Chương 12 : Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hiện tại có thể nói nói chuyện của nàng đi.”

“Cái gì?” Trường Hoan khó hiểu, sau đó theo ánh mắt Hạ Trường Hiên nhìn đến trên bộ ngực trần trụi chính mình, trước ngực còn một loạt đấu vết bị khi dễ vừa tím vừa xanh.

“Chuyện đó……” Trường Hoan đem chăn mỏng bên người kéo lên trước ngực: “Kỳ thật chuyện này, không có gì để nói……”

“Sao có thể, đương kim bệ hạ kỳ thật lại là nữ nhi. Đại Hạ từ khi khai quốc tới nay đã 300 năm, sao có thể không phải chuyện đáng để nói chứ. Lúc trước chuyện là như thế nào, chẳng lẽ tiên đế vì không muốn lập ta làm Thái Tử, cho nên dù chỉ sinh được nữ nhi cũng muốn cho giả làm là con trai?” Hạ Trường Hiên suy đoán nói.

“Hoàng huynh anh minh!” Trường Hoan khoa trương mở to hai mắt, vẻ mặt sùng bái: “Tùy tiện nói lại đoán đúng hơn một nửa?”

“Đoán dúng một nửa, vậy nửa còn lại?”

“Một nửa phía trước…”

“Tiên đế không muốn ta làm Thái Tử? Vậy nửa kia là gì, tiên đế không biết nàng là nữ tử, là Thôi hoàng hậu tự chủ trương?” Hạ Trường Hiên đối với tiên đế ấn tượng không tốt cũng đối với tiên hoàng hậu không chút ưa thích.

“Chuyện cũng không phải như vậy.” Lời này tuy rằng nghe tới không sai, nhưng Trường Hoan chính là không thích: “Đều là tiên đế sai, mẫu hậu ta mới không sai, nàng ấy chỉ là muốn bảo vệ ta, bảo vệ Thôi gia……”

“Nàng cũng gọi tiên đế?” Hạ Trường Hiên rất có hứng thú chống thân mình lên: “Vậy nàng cùng tiên đế rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Hắn là dượng ta.” Trường Hoan ở trong lòng tính toán nói.

“Nàng là nữ nhi Thôi gia?” Lúc này Hạ Trường Hiên cũng có chút kinh ngạc. Hắn ngày hôm qua cũng có suy nghĩ tới vấn đề thân thế của Trường Hoan, nhưng cũng chỉ là suy đoán năm đó trung cung sinh hạ hoàng nữ lại nói dối là hoàng tử. Nghĩ rằng đây cũng chỉ là chủ ý của tiên hoàng hậu không ngờ lại là chủ ý của tiên đế, hoàn toàn không nghĩ tới Trường Hoan căn bản không phải người Hạ gia.

“Ưʍ.” Trường Hoan đáp: “Năm đó tiên đế không muốn lập huynh làm Thái Tử, liền nghĩ ra chủ ý để mẫu hậu giả mang thai. Lúc ấy Đại thiếu phu nhân Thôi gia người mang song thai, trong cung liền tính toán dùng tiểu thiếu gia Thôi gia giả làm hoàng tử. Kết quả Đại thiếu phu nhân Thôi gia sinh hạ long phượng thai, lúc sau, bởi vì luyến tiếc con trai trộm đánh tráo đem nữ nhi đặt ở trong hộp đồ ăn đưa vào trong cung. Sau đó ta liền thành Hạ Trường Hoan.”

“Huynh đã biết thân thế của ta, có ý tưởng gì không?” Trường Hoan trầm ngâm một lát thật cẩn thận mở miệng hỏi.

“Hừ, có ý tưởng gì?” Hạ Trường Hiên còn đang suy nghĩ sự tình năm đó nhất thời không có phản ứng lại: “Ta hiện tại chỉ nghĩ tại sao nàng không nói sớm cho ta chuyện năm đó?”

“Không phải bởi vì......”

“Nói thật!” Hạ Trường Hiên vô cùng hiểu Trường Hoan chỉ cần nhìn sắc mặt của nàng liền biết nàng lại muốn nói lung tung, trực tiếp mở miệng đánh gãy.

“Lúc đầu là không dám, sau lại...... Sau lại không biết muốn nói phải nói như thế nào.” Trường Hoan thành thật đáp.

“Nàng sợ ta sẽ lợi dụng thân phận của nàng?” Hạ Trường Hiên cau mày hỏi. Trường Hoan không nói gì, ngón tay kéo khăn trải giường, liền tính là cam chịu.

“Huynh cùng hoàng thúc rốt cuộc vì cái gì đều không mưu phản.” Cảm giác được không khí có chút lạnh Trường Hoan nói sang chuyện khác.

Hạ Trường Hiên quả thực bị nàng chọc cười: “Ta lại không nghĩ muốn làm hoàng đế, mưu phản cái gì? Hừ nàng thật giống tiểu phế vật, ở trên triều đình cái gì cũng đều không biết, ta nếu là không làm chút chuyện gì, nàng không phải thành ngu quân mất nước?”

“Hì hì......”

“Huống hồ hoàng thúc cũng không nghĩ muốn làm hoàng đế. Ta là bởi vì nàng, hoàng thúc vì cái gì ta cũng không biết. Nhưng chúng ta vẫn luôn có loại ăn ý này, chỉ cần làm tốt bổn phận thuộc về mình, không cần can thiệp chuyện của nhau.”

“Cũng may có hoàng huynh cùng hoàng thúc, bá tính mới có thể an cư lạc nghiệp, Đại Hạ mới có thể phồn vinh hưng thịnh.” Trường Hoan xu nịnh lập tức nói theo.

Chẳng phải hoàng đế mỗi ngày ngồi đều nghe người khác nịnh hót, cũng không nghĩ chính mình thảm như vậy mỗi ngày còn phải nịnh hót người khác.

Chỉ là công việc nịnh hót này lời nói so với xử lý quốc sự đơn giản hơn nhiều, nếu là nói nhiều một chút hai câu nịnh hót có thể bớt phải làm nhiều chuyện như vậy, kỳ thật vẫn rất có lời rồi. Trường Hoan không có tiết tháo nghĩ đến.

“Hừ nàng tùy tiện nói vài câu dễ nghe là có thể làm chúng ta cam tâm tình nguyện ở phía trước giúp nàng anh dũng đấu tranh.”

“Người ta nói đều là sự thật, không phải sao.” Trường Hoan mếu máo như bị hiểu lầm ý tốt, ủy khuất nói.

“Chỉ là hình như nàng rất sợ hoàng thúc là vì điều gì?”

“Hoàng thúc không phải đã từng là thái phó sao, ta làm bài không tốt đương nhiên sợ hắn.” Trường Hoan cúi đầu trốn tránh ánh mắt Hạ Trường Hiên nói.

Năm đó Hạ Trường Hiên sau khi kế tục vương vị ra cung lập phủ. Lúc trước bài tập của Trường Hoan đều là tìm người cầm viết thay chuyện đó lập tức bị bại lộ. Lão thái phó tức đến nỗi hít sâu một hơi thiếu chút nữa tăng xông mà chết, cuối cùng phẫn nộ mà cáo lão hồi hương.

Đoan Vương tài hoa danh vang nổi tiếng trong thiên hạ, mặc dù tiên đế rất kiêng kị hắn. Nhưng lại không nghĩ muốn gϊếŧ một vị đệ đệ cuối cùng của mình để làm người trong thiên hạ thóa mạ hắn. Cho nên mời Đoan Vương tới làm thái phó của Thái Tử, dạy dỗ thái tử đọc sách. Quan chức không thấp thanh danh lại tốt, nhưng chính là không có thực quyền. Tiên đế vẫn luôn đối với trù tính của bản thân rất vừa lòng, cũng không biết sau khi hắn chết, có thể hối hận việc mình đã sắp xếp hay không......

Trường Hoan còn đang nghĩ chuyện trước kia, bụng đã khống chế không được kêu hai tiếng. Trường Hoan đỏ mặt đè lại bụng đang phát ra âm thanh kháng nghị, nhìn đến Hạ Trường Hiên vẻ mặt trêu đùa.

“Được, trước tiên vẫn nên để bệ hạ ăn no trước mới là chuyện quan trọng nhất.” Hạ Trường Hiên dứt lời liền đem Trường Hoan chặn ngang bế lên, trong tiếng kinh hô của nàng hướng về bể tắm sau điện.

Ngoài cung, chúng võ tướng ở nhà đã mặc tốt áo giáp chuẩn bị, binh khí cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ trong cung truyền đến tin tức. Duệ Vương điện hạ ra lệnh một tiếng, bọn họ liền đi theo điện hạ cùng nhau thay đổi triều đại.

Vài vị lão tướng sửa sang lại áo giáp dày nặng trên người, chỉ là Duệ Vương điện hạ đã bắt cóc bệ hạ mười hai canh giờ, theo lý thuyết cũng nên có tin tức chứ. Mau chút, bọn họ đứng bên ngoài này sắp bị cảm nắng rồi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro