chap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đám mây màu xám bạc bắt đầu tràn ngập bầu trời, xua đi những tia nắng cuối ngày. Cái ấm áp và đằm thắm mà con người gọi là ánh tà dương đang dần dần biến mất. Sắc đỏ cuối cùng cũng khuất sau những tòa nhà cao tầng nhộn nhịp nhưng lạnh lẽo.

Gió bắt đầu nổi lên. Những bước chân vội vã dần… Và chẳng hề báo trước, cơn mưa ùa đến. Lạnh buốt.

… Seo Huyn ngồi bên cửa sổ, tay miết dọc theo từng hạt mưa lấp lánh màu đèn vương trên khung cửa bằng kính… Cô lơ đãng phóng tầm mắt xuống đường…

… Anh đang một mình trong mưa…

Ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo không soi rõ đường nét khuôn mặt chàng trai ấy. Nhưng cô biết, anh đang rất buồn…

… Yong Hwa…

Mưa, như những hạt pha lê xuất hiện từ khoảng không,… cứ rơi mãi… rơi mãi… để rồi vỡ tung tóe khi chạm vào mặt đất….

Không một tiếng động… Bồn bề hoàn toàn im ắng…

Seo Huyn yêu mưa…

Cô yêu những cơn mưa đêm lạnh tê tái, gió rét cắt da cắt thịt…

Cô yêu cái lạnh vờn trongn gió…

Yêu những khóm hoa cẩm tú cầu lóng lánh đong đầy những hạt mưa…

Yêu cái cảm giác thi vị, nhàn nhã khi ngồi ngắm mưa và những bông hoa tím biếc…

Hơn tất cả…

Seo Huyn yêu anh, yêu Yon~g seobang của cô…

“Từ nay em sẽ là Huy~n nhé! Anh gọi em là Huy~n có được không?”

“Mo…?”

“Em cứ gọi anh là Yon~g. Yon~g seobang, nha Huy~n!”

Phải. Đó là lần đầu tiên cô gặp anh. Khi đó, cô mới hai mươi, anh hơn cô hai tuổi. Họ gặp nhau hoàn toàn chẳng phải tình cờ.

Cô là Seo Joo Huyn, hay còn được gọi là Seo Huyn, maknae của nhóm nhạc nữ hàng đầu showbiz Hàn, Girls Generation. Còn anh, Jung Yong Hwa, leader tài ba của bang nhạc CNBlue. Cả hai vô tình chạm vào đời nhau nhờ chương trình We Got Married của đài MBC. Họ nhanh chóng trở thành một cặp vợ chồng hờ…

… Chẳng biết từ bao giờ, chẳng biết từ khi nào, nụ cười của anh, giọng nói ấm áp của anh, sự dịu dàng của anh bắt đầu chiếm trọn tâm trí cô…

“Huy~n này, em… làm.. làm… gái… à… bạn… gái anh… nhé!”

“Ne…?”

“Yêu… yêu anh… nhé!”

“Yon~g oppa, nhưng mà… Tại sao…?”

“Tại vì… Anh yêu em!”

Anh cũng hệt như một cơn mưa… đến rồi đi,… xuất hiện… rồi tan biến… Cô có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận được… nhưng không thể chạm vào… không thể nắm bắt…

“Huy~n, công ty quản lí đã phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi…”

“Yon~g… Làm sao…?”

“Giám đốc bắt anh phải ngưng mọi hoạt động và lên đường sang Anh học…”

… Chới với… Hụt hẫng…

“Huy~n, nếu anh không trở về…?”

“Em sẽ đợi!”

“Đến bao giờ…?”

“Đến khi… mưa không còn rơi nữa…”


Anh cười buồn, khẽ mắng cô ngốc.

Ừ thì cô ngốc… Ngốc mới đi yêu một thứ luôn nằm ngoài tầm với… Ngốc mới đi yêu một cơn mưa vô định…  Dẫu biết rằng khi hạt mưa rời khỏi bàn tay, sẽ biến mất… sẽ hòa vào hàng ngàn hạt mưa khác… Dòng chảy ấy sẽ trôi mãi… rời xa cô… rồi khô cạn… rồi hòa vào đất mẹ…

Nhưng cô vẫn yêu…

Yêu mưa…

Yêu sự đợi chờ…

Yêu anh…

“Huy~n, em đang làm gì ngoài này?”

“Ngắm hoa!”

“Ngắm… cái gì? Trời đang mưa mà sao em…?”

“Em rất thích nhìn cẩm tú cầu trong mưa, Yon~g ạ!”

“Xì… Cô ngốc…”


… Cẩm tú cầu…

… Loài hoa tím…

… Anh mang đến trong một đêm mưa lất phất…

Trên tay anh, cánh hoa còn ướt đẫm mưa đêm… Trên tay anh,… tình yêu cả hai dịu dàng lan tỏa…

… Cẩm tú cầu… Những cánh hoa lìa cành… rơi rụng lả tả… Màu tím thiết tha nồng ấm vung vãi trên nền đất lạnh…

“Huy~n, anh phải đi!”

“Em biết…!”

“Tạm biệt…”

… Anh ra đi, không hẹn ngày về…

… Cánh hoa tím lẻ loi…

Lạnh lắm, Yon~g à…! Mưa đêm tạt vào thân cô, buốt gía… Cái lạnh khi không có anh kề bên… Cái lạnh của sự trống vắng,… của cô độc…

Cô vẫn không bỏ được thói quen ngắm loài hoa màu tím trong mưa… vẫn cứ dang tay tìm kiếm… hơi ấm của vòng tay mạnh mẽ,… của ánh mắt ấm áp,… của đôi môi… nồng cháy…

… Cái cô nhận được là gì…?

… Tất cả chỉ là sự trống rỗng ghê người…

Đợi chờ…

Nhung nhớ…

Đêm mưa…

Ngỡ như tiếng anh về…

Bóng dáng người ẩn hiện sau làn mưa trắng xóa…

“Mưa rồi Huy~n…!”

“Khi nhìn mưa, anh hãy nhớ đến em nhé!”

“Chi vậy…?”

“Vì mưa… là nước mắt của em…!”

“Anh biết rồi…”

… Anh ra đi, mang theo cả sự sống của cô… trái tim cô…

… Lo sợ… Đau nhói…

Anh sẽ về…?

Mưa… lặng lẽ rơi…

Cẩm tú cầu… ngủ quên trong mưa… Mưa rơi xuống… Một giọt nước mắt màu tím lăn tròn… Nhạt phai…

Cô lại nhìn về nơi xa xăm… Giờ đây, chỉ còn cô cùng những hạt mưa…

… Mưa thật êm… thật nhẹ nhàng…

Đêm mơ về anh…

Màu mắt anh… đen huyền, thăm thẳm… giọng nói… ấm áp…vòng tay rắn rỏi nhưng vô cùng dịu dàng…

Yon~g…

Cô nhớ anh… Nhớ quay quắt…

Vì cô không thể khóc… nên… mưa vẫn cứ rả rít… không gào thét… cứ yên lặng rơi…

… Cô khẽ đưa tay… hạt mưa lăn tăn… long lanh… trong suốt…

… Vẫn không thể nắm bắt… Hễ chạm vào… vỡ tan… Vụt mất…

Bông hoa tím lả lơi… dìu dặt…

… Mưa vương đầy trên tóc…

Nước mưa… hay là nước mắt?

… Bản thân mưa đã là nước mắt… làm sao có thể khóc được nữa…?

“Anh ấy không về nữa đâu Huynie à…!”

“Yoona, unnie nói vậy là sao..? Em không hiểu…!”


Đêm quay cuồng…

Buông lơi…

Tang thương… lạnh lẽo…

Đau… Cô đau lắm… Anh có biết không…?

“Huy~n, em nói xem mưa có giống anh không?”

“Lúc nào cũng giống!”

“Vì sao?”

“Khó nắm bắt, dễ vụt mất…!”

“Choding!!! Chẳng phải anh đang sờ sờ đây sao?”

“Không biết nữa!”

“Bạch tuộc ngố!”

… Mưa vẫn rơi… lấp lánh phản chiếu màu của ánh đêm…

… Cánh hoa tím tả tơi… xơ xác…

Cảnh vật bỗng chốc nhòe đi…

“Huy~n… Yêu anh không…?”

“Không biết!”

“Bé con gian xảo!”


… Nơi góc đường… bóng dáng lặng lẽ chìm khuất trong màn mưa…

Ngớ ngẩn…

Chỉ là ảo giác thôi… Cô cười… Một nụ cười làm lòng người quặn thắt…

Mưa vẫn rơi… tan trong không gian… tan trong hư ảo…

Cô cứ chạy… chạy mãi dưới làn mưa lạnh giá… Lòng ôm một tia hi vọng ngu ngốc rằng mưa rồi sẽ mang anh về bên cô…

… Ướt đẫm… Nước mưa thấm vào da thịt khiến cô lạnh run…

… Con đường hun hút chỉ còn cô và tiếng mưa…

… Đêm hư ảo…

–        Về trễ thế bé con?

… Cô thảng thốt, đứng như trời trồng…

Bên giàn hoa tím, một chiếc ô đỏ nổi bật hẳn giữa đêm đen… Dáng người cao lớn mờ ảo sau màn mưa dày đặc…

–        Bạch tuộc ngốc… Còn đứng đó ngó… Không lạnh à…?

… Bước chân vẫn không suy suyển…

–        Huy~n, em sao thế…?
–        Yon~g… Yon~g… oppa…?
–        Phải… Anh đã về…

… Đêm cuối…

… Cẩm tú cầu giật mình tỉnh giấc…

… Vòng tay… siết chặt…

… Mưa đêm… Yêu mãi ngàn năm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro