Chương 64 _ Tranh chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm công tử lau mặt xong, tiếp tục lau tay, không hề có chút ý thức cái ‘khăn’ kia là ống tay áo.

Từ Thẩm Cẩm đen mặt - đây chính là nguyên nhân nàng ghét Thẩm Dục.

Vĩnh viễn hờ hững, luôn giữ thái độ dửng dửng, không để cái gì trong lòng.

Thẩm Dục ngước mắt, rốt cuộc cũng chịu nhìn nàng.

Từ Thời Cẩm chờ xem Thẩm Dục đã tỉnh rượu hay chưa.

Ánh mắt đối phương chợt lạnh lẽo, y đưa tay túm cổ tay cô, dùng lực rất mạnh.

Từ Thời Cẩm lảo đảo, ngã vào trong lồng ngực Thẩm Dục.
Nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Đến khi định thần, eo bị đối phương ôm chặt, đầu nàng kề sát trên ngực Thẩm Dục, hai người lăn một vòng trên mặt đất, sau đó cả người bị bế bay lên không trung.

Nàng nheo mắt, nhìn thấy xa xa có kẻ mặt mày lấm lét, lén lén lút lút giơ chiếc nỏ giấu trong tay áo, nhắm thẳng về phía nàng, bắn liên tục mấy mũi tên.

Mắt thấy hai người dễ dàng né được, người kia bắt đầu rối loạn, hết nhìn Thẩm Dục lại nhìn Từ cô nương.

Từ Thời Cẩm nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng _“Ngươi là…”

Kẻ kia hoảng hốt, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm cho xong, rút từ bên hông một cây trường đao, lao thẳng về phía Từ Thời Cẩm.

Nàng nhanh chóng lui về sau 2 bước.

Thẩm Dục nhanh như cắt tiến lên, nháy mắt quý khí của vị công tử ăn chơi sa đoạ, nhàn nhã vô hại nơi y hoàn toàn biến đổi. Cả người Thẩm Dục toát lên vẻ âm trầm, lạnh lẽo, sát khí dày đặc.

“Thẩm Dục, cẩn thận.”_ Từ Thời Cẩm sợ hãi kêu lên. Nàng không thể không lo lắng, dù sao nàng so với người khác càng hiểu rõ hơn con người Thẩm Dục.

Y tuy là Cẩm Y Vệ, nhưng cái gì mà phi ngư phục, tú xuân đao, tất cả đều chẳng có quan hệ gì với y.
Y vừa ra ngoài liền tìm đến hoa tửu uống rượu, là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhưng chưa từng chấp hành nhiệm vụ, trên người một thanh vũ khí cũng không có.

Không chỉ vậy, đối với võ công của Thẩm Dục, Từ Thời Cẩm cũng chẳng mấy tin tưởng.
Thẩm Công tử lười nhác thế nào, nàng là người hiểu hơn ai hết… Nàng cảm thấy võ công của y cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở mấy chiêu thức mèo cào.
Thẩm công tử có thể tham gia vào bộ máy Cẩm Y Vệ, nguyên nhân… có lẽ là đi cửa sau.

Từ Thời Cẩm kinh sợ, nhanh chóng nắm tay một kẻ đang đứng xem, vội vàng ném cho hắn ít bạc, dặn dọ nhanh chóng đi báo quan, mời Kinh Triệu Doãn đến.

Thẩm Dục giao đấu với người ta, toàn bộ quá trình nàng đều lo lắng như có lửa đốt trong lòng.
Người kẻ kia muốn đối phó rõ ràng là nàng, chiêu thức nanh độc, một lòng muốn vượt qua Thẩm Dục, hạ thủ với Từ Thời Cảm.

Kẻ này thân thủ không tồi, nếu Thẩm Dục ngã xuống nàng hoàn toàn không có khả năng ứng phó.

Thẩm Dục nắm lấy tay nàng, che chở nàng sau lưng y.
Con ngươi y lăng lệ, bén nhọn, chiêu thức nhanh nhẹn, mềm dẻo, uy mãnh như báo săn. Trong lúc đánh nhau, áo bào tung bay, thân thể nhẹ nhàng , uyển chuyển tựa bạch hạc.
Ánh mắt y đen nhánh mà u lãnh, trầm mặc lại ẩn nhẫn, không thấy một chút nhiệt độ. Chỉ cần sơ sảy lạc vào cái nhìn ấy cũng đủ hoảng sợ, rối loạn.

Ánh đao sắc bén của đối phương quyết liệt bổ xuống, Thẩm Dục thản nhiên né được, tay không tiếp đao.

Tại khoảnh khắc Từ Thời Cẩm ngẩn người bàng hoàng, Thẩm Dục nắm chặt mặt đao, đột nhiên buông lỏng cổ tay nàng, nhanh như chớp đặt lên vai nàng.
Một lực đạo đánh xuống, cây đao chúi thẳng đầu xuống đất, tên thích khách kia bị đánh ngã sõng soài.

Hắn chưa kịp hoàn hồn, một bàn chân đã đè ép xuống, Thẩm Dục dùng lực, tiếng “xoạt xoạt” ghê tai vang lên.
Ngực tên kia bị giẫm mạnh, khuôn mặt hắn vẹo vọ phun ra một ngụm máu tươi, cằm cũng bị trật khớp, nằm ngay đơ hệt một con cá mắc cạn, không động đậy được nữa.

Từ Thời Cảm ngơ ngác quay đầu nhìn Thẩm Dục.
Thì ra y lợi hại như vậy…

Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện đoạn ký ức rất nhiều năm trước, sau một khoảng thời gian dài họ mới gặp mặt.
Ngày đó mưa rơi tầm tã, trắng xóa một vùng trời, Thẩm Dục nhẹ giọng _“Xưa nay nàng vẫn chưa từng biết, nàng muốn cái gì, ta đều có thể giúp nàng. Nhưng ta không thể vì nàng mà thay đổi bản thân. Đó không còn là ta nữa, không còn là Thẩm Dục chân chính nữa.”

Nàng vẫn nghĩ, vẫn luôn nghĩ: Vì sao huynh không thể thay đổi? Vì sao huynh không chịu tiến lên? Vì sao thế? Vì sao không thể ở bên ta… mãi mãi… đi cùng ta.

Nhưng đó không phải là Thẩm Dục.
Nàng chưa từng thực sự hiểu chàng.

Thẩm Dục nhìn nàng thất thần ngồi trên mặt đất ngẩn người. Một lúc sau, ánh mắt chàng buông lỏng, thản nhiên mỉm cười, quay lại vẻ phong lưu, tùy ý thường ngày.

Chàng lên tiếng nói mát _ “Từ cô nương lại chọc phải phiền phức rồi.”_Chàng ôm cánh tay, ống tay áo rộng dài phiêu phiêu trong gió.
Chàng không để ý đến những biểu cảm phong phú đang luân phiên thay đổi trong mắt nàng.

Một lúc sau, người của Kinh Triệu Doãn đến, họ sao có thể không biết thân phận của Thẩm Dục? Chỉ sợ đám người Cẩm Y Vệ động tay động chân, vì thế chắc chắn sẽ vội vàng mang nghi phạm đi.

Thẩm Dục lại chẳng chút lo lắng, ngáp một cái, hoàn toàn dửng dưng như không liên quan. Chàng đi về phía Từ Thời Cẩm, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói _“Vừa rồi, vì sao lại cứu ta?”

Ý chàng là việc nàng cố sức cõng chàng dìu chàng thoát khỏi biển lửa.

Ánh mắt nàng vụt sáng lên, mỉm cười ngẩng đầu _ “Bởi vì huynh là Thẩm Dục.”

Chàng dương như ngây ra một lúc mới định thần, ý cười thoáng nở trên môi, lan đến đáy mắt _“Từ cô nương thật đúng là giỏi về tâm kế, nếu không phải biết rõ bản tính của cô, ta còn tưởng trong phút chốc cô đột nhiên phải lòng ta đó.”

Từ Thời Cẩm bảo trì nụ cười ưu nhã, đúng mực, coi như nghe không hiểu.

Chàng liếc nàng một cái, nhấc chân muốn đi. Nhưng bước được vài bước, lại hơi do dự, quay đầu cười nói _“Từ cô nương đêm nay cứu ta một mạng. Có đi phải có lại, ta nói cho cô nương một tin tức thú vị. Thái tử điện hạ gần đây tiếp xúc tương đối thân thiết với Từ gia. Có vẻ Từ gia đã động tâm rồi.”

“Ta sớm đã biết việc này.”_Từ Thời Cẩm lạnh nhạt đáp.

Chàng bật cười, giống như cảm thấy chuyện này cực kỳ khôi hài.
Thẩm Dục nghiêng người, hô hấp nóng rực cơ hồ phun lên cần cổ Từ Thời Cẩm, khiến tim nàng thoáng run rẩy _“Nhưng cô không biết việc tuyển Thái Tử Phi sắp tới… đó là thứ khiến Từ gia động tâm.”

Sắc mặt nàng trắng bệch.
Thái tử muốn chọn Thái Tử phi? Đang có ý tiếp xúc với Từ Gia? Nhưng nàng lại không biết...
Không ai nói cho nàng!

Thẩm Dục nhẹ nhàng “Ừ’ một tiếng, híp mắt như thể đang khó khăn hồi tưởng lại điều gì đó, lại như đang nghiền ngẫm _ “Cô nương từ gia các người, một người lại một người đều thích cắm đầu cắm cổ chạy về phía hoàng gia nhỉ? Gia phong thật sự đặc biệt, chậc chậc.”

Sắc mặt Từ Thời Cẩm ngày càng trắng hơn, thân thể cũng lung lay như sắp ngã.
Một cô nương khác của Từ Gia cũng coi trọng Thái tử? Tin tức này được bưng bít kín đáo, không hề để lộ ra ngoài.
Nàng thân là người của Từ Gia, lại có tình cảm nhiều năm với Thái tử… nhưng hoàn toàn không biết chút gì!

Từ Thời Cẩm nghiêm mặt, chăm chú nhìn Thẩm Dục hồi lâu, nhanh chóng nắm được thủ đoạn của chàng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nghiến răng hỏi _“Công tử khiến ta cảm thấy rất kỳ quái… Vì sao huynh lại biết nhiều chuyện như thế?”

“Cô đoán xem?”_ Chàng cười, hờ hững, không quan tâm, ung dung đẩy tay nàng ra, ngáp dài một cái, tiêu sái rời đi.

Từ Thời Cẩm đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt liên tục biến đổi.

Trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Nàng mở to mắt, hoàn toàn không dám tin, mạnh mẽ quay đầu nhìn theo bóng lưng Thẩm Dục.

Thẩm Công tử vẫn thế, tiêu dao vô cùng, mặc kệ thế gian xô bồ, hỗn loạn, y vẫn thản nhiên tận hưởng hồng trần, không hề bị điều gì làm ảnh hưởng.
Y ngâm nga hát, trong gió đêm se lạnh, ung dung biến mất nơi cuối con đường.

Hai người họ quả thực là hai kiểu người hoàn toàn đối lập.

* * *
Trên đường hòa thân, bên Di Cổ Quốc nhiều lần nổ ra tranh chấp. Mà Đại Ngụy bên này cũng chẳng chịu nhường nhịn. Hai vị tướng quân thậm chí còn chính tai nghe được tướng sĩ Di Cổ Quốc chửi bới, lăng mạ Đại Ngụy, tức giận không thôi.

Mâu thuẫn cứ ngày một gia tăng, hết chuyện này đến chuyện khác ầm ập kéo đến. Mối quan hệ tốt đẹp giữa Đại Ngụy và Di Cổ Quốc vốn mong manh, dễ vỡ.
Nhất là sau khi hoàng đế Đại Ngụy hiện đang tại vị đăng cơ, thực hành nhiều chính sách lôi kéo, đặt sự hòa hảo giữa hai nước lên hàng đầu. Khiến dã tâm bành trướng của chúng càng lúc càng trắng trợn, gieo vào tâm tưởng con dân Di Cổ Quốc tâm lý Đại Ngụy sợ mình, không dám gây chiến với Di Cổ.

Không hiểu một tiểu quốc du mục lấy đâu ra lòng tin mạnh mẽ như thế, nhưng Di Cổ Quốc vô cùng tin tưởng vào sự hùng cường của quốc gia mình.
Từ thái độ qua loa, hời hợt của hoàng tử Di Cổ hết lần này đến lần khác trong việc giải quyết khúc mắc giữa quân lính hai bên có thể dễ dàng nhận ra điều này.

Khi đội ngũ hòa thân đi đến một vùng thảo nguyên trù phú, bao la, hoàng tử Di Cổ Quốc ân cần dẫn Lưu Linh cùng cưỡi ngựa đi thăm thú xung quanh. Hắn ta tự hào vung tay khoe mẽ _“Công chúa hãy nhìn xem, nơi này phong cảnh đẹp đẽ, tươi tốt biết bao nhiêu, trời xanh thăm thẳm, hoa lá, cây cối tốt ranh rờn, đầy sức sống, gió hiu hiu thổi, dễ bò chạy thành đàn…”

Lưu Linh bật cười, không chút khách khí đáp _“Ta nhớ đây không phải quốc thổ của Di Cổ, không hiểu tại sao ngài lại lấy làm kiêu ngạo như vậy?”

Đám hộ vệ và Cẩm Y Vệ đi theo sau lưng bảo hộ Lưu Linh nghe vậy, xém chút ngã nhào từ trên lưng ngựa xuống, cố đè tiếng cười lại, bất đắc dĩ che mặt: Công chúa dù sao đây cũng là hôn phu tương lai của người đấy! Người có thể nói chuyện khách sáo một chút được không? Không phải người quên mất thân phận của mình rồi đấy chứ…

Hoàng tử Di Cổ Quốc thoải mái bật cười ha ha, tùy ý vẩy roi da trong tay _ “Công chúa nàng sai rồi. Mặc dù đây không phải lãnh thổ nước ta, những Thiền Vu và chúng ta có quan hệ rất tốt, đối với chúng ta chẳng khác nào huynh đệ một nhà…”

Thẩm Yến cưỡi ngựa theo sau, hơi nheo mắt, như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài lãnh thổ Đại Ngụy, đám dân tộc thiểu số trên thảo nguyên đã có xu thế muốn núp bóng Di Cổ Quốc rồi ư?

Lưu Linh chế giễu nhìn hắn, không có hứng thú tiếp tục câu chuyện.
Đột nhiên eo của nàng bị một lực không mạnh, không nhẹ đập vào.

Lưu Linh tức giận hằm hằm đầu nhìn lại.

Thẩm Yến nháy mắt ra hiệu, ý bảo nàng tiếp tục trò chuyện để thu thập thêm tin tức tình báo.

Lưu Linh điềm nhiên mặt không cảm xúc: Ta là con rối của Cẩm Y Vệ các chàng đó à? Dựa vào đâu bắt ta ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của chàng!

Thẩm Yến vẫn im lặng, ra hiệu bằng mắt: Vậy nàng muốn thế nào?

Lưu Linh rũ mi, ngón tay như có như không điểm qua khóe miệng mình. Thừa dịp hoàng tử Di Cổ Quốc hứng trí bừng bừng khoe mẽ tộc hắn lợi hại cỡ nào, đất đai Di Cổ rộng lớn ra sao, nàng kín đáo nhìn về phía Thẩm mỹ nhân liếc mắt đưa tình.

Khóe miệng Thẩm Yến co quắp, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác: ..! Được rồi, nàng muốn thế nào thì thế ấy.

Đám Cẩm Y Vệ phía sau không phải mù lòa, thật tình không đành lòng nhìn khí phách hiên ngang, dũng mãnh của công chúa: Công chúa người định ép khô Thẩm đại nhân của chúng ta sao?

Lưu Linh cười lạnh, ánh mắt sắc như dao lườm bọn họ: Ép khô gì mà ép khô? Các ngươi không tin vào sức khỏe thể xác của đại nhân nhà mình à, hay là hoài nghi sức bền của Thẩm đại nhân?

“...”

Hình thức giao lưu bằng ánh mắt này, dưới sự cảnh cáo của Thẩm đại nhân, nhanh chóng bị giải thể.

Lưu Linh hài lòng quay đầu, chuẩn bị mớm chủ đề để khai thác thêm thông tin từ phía hoàng tử Di Cổ. Nhưng nàng không đạt được cơ hội.

Một tên người hầu từ phía trước vội vã giục ngựa chạy đến, vội vàng bẩm báo nàng và Thẩm đại nhân _“Công chúa, nô lệ trên thảo nguyên chạy trốn, có một đoàn binh mã đang truy đuổi họ. Theo chúng nô tài quan sát được, nhưng nô lệ kia đều là người của Đại Ngụy ta.”

Sắc mặt đám Cẩm Y Vệ đồng thời run lên, Thẩm Yến lạnh nhạt lên tiếng _“Ở đâu?”

Hoàng tử Di Cổ quốc gấp gáp lên tiếng can ngăn _“Thẩm đại nhân, đây là việc của người thảo nguyên, không liên quan gì đến chúng ta, tốt nhất đừng dây vào việc phức tạp này, chuốc thêm phiền phức.”

Thẩm Yến xoay người, ánh nắng thảo nguyên rực rỡ chói mắt rơi trên hàng mày đậm của chàng, đôi con ngươi đen huyền, sâu thẳm, lạnh lùng nhìn thẳng đối phương.

Chàng khẽ mỉm cười, ý cười lộ ra đôi ba phần chế giễu, lại có sự lạnh lẽo, lăng lệ bức người _“Hoàng tử vừa rồi không phải nói, thảo nguyên Thiền Vu không khác gì lãnh thổ của Di Cổ Quốc hay sao? Đã như vậy... Đi thôi. Chúng ta thử sự hòa hợp giữa Thiền Vu và Di Cổ một chút.”

“...”_ Hoàng tử trợn mắt há mồm: Hắn nói thảo nguyên Thiền Vu không khác gì lãnh thổ của Di Cổ Quốc lúc nào??
Lời này của Thẩm đại nhân không phải muốn làm chủ nhân thảo nguyên tức chết hay sao? Tên này đúng là lòng dạ độc ác, cay nghiệt…

Lưu Linh giương mắt, tiu nghỉu nhìn theo, rất nhanh đã thấy đoàn Cẩm Y Vệ bao quanh hoàng tử Di Cổ Quốc cùng nhau đi xem nô lệ Đại Ngụy bị giam cầm.

Lưu Linh trầm mặc hồi lâu, quay đầu nói với Dương Thị Vệ _“Dương Diệp, ngươi có phát hiện ra không, lần đi hòa thân này, ta giống như chẳng có chút đất dụng võ nào. Trừ ăn ăn uống uống ra, toàn bộ việc khác đều bị Cẩm Y Vệ sắp đặt.”

Dương Diệp trầm ngâm một lát, mặc dù hắn chưa từng hộ tống vị công chúa nào đi hòa thân, nhưng cũng cảm thấy lần đi hòa thân này, công chúa nhà mình đặc biệt không có cảm giác tồn tại.
Lẽ ra người có quyền lực lớn nhất trong đoàn hòa thân chính là công chúa. Nhưng có sự xuất hiện của Cẩm Y Vệ, hắn phát hiện công chúa lập tức biến thành bia đỡ đạn. Cả ngày ngoài trừ giễu đi giễu lại, còn tất cả quyền chỉ huy đều bị cướp mất.
Một chút trạng thái bi tráng của việc sắp gả làm dâu ngoại quốc đều không có.

Hắn an ủi công chúa _“Nhưng tối thiểu hoàng tử và Thẩm đại nhân đều gắng sức tranh đoạt người.”_Mặc dù mục đích có lẽ không giống nhau, nhưng biểu hiện ra ngoài là như thế.

Lưu Linh đồng ý _“Đúng vậy. Sức hút của ta thật đáng sợ.”

“...”_ Dương thị vệ im lặng, mặc dù hắn vì muốn an ủi công chúa nhà mình cho nên đại khái biểu đạt theo ý tứ đó. Nhưng khi công chúa đích thân nói ra, không hiểu vì lý do gì hiệu quả tụt xuống phân nửa.

Lúc này Lưu Linh và đoàn tùy tùng đều không dự liệu được, vụ biến cố hôm nay đã thành công đẩy mâu thuẫn hai nước lên đỉnh điểm, bước đầu châm ngòi chiến tranh giữa Di cổ và Đại Ngụy.

Nghe nói nhóm nô lệ chạy trốn đa phần đều là người nước Ngụy. Hai vị tướng quân nghe vậy đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc, tức tốc yêu cầu đối phương phóng thích người nước Ngụy trở về cố thổ, nguyện ý lấy tiền bạc của cải ra chuộc người.
Nhưng đối phương không đồng ý.

Sau khi cho người thâm nhập vào các gánh buôn người điều tra, phát hiện ra các tiểu thương buôn bán nô lệ cho các nước nhỏ trên thảo nguyên đều là người Di Cổ.
Đại diện bên thương lái đi ra bàn bạc, lớn lối nói người Ngụy hãy tôn trọng buôn bán, không nên gấp gáp, từ từ thương lượng.

Hoàng tử Di Cổ còn chưa nóng lòng, gấp gáp muốn lên tiếng giải quyết, bên Di Cổ đã có người không chịu được làm loạn lên.
Mục tướng quân tính khí nóng nảy, nghiêm nghị chống tay cả giận mắng người Đại Ngụy té tát.

Hai vị tướng quân tuổi còn trẻ, bị mắng không chút khách khí, cũng chẳng kiềm chế nổi cơn giận, không nói dông dài, lập tức rút kiếm đặt lên cổ Mục Tướng quân.

Vị Mục tướng quân kia lại chẳng phải kẻ lý trí, nền nã gì cho cam. Mặc kệ hoàng tử lên tiếng ngăn cản, vẫn rút đao đánh một trận một mất một còn với đối phương.
Hai bên thực lực ngang hàng, không ai chiếm được thế thượng phong.

Mục tướng quân giận dữ gào lên một tràng lớn thứ ngôn ngữ không ai nghe hiểu, cuối cùng cứng nhắc hét _“Chỉ đùa chút thôi mà. Đám người Đại Ngụy các người đúng là khinh người quá đáng.”

Câu này thành công chọc giận hai vị tướng quân dẫn đầu đoàn hòa thân, hai bên tiếp tục lao vào đánh nhau.

Tên binh sĩ Di Cổ Quốc theo sau tướng quân cũng được đà hét lên _“Đám Đại Nguy gian xảo, không giữ chữ tín. Bọn mày đều là lũ hèn nhát, lươn lẹo! Bản thân mình còn không bảo vệ được con dân mình cũng dám to mồm tự xưng là anh hùng sao? Các ngươi….A!!!”

Hắn còn chưa dứt lời, từ trong lều vải, một thanh đao sắc bén đã nhằm thẳng hướng lồng ngực hắn bay ra.

Mắt thấy ánh đao sắc lẹm, mấy kẻ đứng đó không xa đã vội vàng tránh đi, tên tiểu binh kia cũng theo phản xạ định chạy trốn.

Nhưng thế đao uy mãnh, tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong khoảnh khắc đã kịp xuyên qua lồng ngực tên binh sĩ.
Lực đao rất mạnh lại ngoan độc, xuyên qua lớp áo giáp sắt sau lưng gã.

Tên tiểu binh đứng im bất động, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm chửi rủa ban nãy, tay đè lên đại đao bên hông.
Nhưng hắn chẳng kịp làm gì cả, cứ thế ngã ngửa ra sau, bị ghim chặt trên mặt đất, một giọt máu cũng không chảy ra, chết không nhắm mắt.

Cắm trên ngực gã là một thanh đại đao, cây đao hẹp dài, cán dày, lưỡi mỏng.
Lưỡi đao sắc bén, đó là thứ màu sắc đã tắm máu tươi nhiều năm, giống như khối băng nằm trong băng sơn vạn năm, hàn khí bức người.

Mặc dù cắm sâu vào lồng ngực gã tiểu binh, nhưng chuôi đao không chút rung lắc.
Khí thế kiên định, sát phạt.
Mặt đao sáng bóng như gương.
Vết đâm ngọt mà quyết tuyệt, có thể thấy được bản lĩnh của kẻ xuất đao.

Vị tướng quân trẻ nhìn cây đao trong tay, lại liếc mắt nhìn mặt đao sáng loáng lạnh lùng cắm trên ngực gã tiểu binh, giọng điệu hâm mộ nói với lão tướng quân đứng bên cạnh _“Có vẻ là bọn họ.”

Trong lòng cả hai đều thoáng run lên, đồng thời nhìn về phía cổng.
Cẩm Y Vệ chỉnh chu xếp thành hàng nối đuôi nhau bước vào.

Trong lều trướng vốn đã chật cứng người, đang tranh chấp lộn xộn. Cẩm Y Vệ vừa bước vào không khí bên trong như thể bị ném xuống hồ băng. Cả gian phòng đều là màu xanh đen của Phi Ngư Phục.

Người đi đầu tay áo được may bó sát, bộ quần áo Phi Ngư đỏ chót, thêu chỉ vàng chói mắt.
Ngọc như ý dắt bên hông, ủng da hươu đen huyền.

Giữa một đám người cẩm y xanh đen, bộ y phục màu đỏ của người kia thực sự quá mức nổi bật.
Đây là bộ y phục mà chỉ những Cẩm Y Vệ cấp cao mới có thể khoác lên.

Ánh nến bập bùng lay động chiếu lên khuôn mặt chàng, làm nổi bật dung mạo đẹp đẽ như ngọc, phong độ hiên ngang.

Chàng ta chỉ cần khẽ nhấc mắt, thần sắc lạnh nhạt lướt nhìn đám đông xung quanh cũng đủ khiến toàn bộ người trong trướng không dám thở mạnh.
Thẩm Yến mở miệng, phá vỡ bầu không khí nặng nề, tĩnh lặng _“Ta cũng chỉ đùa một chút thôi. Nhất thời lỡ tay, hoàng tử đừng trách tội.”

“...! Không dám. Cũng do tên lính kia không biết quy củ, phép tắc. Thẩm đại nhân giáo huấn rất phải.”_ Di Cổ Quốc hoàng tử nặn ra nụ cười cứng ngắc, miễn cưỡng, trong lòng khóc thầm: Một lời không hợp là muốn giết người, nếu bên kia không thả người, ngươi định giết hết đám thương lái hay sao? Đây là thành ý hòa thân của Đại Ngụy các ngươi à?

Toàn bộ người Di Cổ Quốc đều xanh mặt, tên Mục tướng quân kia muốn tiến lên tiếp tục tranh chấp, lại bị Thẩm Yến nhẹ nhàng nâng mắt nhắc nhở.

Thấy khuôn mặt ý cười lạnh nhạt, lại toát ra sát khí bừng bừng, hắn to do dự một lát cuối cùng vẫn không tiến lên.

Lúc này, sắc mặt hai vị tướng quân của Đại Ngụy đã dễ nhìn hơn nhiều, nhao nhao chào hỏi Thẩm đại nhân.

Lão tướng quân lớn tuổi hơn nhìn Thẩm Yến, tâm tình phức tạp: Kỳ thực ông ta luôn cảm thấy chướng mắt đám Cẩm Y vệ này.
Cẩm Y Vệ tồn tại như những con chó săn đắc lực của hoàng đế. Thay bệ hạ xử lý những việc trong bóng tối, bàn tay nhuốm máu không biết bao nhiêu người vô tội.

Chỉ cần nhận lệnh bọn chúng gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ không từ thủ đoạn, trong triều cũng chẳng có mấy người chào đón bọn họ.
Nhưng không thể không nói trong suốt quãng đường đồng hành cùng nhau, bọn họ không thể không thừa nhận. Tuy cách làm việc của Cẩm Y Vệ tàn nhẫn, ngang ngược, nhưng không phải hạng không nói đạo lý, cậy quyền làm bừa.

Bọn họ chỉ là “Đúng lý bất nhượng nhân.” (*) Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, Di Cổ quốc xử lý quá cảm tính, vụng về, thái độ bất hợp tác. Đến cả ông ta cũng không kìm được muốn động đao, động kiếm.

(*) Đại ý là: có lý không nhường nhịn

Lão tướng quân lòng ôm nhiều lo lắng, còn vị tướng quân trẻ tuổi còn lại không suy tư nhiều như thế, vui vẻ ra mặt, thể hiện rõ thái độ hữu hảo với Thẩm đại nhân, ha ha cười đùa trò chuyện với Thẩm Yến _“Nghe nói Tú Xuân Đao của Cẩm Y Vệ, chức vụ càng cao, chất đao càng thuần, giết ngươi không khác chặt rau cải là bao. Thẩm đại nhân cây đao này của huynh đúng là bảo đao, không biết do vị danh sư nào đúc? Các thông tin liên quan đến Cẩm Y Vệ các người đều bị triều đình phong tỏa, ta thực sự tìm hiểu không được.”

Thẩm Yến khách khí gật đầu _“Đúng”_ Chàng chậm rãi đáp _“Nhưng vị đại sư này chỉ rèn đao cho duy nhất Cẩm Y Vệ mà thôi.”

Vị tướng quân trẻ tuổi do dự một lát, là một người si đao, hắn không nỡ từ bỏ ý định, cắn răng thử dò xét _“Cái này có tính là việc cơ mật không? Thẩm đại nhân có thể giới thiệu cho ta… ta sẵn lòng…”

“Có thể.”_ Thẩm Yến nói.

Vị tướng quân kia vui mừng ra mặt, ngay cả lão tướng quân đứng bên cạnh cũng không kìm lòng được dỏng tai nghe ngóng _“Có yêu cầu gì không?”

“Chỉ cần đại nhân gia nhập Cẩm Y Vệ.”_Thẩm Yến khẽ mỉm cười _“Ta có thể lập tức sắp xếp. Nếu không, hành vi này sẽ được coi như là cố ý điều tra Cẩm Y Vệ. Theo luật Đại Ngụy ta có thể xếp vào mục mưu phản để luận tội.”

“...”_ Sắc mặt vị tướng quân trẻ tuổi kia tức khắc cứng ngắc, cười gượng hai tiếng, không dám nói chuyện với Thẩm đại nhân nữa.

Điều tra Cẩm Y Vệ? Thẩm đại nhân thật sự là… hài hước ha ha ha ha...

_ 24/7/2022 _

Trong phim cũng có đoạn Thẩm đại công tử Thẩm Dục ngồi trên lầu kỹ viện mời Tiểu Cẩm lên ngồi.

Thẩm Dục uống say lăn ra ngủ, Tiểu Cẩm ngồi một bên im lặng nhìn y.
Đến khi có hoả hoạn, nàng đánh thức không được đành lôi kéo chàng đi.

Lúc này, Thẩm đại mới tỉnh (anh ta giả vờ để trêu chọc cô nương thôi) liền bế nàng phi thân từ trên lầu nhẹ nhàng đáp xuống.

Cảnh này đẹp tuyệt, ngầu lắm luôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro