CamOn Vi Da Den Voi Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn vì đả đến với em...... (hơi dài nhưng hay đó )

Tôi là một đứa con gái sinh ra bị ông trời bắt đày nên cho cái nhan sắc rất xấu. Ở tôi, tập trung tất cả những gì thừa thãi của cả gia đình. Nếu như chị tôi có đôi mắt tròn to, sống mũi cao thanh tú thì mắt tôi con lớn con bé, chính xác là so le, mũi lại khoằm như mũi két. Em gái tôi có nước da trắng hồng và cặp giò thon thả. thì ở tôi lại là một màu da đen đúa, mốc thếch như của những người nông dân thường xuyên dãi nắng dầm mưa, hai cẳng chân tôi khẳng khiu và chi chít những nốt ghẻ từ thuở nhỏ. Giọng nói của tôi lại không được êm ái du dương như những người con gái khác mà nó cứ ồm ồm như cái chuông rè.

Không những ông trời bắt tôi bị xấu, mà ông còn bắt tôi hứng chịu nhiều nỗi đắng cay hơn mọi người nữa.

Gia đình tôi đang ăn nên làm ra thì đùng một cái, lúc tôi chào đời tất cả tan theo mâu gió. Mẹ tôi lại suýt chết vì bị băng huyết sau khi sinh tôi.

Một bà thầy bói nào đó đã ác mồm ác miệng phán rằng, tôi chính là khắc tinh của gia đình!

Từ đó, tôi bị cả nhà ruồng rẫy, hắt hủi.

Mẹ đem tôi về quê gởi cho bà ngoại nuôi lúc tôi vừa đúng 2 ngày tuổi.

Ngoại già yếu, nghèo nàn lại fải cưu mang 1 đứa bé ốm đau quặt quẹo quanh năm suốt tháng nên sức lực của ngoại cũng suy kiệt đi rất nhanh chóng. Tôi lên 3 tuổi thì ngoại lìa đời.

Tôi được mẹ đón về sống cới gia đình từ đó bởi vì không còn cách nào khác.

Và cũng từ những năm tháng ấu thơ đó tôi đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và chỵ em trong nhà.

Bọn trẻ con quanh đó xem tôi như một trò đùa của chúng. Chúng trêu chọc, chúng vứt vào tôi bất kì thứ gì chúng thích. Trong đám đó có cả chỵ và em gái của tôi nữa mới đau chứ!

Tôi sống trong nhà mình mà thật bơ vơ, lạc lõng. Không hơn không kém 1 trẻ mồ côi.

Tôi mặc áo quần của chỵ để lại. Tôi chơi những món đồ chơi bỵ em tôi vứt đi. Tôi bỵ mắng chửi, bỵ đánh đòn vỳ bất cứ 1 lỗi lầm nào, dù không fải do tôi gây ra.

Không ai thương xót tôi, ngay cả mẹ!

Họ nuôi tôi vì không thể vứt bỏ tôi thôi. Tôi lớn lên trong nhà còn thua cả con chó, con mèo. Vì chó mèo còn được ba mẹ tôi, chị em tôi ôm ấp nâng niu, chăm lo từng miếng ăn, chỗ ngủ, được để ý khi chán chê món ăn thức uống.

Còn tôi thỳ không! Không ai đoái hoài gì đến tôi cả.

Tôi biết thân biết phận mình từ nhỏ nên tôi đã sống im lìm như 1 cái bóng trong nhà.

Đến bữa ăn ai cho gì tôi ăn nấy, ai cho gì tôi mặc nấy, tôi không dám đòi hỏi, không dám xin xỏ bất cứ 1 thứ gì.

Nhưng dì đã sống như vậy tôi cũng không được yên thân.

Mỗi lần ba tôi nhậu say về là lại lôi tôi ra mắng chửi. Ba bảo tôi là “ đồ tội báo oan gia, đồ yêu nghiệt đầu thai lên để fá hoại gia đình”.

-Mày nhìn mày trong gương đi, xem mày có giống con người không? Kiếp trước tao nợ mày bao nhiêu? Mày nói đi tao sẽ bán nhà trả hết cho mày rồi mày xút xéo khỏi đây cho tao gây dựng lại sự nghiệp! Mồ hôi nước mắt của tao với mẹ mày bao nhiêu năm vất vả, vì mày mà đổ sông đổ biển! Mày là con quái vật, mày là đứa phá gia….Mày là….

Ba tôi đổ lên đầu tôi tất cả mọi tội lỗi, tất cả mọi danh từ xấu xa nhất mà ông có thể nghĩ ra.

Những lúc như thế tôi lại rúc mình thật sâu trong một xó xỉnh nào đó để khóc âm thầm, lặng lẽ. Vì nếu tôi khóc to thành tiếng, chắc chắn ba tôi sẽ bảo: “ Mày còn muốn trù ai chết nữa đây?”.

Mẹ tôi thì khác.

Bà không chỉ mắng chửi tôi những khi tức giận mà ngay cả những lúc bình thường nhất bà cũng bóng gió xa xôi.

KHi có người quen nào đó qua đời, bà thờng hay nói:

-Đứa cần chết lại không chịu chết cho người khác nhờ….

Tôi biết mẹ đang ám chỉ tôi

Tôi đau đớn, tủi buồn và đã nhiều lần muốn tìm tới cái chết, muốn giải thoát khỏi những ức chế quá sức nặng nề này.

Thế nhưng, có lẽ tôi còn nặng nợ với cuộc đời nên dù sống không có lấy 1 niềm vui nhỏ, không 1 sự ủi an nào dù rất nhỏ nhoi, vậy mà tôi vẫn cứ sống, sống sờ sờ, giống như một loài cỏ dại vẫn kiên nhẫn bật chồi xanh dẫu người đời nhiều lần nhổ vứt đi chỗ khác. Chỵ và em gái tôi được ba mẹ quan tâm chăm sóc, thương yêu nhưng lại cứ nay ốm mai đau. Còn tôi, không được 1 bàn tay nào chăm đến mà vẫn âm thâm, dai dẳng mọc lên.

Thỉnh thoảng tôi cũng bị ấm đầu sổ mũi, nhưng rồi nó tự hết cũng như nó đã tự tìm đến với tôi.

Cả một quãng đời thơ dại, hình như tôi chưa từng biết tới thuốc men là gì.

Chính điều đó lại càng giúp mọi người khẳng định tôi không fải là con người bình thường, mà là một thứ ma nào đó đầu thai lên để làm hại gia đình, làm hại ba má tôi.

Lớn lên chút nữa tôi được cắp sạc tới trường, nhưng tình hình vẫn không có chút khả quan hơn.

Trong lớp, bạn bè vẫn lánh xa tôi, tôi như người cùi hủi, như một sinh vật gớm ghiếc mà không 1 ai dám tới gần

.

Tôi học giỏi và điều đó càng làm cho đám bạn trong lớp ghét tôi hơn nữa.

Thầy cô cũng có người quan tâm, sự thương xót đó cũng chỉ dừng lại ở 1 giới hạn nhất đinh. Tôi vẫn là đứa trẻ cô đơn, khốn khổ.

Có nhiều lúc tôi thèm được mẹ âu yếm đặt tay lên trán, thèm được ba công kênh trên vai đi khắp làng trên xóm dưới, thèm được chạy nhảy tung tăng cùng đám bạn, thèm được cười đùa, thèm được ca hát…Nhưng tất cả những điều đó chỉ có trong mơ ước của tôi thôi.

Suốt những năm học phổ thông rồi lên đại học, tôi chưa từng có một người bạn thân chứ đừng nói gì tới chuyện có một người bạn trai đặc biệt.

Ra trường, dù với một kết quả học tập rất cao, nhưng bất kỳ nơi nào tôi tới xin việc đều tỏ ra ngại ngần khi trông thấy ngoại hình tôi.

Người ta thường bảo " Tốt gỗ hơn tốt nước sơn ", nhưng có mấy ai trên đời lại đi bỏ tiền mua một món đồ xấu xí đem về xài thử xem nó có tốt không?

Trầy trật mãi, cuối cùng tôi cũng xin được việc làm ở 1 công ti. Công việc mà người ta bố trí cho tôi là một công việc ở " hậu trường " hoàn toàn không tiếp xúc gì tới khách hàng hay đối tác. Nói chung, người ta cho tôi ngồi ở một góc thật kín đáo để không làm ảnh hưởng tới bộ mặt của công ti.

Tôi đã quen như vậy rồi nên cũng không cảm thấy buồn phiền hay thất vọng gì cả!

Ngày đầu tiên tôi đi làm, vừa về tới nhà mẹ tôi đã bảo:

- " Tao nuôi mày đến đây là đã trả hết nợ hồi kiếp trước rồi! Bây giờ mày đã có việc làm, tự nuôi sống bản thân được rồi thỳ dọn ra ở riêng đi, để tao với ba mày còn có cơ hội làm ăn gây dựng lại gia đình.

Dù đã quen thuộc với những việc phũ phàng như thế nhưng sao nước mắt tôi vẫn cứ trào ra.

Tôi lặng lẽ gom góp mớ áo quần ít ỏi, cúi chào cả nhà rồi bước ra khỏi cửa vào lúc trời vừa tối.

Cả ba mẹ, cả chỵ và em gái không ai hỏi tôi một lời xem tôi sẽ đi đâu, sẽ sống ra sao? hình như sau lưng tôi, mọi người đang thở phào nhẹ nhõm .

Với số tiền dành dụm được từ những việc làm thêm thủ công lặt vặt hồi còn đi học đại học, tôi mướn được một căn phòng nhỏ và mua một bộ máy vi tính tương đối tốt để phục vụ cho công việc của mình.

Với năng lực của mình, những công việc ở cơ quan tôi thực hiện không mấy khó khăn nên thời gian sau giờ làm việc của tôi hoàn toàn rảnh rỗi.

Tôi không có bạn để đi chơi, tôi không có gia đình để tìm về, tôi không có bất cứ một nguồn vui, nguồn an ủi nào khác.

Bước ra khỏi cổng cơ quan là thời gian cứ dài ra, dài chừng như vô tận.

Hình hài tôi dị dạnh nhưng trong lồng ngực tôi lại chứa đựng một trái tim khỏe mạnh. Tôi cũng có những khao khát đời thường giống nhu bao thiếu nữ cùng tuổi với tôi.

Tôi khát khao yêu và đữợc yêu. Tôi khát kha0 có ai đó cho tôi tâm sự., cho tôi tựa đầu vào vai những lúc tôi yếu lòng, buồn bã...Nhưng bên cạnh tôi chỉ là những đồ vật vô tri và khoảng không gian vắng lặng.

Trong một đêm khó ngủ, tôi đã lên mạng và tạo cho mình một trang blog, tôi đặt tên cho blog là BÓNG ĐÊM. Tôi chọn avatar cho blog là hình một bóng người lầm lũi trong đêm tối.

Bắt đầu từ hôm đó, sau giờ làm việc là tôi lại miệt mài gõ bàn fým, ghi lại tất cả tâm tư, tình cảm của mình.

Những entry của tôi không có tiêu đề, không có minh họa, đơn giản nó chỉ là những dòng chữ mà tôi gởi vào đó những nỗi buồn, những khát khao thầm kín nhất của mình.

Thỉnh thoảng có một vài blog khác ghé vào thăm và để lại những lời chào , những lời thăm hỏi làm quan hoặc những comment, chân tình cũng có mà cợt đùa cũng có.

Nhưng tôi chưa bao giờ đáp lại bất kỳ một ai.

Đôi lúc tôi cũng cảm thấy ấm lòng với một vài lời chia sẻ của một blogger nào đó, nhưng chỉ thoáng qua thôi, thoáng qua rất nhẹ. Tôi không muốn giao lưu vì tôi sợ nếu một mai họ biết được hình dáng thật của tôi thỳ ....

Ngày tháng cứ tròi qua như thế. Được dãi bày tâm tư, dù là bằng hình thức nào đi nữa cũng có tác dụng làm nhẹ người hơn dôi chút.

Một đêm không ngủ được, tôi mở máy tính và online vào lúc 2h khuya.

Một blog có tên là " LINH HỒN TRONG BÓNG ĐÊM" vừa đến thăm. Avatar của blog này giống y như avatar của blog tôi. Ngoài cái biểu tượng mặt cười để lại, người ấy không nói gì thêm.

Lần này tự dưng tôi cảm thấy thật tò mò, muốn biết về người này rõ hơn. Người ấy là nam hay nữ? Tại sao người ấy lại tự cho mình là linh hồn trong bóng đêm? Cuộc đời người ấy có điều gì u ám giống mình không?

Thật nhiều câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu tôi.

Tôi nhấp vào biểu tượng và đi sang đó để tìm hiểu.

Blog này có hình nền rất lạ, đó là hình một bãi đất hoang vu xơ xác, chơ vơ một ngôi mộ đất ở phía dưới màn hình.

Tự nhiên nước mắt tôi ứa ra. Tôi cảm thấy người này có 1 số phận không khác gì tôi.

Linh hồn trong bóng đêm không giới thiệu gì về mình trên blog. Không tên tuổi, không địa chỉ....

Tôi lật từng entry và bắt đầu đọc ngược. Đọc từ trang đầu tiên của blog.

Trang đầu tiên chỉ là một bản nhac, bài " Cát bụi "

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi,

Để một mai tôi về làm cát bụi

Ôi, cát bụi mệt nhoài

Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui....

...

Bao nhiêu năm làm kiếp con người

Chợt một chiều tóc trắng như vôi

Lá úa trên cây rụng đầy

Cho trăm năm vào chết một ngày...

Nước mắt tôi cứ lăn dài theo từng con chữ, từng lời ca thổn thức.

Những tâm tư tình cảm của người đó sao quá giống tôi? Tôi có cảm giác như nỗi lòng của mình đang được trải ra trong đó.

Những cô độc, những khát khao, những nỗi bơ vơ nơi trần thế...

Nhưng có lẽ Linh hồn trong bóng đêm là một người con trai.

Không có entry nào khẳng định điều đó, chỉ làtự nhiên tôi cảm nhận vật thôi.

Tôi đã thức đến sáng để đọc ttát cả entry của Linh hồn trong bóng đêm.

Tôi để lại một lời chào trước khi ra về chứ hoàn toàn không nói gì, cũng không comment vào entry của người ấy.

Suốt ngày hôm đó, tôi làm việc mà tâm hồn cứ nghỹ về người đó, nghĩ về những nỗi buồn mà người đó đeo mang.

Ôi, chưa bao giờ tôi lại nghĩ nhiều tới 1 người đến vậy! Mà người đó với tôi lại hoàn toàn xa lạ.

Trưa, ăn cơm xong tôi không nghỉ ngơi như mọi hôm mà tranh thủ online để tiếp tục xem những thông tin của Linh hồn trong bóng đêm.

Nhưng thật buồn, mở trang blog ra, tôi không thấy gì mới. Có lẽ từ sáng tới giờ, người ấy chưa đọc được lời chào của tôi gửi lại.

Lần đầu tiên trong đời tôi biết hồi hộp đợi chờ.

Tôi chờ hết giờ làm việc, tôi chờ khi đêm xuống, vì thường người ta hay viết blog vào ban đêm, lúc không fải đến cơ quan hay tất bật việc gia đình.

Tôi p0st xong cái entry của mình thì lại bắt đầu lang thang đi khắp các blog khác như mọi đêm.

Có những blog thật đông bạn bè, họ trao đổi với nhau thật vui, thật lý thú, nhưng tôi vẫn cảm thấy nơi đó không có chỗ cho mình, mình chỉ có thể đứng bên lề quan sát một cách lặng lẽ mà thôi.

Chốc chốc tôi lại trở qua blog của Linh hồn trong bóng đêm, nhưng mãi mà cũng không thấy một dấu hiệu nào của người ấy.

Người ấy không online đêm nay?

Blog của người này rất giống blog tôi, ngoài avatar, còn giống ở chỗ danh sách bạn bè là danh sách rỗng, cũng không để chế độ cho fép người khác add mình.

Cô đơn ngoài đời, trên blog cũng cô đơn.

Buồn quá, tôi quay lại về " Bóng đêm " của mình.

Ô kìa, người đó đã đến và để lại cho tôi một câu:" Chào em, chúc em buổi tối bình yên. Em đừng thức khuya quá như đêm vừa rồi nhé!"

Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Làm sao người ấy biết đêm qua tôi thức?

Thật không sao hiểu nổi.

Nhưng với lời nhắn này, tôi càng vững tin đó là một chàng trai.

Tôi lại trở qua " Linh hồn trong bóng đêm ", bây giờ thì ở đó đã có thêm một entry mới.

Đọc nội dung này tôi có cảm giác người đó đang viết về tôi.

Nỗi xúc động bỗng trào dâng. Tôi comment cho người đó bằng những lời lẽ chân thành.

Từ tối hôm đó chúng tôi bắt đầu qua lại thường xuyên với nhau , nói chuyện, tâm tình cũng nhau qua từng entry hoặc comment của mỗi blog.

Tôi sung sướng, tôi hạnh phúc. Vì lần đầu tiên trong cuộc đời đầy bất hạnh của mình tôi có được một người bạn. Một người bạn đồng cảm với tôi, hiểu được và chia sẻ được với tôi những nỗi buồn số kiếp.

Sau 1 thời gian quen biết không lâu, tôi đã kể cho người ấy nghe hết về cuộc đời tôi, và người ấy cũng cho tôi biết về bản thân mình.

Linh hồn trong bóng đêm tên thật là KHôi, lớn hơn tôi 4 tuổi. Anh là một đứa bé ngoài ý muốn của mẹ anh. Bà đang sống với chồng nhưng anh lại là bào thai của bà với người đàn ông khác.

KHi mẹ anh báo tin đã mang thai thì người đàn ông đó dứt áo ra đi không một lời từ biệt, trước khi đi còn lừa lấy của mẹ một số tiền rất lớn mà mẹ anh phải cầm cố ngồi nhà mới có được.

Bi kịch gia đình liên tiếp xảy ra. Mẹ cha anh ( anh vẫn luôn xem người đàn ông, chồng của mẹ là cha, mặc dù anh biết là không phải ) không ly dỵ nhau vì nhiều sự ràng buộc khác. Họ tiếp tục sống với nhau trong đau khổ, trong dằn vặt, đày đọa nhau.

Nhưng người khổ nhất là anh.

Mẹ anh hận người đàn ông bội bạc nên xem anh như kẻ thù, vì anh giống người đó như hai giọt nước.

Cha anh coi anh là cái gai trước mắt mà không làm sao nhổ đi được. Anh là bằng chứng phản bội của vợ ông, thì làm sao ông không oán ghét anh cho được?

Anh sống trong gia đình như một con chó ghẻ.

Năm tháng cứ lần lượt trôi qua, anh lớn dần lên. Và khi anh đã trở thành một chàng thanh niên sức dài vai rộng, tương lai anh đang mở ra trước mắt, anh đang khấp khởi mừng thầm vì mình sắp được tung cánh ra khoảng trời tự do bao la ngoài khung cửa thỳ tai họa lại ập tới.

Cha mẹ anh tham gia bán ma túy, trong một lần bị khám xét, họ đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu anh. Mà anh thì không thể giải thích, chứng minh mình vô tội, anh không muốn làm điều đó .

Anh muốn nhân dịp này anh sẽ trả cho họ công ơn đã nuôi dưỡng anh mấy chục năm qua.

Thế là anh vào tù.

Đến khi được tha, tương lai trước mắt anh đã khép lại. Anh bây giờ sống như một bóng ma vật vờ trong đêm...

- Đời anh buồn lắm em ạ! Nên anh hiểu được nỗi buồn của em. Anh cảm thấy chúng mình thật giống nhau, rất tiếc là mãi đến bây giờ anh mới gặp đưọc em...

Anh comment cho tôi như thế.

- Sao lại tiếc hở anh? Chẳng lẽ hiện nay anh đã có gia đình?

Tôi hỏi lại, tất nhiên là không comment.

- Không, anh không có gia đình. Bởi vì dù sớm hay muộn thì lúc này đây anh vẫn trân trọng em, biết ơn em đã chia sẻ với anh.

Anh trả lời tôi.

- Em mới là người cảm ơn anh mới phải. Trước anh, chưa có một người nào nói với em những lời như thế. Em vẫn tưởng mãi mãi, suốt đời này của mình, sẽ không bao giờ em có được ....

- Em là một cô gái tốt. Em xứng đáng để người khác nâng niu, tôn tronhj. Chỉ tiếc là cuộc đời luôn tàn nhẫn với những người như chúng ta...

Dù tôi đã nhiều lần gặng hỏi, anh vẫn không nói cho tôi biết anh đang sống ở đâu và đang làm gì?

Anh chỉ nói rằng anh sống rất gần tôi, thế thôi, và anh xin tôi đừng hỏi gì về anh nữa. Nếu chuyên gì kể được anh đã kể hết với tôi, chuyện không kể được dù có năn nỷ cách nào anh cũng không thể nói.

Tình cảm của tôi và anh cứ thế mà gắn bó và tiến triển dần dần. Bây giờ không những chúng tôi trao đổi với nhau qua trang blog, mà chúng tôi đã add nick của nhau để có thể chuyện trò qua chat, có thể nhắn gửi qua email.

Nhưng tôi vẫn chưa biết mặt anh, chưa nghe được giọng nói mà tôi nghĩ là rất êm đềm của anh.

Chừng như hiểu được nỗi khát khao đó nơi tôi, trong một lần chat, anh bảo tôi lắp headphone để cả hai có thể chuyện trò với nhau.

Mừng vui như được chắp cánh, ngay tối hôm sau tôi và anh đã có thể trao đổi với nhau = lời nói. Tôi đã cố gắng thật nhiều để giọng mình mềm đi nhưng vẫn không có tác dụng. Anh hầu như không quan tâm đến điều đó.

Giọng nói của anh quả thật rất ấm áp, tôi cảm thấy cơ thể mình run lên bởi những xúc cảm vu vơ đầu đời con gái...

Bất ngờ anh còn bật cả webcam để tôi nhìn thấy được anh.

Một chàng trai to cao, tuấn tú, nhưng sao ánh mắt anh lại buồn vời vợi?

- Anh ơi, em không có webcam! Nếu anh cần, ngay sáng mai em sẽ đi mua....

Tôi ngập ngừng đề nghỵ.

Anh cười rất nhẹ:

- Không cần đâu em, bởi vì...líc nào anh cũng " nhìn thấy em " mà !

Tôi ngơ ngác một lúc nhưng bỗng hiểu anh nói vậy là vì anh luôn nghĩ đến tôi, thế thôi.

- Em rất xấu xí, phải không anh?

Tôi khẽ hỏi.

Anh trên màn hình nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Với anh, em là cô gái đẹp nhất!

Nước mắt tôi trào ra. Trong đời mình, có bao giờ tôi được nghe nnhững lời dịu ngọt âu yến đến thế này đâu?

Cảm ơn ông trờ đã ban anh cho tôi, dù có thể những lời anh nói ra kia là không thật lòng, dù có thể mai này tôi và anh mãi mãi cách xa, nhưng những gì hôm nay và những ngày vừa qua đã là một món quà vô giá dành cho tôi rồi, một món quà dù trong giấc mơ tôi cũng không dám nghĩ tới.

- Đừng khóc nữa em! Cuộc đời 2 chúng ta đã trải qua nhiều khổ đau, đã đắm mình trong nước mắt nhiều rồi, anh không muốn nhìn thấy em rơi lệ nữa...

Tiếng anh thầm thì bên tai tôi, nghe rất gần gũi chừng như anh đứng sát bên tôi vậy.

Tôi nhìn quanh phòng. Không, trong căn phòng nhỏ bé này vẫn không có ai ngoài tôi.

- Anh ơi, sao anh biết em đang khóc ?

Tôi ngạc nhiên.

- Anh cảm nhận được bằng trái tim mình!

Lần này tôi không thể nén lòng mình được nữa, tiếng khóc thút thít của tôi đã vang đến tai anh.

- Em, anh không muốn thấy em khóc nữa mà!

Em nín đi...

Anh cuống quýt dỗ dành.

Tôi mỉm cười qua màn nước mắt:

- Không anh ơi, giờ phút này anh hãy cho em được khóc! Đây là những giọt nước mắt sung sướng, hành phúc nhất trong đời em...

Tôi có cảm giác như mình đang được anh ôm vào lòng và vỗ về :

- Ừ, nếu em nói vậy thì em cứ khóc đi, tựa vào anh mà khóc, nghe em!

Và như kẻ bị thôi miên, tôi nghiêng đầu sang bên, tôi có cảm giác một bờ vai rộng đang kề sát bên cạnh tôi đón mái đầu tôi ngã vào nương tựa.

Tôi cảm giác hơi thở anh nhẹ nhàng phả vào mặt tôi, bàn tay anh vuốt ve mái tóc xơ xác của tôi.

Tất cả những cảm giác đó sao mà thật đến lạ lùng!

- Anh ơi!

Tôi bật kêu lên?

Tiếng anh thì thầm bên tai tôi.

- Sao em có cảm giác anh đang ở bên em? Giờ này anh đang ở đâu thế? Có fải anh đang ở cạnh em không?

Tôi thổn thức.

- Em cứ tin là như thế! Lúc nào anh cũng luôn ở bên em. Khi vui, em hãy mỉm cười với anh, lúc buồn, em hãy tựa đầu vào anh mà khóc, như lúc này đây, em nhé?

Giọng anh vang lên tha thiết.

- Anh biết em đang tựa đầu vào anh à?

Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Ừ, khi yêu nhau thật lòng, người ta có thể cảm nhận tất cả. Chẳng phải em cũng đang cảm nhận như anh đang ôm em trong vòng tay hay sao?

- Anh ơi, anh nói đúng rồi, giờ đây em thấy y như mình đang ở bên nhau vậy, rát thật anh àh!

Tình yêu của anh và tôi đẹp như 1 bài thơ.

Từ hôm ấy, các entry trên blog " Bóng đêm " và " Linh hồn trong bóng đêm " đã bớt đi vẻ u ám vì đã có ánh sáng của tình yêu soi rọi.

Tôi đến cơ quan, nhiều đồng nghiệp nhìn tôi rồi xì xầm bàn tán.

Có lần tôi nghe loáng thoáng họ bình fẩm về tôi, rằng dạo này trông tôi hớn hở, mắt tôi long lanh như thiếu nữ đang yêu.

Họ đoán già đoán non xem tôi đang yêu thâm ai ở cơ quan, và rồi có người độc miệng đã nói:

- Cái thằng nào xấu số dữ, lọt vô mắt ... sâu của nó!

Có người cũng tội nghiệp cho tôi, vì họ nghĩ tôi đang thầm thương trộm nhớ ai đó. họ sợ một khi bị từ chối, còn sẽ đau khổ thật nhiều.

Tôi không cảm thấy bực mình hay khó chịu trước những lời to nhỏ sau lưng. Có lẽ khi yêu, người ta dễ dàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của những người xung quanh.

Tôi đang yêu, đúng đấy! Nhưng tôi không yêu thầm đâu! Tôi muốn hét thật to lên như thế, không phải muốn thanh minh hay muốn đề cao bản thân mình, mà là tôi muốn cả thế giơí biết tôi đang vui sướng, đang hạnh phúc đến tột cùng.

Chuyện tình yêu của tôi và anh diễn ra đằm thắm như thế một thời gian dài. Thời gian dài. Thời gian đó tôi như được sống trên mây, xung quanh tôi ngập tràn hạnh phúc.

Tôi không còn mặc cảm mỗi khi bước ra đường nữa. Ai nhìn tôi bằng ánh mắt nào tôi cũng mặc kệ họ, ai bình phẩm gì tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới. Trong suy nghĩ của tôi, chỉ có anh và công việc.

Anh là tất cả của tôi.

Nhưng tình yêu giống như một con vật tham lam, nó đâu chịu bằng lòng với những gì đang có.

Tôi lại cảm thây buồn, thấy thèm khát được gặp gỡ anh, đưọc cùng anh tay nắm tay đi dạo như những cặp tình nhân khác mà mỗi ngày tôi đều gặp trên đường.

Dường như tất cả những gì tôi nghĩ đến, tôi khát khao anh đều biết hết.

Tối hôm đó, anh hỏi tôi:

- Có phải em rất muốn gặp anh ?

- Dạ! Em rất muốn gặp anh.

Tôi nói nhỏ.

Anh im lặng một lúc lâu rồi bảo:

- Tối mai, lúc tám giờ, anh đợi em ở công viên gần nơi em ở nhé?

- Ơ...Anh, sao anh biết nơi em ở?

Tôi vô cùng ngạc nhiên.

Anh lại cười:

- Em quên anh đã từng nói với em sao, lúc nào anh cũng " nhìn thấy " được em!

Anh đã đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến hết thắc mắc khác.

Tại sao anh luôn biết mọi việc về tôi? Kể cả những điều nằm sâu trong suy nghĩ của tôi?

Anh yêu tôi, tôi yêu anh, chúng tôi yêu nhau đến mức đọc được ý nghĩ của nhau từ xa hay sao?

Mà không đúng, vì chỉ có anh là " nhìn thấy " được tôi thôi, chứ tôi thì đâu biết gì về anh, ngoài những điều anh kể?

Hay tại anh yêu tôi nhiều hơn tôi đã yêu anh?

Điều này có vẻ có khả năng hơn cả.

Thế là tôi bắt đầu sàng lọc từng người mà tôi biết ở quanh đây. Số người tôi biết cũng quá ít ỏi, xem đi xét lại cũng không ai có thể là anh được!

Vậy thỳ anh là ai?

Câu hỏi đó cứ đeo đẳng tôi suốt đêm, suốt ngày hôm sau. Và tôi luôn nôn nóng mong trời mau mau tối để tôi được gặp anh. Lần hò hẹn đầu tiên trong cuộc đời đen đủi của tôi.

Đi làm về, tôi vội vã tắm gội và chọn cho mình một bộ quần áo vừa ý nhất. Tôi muốn đêm nay tôi phải thật đẹp trong mắt anh.

Lúc trưa nay, tôi đã lén ra chợ mua một thỏi son, một hộp phấn và một cây kẻ chì, những dụng cụ làm đẹp đởn giản nhất mà bất kỳ người con gái nào cũng có, chỉ riêng tôi, gần 30 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi chạm tay vào những vật đó.

Đứng trước gương, tôi cẩn thận tô son, đánh phấn, kẻ mắt, vẽ mày ... Nhìn mình trong gương không khác gì một thằng hề trên sân khấu!

Tôi thất vọng, gục xuống khóc rấm rứt.

Tôi cảm thấy như có một vòng tay nào dó đang choàng qua ôm lấy tôi, đặt lên đôi má đang nhòe nhoẹt nước mắt lẫn phấn son của tôi một nụ hôn thật nhẹ.

Tôi ngước lên, ngơ ngác nhìn quanh vẫn không có ai khác ngoài tôi trong nhà .

Vào phòng tắm, tôi rửa sạch mặt mũi và quyết định cứ thế này đi đến gặp anh.

Tôi đến công viên sớm hơn nửa giờ đồng hồ. Bên trong công viên cũng có lác đác mấy người, tình nhân có, bạn bè có, họ cùng nhau chuyện trò gì đó, có một nhóm bạn cứ chốc chốc lại lại cười phá lên rất vui vẻ.

Tôi không dám vào công viiên một mình nên cứ đạp xe qua lại mấy lượt để chờ tới giờ hẹn gặp anh.

Đến vòng thứ 4, lúc tôi đang đạp chầm chậm qua cổng công viên, bỗng hoảng hồn vì một bàn tay của ai đó đặt khẽ lên vai mình. Vừa quay lại, tuy không nhìn rõ mặt mũi nhưng tự nhiên tôi biết ngay đó là anh.

Tôi vui mừng quá đỗi, nếu không có anh đỡ kịp là cả người và xe tôi đã ngã lăn kềnh ra đất.

Tôi bước xuống xe, ngượng ngịu nhìn anh.

Anh vẫn giống y như người hàng đêm đối diện với tôi qua màn hình máy tính, không một chút nào khác biệt!

Anh nhìn tôi thật trìu mến:

- Mình vào đây nghe em?

Tôi dạ thật nhỏ và thấy tay chân trở nên luống cuống vô cùng.

Anh giành lấy chiếc xe trong tay tôi, dắt đi chầm chậm vào công viên.

Ngọn đèn vàng hắt chùm ánh sáng nhạt nhòa cạnh lối đi.

Ngồi bên anh, lòng tôi như reo vui, con tim tôi lại trở nên lóng ngóng, miệng lưỡi tôi không thốt được thành câu.

Mỗi lần nói chuyện với anh qua màn hình, tôi vẫn nghĩ nếu một ngày nào đó gặp anh, chắc hẳn tôi sẽ ngã vào vòng tay anh, sẽ ríu rít bên anh mà không một chút e dè sợ sệt.

Nhưng lúc này đây tôi lại luống cuống đến không ngờ.

Chừng như hiểu được những tâm sự ngổn ngang của tôi, anh ngồi nhích lại gần và kéo tôi vào sát bên anh.

- Anh thật hanh phúc !

Anh thốt lên bên tai tôi câu nói đó.

Nước mắt tôi lại chảy dài trong đêm tối, tôi không muốn làm anh mất vui nên đã cố dằn lại nhưng vẫn không sao làm chủ được mình.

Nhưng kìa, trên má anh đang lăn dài hai dòng lệ!

Vậy là tôi ôm chặt lấy anh, không còn gì ngăn cách nữa.

Đêm đó chúng tôi ngồi bên nhau thật khuya nhưng không nói với nhau nhiều. Mỗi người chúng tôi đều muốn lặng im để tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác hạnh phúc tuyệt vời mà chúng tôi đã đem đến cho nhau.

Từ hôm đó tôi và anh thỉnh thoảng lại gặp nhau, đều vào những đêm tối, vì tôi và anh ban ngày đều phải đj làm, chỉ buổi tối mới rảnh rang.

Một lần anh chợt hỏi:

- Bây giờ em mơ ước nhất điều gì?

Tôi ngước nhìn anh thật lâu rồi trả lời:

- Em không định nói, nhưng anh đã hỏi thì em không giấu. Điều em mơ ước nhất bây giờ là....được làm vợ anh.

Anh lặng lẽ siết chặt tay tôi trong vòng tay.

- Nếu như...nếu như anh không phải là anh như hình hài này, em có còn ước mơ như vậy không em?

Anh hỏi.

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Sao anh lại hỏi em câu đó? Dù là hình hài anh có ra sao em vẫn yêu thương anh. Anh nhìn lại xem, hình hài em có khác gì ma quỉ đâu?

Nghe tôi nói anh cười thật buồn rồi bảo:

- Anh muốn biết, nếu .... anh đúng là linh hồn trong bóng đêm, thì em sẽ thế nào?

Tôi ôm chặt lấy anh:

- Anh là người cũng được, là linh hồn cũng được, em luôn yêu thương anh, luôn mong muốn được làm vợ anh!

Anh nhìn thật sâu vào mắt tôi:

- Thật không em?

- Anh vẫn thưòng nói anh luôn hiểu rõ em mà?Chẳng lẽ điều này anh lại không hiểu đưọc?

Tôi hờn dỗi.

Anh đặt lên tóc tôi 1 nụ hôn:

- Không phải anh không hiểu, mà anh muốn được nghe chính em xác nhận điều đó với anh, anh muốn nghe em nói!

Tôi ngồi ngay lên, nhìn anh và bảo:

- Em nói thật lòng mình, dù anh có là ai, có như thế nào em vẫn một lòng thương yêu và muốn được làm vợ anh!

Anh mỉm cười sung sướng.

- Chúng mình cưới nhau, em đồnh ý không?

Tôi bật khóc trước lời đề nghỵ bất ngờ của anh.

Ngay đêm đó anh đưa tôi đi chọn áo cưới.

Hôm sau tôi về nhà, định thưa với ba mẹ cho phép anh tới nói chuyện về ba mẹ để hỏi cưới tôi.

Tôi trình bày chưa xong thỳ ba tôi đã gạt đi:

- Ôi, tao nuôi mày đến lúc đủ lông đủ cánh là tròn nghĩa vụ rồi, dứt nợ nần rồi! Giờ mày muốn lấy ai, muốn theo ai thì mặc mày, nhà này không quan tâm đâu. Tao với mẹ mày cũng không rảnh mà đứng ra lo liệu cưới hỏi. Thôi, tụi mày cứ dắt nhau đi đâu thì đi, làm gì thỳ làm, nhà này không dính dáng tới, đừng làm phiền gia đình này nữa.

Mẹ tôi cũng không hỏi một lời xem người tôi muốn lấy làm chồng là người như thế nào, bà chỉ khẽ thở phào :

- Vậy cũng may cho mày rồi đó!

Tôi nghe tiếng em gái tôi nói với bà chị ở phòng bên canh:

- Không biết ông nào mặt mũi ra sao mà dám cưới bả làm vợ?

Tiếng chị tôi:

- Thì nồi nào úp vung đấy chứ mậy! Trời sanh Thỵ Nở cũng phải sanh thêm ra thằng Chí Phèo chứ!

Tôi quay lưng đi nhanh ra cửa vẫn còn nghe tiếng cười của chị và em gái tôi đuổi theo sau lưng.

Thế là tôi với anh quyết định, ngày cưói của chúng tôi chỉ có 2 đứa, không một ai khác nữa. Anh có vẻ rất vui khi thấy tôi đồng ý điều đó một cách nhanh chóng và vui vẻ.

Tôi cũng đồng ý với anh, sẽ tổ chức ở một quán ăn nhỏ vùng ngoại ô thành phố.

Tôi nôn nao hồi hộp chờ đợi ngày đó.

Vì muốn dành cho tôi sự bất ngờ nên anh không cho tôi biết địa điểm tiệc cưới diễn ra.

Tôi hôm ấy, anh đến đón tôi trên một chiếc taxi có kiểu dáng lạ mắt, được kết hoa thật đẹp, mà người kầm lái lại chính là anh.

Anh bảo chiếc xe này anh mượn của một người bạn. Tôi và anh sẽ được sử dụng nó đến hết tuần này.

Lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Tôi xách theo va li đồ cưới cùng anh tiến ra ngoại ô thành phố .

Tuy anh gọi đó là một quán ăn nhỏ nhưng thật sự cách bài trí và không gan không khác gì một nhà hàng sang trọng. Chỉ có một điều hơi lạ là nơi đây không để đèn điện mà chỉ thắp nến. Người phục vụ cũng rất ýt.

Cả khu vực đều vắng vẻ.

Thấy tôi có vẻ thắc mắc, anh mỉm cười:

- Đêm nay anh đã bao trọn gói chỗ này. Anh muốn chỉ có anh bà em nơi đây mà thôi, em ạ!

Niềm hanh phúc trong tôi càng được dâng cao hơn nữa.

Tôi xúng xính trong chiếc áo cưới trắng tinh, mái tóc xác xơ thường ngày của tôi được buộc lên giữa đỉnh đàu, anh bảo như thế trông tôi rất dễ thương!

Chắc có lẽ không có cái đám cưới thứ 2 nào giống như thế! Cả một nhà hàng lung linh ánh nến, cô dâu không không phấn son ngây ngất bên chú rể hiền hòa mắt sáng ngời hạnh phúc.

Một đám cưới ngoài cô dâu, chú rể không có lấy một người thứ 3!

Nhưng tôi đâu cần gì nữa? Cuộc đời tôi có được như thế này cũng đã vượt xa mơ ước rồi.

Tiếng nhạc dặt dìu. Tôi như kẻ mộng du đang bay trong một bầu trời hạnh phúc thần tiên.

Sau khi thực hiện đủ các thủ tục, và đã uống với nhau cạn mấy ly rươụ, anh dìu tôi vào phòng tân hôn.

Căn phòng nằm ngay trong nhà hàng, được trang trí thật thanh nhã nhưng rất sang trọng và ấm cúng.

Anh có vẻ mệt vì uống rượu hơi nhiều nên trong lúc tôi thay quần áo thì anh đã nằm vật ra giường.

Khi tắm xong, tôi bước ra ngoài định gọi anh đi tắm thì thấy anh đã ngủ nên thôi không gọi nữa.

Đứng trưóc gương, tôi nhing thấy tôi trong đó thật rạng ngời. Tôi thấy hôm nay hình như mình đẹp lên gấp bội.

Nhưng ơ kìa, anh đâu rồi? Tôi nhìn vào kiếng chỉ thấy chiếc giường chơ vơ 2 chiếc gối.

Tôi quay lại, anh vẫn nằm đó!

Tôi nhìn trở lại vào kiếng thì vẫn chỉ chiếc giường không có người nằm.

Một cảm giác gai gai len lén đến trong trí não tôi.

Tôi nhẹ nhàng đến bên anh, ngồi cạnh anh rồi nhìn vào tấm gương trước mặt

Trong gương, trên giường chỉ có mỗi một mình tôi!

Tôi bàng hoàng và cảm thấy đau thắt nơi ngực trái.

Anh ơi! Anh thật sự chỉ là một linh hồn trong bóng đêm sao anh?

Những gì anh nói với em hôm trước đềi là sự thật phải không anh?

Nước mắt tôi rơi ra, lòng tôi đau thắt lại.

Tôi khóc, tôi đau lòng vì quá thương anh.

Tôi nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoay người choành qua người anh.

Dù tôi đã cố không làm anh thức giấc, nhưng khi vòng tay vừa chạm vào anh đã mở bừng mắt nhìn tôi:

- Sao em lại khóc?

Anh ngạc nhiên khi thấy nước mắt lăn dài trên má tôi.

Tôi dụi đầu vào ngực anh thổn thức:

- Em thương anh quá! Dù anh chỉ là một linh hồn vất vưởng, em vẫn yêu thương anh...

Anh ngồi dậy nhìn tôi đăm đăm:

- Em biết rồi sao?

Tôi gật đầu và chỉ tay vào tấm gương bên cạnh.

Anh hiểu ra và ôm đầu khổ sở.

- Anh xin lỗi em, đáng lẽ ra anh không nên....không nên đưa em vào hoàn cảnh này...

Tôi ôm chặt lấy anh:

- Không! Không anh ơi! Em đang hạnh phúc, rất hạnh phúc! Em cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em...

- Nhưng ... anh chỉ là một bóng ma...

Anh đau đớn thú nhận.

- Em nói với anh rồi mà, anh có là gì thì em vẫn là vợ của anh!

Tôi khẳng định lại lần nữa và tựa vào anh tin tưởng.

- Em có trách anh tại sao lại giấu em không?

Anh hỏi:

Tôi mỉm cười:

- Có lẽ anh không nói vì anh sợ em sẽ sợ hãi khi biết anh không phải là người? Nhưng anh ạ, con người trên trần gian này đã đối xử với em ra sao thì anh biết rồi đó, em cần tình thương, dù là tình thương của ma, em vẫn thấy mình hạnh phúc vô biên....Nhưng em muốn biết, tại sao anh chết?

- Anh xin lỗi vì đã chưa kể thật hết với em. Sau thời gian anh vô tù nhận tội thay cho cha mẹ, anh được trả tự do sớm vì đã có nhiều biểu hiện tốt trong quá trình cải tạo, đồng thời anh đã cứu được 2 bạn tù khác khỏi bị dòng nước lũ cuốn đj. Về nhà, anh tưởng ba mẹ sẽ đối xử với anh tốt hơn một chút, nhưng không ngờ, cả mẹ và ba anh đều cấm cửa không cho anh vào. Họ bảo không thể chứa chấp một phần tử xấu của xã hội. Quá đau đớn, anh lang thang ra đường trong tình trạng đói khát và tinh thần suy nhược. Vì đầu óc mải nghĩ lung tung, anh đã bị một chiếc xe đâm fải và chết ngay tại đó. Ba mẹ anh vẫn nhẫn tâm không đem xác anh về. Cuối cùng, người ta fải đem chôn anh ở một nơi hoang vắng...

Anh buồn bã kể.

- Có fải hình nền trền blog anh đúng là nơi an nghỉ của anh?

Anh gật đầu xác nhận.

- Cuộc đời này đã bạc đãi chúng ta, rất may là chúng ta đã gặp được nhau. Em hứa sẽ yêu thương anh hết lòng để bù đắp những gì mà anh đã từng mất mát.....

ôi vuốt ve cánh tay anh.

Đêm tân hôn của chúng tôi không vì chuyện tôi fát giác ra anh không fải là người mà bị phá vỡ. trái lại nó càng giúp chúng tôi hiểu nhau một cách sâu sắc hơn nữa.

Bây giờ, tôi càng nhận rõ ra một điều, một khi con người đã tàn ác thì còn đáng sợ hơn ma quỉ gấp vạn lần.

Cho dù anh là ma, trong cái thân xác mà thôi đang ôm ấp thương yêu không còn luân chuyển dòng máu đỏ, nhưng anh đã thật sự sưởi ấm cuộc đời tôi, anh đã đem đến cho tôi một cuộc sống tràn đầy ý nghĩa.

Thì chó sá gì dẫu anh không phải là người?

Sáng hôm sau, khi tôi thức giấc thì anh đã đi vắng, để lại trên bàn mảnh giấy nhỏ:" Anh xin lỗi vì không nỡ đánh thức em dậy! Khi mặt trời lên, tất cả fải trở về đúng vị trí của nó em ạ. Đừng giận anh, tôi nay anh sẽ đén. Hôn em."

Nước mắt rưng rưng vì thương anh. Tôi bỗng giật mình khi nhìn lại xung quanh. Nơi đây không phải là căn phòng sang trọng mà tối hôm qua tôi đã thấy, đây chỉ là một căn nhà nhỏ có lẽ đã bỏ hoang từ lâu vì mạng nhện giăng đầy cả lối đi, trên nền nhà, bàn ghế đều phủ một lớp bụi dày.

Tôi vội vã đứng lên thay quần áo rồi xách chiếc va li ra cửa.

Vừa bước ra sân, tôi bắt gặp một chiếc tắc xi chạy trờ tới, hoàn toàn không phải chiếc xe kết hoa tối vừa rồi anh chở tôi đi.

- Thưa cô, có phải cô đang cần về đường X, quận Y trong thành phố?

Tôi ngạc nhiên, hoang mang không biết có fải là anh đang đùa giỡn với tôi không:

- Sao anh biết tôi cần về đó?

Người tài xế mỉm cười:

- Dạ, lúc nãy ông xã cô dặn tôi như vậy. Anh ấy bận việc gấp nên không đi đón cô được nên gọi xe tôi làm giúp.

Ngừoi tài xế đỡ lấy chiếc va li rồi mở cửa xe cho tôi bước vào.

Dù tôi rất buồn vì không được đi cùng anh, nhưng tôi cũng thật ấm lòng vì sự quan tâm mà anh dành cho tôi.

Anh sợ ở nơi hoang vu vắng vẻ này, tôi không thể trở về thành phố bằng cách nào nên mới đón xe giúp tôi như vậy.

Hôm trước tôi đã xin nghỉ phép mấy ngày nhưng không nói cho ai biết là tôi nghỉ để lấy chồng.

Bây giờ về nhà, không có anh, tôi thấy ngày thật dài đằng đẵng. Tôi không biết làm gì để thở gian nhanh chóng trôi qua, để tôi lại được gặp anh vào buổi tối.

Tôi mở máy tính và lên mạng để vào blog của mình. Tôi dự tính sẽ viết 1 entry mới kể về niềm hạnh phúc vô biên mà tôi đang có trong tay.

Nhưng thật lạ lùng, blog của tôi hôm nay đã hoàn toàn đổi khác , hình như đó là sự giao hòa giữa blog tôi và blog anh.

Hình avatar không còn là một bóng người lầm lũi trong đêm nữa mà bây giờ đã có 2 bóng người nắm chặt tay nhau.

Hình nền của blog tôi cũng có vẻ sáng lên khác hẳn ngày thường.

Tôi vội vàng chạy sang blog anh, thì kia rồi, blog anh giống y hệt blog tôi. Hai chúng tôi đã thật sự giao hòa, bóng đêm và linh hồn đã thật sự hòa quyện vào nhau.

Tôi sung sướng nhìn kỹ lại lần nữa. Có một entry mới vừa xuất hiện, chỉ một câu duy nâất:

" Cảm ơn cuộc đời đã cho chúng mình tìm được nhau! "

Chúng tôi sống với nhau gần một tháng trong tình trạng đó. Tức là ban ngày anh luôn luôn vắng mặt. Anh chỉ có mặt bên tôi khi bóng tối đã bao trùm lên vạn vật mà thôi.

Tôi ngày một xanh xao vàng vọt. Những người ở công ty nhìn tôi áy náy. Nhưng tôi không quan tâm, thân xác đối với tôi không nghĩa lý gì nữa, tôi chỉ cần tâm hồn tôi được thảnh thơi, vui sướng mà thôi.

Nhưng một hôm anh đến, anh không cười đùa với tôi nữa mà cứ lặng lẽ nhìn tôi rồi lặng lẽ thở dài.

- Anh, có việc gì sao anh?

Tôi lo lắng.

Anh phân vân một lúc lâu rồi nói:

- Anh rất thương em. Và anh cũng biết em thương anh nhiều lắm, nhưng….có lẽ chúng mình không thể sống như vầy được nữa đâu em!

- Sao thế anh?

Tôi run run hỏi.

Anh kéo tôi lại gần, nắm lấy cánh tay tôi trìu mến:

- Anh là hồn ma, hồn ma thì không thể chung đụng với con người. Nhưng vì chúng mình quá thương nhau, chúng mình đã vượt qua lề luật. Em nhìn xem nè, cơ thể em đã tiều tụy rất nhiều do em tiếp xúc với phần âm nhiều quá. Nếu mình không tách rời nhau ra…anh e có một ngày….

Anh nói tới đó rồi im bặt.

Tôi đã biết anh muốn nói gì nên vội tiếp lời anh:

- Có fải anh lo sợ một ngày không xa, em cũng sẽ lìa đời?

Anh khẽ gật đầu.

Tôi sung sướng reo lên:

- Đó chính là điều mà em chờ đợi đó anh! Em vẫn muốn mình thật sự sống bên nhau cả ngày lẫn đêm. Nơi nào có anh là có em. Em không muốn hàng ngày anh phải lang thang vất vưởng đâu đó để đợi đêm về mới tìm về được nhà mình. Anh đừng lo cho em điều đó! Em nhất định không lìa xa anh, không bao giờ mình lìa xa nhau, nghe anh?

- Anh không muốn em làm hại chính bản thân mình!

Anh nhìn tôi đăm đắm.

Tôi cũng quay lại nhìn thật lâu rồi nói:

- Em đã nhất định vậy rồi, anh đừng ngại ngần gì nữa hết.

Nhưng anh có vẻ tư lự lắm. Tôi biết anh không nỡ nhìn thấy tôi suy kiệt từng ngày.

TRong đầu tôi lúc ấy đã lóe lên một ý nghỹ. Tôi cố gắng quay đi và không nghĩ nhiều tới nó nữa vì sợ anh sẽ đoán ra.

Đêm hôm ấy chờ khi anh ngủ, tôi len lén ngồi lên lấy ra hộp thuốc ngủ lâu nay tôi vẫn thường mang theo bên mình và mang ra uống hết.

Xong xuôi, tôi trở lại nằm bên anh, thư thái và hạnh phúc !

Giờ đây chúng tôi đang sống bên nhau những ngày tháng thật tươi đẹp. Trang blog của chúng tôi không khép lại mà luôn để mở tất cả các bạn có thể đọc được, đọc và hiểu chúng tôi, hiểu những người bất hạnh khác đã và đang sống trên đời.

Emtry cuối cùng này tôi đã kể lại toàn bộ cuộc đời và tình yêu của chúng rôi.

Bây giờ, chúng tôi là một cặp vợ chồng ma vô cùng hạnh phúc.

***

Vi thừ người khi đọc đến dòng chữ cuối cùng của trang blog. Một trang blog kỳ lạ luôn chấp chới mỗi lúc Vi sign in blog.

Cái avatar hình hai người dắt tay nhau đi trong đêm tối, cái hình nền thấp thoáng lờ mờ một ngôi mộ đất cứ luôn ám ảnh Vi.

Và đêm nay cô đã đọc hết trang blog đó.

Vi chợt nhận ra tình yêu của họ đẹp biết bao nhiêu.

Vi forward đường link trang blog ma đó cho bạn bè với lời giới thiệu: Một mối tình đẹp, một câu chuyện buồn để ta soi lại bản thân mình.

Có người tin đó là sự thật, có người không tin bảo rằng đó chỉ là trò chơi của một ai đó, nhưng với riêng Vi, Vi biết ơn trang blog đó, nó giúp cho Vi nhận ra sai lầm của mình.

LẦn đầu tiên Vi ôm đứa cháu của mình vào lòng, đặt lên má nó một nụ hôn ấy yếm. Đức bé dị dạng do anh trai Vi sinh ra, nó gánh chịu hậu quả chất độc màu da cam từ cha nó…

Vâng, trông nó thật kinh khiếp nhưng nó thánh thiện như một thiên thầ, nó có tội gì đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hieuhd91