Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.54 Chân tướng phơi bày trước thiên Hạ

18:00 thứ bảy ngày 3 tháng 12

——Ký túc xá Trương Nghệ Hưng

"Sao, quyết định xong rồi?" Trương Nghệ Hưng lười biếng ngồi bên cạnh bàn, trước mặt bày hai chiếc di động, một cái của anh, một cái của Hoàng Tử Thao .

"Ừ," Hoàng Tử Thao gật đầu, "Em chuẩn bị bỏ acc Huỳnh Uyển Nhi, lần nữa luyện một tế ti, tuy acc này ở bên em lâu vậy, bỏ thì cũng tiếc một chút nhưng tóm lại vẫn là acc của người khác, chẳng qua làm như vậy sẽ hơi bất công với Tiểu Ca, đẳng cấp đánh sàn đấu của cả bọn lại phải bắt đầu lại từ đầu. Sáng nay em có trưng cầu ý Tiểu Ca, cậu ta đồng ý rồi, còn Chu Mịch , hắn không đồng ý cũng không được, dù sao về sau không cần khai hoang nữa, cùng lắm thì cả bọn cần cù đánh nhiều hơn."

"Vậy sư công thì sao?"

"Hồi xưa hắn đã đầu tư vào Huỳnh Uyển Nhi không ít, lần này lại cho không ít đồ đạc, đưa acc cho hắn là chuyện thường tình, cây thương em làm cho hắn vẫn còn trên người Huỳnh Uyển Nhi, bỏ thì uổng lắm. Dù sao về sau em không còn lên acc này nữa, cứ đưa cho hắn xài vậy, nếu không muốn luyện thì làm kho hàng hay gì đó cũng được."

—— Nhà Hoàng Tử Thao & Kim Mân Thạc

Khi Kim Mân Thạc mở cửa cho Ngô Diệc Phàm , sắc mặt cậu không tốt lắm, trải qua chuyện tối qua, cậu có chút giận Ngô Diệc Phàm .

Ngô Diệc Phàm thấy Kim Mân Thạc mặt mũi bí xị, mở cửa xong xoay người rời đi, chẳng thèm chào hỏi hắn một câu, cộng thêm cả chuyện tối hôm qua, tất nhiên rất kinh ngạc.

"Kim Mân Thạc, cậu sao vậy?"

"Tớ không sao, thay vì quan tâm tớ chi bằng cậu quan tâm người khác thêm một chút đi." Kim Mân Thạc nói chuyện đầy ẩn ý.

Ngô Diệc Phàm nhìn xung quanh, "Hoàng Tử Thao đâu?"

Kim Mân Thạc liếc mắt, còn biết hỏi Đào Đào cơ đấy, "Không có ở nhà."

"Lát nữa có về không?"

Kim Mân Thạc chẳng muốn cho hắn biết chút nào, hỏi ngược lại, "Hôm qua đang yên đang lành sao tự dưng đòi ly hôn?"

Tốc độ chuyển đề tài của Kim Mân Thạc làm Ngô Diệc Phàm ngẩn người, "Quan hệ giữa tớ và Huỳnh Uyển Nhi rất phức tạp, không giống cậu nghĩ đâu."

"Trả lời tớ tại sao đòi ly hôn."

"Tớ không thể tiếp tục ở bên cậu ta."

"Lý do?"

"Tớ thích người khác."

Kim Mân Thạc giật mình," Cậu thích người khác? Ai?"

"Hoàng Tử Thao ."

—— Ký túc xá Trương Nghệ Hưng

"Với sư công mà nói thì Huỳnh Uyển Nhi hiện giờ hẳn là tình địch của mình, hắn làm sao có thể nhận quà tặng của tình địch?"

"Em có thể nói em đối với Huỳnh Uyển Nhi chẳng qua là xuất phát từ thông cảm, hoặc là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, tóm lại tình cảm giữa hai đứa đã là quá khứ, hiện giờ em thích người khác."

"Haizz, phải diễn tả sự bội phục của con với ngài như thế nào đây sư phụ, tự gả tự tam (tam: chen chân vào hai người khác), tự ly tự kết, tự công tự thụ, khi nào tự sinh con đây?"

Hoàng Tử Thao đau khổ, "Đã đến nước này rồi thầy đừng móc mỉa em mà."

—— Nhà Hoàng Tử Thao & Kim Mân Thạc

"Cậu nói cái gì? Cậu ly hôn Huỳnh Uyển Nhi vì cậu thích Hoàng Tử Thao ?" Kim Mân Thạc quả thực không thể tin vào tai mình nữa.

Ngô Diệc Phàm bình tĩnh gật đầu.

Kim Mân Thạc cúi gục đầu, hung hăng xiết chặt tay, Đào Đào à Đào Đào, cậu có ngày hôm nay hoàn toàn là hậu quả tự làm tự chịu, không thể trách người khác.

"Vậy, vậy sao hôm qua cậu không nghe Huỳnh Uyển Nhi nói cho xong?"

"Tớ biết cậu ta muốn nói gì."

"Cậu biết?"

"Tớ vừa online đã có rất nhiều người PM, có chúc mừng, có muốn ra tiền giao dịch với tớ, bọn họ ra giá rất cao, tớ biết ngay Huỳnh Uyển Nhi muốn tặng tớ quà, hơn nữa còn rất đắt tiền."

"Tớ mắc nợ Huỳnh Uyển Nhi rất nhiều, cậu ấy là người tốt, có tình có nghĩa, nhưng tớ đã định là chỉ có thể phụ lòng cậu ta, tớ không thể tiếp nhận thêm bất kỳ lòng tốt nào của cậu ta, cũng rất sợ cậu ta mượn thời cơ nói ra gì khác, cho nên phải cự tuyệt trước."

—— Ký túc xá Trương Nghệ Hưng

"Vậy giờ sư phụ muốn thế nào, dùng thân phận Hoàng Tử Thao đi thổ lộ với sư công?"

"Đúng, tuy giữa hai đứa em đang có hiểu lầm rất lớn, nhưng em tin nếu đã là hiểu lầm chắc chắn sẽ có ngày giải trừ. Hồi trước em giấu hắn lâu như vậy, bịa nhiều memo như vậy, bây giờ có kết quả như này cũng coi như là báo ứng."

"Nhưng, quả do chính em gieo, em sẽ tự mình chịu trách nhiệm, đợi đến khi họp mặt, em sẽ tìm cơ hội thổ lộ với hắn, bằng chính thân phận thật của mình."

Ánh mắt cậu kiên quyết, "Em đã từng bỏ lỡ một lần, lần này nói thế nào em cũng không có ý định trốn tránh nữa, đến khi ấy hắn nổi giận cũng được, không chịu cũng được, em phải bám dính hắn như sam cho đến khi hắn chấp nhận em mới thôi."

—— Nhà Hoàng Tử Thao & Kim Mân Thạc

"Kỳ thật việc Hoàng Tử Thao kết hôn với Huỳnh Uyển Nhi hôm qua không phải..."

"Là lỗi của tớ, hồi trước tớ luôn do dự, bởi vì tớ không cách nào xác nhận được tâm ý của mình, tuy tớ đã tặng cậu ấy cây búa..."

"Cậu tặng Hoàng Tử Thao cây búa?" Kim Mân Thạc vui vẻ hỏi.

"Tuy tặng đã tặng rồi, nhưng tớ lại không nói gì, cậu ấy không biết ý nghĩa của nó, chỉ cho là món quà bình thường. Tớ đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, là Lộc Hàm và Mộ Dung đánh thức tớ, nếu không có bọn họ, đến giờ tớ cũng không có cách nào tĩnh tâm thừa nhận chuyện này với cậu."

Ngữ khí của hắn kiên định, "Mộ Dung nói, đàn ông phải biết chủ động, cho nên, dù trong lòng Hoàng Tử Thao đã có người, tớ cũng sẽ không bỏ cuộc dễ như vậy. Lát nữa tớ sẽ tỏ rõ lòng mình với cậu ta, người tớ thích là cậu ta, mặc kệ người Hoàng Tử Thao thích là ai, tớ sẽ đoạt cậu ấy về."

—— Ký túc xá Trương Nghệ Hưng

"Xì, hiếm khi thấy cậu kiên cường được một lần," Trương Nghệ Hưng cầm chiếc di động trước mặt, "Nếu cậu đã nghĩ kỹ vậy tôi sẽ giúp cậu gửi."

"Gửi đi," Hoàng Tử Thao bình tĩnh nói, "Để Huỳnh Uyển Nhi trở thành lịch sử bí mật của Tiểu Đào Tử đi, về sau vĩnh viễn không cho Phàm ca biết."

—— Nhà Hoàng Tử Thao & Kim Mân Thạc

Kim Mân Thạc bắt đầu không hiểu chi hết, Hoàng Tử Thao thích người khác từ lúc nào? Ở đây thì có gì dính đến Lộc Hàm? Nhưng nghe thấy câu giải thích sau cùng, tâm trạng của Kim Mân Thạc bay bổng hẳn lên, bước tới vỗ thật mạnh lên vai đối phương, "Tớ biết ngay Phàm là mẫu đàn ông có dũng khí, có trách nhiệm, cậu quả nhiên không làm tớ thất vọng!"

"Đào Đào có việc đến chỗ chủ nhiệm lớp, nó nói lát nữa sẽ về, tớ đoán nó sẽ rất vui khi nghe những lời cậu sắp nói."

Khóe miệng Ngô Diệc Phàm không kìm được hơi cong lên, "Ừ."

Kim Mân Thạc lủi về phòng ngủ, "Trong tay tớ còn chút chuyện, sắp xong rồi, cậu chờ tớ một chút, chúng ta lập tức xuất phát tìm Đào Đào!"

Ngô Diệc Phàm thong thả bước vào phòng Hoàng Tử Thao , theo bản năng lại liếc nhìn tấm poster bắt mắt trên tường.

Hắn đi đến ngồi xuống trước máy tính, tay phải vuốt ve con chuột của Hoàng Tử Thao , ngón cái lần lượt đảo qua 12 phím số.

Nhắc tới thì hắn còn chưa hỏi Hoàng Tử Thao tại sao phải dùng con chuột phức tạp như này.

Di động trong túi rung một cái, có tin nhắn.

Ngô Diệc Phàm mở ra xem, là một dãy số xa lạ.

—— ông xã, cám ơn anh đã quan tâm em năm tháng nay, em quyết định sẽ AFK khỏi trò chơi, từ nay về sau không đăng nhập tài khoản Huỳnh Uyển Nhi, hôm nay em gửi gắm cô bé cho anh, hi vọng anh có thể đối xử tử tế với cô bé. Tái bút, Tiểu Đào Tử hôm qua chỉ là giúp đỡ em, giữa bọn em không phải quan hệ như anh nghĩ, xin anh đừng hiểu nhầm. Lần cuối cùng gọi anh là ông xã, tạm biệt. Huỳnh Uyển Nhi yêu anh.

Ngô Diệc Phàm nhíu mày, Huỳnh Uyển Nhi làm sao có được số di động của mình, chẳng lẽ là Hoàng Tử Thao nói cho cậu ta?

Ngón cái của hắn ấn kéo xuống tiếp, phía dưới tin nhắn có kèm tài khoản và mật mã của Huỳnh Uyển Nhi.

Ngón cái đặt trên phím bấm của Ngô Diệc Phàm bỗng cứng đờ.

Nửa ngày, hắn bình tĩnh cúi người ấn nút bật thùng máy của Hoàng Tử Thao , chờ đợi máy tính chậm rãi khởi động, lần này chỉ dùng 2 phút 18 giây đã vào được WINDOWS, 360 Boot Assistant kiêu ngạo tuyên bố, lần khởi động này máy của bạn đã đánh bại 3% người sử dụng toàn quốc.

Hắn nhấp đúp vào client game trên desktop.

Bỏ qua màn hình chào, tiến vào giao diện đăng nhập, tài khoản của Hoàng Tử Thao vì chọn chức năng ghi nhớ nên được tự động lưu lại, Ngô Diệc Phàm chỉ từng thấy một lần, nhưng có lẽ vì hắn rất để ý Hoàng Tử Thao nên một lần cũng đủ để nhớ kỹ.

Hắn đưa di động dán sát màn hình, hai tài khoản sóng vai bên nhau, như được copy paste.

Hắn kéo bàn phím ra, đối chiếu mật mã trong tín nhắn, gõ từng chữ từng chữ, ấn enter.

Trải qua nghiệm chứng ngắn ngủi, trò chơi tiến vào giao diện chọn nhân vật, một nữ tế ti quen đến không thể quen hơn đang cô đơn đứng giữa màn hình.

Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm nữ tế ti vài giây, nhẹ nhàng thoát ra, từ shortcut trên desktop tìm đường dẫn gốc của game, mở My Computer, dựa theo đường dẫn, nhấn mở từng cấp từng cấp một.

Hắn mở folder screenshot mặc định của game, nhấp đúp bắt đầu xem từ tấm thứ nhất.

Trong hình là hai nhân vật nam xa lạ, một tế ti, một chiến sĩ, hắn lật tiếp ra sau, phần lớn đều là hình chụp chung của hai người này ở đủ loại phong cảnh thắng địa, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện người thứ ba. Sau một ngày nào đó, nhân vật trong hình bỗng thay đổi, biến thành hai nhân vật nam khác đang hôn nhau dưới ánh trăng, một người trong đó hắn gần như nhìn thấy mỗi ngày...

—— Phó bản Thất Tịch, bảo châu biến tính.

Ngô Diệc Phàm lật xem tiếp, sau mấy tấm hình hôn nhau, một người trong đó biến thành con gái, mặc bộ đồ COS Tiểu Long Nữ trắng bóc, người còn lại mặc một bộ quân đội Nazi, bối cảnh đằng sau hai người không ngừng biến hóa, góc độ chụp ảnh mờ ám vô biên.

Ngón tay của hắn nhấn xuống một cách máy móc, từng tấm hình lướt qua trước mặt như một bộ phim tài liệu, ảnh chụp hai người ôm nhau bên hồ Thệ Vấn, ảnh chụp xếp hàng chờ đợi ngoài sàn đấu, ảnh chụp kề vai chiến đấu trong phó bản... 5 tháng, hơn trăm tấm ảnh chụp, mỗi tấm đều ghi lại quá khứ của Diệc Thần và Huỳnh Uyển Nhi.

Ngô Diệc Phàm rốt cục nhấn dấu X đỏ trên góc phải, nhắm mắt lại, hít thở sâu.

Hắn lại mở mắt ra, nhìn thấy di động trước mặt, tài khoản Huỳnh Uyển Nhi vẫn còn cô đơn nằm đấy, từng chữ cái như đang giễu cợt hắn.

Ngô Diệc Phàm đột nhiên chộp lấy di động, vung tay, di động đập vào tường nát bấy.

Ngô Diệc Phàm đứng lên, bắt đầu điên cuồng lục đông lục tây trong phòng Hoàng Tử Thao , hắn giựt mở từng ngăn kéo, mở ra từng ngăn tủ, đảo loạn xà ngầu tất cả những thứ nhìn thấy, rốt cục ở ngăn tủ dưới chót phát hiện một tấm X quang.

Hắn đặt tấm X quang lên mặt bàn.

Hắn đặt tay trái lên.

—— Anh giai ngầu, với ai anh cũng đều ngầu như vậy sao? Hai ta tốt xấu cũng thân quen như này, ngay cả một câu cũng không có..

—— Sao cô ấy không đi cùng anh?

—— Tôi đoán vợ anh nhất định rất thích anh.

—— Sợ nước rất mất mặt à?

—— Mỗi 98 người sẽ có một người có phản ứng sợ nước cường độ thấp hoặc hơn, tôi quen biết rất nhiều người sợ nước.

—— Sao cậu ta có thể online cả buổi trưa được!

—— Sao không thể? Vừa mở game chị ấy đã online, sau đó bọn em tổ đội, chẳng lẽ bốn người còn lại trong đội gặp ma?

—— Sư phụ bị thương ngón út trái, không có gì đáng ngại!

—— Có phải lại bị lừa rồi không, Huỳnh Uyển Nhi bị thương là ngón út trái.

—— Đào Đào bị thương hẳn là tay trái... Ngón trỏ, ngón giữa... còn có ngón áp út.

—— Ai nói tôi không lên mạng? Mỗi ngày tôi đều lên mà?

—— Xin lỗi xin lỗi, đánh chữ với anh quen rồi, quên mất anh ngay tại trước mặt.

—— Card màn hình của tôi đặc biệt cùi, anh vừa xuất hiện trên màn hình là tôi đứng luôn..

Kim Mân Thạc nghe thấy động tĩnh từ phòng kế bên, chạy sang xem, hoảng sợ nhìn hiện trường như vừa có cơn lốc quét qua.

"A, Ngô..Phàm..."

Ngô Diệc Phàm chậm rãi quay đầu, chuông báo động trong lòng Kim Mân Thạc rung to, cậu chưa từng thấy một Ngô Diệc Phàm như này!

"Cậu, cậu..."

"Cậu biết có phải không?" Giọng của Ngô Diệc Phàm còn lạnh hơn cả hầm băng.

"Tớ..."

Ngô Diệc Phàm đứng bật dậy, không nói một câu đi ra ngoài.

"Phàm cậu đi đâu?" Kim Mân Thạc khẩn trương đuổi theo.

"Đến quán ăn, gặp vợ cũ."

Kim Mân Thạc cả kinh, tay phải vô thức sờ ra sau.

"Không được gọi điện!"

Kim Mân Thạc bị dọa tới mức run cầm cập, rụt tay về.

Dưới đáy lòng cậu có một âm thanh đang gào thét: làm sao đây! Có ai thông báo Đào Đào với!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro