Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.44 Debuff Cơn Giận Của Diệc Thần

Người gởi tin: Murong (Mộ Dung Tiểu Điềm Điềm), khu gửi: Homosexual

Tiêu đề: Tử Đào-chan ngoan ~ vào đây

Trạm gởi tin: BBS đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam màu lam biển rừng chuyển tới BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Cưng không có gì muốn nói với anh sao? ^_^

——————————————————————————-

Người gởi tin: Peach (Tiểu Đào Tử thiệt tình hối hận ING), khu gửi: Homosexual

Tiêu đề: Re: Tử Đào-chan ngoan ~ vào đây

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Em sai rồi! Anh đừng đùa em nữa!!!

——————————————————————————-

Khi Hoàng Tử Thao tỉnh lại lần nữa, Ngô Diệc Phàm đã dậy, Ngô Diệc Phàm vốn muốn giữ cậu lại đến chiều rồi hai người cùng đi, nhưng Hoàng Tử Thao lại khăng khăng đòi về nhà tắm rửa, Ngô Diệc Phàm đành phải tùy cậu.

Đợi đến chiều Ngô Diệc Phàm vào nhà Hoàng Tử Thao thì Lộc Hàm đã sớm tới, Kim Mân Thạc đang bận rộn trong phòng bếp, Hoàng Tử Thao đang cùng Lộc Hàm chơi game đối kháng Vua Quyền Thuật (King of Fighters: 1 game đánh nhau rất thịnh hành ở mấy tiệm game VN thời 9x) trên máy tính của Mân Thạc, hai người đánh đến phong sinh thủy khởi, ngoài miệng cũng không một khắc nhàn rỗi.

"Đồ con gấu, có bản lĩnh thì cứ ngồi phòng thủ đến chết đi." (khi phòng thủ thì đầu gối khuỵu xuống như ngồi chồm hổm)

"Có bản lĩnh thì phá đi!"

"Ăn liên hoàn chiêu của bản thiếu gia đây!"

"Liên hoàn nghiện rồi hả? Liên chưa đủ à!"

"Cậu còn khóa bàn phím của tôi?" (khóa bàn phím: tức là nhân vật bị đánh không cục cựa được)

"Phắc phắc phắc! Phắc!"

"Gấu trúc đần độn, phục chưa?"

"Tui nhường cậu thôi, hiệp nữa!"

"Ngang nhiên chọn Phong Nộ Gia (điên và nộ, con này hình như là boss)? Cậu còn mặt mũi không vậy Hoàng Tử Thao ?"

Ngô Diệc Phàm dựa vào cạnh cửa nhìn ván này đã biết ngay Hoàng Tử Thao không phải đối thủ của Lộc Hàm, có thể nhìn ra tốc độ tay của hai người đều rất nhanh, Lộc Hàm đại khái là trình độ trung bình trở lên, còn Hoàng Tử Thao căn bản đang quánh bậy, ra chiêu chẳng có quy tắc gì.

Hai thằng dở hơi từ quyết đấu Vua Quyền Thuật phát triển thành PK người thật, nếu nói đánh Vua Quyền Thuật thì Hoàng Tử Thao ngẫu nhiên còn đánh đối phương được hai cú, nhưng đánh tay đôi thì căn bản bại hoàn toàn, cậu sao mà làm đối thủ của Lộc Hàm được, bị Lộc Hàm chế ngự chỉ trong hai ba chiêu.

Trước khi té xuống Hoàng Tử Thao thấy được Ngô Diệc Phàm đang đứng cạnh cửa bàng quan, miệng không quên chào một tiếng "Hai".

Lộc Hàm thấy Ngô Diệc Phàm đến, trang nhã buông Hoàng Tử Thao ra, phủi tay, "Phục chưa?"

Hoàng Tử Thao nằm sấp tại chỗ hừ hừ hai tiếng, không dám nói không phục, nhưng cũng không chịu nói phục.

Lộc Hàm mặc kệ cậu, hất cằm với Ngô Diệc Phàm , "Đánh hai ván?"

Hồi nhỏ trong nhà Ngô Diệc Phàm có khá nhiều máy tính, hắn vốn cũng chơi game đánh nhau mà lớn lên, trình độ đương nhiên không tồi, đánh với Lộc Hàm, giữ lại ba phần thực lực, song phương đánh ngang tay.

Hoàng Tử Thao vừa nãy bị Lộc Hàm ăn hiếp, lúc này đương nhiên là ủng hộ Ngô Diệc Phàm , Ngô Diệc Phàm thắng thì cậu yô, Lộc Hàm thắng thì cậu xùy, làm Lộc Hàm mấy lần muốn lấy bàn phím phang cậu xỉu quách cho rồi.

Hoàng Tử Thao cũng nhìn ra Ngô Diệc Phàm rất lợi Hại, vừa hò hét đòi Ngô Diệc Phàm dạy mình, vừa đuổi Lộc Hàm ra ngoài, Lộc Hàm cũng không có ý định làm bóng đèn, đánh mấy trận xong tìm cớ đi phụ bếp.

Lộc Hàm đứng lên rồi, Hoàng Tử Thao vội vàng tiếp nhận vị trí của cậu ta, Lộc Hàm theo thói quen nói một câu, "Đừng chơi lâu quá, coi chừng con mắt."

Bàn tay đang chọn nhân vật của Hoàng Tử Thao cứng đờ, Lộc Hàm tức thì ý thức mình nói sai, sửa lời, "Mù rồi không ngắm giai được nữa đâu."

Hoàng Tử Thao hung hăng trừng Lộc Hàm một cái, đùa giỡn cũng không biết nhìn hoàn cảnh, chồng tui còn ở đây này.

Một thoáng mất tự nhiên của Hoàng Tử Thao không thoát khỏi con mắt của Ngô Diệc Phàm , Lộc Hàm đi rồi Ngô Diệc Phàm hỏi cậu, "Lại là vì chuyện phi công?"

Hoàng Tử Thao gật đầu, "Ừ, hồi nhỏ khi mấy đứa nhóc khác chơi game thùng (mấy cái thùng game nhét thẻ hồi xưa í), bọn họ sẽ trông chừng không cho tôi chơi, nói rằng sợ chơi sẽ hư mắt, nếu không tôi đã không gà như này, đến cả Tiểu Lộc cũng trèo lên đầu ngồi."

Dứt lời Hoàng Tử Thao lập tức lại biến thành mắt ngôi sao, "Nhưng giờ thì có thể chơi tùy thích rồi, nào anh hùng, dạy tôi đê!"

Hoàng Tử Thao chọn Thất Gia Xã, nguyên nhân không gì khác ngoài Thất Gia Xã cơ ngực lớn nhất, chân cũng rất dài.

Ngô Diệc Phàm giảng giải cho cậu, kỳ thật Hoàng Tử Thao đã nhớ rõ hết các chiêu thức, nhưng kinh nghiệm không đủ nên khi đối chiến thực tế mới xử dụng bậy bạ.

Hết cách, Ngô Diệc Phàm đành phải thò hai tay từ đằng sau làm mẫu cho Hoàng Tử Thao .

Ngô Diệc Phàm chỉ dạy thật sự rất chú tâm nhưng đợi hắn làm mẫu xong một ván, đến phiên Hoàng Tử Thao luyện tập thì nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần chăm chú nhìn màn hình của đối phương, Ngô Diệc Phàm lại có chút mất bình thường.

Động tác vừa rồi nhìn thế nào cũng giống như hắn thân mật ôm lấy Hoàng Tử Thao từ đằng sau.

Ký ức buổi sáng lại xông lên đầu, Ngô Diệc Phàm rất hổ thẹn với việc mình có mang tâm tư thế này.

Ngô Diệc Phàm thấy bản thân không thể nán lại tiếp, vội vã đứng dậy, "Không phải cậu nói card màn hình có vấn đề à? Để tôi đi xem."

"Được," Hoàng Tử Thao đang đánh rất hứng khởi, nói mà không thèm quay đầu lại.

Ngô Diệc Phàm đi đến căn phòng kế bên của Hoàng Tử Thao , nhấn nút khởi động máy, từ lúc khởi động đến lúc vào WINDOWS mất hai phút rưỡi.

360 Boot Assistant kiêu ngạo tuyên bố, lần khởi động này bạn đã đánh bại 2% người sử dụng toàn quốc...

Ngô Diệc Phàm sọc đen, hắn chưa từng thấy cái máy nào có thời gian khởi động lâu như vậy.

Giơ đao múa rìu xóa những thứ phải xóa, đóng những thứ nên đóng, tuy không thể đại tu nhưng kiểm tra nhỏ cũng tối ưu hóa được không ít.

Ước chừng cũng chỉ làm được ngần này, còn hành hạ tiếp thì phải nén phần mềm lại mất, Ngô Diệc Phàm cảm thấy lần sau cần phải thu dọn máy tính của Hoàng Tử Thao một chút.

Muốn xem thử thành quả của việc cải tạo, Ngô Diệc Phàm mở client game "Hồn Đạm OL".

Lại nói cái tên Hoàng Tử Thao này chẳng bao giờ vào game nhưng client game thì trái lại đặt ngay trên desktop...

Hình ảnh thân quen xuất hiện, Ngô Diệc Phàm bỏ qua phần mở màn, kiên nhẫn chờ LOADING, vào giao diện đăng nhập, tài khoản game của Hoàng Tử Thao bởi vì chọn chức năng ghi nhớ nên được tự động lưu giữ, chỉ có phần mật mã để trống.

Hắn đưa tay xóa bỏ ID của Hoàng Tử Thao , nhập vào tài khoản mật mã của mình, click đăng nhập, lại là hình ảnh LOADING, tốc độ của thanh đọc chậm hơn máy hắn rất nhiều.

Login rồi có vài người trong bang chào hỏi hắn, trong đó có người hỏi Huỳnh Uyển Nhi tối nay có tới không, Ngô Diệc Phàm mới nhớ ra mình đã vứt chuyện này ra sau đầu.

Mở giao diện quan hệ xã giao, trong cột vợ chồng tên của đối phương vẫn xám như cũ, thời gian login sau cùng là hai ngày trước, có nghĩa là trong khoảng thời gian này Huỳnh Uyển Nhi không hề lên.

Hôm nay Ngô Diệc Phàm vào game không đóng kênh thế giới, có người ở trên thế giới bát quái chuyện tình tay năm, vừa hay bị Ngô Diệc Phàm nhìn thấy, điều này nhắc hắn nhớ đến một hồi ức không vui.

Bữa cơm này Ngô Diệc Phàm thủy chung ăn rất không yên lòng.

Ngay cả Kim Mân Thạc cũng nhìn thấu sự khác thường của Ngô Diệc Phàm .

"Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị?" Kim Mân Thạc hỏi.

Ngô Diệc Phàm hoàn hồn, "Làm gì có."

"Cậu căn bản không đụng lấy một đũa."

Ngô Diệc Phàm cúi đầu nhìn, quả thật bản thân nãy giờ vẫn và cơm trắng.

Ba người đều dừng lại chú ý Ngô Diệc Phàm , nhưng câu nói kế tiếp của Ngô Diệc Phàm lại khiến cả ba chấn động.

Hắn nói với Hoàng Tử Thao : "Đêm nay còn đến chỗ tôi không?"

Hoàng Tử Thao lại rớt đũa, cùng rớt theo còn có cằm của Kim Mân Thạc , chỉ có Lộc Hàm là thích thú ngắm Ngô Diệc Phàm rồi nghía Hoàng Tử Thao .

"Đến chỗ anh làm gì?" Hoàng Tử Thao là người đầu tiên tìm lại được giọng nói.

"Thăng cấp." Ngô Diệc Phàm biết lý do này rất khiên cưỡng, nhưng hắn nghĩ nửa ngày cũng không ra cớ gì khác.

"Ờm, không đi đâu..." Hoàng Tử Thao ấp a ấp úng.

"Tại sao?"

Tại sao... Giờ khắc này tâm trạng của Hoàng Tử Thao thiệt khổ sở.

Nếu đêm nay Huỳnh Uyển Nhi không online, phỏng chừng sẽ bị Ngô Diệc Phàm ăn tươi nuốt sống có biết không?!

Nhưng lý do này căn bản không nói được...

"Ừm, tui, tui tối nay còn có việc." Hoàng Tử Thao bắt đầu viện lý do.

"Trễ như vậy có chuyện gì?"

"Tui có hẹn." Hoàng Tử Thao trợn mắt bịa chuyện.

Ngô Diệc Phàm sầm mặt, cũng vì biết cậu có hẹn với tên khốn kia nên mới không muốn cậu đi!

Hoàng Tử Thao căn bản không biết còn có vụ án oan vô đầu vô chủ Lạc Minh Phong hồi sáng, chẳng qua tiện miệng nói ra thôi, không ngờ chó ngáp phải ruồi, nói thế nào nhỉ, đời người đâu đâu cũng là bàn trà... (đời người đâu đâu cũng là bàn trà, trên bàn bày đầy bộ đồ ăn (=thảm kịch) và bộ tách chén (=bi kịch))

Tiễn bước xong Ngô Diệc Phàm rõ ràng đang rất mất hứng, Kim Mân Thạc tức thì phá công, câu chuyện phát triển đã vượt quá xa suy đoán của cậu.

"Cơ hội tốt như vậy, tớ cứ tưởng Phàm vẫy tay, cậu sẽ ngoắc đuôi chạy qua liền, kết quả cậu ngang nhiên từ chối?"

"Cậu từ chối hắn đã đủ khiến tớ kinh ngạc, nhưng hắn mời cậu còn khiến tớ kinh ngạc hơn. Tớ là bạn từ nhỏ của hắn vậy mà hắn chưa từng nhắc tới chuyện kêu tớ đến phòng ngủ qua đêm... Hơn nữa, nam sinh bình thường sẽ kêu bạn cùng giới đến phòng ngủ của mình ở sao?"

"Nếu không phải hiểu hai người quá rõ thì tớ phải hoài nghi kỳ thực hắn là cong cậu mới là thẳng?"

Hoàng Tử Thao cũng thực uất ức, "Thực ra tớ rất khát khao muốn bay theo hắn nhưng tớ có khổ tâm không nói ra được."

"Đừng bảo với tớ cậu sợ một mình mình không kềm chế được mà làm bậy với hắn nha," Lộc Hàm ở bên cạnh châm dầu vào lửa, e sợ thế gian không đủ loạn.

Hoàng Tử Thao lại bày ra vẻ mặt chó con đáng thương: "Tiểu Lộc, từ nhỏ đến lớn, cậu là người hiểu tớ nhất, điểm này cho tới giờ chưa từng thay đổi."

Hôm nay bang Kiếm Tình khai hoang phó bản rất thuận lợi, không, phải nói là, quá thuận lợi.

MT của bọn họ như ăn phải thuốc nổ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đả thương còn nhiều hơn tay đánh Hoa Thủy kia.

Tay đánh Hoa Thủy này dĩ nhiên không phải đoàn viên chính thức mà là một người dự bị, thế chỗ Bạo Bạo Long. Bạo Bạo Long hôm nay xin nghỉ, nghe nói thuê phòng trọ bên ngoài, buổi tối phải chuyển nhà.

Chẳng qua con người xui xẻo này đã nhanh chóng bị MT đạp ra khỏi đoàn, khấu trừ điểm cống hiến hôm nay, kèm thêm hai lần CD (cool down = mất lượt) không được lấy trang bị, cả đoàn từ trên xuống dưới đều phủ một trạng thái xấu tên là "Cơn Giận Của Diệc Thần ".

Rất nhiều người chịu hết nổi, bèn trộm PM vợ của Diệc Thần —— Huỳnh Uyển Nhi.

【 nói chuyện riêng 】 Manh Đản Đản: chị Huỳnh Uyển Nhi, đáng sợ quá quá, rồng lão đại nổi đóa thiệt đáng sợ T.T

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ngoan...

【 nói chuyện riêng 】 Lữ Tiểu Bố: chị dâu, khuyên nhủ Thần ca đi, dùng mỹ nhân kế đi, dỗ dành kiểu gì cũng được, chứ cứ giày vò tiếp thế này thì các anh em héo mất.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: cậu...

【 nói chuyện riêng 】 Tiểu Hoa Thủy: xin bà chị đại nhân hãy nói tốt vài câu, đừng trừ DKP của em! Em cam đoan sẽ không xơi nước nữa đâu!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: đáng...

【 nói chuyện riêng 】 Kiêm Điệp: chồng em bị sao vậy? Ăn thuốc nổ? Hay sinh hoạt tình dục của hai đứa không hài hòa?

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: đờ...

【 nói chuyện riêng 】 Tiểu Thụ Đừng Chạy: bọn mình biết cả rồi, tuy chuyện này có chút bất công với cậu, nhưng cậu hãy thành toàn cho hai người họ đi!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: tui #¥&*!

Bởi vì biểu hiện thần võ của MT và màn phát huy bị cưỡng ép quá mức bình thường của các thành viên, nhiêm vụ khai hoang vốn dự định mất ba tiếng đã hoàn thành chưa đến hai tiếng, RL (raid leader = chủ xị) Mạc Thương Tâm thấy Diệc Thần còn muốn trút giận tiếp, vội vội vàng vàng tuyên bố giải tán sớm, tự do hoạt động, mọi người co giò bỏ chạy.

Hoàng Tử Thao nghĩ cứ tiếp tục phân liệt tinh thần như này cũng không phải cách, bây giờ nhìn lại Chu Mịch nói có vẻ đúng? Nhưng phải nói thật với Ngô Diệc Phàm như nào đây?

Phải biết, dựa vào biểu hiện trước giờ của Huỳnh Uyển Nhi, thẳng thắn thân phận của mình với Ngô Diệc Phàm thì chẳng khác nào biến thành tỏ tình với hắn, Hoàng Tử Thao từng có một kinh nghiệm tỏ tình thất bại với trai thẳng đầy thê thảm, lần ấy đã dạy cho cậu một bài học quá sâu, cậu chịu không nổi thảm kịch lịch sử tái diễn đâu.

Mà quan trọng hơn là, Hoàng Tử Thao có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phẫn nộ của Ngô Diệc Phàm sau khi biết chân tướng...

Hoàng Tử Thao đau khổ ôm đầu, lần này quả thật chơi lố rồi.

Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, Hoàng Tử Thao quyết định chọn một thời điểm Ngô Diệc Phàm vui vẻ hẵng nói thật với hắn thì tốt hơn.

Đến cả quà tạ tội cậu cũng nghĩ xong rồi, là phối phương vũ khí cậu lấy được khi khai hoang cùng Lạc Minh, bởi vì tạm thời mới chỉ có Lạc Minh thông được Giếng Trăng, nên phối phương này vẫn là hàng độc nhất vô nhị ở server, thuộc tính thành phẩm cũng rất trâu bò, Hoàng Tử Thao quyết định làm một cây thương tặng cho Ngô Diệc Phàm , đến lúc đó nói thêm vài lời hay, nhận lỗi về mình, không chừng sẽ qua cửa trót lọt.

Hoàng Tử Thao nghĩ là làm ngay, acc Huỳnh Uyển Nhi này đã luyện hái thuốc và luyện kim đến mãn cấp, cậu quyết đoán xóa bỏ, một lần nữa học đào quặng và rèn đúc, tiếp theo đến bản đổ cấp thấp ở cửa thành để đào quặng.

Đào chưa được vài cái, Hoàng Tử Thao bỗng phát hiện trên đầu mình bốc lên một màn sương hình đầu lâu màu tím, cậu thầm kêu chết rồi, đây là chiêu bí truyền của pháp sư hệ chú thuật, là một trong những đối thủ khó đối phó nhất ở dã ngoại, cũng là nghề khắc ngay tế ti hệ tự nhiên của Hoàng Tử Thao , gặp phải chú pháp, nếu thực lực hai người ngang nhau, vậy Hoàng Tử Thao chỉ có cửa chịu đòn.

Hoàng Tử Thao chẳng thèm xem đối thủ ở đâu, đã cho mình một chiêu gia tốc, muốn bỏ chạy.

Nhưng đối phương hiển nhiên không muốn tha cậu dễ như vậy, một chuỗi trạng thái xấu đổ ập xuống đầu, chưa được một chốc cả nhân vật của Hoàng Tử Thao đều bị bao phủ trong khói đen, không thể động đậy.

Hoàng Tử Thao bị bức đến đường cùng, đành phải ở lại ứng chiến ngay mặt.

Trận chiến này ước chừng giằng co ba chục phút, Hoàng Tử Thao không chết lần nào nhưng lại thua bảy lần.

Nói như vậy, nguyên nhân là vì đối phương mỗi lần đánh Hoàng Tử Thao còn sót 5% máu sẽ dừng tay, mặc cho Hoàng Tử Thao bơm đầy máu xong sẽ lại ra tay, cứ tuần hoàn như thế, tổng cộng bảy lần.

Còn đối phương có một lần bị Hoàng Tử Thao đánh xuống nhiều nhất 12%, sau đó chậm rãi ăn hồng dược mà đầy máu. Máu của gã thủy chung không hề đầy, luôn lên xuống ở phân nửa, nhưng Hoàng Tử Thao giết không được gã.

Cao thủ có thể ép Hoàng Tử Thao đến loại trình độ này không nhiều lắm, Hoàng Tử Thao thực muốn biết gã là ai, nhưng đối phương uống dược thủy Giấu Tên, đến tên đối thủ Hoàng Tử Thao cũng không biết, phải nói là thua đến nghẹn uất.

Sau lần thứ bảy, Hoàng Tử Thao quăng chuột, nhập vào mệnh lệnh nằm xuống, ăn vạ ra đấy không thèm đứng lên.

Tên này vốn không phải nghiêm túc đánh với mình, Hoàng Tử Thao thấy rất rõ ràng, từ đầu đến đuôi, gã toàn dụ mình đánh!

Nghĩa là xuất chiêu ép mình đến tình cảnh không thể không động thủ, sau đó cố ý để lộ ra sơ hở, nhìn đối phương ứng phó như thế nào, dựa vào đó hiểu biết các thói quen và thủ pháp PK của đối phương.

Hoàng Tử Thao sao có thể không biết trò này, nhớ khi ấy, cậu đã từng dùng phương pháp giống vậy dụ đánh rất nhiều đối thủ trên sàn đấu.

Bây giờ chuột bạch biến thành chính mình, mùi vị này thật khiến người ta tức hộc máu.

【 trước mặt 】 Nặc Danh: đứng lên coi, sao không đánh nữa.

【 trước mặt 】 Huỳnh Uyển Nhi: không đánh, mi không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.

【 trước mặt 】 Nặc Danh: phụt, cưng là hương hay ngọc? Để anh ngửi thử xem cưng có thơm không nào ~

【 trước mặt 】 Huỳnh Uyển Nhi: người ta là gái có chồng, xin hãy tự trọng!

【 trước mặt 】 Nặc Danh: gái có chồng? Chỉ sợ gái này có ý đồ khác.

【 trước mặt 】 Huỳnh Uyển Nhi: mi có ý gì?

【 trước mặt 】 Nặc Danh: đến giờ cưng vẫn không muốn giải thích với anh sao ^_^

Hoàng Tử Thao đập phím Space nhảy lên, ALT+F12 mở giao diện động tác, PAGE DOWN cấp tốc kéo xuống hai trang, chuẩn xác nhấn chọn nút thứ ba từ dưới lên ở hàng bên phải, cả chuỗi động tác hoàn thành chỉ trong 0 chấm mấy giây, trên màn hình cô gái duyên dáng xếp hai tay lên nhau, đặt tại bên eo, chân thành vái chào một cái với chàng trai trước mặt.

【 trước mặt 】 Huỳnh Uyển Nhi: hội trưởng đạinhân cát tường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro