can chjen bao tieu 395 _398 trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


            Chương 395
            Ta là sát thủ, nhưng không giết nữ nhân
            Nguồn: Vip.vandan
            Đả tự: RedCrystal - Lương Sơn Bạc


            Nội dung thu gọn
                  Bom Ma Edward cho rằng khi mình ấn nút điều khiển từ xa, sẽ có
                  vụ nổ mạnh tan xương nát thịt.
                  Nhưng, cái gì cũng không có.
                  Hắn không cách nào tin tưởng nhìn ngón tay của mình, vô ý thức
                  lại xoa bóp ấn vài cái, vẫn là một chút động tĩnh cũng không
                  có. Khi hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện nam tử như sư
                  tử nhìn xuống mình trước mắt này, trong con người lộ ra ý tứ
                  châm biếm hàm xúc càng đủ, giống như thấy một con sâu nhỏ tại
                  trước mặt mình chật vật giãy dụa vậy.
                  “Có phải mày đang tìm cái này hay không?” Lục Minh hướng tới
                  Bom Ma Edward đưa qua, tay hắn trong có một sợi dây bạc.
                  “A!” Bom Ma Edward muốn điên rồi, là sợi dây bạc đặc chế mình
                  dùng để làm kíp nổ của bom, bởi vì mình thiết kế bom huỏng ứng
                  khi chỉ dùng điện lưu cảm ứng, bạc là tài liệu tốt nhất, không
                  giống đồng vì những mjach phức tạp vẫn là sợ bị người ta cắt
                  đứt. Hơn nữa, hẵn cũng ôm lượng lớn bom plastic C4 có thể
                  tránh thoát kiểm tra X quang ở sân bay, chuẩn bị một khi có cơ
                  hội liền cùng địch nhân cùng chết.
                  Không nghĩ tinh thầnới, sợi kíp nổ của mình chẳng biết bị đối
                  phương rút ra từ lúc nào, thảo nào bom không cách nào phát nổ.
                  Nhưng mà, địch nhân là làm như thế nào chứ?
                  Kíp nổ khí vẫn còn ở trong tay mình. Hơn nữa loại thủ pháp này
                  chỉ có mình mới có thể mở ra. Hắn đem sợi dây bạc kíp nổ rút
                  ra kiểu gì chứ?
                  “Không được nhúc nhích. Bằng không nàng sẽ chết. Thấy độc châm
                  trong tay ta không? Tao lệnh cho mày lập tức…” Bom Ma Edward
                  chưa nói xong, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, cái châm dài màu
                  đen vốn nhằm ngay cổ Avrile đã không tiếng động bị cắt thành
                  hai đoạn rồi rơi xuống.
                  “Bây giờ không có việc gì rồi. Đừng sợ. Không có việc gì
                  liễu!” Lục Minh giơ tay hướng tới Avrile, trên mặt lộ ra một
                  tia mỉm cười.
                  “Cùng chết đi!” Bom Ma Edward nắm lên cái vali màu đen, điên
                  cuồng mở ra. Đây là một chiếu cuối cùng của hắn. Chỉ cần mở
                  khóa ra, như vậy cũng là quá trình chặt đứt kíp nổ khí điện
                  lưu. Chỉ cần có thể giật khóa lại hơn phân nửa, cái vali có
                  lượng lớn thuốc nổ C4 kia liền sẽ phát ra nổ mạng vang trời.
                  Uy lực đủ để có thể đem toàn bộ máy bay nổ thành mảnh nhỏ.
                  “Thật đáng ghét!” Lục Minh tự như phất tay đuổi một con ruồi
                  phiền toái vậy, đánh bay Bom Ma Edward ra. Cái vali bị ném lên
                  trên, chờ khi hướng tới trên đầu Lục Minh thì lại thần lỳ biến
                  mất không còn thấy bóng dáng.
                  Lúc đầu Bom Ma Edward còn muốnnhài tới đoạt lấy cái vali, bây
                  giờ cái vali kia chợt biến mất. cả người hắn ngây ngốc rớt
                  xuống.
                  Này, điều này sao có thể!
                  Nam tử lãnh khốc sô2 đánh ra thiết quyền lên bụng dưới của Bom
                  Ma Edward, đồng thời hừ lạnh: “Muốn chết cũng không dễ đâu,
                  tao dám , nói mày sẽ hối hận khi phải sống trên thế giới này!”
                  Bom Ma Edward thống khổ uốn cong gập thân thể, giống như một
                  con tôm co quắp, đồng thời, khuỷu tay của nam tử lãnh khốc số2
                  nện ở trên mặt hắn. Máu tươi cùng răng gãy bắn ra tung tóe,
                  phi thường đau đớn cùng với hoa mắt kéo tới, Bom Ma Edward cảm
                  thấy trước mắt tối sầm…
                  Bên kia, Avrile run rẩy thân thể, chậm rãi đứng lên, nước mắt
                  tựa như suối trào ra.
                  Nàng mở ra một tay, ưm một tiếng, gục lại trong lòng của Lục
                  Minh
                  Ôm chặt hắn, lớn tiếng khóc lớn.
                  Khi máy bay vòng tại trên bầu trời thì nàng mong nhất, chính
                  là mong muốn có thể bình an xuống đất, bởi vì nàng biết, hắn ở
                  trên mặt đất chờ mình. Tới khi máy bay rủi ro, nàng cũng mong
                  muốn mình có thể kiên trì đến cuối cùng, có thể liếc mắt nhìn
                  hắn lần cuối cùng, ngàn vạn lần không nên chết ngay. Sau khi
                  máy bay rủi ro, tất cả mọi người trong hoảng loạn khóc than,
                  nhưng nàng thì không, vì nàng biết, hắn hất định sẽ đến cứu
                  mình, nhất định!
                  Lục Minh còn chưa tới thì Bom Ma đã tới.
                  Lúc đó, nàng trái lại, không muốn thấy hắn, Bom Ma Edward là
                  tội phạm bị truy nã ở Tây Âu, từng tạo ra nhiều vụ án nổ nhiều
                  đoàn tàu cùng thảm kịch đánh bom tại quảng trường tại nhiều
                  nước ở Châu Âu, Avrile đối với tên cùng thủ đoạn khủng bố của
                  hắn cũg không xa lạ gì.
                  Bom Ma Edward cũng là đối tượng mà quân đội Mỹ căm hận sâu
                  sắc, bởi vì hắn là người chế tạo bom cho phương thức nổ bom tự
                  sát của các phần tử khủng bố.
                  Hơn một nửa các vụ đánh bom tự sát ở Ả Rập, đều là do Bom Ma
                  Edward này thiết kế đồng thời tham dự chế tạo.
                  Lục Minh tới, nhất định sẽ có nguy hiểm….
                  Nàng không hy vọng hắn tới cứu mình, chỉ hy vọng máy bay mau
                  chóng phát nổ, ngắn cản hắn đến đây. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế
                  (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)
                  Không nghĩ tới hắn tới so với mình cầu khẩn còn nhanh hơn, máy
                  bay hầu như không có ngừng lại, nàng liền nghe được phó cơ
                  trưởng nói có được cường lực trợ giúp, nhân viên cứu viện đã
                  tới rồi… Nàng biết là hắn tới, ngoại trừ hắn, thế gian không
                  còn người nhanh hơn so với hắn! Nhưng mà, trong lòng nfang rất
                  mâu thuẫn, nàng vừa mong muốn nhfin thấy hắn, lại không hy
                  vọng hắn bị Bom Ma Edward uy hiếp.
                  Biết rõ hắn sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trong lòng
                  Avrile vẫn cảm thấy cực kỳ khát khao, hắn vẫn là là có thể cứu
                  mình.
                  Hắn không phải nam tử bình thường, hắn là con trai của nữ thần
                  Phượng Minh, là A Cơ Lưu Tư của phương Đông, là nam tử hoàn mỹ
                  cường đại nhất thế gian! Hắn, không gì không làm được, hắn
                  nhất định có thể cứu được mình…
                  Khát vọng, lo lắng, sợ hãi, kinh hãi, thống khổ, cầu khẩn, mẫu
                  thuẫn , dày vò…
                  Cuối cùng đã được giải thoát, dễ dàng, vui mừng, kích động….
                  Tại lúc Avrile gắt gao ôm chặt Lục Minh, thì, mới phát hiện
                  mình không phải nằm mơ, mình tại cửa địa ngục cùng thiên đường
                  đi dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn là về tới mặt đất, về tới
                  trong vòng tay của hắn! Hắn, thành công cứu mình, lại một lần
                  nữa cứu mình !
                  Tất cả ủy khuất cùng kích động, tất cả thống khổ cùng kinh
                  hãi, đều hóa thành nước mắt thoải mái phát tiết ra.
                  Nàng có lý do để khóc, trại trước mặt của hắn, nàng không cần
                  kiên cường.
                  “Avrile….” Ôn Hình phu nhân ở phía sau cũng khóc thành lệ
nhân.
                  “Không có việc gì, không có việc gì” Lục Minh dịu dàng an ủi,
                  vỗ nhẹ lưng nhỏ của nàng, không đợi tiếng khóc của Avrile giảm
                  đi, bên ngoài đã truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
                  Cả máy bay đều đang không ngừng đong đưa, rung độn ghồi lâu.
                  Hóa ra khoang lái càng thêm nghiêng, từ xa xa xuyên qua lỗ
                  hổng bị cát ra ở khoang thuyền mà nhìn lại, từng đốm nhỏ vẩy
                  ra trên mặt đất, bừa bãi đầy đất. Nam tử lãnh khốc số2 nóng
                  nảy, hướng về phía Lục Minh hét lớn: “Lậip tức rời đi, những
                  người này chúng ta phụ trách sơ tán, ngài lập tức mang Avrile
                  tiếu thư rời đi. Nếu như bình xăng bốc cháy, uy lực của vụ nổ
                  còn khủng bố hơn, mau rời khỏi!”
                  Dưới mặt đất, một ít nhân viên cứu hộ thấy cánh của máy bay
                  lại phát ra nổ, từng đốm lửa tung tóe đầy trời, nhu sao băng
                  hướng mặt đất rơi xuống.
                  Bọn họ sợ đến chạy trốn tứ tán, có một ít tài xế ngồi ở trên
                  xe thậm chí muốn lái xe bỏ chạy.
                  Một chiết ô tô đằng trước bị mảnh vỡ nhỏ đập trúng, có lẽ là
                  đập trúng bình xăng, vài giây sau, khiến cho nổng mạng kịch
                  liệt, bánh xe trực tiếp bị nổ bay lên trời, thân xe hừng hực
                  lửa, nhân viên cứu hộ ở bốn phía không kịp né tránh, hết thảy
                  bị làn sóng khí chấn lẵ mình trên mặt đất, thật lâu cũg không
                  đứng dậy được.
                  Quan viên chỉ huy khống chế sân bay xuyên thấu qua màn mưa
                  thấy phía dưới máy bay ấnh lửa tận trời, nổ lớn nổ nhỏ không
                  ngừng phát ra.
                  Hắn ra lệnh cho nhân viên cứu hộ trước tiên lui về ohái sau
                  mấy chục mét, chờ khi nhân viên phòng cháy chữa cháy chuyên
                  nghiệp chạy tới tham dự cứu viện, hẵn còn chưa nói xong, cửa
                  của gian phòng đã bị mạnh mẽ đá văng ra, số 9 của Đặc Cần tiểu
                  đội chạy ào tới, hét lớn:” Bây giờ do tôi tiếp quản chỉ huy ở
                  đây, các người đều ngồi xuống, dựa theo tôi nói mà đi làm! Lập
                  tức bảo cho tất cả nhân viên cứu hộ xông lên đi cứu người, ai
                  dám chần chờ không làm, ta đây liền bắn chết hắn! Mặc kệ ông
                  là quan gì, cũng không để ý đến ông có chức vụ gì, tôi chỉ có
                  một câu nói, cứu người!”
                  “Hành khách trên máy bay là người, nhân viên của chúng ta cũng
                  là người, cứu vớt phải tại tình huống an toàn mà thao tác,
                  bằng không, để cho bọn họ chịu chết có gì khác nhau?” Quan chỉ
                  huy kia vội vàng biện bạch.
                  “Nếu như máy bay đã xảy ra chuyện, thấy chết mà không cứu
                  được, vậy nghĩ cho nhân viên của các ông có lợi ích gì? Máy
                  bay sắp phát nổ phải nghĩ cách cứu viện, nếu như tất cả người
                  trên máy bay mất mạng, cáci trách nhiệm này do ông tới gánh?”
                  Số 9 tóm cổ áo quan viên kia, giơ súng chỉ vào đầu của hắn”
                  Trên máy bay có thủ trưởng cấp bậc3, nếu như ông cự tuyệt hạ
                  lệnh nghĩ cách cứu viện, như vậy tôi liền xem như ông thông
                  đồng với địch phản quốc, lập tức chấp hành kỷ luật chiến
                  trường, đem ông bắn chết! Lập tức hạ lệnh cứu người, không
                  tiếc tất cả mọi thứ đem hadnh khách trên máy bay cứu ra, bất
                  luận kẻ nào chậm chạp không làm, Đăc Cần tiếu đội chúng ta sẽ
                  bắn chết tất cả….”
                  “Rõ, rõ” Quan viên kia vừa nghe, xong rồi, trên máy bay có một
                  đại nhân vật, nếu như hắn chết, vậy tội danh kia sợ rằn gmh
                  chết mười lần cũng không đủ. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng
                  Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)
                  “Hạ lệnh cứu người, xuất động tất cả nhân viên ở sân bay,
                  không tiếc giá nào cứu người!” Quan chỉ huy hướng về phía
                  microphone điên cuồng mà thét to lên. Phía dưới sân bay, thành
                  viên của Đặc Cần tiểu đội cũng lấy súng ra, nổ súng cảnh cáo,
                  nói ai chùn bước, đều bắn chết.
                  Tại dưới loại tình huống kỷ luật chiến trường nghiêm khác tới
                  cực điểm này, moi người không thể làm gì khác hơn là cắn răng
                  lao về phía trước.

                  Đám nhân viên cứu hộ tránh thoát khỏi cánh vỡ, ba chân bốn
                  cẳng tiếp lấy hành khách được Đặc Cần tiểu đội đuổi ra, mốt ít
                  người lại hỗ trợ đem đến đia phương an toàn. Đặc Cần tiểu đội
                  thấy máy bay đã phát hỏa, tất cả những người không dám nảy ra,
                  đều bị bọn họ ném văng ra, hoặc là đá văng ra, dù sao ngã bị
                  thương còn có thể chữa trị, nếu như lãng phí thời gian, như
                  vậy tất cả mọi người chỉ còn một con đường chết.

                  Ôn Hinh phu nhân cùng Avrite được Lục Minh cứu, được an trí
                  trong một chiếc ô tô nội, bởi vì hành khách trên máy bay thực
                  sự nhiều lắm, Lục Minh quyết định trở lại giúp đỡ mang ra một
                  chút, lại mở thêm mấy lỗ hổng trong khoang.

                  “Không vấn đề gì, chúng ta đi, chúng ta không có việc gì !” Ôn
                  Hinh phu nhân hướng Lục Minh xua tay nói: “Yên tâm, bây giờ
                  tình huống cực kì hỗn loạn, địch nhân không thể phát hiện
                  chúng ta, chúng ta an toàn, con mau đi cứu người !” Nàng ôm
                  Avrile, hai người trốn trong ô tô đợi Lục Minh trở về, lúc đầu
                  nam tử lãnh khốc số 2 tỏ vẻ muốn lưu lại bảo vệ các nàng nhưng
                  trong lòng Lục Minh không có báo động, lại thấy có cái bóng
                  thần bí chợt lói sáng chợt hiện ra trong màn mưa, trong lòng
                  đại hỉ: “Đi theo tôi, các nàng rất an toàn!”

                  Trong bóng tối, có một đôi mắt như sói nhìn Lục Minh đi xa.

                  Trong đó có một nam tử hướng về phía đồng bọn nói: “Làm sao
                  bây giờ? Tử thần quá manghj, chỉ dựa vào chúng ta là không
                  cách nào uy hiếp hắn! ”

                  Tên đồng bọn kia lại cười nhạt, chỉ vào Ôn Hinh phu nhân cùng
                  Avrile trốn trong ô tô cười lạnh nói: “Thấy không? Đây là trời
                  ban cho cơ hội tốt, nêu như chúng ta đem các nàng bắt đi, như
                  vậy thái tử nhất định sẽ có trọng thưởng. Chờ đợi bao nhiêu
                  ngày, bây giờ cơ hội rốt cục đã tới! “

                  “Nhưng mà tất cả mọi người ở đây, nếu như chúng ta giậu đổ bìm
                  leo…” Nam tử kia có chút do dự.

                  “Thằng ngốc, danh hiệu “Phi Thiên Đại Đạo” của mày thực sự là
                  hư danh, đối đãi nhân từ với địch nhân là tàn khốc với chính
                  mình! Càng làm cho địch nhân thống khổ, càm làm cho bọn chúng
                  bất đắt dĩ, chúng ta càng phải làm! Mày không dám làm, tao
                  tới, mày trông chừng cho tao, tao đi đem các nàng đánh ngất,
                  lại lái ô tô chạy đến bên ngoài, mày lập tức hướng về phía đầu
                  lĩnh báo lại tin tức, làm cho Thoa Y Bang cùng Hắc Hà Yêu phái
                  người tiếp ứng chúng ta! Đây chính là công lao to bằng trời,
                  tao làm thành 1 việc này, đi ra nước ngoài phong lưu khoái
                  hoạt không bao giờ làm sát thủ dùng đao chảy máu nữa.” Tên
                  đồng bọn hoàn toàn cười nhạo nghếch mũi, hắn cong thân thể,
                  hướng về phía Ôn Hinh phu nhân chạy tới.

                  Trên mặt nam tử được gọi là “Phi Thiên Đại Đạo” khia hiện ra
                  thần sắc thống khổ, hắn dùng nắm tay liều mạng nện vào đầu
                  mình.

                  Lại nhìn máy bay bên kia không ngừng nổ lớn nổ nhỏ, nhân viên
                  ở sân bay đang điên cuồng mà cứu giúp đoàn người chạy thoát
                  ra, một ít nam tử trốn ra, cũng bị Đặc Cần tiểu đội nổ súng,
                  đe dọa lưu lại, giúp đỡ mang ra càng nhiều người bị thương
hơn.

                  Phi Thiên Đại Đạo thấy đồng bọn của hắn nhanh như chớp chạy
                  hướng tối ô tô của Ôn Hinh Phu nhân ở bên kia, bỗng nhiên cắn
                  răng 1 cái: “Mẹ nó, lão tử là sát thủ, nhưng không giết nữ
                  nhân!”

                  Hắn móc ra khẩu súng lục có ống giảm thanh, hai phát súng bắn
                  ra, trúng tên đồng bọn đang đắc ý cười kia.

                  Vẻ đắc ý trong mắt tên đồng bọn kia, lập tức chuyển thành kinh
                  ngạc.

                  Chậm rãi xoay người, ngón tay chỉ vào Phi Thiên Đại Đạo bên
                  này, tựa hồ nghĩ không ra vì sao Phi Thiên Đại Đạo lại muốn
                  hướng mình nổ súng… Hai giây sau, hắn té ngã xuống, tắt thở,
                  máu tươi nhuộm khắp mặt đất xung quanh.

                  “Mẹ nó, nêu như năm đó có người cũng khẳng khái cứu mạng lão
                  bà của ta một chút như vậy, thật là tốt biết bao, đáng thương
                  cho nàng một xác hai mạng!” Trên mặt Phi Thiên Đại Đạo ướt đẫm
                  không biết là nước mưa hay là nước mắt, hắn thống khổ lau mặt:
                  “Ông trời ơi, chuyện xấu ta làm qua nhiều, ông đem ta bắn rơi
                  xuống 18 tầng địa ngục, ta cũng không ý kiến, ông làm cho nàng
                  lên thiên đường đi! Nêu như ta đã làm được một chút chuyện
                  tốt, như vậy công đức đều cho nàng, cầu xin ông cho nàng mang
                  theo tiểu bảo bảo lên thiên đường đi!”

                  Phi Thiên Đại Đạo lại lau khuôn mặt một chút, hướng máy bay
                  bên kia điên cuồng mà chạy tới, gia nhập trong hàng ngũ cứu
                  người.

                  Chỉ là, nếu có người lưu ý, người hắn cứu, tất cả đều là nữ
                  nhân hoặc là tiểu hài tử.

                  Tại sau một giây hắn rời khỏi, từ phía sau của Phi Thiên Đại
                  Đạo, vô thanh vô tức hiện ra thân hình của “Ảng”, trong tay
                  nàng cầm thánh chủy mà lục minh tặng, trong con ngươi đen sẫm
                  vốn vô tình, lại hơi hiện ra một tia tình cảm ấm áp. Nếu như
                  Phi Thiên Đại Đạo không có cử động vừa rồi, trái tim của hắn
                  sẽ vô thanh vô tức bị đâm thủng, cùng tên đồng bọn lam lam kia
                  cùng nhau biến mất tại thể giới này…

                  Trong sân bay, có một người quý phu nhân Tây Dương mặc trang
                  phục đẹp đẽm đang ở trong WC nữ đi ra.

                  Nàng phát hiện có một lão bà rất già, làm như lão lao công làm
                  vệ sinh, cẩm một cái chổi lau nhà, đi qua trước mặt mình, lúc
                  đầu, nàng cũng không thèm để ý.

                  Chờ nàng đi ra sân bay, chuẩn bị hướng bên kia lối của sân bay
                  mà đi thì, bỗng nhiên mắt của nàng trợn tròn.

                  Con ngươi, lại thoáng cái co rút lại gấp mười.

                  Nàng lại thấy lão bà rất bình thường kia, lúc này đang ở phía
                  trước rất nhàn nhã đi chơi lau lai…

                  Sợ hãi, một lại sợ hãi sâu sắc, làm cho trái tim nàng hầu như
                  muốn nổ tung!

                  Đây là cao thủ cấp bậc gì chứ?

                  “Người trẻ tuổi bây giờ, bước đi thật không cẩn thận, cuối
                  cùng vẫn phải để những lão đầu khớn xương già chúng ta giúp
                  hắn lau sàn nhà.” Lão bà đang thì thào tự nói, giống như hoàn
                  toàn không chú ý đến sự tồn tại của phu nhân Tây Dương.

                  “Xin lỗi, tôi lập tức rời khỏi đất Hán, vĩnh viễn không quay
                  lại! Xin tiền bối tha cho tôi 1 mạng, tôi lập tức đi!” Trên
                  người phu nhân Tây Dương phát ra một giọng nam cao gầy ( ặc ặc
                  @@), nàng trước tiên cúi người cho lão bà bà bình thường kia
                  một cái cúi chào, lại hóa thành một cái bóng so với cầu vồng
                  còn nhanh hơn, trong nháy mắt biến ra đại sảnh của sân bay, vô
                  tung vô ảnh.

                  “Chạy trốn trái lại rất nhanh, thảo nào có thể hỗn ra một chút
                  danh khí, bây giờ ta không có chuyện gì, bảo tiểu gia hỏa kia
                  tự làm đi!” Lão bà bà thì thào tự nói, cầm chổi lau nhà chậm
                  rãi đi vào trong bóng tối.

                  Mọi người được cứu ra, tạm thời an trí tại trên sân bay đang
                  có mưa bay tán loạn.

                  Có một nam tử bốn mắt lúc đầu hôn mê bỗng tảy lại, thấy cả máy
                  bay đều đang bốc lửa khói bay nghi ngút, liền giống như người
                  điên rống to lên, hắn tóm lấy cánh tay của một gã cảnh sát kêu
                  to: “Mau cùng tôi đi tới khoang, bên trong có quốc bảo quan
                  trọn, phải lập tức lấy ra, tôi lệnh toàn thể cảnh sát các anh
                  xuất động, không tiếc tất cả mọi thứ, đều phải đem vật kia lấy
                  ra. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ
                  diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Hắn nói chưa xong, máy bay lại oanh 1 tiếng nổ mạnh, đầu máy
                  bay nổ tung, lửa cháy hừng hực.

                  “Ai là người phụ trách ở đây? Lập tức cứu hỏa, người đâu, trên
                  máy bay còn có văn kiện cơ mật đặc biệt của quốc gia, thứ đó
                  cực kì quan trọng, còn có quốc bảo, phải lập tức cứu ra!” Nam
                  tử bốn mắt kia lập tức giống như kẻ điên rống to.

                  “…” Lục Minh lúc đầu muốn lập tức mang theo Ôn Hinh phu nhân
                  cùng Avrile rời đi, không nghĩ tới vừa nghe, rất phi thường
                  không biết nói gì.

                  Không kể, bây giờ máy bay đã bốc cháy rồi, còn quốc bảo cái
                  rắm a!


            Chương 396
            Gối đầu lên bộ ngực sữa của nàng Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư
            Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
            Nguồn: Vip.vandan
            Đả tự: RedCrystal - Lương Sơn Bạc


            Nội dung thu gọn
                  “Bây giờ máy bay đã bốc cháy, người không có khả năng tiến
                  vào. Hay là chờ nhân viên phòng cháy chữa cháy tới dập lửa
                  đi!” Cảnh vệ phụ trách bảo an của sân bay lau một phen mồ hôi
                  lạnh, cự tuyệt đề nghị đi vào cứu văn kiện cơ mật của quốc gia
                  cùng quốc bảo trong khói lửa dày đặc. Hơn nữa máy bay có thể
                  phát nổ bất cứ lúc nào. Đi vào ngang bằng muốn chết. Chính là
                  kẻ ngu si cũng biết việc không thể làm.

                  “Chết tiệt. Ông có biết phần văn kiện kia phải hi sinh hơn ba
                  mươi mốt đặc công mới lấy được hay không? Nếu như nó bị hủy,
                  như vậy hơn ba mươi đặc công quốc gia mất bao gian khổ bồi
                  dưỡng ra liền hi sinh vô ích. Ông có biết phần văn kiện đặc
                  biệt này quan trọng như thế nào đối với quốc gia chúng ta hay
                  không? Còn có kiện quốc bảo kia. Là lễ vật người Hoa ở hải
                  ngoại quyên tiền về đưa cho tổ quốc. Nó mang theo không chỉ là
                  văn minh lịch sử, không chỉ có giá trị nhân văn, còn có tâm
                  nguyện của người Hoa ở hải ngoại khát vọng tổ quốc phồn vinh
                  hưng thịch, làm dân giàu nước mạnh. Nếu như chúng ta ngay cả
                  nó mà cũng ko bảo tồn được, để cho nó bị hủy hoại, như vậy sẽ
                  làm cho bao nhiêu người dân tha hương ở hải ngoại thất vọng
                  đau khổ đây?” Tròng mắt nam tử bốn mắt trợn lên như người
                  điên. Hắn thấy cảnh vệ không đồng ý, bỗng nhiên cười thảm một
                  tiếng. Một mình chạy đến hướng máy bay đang bốc cháy.

                  “…” Lục minh nhớ tới khi Hình gia gia đem Giang Tiểu Lệ giao
                  cho mình chiếu cố thì có nói qua phụ thân của Tiểu Lệ, cũng là
                  đặc công hy sinh ở hải ngoại.

                  Đích xác không dễ dàng, để làm cho tổ quốc cường đại. Bọn họ
                  hi sinh không chỉ có tính mạng của mình, còn có hạnh phúc gia
                  đình cùng vợ con.

                  Hi sinh hơn ba mươi mốt đặc công mới lấy được, hẳn có giá trị.

                  Về phần kiện quốc bảo kia, Lục Minh bỏ qua một bên. Cái quốc
                  bảo gì đều cũng không thể quan trọng hơn so với mạng người. Đồ
                  vật đã không còn thì cũng có thể làm lại. Nhưng mạng người thì
                  không thể vãn hồi. Lại nói thêm, quốc bảo mất đi tại hải ngoại
                  tới hàng ngàn hàng vạn, cũng không cần quan tâm tới một kiện
                  như thế.

                  Hắn ra hiệu bảo nam tử lãnh khốc số 2 đem nam tử bốn mắt kia
                  kéo chở về, lại thấp giọng nói với Ôn Hình phu nhân cùng
                  Arivle: “Tôi đi rất nhanh. Mọi người chờ tôi một chút.”

                  Nam tử lãnh khốc số 2 đem tên kia kéo trờ về, còn thưởng cho
                  mấy cái bạt tai, còn quát: “ ầm ĩ cái rắm, đem địa điểm ông
                  cất dấu nói ra, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp. Còn nữa, tôi
                  không biết ông có phải đặc công hay không. Nhưng hành động của
                  ông thực sự quá ngu xuẩn. Tại dưới tình huống ông không thể
                  bảo đảm khống chế được cục diện, lại đem bí mật quốc gia nói
                  ra trước công chúng. Cách làm của ông sẽ làm hơn ba mươi mốt
                  đặc công chết không nhắm mắt! Văn kiện cơ mật không còn, có
                  thể nghĩ biện pháp tìm cái khác. Nhưng mà nếu như rơi vào
                  trong tay địch, vậy đám đặc công kia thực sự là trợn mắt mà
                  chết!”

                  “Đừng nói. Ông nhìn vào mắt tôi. Nghĩ tới địa điểm cất dấu,
                  liều mạng nghĩ đi. Đừng có ngừng!” Lục Minh đặt tay lên đỉnh
                  đầu nam tử bốn mắt.

                  Nam tử bốn mắt nhìn lục minh, phát hiện hai mắt của hắn dần
                  dần nhấp nhoáng kim quang

                  Có một luồng điện nóng rực dũng mãnh tiến vào đại não làm cho
                  thần trí hầu như muốn hôn mê ngất đi. Hắn liều chết nghĩ tới
                  cái chỗ cất dấu kia. Nhưng rất nhanh, hắn không thể nhẫn nại
                  chống đỡ được. Thân thể chấn động, hai mắt trắng dã ngã xuống.
                  Lục Minh hơi nhíu mày. Hắn dùng tinh thần của tầng thứ hai
                  Thập Bát Khổ Địa Ngục thăm dò, cũng không thăm dò được rõ, chỉ
                  cảm ứng được vị trí đại khái.
                  Nam tử lãnh khốc số 2 vừa định mở miệng. Lục Minh làm một thủ
                  thế bảo nam tử số 2 trông chừng Ôn hinh phu nhân cùng Avrile
                  một chút.

                  Cùng lúc Đặc Cần tiểu đội đem đoàn người đi ra, hắn chạy nhanh
                  như ánh chớp tới máy bay đang bốc cháy.

                  “Cẩn thận…” Avrile vội vàng kêu một tiếng.
                  “Không có việc gì. Hắn sẽ không có việc gì!” Ôn hinh phu nhân
                  lúc này khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng mà gật đầu: “Không có
                  chúng ta làm liên lụy, thế gian này không có gì có thể ngăn
                  được hắn. Chúng ta phải tin tưởng hắn!”

                  Mấy người lính cứu hỏa đang cầm vòi nước bắn vào chữa cháy
                  thấy có người chạy tới, đang muốn ngăn cản bỗng nhiên bị nam
                  tử lãnh khốc số 2 gạt sang một bên. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế
                  (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)

                  Bọn họ mang mũ giáp kinh hãi khi thấy một bóng người kim sắc
                  như chớp điện hướng tới máy bay đang bốc cháy, giống như một
                  đạo thiểm điện xẹt qua trời đêm lao thẳng vào trong máy bay
                  đang hừng hực cháy, khói lửa mù mịt dày đặc. Bọn họ không nhịn
                  được sợ hãi nổi lên từ đáy lòng. Đây là người hay là thần a?
                  Không cần mũ giáp, trang bị bảo hộ, chạy thẳng vào trong máy
                  bay. Hắn. Hắn muốn làm gì?

                  Không chờ bọn hắn phát ra câu hỏi, máy bay bỗng nhiên “ầm” một
                  tiếng, lại phát ra một lần nổ vang.

                  Mảnh nhỏ bốc lửa của máy bay bắn ra tung tóe, các nhân viên
                  cứu hỏa vốn quen nhìn đám cháy cũng bị dọa tới mặt cắt không
                  còn chút máu. Nổ mạnh cùng với sức lửa như thế này không thể
                  khống chế. Tới gần bắn nước chỉ có mất mạng, xem ra chỉ có lọi
                  dụng guồng nước cao áp phun nước.

                  Bọn nam tử lãnh khốc số 2 vẫn đang đứng ở chỗ gần máy bay
                  nhất. Cả đám không để ý tới các mảnh nhỏ bay đầy trời, chỉ yên
                  lặng đứng ở nơi đó.

                  Bọn họ lẳng lặng chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi nam tử luôn sáng
                  tạo kỳ tích kia thắng lợi trở về…

                  Thế gian chỉ có hắn, mới đáng giá cho bọn họ chờ đợi như vậy.

                  Trong máy bay, Lục Minh cảm thấy nóng tới mức muốn hòa tan
                  thân thể. Bây giờ chỉ có thể tìm bằng cảm giác. Trong máy bay
                  tất cả đều là khói dày cùng tia lửa, không thể xác định được
                  vị trí gì. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cũng có một
                  loại khiếp ý. Nếu vì mimi mình thích mà mạo hiểm, vậy cũng
                  thôi. Nhưng là vì văn kiện chó má chẳng biết là cái gì cùng
                  một kiện quốc bảo mà đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm như
                  vậy. Thật là có chút ngu… có điều là, coi như nhìn mặt mũi hơn
                  30 đặc công đã hy sinh, kính trọng những người đặc công trung
                  thành hy sinh vì tổ quốc như cha của Giang Tiểu Lệ, có hơi ngu
                  thì cũng làm một lần đi.

                  Trước mặt, các mảnh vỡ lung tung đang bốc cháy rớt xuống.

                  Lục Minh trong lòng chấn động, tâm thần tiến vào trong trạng
                  thái thanh minh huyền diệu. Trong nháy mắt, mọi tình cảnh
                  trong khoang hiện lên rõ ràng tại trong mắt, không bỏ sót cái
                  gì.

                  “Hát.”

                  Cửu Đại Luân Ấn kết hợp đánh ra. Cánh cửa đang bốc cháy bị kim
                  sắc cự quyền của Lục Minh đánh bay. Nổ tung ra một con đường.
                  Lục Minh như tia chớp xẹt qua, cực kỳ khéo léo tránh thoát
                  khỏi các mảnh vỡ bốc lửa rơi xuống từ nóc máy bay. Hắn dừng
                  lại tại một ghế ngồi đang bốc khỏi cuồn cuộn, khua kiếm chém
                  bay mấy cái ghế ngồi đang bốc cháy, đá ra một cái vali xách
                  tay màu đen. Lục Minh trong lòng khẽ run lên, trong dự cảm
                  thấy phía sau có vụ nổ mang tính hủy diệt sắp nhào tới.

                  Trong lúc cực kì nguy hiểm, Lục Minh trái lại càng thêm bình
                  tĩnh lạ lùng.

                  Trong trạng thái bán huyền diệu, tựa hồ lại đột nhiên tiến
                  thêm một tầng cảnh giới, đề thăng tới cảnh giới huyền diệu cao
                  hơn của linh thức.

                  Lục Minh cảm thấy trong cơ thể có âm thanh của một con vật uy
                  phong lẫm liệt rít gào vang vọng thiên đia. Ngọc phỉ thúy vọt
                  ra từ trong không gian trữ vật liên kết thần bí với tính mạng.
                  Một loại cảm giác cường đại chưa từng có từ đan điền bộc phát
                  khuếch tán ra toàn thân. Toàn thân Lục Minh giống như kim
                  cương cự nhân. Năm tia kim mang vốn đang bao trùm thân thể,
                  bây giờ đã đạt hơn 7 tia. Không chỉ có vậy, thân thể ám kim
                  của Lục Minh ẩn hiện lên cổ văn kì bí tựa như hình rồng, thần
                  uy không gì sánh được theo tiên thiên chân khí cùng năng lượng
                  thần kì hiện lên. Thân thể bắn ra khí thế lẫm liệt đem khói
                  lửa xung quanh đều đè xuống.

                  Kim Cương Tý lại hiện ra. Lục Minh giơ tay phải lên. Kim Cương
                  Tý vốn chỉ là tới khửu tay, đã tăng lên tới hết cánh tay, sát
                  tới vai.

                  Tiên Thiên chân khí cùng năng lượng thần kì như ánh cầu vồng
                  chảy về phía Tần Hoàng Bảo Kiếm ở tay phải.

                  “A A!!...”

                  Trong lòng Lục Minh có một loại xung động bất mãn rất muốn
                  chém nát bầu trời, làm cho vạn vật trên thế gian run sợ trước
                  sức mạnh của mình. Chiếc máy bay đang bốc cháy hừng hực trước
                  mặt này, bỗng dưng biến thành cực kì nhỏ bé, tựa như vụ nổ
                  mạnh có tính hủy diệt sau đó cũng không quan trọng gì.

                  Tự nhiên tùy ý vung kiếm, nhân kiếm hợp nhất, cuối cùng quy về
                  1 trảm.

                  Vạn vật trên thế gian đều vỡ nát dưới một kiếm này..

                  Ở bên ngoài, đám người nam tử lãnh khốc số 2 thản nhiên đứng ở
                  trước máy bay, nhìn khoang máy bay đang hừng hực cháy.

                  “Ầm ầm!” Nổ lớn rút cục xảy ra. Cả cái máy bay nổ tung thành
                  mấy đoạn. Động cơ trên cánh bắn tung lên bầu trời, vô số mảnh
                  nhỏ bốc cháy hóa thành mưa lửa, bắn tung tóe ra bốn phía.

                  Nhân viên chữa cháy dưới mặt đất đều bị luồng khí do vụ nổ
                  phát ra đánh bay, chật vật ngã trên mặt đất.

                  Mà đám nam tử lãnh khốc số 2 lấy hai tay bảo vệ mặt, nửa bước
                  cũng không lùi.

                  Số 7 số 8 thực lực hơi yếu, sau khi bị luồng sóng không khí
                  đánh ngã, lập tức như một con cá nảy lên đứng thẳng dậy. Động
                  cơ cực lớn văng lên bầu trời rơi xuống tan nát tại chỗ cách
                  nam tử lãnh khốc số 2, phát ra tiếng nổ vang trời, mảnh vỡ bắn
                  ra như mưa lửa đầy trời. Khuôn mặt nam tử lãnh khốc số 2 không
                  có cảm xúc gì. Hắn khẽ lấy tay lau tàn lửa trên vai, hờ hững
                  không nhìn tất cả xung quanh.

                  Con mắt của hắn, chỉ nhìn lên không.

                  Trên bầu trời, có một con rồng lửa thật dài…

                  Con rồng lửa này xuyên thấu qua tất cả các mảnh vỡ bắn ra do
                  vụ nổ. Nam tử lãnh khốc số 2 nhìn thấy vậy, trong con người
                  lập tức lộ ra một vẻ kích động cùng mừng như điên… Nam tử luôn
                  sáng tạo kì tích kia đã đi ra. Hắn không chỉ thắng lợi trở về
                  hơn nữa lấy thân hóa rồng, ngự không mà đến… Thể gian, có ai
                  có thể giống như hắn?

                  “Ta không phải bị hoa mắt chứ?” Nhân viên chữa cháy phát hiện
                  một con rồng lửa to lớn xẹt qua trên bầu trời, thế như vua giá
                  lâm thiên hạ, thần uy vô cùng.

                  “Trời ạ. Điều này sao có thể!” Cũng có người phát ra tiếng
                  than sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.

                  Rồng lửa trên bầu trời biến mất. Một người lửa từ trên trời
                  giáng xuống. Tại khi đám người nam tử lãnh khốc số 2 xông lên
                  bảo hộ thì thấy sau khi lửa tắt. Một nam tử thân hình kim sắc
                  lóng lánh, đang từ trong mưa lửa đầy trời, bước tới trước mặt.

                  Phía sau, máy bay lại phát nổ. Lửa cháy ngút trời.

                  Chờ khi làn sóng khí qua đi, tất cả phát hiện nam tử lóng lánh
                  kim quang kia không còn thấy bóng đâu nữa.

                  Hắn là người hay là thần? làm sao thoáng qua lại biến mất
                  được? Rồng lửa giữa không trung là thật hay ảo giác? Nam tử từ
                  trên trời giáng xuống là ai? GIữa lúc mọi người đang ngờ vực
                  vô căn cứ thì Lục Minh dưới sự yểm hộ của đám người nam tử
                  lãnh khốc số 2, cùng Ôn hinh phu nhân và Avrile đã lên ô tô.
                  Hắn chưa kịp mở miệng, Avrile nước mắt đầy mặt đã nhào vào
                  trong lòng. Bên kia, Ôn Hinh phu nhân khẽ lau nước mắt, lại
                  hướng hắn bày ra nụ cười vui mừng…

                  Nam tử lãnh khốc số 2 ngồi vào vị trí tài xế. “Hô” lái xe đi.

                  “Văn kiện cùng quốc bảo đâu?” Nam tử bốn mắt kia trợn mắt há
                  mồm mà nhìn tất cả màn này. Hắn thật sự không thể tin được vào
                  hai mắt của mình, bỗng nhiên nhớ tới quốc bảo.

                  “Nhiều chuyện”! Số 3 tóm nam tử bốn mắt kia, đưa hắn lên một
                  chiếc xe khác.

                  “ Ngay cả 30 giây cũng không tới. Chẳng lẽ văn kiện đặc thù
                  cùng quốc bảo đã được tìm về?” Nam tử bốn mắt mừng như điên
                  nói.

                  “Câm miệng…” Số 4 lái vỗ một cái lên đầu của hắn hừ nói: “Nghe
                  đây. Việc duy nhất ông cần làm là ngồi xuống!”

                  Ngoại trừ số 5 phụ trách xử lý đối ngoại lưu lại. Còn lại toàn
                  bộ đội viên của Đặc Cần tiểu đội đều lên trên xe, theo đuôi
                  Lục Minh rời khỏi. Quan viên phụ trách chỉ huy còn muốn mở
                  miệng. Số 5 vỗ vỗ vai hắn, bống nhiên lộ ra khuôn mặt tươi
                  cười: “Chúc mừng ông. Ông đã lập cong lớn! Máy bay gặp rủi ro
                  nhưng dưới sự chỉ huy quyết đoán của ông cùng toàn bộ nhân
                  viên ở sân bay ko để ý bản thân, cố hết sức cứu người, toàn bộ
                  máy bay không một ai tử vong. Năng lực kiệt xuất cùng tác
                  phong gặp nguy không loạn của ông xứng đáng được biể dương.
                  Nếu như ông đem chuyện thủ trưởng cấp 3 cũng quên mất. Vậy thì
                  hoàn mỹ.” Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được
                  copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Lục Minh không để ý đến việc xử lý phía sau như thế nào. Việc
                  này tại xã hội hài hòa, kết quả đều là như nhau.

                  Trở lại Bạch Lộ, chúng nữ còn không biết máy bay gặp rủi ro.

                  Chỉ là Lục Minh đi đã rất lâu không thấy trở về. Các nàng Niếp
                  Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai, Nhan Mộng Ly đều chờ trong
                  sảnh. Xe dừng lại. Các nàng còn chưa tới mở rộng cửa. Lục Minh
                  đã ôm Ôn Hinh phu nhân trở lại. Niếp Thanh Lam vừa nhìn thấy
                  quần áo Ôn Hinh phu nhân ướt đẫm. Cánh tay còn có vết bẩn,
                  cũng biết đã xảy ra chuyện, liền đưa tay tiếp lấy nàng.

                  Chờ khi Lục Minh đem lại Avrile ôm quay về. Mọi người nhìn
                  thấy mỹ nhân tóc vàng này bây giờ thực sự là so được với sói.

                  Cái trán bị thương, tóc dài tả tơi. Quần áo cũng bị phá nghiền
                  nát. Tay, chân, mặt mũi đều dơ bẩn, không khỏi đều cùng cả
                  kinh kêu lên: “Xảy ra chuyện gì?”

                  “Để cho anh nghỉ ngơi một chút…” Lục Minh về tới trong nhà ấm
                  áp. Trước sự mệt mỏi do tiêu hao chân khí cùng tinh thần căng
                  thẳng nghiêm trọng tạo thành, thoáng cái đã nổi lên. Tâm tình
                  thả lỏng, hắn vừa mới buông Avrile ra. Nặng nề mà ngồi trở lại
                  trên sô pha, liền nhắm mắt ngã ra một cái đã khò khò ngủ…

                  Hắn ngả người ra, vừa vặn trượt chân vào trong lòng của Ôn
                  Hinh phu nhân. Đầu gối lên bộ ngực sữa của nàng. Điều này làm
                  cho nàng hơi có chút xấu hổ.

                  Có điều nhìn thấy hắn mệt đến ngủ khò khò, trong lòng Ôn Hinh
                  phu nhân cảm động gấp bội, không nhịn được giơ tay ôm hắn. Yêu
                  thương vuốt ve khuôn mặt hắn, lau đi nước mưa còn đọng trên
                  mặt…

            Chương 397
            Móng vuốt sói tập kích mông
            Nguồn: Vip.vandan
            Đả tự: RedCrystal - Lương Sơn Bạc


            Nội dung thu gọn
                  Lục Minh tỉnh lại, phát hiện đã là sáng sớm, bên ngoài đã
                  không còn mưa nhỏ, chỉ có một đoàn ánh sáng mặt trời chiếu vào
                  bên trong, đúng là như tâm tình vui sướng bây giờ của Lục
                  Minh… Avrile không có việc gì, Ôn Hinh phu nhân cũng không có
                  việc gì, mình còn xen vào việc của người khác đem văn kiện cơ
                  mật trở về, thậm chí còn trong nguy cảnh, nhân phẩm bạo phát
                  đột phá cảnh giới huyền diệu. Hắn vừa muốn đứng lên, chợt phát
                  hiện ra bên người có hai nàng. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng
                  Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)

                  Bên trái là cô gái nhỏ Giai Giai này, nàng ghé vào bên người
                  mình, ngủ say sưa… Bên kia, Lục Minh khẽ kéo chăn, ngạc nhiên
                  vì mỹ nhân ghé nửa vào trên người, lại là Nhan Mộng Ly, nàng
                  luôn luôn xấu hổ, làm sao to gán dám ngủ ở bên người mình như
                  vậy chữ?

                  Lục Minh khẽ động, Nhan Mộng Ly hình như có cảm ứng: “ân”,
                  hàng mi dài khẽ run vài cái, cuối cùng chậm rãi mở mắt, tỉnh.

                  “Đáng tiếc”! Lục Minh trong lòng thầm than kêu tiếc, lúc đầu
                  muốn thừa dịp Nhan Mộng Ly ngủ say, lén hôn nàng một cái,
                  không nghĩ tới nàng tỉnh nhanh như vậy. Để loại bỏ xấu hổ, Lục
                  Minh lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Nhan Mộng Ly cũng không
                  biết Lục Minh đã tỉnh, nàng từ từ đứng lên, mặc ngọc ửng đỏ mà
                  đem cánh tay ôm Lục Minh thu lại, nhìn bốn phía không có ai,
                  lại thấy Giai Giai chưa tỉnh, gan to lên, cúi xuống hôn trộm
                  Lục Minh một cái. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế)
                  " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Sau đó cấp tấp nhổm lên, hai tay che lại con mắt, mặt đỏ bừng
                  chạy đi.

                  Tuy rằng nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng trong lòng
                  cũng vui vẻ, cảm giác ngủ cùng anh ấy thật là thoải mái, có
                  điều là, điều này không thể cho mọi người biết, bằng không sẽ
                  không còn mặt mũi đi gặp người.

                  Tối hôm qua, nàng thừa lúc mọi người ngủ, lén đi xem hắn. Lúc
                  đầu thầm nghĩ len lén hôn hắn một cái rồi trở về. Lúc sau,
                  chẳng biết sao lại muốn hảo hảo nằm trong lòng hắn một hồi.
                  Muốn một phút đồng hồ như vậy, thế đã cảm thấy mỹ mãn. Không
                  nghĩ tới, lại ngủ quên, ngủ thẳng tới sáng sớm. May mà hắn
                  cùng Giai Giai chưa tỉnh, cũng không biết. Bằng không sẽ mắc
                  cỡ chết người… Nhan Mộng Ly nhìn ra ngoài cửa không có ai, khả
                  ái lè ra lưỡi nhỏ, nhón mũi chân, như con mèo nhỏ chuồn đi về
                  phòng mình.

                  Trong lòng Lục Minh thật cao hứng. Nhan Mộng ly muội muội hôn
                  mình.

                  Hắn rất chắc chắn. Điều này không phải nằm mơ!

                  Phỏng chừng nằm mơ cũng không thể tốt như vậy đi? Lục Minh
                  trong lòng đắc ý, tóm eo nhỏ đem thân thể Giai Giai ôm sát
                  vào. Cúi đầu tại trên cái trán nhỏ trắng xinh của nàng mà nhẹ
                  nhàng ấn hôn một cái, đem vui mừng cùng ngọt ngào cũng chia sẻ
                  với nàng.

                  Giai giai cùng lúc bình thường vẫn ngủ rất trầm như thế. Không
                  có tỉnh lại. Nhưng Lục Minh ôm nàng một cái, thâm thể trái lại
                  có phản ứng, hơi giãy dụa một chút. Điều chỉnh tư thế thoải
                  mái, giống như bạch tuộc ôm qua. Ôm nàng, cảm thấy ôn nhu như
                  ngọc trong ngực, trong lòng Lục Minh phi thường thư sướng. Có
                  vợ tình nồng làm bạ bên người như thế này. Như vậy ăn ở thế
                  này, chồng còn cầu gì hơn?

                  Nếu như Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, cũng có thể giống như
                  Nhan Mộng Ly cùng Giai Giai len lén đến ngủ cùng mình như vậy.
                  Vậy thì quá tốt.

                  Lục Minh trong lòng nghĩ loạn tùng bậy, trong đầu hiện lên ảnh
                  cười của các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ,
                  Nhan Mộng Ly, đều là thản nhiên mà cười của, cuối cùng còn
                  hiện lên Ôn Hinh phu nhân tại khi mình trở về đêm qua thì bày
                  ra nhị cười…

                  Ôn Hinh phu nhân, nhỡ kỹ hương khí của nàng trên giường phi
                  thường đặc biệt, phi thường dễ chịu.


                  Chẳng biết lúc nào, còn có cơ hội ngửi tiếp?

                  Tâm tình Lục Minh thả lỏng, tứ chi xòe ra, bất tri bất giác
                  ngủ đi.

                  Lại tỉnh lại, Lục Minh thấy Giai Giai đang vểnh cái mông nhỏ
                  bé xinh xắn lau nhà tại trước giường, nàng ăn mặc quần áo
                  mỏng, phía dưới là quần thể thao trắng toát, cái mông nhỏ tại
                  tư thế khom lưng, rất tròn rất mượt, khả ái gợi cảm, Lục Minh
                  không nhịn được vươn vuối sói, hướng tới cái mông nhỏ của
                  nàng, đồng thời giơ tay nhẹ nhàng ddwatj lên phía trên, đắc ý
                  xoa một cái.

                  Giai Giai bị hắn đánh lén lại càng hoảng sợ, quay đầu lại,
                  thấy tên sói Lục Minh này đang cười xấu xa, lập tức mặt ngọc
                  ửng đỏ, ngay cả cái cổ nhỏ nhắn cùng đều nóng rần lên.

                  Kỳ thực thì đánh lén giống như vậy, Lục Minh đã không phải lần
                  đầu tiên, nhưng nàng vẫn là không chịu nổi mấy chuyện xấu của
                  hắn.

                  “Đừng hồ đồ!” Giai Giai cho hắn một cái trợn mắt, cái cử động
                  này làm tăng thêm tính hờn dỗi tiểu cô nương của nàng, làm cho
                  tâm tình Lục Minh vô cùng sảng khoái, cười ha ha lên.

                  Giai Giai thấy Lục Minh còn muốn đứng dậy ôm mình, vội vàng
                  chạy trốn, cây chổi lau nhà trong tay cũng vứt không thèm
nhìn.

                  Một hồi sau, nàng xấu hổ đi tới, lại tiến đến nhặt lên chổi
                  lau nhà, tiếp tục lau.

                  Có điều là, Lục Minh ở trước giường, lại xoay người ẩn núp,
                  giống như hắn là một con cọp rình ăn thịt người, nàng luôn
                  luôn cách xa hắn hơn ba mét. Lục Minh gọi nàng qua, Giai Giai
                  dựng thẳng lên một ngón trỏ (ngón giữa thì hay hơn =.=), khẽ
                  hừ: “Nhỏ giọng, đêm qua nữ vương Avrile khóc đến thương tâm,
                  mới vừa ngủ không lâu, đừng đánh thức (chỗ này có chữ “liễu”
                  chả hiểu gì nên bỏ đi _ _”). Anh muốn đứng lên sao? Em đi àng
                  bữa sáng cho anh!”

                  “Anh muốn ngủ lại giấc, không muốn rời giường!” Lục Minh lấy
                  hai tay để gối đầu, hắn cảm thấy buổi sáng lười biếng nằm ở
                  trên giường như vậy, thực sự là quá thoải mát.

                  “Nếu như không muốn rời giường, em giúp anh cầm giấy bút ký
                  cùng máy vi tính tới, anh lên mạng nhìn đi, tối hôm qua tin
                  tức bay đầy trời, còn nói có rồng lửa xuyên không, còn nói có
                  kim sắc thần nhân đến trái đất, nói chung tin tức về anh rất
                  nhiều.” Giai Giai bưng cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.

                  “Lúc đó không ai chụp ảnh sao?” Lục Minh nghe xong, trong lòng
                  hơi kinh hãi.

                  “Không, mọi người chạy trối chết còn không kịp, ai còn nhớ
                  chụp ảnh. Hơn nữa phóng viên cùng với mọi người cũng không cho
                  là thật, chỉ cho rằng trong mắt hành khách được cứu xuất hiện
                  ảo giác, hoặc là tâm lý quá khát vọng cứu vớt tạo thành, không
                  ai tin tưởng.” Giai Giai hì hì cười, nàng thực sự đưa cho lục
                  minh giấy bút cùng máy vi tính: “Đại anh hùng phải ủy khuất
                  rồi, tuy rằng anh mới là đại anh hùng cứu người, nhưng mà trên
                  này lại không đề cập đến anh, nếu không phải còn có chuyện
                  rồng lửa cùng kim sắc thần nhân, anh quả thực chính là không
                  có xuất hiện qua, ngẫm lại, em cũng cảm thấy ủy khuất thay
                  anh…”

                  “Anh chịu ủy khuất rồi, em mau tới an ủi anh một chút đi.” Lục
                  Minh giang hai cánh tay ra, muốn ôm Giai Giai.

                  Giai Giai trốn một cái, Lục Minh lập tức nhảy dựng lên, giống
                  như sói nhào về phía bầy dê vậy, đắc ý cười, mắt thấy dê con
                  chạy không thoát, đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, cây ớt
                  nhỏ Ôn Nhu kia tiến vào.

                  Tới muốn nhẹ tay khẽ bước đến trộm Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn,
                  vừa nhìn thấy cái lều nhô cao phía dưới quần của Lục Minh hở
                  ra, giống một cây đại bấc đánh về phía Giai Gia, không khỏi
                  phát ra một tiếng thét chói tai: “Biến thái a!”

                  Lục Minh rát không nói gì, mình cùng Giai Giai là một đôi tình
                  lữ đang đùa giỡn, tiểu nha đầu ngươi lảm nhảm cái khỉ gì a.

                  Thấy tình lữ đang *** thì phải lặng lẽ đóng cửa, hô biến thái
                  cái gì! Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được
                  copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Cái này gọi là tình thủ… Quên đi, nàng còn nhỏ, căn bản hông
                  hiểu những điều này… Lục Minh mang theo chút căm tức, một lần
                  nữa quay về trên giường nằm dài, buồn chán lăn trên mặt chăn.
                  Giai Giai thấy “chuyện tốt” của Lục Minh bị Ôn Nhu đánh vỡ,
                  bưng cái miệng nhỏ nhắn lén cười, bại hoại, mới sáng sớm đã
                  khi dễ mình, nên hắn bị Ôn Nhu kêu biến thái.

                  Nàng ngẫm lại Lục Minh vừa rồi giương nanh múa vuooits nhào
                  qua, nếu như không có Ôn Nhu đánh vỡ, bây giờ, có lẽ hắn đã
                  đem mình đè trên mặt đất rồi đi?

                  Vừa nghĩ điều này, tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai
                  nổi lên hai đám mây đỏ.

                  Phía sau vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Giai Giai nhìn lại,
                  là Ôn Hinh phu nhân cùng Avrile.

                  Nàng vội vàng dọn cái ghế, vốn định để cho các nàng nói chuyện
                  cùng Lục Minh nhưng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn cùng vào, hơi
                  do dự, liền lưu lại không đi.

                  “Thế nào? Tốt chứ? Tối hôm qua con làm ta cực kỳ hoảng sợ”. Ôn
                  Hinh phu nhân ngồi ở trên ghế, giơ tay nhẹ nhàng xoa cái trán
                  của Lục Minh, mỉm cười nói: “Dường như không có việc gì, ta
                  còn tưởng rằng con muốn ngu hai ba ngày giống như lần trước
                  đó!” Ôn Nhu ở phía sau nàng thầm hừ, hắn đâu có việc gì, vừa
                  rồi còn giống như đại sắc lang đuổi theo Giai Giai tỷ, nếu
                  mình không đến nhanh, bây giờ Giai Giai tỷ phỏng chừng đã bị
                  hắn ăn tươi.

                  “Cảm ơn, tôi biết, anh nhất định sẽ đến…” Avrile nhắc lại
                  chuyện tối hôm qua, con mắt của nàng còn có chút hơi đỏ lên.

                  Có điều là trước mặt các nàng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn,
                  nàng không có nhào vào lòng Lục Minh giống như tối hôm qua.

                  Cũng không có giống người phương Tây gặp mặt là ôm hôn, mà là
                  ngồi vào mép giường, dùng bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng
                  nắm lấy bản tay to của Lục Minh. Lục Minh vừa nhìn thấy tóc
                  nàng tựa hồ cắt qua, hóa ra là chỗ tóc bị cháy nên cắt, chỉ là
                  thái dương còn dán một cái băng nho nhỏ, tinh thần nhìn qua,
                  phi thường không sai, chỉ chỉ vào vết thương của nàng nói:
                  “Thế nào, vết thương còn chưa có tốt sao?”

                  “Đã tốt rồi, thuốc rất thần kỳ, nhưng da non tương đối mềm
                  mại, màu sắc cũng không giống, cho nên dán trước bôi thuốc rồi
                  lại dán.” Avrile mấy tháng không gặp, tiếng Hán đã lưu loát
                  hơn rất nhiều.

                  Lục Minh vừa nhìn thấy Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn tới, ngồi
                  xuống, đem cái vali màu đen có chút bị cháy xém biến ra.

                  Ngay cả mật mã cũng lười phá giải, trực tiếp ba một cái mở ra.

                  Bên trong còn có một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, có thể thấy
                  một cái túi da trâu, bên trong lấy ra không phải là văn kiện,
                  mà là một viên hạt châu kì quái.

                  “Là kĩ thuật điêu khắc?” Lục Minh định thần hướng bên ngoài
                  hạt châu mà nhìn, phát hiện trên mặt nó có khắc chi chít đầy
                  chữ Hán, mặt ngoài lại làm như hoa văn, vật nhỏ này chính là
                  văn kiện cơ mật mà hơn 31 đặc công hi sinh tính mạng mới lấy
                  được sao? Trên mặt nó viết cái gì a? Lục Minh đang chuẩn bị
                  đưa hạt châu cho Niếp Thanh Lam, bảo nàng giao cho quốc gia,
                  không nghĩ tới Niếp Thanh Lam xua tay nói: “Trương lão Lô lão
                  suốt đêm gọi điện, bảo giao cho anh bảo quản. Bọn họ nói thứ
                  này là bí mật trọng đại của quốc gia, là bị kẻ phản bội trong
                  nội bộ đánh cắp ra, đáng sợ nhất là , cơ mật trọng đại này bị
                  người đánh cắp sau hơn một tháng mới phát hiện ra, cho nên,
                  bọn họ cảm thấy trước nên quét sạch nội gián, có lẽ ở trong
                  tay của anh là an toàn nhất.”

                  “Bọn họ đem ta trở thành tủ sắt…” Lục Minh toát mồ hôi, có
                  điều thứ này chỉ là một hạt châu, cũng không ngại lắm.

                  “Một kiện quốc bảo khác là cái gì?” Cảnh Hàn đối với bảo vật
                  lại có hứng thú nhất.

                  “Không biết, anh cũng không tìm thấy kiện bảo vật kia, chẳng
                  lẽ nó đã trong vali?” Lục Minh vừa nhìn cái vali rỗng tuếch,
                  nào có cái bảo vật gì?

                  “Tên kia nói quốc bảo cùng văn kiện cơ mật đặc thù ở cùng một
                  chỗ, không có khả năng sao lại không có!” Niếp Thanh Lam cũng
                  cảm thấy kì quái, cái rương này vừa mở ra, chẳng lẽ quốc bảo
                  đã sớm bị người ta đánh tráo?

                  “Đáy cái rương này hình như có chút cổ quái.” Cảnh Hàn giơ tay
                  nâng lên nhẹ nhàng tách chúng nữ ra, chúng nữ thấy có cửa, đều
                  qua nhìn xem.

                  Không nghĩ tới, phía dưới cũng đồng dạng trống không/

                  Giữa lúc mọi người thất vọng nghi hoặc, Cảnh Hàn lại dùng ngón
                  tay nhẹ nhàng vê một cái, tựa hồ đem vật gì nhấc ra vậy… Nàng
                  làm gì? Chẳng lẽ có cái tóc người gì sao? Chúng nữ đang kì
                  quái, bỗng nhiên Lục Minh kinh ngạc sợ hãi kêu lên: “Mẹ nó,
                  đây là chủy thủ, cái chuôi chủy thủ này lại có thể là trong
                  suốt!”

                  Lục Minh xuất ra một sợi tơ, ngón tay hướng Cảnh Hàn nhẹ nhàng
                  phóng ra.

                  Chúng nữ thấy sợi tơ khẽ bay ra rơi xuống, bỗng nhiên bị vật
                  gì đó chặn lại, đứng giữa không trung, hai bên chậm rãi rơi
                  xuống, sau đó dưới sự nhìn kỹ của mọi người, hai bên như một
                  cái kéo vô hình cắt đứt đoạn, sợi tơ bị cắt thành ba đoạn,
                  ngưng lại một chút ở giữa không trung, hai bên đầu sợi tơ,
                  tiếp tục chậm rãi rơi xuống. Lục Minh cho rằng mọi người còn
                  chưa thấy rõ, biến ra cái chén, hướng trong tay Cảnh Hàn vẩy
                  ra một ít nước.

                  Nhất thời, một thứ hình dạng thanh chủy thủ hiện ra.

                  Cực mỹ cực mảnh, tựa như không có gì.

                  Một giọt nước trong lúc nhanh chóng rớt xuống từ trên chủy
                  thủ, thì thân chủy thủ kia tựa hồ còn như bị một chút trọng
                  lượng làm trầm xuống, hơi rung động.

                  “Chủy thủ sắc bén trong suốt… Quả nhiên là bảo bối!” Niếp
                  Thanh Lam lúc đầu đối với bảo vật cũng không thèm để ý, nhưng
                  bây giờ vừa nhìn lại, phát hiện chuôi chủy thủ này đúng là
                  thần kì, nếu như dùng nó tới ám rát, tin tưởng đó thực sự là
                  thiên hạ đệ nhất hung khí.

                  “Anh nhìn xem đây là cái chủy thủ gì!” Cảnh Hàn đem chủy thủ
                  đưa cho Lục Minh, nàng biết, trên thế gian nếu như còn có
                  người biết chủy thủ trong suốt này gọi là gì, như vậy khẳng
                  định là Lục Minh. Tại dưới sự nhắc nhở cẩn thận của chúng nữ,
                  Lục Minh tiếp nhận cái chuôi chủy thủ trong suốt này, mới vừa
                  vào tay, trong óc lập tức thoáng hiện lên tên, làm cho hắn
                  không khỏi thất thanh la hoảng lên: “Ngư Tràng?”


            Chương 398
            Bàn tay của sói tà ác
            Nguồn: Vip.vandan
            Đả tự: RedCrystal - Lương Sơn Bạc


            Nội dung thu gọn

                  Lục Minh vừa có cảm giác tỉnh lại, phát hiện bên gối có mùi
                  hương khí lưu, mỹ nhân lại chẳng biết đã đi đâu,

                  Giai Giai nàng chạy đi đâu rồi?

                  Lúc đầu Lục Minh tưởng đi tắm, không nghĩ tới chờ hồi lâu,
                  cũng không thấy nàng đi ra, hơn nữa vận công vào tai vừa nghe,
                  trong phòng tắm căn bản không có âm thanh gì.

                  Cửa mở ra nhẹ nhàng, Cảnh Hàn giống như một cái bóng tiến đến,
                  tay nhỏ bé đưa ra, không để ý Lục Minh đang trần truồng, cúi
                  xuống tới, thấy một đóa hồng hoa nở rộ trên giường, bàn tay
                  nhỏ bé đánh nhẹ lên người Lục Minh một cái: “Sao anh lại để
                  cho Giai Giai xuống bếp? Nàng phải là hảo hảo nghỉ ngơi, mới
                  sáng sơm bắt nàng đi, anh cũng quá kỳ cục!”

                  Lục Minh kinh ngạc, hình như Giai Giai thường chạy xuống bếp
                  như vậy đi?

                  “Ngày hôm nay em có việc, ngày mai đi thôi!” Cảnh Hàn hừ một
                  chút, lắc mình đi ra ngoài.

                  Nàng đương nhiện không phải có cái ý nghĩ ghen tỵ gì. Hơn nữa
                  đã sớm chuẩn bị cho tốt, nàng chỉ là thương cảm Giai Giai. Vừa
                  làm cô dâu, mình lại mang Lục Minh đi. Có điều là thương cảm
                  người khác, nàng không nói nên thành lời. Mặc dù vậy, dưới
                  khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại tràn đầy tình cảm ấm áp không
                  giống người thường. Lục Minh hơi kinh ngạc, lại chợt thấy cảm
                  động ấm áp. Thật tốt, Lãnh mỹ nhận này cũng có lúc núi băng
                  tan chảy.

                  Năm phút sau, Giai Giai mặc áo ngủ, bưng một cái bát điểm tâm
                  tiến đến. Thấy Lục Minh đã tỉnh, hì hì cười: “Vốn muốn cho anh
                  một cái ngạc nhiên!”

                  Lục Minh thấy bước chân của tiểu ny tử có chút run rẩy. Hẳn là
                  vẫn còn đau đớn, lại sớm rời giường, làm cho dáng nàng đi cùng
                  bình thường rất khác nhau. Lục Minh trong lòng thật là kì
                  quái. Nàng vừa phải chịu đau đớn khi phá thân. Làm sao có thể
                  đứng lên làm điểm tâm cho mình chứ? Thân thể nàng vẫn rất nhu
                  nhược, so với Hoắc Vấn Dung cũng không bằng. Hoắc yêu nữ làm
                  xong tới ngày thứ hai. Ngủ một ngày mới có thể đứng lên. Không
                  nghĩ tới Giai Giai nàng có thể nhịn đau như vậy.

                  Mặc dù tối hôm qua rất dịu dàng, số lần làm cũng kém so với
                  Hoắc Vấn Dung một ít. Nhưng Lục Minh thiếu chút nữa cho rằng
                  Giai Giai phải nằm trên giường hai ba ngày.


                  Không nghĩ tới, nàng lại có thể đứng dậy làm bữa sáng cho
mình.

                  “Còn đau không?” Lục Minh mang chút đau lòng khẽ hôn lên trán
                  nhỏ của nàng.

                  “Đau một chút, không có việc gì, em nghỉ ngơi một chút là tốt
                  rồi.” Giai Giai ngọt ngào hôn lại Lục Minh một cái, lại nhẹ
                  giọng nói: “Anh đi tắm rửa đi, không đánh răng thì không thể
                  ăn, mau đi đi, phải nhanh lên, chỉ chốc lát sau là bánh trôi
                  sẽ nguội mất.”

                  “Làm bánh trôi có cái ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Lục Minh có
                  chút kì quái, mới sáng sớm đã đứng lên chạy vào làm bánh trôi,
                  khẳng định có cái phong tục truyền thống gì đó?

                  “Bánh trôi, chính là tượng trưng cho vợ chồng mới cưới cấu
                  thành gia đình nhỏ, bao quanh tròn tròn, ngọt ngọt, ngon ngon,
                  cùng tục lệ đêm tân hôn vợ chồng uống rượu giao bôi là như
                  nhau.” Mặt ngọc của Giai Giai hơi hiện lên đỏ ửng, thấp giọng
                  dịu dàng nói: “Cái bánh trôi này, cũng có ý chúc phúc nhiều
                  con cháu! Anh không cần phải để ý, ăn nhiều hơn mấy cái là
                  được.” Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy
                  từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Chờ Lục Minh vội vã hướng phòng tắm mà tắm xong chạy ra, Giai
                  Giai đã đen tấn ga trải giường nhuộm hoa hồng kia giấu đi rồi
                  thay cái mới. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) "
                  được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Nàng dịu dàng đút cho Lục Minh mấy cái bánh trôi, lại lấy xiên
                  ở trong tay hắn, ăn hai cái.

                  Giờ tay sờ bụng, mặt mày rạng rỡ gật đầu: “Hy vọng sau này
                  sinh cho anh một đứa bé thật ngoan!”

                  Lục Minh mừng rỡ: “Chỉ ăn bánh trôi thì tác dụng gì, để anh nỗ
                  lực một chút đi!”

                  Hắn khẽ di động, Giai Giai sợ đến vội vàng xua tay: “Không
                  được, em thực sự không được, để cho em nghỉ ngơi, nếu không,
                  anh đi tìm Dung tỷ.” Lục Minh mang chút yêu thương ôm người vợ
                  nhỏ này, khẽ hôn lên đôi môi của nàng: “Hù dọa em thôi, vậy
                  anh cũng không đi, chỉ ở bên người vợ nhỏ của anh! Ăn bánh
                  trôi xong rồi, lên trên giường nghỉ ngơi một chút đi!”

                  “Ân!” Giai Giai thấy Lục Minh dịu dàng chăm sóc đối với mình
                  như vậy, ngọt ngào ngã vào trong lòng của hắn, tùy hắn ôm lấy,
                  đưa vào trong lòng.

                  Kế tiếp, tại trong lòng của người yêu, an tâm mà ngủ, thẳng
                  đến buổi trưa, mới tự nhiên tỉnh lại.

                  Nàng quay đầu, nhìn lại phát hiện Lục Minh ở bên người, còn
                  Tiểu Đậu Đậu đang nằm sát bên ngực của hắn. Tiểu tử kia không
                  biết tới lúc nào, ngủ đến chảy dãi. Giai Giai nhìn thấy, trong
                  lòng bỗng nhiên phát lên một loại từ ái của người mẹ, khẽ vuốt
                  Lục Minh, cũng khẽ vuốt Tiểu Đậu Đậu. Ăn no rồi ngủ, thân thể
                  cảm thấy khá, ngoại trừ khi rời giường đóa hoa nhỏ còn hơi có
                  chút khổ sở, tựa hồ không còn đau như sáng sớm nữa… Cái thứ đồ
                  tồi của Lục Minh thật sự là quá khủng bố, may mà hắn rất dịu
                  dàng, bằng không cả mạng nhỏ cũng đều sẽ bị hắn cướp mất.

                  Sau khi nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi cửa, phát hiện Ôn Nhu đang ở
                  bên ngoài dò xét, tựa hồ muốn tiến đến, lại có điểm do dự.

                  “Làm sao vậy?” Giai Giai kỳ hỏi.

                  “Tiểu Đậu Đậu có phải ở trong phòng của chị hay không? Nó đang
                  ngủ? Vậy không có việc gì!” Ôn Nhu kỳ thực muốn đi vào cửa, có
                  điều nghĩ thầm, vạn nhất thấy Lục Minh đặt ở trên người Giai
                  Giai làm cái chuyện cảm thấy khó xử kia, nên nàng Ôn tiểu thư
                  này liền quá xấu hổ, cho nên rất là do dự.

                  Giai Giai xuống đến đại sảnh, chúng nữ đều kì quái nhìn nàng,
                  tựa hồ kỳ quái làm sao nàng lại đi ra, làm sao lại không hảo
                  hảo mà nghỉ ngơi.

                  Khi nàng muốn đi vào phòng bếp hỗ trợ thì Nhan Mộng Ly vội
                  vàng chạy qua.

                  Nhan Mộng Ly kéo Giai Giai ngồi xuống, mang chút hổ khuyên
                  nhủ: “Ngồi, chị ngồi đi, nếu như muốn ăn cái gì bảo chúng ta
                  tới làm là được, hơn nữa, Ngô mẫu cũng ở đay, nàng làm một bữa
                  lớn, chúng ta còn chuẩn bị đi gọi chị đó!”

                  Thấy chúng nữ đều có dáng vẻ quan tâm thân thiết, trong lòng
                  Giai Giai nổi lên một trận cảm động.

                  Mình không có mẫu thân thương yêu mình, nhưng có chồng dịu
                  dàng che chở mình, cũng có chúng nữ tình như chị em, tại đây
                  trong đại gia đình này, mình không có bị xa lánh cùng khinh
                  thường, trái lại đã được bảo vệ vô cùng. Mình tranh trước một
                  bước cùng Lục Minh kết hợp, làm cô dâu của hắn, mọi người
                  không có tức giận, không có đố kị, trái lại, còn phi thường
                  quan tâm mình.

                  Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn này, nàng bởi vì mình mà hoãn lại thời
                  gian tầm bảo vốn đã định trước.

                  Niếp Thanh Lam bình thường là một cuồng nhân trong công việc,
                  ngày hôm nay không đi làm, cũng ở lại trong nhà, tuy rằng cái
                  hành động này không giúp được mình cái gì, nhưng là một mảnh
                  tâm ý.

                  “Em không sao, không quá đau, chỉ có một chút chút, bây giờ
                  không có vấn đề gì rồi.”

                  Giai Giai vừa nói, trên mặt chúng nữ đều hiện lên đỏ ửng, có
                  điều là nàng lại hiểu được lời an ủi của mình, vậy nói không
                  quá đau đó là giả.

                  Đồ tồi của Lục Minh, tất cả mọi người đều đã xem qua, to lớn
                  như thế, đâm xuống đóa hoa nhỏ yếu như vậy, bị xỏa xuyên qua,
                  không đau mới là lạ.

                  Từ dáng đi mang chút khác lạ của Giai Giai, có thể biết nàng
                  nhất định rất đau.

                  Mọi người hiểu rõ, chỉ là người vợ nhỏ này vì hạnh phúc vẫn
                  rất nhẫn nại, lại sợ mọi người lo lắng, mới cố ý nói không
                  đau. Chúc Tiểu Diệp bắt mạch cho Giai Giai, khẽ gật đầu: “Thân
                  thể không có việc gì, nhưng em phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Bên
                  kia, Niếp Thanh Lam đưa cho Giai Giai chén nước, khuôn mặt
                  xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng lộ ra vẻ mỉm
                  cười, tựa hồ muốn nói lời chúc mừng.

                  Chúng nữ hàn huyên hồi lâu, lúc đầu tất cả mọi người có chút
                  xấu hổ, cố gắng không đề cập tới chuyện của Giai Giai, nhưng
                  lại không kìm được lòng hiếu kì.

                  Vài thứ mọi người nghĩ, hết lần này tới lần khác lại không mở
                  miệng được. Sau đó, Avrile đi vào, vừa nhìn Giai Giai, liền
                  khoa trương cho nàng một cái ôm: “Chà, ngày hôm nay em thật
                  xinh đẹp, quả thật giống như một nàng công chúa!” Một cái vuốt
                  mông ngựa của người tây Dương, lại làm cho trong lòng của Giai
                  Giai tràn đầy vui mừng, ha hả cười nói: “Avrile nữ vương mới
                  đẹp, tôi không thể như công chúa.”

                  “Phải gọi thiếu gia xuống ăn không?” Ngô mẫu thực sự làm một
                  bàn lớn thức ăn, nàng mang chút vui mừng hỏi Giai Gia.

                  “Tôi xuống rồi.” Lục Minh vác Tiểu Đậu Đậu trên vai, từ trên
                  lầu một đường chạy xuống tới, vừa đùa Tiểu Đậu Đậu làm vang
                  lên tiếng cười như chuông bạc vang vọng không dứt.

                  “Tay phải của anh làm sao có chút kỳ quái?” Cảnh Hàn liếc mắt
                  qua, vô ý nhìn. Nàng đi tới, kéo tay phải của Lục Minh, Lục
                  Minh mới phát hiện cánh tay phải của mình, làm sao có chút văn
                  ấn kỳ quái? Chúng nữ hiếu kì vây quanh xem, phát hiện kim sắc
                  ấn nhàn nhạt này giống như long văn, vô cùng kỳ ảo, tuy rằng
                  mới chỉ là một chút văn ấn, lại phi thường tuyệt vời, tựa hồ
                  từ trong kinh mạch mà hiện ra.

                  Trong lòng chúng nữ tán thưởng không thôi, cả đám lại nhìn về
                  phía Giai Giai, cảm thấy nguyên nhân này là bởi vì nàng.

                  Giai Giai cũng không biết, ngạc nhiên lắc đầu.

                  Đừng nói là Giai Giai, Lục Minh cũng ở trong hồ đồ.

                  Chúng nữ suy đoán, đây là bởi vì Giai Giai luyện thành tầng
                  thứ nhất “Phượng Hoàng Hồng Trang Quyết” của con dâu Lục gia,
                  cho nên khi nàng cùng Lục Minh kết hợp, liền trong vô hình đối
                  với hắn sản sinh ra ảnh hưởng, tại trên cánh tay phải hắn
                  luyện thành Kim Cương Tý hiện lên long văn. Trước đó, Hoắc Vấn
                  Dung bởi vì không tu luyện, cho nên hắn cùng Lục Minh hoan hảo
                  nhiều lần, cũng không có bất luận cái di tượng gì.

                  Vừa nghĩ như vậy, tim chúng nữ không khỏi đập bịch bịch.

                  Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Chúc Tiểu Điệp còn có Nhan Mộng Ly,
                  đều mong muốn mình tu luyện đến mức càng cao hơn, như vậy
                  khẳng định đối với Lục Minh đề thăng lớn hơn nữa. Thảo nào
                  Trầm tỷ thà rằng ở lại nhà, chịu khổ tương tư cực kì thống
                  khổ, đều phải tu luyện đến cực cảnh. Giai Giai chỉ là luyện
                  thành tầng thứ nhất, trên cánh tay phải của Lục Minh cũng đã
                  hiện lên long văn, nếu như luyện đến tầng thứ 2, thứ ba, hoặc
                  là giống như Trầm Khinh Vũ tu luyện đến cực cảnh, như vậy
                  chẳng phải là có thể làm con trồng hoàn chỉnh hiện ra sao?

                  Bây giờ còn không rõ long văn này hiện lên là do cái nguyên
                  nhân gì, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng chúng nữ tin
                  tưởng, này khẳng định là trợ giúp lớn nhất đối với Lục Minh!

                  Lục Minh nỗ lực nhớ lại, lúc đó khi mình tiến vào trong cơ thể
                  của Giai Giai, đích xác có cảm thấy một loại năng lượng nghịch
                  lưu mà lên, nhưng lúc đó cảm quan kích thích, lại rất sợ Giai
                  Giai thống khổ, không có quá để ý đến những thứ này, chỉ lo
                  hôn môi Giai Giai, trấn an sự thống khổ của nàng… Chẳng lẽ Kim
                  Cương Bất Hoại Chi Thể hoàn mỹ của mình, còn cần tới loại biện
                  pháp này mới có thể chân chính hoàn thành? Lục Minh thật muốn
                  hỏi mẹ, có điều là loại sự tình này có chút xấu hổ, hắn cảm
                  thấy, hay là lén gọi điện thoại cho Trầm Khinh Vũ tốt hơn, có
                  thể nàng biết cũng không biết chừng.

                  Chúng nữ đã sớm gấp gáp theo sát Trầm Khinh Vũ báo cáo tin tức
                  tốt.

                  Lục Minh thấy trò chuyện không có phần mình, không thể làm gì
                  khác hơn là cùng Tiểu Đậu Đậu cùng nhau chạy đến phòng bếp
                  trộm đồ ăn, Avrile theo tiến đến cười hì hì nói: “Chúc mừng!
                  Có điều là vì sao muốn cùng nàng làm vào tối hôm qua? Có phải
                  là bởi vì mị lực gợi cảm của tôi hay không?” Nàng trong lòng
                  cho rằng Lục Minh là bởi vì nàng ngủ làm cho hắn đánh lén, dẫn
                  lên lửa dục,c uối cùng mới đi tìm Giai Giai phát tiết. Truyện
                  "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn
                  Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  “Đỏm dáng!” Lục Minh toát mồ hôi, cùng nàng cũng không có chút
                  quan hệ nào, lúc đó đối với nàng chỉ là nổi lên sắc tâm, cùng
                  với tình sâu nồng nàn có quan hệ gì sao?

                  “Tôi biết người hán đều rất kín đáo, giữ ở nội tâm, anh hẳn là
                  sẽ không thừa nhận nhưng đó là sự thực.” Avrile cười hì hì.

                  “Avrile tiểu thư nói cái gì? Là muốn học nấu ăn sao?” Ngô mẫu
                  nghe không hiểu tiếng anhm không hiểu ra sao.

                  Chờ khi Lục Minh đi ra ngoài, các nàng Cảnh Hàn cùng Niếp
                  Thanh Lam đã sớm cùng Trầm Khinh Vũ kết thúc trò chuyện, khuôn
                  mặt nhỏ nhắn cả đám đều mang chút ửng đỏ.

                  Lục Minh muốn hỏi, các nàng trăm miệng một lời nói không nói
                  chuyện với anh!

                  Nhan Mộng Ly thừa dịp Lục Minh ngồi xuống, chạy nhanh ghé vào
                  lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh, em làm quần áo cho anh xong
                  rồi, đề em đưa cho anh, có điều là, bây giờ anh không được
                  mặc, chờ sau khi rời khỏi đây lại mặc.”

                  Thấy bộ dạng thần bí của tiểu ny tử này, Lục Minh phỏng chừng,
                  nàng làm quần áo cho mình, không nên là bộ trang phục tình
                  nhân cùng nàng lần trước kia như nhau chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro