Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Đại tướng quân giờ đây đều ngập trong sắc đỏ, trên khuôn mặt hạ nhân đều hiện lên vẻ vui mừng.

Đại tướng quân của họ quanh năm chinh chiến trên sa trường, lập ra biết bao nhiêu công trạng, ba tháng trước người vừa thắng trận trở về, đứng trước mặt Hoàng thượng xin cưới tiểu thư nhà họ Tần.

Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng hạ nhân bàn tán ồn ào về hôn lễ này, ai cũng nói họ xứng đôi, ai cũng nói tiểu thư Tần Tố hạnh phúc. Nhưng mấy ai biết, vào đêm thành thân giữa hai người họ đã có chuyện.

Cẩn Du vừa mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy thê tử đang ngồi trên giường, tự nhiên lại bối rối: "Tần tiểu thư... ừm, là thê tử mới đúng."

Tần Tố nghe thấy tiếng y, lập tức giở khăn trùm đầu lên, oán hận nhìn hắn: "Tại sao vậy?"

Cẩn Du ngơ ngác: "Sao là sao?"
Tần Tố tức giận ném khăn trùm xuống đất: "Sao ngươi lại cưới ta? Ta và ngươi vốn chẳng gặp nhau mấy lần. Người ta yêu là Tam điện hạ, vốn dĩ hai tháng nữa trong cung có đợt tuyển phi cho huynh ấy... Nhưng ngươi lại phá hỏng tất cả."

Cẩn Du tiến đến nhặt chiếc khăn trùm bị nàng vò nhăn nhúm lên: "Ta... không biết chuyện này."
Nếu ta biết thì sẽ không...

Mắt thấy y tiến lại gần, Tần Tố cảnh giác lùi vào trong góc giường: "Không được qua đây! Không được chạm vào ta."

Cẩn Du lắc đầu cười khổ: "Ta không làm gì cả, mũ đội đầu nặng như thế... nàng sẽ khó chịu."

Tần Tố mặc cho y tháo tháo gỡ gỡ mấy cây trâm trên đầu mình xuống, dùng giọng nói không mặn không nhạt: "Đừng tưởng đối xử tốt với ta thì ta sẽ xiêu lòng."

Cẩn Du cười đáp lại, "Ta sẽ đợi đến khi nàng thích ta."
"Ngươi nằm mơ đi."

---------------------------
Tần tiểu thư lúc nhỏ cùng phụ thân tới hoàng cung lại vô tình cứu được một cậu bé suýt chết đuối. Lúc lôi đầu cậu ta lên bờ, nàng cốc đầu hắn hai cái, dùng cái giọng con nít dạy đời hắn: "Đồ yếu đuối! Vô dụng!"

Nha hoàn bên cạnh méo mặt: "Tiểu thư..."

Thằng bé bị nàng gõ đầu đứng ngơ ngác, đôi mắt do rơi xuống nước mà đỏ lên lúc này trông vô cùng tội nghiệp. Tần Tố thấy vậy tưởng hắn khóc lóc nhõng nhẽo, lại tiến lên bẹo hai má hắn, nàng dùng sức rất lớn khiến hai má hắn đỏ lên: "Cái đồ nhõng nhẽo này, nín mau! Đàn ông con trai không biết bơi, lại còn mít ướt làm sao mà cưới vợ được hả?"

Hắn uất ức hô lên một tiếng: "Đau."

Tần Tố không vì thế mà buông tay, nàng càng ra sức hơn: "Biết đau hả? Vậy sao này ngươi phải mạnh hơn như vậy mới không bị người ta ăn hiếp, biết không? Biết không hả?"
Hắn cụp mắt xuống, "Biết rồi."

Tần Tố nghe hắn nói thì vui vẻ buông tay, mỉm cười hài lòng. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến nàng hắt xì một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi: "Mau, mau về thay đồ, lạnh chết rồi!"

Hắn đứng ngây người một lúc, cô bé này đến rồi đi nhanh như cơn gió khiến hắn có cảm giác không thực chút nào, mãi đến khi tên hầu cận của hắn khẽ gọi, hắn mới hoàn hồn, ủ rũ nói: "Ta còn chưa kịp hỏi tên nàng ấy..."
Cô bé chạy được môt đoạn thì quay sang hỏi tì nữ bên cạnh: "Ngươi biết tên nhõng nhẽo đó là ai không?"

Tì nữ đi theo nàng cũng chỉ là một cô bé lớn hơn nàng bốn tuổi, thế nên cũng mù mờ: "Chắc là Tam hoảng tử, phủ của ngài ấy gần nơi này..."

Cô bé vui vẻ cười lẩm bẩm: "Thì ra là Tam hoàng tử, tam hoàng tử."

--------------------------------

Tần Tố tỉnh lại trong cơn mơ, nàng ngồi dậy đưa mắt nhìn khắp phòng, ánh mắt dừng lại thân hình một người đang mặc hỉ phục nằm gục đầu bên bàn ngủ gật, đôi mày y khẽ nhíu lại.
Tần Tố cảm thấy có chút xót xa nhưng thực sự nàng không muốn ngủ cùng người mà mình không yêu. Bất giác nhớ lại câu nói của Cẩn Du trước khi nàng ngủ, Tần Tố lắc đầu cười. Sẽ chẳng thể nào thay lòng, tình cảm nàng dành cho Tam hoàng tử đã khắc sâu tận tim rồi, không biết đã bao lâu rồi, ba năm, năm năm, hay mười năm? Ngay cả nàng cũng chẳng nhớ rõ, nàng chỉ biết khoảnh khắc cứu chàng lên, nhìn chàng khóc khi bị nàng ức hiếp, nàng đã thề với lòng cả đời chỉ gả cho mình chàng.

--------------------------------------
Do sống trong quân doanh đã lâu nên khi trời còn chưa sáng hẳn, Cẩn Du đã tỉnh giấc ngồi dậy dụi mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Tần Tố vẫn còn đang ngủ. Đêm qua mải mê suy nghĩ, đến tận khuya nàng mới chợp mắt được.

Cẩn Du nhẹ nhàng bước lại gần giường, nhìn nàng hồi lâu, bàn tay đầy vết chai sần nâng lên khẽ vuốt ve mái tóc nàng, động tác rất nhẹ rất nhẹ. Tần Tố trở mình, y vội giật tay lại rồi lùi ra sau mấy bước. Y sợ nàng ghét bỏ mình.
Lúc Tần Tố tỉnh dậy, đã thấy Cẩn Du thay một bộ đồ khác ngồi bên bàn. Nàng vén váy bước xuống giường, lục lọi tìm con dao nhỏ nàng giấu tối hôm qua. Lưỡi dao sắc bén còn chưa kịp cứa vào tay đã bị hất văng ra, Cẩn Du mặt mày lạnh tanh hỏi: "Làm gì vậy?"
Tần Tố hơi ngạc nhiên vì vẻ mặt này của y, vội nói: "Cắt tay, nếu lát cung nữ đến dọn dẹp không thấy vết máu trên giường, người ta sẽ nghĩ ta là hạng con gái lăng loàng..."

Cẩn Du nghe nàng nói thì hiểu ra, không nói không rằng cứa lên tay y một đường, cũng không quay đầu lại nói: "Mai mốt đừng tự làm tổn thương mình thế này."

Tần Tố im lặng không nói.

-------------------------
Trong kinh thành có lễ hội lớn, Tần Tố cùng hạ nhân lẻn ra ngoài chơi, vừa ra đến cửa, còn chưa kịp vui mừng đã thấy Cẩn Du đi tới.

"Ta đi với nàng. Bên ngoài nguy hiểm."
Tần Tố bực bội: "Nhưng ta không thích đi với ngươi."

Cẩn Du: "Nhưng ta muốn đi theo nàng."

"Ngươi!!!", Tần Tố giậm chân, sau đó xoay người bỏ đi, "Không được đi gần ta quá!"

Đó vốn chỉ là lời nói của nàng khi tức giận, ai ngờ tên đó lại làm thật, đi cách xa nàng một đoạn.

"Đồ ngốc."
Lễ hội rất đông người nên chẳng mấy chốc nàng bị cuốn theo dòng người, đến khi được Cẩn Du lôi ra ngoài, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Tần Tố lục lọi trên người tìm khăn tay định lau mồ hôi nhưng không biết nó rơi ở đâu rồi.

Cẩn Du nhìn nàng ngập ngừng một lát như muốn nói điều gì.

Tần Tố rất nhanh bắt lấy tay áo Cẩn Du, ra sức lau.

Cẩn Du: "..."

Nhìn khuôn mặt đỏ tận mang tai của chàng, Tần Tố cười ha hả: "Có thật chàng là Đại tướng không vậy? Đỏ mặt hả?"
Nói xong nàng còn chọc chọc vào mặt chàng mấy cái, Cẩn Du mất tự nhiên đầy tay nàng ra, ho một tiếng.
Buổi tối khi về nhà, Cẩn Du ngồi thừ người, tay sờ lên ngực áo lấy ra chiếc khăn tay nàng đánh rơi trên phố ra. Cười ngây ngô.

------------------

Ngày hè buồn chán, Tần Tố cùng hạ nhân làm món chè hạt sen thơm mát. Lúc ăn gần xong, Cẩn Du cũng vừa về, chàng ngồi xuống trước mặt nàng nhìn nàng ăn không chớp mắt.

Tần Tố bị nhìn như thế thì không được tự nhiên, đập y một cái: "Nhìn gì? Không có phần cho ngươi."

Cẩn Du vẫn tiếp tục nhìn nàng.

"..."
Đấu được một lúc, Tần Tố chịu thua, nàng hỏi: "Muốn ăn hả?"

Cẩn Du gật đầu.

"Nhưng hết rồi."

Cẩn Du nhìn nàng, rồi nhìn sang chén chè nàng đang ăn dở, rồi lại nhìn nàng.

Tần Tố bị sặc, "Ngươi... muốn ăn? Chén này?"

Cẩn Du gật đầu.

"Không sợ bẩn hả? Ta ăn rồi."

Cẩn Du lắc đầu.
Tần Tố thở dài hết cách đành phải lấy muỗng tống vào miệng y, Cẩn Du lúc ăn vẫn không rời mắt khỏi nàng.
Tần Tố chịu hết nổi, quăng muỗng xuống, dùng tay bẹo má y, "Nhìn, nhìn, nhìn, nhìn cái gì? Có tin ta đập chết ngươi không?"

Bàn tay nàng mềm mại, chạm vào mặt y khiến tim y lệch nhịp, mặt đỏ lên.

Tần Tố: "..."

"Thôi được rồi, mai ta sẽ nấu cái khác cho ngươi ăn. Không được nhìn ta nữa. Đồng ý không?"
Bỗng nhiên nàng thấy khuôn mặt Cẩn Du nghiêm túc lại, hàng mày chau lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ăn chè hạt sen nhưng sẽ không được nhìn nàng.

Mà nhìn nàng lại không được ăn.

Quả thực y không biết chọn cái nào.

------------------------
Cuộc sống an nhàn của họ trôi qua được một năm, tháng trước quân Liêu lại ngang nhiên hoành hành, thân là Đại tướng Cẩn Du nhận lệnh dẫn quân ra dẹp loạn.

Trước ngày đi, Tần Tố kéo chàng vào phòng, nói: "Nhất định phải tự quay về, biết không?"
Cẩn Du nhìn nàng chăm chú. Tần Tố bẹo má y, hỏi lại: "Nghe không?"

"Đã biết."

"Chỉ cần chàng về chàng muốn gì ta cũng cho."

Không phải nàng không tin vào năng lực của y, nhưng nghe đám nô tỳ nói, quân Liêu nổi tiếng hung hãn, không chừa thủ đoạn để thắng nên nàng hơi lo.

Nghe nàng nói thế, mắt Cẩn Du sáng lên: "Thật không?"

"Thật."

"Ta muốn ăn chè hạt sen."

"Được. Khi về ta sẽ nấu ba nồi cho chàng ăn."

"Ta muốn áo bào mới."

"Xì, không đợi chàng nói, ba ngày trước ta đã bắt đầu may rồi. Khi chàng về
Xì, không đợi chàng nói, ba ngày trước ta đã bắt đầu may rồi. Khi chàng về chắc chắn sẽ có áo mới mặc ngay, không chỉ một bộ đâu mà năm bộ luôn."

"Ta muốn... khụ... lên giường với nàng..."

"..."

Tần Tố lại bẹo má y, lắc lắc mấy cái, "Học ai mà nói mấy lời này thế?"

"Thuộc hạ ta nói, trước khi lên đường là phải lên giường."
"..."

"Ta còn muốn..."

Tần Tố vội ngắt lời y, "Đủ rồi, chàng muốn ước một lần cho đã luôn hả?"

Cẩn Du buồn bã, cụp mắt xuống.

Tự nhiên Tần Tố thấy không nỡ, nâng mặt y lên, y lại cúi đầu xuống, Tần Tố lại nâng lên.
"Nhìn này, muốn gì, nói đi, lần cuối đó."

Cẩn Du đột nhiên siết chặt lấy tay nàng, giọng nói trầm ấm vang lên: "Ta muốn, sau khi trở về nàng sẽ nói cho ta biết, rốt cuộc nàng đã chấp nhận ta chưa?"

Tần Tố gật đầu, "Được."

Đồ ngốc này... chấp nhận từ lâu rồi... vậy mà cũng không nhận ra.

------------------------

Không biết chinh chiến đã trải qua bao lâu...

Tần Tố đang ngồi may áo cho y trong phòng đợi ngày y quay về sẽ tự tay mặc nó lên cho y. Dù thế trong lòng nàng vẫn lo lắng không thôi, vội hỏi tỳ nữ bên cạnh: "Ngươi nghĩ xem Đại tướng quân khi về có thích không? Có mặc vừa không? Hành quân gian khổ, ta sợ y gầy đi..."
Tỳ nữ cười đáp: "Người yên tâm đi, chỉ cần là người may thì Đại tướng sẽ thích thôi."

Tần Tố ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục may.

       
                                          Cắt !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro