhất là nó có 17 phím bấm, trong đó có 12 phím là phím số được xếp kín mít ở vị trí ngón cái.

Con chuột này được đánh giá là thiết bị đẳng cấp vua chúa trong giới thi đấu thể thao, giá cả cũng đồ sộ y như số phím bấm của nó.

Ngô Diệc Phàm là MT, phó bản đoàn đội đông người chơi hiệu ứng phép thuật hoa lệ, nếu cấu hình máy không tốt, rất dễ bị đứng hình hoặc chết máy.

Những nghề khác bị đứng thì thôi, nhưng MT mà bị đứng thì tiêu cả đoàn, bởi vậy cấu hình phần cứng tốt hay xấu với Ngô Diệc Phàm rất quan trọng. Máy tính Ngô Diệc Phàm hết thảy đều có cấu hình cao cấp nhất, chuột tuy không phải đẳng cấp chuyên nghiệp nhưng trong đám chuột phổ thông cũng coi như hàng xa xỉ.

Còn con chuột Hoàng Tử Thao đang dùng thì ít nhất đủ mua năm con chuột của hắn.

Tuy hắn không nhìn thấy cấu hình máy chủ của Hoàng Tử Thao , nhưng màn hình của đối phương chỉ là hiệu bình dân, hơn nữa năm sản xuất đã lâu, chỉ sợ giá của cái màn hình này còn không bằng con chuột của hắn. Trong lòng Ngô Diệc Phàm tràn đầy thắc mắc.

Kim Mân Thạc rót nước xong không thấy Ngô Diệc Phàm , đi vào phòng Hoàng Tử Thao xem thử mới phát hiện Ngô Diệc Phàm đang cầm con chuột của Hoàng Tử Thao suy tư.

"A, phòng này không phải của tớ, của tớ là phòng bên cạnh," Kim Mân Thạc đi vào, đưa ly nước trong tay cho Ngô Diệc Phàm , "Con chuột của tên này dã man lắm đúng không, ban đầu nhìn thấy, tớ cũng hết hồn."

"Bạn cùng nhà với cậu chơi eSports à?" Ngô Diệc Phàm buông chuột, nhận ly.

"Thi đấu thể thao điện tử? Chưa từng thấy cậu ta chơi," Kim Mân Thạc lắc đầu, "Mỗi lần bắt gặp cậu ta nếu không phải đang đọc tiểu thuyết thì là đang spam, cậu không biết tên kia spam nhiều cỡ nào đâu, tốc độ đánh chữ bằng một tay còn nhanh hơn người khác xài hai tay."

"Tại sao phải dùng một tay đánh chữ?"

"Bởi vì gãy xương tay, vừa rồi không thấy à?... À đúng, vừa rồi cậu ta mặc thủy tụ."

"Gãy xương tay?" Ngô Diệc Phàm nảy ra một ý nghĩ, "Vì tai nạn giao thông?"

"Phụt," Kim Mân Thạc bật cười, "Cậu ở chung với vợ lâu nên thấy ai cũng giống gặp tai nạn giao thông à. Không phải, cậu ta trượt băng bị té, còn nhớ sân băng trong nhà thể dục của trường tớ không? Mỗi năm đều có vài vụ gãy tay gãy chân, gãy ngón tay không có gì ngạc nhiên."

"Vận động nguy hiểm vậy," Ngô Diệc Phàm nhíu mày.

"Đây còn là môn bắt buộc học kỳ sau của năm hai đấy, nghĩ tới đã thấy đau."

Hai người đi ra ngoài, Ngô Diệc Phàm lại không kìm lòng được mà quay đầu nhìn thoáng poster trên tường.

Kim Mân Thạc cũng chú ý tới, nhìn theo tầm mắt của Ngô Diệc Phàm , "Quái lạ lắm đúng không, lại có người đi thích Ngô Quan Phong."

"Ừ, hơi khác người chút..."

"Đừng để ý cậu ta, gu thẩm mỹ của con người này lúc nào cũng hơi lệch lạc."

Kim Mân Thạc nói xong mới ý thức được, Hoàng Tử Thao có gu thẩm mỹ lệch lạc không ngờ vừa nhìn đã trúng ý bạn thân của mình, không biết nên kiêu ngạo hay đau khổ đây... Quả nhiên chuyện này phải nhất quyết không để Phàm biết.

2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro