Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.47 Lưu Ly Khấu trồi lên mặt nước

Tiêu đề: 【 video clip 】 xin hiến cho anh hùng của Lâm Sơn đêm qua —— Thạc Anh Vũ

Người gửi: Hạc Đạo

Nội dung: cảnh tượng xảy ra ở server Lâm Sơn đêm qua đã làm tôi xúc động thật sâu, câu nói "Huỳnh Uyển Nhi, hồi sinh", từ lúc ban đầu không nóng không lạnh, cho đến cuối cùng từng chữ đánh sâu vào trái tim tôi, làm cho tôi không đừng được yêu mến với con người vừa mềm mại vừa kiên cường này.

Chuyện xảy ra vừa lúc tôi đang mở phần mềm ghi hình, bèn thuận tiện ghi lại luôn nửa đoạn sau, lại lấy thêm tư liệu từ clip một trăm cách giết chồng của Thạc Anh Vũ hồi trước, mất cả đêm ghép thành MV này, kính tặng anh hùng Thạc Anh Vũ trong lòng tôi, một lần ngã xuống lại một lần đứng lên, cậu là người xinh đẹp nhất trên đời!

Hi vọng cậu có thể sớm ngày tìm được nơi chốn chân chính thuộc về mình, chúc cậu Hạnh phúc!

PS, xin Bành Đại Soái thực hiện lời hứa, cút khỏi Lâm Sơn!

...

——————————————————————————-

Hoàng Tử Thao thở dài một hơi, "Bảo Thạc , tớ là Huỳnh Uyển Nhi."

Miệng của Kim Mân Thạc hết há lại ngậm, hết ngậm lại há, tựa như một con cá chỉ biết há mà không biết kêu.

"Hồi trước tớ chơi ở server cũ, Huỳnh Uyển Nhi là acc tớ mua trên 3715, mua vào ngày hai ta vừa dọn vào nhà."

Kim Mân Thạc mất nửa ngày mới thoát khỏi kinh hãi, "Vậy Phàm biết không?"

Hoàng Tử Thao gật đầu, rồi lắc đầu, "Hắn biết Huỳnh Uyển Nhi là nam, nhưng không biết Huỳnh Uyển Nhi là tớ."

Kim Mân Thạc vẫn hoang mang như cũ.

"Tớ login ngày đầu tiên đã gặp được hắn, sau đó hắn..." Hoàng Tử Thao dừng lại, ngẫm nghĩ, "Bởi vì lịch sử cũ của acc Huỳnh Uyển Nhi này không mấy sáng sủa, tớ sợ mình sẽ bị đuổi giết đến không chơi nổi cho nên mới xin hắn giúp tớ giấu diếm thân phận, nói xạo mình bị hack acc, bản thân gặp tai nạn giao thông."

Kim Mân Thạc im lặng, nửa ngày sau lắc đầu, "Cậu nói dối."

Lúc này đến phiên Hoàng Tử Thao kinh ngạc.

Kim Mân Thạc cong hai chân, ôm lấy đầu gối, "Ai cũng nói cái tôi ở trên mạng mới chân thực hơn, tính cách Phàm hẳn là giống Diệc Thần nhiều hơn, tính thiếu gia của Phàm kỳ thật rất lớn, dù gì hắn cũng sinh trưởng trong hoàn cảnh ấy... chẳng qua ngoài đời được che giấu rất tốt, chỉ có những người quan hệ thân thiết mới biết được, nếu cậu là Huỳnh Uyển Nhi, vậy nhất định hiểu tính của Diệc Thần như thế nào."

"Nếu cậu nói Diệc Thần ép buộc cậu ở lại kế thừa thân phận Huỳnh Uyển Nhi, tớ tin, nếu cậu nói hắn đồng ý phối hợp diễn kịch với một người xa lạ, còn đóng vai vợ chồng cùng đối phương," Kim Mân Thạc lắc đầu, "Không thể nào."

Hoàng Tử Thao cũng há hốc miệng, quả nhiên mười mấy năm làm bạn không phải vô ích.

"Ừm, cậu đoán, cũng không sai..." Hoàng Tử Thao ậm ừ, "Nhưng về sau thời gian tớ quấn lấy hắn vẫn nhiều hơn."

"Vậy Lạc Minh Ảnh lại ở đâu ra?"

"Là acc phụ của Lạc Minh Phong, hắn cho tớ mượn ngụy trang thân phận."

"Cậu rốt cuộc làm sao biết Lạc Minh Phong?"

"Quen nhau ở server cũ, tớ đến server mới cũng vì đầu quân cho hắn, ai dè giữa chừng lại xảy ra chuyện lộn xộn như vầy."

Kim Mân Thạc bỗng ý thức một vấn đề, "Vậy chẳng lẽ ý cậu, Huỳnh Uyển Nhi hồi trước thực là...?"

"Có lẽ vậy," Nhưng những chuyện như này chẳng ai có thể chắc ăn được, "Cũng có thể là gặp tai nạn xe mất trí nhớ."

"Không ngờ tớ thực bị lý do nhảm nhí này lừa gạt," Kim Mân Thạc giựt khóe miệng, "Có điều hồi trước tớ còn cho rằng cậu bị vẻ ngoài của Phàm đánh lừa, không ngờ cậu đã biết tính cách thật của hắn vẫn còn dám xán lại gần."

Kim Mân Thạc hồi ức, "Cậu biết không, có một lần bọn tớ đi phó bản 25 người, rớt ra bao cổ tay, có đồng thời hai người muốn, chàng trai ra giá DKP cao hơn, cô gái bèn làm nũng muốn Mạc Mạc chiếu cố mình, Phàm trực tiếp tại YY phê bình người ta đến phát khóc, chẳng nể mặt con gái chút nào, rất quá đáng."

"Hôm đó RAID xong, bọn tớ chế giễu hắn, nói với tính tình của hắn thì còn lâu mới tìm được vợ trong game, hắn tức lên chạy tới thôn tân thủ, nhặt ngay Huỳnh Uyển Nhi ngày ấy trở về, khi đó bọn tớ còn cảm thán sao Huỳnh Uyển Nhi này tốt tính thế, vâng lời Phàm răm rắp, ai biết được..."

"Bây giờ ngẫm lại, có thể chịu được Phàm, không phải tham tiền của hắn thì là thuần M," Ánh mắt Kim Mân Thạc ngắm Hoàng Tử Thao một cách quái dị, "Đào Đào lẽ nào cậu...?"

"Này!"

Kim Mân Thạc nghiêng đầu nói, "Vậy lúc trước cậu thân với Phàm như thế, chẳng lẽ tới giờ hắn chưa từng hoài nghi?"

"Ban đầu thì có, nhưng khi ấy tớ rất sợ hắn biết thân phận của tớ rồi sẽ lảng tránh nên luôn nghĩ biện pháp giấu diếm đến giờ."

"Vậy cậu định về sau vẫn gạt hắn?" Kim Mân Thạc hỏi.

Hoàng Tử Thao buồn rầu cào tóc, "Một câu khó nói hết, tớ không cẩn thận đùa hơi quá, bây giờ muốn dừng cũng nhất thời không dừng được... Song tớ đang cố gắng tu bổ đây, tớ quyết định tìm thời cơ thích hợp sẽ thẳng thắn hết thảy với hắn, đại khái cũng sẽ trong hai ngày này."

Kim Mân Thạc trộm tưởng tượng thử dáng vẻ sau khi biết sự thật của Ngô Diệc Phàm , không khỏi run rẩy, Đào Đào à Đào Đào, cậu chỉ có thể tự cầu thêm phúc cho mình thôi.

"Nhưng, hai mình đúng là có duyên thật." Kim Mân Thạc cảm thán.

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta kết hôn đi!" Hoàng Tử Thao mắt hình ngôi sao.

"Cậu còn dám nói? Lừa gạt cả tớ, còn giấu lâu như vậy? Tính tình Phàm không tốt, chẳng lẽ tớ rất tốt? Tớ cũng nổi giận, quyết định nhốt Huỳnh Uyển Nhi vào phòng tối 10 phút!"

"Bảo Thạc đừng mà ~ tớ sẽ giúp cậu giết Bành Cặn Bã thêm hai lần, đừng nhốt tớ vào phòng tối ~~"

Kim Mân Thạc còn lâu mới nghe lời cầu xin của Hoàng Tử Thao , làm bộ muốn cướp lấy chuột, Hoàng Tử Thao vội vàng giơ cao chuột lên, hai người cười đùa giành qua giành lại, vừa quay đầu thì phát hiện trong game lại bắt đầu đánh nhau.

Vừa nãy Kim Mân Thạc và Bành Đại Soái quyết đấu đã kéo tới không ít quần chúng vây xem, đông người thì dễ đụng chạm, có vài người chơi mới không biết tình huống đã chỉ trích tại chỗ Thạc Anh Vũ giả nhân yêu gạt tình cảm, người của Kiếm Tình dĩ nhiên không cam chịu yếu thế mà phản kích trở về, trong đó Bạo Bạo Long nổi danh nóng nảy tràn trề sức chiến đấu nhất.

Trong những người phê bình Thạc Anh Vũ có một người tên là "Đại Gia Mày", giông giống với tên "Hạ Đại Gia", từ ngữ nói chuyện của hai người cũng bốc hỏa như nhau, mâu thuẫn giữa cả hai nhanh chóng leo thang, thậm chí kêu gào đòi PK người thật.

【 trước mặt 】 Hạ Đại Gia: mày ngông ở trong game thì có ích gì, có ngon thì ra PK người thật!

Nói thế nào nhỉ, ưu điểm của việc chia server theo khu vực đã được thể hiện ngay lúc này, trong các game khác mọi người có mâu thuẫn thì sẽ đánh, đánh không được thì sẽ chửi, chửi đã miệng thì coi như xong. Nhưng trong "Hồn Đạm OL" kiểu ước chiến người thật này thi thoảng sẽ xảy ra, thành phố Hồ Sóc chỉ to bằng bàn tay, đánh xe từ đầu Đông sang đầu Tây chưa mất đến một tờ Mao gia gia. (100 đồng)

Hoàng Tử Thao nhìn thấy cảnh náo nhiệt này thì hưng phấn, ước gì mình có thể đến hóng tận hiện trường, chẳng biết vị trí địa lý của Đại Gia Mày có xa mình không nhỉ.

【 trước mặt 】 Đại Gia Mày: ai sợ ai, khu Bắc đại học Yên Sơn ký túc xá nam số 4, 737, đêm mai sáu giờ, không đến mày là thằng cháu!

Hoàng Tử Thao chớp chớp mắt, dụi dụi dụi, cao thấp ngang dọc trái phải ngược xuôi nhìn mấy lần tọa độ Đại Gia Mày nói ra, xác nhận bản thân không nhìn lầm.

Cậu quay đầu nhìn Kim Mân Thạc, đối phương cũng đang vẻ kinh ngạc, điều này nói rõ bản thân không phải hoa mắt.

Đậu xanh rau má, đây không phải phòng ngủ ký túc xá của mình sao?!

Ngày hôm sau, tan học Hoàng Tử Thao chạy thẳng đến căn tin hai, mua nửa tá bánh bao xong bèn chạy về hướng phòng ngủ, đến nơi đã năm giờ bốn mươi, vào giờ này mọi người không phải đang ăn cơm thì là đang tiêu hóa sau khi ăn cơm, trong ký túc xá chỉ còn một người.

Hoàng Tử Thao vừa vào đã nhiệt tình chào hỏi, "Gấu ca ca còn chưa ăn phải không? Nào nào ăn bánh bao ăn bánh bao."

Anh Gấu thấy người đẩy cửa vào là cậu, sửng sốt, "Sao cậu lại về?"

"Chẳng phải nhớ anh đến thăm anh đây sao."

"Không phải đã gặp vào giờ chuyên ngành sáng nay rồi sao? Cậu còn ngồi bên cạnh anh nữa."

"... Em về phòng ngủ xem thử cũng không được hả?" Buổi sáng chẳng phải do tui còn chưa biết là đứa nào sao, lỡ như đánh rắn động cỏ bị chộp ID thì làm sao đây! (phòng ngủ có 3, 4 đứa, Đào Đào còn chưa biết Đại Gia Mày là đứa nào trong phòng)

"Được được, Gấu trúc đệ đệ của anh ân cần nhất trên đời, về thì cứ về còn mang bánh bao làm gì," Anh Gấu lấy bánh bao trong tay Hoàng Tử Thao cắn một miếng, "Mụ nó là căn tin hai."

Hoàng Tử Thao khoát tay, "Có cái ăn là tốt rồi, ăn no mới có sức đánh nhau."

Anh Gấu đơ, "Sao cậu biết anh muốn đánh nhau?"

"Hôm qua trong game anh nói lớn tiếng như vậy, người khắp server đều biết."

"À... Nhưng anh nhớ cậu ở server cũ mà ta?"

"Còn em nhớ anh làm gì có chơi game! Sao, sa đọa rồi?"

"Mới bị bạn kéo vào, thấy cũng được nên cứ thế chơi. Nói vậy cậu đổi server rồi? Tốt quá, về sau có thể cùng nhau đi phó bản, đúng rồi, tên trong game của cậu là gì? Hay vẫn tên cũ?"

"Không phải... Đúng rồi anh có biết Hạ Đại Gia là ai không mà dám tùy tiện hạ chiến thư?" Hoàng Tử Thao nhanh chóng dời đề tài.

"Anh mà quan tâm nó là ai?"

"Nó là Bạo Bạo Long bên học viện thể thao, biết phun lửa đó!"

"Cho dù là khủng long bạo chúa đến đây anh cũng đánh nó biến thành tiêu bản hóa thạch." Anh Gấu nói đến hứng khởi thì vỗ bàn đứng dậy, Hoàng Tử Thao giật cả mình, suýt nữa vứt luôn bánh bao trong tay, ngửa cổ nhìn gã to con vạm vỡ cao hai mét, xấu hổ cười hai tiếng.

Sáu giờ đúng, nghe thấy cửa lại vang lên một tiếng thật lớn, Hoàng Tử Thao quay đầu nhìn, một người đá cánh cửa, đen mặt tiến vào.

Được rồi, người này chưa chắc đã đen mặt mà có thể do chủ nhân của gương mặt vốn đã đen...

Người tới đá văng cửa xong nhìn thấy Hoàng Tử Thao thì rõ là sửng sốt, Hoàng Tử Thao giơ tay phải, "YO~!"

Bạo Bạo Long phát điên, "Sao lại là cậu!"

Hoàng Tử Thao vội huơ tay, "Lần này thật sự không phải tui," Cậu lại chỉ về phía bên cạnh, "Ảnh là Đại Gia Mày."

"Hắn mới là đại gia mày!" Bạo Bạo Long rống giận.

Hoàng Tử Thao vứt bánh bao bịt kín lỗ tai, bi thương suy nghĩ, tui thực đang giới thiệu nghiêm túc mà.

Anh Gấu thấy người tới vô lễ như vậy, bước lên trước làm anh hùng cứu mỹ nhân, "Mày là con cái nhà ai? Ai cho mày quát Đào Đào nhà tao!"

"Đào Đào nhà tao? Là nhà mày thì mày cột lại cho chắc, đừng có cả ngày chạy ra ngoài quyến rũ trai nhà người khác!"

Anh Gấu nghe xong trợn tròn mắt, đối thoại như này có phải quá giống phim tám giờ không? Nhưng sao lại là quyến rũ trai nhà người khác? Lời kịch như này được nói ra từ miệng của người như vậy không thấy kỳ cục hả?

"Mày có ý gì, Đào Đào câu trai của mày, giờ mày đến cửa quậy phải không?"

Bạo Bạo Long tức giận đến ửng hồng cả gương mặt đen, "Mày mới có trai! Mày mới bị câu! Ông mày đến ứng chiến như đã hẹn!"

Anh Gấu chớp chớp hai mắt, đã hơi hiểu rõ, "Mày là Hạ Đại Gia?"

"Mày là ai?" Bạo Bạo Long hỏi, sắc mặt không tốt.

"Tao là Đại Gia Mày."

"Tao mới là đại gia mày!!!"

Hai vị đại gia giương cung bạt kiếm không ai nhường ai, mắt thấy sắp sửa khai hỏa thì lúc này lại có thêm một người bước vào cửa, Hoàng Tử Thao vốn cho rằng là Chu Mịch , nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của cậu, người tới là chủ nhiệm lớp tạm thời Trương Nghệ Hưng .

"Chào thầy!" Hoàng Tử Thao nhanh nhẹn đứng dậy lớn tiếng chào hỏi, thuận tiện nhắc nhở hai vị máu đang lên não bên kia.

Anh Gấu vừa thấy là chủ nhiệm lớp đến thì hấp tấp thu lại sát khí, khúm núm lễ phép chào hỏi, xong ngoắc đuôi dọn ghế cho thầy ngồi.

Còn Bạo Bạo Long tuy không phải sinh viên trường này, nhưng bản năng của sinh viên vốn kính sợ thầy giáo, giờ phút này cũng không dám tiếp tục lỗ mãng.

Một trận ước chiến người thật cứ vậy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Hoàng Tử Thao đã sớm dự đoán được kết quả sẽ như thế, nhưng không ngờ tới người ngăn cản màn hài kịch này là Trương Nghệ Hưng chứ không phải Chu Mịch .

Song có nói thế nào thì thời gian chủ nhiệm lớp xuất hiện thật không sai lấy một ly, kịp thời hóa giải một đợt phong ba giữa hai trường bắt nguồn từ mâu thuẫn trong game.

Hoàng Tử Thao chân chó xán lại gần, "Thầy đến kiểm tra phòng à, mỗi ngày thị sát tận nơi như này, thực chuyên nghiệp!" Ý là, bọn em đã năm hai, đừng quản nghiêm như bảo mẫu vậy!

Trương Nghệ Hưng thản nhiên quét mắt nhìn cậu, hoàn toàn không để ý ẩn dụ trong đó, "Không phải cậu dọn ra ngoài rồi ư, sao lại trở về?"

Hoàng Tử Thao đâu thể nào nói, em về đây xem kịch vui, đành phải bịa đại một lý do, "Em nghe nói em họ anh Gấu đến chơi, qua chào hỏi."

"Em họ?" Trương Nghệ Hưng xoay đầu đánh giá Bạo Bạo Long.

Bạo Bạo Long vô duyên vô cớ bị chiếm tiện nghi, nhưng không thể phản bác, đành tâm không cam tình không nguyện mà gật đầu.

"Cho nên vừa nãy hai đứa không phải muốn đánh nhau?"

"Làm gì có," Anh Gấu cười đểu, "Anh em bọn em quan hệ rất tốt, vừa này là đùa giỡn." Để chứng minh lời của mình là thật, còn đặc biệt ôm cổ người bên cạnh.

Bạo Bạo Long cứng đờ cả người, nhưng không giãy giụa.

Trương Nghệ Hưng gật đầu, "Vậy thì tốt, không nên gây sự."

Phòng ngủ lại có người đến, không gian vốn đã không lớn giờ càng có vẻ chật thêm, Hoàng Tử Thao thoáng nhìn, lần này người tới là Chu Mịch .

"Sao giờ cậu mới tới?" Hoàng Tử Thao hỏi, vừa nãy nếu không có Trương Nghệ Hưng thình lình giá lâm thì suýt nữa đã không HOLD nổi hiện trường.

"Vừa tan học Bạo Bạo đã ầm ĩ muốn qua đây, đến cơm cũng chưa ăn," Chu Mịch đưa cái bọc trong tay cho Bạo Bạo Long, "Nếm thử bánh bao căn tin hai của Yên Đại."

Hoàng Tử Thao & anh Gấu: "..."

Bạo Bạo Long nhận lấy cắn một miếng, "Đậu má hung khí gì đây?"

Câu nói này đã nhắc nhở Hoàng Tử Thao , cậu vội móc từ trong túi ra một hộp Smecta (thuốc tiêu chảy), mở ra bên trong có hai viên thuốc, một viên cho anh Gấu, một viên cho Bạo Bạo Long, "Nào nào, ăn cái này đi, chặn thổ chặn tả, bảo kiện phòng thân, tư âm dưỡng nhan, ích thọ duyên niên."

"Cậu mang theo cả cái này bên người?" Anh Gấu nghi hoặc nhận thuốc.

"Mua bánh bao cho anh xong thuận tiện đến hiệu thuốc kế bên mua, hèn chi ai cũng nói hiệu thuốc kế bên căn tin hai hữu hiệu nhất."

"Mịa!"

Chu Mịch hỏi Bạo Bạo Long: "Còn đánh nữa hay thôi? Không đánh thì đi."

Anh Gấu sợ đến mức vội nói, "Em họ nhanh về đi, Vua Quyền Thuật để hôm nào đánh cũng được."

"Em họ?" Chu Mịch nhướng mày.

Lưu Hiến Hoa hừ một tiếng.

Chu Mịch chuyển tầm mắt sang anh Gấu, "Anh họ?"

Anh Gấu gật đầu như gà mổ thóc.

"Không phải đại gia à?"

Anh Gấu lại lắc đầu lia lịa, "Tôi sao dám làm đại gia cậu ta, cậu ta là đại gia của tôi thì có."

Quay đầu thấy Trương Nghệ Hưng đang nhìn mình chằm chằm, liên thanh cải chính, "Là em họ là em họ là em họ..."

Lưu Hiến Hoa bị Chu Mịch mang đi, Hoàng Tử Thao cũng theo Trương Nghệ Hưng đi xuống lầu.

"Sao thầy không đi thị sát tiếp? Thầy chỉ tới xem phòng ngủ của mỗi bọn em thôi à?"

"Ừ."

"Hả? 737 có tài đức gì mà đáng giá thầy săn sóc đặc biệt như thế?" Hơn nữa, thời gian thầy xuất hiện hơi bị đúng lúc đấy!

Trương Nghệ Hưng không trả lời thẳng mà chỉ liếc xéo cậu, từ đôi mắt phượng dài mảnh tản ra tinh quang làm Hoàng Tử Thao cảm thấy người này nhất định có mưu đồ khác.

Hoàng Tử Thao nghĩ, xong rồi xong rồi xong rồi, ổng nhất định thầm mến mình, cho nên theo dõi mình, biết mình về ký túc xá nên cố ý tìm cớ tới gặp mình.

Hai người đi ngang qua một quán trà sữa trong trường, "Vào đi, tôi mời cậu uống trà."

Mặc dù là mời khách, nhưng ngữ khí của Trương Nghệ Hưng rất cường thế, hoàn toàn không chừa chỗ cho Hoàng Tử Thao từ chối.

Hai người, mỗi người một ly trà sữa ngồi đối diện nhau, Hoàng Tử Thao nghĩ, gay rồi, đừng nói là sắp thổ lộ nha.

Làm sao giờ làm sao giờ làm sao giờ, mình còn chưa nghĩ ra lời từ chối.

Nhưng chẳng phải lớp phó nói ổng là băng sơn mỹ nhân thụ sao? Chẳng lẽ ổng vẻ ngoài là thụ, bản chất là công?

Trời xanh ơi, cho tới giờ con chưa từng nghĩ đến tình yêu thầy trò! Mà nói đến thì con đã có Phàm ca rồi!

Nếu con từ chối, cuối kỳ ổng có đánh rớt con không.

Ừm? Trà sữa quán này uống ngon dữ, lát nữa mang một ly về cho Bảo Thạc .

"Bạn Hoàng Tử Thao ," Trương Nghệ Hưng mở miệng, kéo tư duy đang ngày càng chạy xa của Hoàng Tử Thao trở về.

"Thầy có gì chỉ thị?" Hoàng Tử Thao ngồi lại nghiêm chỉnh.

"Tôi thích một cách xưng hô khác của cậu hơn."

"... Nghệ Hưng ca ? Này, không hay cho lắm..." Ngày xưa Hoàng Tử Thao từng kêu thầy như vậy, nhưng đó là hồi cậu còn học cấp ba, khi ấy Hoàng Tử Thao khá thân với em trai thầy, Trương Nghệ Hưng đi thăm em trai mình hai lần, vì vậy mà quen biết.

Trương Nghệ Hưng nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao nửa ngày, đột nhiên nhếch mép, cười tà mị.

Hoàng Tử Thao vừa hiện ra ba chữ này trong đầu thì tức khắc đần người, theo bản năng giơ tay lên góc phải.

Trương Nghệ Hưng nâng mí mắt nhìn một cái, "Cậu giơ tay làm gì?"

Hoàng Tử Thao cũng ngẩng đầu xem xét tay phải đi trước đại não của mình, đang giơ cao, lại còn vươn cả ngón trỏ, vội vàng rụt trở về, "Xin lỗi, nhìn thấy cười tà mị, phản xạ có điều kiện muốn nhấn X."

Trương Nghệ Hưng không đếm xỉa đến hành vi nhược trí của cậu, vẫn tự mình nói tiếp, "Bạn Hoàng Tử Thao , tôi có chuyện muốn nói với bạn, tôi biết, nó có thể cho bạn một cú sốc rất nặng, hi vọng bạn chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Hoàng Tử Thao nhấc tay, làm động tác dừng, "Khoan đã."

Cậu cầm ly nước trên bàn, ngửa đầu uống cạn một hơi, nặng nề đặt xuống, bày ra tư thế thề chết phải trở về.

"Nghệ Hưng ca, anh nói đi, bây giờ cho dù anh tỏ tình với em, em cũng chịu được."

Trương Nghệ Hưng dùng ba ngón tay nhã nhặn nắm quai cầm, đưa đến bên miệng, tao nhã nhấp một miếng, buông xuống, lại cười tà mị với Hoàng Tử Thao .

Môi son hé mở, khẽ phun ra bảy chữ.

"Sư phụ, con là Tiểu Khấu Nhi."

Thân hình Hoàng Tử Thao lung lay, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi.

z=*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro