Bóng Tối và Hi Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mở mắt nhẹ nhàng, những ánh đèn mờ ảo và mùi thuốc men nồng nặc xâm nhập vào giác quan của tôi. Tôi nhận ra mình đang nằm trong một căn nhà hoang tàn, nơi mà không gian xung quanh phản ánh sự tuyệt vọng và đau khổ. Dường như nơi đây đã trở thành bãi tập kết của những người buồn bã, những người đánh mất hy vọng và sống trong cảm giác bị bỏ rơi.

Trong căn nhà, một cô gái ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt cô tràn đầy ánh sáng và hy vọng. "Chào mừng đến căn nhà của em... Em biết đây không phải là một nơi hoàn hảo, nhưng ít nhất nó sẽ mang lại cho anh một chút an ủi và sự ổn định."

Tôi nhìn xung quanh, trái tim tôi xao động. Căn nhà là một nơi tạm bợ, chỉ có một chiếc manh chiếu rách và nhiều hộp thuốc men. Tôi hoang mang, tự hỏi tại sao có một người bình thường lại có nhiều thuốc men như vậy. Đang suy nghĩ, cô ấy lại đưa mặt gần mắt tôi và hỏi, "Anh ổn chứ?"

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và từ bỏ mọi cảnh giác về người lạ. Tôi không kìm được sự tò mò và liền hỏi một loạt câu hỏi, "Cô là ai? Tại sao lại giúp tôi? Tôi và cô quen nhau sao?"

Cô ấy cúi đầu và nở một nụ cười ngượng ngùng. Cô nói, "Anh không cần biết em là ai, và em cũng không có tư cách nói ra... Em chỉ muốn được đền đáp lại anh thôi... Vậy nên..."

Cô ấy đứng dứt khoát, ánh mắt tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Cô gái ấy, người đã quyết định cứu tôi trong thời điểm khó khăn này.

Cô gái: "Anh, đây là nơi em gọi là nhà. Dù nó không hoàn hảo, nhưng ít nhất nó mang lại cho anh một chút an ủi và sự ổn định. Em muốn giúp anh tìm lại chính mình và xây dựng một cuộc sống mới."

Tôi không thể nói một lời. Trong trái tim, tôi cảm nhận được sự chân thành và tình cảm của cô ấy. Cô ấy đã hiểu cảm giác của tôi, một cảm giác mà không ai khác có thể hiểu được.

Cô gái: "Anh, hãy để em chăm sóc và quan tâm đến anh. Em muốn đền ơn cho anh và giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Xin hãy cho em một cơ hội."

Tôi cảm nhận được sự sâu sắc trong lời cô ấy, nhưng cảm xúc trong tôi vẫn lục đục. Tôi nhận ra rằng tôi không thể tiếp nhận sự chăm sóc và tình cảm từ ai đó. Tôi không muốn trở thành gánh nặTôi lặng im một lúc, ánh mắt tôi tràn đầy tức giận và bất mãn. Tôi không kiềm chế được cảm xúc và đau đớn.

Cô gái cố gắng lại gần tôi, nhưng tôi không chịu để cô đến gần. Tôi đá cô một cách mạnh mẽ, khiến cô ngã xuống.

Tôi quay lưng và cố lẩn đi. Tôi chạy trốn, nhưng cô gái ấy dùng sức bám lấy tôi.

Cô khóc lóc van xin, "Xin anh hãy để em dành quãng thời gian còn lại để sửa chữa lỗi lầm."

Tôi không còn sức để đứng lên. Vì cơn đau, tôi không thể chịu đựng và mất đi ý thức.

Trong lúc tiến vào màn đen, giọng cô ấy vang lên một lần nữa trong tâm trí tôi, nhưng tôi không còn đủ sức để nghe. Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ không mơ thấy gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#life