Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra thì ngày đầu tiên Quan Tử Cần vào ở, đã rất an phận ngủ trong túi ngủ mà tự mình đã chuẩn bị, tuy nhiên vẫn không phát huy được công dụng của nó. Không cần nghĩ cũng biết, Đồng Thư Nhã 'cưng' hắn như vậy, làm sao nỡ lòng nào cho hắn ngủ dưới đất.

"Nhưng mà........tướng ngủ của tôi thật sự rất kém" Đại nam sinh ở thời kỳ thanh xuân , rất ghét bị người cùng giới tựa như gấu Koala đem mình ôm cả đêm như thế, vì vậy, các anh trai luôn đem hắn quăng đến quăng đi, không một người nào muốn ngủ cùng với hắn.

Đã bị qua vài lần bài học, cô hẳn là nên học theo các anh trai, đem hắn quăng đi ra ngoài mới phải.

"Không sao cả, tôi đã quen" Này không phải là an ủi hắn, mà là thật sự thói quen, qua nhiều lần tôi luyện, thật sự đã luyện thành cho dù trời sụp xuống dưới vẫn có thể ngủ đến không biết gì. Đã không còn như lúc ban đầu, bị quấy nhiễu đến cả đêm không ngủ được.

Năng lực thích ứng đối với hoàn cảnh của con người thật là kỳ diệu, hoặc là nói do năng lực thích ứng lẫn nhau của bọn họ rất kỳ diệu, sau vài lần đồng giường cộng chẩm (cùng giường chung gối), cho dù đã lâm vào trạng thái ngủ, cũng có thể dựa vào nhau điều chỉnh ra tư thế hài hòa nhất để ngủ, có khi là hắn tựa vào trước ngực cô, có khi thì cô nằm lên vai hắn, vô luận ngủ như thế nào, cánh tay hắn nhất định sẽ ôm lấy eo cô.

Hiện tại cô cảm thấy, cùng hắn đồng giường cộng chẩm đúng là không tệ, thời tiết thật lạnh, ôm nhau ngủ thì càng thêm nhiều ấm áp nha!

Lần này té xe, làm cho cô đi lại bất tiện gần hai tháng, Quan Tử Cần ôm vào ôm ra, đem cô chăm sóc đến một giọt nước cũng không dính. Khi cô rốt cuộc cũng thoát ly hàng ngũ trở ngại chân tay nhân sĩ, liền chủ động mở miệng hẹn hắn: "Muốn đi uống nước hay không?"

" Hả, chị muốn đi?" Cô bị té còn không sợ nha? Êm đẹp một cái ước hội, lại bị hắn làm hỏng, hắn cho rằng cho mặc dù cô không tức chết, thì khi nghe nhắc đến nước ngọt chắc cũng sẽ trở mặt, cho nên hắn đều không có mặt mũi nào nói ra, không nghĩ tới cô vẫn còn kiên trì muốn đi đến đó!

"Dĩ nhiên a, còn muốn ăn cá nướng, uống canh cá,...... cậu, mời, khách"

"Được, được, được" Hắn vui vẻ vội vàng gật đầu, thiếu điều quên chính mình là ai.

Lần này, cô từ phía sau thân mật ôm lấy hắn, cảm giác được hắn thẹn thùng.

"Chuyên tâm lái xe, không cho phép lại làm tôi té" Cả người đau điếng vẫn còn ghi ở trong óc, cô vội vã cảnh cáo.

"........ Tôi biết".

Trong khoảng thời gian chân cô bị thương này, cô ngẫu nhiên sẽ đối với hắn làm một chút hành động nhỏ thân mật, bởi vì trong sự kiện té xe đến đau điếng cả người lần này, khiến cho cô cảm thấy con người đôi khi quá ngây thơ cũng không phải là một chuyện tốt.

Nào có người nào bị con gái ôm chút liền té xe! Không tôi luyện hắn thật tốt, để cho hắn thói quen sự thân cận của cô, lỡ như lúc hôn môi hắn, chẳng phải sẽ muốn chảy máu mũi?

Cho nên lợi dụng lúc thời kỳ bị thương, bắt hắn ôm đi, cô thỉnh thoảng sẽ ngồi trên đùi hắn, thỉnh thoảng lại gần sát hắn, tựa vào vai hắn, ngẫu nhiên còn ôm eo của hắn, tựa vào trong lòng hắn ngủ.........(Kế hoạnh đào tạo chồng của chị thật là quá hay a~~)

Haiz, có đôi khi cô còn thật hoài nghi, rốt cuộc là hắn đang theo đuổi cô hay là cô đang theo đuổi hắn đây? Nhìn thế nào cũng giống như cô so với hắn còn hào phóng chủ động hơn rất nhiều a!?

Cho dù chân bị thương đã lành hẳn, Quan Tử Cần vẫn như cũ ngủ ở trong căn nhà trọ nhỏ của cô, bây giờ không có hắn ngủ bên cạnh, cô ngược lại cảm thấy không quen, ngủ không được ngon lắm!

Cuối kỳ thi mấy ngày qua, hắn ở chỗ cô học bài, một người ngồi ở bàn học, một người thì nằm ở trên giường, phần lớn thời gian, bọn họ đều tập trung vào sách giáo khoa, rất ít khi nói chuyện với nhau.

Đọc được một đoạn, cô nhìn về phía bàn học, phát hiện Quan Tử Cần căn bản không có nhìn sách, mà nhìn cô chằm chằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn gần nhất có vẻ tâm tự trùng trùng nha!

Người này giống như là một tờ giấy trắng vậy, có tâm sự gì tất cả đều biểu hiện ra ở trên mặt, đều không cần phải đoán cũng biết được.

"Tử Cần, cậu đang nghĩ gì?"

"Cái kia....... Học tỷ sắp tốt nghiệp...."

"Ừ, đúng rồi."

"Tôi còn hai năm......." Dù chăm chỉ thế nào, vẫn đuổi không kịp cô. Sau khi cô tốt nghiệp, thì khoảng cách lại càng xa hơn.....

Trước kia, học cùng một trường, chọc giận cô, còn có thể mặt dày mày dạn đi theo phía sau cô. Sau này tốt nghiệp, khoảng cách, cuộc sống, toàn bộ đều không giống với, mà hắn bây giờ, ngay cả theo đuổi cô cũng không dám nói ra miệng, nếu cô gặp được đối tượng có điều kiện tốt hơn thì làm sao bây giờ?

"Học tỷ......... Sau khi chị tốt nghiệp, có tính toán gì không?"

Hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này? Trì độn!

Đồng Thư Nhã giật mình chợt hiểu ra, thì ra trong khoảng thời gian này hắn là đang đi lộ tuyến thanh niên u buồn.

"Tử Cần, tôi muốn thi vào sở nghiên cứu."

"Hả?"

"Tôi nói, tôi muốn thi vào sở nghiên cứu của trường chúng ta, ở lại cùng với cậu". Hắn còn hai năm, cô muốn ở lại hai năm vào nghiên cứu sở, thời gian vừa vặn.

Cô đã sớm dự tính hết thảy tốt lắm.

"Thật vậy chăng?" Bỏ lại sách giáo khoa, cả người nhào tới ôm cô.

"Thật sự, tôi nói rồi sẽ chờ cậu".

Đúng, cô nói qua! Học tỷ không lừa hắn, mặc dù hắn theo đuổi rất ngốc, rất rùa bò, nhưng cô lúc nào cũng rất có kiên nhẫn một mực đợi chờ.

Hắn rất cảm động, dường như đè nén không được bài hát cách mạng của thanh niên một lời nhiệt huyết, rốt cuộc cũng có dũng khí tuyên cáo: "Học tỷ, tôi muốn theo đuổi chị".

"Được, cậu cứ theo đuổi" Đồng Thư Nhã dở khóc dở cười, không dám nói với hắn, khi hắn mới vừa rồi phác đi lên ôm lấy cô, hại cô đụng vào tủ của đầu giường, làm hại cái ót cô đau quá.......

"Chị phải chờ tôi, không thể để người khác theo đuổi mất đó" Vẻ mặt hắn nghiêm túc.

"Ừ, tôi sẽ không, cậu yên tâm" Cô nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt mặt hắn.

Tên ngốc này, ở trường học nhiều con gái thích hắn như vậy, hướng hắn tỏ tình, hắn một người lại một người, luôn luôn nghiêm túc nói với người ta: "Tôi thích Đồng Thư Nhã học tỷ, tôi muốn theo đuổi cô ấy".

Chuyện của hắn, không có bất kì chuyện gì có thể giấu giếm được cô. Hắn đối với cả thế giới tuyên cáo như vậy, cô còn không hiểu hay sao?

Hắn thật sự rất ngốc, nói muốn theo đuổi cô, thì liền toàn tâm toàn ý, hoàn toàn nhìn không thấy những người khác, điều kiện của cô không tính là tốt nhất, cũng không phải đẹp mắt nhất, nhưng hắn vĩnh viễn vẫn cố chấp kiên trì: "Tôi cảm thấy học tỷ xinh đẹp hơn......."

Người này khi đã thích một người, những người con gái khác trong mắt hắn đều như không khí, không dư sức lực để để mắt tới. Cô không muốn chờ hắn thì còn muốn chờ ai?

"Học tỷ......" Cô dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, hắn rất muốn làm xằng bậy với cô nha......

"Ừ?" Cô dịu dàng đáp lại.

"Cái kia......" Hắn dừng một chút "Nếu bây giờ tôi nói muốn hôn chị, chị có hay không......... một chưởng cho tôi té xuống dưới?" Hay là đem hắn đá xuống giường? Nghe nói cô học Taekwondo học được rất ra trò nha........

Loại sự tình này còn muốn hỏi?

Cô chau mày: "Cậu sợ? Sợ thì hãy biết điều một chút buông tay".

Lúc này làm vậy........ chắc là sẽ bị đi?

Nhưng mà..... thật sự rất muốn hôn a...... Cô dịu dàng như vậy, xinh đẹp như vậy.......

Mặc kệ, bị đá thì bị đá!

Hắn bất cứ giá nào, miệng liền trực tiếp chạm lên môi cô, bất kể cô muốn đạp hay muốn đá! Hắn chấp nhận!

Ư......... tay đang choàng trên cổ hắn, là tay của cô sao? Không có ý đẩy ra hắn hôn, ngược lại ôm thật dịu dàng, được cổ vũ, lại càng liều chết không buông tay, mật mật thiếp thiếp dán lên môi của cô.

Đời này chưa từng cùng cô gái nào thân mật qua như thế, hắn khẩn trương đến tắt thở, chỉ biết ngốc nghếch hôn cô, bốn cánh môi ma sát, triền miên, san sẻ độ ấm cho nhau.

Hôn xong rồi, nhận mệnh chờ chịu hình phạt.

" Quan Tử Cần, kỹ xảo hôn môi của cậu thật kém". Cô thành thật nói ra.

"....." Xấu hổ, đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, đừng quá soi mói có được không?

Đồng Thư Nhã cười khẽ, dịu dàng vén sợi tóc trước trán hắn "Sẽ có nhiều thời gian để tiến bộ".

Không đợi được đến bạt tay trong dự đoán, hắn hơi ngoài ý muốn.

Còn có nhiều thời gian để tiến bộ ý tứ là...... là nói hắn lần sau còn có thể 'Luyện tập' sao?

"Tử Cần, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi" Ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói.

Dù sao cô cũng không trông mong nhận được cái gì gọi là kỹ xảo hôn môi cao siêu, ở phương diện này, bọn họ có thể cùng nhau mò mẫm học tập rồi cùng trưởng thành.

Buổi sáng thức dậy, nhìn cô nằm ở trong khuỷu tay hắn ngủ xinh đẹp vô cùng, vẻ mặt say ngủ kia thật sự rất mê người, làm cho hắn nhịn không được suy nghĩ vẩn vơ........

Nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, nhiệt huyết sôi trào.

Vì thế hắn nhịn không được, hướng về phía đôi môi mềm mại kia nhanh chóng hôn một cái.

Đồng Thư Nhã vừa thức dậy, chỉ thấy mặt của hắn đỏ giống như một quả hồng, nhìn đông nhìn tây chính là không dám nhìn cô.

Là làm chuyện gì trái lương tâm sao?

Buổi sáng hắn còn phải xếp hàng đi thi, buổi chiều cô mới thi, có thể nhàn nhã đợi từ từ sẽ đến.

Kỳ quái chính là, người nào đó ăn no rồi, cũng sửa soạn xong xuôi hết, chính là đông sờ tây hoảng vẫn chưa chịu ra cửa.

"Sắp chín giờ, Tử Cần" Cô vừa bôi tương hoa quả ăn điểm tâm, vừa lên tiếng nhắc nhở cái tên sáng nay trông thật khác thường, rõ rằng tiết thứ hai còn có cuộc thi.

"Nha" Hắn sờ sờ khăn choàng cổ, muốn quàng lên.

"Hôm nay không lạnh, không cần quàng khăn choàng cổ"

Vì thế hắn buông ra khăn choàng cổ, nghĩ nghĩ, đi rót nước.

"Buổi sáng hôm nay cậu đã uống đến ly thứ năm" Bộ muốn uống đến bể bàng quang sao?

"Ưm" Thế hắn đi Toilet tốt lắm, có thể thuận tiện đánh răng luôn.

"Cậu mới vừa rồi không phải đã đánh rồi?" Nếu cô nhớ không lầm, sáng nay đã đánh răng ba lần đi?

Hắn thật sự rất quái lạ.

Chờ hắn đánh răng xong đi ra, cô định mở miệng hỏi hắn "Cậu rốt cuộc......."

Hắn bất ngờ hành động, bước lên trước dùng sức hôn lấy cô.

Hôn xong, lập tức lặng lẽ dời chân, gây chuyện xong bỏ trốn.

"Ai......" Cô há mồm, còn đầu hắn thì cũng không dám quay lại nhìn chạy mất.

"Tôi chỉ là muốn nói cho cậu, miệng cậu bị dính tương hoa quả dâu ....." Cô đối với tự nói thì thào với không khí.

Sáng nay hắn ở trước mặt cô đi qua đi lại, là vì cái này? Muốn cho cô một cái kiss say goodbye?

"Đầu heo?" Cô thì thào cười mắng.

Nghỉ hè qua đi, hắn lên năm ba, cô cũng thuận lợi thi vào sở nghiên cứu, hai người vẫn như cũ giống như cá gặp nước, bọn họ ở trường cùng tiến cùng ra, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của cô.

Tất cả mọi người ở trong trường, cơ hồ không ai không biết bọn họ là một đôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro