khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi cũng sẽ đến một lúc nào đó, bạn cảm thấy cô độc đến lạ ..
Vừa nói cười tức thì, nhưng lòng lại thấy trống rỗng . Không hiểu nổi là mình đang nghĩ gì, làm gì và tại sao lại thế nữa.

Như là đã vụt mất đi một thứ vốn dĩ mình chưa từng có
Hay là do mịn đã từng xem nhẹ, giễu cợt nghĩ rằng không quan trọng.

Hoá ra, là ta vốn rất cần không ít thì nhiều ..
Ta đánh mất đi thứ thân thuộc nhưng rồi lại nghĩ rằng mình làm thế là đúng, là tốt cho mình. Thế cớ sao lại sầu muộn, lại ưu phiền thế này .
Cảm giác này, quá đỗi chơi vơi, quá đỗi lạc lỏng. Đến nỗi không cất thành lời. Muốn bắt chuyện cũng không thể, xin lỗi cũng không xong. Phải chăng là do cái tôi cao quá ..

Không phải lần đầu cô độc đến thế, cũng không phải lần đầu suy nghĩ nhiều đến thế nhưng tâm tư lại khó chịu, như đang bị đè lên một sự trì trệ vô hình nhưng dễ đi sâu vào tâm trí.

Đã từng rất vui
Từng rất tức giận
Từng rất buồn
Từng rất hối hận
Còn hiện tại thì mọi cảm giác đều đổ dồn vào từng chút, từng chút một thì nên gọi là gì đây. Không hờn, không trách, không oán, không dỗi chỉ trách bản thân luôn xem mình cao thượng quá để rồi suy tư luôn ôm một mớ suy nghĩ phức tạp.

Giờ đây bản thân lại cô đơn, lại sầu não nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro