08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Từ chương này tui sẽ thay đổi cách gọi nha 🫶🏻

Anh thích Hầu Minh Hạo!

Anh thích việc chơi bóng rổ cùng Hầu Minh Hạo, thích xem các video cắt ghép của em, thích video call với em qua WeChat, thích trêu đùa và nhìn thấy em cười. Anh sẽ nhiều lần bị ấn tượng bởi Bách Lý Đông Quân do Hầu Minh Hạo thủ vai, đắm chìm trong giọng hát và ánh mắt của em...

Hóa ra tất cả những điều này đều có thể giải thích được.

Hầu Minh Hạo dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Hà Dữ ngạc nhiên, não bộ không tự chủ bật cười và nói "Xin chào", tay vẫy chào sau đó vuốt mái tóc đuôi ngựa cao.

Hầu Minh Hạo không hiểu nhưng vẫn phối hợp, vẫy tay đáp lại.

Vậy thì, Hầu Minh Hạo, chúng ta làm quen lại nhé...

Hà Dữ lại cười ngây ngô, vết sẹo dưới mắt nở nụ cười như một bông hoa. Anh chấp nhận điều này nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Thực ra, anh đã có bạn gái trước đây, cả ở đại học và sau khi vào nghề, nhưng lý do chia tay là do không hợp tính cách. Giờ nhìn lại, rất có thể là do xu hướng tình cảm dẫn đến sự chia tay.

Anh dám yêu dám ghét, theo trái tim mà hành động, thích thì cứ thích, không có gì để nghi ngờ.
Nhưng Hà Dữ cảm thấy phân vân vì Hầu Minh Hạo là người thẳng tính, và cả hai đều là người nổi tiếng.

Đây là một vách đá cheo leo, anh đang đi trên dây trên vách đá... Một bước sai lầm không chỉ khiến anh rơi vào vực thẳm mà Hầu Minh Hạo cũng sẽ gặp rắc rối.

Nghĩ đến đây, Hà Dữ lại nhớ đến Diệp Đỉnh Chi, người cũng sợ rằng Bách Lý Đông Quân sẽ bị kéo vào rắc rối, nên đã chọn đẩy Bách Lý ra và tự mình chấp nhận cái chết.

Trong cả cảnh phim lẫn đời thực, dường như có một số duyên phận.

Nhưng anh hoàn toàn không đến mức đẩy Hầu Minh Hạo ra. Nếu có phải đẩy thì cũng là Hầu Minh Hạo đẩy anh ra. Kết quả của việc tỏ tình thường có ba tình huống: một là thành công và ở bên nhau, hai là yêu đơn phương nhưng vẫn giữ được tình bạn, ba là tỏ tình thất bại và cắt đứt quan hệ.

Đây là phân phối chuẩn xác.

Hừ, từ từ thôi, chuyện này không thể vội vàng, cần phải thận trọng từng bước. Hiện tại được ở bên nhau mỗi ngày là đã rất hài lòng rồi.

Hà Dữ rót cho Hầu Minh Hạo một cốc nước, phát hiện bên trong có lẽ là nụ hồng Goji mà anh mang theo.

Kể từ khi quay bộ phim chuyển thể gần đây, vì vai diễn yêu thích uống nước ngâm nụ hồng Goji, Hầu Minh Hạo đã quen với việc uống loại nước này và trở nên thích nó.

"Cốc nước này như thế nào?" Hà Dữ hỏi, hiện tại anh chưa có sở thích và nhu cầu uống nước nụ hồng Goji. Nghe nói nó có tác dụng bổ gan, sáng mắt, chống lão hóa và tăng cường miễn dịch.

Hầu Minh Hạo nhận cốc nước, tay còn lại cầm quạt nhỏ của Hà Dữ, thổi vào cổ và mặt: "Ngọt lắm."

Hà Dữ nhìn xung quanh, gần lại một chút, nhỏ giọng cười: "Không ngọt bằng Thất cô nương đâu."

Hầu Minh Hạo cầm kịch bản bằng tay phải, "Bốp" một tiếng vỗ vào vai anh, tay trái vẫn thổi quạt gió mát: "Đi đi, quạt là của em."

Quạt là vật bất ly thân của Hà Dữ trong mùa hè, tháng sáu với nhiệt độ hơn ba mươi độ, mặc bộ đồ dài nặng nề, cả người nóng đến mức muốn bay lên trời, không biết khi vào tháng bảy và tháng tám thì sẽ nóng đến mức nào.

"Để em cầm đi, anh sẽ mua một cái khác." Hà Dữ quay người tìm trợ lý Hà, đặt hàng một cái quạt y hệt.

Cái quạt này không tốn bao nhiêu tiền, nhưng vì sao Hầu Minh Hạo không tự mua mà lại phải dùng của Hà Dữ, Hà Dữ đã nghĩ mãi mà không hiểu. Có thể giống như ăn cơm, phải tranh giành thì mới thấy ngon?

Ở xa có máy thổi gió lớn, mặc dù thổi gió nóng, nhưng có còn hơn không, Hà Dữ kéo Hầu Minh Hạo lại gần, đứng ở vị trí gió thổi, chờ cảnh quay tiếp theo.

Hiện tại họ đang quay cảnh Diệp Đỉnh Chi bị ma quái chiếm đoạt quyền lực ở thiên ngoại thiên, trong một bối cảnh dựng sẵn, nhiệt độ hơn ba mươi độ cộng với nhà kính, gần như giống như nồi hấp, mà thiên ngoại thiên lại là vùng cực lạnh, tuyết rơi, tường động được làm từ thạch cao sáng lấp lánh như băng, mọi người đều mặc đồ dài nặng nề, đặc biệt là Hầu Minh Hạo và Hồ Liên Hinh, mỗi người đều quấn một chiếc áo lông cáo lớn.

Hầu Minh Hạo nóng bức đến mức không quậy phá, nếu là trước đây, nếu Hà Dữ dám dính vào người em như thế, em đã đá và đánh anh rồi.

Đúng vậy, từ khi Hà Dữ phát hiện video Hầu Minh Hạo mặc nữ trang, và không chỉ một lần, đôi khi trong phim cũng cần hóa trang nữ, nhưng thường xuyên nhất vẫn là "Thất cô nương". Nhưng Hầu Minh Hạo có tính cách quá tốt, cảm xúc ổn định, mỗi lần đùa giỡn xong cũng không tức giận.

Hà Dữ không còn quậy phá, tập trung học thuộc kịch bản. Anh có nhiều lời thoại trong cảnh này, còn Hầu Minh Hạo chủ yếu là thể hiện hành động và cảm xúc. Vì Bách Lý Đông Quân vượt hàng nghìn dặm để cứu Vân ca của y, nhưng bị Diệp Vân trong tình trạng mất kiểm soát hút hết nội lực, nhìn thấy Diệp Vân nhập ma.

Diệp Vân, không còn là Diệp Vân trong mắt Bách Lý Đông Quân nữa.

Nhưng Bách Lý không cam lòng, chỉ cần còn chút hy vọng, y vẫn sẽ dốc sức giữ lại, muốn anh quay đầu lại, dù bây giờ y đang sắp hết, hơi thở yếu ớt, y vẫn sẽ cố gắng bò qua, run rẩy và không còn sức lực để nắm tay Diệp Đỉnh Chi, gọi tên Vân ca của y...

Nước mắt rơi trên tay Diệp Đỉnh Chi đang lau máu cho anh.

Diệp Vân dường như lần đầu tiên thấy Bách Lý Đông Quân khóc, và Hà Dữ cũng lần đầu tiên thấy Hầu Minh Hạo khóc. Không biết là Diệp Vân hay Hà Dữ, trái tim đột ngột nhói đau, tránh ánh mắt trước mặt, nhắm mắt lại.

"Ok, rất tốt rất tốt!" Đạo diễn đứng dậy vỗ tay,
"Cảnh này qua!"

Hà Dữ lập tức đỡ anh đứng dậy, hai người bị đội trang điểm chen nhau sửa lại trang điểm, Hà Dữ đứng qua đám đông nhìn về phía em, em vẫn đang khóc, nước mắt còn nhiều hơn trước, lớp trang điểm mắt hơi lem. Kịch bản không có mô tả cảnh Bách Lý Đông Quân khóc, có lẽ Hầu Minh Hạo đã nhập vai quá sâu, đến tối tâm trạng vẫn không tốt, cả người mệt mỏi.

Sau khi kết thúc cảnh quay, Hà Dữ cố ý hỏi: "Sang bên anh không?"

Không ngờ Hầu Minh Hạo thật sự sang.

Hầu Minh Hạo ngồi bên giường, ôm cốc nước nụ hồng Goji, tiếp tục thổi quạt nhỏ, nhìn chằm chằm vào dép lê, đột nhiên hỏi: " Hà Dữ, trước đây có khi nào anh không thể thoát khỏi vai diễn không?"
Hà Dữ nằm ngửa trên giường, hai tay đan lại đặt sau đầu, nhìn trần nhà hồi tưởng: "Anh có tâm lý khá lớn, không để tâm quá nhiều vào việc, cũng ổn, đều là giả cả thôi." Tuy nhiên, không có nghĩa là không có trong tương lai. Hà Dữ có cảm giác, bộ phim "Thiếu Bạch" này sẽ mang đến cho anh vô số suy nghĩ.

Những suy nghĩ về một số người, về một số việc. Dù là thật hay giả, đều sẽ mãi mãi tồn tại trong thế giới của anh.

"Đây là lần đầu tiên em không thể thoát khỏi vai diễn." Hầu Minh Hạo hít một hơi thật sâu, cố gắng nâng cao tinh thần, nhưng nhanh chóng lại trầm xuống.

Hà Dữ nhướn mày: "Là vì ai? Diệp Đỉnh Chi à?"

"Đúng vậy..."

Hà Dữ nằm phía sau, không thể không bật cười trong tình huống không phù hợp.

Lần đầu tiên không thể thoát khỏi vai diễn! Vì Diệp Đỉnh Chi!

Điều này có ý nghĩa gì?! Có nghĩa là anh có chút đặc biệt trong mắt Hầu Minh Hạo! Điều này cho thấy Hầu Minh Hạo có cảm xúc riêng ngoài công việc đối với nhân vật Diệp Đỉnh Chi mà anh ấy thủ vai! Việc quan hệ tiến triển thêm không phải là hoàn toàn không thể! Trong đầu Hà Dữ đã nổ tung như pháo hoa, anh mím môi không dám cười quá rõ ràng. Khi cuối cùng lấy lại được biểu cảm, anh ngồi dậy hỏi: "Hay là chuyển chủ đề đi? Chơi một trận game nhé?" Bây giờ là mười hai giờ, chơi nửa tiếng cũng được.

Hầu Minh Hạo ban đầu không có tâm trạng chơi, nhưng nghĩ lại, không phải anh ấy muốn thay đổi tâm trạng khó chịu này sao?

Để làm cho Hầu Minh Hạo thực sự tập trung vào trò chơi, Hà Dữ còn nghĩ ra một hình phạt và phần thưởng, "Trận này, ai nhiều điểm hơn sẽ thắng. Người thua... phải đồng ý làm một việc cho người thắng, thế nào?"

Họ đã chơi đôi vài lần, cấp bậc và điểm số đều tương đương, phương pháp này cũng khá công bằng, Hầu Minh Hạo đồng ý ngay lập tức, tự tin bắt đầu trận đấu. Mười mấy phút sau, em vừa đấm vào giường vừa thở dài than thở: "Ôi, em nên đi vòng ra phía sau! Ôi—"

Hà Dữ không thể không cười, tay vẫn linh hoạt điều khiển, làm anh mồ hôi đầm đìa.

Rõ ràng Hầu Minh Hạo thua trận này, em không phục, muốn chơi thêm một trận. Hà Dữ cũng đồng ý.

Trận thứ hai là Hà Dữ thua, anh đã nhường.
Nhưng thắng thua không còn quan trọng nữa, vốn dĩ là để đổi lấy nụ cười của người mình yêu thích mà thôi.

"Chúng ta đều thua một trận, vậy mỗi người đồng ý làm một việc cho đối phương. Em muốn anh làm gì?" Hà Dữ tự rót một cốc nước, ngồi dựa vào bàn bên cạnh tivi, đôi chân dài trắng và cân đối tự nhiên chéo lại, có vẻ như đang trong một không khí thoải mái tại nhà.

Hầu Minh Hạo suy nghĩ một hồi, ánh mắt sáng lên: "Lần tới có cơ hội cắm trại, anh lo liệu chuẩn bị, lập kế hoạch và lái xe, em chỉ cần chơi thôi."

"Được thôi," Hà Dữ lắc lắc cốc nước cười nhìn anh, nước trong cốc giống như trái tim anh lúc này, gợn sóng, không dâng trào nhưng đủ làm xáo trộn cá bình tĩnh, "Việc anh yêu cầu em làm anh chưa nghĩ ra, hay là để anh nghĩ ra rồi sẽ nói cho em?"

Hầu Minh Hạo nghiêng mắt, vẻ mặt "em hiểu rồi", kiểu tình tiết này trong phim nhiều lắm, thường sau đó sẽ có cái bẫy cho anh nhảy vào: "Anh làm trò gì đây? Định bẫy em à?"

Em đá chân vào chân Hà Dữ như để thể hiện sự chỉ trích của mình, rồi ánh mắt rơi vào chân Hà Dữ, nghi ngờ hỏi: "Này, em thấy chân anh khá nhiều cơ bắp, sao lần trước cái trò kẹp chân đó, anh không thắng được?" Nói rồi anh xắn ống quần lên, đẩy đến sau đầu gối, sờ vào chỗ trước đây cảm thấy ngứa, "Cái chỗ này, khi đó ngứa lắm, làm anh cười không nhặt được mồm."

Hà Dữ nhìn chỗ đó, uống một ngụm nước và nuốt cả câu "tôi đã nhường" xuống. Trời biết anh khó khăn lắm mới quên được trò chơi kỳ quặc đó, sao Hầu Minh Hạo lại nhắc lại chuyện này? Cuộc phỏng vấn đó được ghi hình khi họ quay tập kiểm tra ở trường, khi đó anh vừa mới ngộ ra mình là người đồng tính, trời ơi như muốn trêu đùa, lại chơi trò kỳ quặc với người mình thầm thương trộm nhớ, đúng là muốn lấy mạng anh, cả hội trường chắc chỉ mình anh cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Hầu Minh Hạo quá thẳng thắn khiến người ta yên tâm, một mực muốn "chơi tiếp".

Thẳng thắn như vậy, Hà Dữ thật sự không biết mình là may mắn hay không may. Dù sao thì anh cũng có một hành trình dài phía trước...

"Này, Lão Hà, ở đây có hai cái ghế, thử lại không?" Hầu Minh Hạo nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo, long lanh.

Hà Dữ suýt thì bị sặc nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro