Chương 62 _ Ghen (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tồn tại của Tần Ngưng quả thực rất quan trọng. Đương nhiên thời khắc nàng ta buông tay mặc kệ, Thẩm Yến mới ý thức được mỹ mạo tuyệt trần của A Linh nhà chàng... có biết bao nhiêu ong bướm thèm khát, ngấp nghé.

Hoàng tử Di Cổ Quốc vốn bị sắc đẹp của Lưu Linh làm mê muội, mới cầu xin quốc quân Đại Ngụy ban nàng cho mình.
Hiện giờ có thể chân chính đối mặt với nàng, càng cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp.

Tại Đại Ngụy, Lưu Linh vốn là đệ nhất mỹ nhân, dù tuổi nàng còn nhỏ, nhan sắc mới chỉ như đóa hoa chớm nở, chưa hoàn toàn phô bày, nảy nở.
Tiểu cô nương mới 16 tuổi đã mỹ mạo nhường này, có thể suy ra sau khi nàng hoàn toàn trưởng thành sẽ mỹ lệ, rực rỡ đến nhường nào.
Mà tiểu mỹ nhân này tương lai chính là hoàng phi của hắn.

Chút tâm tư bài xích Đại Ngụy của hoàng tử Di Cổ sau khi có được Lưu Linh đã hoàn toàn biến mất, tâm tình hắn vui vẻ, thoả mãn, cảm thấy tất cả đều có thể thỏa hiệp.

Trước đó Tần Ngưng thường xuyên trêu đùa hắn, mặc dù nàng ấy không xinh đẹp được bằng Lưu Linh nhưng cô nương này lại có ma lực khiến người ta không thể rời mắt. Mỗi nụ cười, mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ hờn giận của nàng đều hấp dẫn kẻ khác.

Nhưng bây giờ Tần Ngưng tự nhiên không thấy tăm hơi, cũng chẳng thường xuyên ghé qua tìm hắn cho nên Hoàng tử Di Cổ Quốc có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Mà thời gian đó hắn đương nhiên muốn dành toàn bộ của Hoàng phi tương lai của mình.

"Công chúa rời khỏi Đại Ngụy, thân thể nàng chắc rất khó chịu. Nàng đã quen với khí hậu nơi này chưa? Nếu không thích ứng được nhất định phải nói với ta."_Lúc đoàn người ngựa dừng lại nghỉ chân, hoàng tử lập tức sai người bưng nước uống và đồ ăn ngon đến, thái độ hết mực ân cần.

Lưu Linh đứng một bên, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đáy mặt lạnh lùng sạch sẽ chăm chú nhìn về phương xa.
Mọi cảnh sắc lặng lẽ đẹp đẽ rơi vào tròng mắt trong trẻo của nàng tựa được phủ lên một lớp tuyết đơn sắc ảm đạm.

Tĩnh lặng như thế, lạnh bạc như thế.
Hoàng tử nói khô cả họng, nàng cũng chỉ hờ hững nhìn chàng ta một cái, rồi dửng dưng bỏ đi chỗ khác.

Hoàng tử Di Cổ Quốc đã sớm nghe qua tin đồn về Lưu Linh.
Chàng biết tính cách vị hôn thê của mình quái gở cỡ nào.
Ngay cả lúc chàng ta mang trái tim hừng hực quyết tâm, ngập tràn mê luyến đến cầu hôn, hoàng đế Đại Ngụy cũng đã uyển chuyển nhắc nhở _"Tính tình A Linh khá kỳ lạ. Có hơi lạnh lùng, khép kín. Hay là hoàng tử cân nhắc chọn người khác xem?"

Nếu không phải thái độ cầu hôn của hoàng tử Di Cổ quá mức kiên quyết, cố chấp, Hoàng đế cũng không muốn gả Lưu Linh đi.

Ông là người hiểu rõ quá khứ, cũng như hoàn cảnh trưởng thành của nàng, tính tình của Lưu Linh nào chịu được dù chỉ một chút tủi thân.
Nếu đứa cháu gái này của ông thật sự bị ủy khuất, nhẹ nhất cũng phải kéo theo hoàng tử đồng quy vu tận.
Hoàng đế cảm thấy gả Lưu Linh đi cũng tốt, nhưng hòa thân? Đừng có nói đùa.

Nhưng Hoàng Tử Di Cổ Quốc lại ái mộ tư sắc của Lưu Linh. Hoàng đế lại không tiện nói với người ngoài việc Trường Nhạc quận chúa nhà chúng ta đầu óc có chút vấn đề, không thích hợp để đi hòa thân.

Không riêng hoàng đế, liên quan đến khuê dự của A Linh, ông tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào nói nhảm linh tinh.
Cho nên cuối cùng, Lưu Linh đành nhận lệnh hòa thân.

Đến bây giờ hoàng tử Di Cổ vẫn trong giai đoạn mê mệt mỹ mạo tuyệt trần của Lưu Linh. Điều này cũng kéo đến cho nàng không ít phiền não.

Vừa nhác thấy bóng hoàng tử Di Cổ, Lưu Linh lập tức muốn trợn mắt, nhăn mày.

Nếu như chưa từng gặp Thẩm Yến, thì có người xuất hiện đối với nàng một lòng ái mộ, tha thiết mãnh liệt như vậy, thời gian về lâu về dài Lưu Linh cũng sẽ sinh ra chút hảo cảm, sau đó có lẽ cũng đồng ý phát triển tình cảm với đối phương.

Nhưng bây giờ nàng đã có Thẩm Yến.
Nàng đã gặp được người đàn ông tốt nhất đời. Thẩm mỹ nhân kéo chuẩn mực của nàng lên quá cao, ước chừng đã vượt qua cả 9 tầng mây.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, vạn vật nhỏ bé, mỗi nam nhân xuất hiện trong cuộc đời nàng sau đó, hay trước đây, nếu đem lên bàn cân so sánh với Thẩm Yến đều chẳng khác gì cặn bã.
Cái gì cũng không bằng Thẩm mỹ nhân của nàng.
Đơn giản nhất là mỹ mạo còn không sánh được, nàng sao có thể thích?

Chỉ có điều hiện tại nàng đang là công chúa, thân mang hoàng mệnh, không thể bộc lộ thái độ quá rõ ràng.
Những lúc hoàng tử Di Cổ Quốc đến làm phiền nàng, cùng lắm chỉ có thể tỏ ra không nghe, không biết, không thấy, hi vọng hắn ta sớm từ bỏ hứng thú với mình.

Nhưng đối với tên hoàng tử cơ bắp nhiều, não ít này sự từ chối uyển chuyển kia hoàn toàn vô tác dụng.
Một ngày 12 canh giờ, trừ lúc ngủ ra, toàn bộ thời gian của Lưu Linh đều bị tên hoàng tử kia trưng dụng.
Nàng thật sự muốn khóc.
_ _ _

Lại một đêm, trong lều vải, Lưu Linh vội vội vàng vàng ăn cơm, rồi mải miết chạy về lều của mình, hy vọng tránh chạm mặt với tay hoàng tử phiền phức kia.

"Công chúa, nàng ăn ít như thế không được đâu. Sẽ không tốt cho sức khỏe."_Hoàng tử gấp gáp chạy theo líu lo không ngừng phía sau.

"..."_ Lưu Linh kém chút té ngã. Nàng xoay người, khách khí đạm mạc đáp _"Ta muốn nghỉ ngơi. Ngài không cần đi theo ta."

Hoàng tử lộ ra biểu cảm phấn khởi, hồ hởi _"Công chúa sắp gả cho ta rồi, ta còn chưa được nhìn qua khuê phòng của nàng, không bằng..."

"Không được."_ Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, cắt ngang lời chàng ta.

Thân thể Lưu Linh khẽ run lên, cố gắng đè nén sự vui vẻ trong lòng, nghiêng người nhìn lại.

"Thì ra là Thẩm đại nhân."_Đồng hành một đường lâu như vậy, hoàng tử cũng đã nghe nhiều về vị Thẩm đại nhân khó chiều, khó nói chuyện này.

So với 2 vị tướng quân, Thẩm Yến tuy còn trẻ tuổi nhưng lại là người không để hoàng tử là y vào mắt nhất.
Về sau, một đường ở chung, sự khuôn sáo, khách khí ban đầu cũng dần giảm xuống, hai vị tướng quân kia còn giả bộ không biết.

Mỗi lần hoàng tử Di Cổ tức giận, hùng hùng hổ hổ đến chất vấn bọn họ, hai vị tướng quân chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: Cẩm Y Vệ và xét về chức trách, nhiệm vụ không giống nhau.
Cẩm Y Vệ có trách nhiệm giám thị bách quan, bọn họ cũng không dám đắc tội với Thẩm đại nhân, mong hoàng tử hiểu cho hoàn cảnh của họ. Nhưng mà không dám đắc tội, chính là không dám đắc tội...

Nhìn Thẩm Yến xuất quỷ nhập thần, âm dương quái khí (*), thần sắc hoàng tử có hơi khó coi _"Ta và hoàng phi tương lai của mình nói chuyện, Thẩm đại nhân cũng muốn quản?"

(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Quản từ quy cách nghi trượng, đến chế độ, liều lượng bữa ăn, rồi cả cách xưng hô giữa y và quận chúa cho đến thời gian thỉnh an, gặp mặt giữa hai người....
Hoàng tử thực sự cảm thấy khó lý giải nổi, người này sao có thể nhiều chuyện như thế???

Giờ thì hay rồi ngay cả việc y muốn nói chuyện với thê tử tương lai của mình Thẩm đại nhân kia cũng muốn quản?

Thẩm Yến lạnh nhạt đáp _"Không quản."

Hoàng tử thở phào, nghĩ thầm coi như Thẩm Yến cũng có chút lương tâm...
Một giây tiếp theo, Thẩm Yến hời hợt ném cho y một tin tức đủ kinh hoàng để hắn ta ba chân bốn cẳng chạy mất dép _"Nghe nói Mục tướng quân của Di Cổ Quốc uống rượu say, chửi rủa nước ta..."

"Cái gì??!"_ Hoàng tử kinh hãi, không ngờ Mục tướng quân kia lại gây chuyện phiền phức cho mình, y không còn thời gian nghĩ đến việc bồi dưỡng tình cảm với Hoàng phi tương lai nữa, vội vội vàng vàng đi xử lý chính sự.

Sau khi hoàng tử Di Cổ quốc rời đi, Lưu Linh đến bên cạnh Thẩm Yến ánh mắt thăm dò nhìn chàng, lại nhìn hướng tay hoàng tử phiền nhiễu kia đang tất tả chạy.

"Nhìn cái gì?"_Thẩm Yến nhàn nhạt hỏi.

"Nhìn hoàng tử Di Cổ quốc."_ Lưu Linh thuận miệng trả lời.

Thẩm Yến trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu có chút lạ lùng, tốc độ nói cũng ngắc ngứ _"...!Nàng nhìn hắn làm gì?"

"Kìm lòng không đặng đó Thẩm đại nhân."_Lưu Linh tựa tiếu phi tiếu đáp.

Hừ! Được lắm!

Kìm.

Lòng.

Không.

Đặng.

Hay lắm!

Thẩm Yến vô cảm chẳng nói chẳng rằng.

Lưu Linh nhướng mi nhìn chàng, thấy Thẩm Yến sắc mặt bình thản, hai mắt đen lánh, thâm thúy khó dò, nhìn mãi cũng chẳng nhìn ra được điều gì. Nàng thở dài, có hơi thất vọng, xoay người, nói _"Ta trở về nghỉ ngơi đây. Còn chàng?"

"Còn có nhiệm vụ quan trọng cần làm, không thể ở lại lâu."_Thẩm Yến rũ mắt nhìn Lưu Linh một cái, lại nói thêm _"Ta đưa nàng về."

"Được."_Khóe miệng Lưu Linh thoáng dương lên.

Cả một đường yên tĩnh, thị nữ, kẻ hầu cần đèn đi hai bên. Thứ âm thanh duy nhất chính là tiếng "sột soạt" của bước chân dẫm lên thảm cỏ.

Lưu Linh và Thẩm Yến một trước một sau chậm rãi bước đi.

Nàng cảm thấy không gian tĩnh mịch, nặng nề đến cực điểm, nàng thậm chí còn chẳng buồn mở miệng nói chuyện với Thẩm Yến. Tâm trạng liên tục sa sút.

Nàng và hoàng tử Di Cổ Quốc dính nhau như thế, Thẩm đại nhân cũng không tức giận.
Nàng cố ý dùng lời lẽ chọc ngoáy chàng, chàng cũng chẳng có biểu cảm gì khác thường.
Mới nói với nàng hai câu, đã lảng sang chuyện khác, còn ám chỉ nàng đừng có đi gây sự lung tung.

Lưu Linh rất tủi thân, vành mắt ướt át, nhưng vẫn chỉ ngoan cường cúi đầu, đè nén tâm trạng khó chịu, không để chàng phát hiện tâm tình bất ổn của mình.
Cho tới khi về đến lều, nàng buồn bực bước thẳng vào trong không thèm để ý đến Thẩm Yến.

Dựa vào khoảng thời gian bên nhau, nàng đã tập thành quen, không cần chào hỏi chàng, chàng đưa nàng về đến nơi, nếu có tâm tư sẽ tự theo Lưu Linh vào phòng, còn khi đang bận việc gấp sẽ nhanh chóng rời đi.
Bây giờ chắc chắn Thẩm đại nhân sẽ lập tức quay đầu, đi một mạch đến nơi người tình mang tên "công việc" của chàng rồi.

Nhưng khi nàng tiến vào lều lại phát hiện người phía sau vẫn đi theo. Thanh âm nhàn nhạt, lạnh lùng của chàng hờ hững vang lên _"Chờ bên ngoài."

Lời này hiển nhiên không phải nói với Lưu Linh mà là đám thị nữ.

Chàng trở tay, chỉ dùng tay trái xoay nhẹ một đường gác đao lên, cửa lều bị thô bạo mở ra, rèm tre "loạt soạt" va đập trong gió.
Trong phòng tối om.

Lưu Linh theo phản xạ tức tốc xoay người.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động vòng eo đã bị người phía sau ôm chặt, cả người bị chàng khóa lấy, đẩy vào phía bên trong lều.

Nhanh như chớp thân thể nóng hổi đè ép xuống. Hô hấp ấm nóng của chàng ở ngay phía sau.
Từng cái hôn ướt át, nóng rực rơi xuống sau tai, cổ, gáy. Nhiệt độ hừng hực, cảm giác tê dại từ cột sống chạy lên thẳng đỉnh đầu khiến thân thể nàng muốn tan chảy.

"Thẩm Yến!"_Nàng nhỏ giọng kêu lên.

Đối phương nâng cằm Lưu Linh, trong bóng tối, một nụ hôn nồng nàn rơi xuống trên môi, nụ hôn mãnh liệt, đầy sự chiếm hữu.

Chàng quá mạnh, chân Lưu Linh thoáng run rẩy, bị cả người chàng đè lên, hai người ngã nhào trên mặt đất.

Trong bóng tối, tiếng nam nữ thở dốc lúc nhẹ lúc nặng. Đống y phục trên người bị kéo nửa kín, nửa hở, Lưu Linh hừ một cái, một cơn tê dại từ sau lưng tiếp tục kéo đến.

Nàng bật cười _"Chàng ghen sao?"_Tâm tình nàng chưa từng vui vẻ, rạng rỡ như lúc này.

Tên hoàng tử man di kia vẫn có chút tác dụng.

Thân thể Thẩm Yến cứng lại, hơi thở loạn nhịp, trán và cổ ướt đẫm mồ hôi.

Lưu Linh nhoẻn miệng cười _"Đừng đè ta nữa, ta muốn ở trên."

Bàn tay đặt sau lưng nàng hơi dùng lực, cả người Lưu Linh nhẹ bay lên, hai người đổi chỗ.

Lưu Linh nằm úp trên người chàng, hơi cúi đầu là có thể chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt đẹp của Thẩm mỹ nhân dưới thân.
Trong phòng không đốt nến, nhưng sau một thời gian vật lộn, mắt cả hai đều đã thích ứng với bóng tối.

Qua ánh trăng yếu ớt, lờ mờ khi có, khi không rọi vào trong, Lưu Linh ôm lấy mặt Thẩm Yến, nàng chăm chú ngắm nhìn.

Kia đôi mắt đen huyền tựa trời đêm, nhưng sâu nơi đáy mắt lại có một ngọn lửa đang bập bùng rực cháy.
Chàng đã động tình.

Quần áo lộn xộn, đai lưng bị giật ra, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nét mặt chàng thanh lạnh... nhưng nhiệt độ hừng hực truyền đến tay nàng lại thành thật tố giác thứ cảm xúc đang sục sôi trong tim Thẩm Yến.

Ánh trăng ngượng ngùng lọt vào bên trong, trên cổ chàng tóc tai rơi toán loạn, cổ thon dài, tinh tế, sự đối lập giữa màu đen và trắng càng gây ra sự kích thích thị giác đến tột cùng.

Đẹp đến kinh tâm động phách.(*)

(*) Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía.

Mỹ nhân động tình, càng nhìn càng thêm tú sắc khả xan.(*)

(*)Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa.
Người sở hữu dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là "sắc đẹp có thể thay thế món ăn".

Lưu Linh hết sức kìm chế nhìn chàng, chỉ dám nhìn một chút, lại nhanh chóng rời ánh mắt, nhưng chỉ trong giây phút thoáng qua ấy. Đối diện với ánh mắt nàng là đôi mắt trầm lắng, sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn nàng, cũng đủ khiến Lưu Linh thần hồn điên đảo.

Thẩm mỹ nhân của nàng đúng là đẹp đến nao lòng... Lưu Linh nhắm mắt, cố gắng đè nén không xịt máu mũi.

Thẩm Yến chống người ngồi dậy, áo ngoài trượt xuống, để lộ ra đường xương quai xanh uyển chuyển, quyến rũ...

Lưu Linh thực sự nhìn không được nữa, vươn tay, mạnh mẽ đẩy chàng trở lại.

Đột nhiên nàng ra tay tàn nhẫn như thế, Thẩm Yến có chút không phòng bị, bị nàng đẩy ngã trên mặt đất. Tiếp sau đó, Lưu Linh cúi đầu, không chút do dự xốc áo chàng lên, dưới lớp trung y mỏng manh là những đường cong quyến rũ, lưu loát, là cơ bắp căng tràn sức sống.

Một tay Lưu Linh chống lên ngực Thẩm Yến, cúi đầu cắn lên viên hồng đậu chói mắt trên ngực chàng.

Thẩm Yến cong người, nắm chặt tay Lưu Linh dùng sức, trong cổ họng trào ra tiếng thở đầy ẩn nhẫn.

Lưu Linh dường như cảm nhận được toàn bộ máu bên trong thân thể chàng đang điên cuồng nóng lên, cơ thể giật giật như có một luồng điện chạy qua. Trong đêm tối, tựa vệt sao chổi rực sáng quét ngang qua bầu trời.

Lưu Linh lần nữa bị chàng đè xuống dưới thân.

"Xoạt" một tiếng, áo ngoài bị vất sáng một bên. Môi lưỡi ướt át, nóng bỏng dán lên bờ lưng trần trụi của nàng.
Bàn tay khô nóng của Thẩm Yến từ phía sau mò về trước, hướng về nơi bụng dưới của Lưu Linh.

Lưu Linh thảng thốt kêu lên một tiếng, cảm thấy không ổn, vội vàng ngăn cản.

"Thẩm đại nhân... Thẩm đại nhân!"

"Ừm?"_ Thanh âm chàng uể oải, khàn khàn.

"Không phải chàng có việc gấp hay sao? Chàng cứ thế này được không đó?"

"..."_ Tay chàng thoáng run lên, cả người cứng đờ bất động.

Chàng chậm rãi đứng dậy, rời khỏi cơ thể Lưu Linh.

Nàng cười híp mắt ngồi thẳng người, kéo quần áo bao lấy thân thể, yêu kiều ngửa đầu nhìn chàng, thưởng thức vẻ mặt khó xử của Thẩm mỹ nhân nhà mình.

Thẩm Yến quay lưng về phía Lưu Linh, chậm rãi mặc từng kiện quần áo lại.

Mặc dù nàng không thấy được nét mặt, cũng như tình trạng cơ thể hiện giờ của Thẩm Yến, nhưng dưới tình huống 'nóng bỏng' như vừa rồi, nàng cũng tương đối cảm nhận được.
Lưu Linh hài lòng cười thầm: Nàng thích nhất chính là Thẩm đại nhân đối xử với những người bên ngoài thờ ơ, lãnh đạm, riêng với nàng giờ giờ khắc khắc đều mang dáng vẻ khao khát, quyến luyến.

Trước giờ nàng chưa từng sâu sắc cảm nhận được điều này. Cho đến hôm nay, bị người khác kích thích, Thẩm Yến mới chịu bộc lộ sự ghen tuông, độc chiếm nàng.
Chàng không những không để ý đến hoàn cảnh xuống tay với Lưu Linh, còn động tình đến mức quên cả chính sự, phải để nàng nhắc nhở...

Lưu Linh mặt mày rạng rỡ, giả vờ ho khan, quan tâm hỏi _"Chàng tốt hơn chưa?"

Thẩm Yến phớt lờ nàng.

"Cái kia, có cần ta cởi quần áo ra để chàng ngắm một chút không? Ta nghe nói..."

"Quên mất thứ linh tinh nàng nghe nói được đó đi."_ Thẩm Yến lạnh lùng ngắt lời _"Im lặng."

Lưu Linh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng chỉ một lát sau, nhìn thấy nơi nào đó cương lên trông thấy, Lưu Linh tỏ vẻ thấu hiểu, lại gần _"Cái kia, có cần ta giúp chàng..."

"Đừng làm loạn nữa."_ Thẩm Yến đứng dậy, kéo dãn khoảng cách an toàn với Lưu Linh.
Chàng rũ mắt, thậm chí còn không dám nhìn nàng _"Nàng ngoan ngoãn chút đi."

Lưu Linh lập tức yên tĩnh.

Trong bóng tối, nàng dịu dàng nhìn Thẩm Yến. Nhìn chàng quay lưng về phía mình, đứng nơi hút gió nhất trong lều hồi lâu mới đi ra ngoài.

Tim Lưu Linh như có dòng nước ấm chảy ra, thời điểm lúc chàng chuẩn bị ra khỏi cửa, nàng thấp giọng hỏi _"Ban đêm ta sẽ để cửa chờ chàng, được không?"

Thẩm Yến không đáp, cánh tay thoáng khựng lại.

Lưu Linh ôn nhu nói _"Ta nhớ chàng nhiều lắm, Thẩm Yến."

Thẩm Yến quay đầu nhìn nàng, nàng ôm đầu gối ngồi một góc, suối tóc đen dài tựa một tấm tơ lụa hảo hạng, một thân quần áo không chỉnh tề, rất không đoan trang.
Nhưng ánh mắt nàng nhìn chàng lại đẹp như thế, rung động lòng người đến vậy, đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào phủ phục dưới chân nàng, tha thứ cho tất cả mọi tính toán, mưu mô của nàng.

Lưu Linh nói _"Ta biết, Mục tướng quân kia có vấn đề, đúng không? Nếu không, đã không cứ nhằm thời điểm thích hợp mà xảy ra vấn đề... Ta chỉ muốn nói một điều thôi, Thẩm Yến... Ta giao tất cả mọi chuyện liên quan đến ta vào tay chàng. Nhưng chàng hãy nhớ đến thăm ta. Thẩm đại nhân, ta nhớ chàng, thực sự rất nhớ."

Một ngày không thấy, một giờ không thấy, một nén nhang không thấy, nàng đều nhớ, nhớ da diết. Nhớ đến không thể chịu đựng nổi.

"Ban đêm để cửa chờ ta."_Thẩm Yến nói.

Khóe miệng Lưu Linh nhàn nhạt cong lên.

Chàng kéo cửa lều, ánh trăng tràn vào, phủ lên thân thể hoàn hảo của chàng, cả người chàng chìm vào ánh hào quang rực rỡ, như thể chuẩn bị tan biến.

Thời khắc ấy, Lưu Linh nghe được giọng nói trầm ấm, rất nhỏ _"Ta cũng nhớ nàng."

Lưu Linh mừng rỡ đứng lên, đuổi theo hai bước, màn cửa rơi xuống, Thẩm Yến đã rời bước đi.
Lưu Linh chấp nhất xốc màn cửa lên, nhìn đám thị nữ bên ngoài. Một loạt Cẩm Y Vệ cũng đang đứng chờ lệnh cấp trên.

Đèn đuốc sáng ngời, ánh lửa bập bùng trong đêm, chiếu rọi núi sông. Thẩm Yến ngoái đầu nhìn lại, đáy mắt thâm trầm, sâu sắc in dấu bóng hình giai nhân.

Ánh mắt thăm thẳm, lãnh đạm kia khiến nàng rung động, khiến nàng trầm luân.

Thì ra cảm giác ý loạn tình mê tốt đẹp, tuyệt diệu như thế.
Cuộc hành trình đầy bất ngờ của Lưu Linh cứ thế mở ra...

* * *
Còn tại Nghiệp Kinh, khuê mật của nàng - Từ Thời Cẩm đã chính thức tiếp quản toàn bộ quyền hành bày binh bố trận cũng như lệnh điều động nhân mã từ tay thái tử điện hạ.
Quân đội, lương thảo, phương án trấn an bách tính, hỏa lực... Từng phần, từng phần được nàng tỉnh táo, cẩn thận xử lý toàn bộ.

Tuy vậy, nàng nhận ra, điện hạ mặc dù tạm thời giao cho nàng tất cả quyền lực, nhưng sự tín nhiệm giữa hai người đã dần dần xuất hiện vết nứt.
Gần nhất, Từ Thời Cẩm biết rõ ràng Từ gia bắt đầu âm thầm liên lạc với điện hạ, nhưng cho dù là Từ gia hay điện hạ đều không nói với nàng nửa lời.

Thật đáng buồn biết bao.

Trời mưa, Từ Thời Cẩm một mình bung dù, nhàn nhã đi trên đường lớn Nghiệp Kinh.

Nàng mơ mơ màng màng bước đi, con đường phía trước hơi gồ ghề, nàng đột nhiên không biết nên đi như thế nào. Vì thế cứ đứng ngẩn người trong màn mưa trắng xóa.

"Cô nương, vị công tử trên lầu mời người lên ngồi một chút."_ Đang thất thần, một nữ tử nùng trang diễm mạt (*) bước đến sau lưng nàng, nhỏ nhẹ nói.

(*) Nùng trang diễm mạt : mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ -> trang điểm cầu kì, mỹ lệ -> tô son trát phấn.

Từ Thời Cẩm theo hướng nàng ta chỉ, cảnh giác ngẩng đầu.

Trong ánh đèn rực rỡ, hoa lệ, giữa chốn tần lầu sở quán, một nam tử nho nhã, tuấn tú đang gối đầu lên đùi mỹ nữ dung nhan kiều mị. Xung quanh chàng ta đều là mỹ nhân quyến rũ, thướt tha.
Nhưng chàng ta lại chỉ chăm chú nhìn về phía nàng, xa xa khẽ nở nụ cười.

Thẩm Dục.

Từ Thời Cẩm ngơ ngác: Đã lâu rồi bọn họ không gặp mặt.
_ _ _

Trời mưa rầm rì.

Toàn bộ thiên địa chìm trong một mảnh mông lung, tắm trong màn mưa bụi trắng xóa. Cảnh vật phai màu, vạn vật u sầu, buồn bã.
Hơi lạnh ẩm ướt ập tới, gió rét từng cơn, thấm ướt y phục người qua đường.

Từ Thời Cẩm nâng cao dù, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh đèn ngổn ngang khắp phố.

Trong cơn mưa tầm tã, từng dãy, từng dãy đèn hai bên đường vẫn lẳng lặng ở đó phủ lên những vũng nước lớn, rọi xuống mặt đường lầy lội, chiếu lên khuôn mặt nhàn nhạt của giai nhân.

Một tia chớp sáng bừng, rạch ngang nền trời sầm sì, ảm đạm. Ánh chớp kia quá mãnh liệt, trong một giây Từ Thời Cẩm cảm giác nó đang nhắm thẳng về phía mình.

Ánh sáng nhanh chóng lóe lên soi rọi thần sắc hoảng hốt, sợ hãi, và sự thất vọng trong mắt nàng.

Trời đất tịch mịch, Từ Thời Cẩm ngẩng đầu, hàng mi dài của nàng ướt đẫm, đáy mắt phản chiếu ánh đèn sáng rực hai bên đường, thất thần nhìn về phía mông lung phía sau lưng Thẩm Dục.

Trong màn mưa xám xịt, những người xung quanh hớt hải, vội vã tìm nơi tránh mưa, y đứng tại nơi ánh đèn sáng lấp lánh, hào nhoáng, xa hoa nhất, vẫy tay gọi nàng.
Điệu bộ vẫn như trước: Tùy ý, biếng nhác, buông tuồng, hờ hững.

Hệt như con người y.

"Cô nương, người có đi hay không?"_ Đến khi tiếng gọi không kiên nhẫn của vị mỹ nhân kia lần nữa vang lên, Từ Thời Cẩm mới thoát khỏi thất thần.

Trời mưa quá lớn, cho dù có chăng nữa, nước mưa rào rào đổ xuống đập vào người vẫn có chút đau.
Nếu không phải Thẩm công tử là khách quen, mỗi lần ra tay đều vô cùng hào phóng, nàng ta còn lâu mới chủ động ôm đồm việc này.

Vị mỹ nhân kia len lén liếc nhìn Từ Thời Cẩm. Đối diện với dung mạo cô nương này nàng ta có hơi sửng sờ.

Vị cô nương kia quả là một mỹ nhân nhưng cũng không tính là tuyệt mỹ, thậm chí không thể nói là dung nhan chói lóa, vừa gặp đã mê luyến.
Thứ duy nhất khiến người ta không thể rời mắt khi nhìn nàng ấy, chính là đôi mắt sáng như sao, rất có hồn.
Cảm giác khi chạm vào ánh mắt ấy như bị thôi miên, trước mắt vẽ ra một cánh đồng tuyết tĩnh lặng trong sương sớm, lại tựa như thấy được đầm lầy tối tăm ngàn trượng.

Đó là một đôi mắt hắc bạch phân minh, sạch sẽ, thuần túy.
Đôi mắt đó như thể nhìn thấu lòng người, khiến bất kỳ người nào đối diện với nàng ấy cũng có thể dễ dàng bị nàng nhìn thấu tất thảy những bí mật chôn giấu trong lòng.

_ 22/7/2022 _

Trong phim, trên đường đưa dâu sang Di Cổ, Tần Ngưng nhắn với Lưu Linh rằng, Thẩm Yến bảo nàng phải tìm cách trì hoãn thời gian, càng lâu càng tốt.
Lưu Linh càng suy nghĩ càng ghen tức vì sao Thẩm Yến không nói gì với mình mà lại nói với Tần Ngưng, nàng muốn hỏi rõ nhưng gọi chàng không trả lời.
Lưu Linh ấm ức, tủi thân.

Nàng tìm cớ để đoàn người dừng lại nghỉ chân, cười nói với Thái tử Di cổ Thác Bạt Liệt. Thẩm đại nhân bên ngoài ngó muốn lọt tròng mắt ra ngoài, ghen rồi!

Tối, Thái tử mặt dày bám theo Lưu Linh vào lều của nàng, Thẩm Yến vào theo, đuổi người rồi kéo Lưu Linh vào trong. Tức cái mình quá rồi!

Chàng nói nàng rảnh rỗi quá sao mà cứ chọc vào hắn. Nàng nói vì hắn rảnh, có thời gian dành cho nàng. Chàng nói nàng đừng khiêu khích chàng, không khách khí đâu nga 😂
Nàng cứng miệng cãi tiếp, ai khiêu khích bao giờ.

Chàng không nói nữa, tháo mũ, tháo áo choàng trong bực bội, quăng xuống bàn bùm bụp rồi bước tới tóm gáy cưỡng hôn nàng. Nụ hôn cuồng bạo không hề nhẹ nhàng, cũng không chỉ dừng lại ở môi mà có xu hướng thấp dần xuống cổ...

Rồi cũng chỉ vậy thôi à 💁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro