Chương 6: Em, và buổi trời lộng gió...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trong phút chốc, tiếng va chạm mạnh vang lên, đau đến xé lòng. Hai lon nước lăn lóc trên đường, còn em thì nằm dài bên cạnh chúng..."

"...Không kẻ nào đến, chỉ cầm chiếc điện thoại mà quay..."

"Người em lạnh, lạnh hơn cả tuyết mùa đông...Nhưng sao lạnh bằng lòng dạ kẻ ngoài nhìn tôi khốn đốn..?"

"...Tôi lúc nào cũng sợ mất em hết..."

...

Em, và buổi trời lộng gió..

Author: Yuuri Iwasaki
Note: Góc nhìn nhân vật thứ nhất - ba
    Shuu: gọi tên hoặc gọi "anh", xưng "tôi"
    Yuu: gọi tên hoặc "em", xưng "em"
Nhân vật phụ:
    Mari (nữ): là em họ của Shuu
                         gọi "cô" hoặc tên, xưng "em"
    Jay (Nam): bạn của Shuu
                           gọi "anh ta" hoặc tên, xưng "tôi"

Bối cảnh: 4 người đi thăm chị gái của Shuu (người từng giúp đỡ Shuu đưa Hắc Xà lên thành một bang lớn và có tiếng)

...

"Chị, tại sao chị lại làm bất lương?"

Em nghe giọng Mari nhẹ nhàng bên cạnh mình, cũng chẳng biết tại sao...Vì sao em lại làm bất lương? Vì em muốn bảo vệ điều mà em trân quý?

Mari kể rất nhiều cho em về Shuu, về thủ lĩnh bang Hắc Xà. Thật hổ thẹn khi em đã quên mất rằng anh ấy cũng chỉ mới 16 tuổi. Có ai mới 16 tuổi lại không khóc vì cái chết của người thân không?

Mặt yếu đuối của anh đã chìm xuống đáy đại dương. Để đến khi đêm về, để đến khi bầu trời và biển hòa làm một, thế gian lạc trong giấc ngủ và anh mới có thể trở về tìm một điểm tựa...

"Anh ấy không thể ngủ nếu như không có một thứ gì đó gắn bó bên cạnh từ nhỏ đấy. Một chàng trai yếu đuối nhỉ?" Mari khúc khích cười, bất lực và đầy yêu thương.

Và khi Mari nói rằng cô muốn giúp đỡ con người yếu đuối kia mỗi khi anh gặp rắc rối. Lúc đó em mới nhận ra, rằng khi chẳng còn chị, một người hiểu và luôn luôn hỗ trợ bên cạnh Shuu thay cho chị gái...thật sự vẫn luôn là Mari.

Nếu Jay là trái tim của Shuu, vậy Mari sẽ là lý trí của anh ấy, cho đến giờ vẫn không hề thay đổi...

Yuu bối rối nhìn Mari mời nước, em có một dự cảm tồi tệ. Nếu nó là một khối u, là tốt tính hay ác tính nhỉ? Yuu không biết, nhưng em biết tất cả đều tùy thuộc vào sự tồn tại của Mari.

'10 năm sau, Mari ở đâu?'

"...!!"

Em nghe phía đằng sau mình có tiếng rồ ga rất lớn, xé rách khung trời bình yên giữa em và cô gái nhỏ. Xen lẫn đó là tiếng hét trầm của ai đó. Một gã chở hắn ta trên con xe của mình, hai chiếc mũ bảo hiểm cùng chiếc gậy bóng chày lao nhanh trong gió hướng đến chỗ em. Nhưng có vẻ người ngồi sau không nhìn em thì phải-...

Yuu chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, em chỉ làm theo bản năng là quay người lại và ôm chặt Mari vào lòng. Đây là người mà Shuu trân quý, là người bạn của rất nhiều thành viên Hắc Xà, là một cô bé rất rất mạnh mẽ. Yuu chẳng biết hắn nhắm vào ai, nhưng ít nhất em không thể để cậu ta nhắm vào người này được.

Trong phút chốc, tiếng va chạm mạnh vang lên, đau đến xé lòng. Hai lon nước lăn lóc trên đường, còn em thì nằm dài bên cạnh chúng...

"Ê, lệch mục tiêu rồi kìa!"
"Chết tiệt! Con ả phá đám này, chạy đi, Shuu đang ra rồi."

Chúng bỏ chạy, bỏ chạy khỏi nơi có một cô gái sững người và một cô gái sắp đổ gục.

Yuu lờ mờ đưa tay lên đầu, cảm giác như vừa bị thứ gì đó đập mạnh vào đến nát bươm từ bên trong. Cái cảm giác này chân thật lắm, đến cả thân người em cũng ê ẩm chẳng thể của động nổi, thật đau nhức! Em còn ngửi thấy mùi máu gần mũi nữa, cái mùi tanh nồng chảy đầy mặt và trong khoang miệng, Yuu không thích điều này. Mặt em nhơ nhuốm máu, chất lỏng màu đỏ vẽ lên những giọt nước mắt đau lòng cho người con gái kia.

Quả không sai, tên khốn đó nhắm vào Mari..

Đầu Yuu choáng váng với những cơn đau, trên trán đầy mồ hôi khiến em chẳng nghĩ được gì thêm. Em cần phải nói cái gì đó với Mari. Nhưng Chúa ơi, đôi mắt em nặng trĩu như đã thức 4 ngày không ngủ vậy, Em cần được ngủ một giấc dài, một giấc ngủ sâu và tĩnh lặng.

Mari với nỗi lo bàng hoàng chạy đến bên em, khóc nhòe đôi mắt đến chẳng tìm được đôi tay đang dần tím tái kia ở đâu. Mari nâng em để dựa vào lòng mình, kìm sao cho nỗi lòng này đang dần tê liệt đây?

"Yuu-san?"

"Tỉnh lại đi Yuu-san à!!"

"Chị không được..không, không được...làm ơn tỉnh lại đi Yuu-san!!"

Mari cứ vậy mà lắp bắp, khóc mãi, tiếng gào khóc lạc giọng lấn át cả tiếng gọi từ đằng sau. Cô chẳng hề hay biết người nào đó chết lặng trước khung cảnh người thương...ra đi...

Điều duy nhất Yuu thấy mình giống với chị ấy...là đau đến chết...

...?

"Yuu...?"

Em đã đi mất...

Em đã đi mất rồi, trong một ngày đông lạnh lẽo với một lần hiếm hoi trời đổ nắng vàng trên mặt đường gai ốc. Vội vàng quá, giống như hồn 'ai đó'...

Đáng ra hôm nay phải thật yên bình, ấm áp chứ?

Tại sao lại thành như thế này...?

"Mari.." - tiếng Shuu bật run. Nói xong thì tiếng khóc của Mari cũng im lặng hẳn đi, chỉ còn lại từng tiếng nức nở ngắt quãng.

"Shuu, Yuu-san..chị ấy nặng quá, anh gọi Jay giúp em nhé? Dù sao, Jay cũng rất khỏe mà chị ấy thì nặng mất thôi, nhé anh?"

Giọng Mari cao vút, qua loa giấu giếm Shuu như thể anh là một thằng hề ngu ngốc. Mari đang cố thều thào cái gì trong khi thân thể của em đang nằm trong lòng bé nhỏ của cô?

Shuu muốn hét vào mặt người thân yêu đó những câu như vậy, gai độc và tàn bạo, như cách anh không bao giờ làm. Nhưng Mari đang khóc đến nhòe mắt, Shuu không thể làm như não anh gào thét được.

"Shuu à, anh đừng nhìn, đừng nhìn về hướng này mà...!!" - Mari dùng tấm lưng bé của mình chỉ muốn che đi Yuu, chỉ muốn Shuu đừng nhìn thấy.

"...Đã có chuyện gì..??"

"Thật ra thì, chẳng có gì đâu. Yuu-san nói mí mắt của chị ấy nặng quá, da người tím tái với sự mệt mỏi thường ngày, chị ấy thiếp đi trên lưng em khi em đang bận mua nước thôi. Và...chị ấy thả lỏng người, cơ thể rất nặng, cuối cùng là tụi em ngã ra như thế này, đập mạnh đến chảy máu." - Mari nhắm mắt, bật cười vào mặt mình vì sự cố không đáng có này. -  "Nên là nhanh lên anh ơi, Yuu-san..chị ấy đau lắm.."

Cái lạnh rát xương thấu vào da thịt họ, khiến họ đều bật khóc. Tâm trí họ...chật cứng.

"Jay, bế Yuu lên lưng tao đi!!"

Jay làm theo răm rắp, chỉ là đôi tay run rẩy vô cùng, chầm chậm đưa người kia lên lưng thủ lĩnh. Anh ta sợ em sẽ rơi, sợ thân thể hiện đang như mành treo chuông này sẽ nát bấy khi ôm em không vững. Càng sợ hơn, vì em là người mà Vua anh ta thương.

Đoạn đường đến bệnh viện không xa, nếu đi bằng xe cũng chỉ mất vài phút, chỉ là đã chẳng còn ai đủ tỉnh táo để nhận ra điều ấy..

Shuu cõng em trên lưng, thủ thỉ những điều mà bản thân anh còn chẳng rõ là đúng hay không-  rằng "Sắp tới bệnh viện rồi, em sẽ ổn thôi, sẽ không sao cả!"

Tai anh lõm bõm chỉ nghe thấy toàn tiếng nước, mắt mờ nhòe biến con đường quen thuộc ngày nào thành con đường xa lạ..

Và, mặc kệ nỗi sợ càng một to hơn, Shuu vẫn treo trên môi một nụ cười dịu dàng, đưa em bước qua những chậu cỏ vương mùi nắng trong ngày đông hiếm hoi này. Tuyết không phủ hết lên mọi nẻo đường, Shuu cũng bớt lạnh, nhưng mặt anh thì tím ngắt.

"Shuu, gắng gượng như này thì chút nữa anh sẽ ngã mất!"

Cả Shuu lẫn Mari, Jay cũng hương về mái tóc đen tuyền kia. Cùng một lúc, ngay lúc đó, nụ cười rạng rỡ nhất của hạnh phúc trên môi họ nở chói cả một vùng trời - đem mọi đau đớn của Yuu vứt biến đi xa, như thể em chưa từng chịu đựng cái gì...

"Yuu!!"

"Được rồi, em ở đây mà. Shuu à, xin lỗi nhé, người em không cử động được, đành làm phiền đến anh rồi. Rồi đến một lúc nào đó, anh nói cái gì em vẫn nghe theo luôn!"

Nếu như Shuu nói em đừng chết..?

Rồi một cơn đau mới ập đến với em, cái đau xuyên thủng vòm họng khát khô - mà chẳng có dòng nước nào thỏa khát cho nổi. Đôi môi em khạc ra máu...

"Yuu, đừng nói nữa, a-.."

"Shuu, nghe này, kẻ thù của anh, ban đầu hắn ta định nhắm vào Mari đấy, và anh sẽ trở thành kẻ cô độc nhất. Nghe em đi, anh đã mất nhiều thứ lắm rồi, hãy bảo vệ em ấy thật tốt vào, đừng nông nổi như một đứa trẻ ngỗ nghịch nữa."

Dường như Yuu lấy hết can đảm để nói anh với cái giọng run rẩy đó, một sự láo toét chưa ai dám cả. Và cũng chưa dừng lại ở đó, tiếng em khản đặc văng vẳng bên tai như chiếc radio cổ mà ngày xưa ông của anh thường nghe - cho đến ngày nó hỏng, vẫn cứ rè rè thật ám ảnh.

"Về sau anh cùng Jay phải bảo vệ Mari thật tốt đấy, cả Hắc Xà nữa...Chúa ơi, em xin lỗi.."

"Đừng nói nữa" - cổ họng của Shuu nghẹn lại khi anh muốn thốt lên cái gì đó. Anh khó chịu với tiếng vun vút của gió bên tai mình, lại càng khó chịu hơn với những giọt nước làm nhòe mắt.

Lỡ như không thấy đường, lỡ như em ngã thì sao? Anh thấy gáy mình bỏng rát. Tiếng thút thít của người con gái kia muốn giấu mà lòng trĩu nặng.

"Tôi bảo em đừng nói gì nữa. Yuu, hôm nay em gan lắm, đến cả Jay còn chưa dám làm vậy bao giờ."

"Ể, con bé kia sao thế nhỉ?"
"Chẹp, chắc lại bọn trẻ đua đòi làm bất lương rồi lại bị thương chứ gì?"

Shuu đã nghe thấy những lời sỉ nhục đó, cười nhẹ: "Em thấy chưa?"

Không kẻ nào đến, chỉ cầm chiếc điện thoại mà quay...

Yuu dường như đã cạn hơi, tiếng cười khanh khách nhẹ tênh thật ngọt ngào, hơn cả những lời đường mật mà anh nghe được của những gã tồi lướt qua - ngọt đến phát ngấy .

"Jay, em xin lỗi, em đã thất hứa. Kẻ thất hứa thật tồi tệ đúng không?" - Em muốn giấu tiệt đi giọt nước mắt yếu đuối, em nhắm chặt cặp mắt xinh lại và cười tươi rói. "Nhưng mà...muốn nhờ anh ...giúp em nhé?"

"Giúp em để ý đến mọi người, giúp em bảo vệ mọi người, giúp em-...đem cái thân tàn vô dụng này giấu nhẹm đi, đừng để ai biết.."

"Nhé..?"

...

"Yuu...??"

Em đi mất rồi, đóa hoa trong đông chưa kịp nở đã bị chết lạnh. Tuyết theo chân em, nắng theo gót em, mọi thứ theo hồn em mà chạy tán loạn - em là mồ chôn cho vạn vật, vạn vật theo em mà chết. Bông tuyết từ trên cao như gai nhọn xé rách từng cánh hoa một, nhụy vàng nhỏ bé xinh tươi đã chẳng còn thứ bao bọc cũng đã chết. Lạnh ngắt.

Người em lạnh, lạnh hơn cả tuyết mùa đông...Nhưng sao lạnh bằng lòng dạ kẻ ngoài nhìn tôi khốn đốn..?

...Tôi lúc nào, cũng sợ mất em hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro