can than bao tieu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1+2: Vô Lương Bảo Tiêu Tại Vườn Trường

Chương 1

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Diệp Thu cảm thấy mỡnh sống thật bất lực.

Sống trong một cỏi thung lũng nghốo hầu hạ một lóo già cú tay cú chõn mà lười đến mức không thể tưởng tượng nổi mười mấy năm nay, khó khăn lắm mới đợi đến lúc ông ta chịu thả mỡnh ra khỏi nỳi, khụng ngờ vẫn phải chăm soěc hâĚu haň cho cuôňc sôěng cuŇa môňt keŇ khaěc. Lẽ nào mỡnh sinh ra chớnh là cú số mạng làm nụ tài

Vệ sĩ? Núi thụng tục một chỳt chớnh là bảo mẫu nam. Khi chủ nhõn gặp phải nguy hiểm, thỡ phải làm một việc ngu ngốc là dựng thõn mỡnh làm tấm che đaňn

Cũng không biết đại tiểu thư Yến Kinh nhà ai cần tuyển mỡnh vào làm vệ sĩ, khụng sợ tổn thọ sao?

Vào đúng tháng 9 là lúc học sinh của tất cả các trường đại cao học phải quay lại trường. Chuyến tàu chạy đến Yến Kinh mà Diệp Thu ngồi nhét đầy những học sinh đến Yến Kinh học.

“Bạn học ở trường nào?” Một cậu con trai đeo kính mặt đầy vui vẻ hỏi cô gái có mái tóc dài ngồi bên cửa sổ phía trong Diệp Thu

“Đại học Thuỷ Mộc” Cô gái ngại ngùng trả lời. Vừa mới thoát ra khỏi sự ngây ngô của thời trung học, ra ngoài gặp phải con trai thỡ vẫn cũn cú chỳt khụng thoải mỏi

“A, thật sao? Mỡnh là sinh viờn khoa quản lớ thụng tin đại học Thuỷ Mộc. Mọi người đều đến từ cùng một thành phố, hơn nữa lại học cùng một ngôi trường, cũng coi như là có duyên. Nếu như có thời gian thỡ ra đây ngồi một lát. Nghe nói trong trường đều có hội đồng hương” Cậu con trai đeo kính cười ha ha nói, trong lời nói có chút lấy lũng.

Nhưng cô gái tóc dài bên cạnh quả thật cũng xinh đẹp, tuy cách trang điểm có một chút bảo thủ so với các cô gái ở thành phố lớn, nhưng khuôn mặt lại thanh tú như nước. Vúc dỏng cao gầy, giọng núi cũng khụng tồi. Hấp dẫn hoa cỏ là chuyện rất bỡnh thường

“ÝĚ” Cô gaěi gâňt đâĚu.

Chàng trai đeo kính nhỡn thấy cụ gỏi khụng cú hứng thỳ núi chuyện, liền chuyển hướng sang người cũng có vẻ trẻ tuổi Diệp Thu, chuẩn bị lấy lại sự thu hút của cô gái từ anh ta, hỏi: “Anh cũng là đến Yến Kinh học?’

“Không phải. Tôi đến là để làm việc” Diệp Thu lắc đầu.

“Công nhân?” Ánh mắt chàng trai đeo kính có chút khác thường.

Người tinh nhanh như Diệp Thu, lẽ nào không nhỡn ra sự kỡ thị trong ỏnh mắt và lời nói của anh ta? Nhưng tội gỡ phải để cho cô gái ấy biết, bĩu môi một cái, và không thèm để yě đęěn nýŢa.

“Ôi, hiện giờ kinh tế toàn cầu không khởi sắc, những ngày của công nhân cũng không dễ sống nhỉ? Mấy ngày trước tôi có xem báo, có một bài viết là “Nguy cơ kinh tế, nông dân công ngậm nước mắt về nhà trước ăn tết”… Bây giờ mới là tháng 9, vậy mà đó cú một số đông công nhân trở về quê. Nhưng anh quả cũng không tồi, khi người khác đều trở về nhà mà anh vẫn có thể đến Yến Kinh làm việc. Công việc tỡm được rồi chứ? Nếu như chưa tỡm được thỡ tụi sẽ giỳp anh một tay. Tụi cú một người họ hàng làm ở công ty kiến trúc ở Yến Kinh, với vóc dáng của anh, nếu tôi giới thiệu một chút thỡ đi đến công trường vác bao bùn hay chuyển đá chắc không có vẫn đề gỡ”.

Khi nam sinh đó nói những lời này, ánh mắt liên tục hướng về phía cô gái. Đúng như anh ta đó dự đoán trước, cô gái quả thật đó bị thu hỳt bởi những lời núi đoě, đôi măět to đeňp nhâěp nhaěy nhỡn Diệp Thu, như có một phần đồng tỡnh

“Cậu cú phải là muốn tỏn cụ ấy?” Diệp Thu chỉ chỉ vào cụ gỏi túc dài núi.

“Hả?” cậu trai không ngờ một người công nhân lại có thể hỏi trực tiếp một câu như thế, hơn nữa nói trúng tim anh ta, há hốc mồm sửng sốt hồi lâu. Cô gái tóc dài ngồi bên cạnh khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ lên, cắn nhẹ đôi môi mỏng, dáng vẻ như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

“Anh muốn tỏn gỏi thỡ kộo tụi vào làm gỡ? Hồng hoa cần phải cú lỏ xanh đến phối sao? Muốn lấy cái nghèo khổ của tôi để tôn lên sự giàu có của cậu à? Muốn lấy việc tôi không có tri thức để làm nền cho việc cậu đậu Thuỷ Mộc à? Muốn lấy vẻ anh tuấn của tôi… để làm nổi lên cái khuôn mặt hỡnh quả thận heo của cậu à? Khụng cú IQ mà cũn học người ta trọc đầu, tự mỡnh tự ti lại cũn muốn đi tỡm sự tự tin từ tụi sao? Cậu nghĩ cậu là ai? Cũn dỏm núi chuyện với tôi kiểu đó tôi sẽ đập gẫy chân cậu” Diệp Thu chỉ thẳng mặt cái tên đó mắng chửi cho một trận, tiếng bạch thoại của nông thôn với từ ngữ lưu hành trên mạng kết hợp hoàn mĩ với nhau, mắng cho đối phương mất mặt.

Vỡ tiếng của Diệp Thu cú hơi cao, nên cả toa xe đều nghe thấy động tĩnh ở bên này, trong toa xe đại bộ phận là học sinh, nghe thấy nhưng lời chửi kinh điển của Diệp Thu liền vỗ tay kêu hay. Đợi đến khi họ đều đứng lên, nhỡn thấy những lời này lại là từ một người có dáng vẻ công nhân thốt ra, thỡ cú một số người lại giơ mấy lon bia lên hướng về phía Diệp Thu cạn ly.

“Anh… tại sao lại không có tố chất như vậy?” Nam sinh tức giận nói.

“Tố chất? Nói tố chất với tôi? Cậu cũng xứng sao?” Diệp Thu cười khẩy. “Cậu 8 tuổi vẫn cũn ở trong nụi, 12 tuổi băět đâĚu nhỡn trộm chị mỡnh tắm. 16 tuổi dựng thuốc mờ ức hiếp bạn cựng bàn… Trỡnh độ tiếng anh của cậu quá tồi, lần này lại thi được hơn 120 điểm, làm sao mà có được thỡ tự cậu hiểu rừ chứ? Hai ngày trước mới đá đi cô bạn gái thứ mười ba của mỡnh, bõy giờ lại chạy đến trước mặt tôi để tán gái. Vẫn cũn mặt mũi để nói tố chất với tôi sao? Tôi mọi năm đều là công dân “năm điểm tốt” của thôn chúng tôi. Cậu có thể bỡ sao?”

“Anh… anh… anh nói dối…” Khuôn mặt của nam sinh tỏ ra nhăn nhó nghiêm trọng, trán toát ra đầy mồ hôi, con ngươi gión ra cực đaňi, khuôn măňt toŇ ra không thęŇ tin nôŇi nhỡn về Diệp Thu

Họ vừa mới gặp nhau trên xe, tại sao lại có thể biết được chuyện của mỡnh nhiều năm như thế?

“Nói dối? Cậu chắc không?” Diệp Thu lạnh giọng hỏi, cái cười khẩy như quất thẳng tới tâm can đối phương.

“Anh… anh…”

Nhỡn thấy bộ dạng lắp ba lắp bắp của đối phương, Diệp Thu cười khẩy hai tiếng. Dời cái nhỡn ra khỏi người hắn .

Cái loại người này ông đây quả thật chẳng thèm để yě đęěn. Nęěu như không phải là hắn tự mỡnh vướng vào, thỡ ụng đây cũng sẽ không tốn sức lực để làm mấy cái chuyện vô nghĩa này.

ĐęŇ dũ xột ý nghĩ của hắn, cũng khụng biết đó tốn bao nhiờu linh hồn. Diệp Thu bất giỏc vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim cú khắc hoa văn cổ quái đeo trên ngón tay phải. Năng lực dýň đoaěn lőĚi noěi chuâŇn xaěc luěc nóy của anh ấy chớnh là đęěn týĚ chięěc nhâŢn thâĚn kỡ cú thể thăm dũ được linh hồn của người khác này.

Diệp Thu là người theo chủ nghĩa thiết thực. Những việc lấy lũng người khác tuyệt đối sẽ không làm.

“Anh biết xem tướng?” Cô gái tóc dài xinh đẹp đầy ngạc nhiên nhỡn Diệp Thu

“Hả?” Diệp thu ngẩn người ra. Sau đó mới nghĩ rằng, cô ấy chắc chắn cho rằng mỡnh cú thể đoán ra chính xác những việc của tên cầm thú đối diện này là do tướng thuật. Diệp Thu đương nhiên sẽ không phản bác lại, gật đầu một cách cao thâm khó lường.

“À, vậy anh có thể giúp tôi xem một chút không?” Cô gái vẻ mặt đầy chờ đợi hỏi.

“Không được” Diệp Thu từ chối.

“Xin anh đâěy, xem hôň tôi chuět đi” Cô gaěi khâŇn câĚu noěi. Khuôn măňt buôĚn bó nhỡn mà thấy tội nghiệp.

“Vậy… được rồi. Muốn xem cái gỡ?” Diệp Thu khú xử một hồi, cuối cựng gật đâĚu traŇ lőĚi.

“Nhõn duyờn…”

“Được. Đưa tay ra đây”.

“Cũn cần dựng tay sao? Vừa nóy anh khụng phải là…”

“Cú xem khụng? Khụng xem thỡ thụi. Xem nhõn phẩm của hắn và xem nhõn duyờn của cụ cú thể giống nhau sao?”

“Ờ. Được rồi” Cô gái nhỡn thấy Diệp thu tức giận, sắc mặt hoang mang khụng biết làm thế nào, vội vàng đưa bàn tay trắng nừn nà của mỡnh ra cho Diệp Thu xem.

Nam sinh đôěi dięňn nhỡn thấy giận đến phát hoả trong mắt, nhưng đành chịu. Tuy hắn không chịu thừa nhận, nhưng tự trong đáy lũng hắn thấy sợ Diệp Thu. Cỏi con người khi cười mà cả người lẫn vật đều thấy vô hại này quả thật là ma quỷ.

Theo như tiếng tiếng truyền thanh vang lên, trạm Yến Kinh đó đęěn rôĚi

Nam sinh đối diện không muốn ở cùng với Diệp Thu thêm một giây nào nữa, xe vẫn chưa dừng hẳn, thỡ đó xỏch hành lớ của mỡnh chạy đến trước cửa tàu hoả đợi xuống.

Diệp Thu đứng lên, lấy hành lí của mỡnh, cũn giỳp Lam Khả Tõm lấy hũm hành lớ màu hồng phấn của cô ấy. Qua một chặng đường bắt chuyện, hiện giờ hai người đó trở nờn rất thõn thuộc.

“Diệp Thu, chỳng ta cú thể gặp nhau khụng?” Lam Khả Tõm nhỡn thấy Diệp Thu xỏch tỳi bước đi, vội vàng kéo hũm hành lớ nhỏ của mỡnh đuôŇi theo

“Vừa nóy khụng phải đó núi với cô rồi sao? Nhân duyên là do trời định” Diệp Thu mỉm cười nói.

“Vậy… Anh có số di động không? Hoặc là cho tôi số điện thoại hoặc là phương thức liên lạc khác cũng được?” Lam Khả Tâm không chịu thôi.

Diệp Thu cười gượng nói: “Cô xem tôi như thế này cũng biết là tôi không thể dùng điện thoại. Cũn về điňa chiŇ… tôi vâŢn không bięět phaŇi đi đâu”.

Con người hào hiệp này vẫy vẫy tay chào Lam Khả Tâm, Diệp Thu theo dũng người chen chúc ra khỏi xe.

Lúc sắp đi ông già có nói ra khỏi trạm sẽ có người đến đón, Diệp Thu cũng không biết người đi đón là ai, trông như thế nào. Chỉ biết là mỡnh đến Yến Kinh là để làm vệ sĩ cho các quý cụ. Cho nờn, vừa nóy Lam Khả Tõm hỏi điňa chiŇ thỡ anh ta thật sự khụng biết là mỡnh sẽ sống ở đâu.

Ra khỏi cửa kiểm vộ, Diệp Thu liền nhỡn thấy tờn mỡnh trong đám người.

Một người đàn ông mặc tây phục màu đen đang giơ tấm biển lên, bên trên viết hai chữ ‘Diệp Thu’. Bên cạnh là một người già ăn mặc giống như thế.

“Các ông đợi Diệp Thu?” Diệp Thu xách túi hành lí tạm qua hỏi.

“Anh là?” Người già với khuôn mặt nghi hoặc hỏi Diệp Thu.

“Chớnh là tụi”.

“…Xin lỗi, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tụi. Anh cú vật gỡ chứng minh bản thõn khụng?” Uụng bỏ khụng cú cỏch nào liờn hệ người trước mắt mỡnh với người làm vệ sĩ cho đại tiểu thư Đường gia.

“Hỡ hỡ, may mà tụi đó đủ 18 tuổi” Diệp Thu nói, rút từ trong túi ra chứng minh thư của mỡnh.

Người già nhận lấy chứng minh thư xem rồi lại xem, địa chỉ trên chứng minh thư và địa chỉ của Diệp Thu mà mỡnh cần liờn hệ là cựng một nơi. Hơn nữa, chứng minh thư này xem ra cũng không phải là mới làm… Người này thật sự là Diệp Thu?

Thôi rồi, đại tiểu thư sắp nổi giận rồi.

“Đi thôi. Chúng ta sẽ đi gặp cô chủ. Cậu là người ông chủ mời đến, là vệ sĩ chuyên trách của tiểu thư chúng tôi” Người già đưa tay ra chào mừng.

Tên đeo kính bị Diệp Thu làm nhục trên tàu hoả nhỡn thấy Diệp Thu đi lên chiếc xe xịn, loại có giấy phép lái xe đặc biệt dưới sự hộ tống của hai người mặc đồ Tây, đi giầy da, hai mắt mở trừng trừng. Sau đó hung hăng mắng: “Đồ khốn, người có tiền mà lại làm vẻ công nhân sao? Đồ trâu bũ”.

Chương 2

Qua cửa như vậy.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Chiếc xe dừng trước cửa của một toàn biệt thự tráng lệ, người già nói với Diệp Thu: “Anh đợt một chút, tôi đi báo với tiểu thư”.

“Được rồi” Diệp Thu vẫy vẫy tay theo bóng người già, khuôn mặt đầy vẻ tũ mũ quan sỏt cấu trỳc bờn ngoài ngụi biệt thự màu xanh dương. Cuối cùng đưa ra đánh giá của mỡnh: “Nhà của trưởng thôn cũng không có cao và đẹp như thế này?” 

Chỉ trong phỳt chốc, khuụn mặt đầy nhuệ khí vốn có của Diệp Thu bỗng nhiên trở nên hiền lành chất phác. Từ khi ra ngoài luôn giả bộ để phũng bị.

“Tiểu thư, vệ sĩ mà ông chủ thuê tới tôi đó đón về rồi” Người già cung kính nói với một thiếu nữ

“Gọi tôi là thiếu nữ xinh đẹp vô địch siêu cấp vũ trụ” Đường Quả ngồi trên sofa trong phũng khỏch, tay cầm quyển tạp chớ “Thời thượng”, đôi chân nhỏ thon dài vung vẩy, làm cho lũng người ta rối bời

“Vâng. Siêu cấp siêu cấp vũ trụ… thiếu nữ xinh đẹp vô địch…” Lóo quản gia khú khăn lăěm mőěi thôět ra được cái tên đó, đờ cả người, toát cả mồ hôi. “Tôi đó đưa vệ sĩ mà ông chủ thuê đến rồi ạ, có mời anh ta vào không ạ?”

“Dắt anh ta vào đây” Đường Quả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Vâng” Người già cung kính đáp.

Diệp Thu khi vừa bước vào trong phũng lớn liền bị thu hút ngay bởi đôi chân Đường Quả. Thon thả, mịn màng, trắng nừn, cũn…

“Anh ta là vệ sĩ mà cha mời đến cho chúng ta à?” Đường Quả ngẩng đầu lướt nhỡn Diệp Thu, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú linh tuệ đầy vẻ thất vọng 

“Vâng” Người già bất đắc dĩ trả lời

“Người quen rồi thỡ biết anh ta là vệ sĩ của nhà chỳng ta. Người không biết cũn cho rằng đi theo sau tôi là một bảo mẫu giá rẻ thuê từ quê lên cơ. Tôi thật không muốn bị bạn bè cười chê. Bác Uông, mau chóng đưa anh ta đi đi. Anh ta đó dẫm bẩn nền nhà bằng GHERFLOR của tụi rồi, tụi khụng muốn anh ta lại chạm bẩn chiếc sofa. Nú được vận chuyển từ Italy về đó, trong nước cơ bản là không thể mua được".

Người già được Đường Quả gọi là bác Uông nhỡn Diệp Thu đang đýěng őŇ giữa phũng lớn, trong lũng cũng ngầm cảm thấy kỡ lại. Theo như kinh nghiệm làm việc hơn 30 năm qua mà nói, cậu thanh niên này quả thật giống như đại tiểu thư đó núi, toàn thõn trờn dưới không có một chút khí chất của vệ sĩ.

Cơ thể gầy gũ giống như thiếu chất dinh dưỡng trong thời gian dài. So với một số thần tượng kịch Đài Loan mà nói, tướng mạo không sáng lạng, càng không thể nói đến vẻ đẹp trai, nếu như phải dùng một từ để hỡnh dung thỡ đó chính là thanh tú. Mặc một chiếc áo xanh trắng, có một chút gỡ đoě giống như sản phẩm của thôn xóm miền núi rộng lớn, dưới chân là một đôi giầy vải nhung đen do thợ thủ công nông thôn làm. Trong tay lại xách một cái túi to, từ chỗ rách của túi có thể nhỡn thấy bờn trong là một cỏi vũ sứ cú khắc hoa đó sứt mất mấy mảnh. Đo là trang phục và hành trang mà những nụng dõn cụng tiờu chuẩn tiến vào thành.

Nếu như nói anh ta là từ nông thôn đến thành phố làm một công nhân cực khổ, có lẽ càng dễ dàng được người ta tiếp nhận. Nhưng lại đến làm vệ sĩ cho đại tiểu thư Đường gia, một trong ba tập đoàn có tiếng lớn mạnh nhất trong nước… ài, ông chủ không phải là từ trước đến nay chưa từng qua tết của người Tây sao? Tại sao lần này lại muốn đón ngày cá tháng tư? Nhưng thời gian cũng không đúng mà.

Nhưng tại sao ông chủ lại muốn phái một người như thế này đến để bảo vệ cho tiẻu thư?

“Tiểu thư, là ông chủ dặn dũ tụi đưa anh ta đến” Với thân phận làm quản gia cho nhà họ Đường, không có quyền từ chối công việc mà ông chủ giao cho. Người hơi cong xuống một chút, khuôn mặt không chút thay đổi mà giải thớch.

“Tôi biết. Bác đưa anh ta đi đi. Ngày mai tôi về sẽ giải thích cho cha tôi nghe” Đường Quả sốt ruột xua xua tay, giống như nếu cũn nhỡn tờn nhà quờ này thờm một cỏi thỡ sẽ làm bẩn mất mắt mỡnh.

Đường Quả chạy lên trên ghế sofa trong phũng lớn, lay lay cụ gỏi cú dung mạo tuyệt mĩ cơ thể đầy gợi cảm trong tay đang cầm quyển Ben Floyd “Phân tích những giấc mơ”, bĩu đôi môi nhỏ bất món núi: “Chị Mặc Nựng, chị vẫn cũn tõm trạng xem sỏch ư, tại sao lại khụng núi gỡ vậy? Chị xem người con trai kia bẩn ơi là bẩn, mỗi bước là một vết chân, nền nhà chị vừa mới lau đó bị anh ta dẫm bẩn rồi. Hơn nữa, anh ta một chút cũng không đẹp trai, bộ quần áo nông thôn anh ta mặc cũng chẳng có một chút phẩm vị nào… cũn đũi làm vệ sĩ cho chỳng ta. Nếu như cả ngày anh ta đi theo gót chúng ta thế thỡ mất mặt quỏ đi”.

Trầm Mặc Nùng là người lớn tuổi nhất trong ba cô gái của ngôi biệt thự màu xanh này, cũng từng trải qua nhiều việc nhất. Cô ta cũng luôn để yě đęěn Dięňp Thu, noěi thực, ấn tượng của cô ta đối với anh ấy vô cùng không tốt. Cô ta không giống như Đường Quả, dựa vào tướng mạo để chọn người, nhưng ánh mắt của cậu con trai này lại làm cho cô ta cảm thấy rất ghét

Tuy anh ta nhỡn giống như là từ nông thôn tới, nhưng lại không có sự kính cẩn khép nép mà người nông thôn nên có, từ khi vào phũng, đôi mắt gian xảo chưa từng dừng lại. Những trang sức hào nhoáng trong phũng cựng với khuụn mặt nhỏ của Đường Quả, bộ ngực của Bảo Nhi và cặp đùi của mỡnh, anh ta đęĚu lięěc qua, cuŢng không giống như diện mạo bên ngoài xem ra không có phẩm vị gỡ.

Nhưng, cô ta hiểu bác Đường. Nếu như không có nguyên nhân, thỡ ụng ấy sẽ khụng thể dẫn một người như thế đến bên cạnh chị em họ. Hơn nữa, từ sau việc mấy ngày trước Đường Quả bị bắt cóc, biệt thự màu xanh nhà họ quả thật cần cú một vệ sĩ.

“Anh tờn là gỡ?” Trầm Mặc Nựng nộn cỏi cảm giỏc khú chịu vào trong lũng, vẻ mặt bỡnh tĩnh hỏi.

“Tôi tên Diệp Thu” Diệp Thu mỉm cười trả lời Trầm Mặc Nùng. Đứng một hồi lâu, cuối cùng cũng có người cho mỡnh núi.

“Anh đến từ đâu?” Trầm Mặc Nùng cười khẩy với Diệp Thu mà không thèm nhỡn lờn, hỏi tiếp.

“Lưu gia thôn”.

Trầm Mặc Nựng với quan niệm lớn về thời gian cảm thấy mỡnh đó hỏi một cõu hỏi thật ngu ngốc, vỡ cụ ta cơ bản không biết Lưu gia thôn nằm ở góc nào của địa cầu. Hoặc có thể nói là, trên bản đồ chưa chắc đó cú thể tỡm thấy địa phương đó. Hỏi rồi cũng bằng không.

“Anh biết làm những gỡ?” Lụng mày của Trầm Mặc Nựng nhớch lờn, điều mà cô ta quan tâm nhất chính là vấn đề này.

“Tôi bięět đaěnh nhau” Dięňp Thu đầy tự tin nói. Vẻ mặt cũng phấn khởi lên.

“Dựa vào anh sao?” Đường Quả cười khẩy. “Anh cũng không xem thử lại xương cốt của mỡnh ư, cho dù làm canh đu đủ cũng không đủ để cho Bảo Nhi ăn một bữa”. 

Lâm Bảo Nhi đôi chân trần đang ngồi trên chiếc ghế cao màu chanh vàng chơi điện tử tỏ ra không vui, bĩu cái môi hồng nhỏ nhắn nói: “Đường Quả, chị muốn thỡ cứ làm hại chị, tại sao lại lụi em vào?”

“Ai bảo em có ngực to” Đường Quả vừa cười vừa nói. Trong ba cô con gái của ngôi biệt thự màu xanh này thỡ bộ ngực của mỡnh là nhỏ nhất, cũn khụng lớn bằng bộ ngực của Lõm Bảo Nhi tuổi cũn chưa đến 16, điều này làm cho Đường Quả luôn canh cánh trong lũng.

Lâm BaŇo Nhi cuěi đâĚu nhỡn ngực của mỡnh, khuụn mặt chăm chú nói: “Ngực của em đâu có to… Em cảm thấy vẫn là của chị Mặc Nựng to”.

Lâm Bảo Nhi nói quả thật không sai, ngực của cô ta to là do dáng người nhỏ, nếu như so sánh như vậy, thỡ rừ ràng bộ ngực sẽ đăňc bięňt gây sýň chuě yě. Mà Trầm Mặc Nùng dáng người lại cao, toàn thân đều đó phỏt triển toàn diện, cơ thể đẫy đà với những đường cong mềm mại, bộ ngực tươi mới nảy lên, thêm vào đó là khí chất tinh luyện, làm cho trong lũng người đàn ông nhất thời tràn đầy dục vọng trinh phục.

“…” Trầm Mặc Nựng khụng ngờ trận hoả chiến lại nhanh chúng lan sang mỡnh, quản gia quả thật là biết nên tiến hay lùi, cúi đầu đứng bên cạnh không nói câu gỡ, mang vẻ mặt khụng lễ khụng nghe khụng nhỡn. Tiểu tử đến từ quê tên Diệp Thu kia lại vỡ những lời mà Lõm Bảo Nhi núi đưa cái nhỡn chuyển về phớa ngực mỡnh, cũn ra vẻ rất tỏn đôĚng.

Trầm Mặc Nùng hung hăng nhỡn về phớa hai đứa nha đầu đang gây chuyện, khuôn mặt lạnh lùng nói với Diệp Thu: “Mồm nói không tính, anh dựa vào cái gỡ đęŇ coě thęŇ baŇo vęň chuěng tôi?” 

Diệp Thu nghĩ một lúc, đi đến trước Trầm Mặc Nùng, khi cô ta chưa kịp phản ứng gỡ, liền nhanh tay lấy chiếc kẹp tóc màu tím trên đầu cô ta. Một tay vặn một cái, liền làm cho chiếc kẹp nát vụn, trong cái ánh sáng lấp lánh của tinh thể, là một cái máy nghe trộm màu đen.

Thẩm Mặc Nương mặt biến sắc, hai cô gái cũn lại cũng đâĚy veŇ kinh ngaňc. Hoň đó bị người khác theo dừi?

“Tại sao anh biết?” Đường Quả há to chiếc miệng nhỏ nhắn ra hỏi.

“Vấn đề này đó đề cập đến kiến thức chuyên nghiệp rồi” Diệp Thu cười tủm tỉm nói. 

“Hừ” Đường Quả cười khẩy nói. “Đừng cho rằng đó đó là ghờ gớm nhộ. Chỉ là một chút tài vặt mà thôi. Người mà chúng tôi cần là vệ sĩ, chứ không phải gián điệp. Nếu như anh có thể đánh thắng được bác Uông, tôi sẽ cho phép anh ở lại”.

Đường Quả trong lũng đăěc yě, baěc Uông không chiŇ là quản gia của Đường gia, mà cũn là vệ sĩ thõn cận cuŇa cha hoň, đó nhiều lần thay cha họ giải quyết những nguy cơ không an toàn, rất nhiều cao thủ đều bại dưới tay ông ấy, kẻ nhà quê này nhất định sẽ không phải là đối thủ của bác Uông.

Kêu anh đi anh không đi, lần này cũn khụng chết sao?

Diệp Thu xỏch túi hành lí đó rỏch của mỡnh đến trước mặt người già, cung kính hỏi: “Ông là bác Uông?”

“Là tôi.” Người già cẩn thận gật đầu đáp

Bịch!

Trong cái thời khắc người già nhận mỡnh là bỏc Uụng mà Đường Quả nói tới, Diệp Thu đột nhiên xuất cước. Sau đó, người già tuổi hơn năm mươi đó dớnh cước nằm sấp xuống mặt đất, gân xanh trên trán có thể nhỡn thấy rừ rệt. 

Ba cô gaěi trong căn phũng lớn một lần nữa hỏ to mồm ra, đâĚy kinh ngaňc nhỡn vẻ ngõy người của Diệp Thu. Tên này liệu có hiểu thế nào là kính trên nhường dưới không?

“Bác Uông là người già, anh làm sao lại có thể đá… vào chỗ đó?” Nghĩ tới sự nham hiểm xảo trá của Diệp Thu, Đường Quả liền cảm thấy có gỡ đoě thâňt đôňc aěc.

“Nguyên tắc thứ ba của vệ sĩ là trong mắt anh ta chỉ có kẻ địch, không có người già và trẻ em”.

“Không được. Đây không tính, không tính” Đường Quả bực tức hét lên. “Tôi vẫn chưa kêu bắt đầu, anh tại sao lại đó ra tay?

“Nguyên tắc thứ 11 của vệ sĩ, lấy sự an toàn của người chủ là trọng, hết sức tránh để đối phương có cơ hội ra tay” Diệp Thu nghiêm mặt phản bác. “Đương nhiên, tôi có thể cho ông ấy một cơ hội khác để so tài”.

“Không cần. Tôi nhận thua” Bác Uông nằm trên đất vẫn chưa thể đứng thẳng dậy giọng run run nói.

Cũn so tài sao? Sắp chết người rồi. 

Chương 3

Cô gái này không phải là người.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Ba cụ gỏi thỡ khụng thể nhỡn ra, nhưng Uông bá đương nhiên là có thể thấy rừ ràng. Vốn ụng ấy khụng thốm để tâm đến chàng trai nông thôn này, thậm chí vỡ ngoại hỡnh của anh ta mà trong lũng cú chỳt coi thường. Nhưng sau khi anh ta xuất cước như chớp, ông ấy liền biết rằng mỡnh đó sai. Cỏi tốc độ ma quỷ và góc độ thâm hiểm cơ bản đó làm cho bản thõn mỡnh khụng thể chống đỡ lại được.Cho dù là mỡnh cú khụng khinh điňch thỡ cú thể ngăn được cước này hay không cũn chưa thể nói được 

Có điều tên tiểu vô lại này cũng quá độc ác, lại đá ngay vào chỗ đó của mỡnh. Mún nợ này nhất điňnh seŢ ghi nhőě.

Đường Quả đương nhiên là muốn nuốt lời rồi, cô ta không thể tưởng tượng nổi nếu sống cùng với một tên con trai nhếch nhác như thế này thỡ sẽ ra sao, lớn tiếng núi: “Khụng được không được. Bác có nhận thua cũng không được. Anh ta nhất định phải đi. Tôi sẽ gọi điện cho cha…”

Vỡ người mà Diệp Thu chủ yếu bảo vệ là Đường Quả, cho nên cũng chỉ có cô ta mới có quyền phủ định. Cô ta không thích, Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Ngọc đương nhiờn sẽ khụng thể núi gỡ

Đường Quả nói, lấy chiếc điện thoại 3G có thể nhỡn thấy mặt màu phấn hồng từ sofa, sau khi bấm số, rất nhanh, trong đięňn thoaňi đó hiện ra hỡnh một người đàn ông trung niên dáng vẻ hơi mập mạp. Người đàn ông này Diệp Thu không quen, nhưng có thể đoán ra ông ta chính là người nắm quyền của xí nghiệp Đường Thị, cha của Đường Quả - Đường Bố Y. Diệp Thu đó từng nghe lóo già giới thiệu, chớnh là người đó mời mỡnh đi làm vệ sĩ cho con gái ông ta

“Cha, có phải là cha đó tỡm vệ sĩ cho chỳng con không?” Đường Quả cũng kiêng dè, hỏi thẳng trước mặt Diệp Thu

“Đuěng rôĚi. BaŇo bôěi coě výĚa yě không?” Người đàn ông mặt đầy hiền từ yêu thương nhỡn cụ con gỏi

“Khụng vừa ý. Vụ cựng khụng vừa ý. Cha, cha đuôŇi anh ta đi đi, con không câĚn anh ta baŇo vęň. Không có tướng mạo, không có khí chất, không có tố chất, mặc quần áo không có phẩm vị, trên người thỡ bẩn nhếch nhỏc, lỳc nóy cũn đánh lén Uông bá… dù sao thỡ con cũng rất khụng thớch anh ta. Cha, cha đuôŇi anh ta đi đi. TuyĚ cha laňi tỡm một người vệ sĩ khác đến cho con đều được. Nếu không, cha đuổi tên vệ sĩ đang đứng trước mặt con đi, tỡm về một người khác”.

“Quả Quả, Diệp Thu là một chàng trai rất tốt, con tiếp xúc nhiều sẽ biết. Cậu ta là do ta khó khăn lắm mới mời được từ dưới quê về, không có ai thích hợp làm vệ sĩ của con hơn cậu ấy đâu. Điều này cha đó núi qua với Mặc Nựng và Bảo Nhi rồi. Việc này khụng thể thay đổi. Được rồi, cha cũn phải mở cuộc họp. Khụng ồn ào nữa” Đường Bố Y vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó cúp máy.

Đường Quả kinh ngạc nắm chặt điện thoại, cha chưa từng nói một cách nghiêm túc như thế với mỡnh, hụm nay làm sao vậy?

“Hừ” Đường Quả mắt trừng trừng giận dữ nhỡn Diệp Thu, cầm điện thoại chạy ra ngoài. Hét lên mấy tiếng với Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi ở phía sau có mắt mà không trũng. Một lúc sau, bên ngoài nhà vang lên tiếng môtơ xe hơi.

Trầm Mặc Nựng nhỡn một cỏch ý tứ vào Diệp Thu, cầm quyển sỏch đi lên tầng. Tầng một của phũng lớn chỉ cũn chừa lại Diệp Thu, Lõm Bảo Nhi và Uụng bỏ người đang chống tay trên đất.

“Uụng bỏ, bỏc cú phải là rất đau không?” Lâm Bảo Nhi đứng trước mặt Uông bá, khuôn mặt hiếu kỡ hỏi. Giọng núi lanh lảnh, dỏng người cao không tới một mét sáu, nhưng lại có bộ ngực đồ sộ.

Khi cụ ta quỳ xuống, Diệp Thu từ phớa trờn nhỡn thấy một mảng màu trăng trắng, những đường cong mê người làm cho Diệp Thu phấn khích không thôi. Lẽ nào vận khí lại tốt như vậy, vừa ra đó nhỡn thấy đôĚng nhan trong truyęĚn thuyęět?

Tại nơi phồn hoa đô thị, khắp thế giới đều có những cô gái không mặc gỡ đi đi lại lại trên đường, trong điện ảnh hay tivi, trên quảng cáo và tạp chí, trên máy đánh lửa, trên những lá bài trũ chơi, thậm chí cũn cú loại chuyờn hở mụng toàn tập chuyờn dành cho phỏi nam như “Hoa hoa công tử”… Cho dù là bạn có muốn xem hay không, thỡ những thứ này vẫn luụn ở xung quanh bạn.

Hơn nữa tuổi đó đủ 18, cơ thể cũng đó phỏt triển toàn diện, buổi sỏng khi ngủ dậy sẽ cú ‘hiện tượng thần bột’, đối với Diệp Thu, người mà trong thôn chỉ biết tránh phụ nữ có thai hay thổi trộm bóng bay hoặc chơi trũ tưới nước mà nói có thể nhỡn thấy một cụ gỏi ở trần là một việc quỏ xa xỉ.

Nhưng, ngày đầu tiên đến thành phố này, Diệp Thu đó cú thể nhỡn thấy hỡnh ảnh đẹp đến như vậy. Bộ ngực đẹp mê hồn, đẹp hơn nhiều so với đám quả phụ trong thôn. Của đám quả phụ đều bị lừm xuống, cũn của cụ ta thi lại nổi lờn mịn màng.

Diệp Thu cảm thấy mỡnh thật hạnh phỳc.

“Tôi không sao” Uông bá khó khăn lắm mới có thể đứng dậy được, trên trán đó xuất hiện những giọt mồ hụi lạnh. “Diệp Thu đęŇ őŇ laňi chôŢ caěc cô, cũn tụi sẽ về bỏo với ụng chủ”.

Chỉ vào chiếc túi màu đen đặt ở dưới đất nói với Diệp Thu: “Trong này là những thứ mà anh cần dùng đến. Bên trong có tài liệu của cô chủ, anh xem cẩn thận, sau này sự an toàn của cô ấy phải nhờ anh rồi”.

Sau khi Uông bá ra ngoài, căn phũng lớn chỉ cũn Diệp Thu và Lõm Bảo Nhi chõn trần mặc một cỏi quần bũ ngắn cú đeo một cái dây màu đỏ.

Lâm Bảo Nhi trên dưới liếc Diệp Thu, cái mũi nhỏ đáng yêu ngửi ngửi, hỏi: “Anh mấy ngày không tắm rồi?” 

Dięňp Thu bâěm bâěm đâĚu ngoěn tay tiěnh toaěn, khi ra khoŇi cýŇa đó tắm một lần, đi bộ nửa ngày, ngồi xe ô tô nửa ngày, ngồi tàu hoả một ngày, tổng cộng là hai ngày chưa tắm rồi. Câu trả lời này làm Diệp Thu rất vừa lũng, sau đoě anh ta noěi vőěi Lâm BaŇo Ngoňc vőěi veŇ đăěc yě: “ChiŇ coě hai ngày thụi”.

“Oh, My God! Đó một thời gian lõu khụng tắm như vậy sao? Đúng là không vệ sinh một chút nào. Anh đi với tôi, tôi tỡm chỗ tắm cho anh” Lõm Bảo Ngọc vẻ mặt giảo hoạt núi.

“Ừ, cảm ơn cô” Diệp Thu cảm kích nói. Tuy Diệp Thu không cảm thấy việc mỡnh khụng tắm hai ngày khụng cú gỡ là khụng đúng, nhưng ra ngoài đó lõu rồi, lại gặp được một người tốt tự nguyện giúp, đúng lẽ là nên thành thật cảm ơn.

Diệp Thu vừa nói vừa xách cái túi quê mùa bẩn thỉu đi theo Lâm Bảo Nhi lên lầu. Anh ta cơ bản không biết điều gỡ đang đőňi mỡnh ở phớa trước?

Lên đến lầu 2, Lâm Bảo Nhi mở cửa gian phũng bờn trong cựng, núi với Diệp Thu: “Vào đi. Sau này anh sẽ ở đây”.

Dięňp Thu veŇ đâĚy măňt xuěc đôňng nhỡn căn phũng, anh ta đến thế giới này đó bao nhiờu năm rồi, vẫn chưa từng nhỡn thấy nơi nào hào hoa đẹp đẽ như thế. Tất cả những gỡ nhỡn thấy hụm nay dường như đều là mơ. Nhưng, căn phũng này tại sao lại cảm thấy cú chỳt kỡ quỏi? Chiếc rốm cửa màu hồng, gối màu hồng, chiếc giường mềm mại bầy biện đầy những con búp bê đáng yêu, trong căn phũng cũn cú một mựi thơm thoang thoảng.

“Coě vâěn đęĚ gỡ khụng?” Lõm Bảo Nhi nhỡn thấy vẻ mặt của Diệp Thu cú chỳt mơ màng, cười hỏi.

“Đây là phũng của tụi sao?”

“Đúng rồi. Trên tầng chỉ cũn chừa lại căn phũng này là cũn trống thụi, anh vào bờn trong trước đó. À, những con bỳp bờ này đều là chúng tôi không cần nữa nên đặt ở đây, nếu như không thích thỡ vứt chỳng ra ngoài đi” Lâm Bảo Nhi chỉ tay vào đống búp bê đắt tiền trên giường nói.

“Không cần, không cần” Diệp Thu liên tiếp khua tay nói. Đùa chứ, những thứ đẹp đẽ như thế, nếu như mang về cho Nhị Nha, không chừng cô âěy seŢ đôĚng yě cho mỡnh xem cụ ấy tắm ý chứ. Khụng cần phải lộn lỳt như trộm mà vẫn không nhỡn thấy nữa

“Cụ khụng lừa tụi chứ?”

“Ài, người như anh… tôi lừa anh làm gỡ? Đi, vào soi gương xem anh có chỗ nào đáng để cho tôi lừa không. Tôi cho dù có sắm vai phản diện thỡ anh cũng cú cú cỏi phỳc đoě đâu” Lâm BaŇo Nhi noěi coě veŇ không vui

“Ha ha, đùa thôi. Đừng tức giận như thế. Tôi rất thích căn phũng này” Diệp Thu cười ha ha nói.

“Thớch thỡ được rồi. Đây là phũng tắm… chớnh là nơi để tắm rửa. Người anh rất hôi, mau đi tắm đi. Nếu như mệt rồi thỡ lờn giường ngủ một giấc trước. Đến tối tôi sẽ gọi anh xuống ăn cơm.” Lâm Bảo Nhi nói xong thỡ đi.

Diệp Thu vốn là muốn tiếp xúc với căn phũng này trước, nhưng cúi đầu nhỡn bộ quần ỏo trờn người quả thật có khá bẩn, tự mỡnh cảm thấy khụng xứng với căn phũng, liền cởi từng thứ một bước vào phũng tắm mà Lõm Bảo Ngọc núi. 

Diệp Thu tỡm vũi nước khắp mọi chỗ, một tiếng sau mới đầu toát đầy mồ hôi nhảy vào cái chỗ mà nước đang không ngừng phun ra. Dưới nguồn nước với nhiệt đôň thiěch hőňp không ngýĚng tuôn ra, Dięňp Thu nhăěm măět laňi môňt caěch thoaŇi maěi dęŢ chiňu. 

Người thành phố quả là biết hưởng thụ!

Khi chiếc xe màu lửa đỏ hiệu Ferrara số lượng có hạn của Đường Quả tiến vào biệt thự, thỡ trời cũng đó tối rồi. Mỗi khi cụ ta buồn bực, cô ta rất thích phóng xe đi lượn, cho nên khi hôm nay cô ta chạy ra ngoài, Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi mới không đuổi theo.

“Tên… cầm thú đó đâu rồi?” Đường Quả tiến vào phũng khỏch, sau khi khụng nhỡn thấy tờn đáng ghét đó, khuôn mặt nhỏ vui vẻ cười lên. “Hắn ta có phải là bị Uông bá đưa đi rồi không?”

Lâm Bảo Nhi vẫn đang ngồi bên cửa sổ chơi điện tử ậm ờ ừ một tiếng, dáng vẻ như đang rất tập trung vào trũ chơi.

“Chị nói rồi mà, chị không tin cha lại nhẫn tâm như thế. Tiểu Bảo Bảo, em không biết là hôm nay có mấy tên ngốc đến tỡm chị để đua xe, bị bà cô đây bỏ cách rất xa. Hi hi, chị lên tầng tắm một cái, đợi lát nữa sẽ mời em và chị Mặc Nùng ăn cơm. Tên cầm thú đó đó bị Uụng bỏ dẫn đi rồi, chúng ta phải chúc mừng mới được”.

Đường Quả chạy đến vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Nhi, không cầm lũng được lại thơm một cái, lúc này mới cầm chỡa khoỏ xe nhỳn nha nhỳn nhẩy lờn lầu, miệng cũn ngõn nga cõu hỏt. Lõm Bảo Nhi chõn trần vừa nóy cũn đang chăm chú chơi game liền nhảy từ trên ghế xuống, vội vàng chạy lên lầu

A!

Một tiếng kêu thê thảm vang vọng cả toà biệt thự, làm cho Lâm Bảo Nhi đang lén la lén lút đi lên cầu thang bị doạ sợ tớ thỡ ngó xuống lầu. Từ cỏi dõy đeo nhỡn thấy bộ ngực trắng vẫn khụng ngừng rung lờn, Lõm Bảo Nhi nghĩ rằng từ nay phải chăng không câĚn uôěng canh đu đuŇ nýŢa. 

Bộ ngực lớn, đi đường cũng không vững.

Chương 4

Rất oan ức.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Xuất hiện tiếng kêu hét có trong dự liệu của Lâm Bảo Nhi, nhưng người hét lên lại nằm ngoài dự đoán của Lâm Bảo Nhi

Vốn cô ta cho rằng người hét lớn nhất định sẽ là Đường Quả, nhưng tại sao tiếng phỏt ra lại là của tờn cầm thỳ kia?

Sao cơ? Lẽ nào chị Đường Đường đó vụ lễ với anh ta?

Nghĩ như vậy, trong đầu Lâm Bảo Nhi liền hiện ra một cảnh tượng xxx, nữ háo sắc Đường Quả đang cười dâm đóng, hai tay che bộ ngực xụng tới Diệp Thu, vừa đi výĚa noěi vőěi Diệp Thu: Ngươi kêu đi… cho dù có kêu rách cổ họng ra cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu… kha kha kha…

Lâm Bảo Nhi cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu, hai tay giữ bộ ngực mỡnh chạy lờn lầu. Núi cho cựng, mọi chuyện đęĚu do cô ta mà ra. Phũng mà cụ ta cho Diệp Thu ở chớnh là của Đường Quả.

Đường Quả không phải là không muốn kêu, mà là cô ta căn bản đó mất đi khả năng kêu hét.

Vốn sau khi biết được tên cầm thú đó đó đi, trong lũng vụ cựng vui vẻ, vừa đi laňi cũn vừa hỏt một khỳc hỏt của Vương Phi. Tuy ngôi sao ca nhạc không đẹp nhưng đậm chất đàn bà ấy đó tuyờn bố rời khỏi sõn khấu ca nhạc, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng đến việc thích nghe ca khúc của cô ấy.

Khi vừa mở cửa vào phũng của mỡnh, Đường Quả liền thấy lờ mờ.

Thýě đâĚu tiên đập vào mắt cô ta chính là cái túi to mà làm cô ấy ngay cả chạm vào cũng không dám, trên giường vứt bừa bói mấy bộ quần ỏo, cụ ta vừa nhỡn là biết đây là bộ quần áo mà tên cầm thú đấy hôm nay đó mặc. Trong nhà tắm cú tiếng nước chảy, vừa mở cửa phũng tăěm ra đó nhỡn thấy tờn cầm thỳ đó đang nhắm mắt nằm trong bồn tắm đắt tiền được đặt làm từ Pháp…

Khi cô ta cảm thấy hơi thở không thông suốt lên được tới đại nóo, cú một chỳt chúng mặt, thỡ tờn cầm thỳ đoě mőŇ măět ra nhỡn, sao đoě lięěc nhỡn phớa dưới của của mỡnh và hột to lờn. Lẽ nào hắn ta cho rằng mỡnh đó vụ lễ với hắn?

Đường Quả cắn chặt môi đến nỗi chảy cả máu, nếu như không phải là bỡnh thường cha cô luôn tăng cao tố chất của cơ thể cô, thỡ cụ ta đó ngất ngay tại chỗ rồi.

Ai cú thể núi cho cụ ta biết, chuyện này là thế nào?

Người đàn ông mà mỡnh ghột nhất nhất nhất ghột nhất nhất đó vào phũng của mỡnh, chạm vào giường của mỡnh, cũn dựng bồn tắm riờng của mỡnh. Hơn nữa từ trước đến nay chưa từng có kẻ khác giới nào bước chân vào khuê phũng của mỡnh.

Đường Quả muốn giết người. Rất muốn, rất muốn.

Phũng của Trầm Mặc Nựng ở bờn cạnh phũng Đường Quả, vừa nóy trở về phũng nghỉ ngơi một lát, cũng không phát hiện ra việc Lâm Bảo Nhi đó đưa Diệp Thu vào phũng Đường Quả, lúc này nghe thấy tiếng hét của đàn ông từ phũng bờn cạnh phỏt ra, liến lật chiếc chăn đang đắp trên bụng ra, chạy đến.

“Chuyện gỡ thế? Quả Quả, em đang kêu à? Làm sao thế?” Trầm Mặc Nùng chạy đến phũng của Đường Quả, nhỡn thấy Đường Quả đang đứng trước cửa phũng tắm, khuụn mặt đâĚy veŇ phâŢn nôň, nhỡn chằm chằm vào gian tắm khụng nhỳc nhớch, vội vàng hỏi.

Đưa mắt nhỡn theo hướng mà Đường Quả đang nhỡn, Trầm Mặc Nựng sắc mặt cũng trở nờn lỳng tỳng. Kộo tay Đường Quả lôi ra ngoài, nói: “Em không thể xem thứ này”.

Laňi noěi vőěi Dięňp Thu đang ngôĚi trang bồn tắm lấy tay che ngực như vừa bị Đường Quả xxoo mấy chục lần: “Mặc quần áo của anh vào. Lập tức xuống lầu”.

Khi nói những câu này, trong lời nói có sát khí không thể che giấu được. Không thể lập tức nổi giận với Diệp Thu là vỡ cụ ta muốn làm rừ mọi chuyện. Luôn cảm thấy mọi việc không có đơn giản như vậy.

Đường Quả giống như đó chịu một đaŇ kiěch lőěn, neět măňt không môňt tỡnh cảm, cơ thể cứng ngắc, bị Trầm Mặc Nùng kẽo xuống lầu. đúng lúc gặp phải tên tiểu quỷ Lâm Bảo Nhi, Trầm Mặc Nùng lập tức hiểu được mấu chốt của sự việc, nói với Lâm Bảo Nhi: “Bảo Nhi, em ở đây làm gỡ?”

“Em nghe thấy trên lầu có tiếng hét lớn, nên đến xem xem” Lâm Bảo Nhi chột dạ nhỡn Đường Quả, cận trọng hỏi: “Chị Đường Đường không sao chứ?” 

Trầm Mặc Nựng trợn mắt lờn nhỡn Lõm BaŇo Nhi noěi: “Em cuŢng laňi đây”.

Trầm Mặc Nùng là người lớn tuổi nhất trong ba chị em, nói chuyện cũng có sức tin phục nhất. Cho nên nghe thấy lời cô ta, Lâm Bảo Nhi cũng không thể không nghe. Liền đi theo sau Trầm Mặc Nùng xuống lầu. Trong lũng vẫn đang nghĩ tại sao lại là tên cầm thú kia kêu mà không phải là chị Đường Đường.

Khi Diệp Thu xuống lầu, ba nữ chủ nhân của ngôi biệt thự xếp một hàng ngồi trên ghế sofa, giống như đang Trầm tra tội phạm, ánh mắt nhỡn chặt vào người đàn ông duy nhất ở hệin trường

“Diệp Thu, vừa nóy đó xảy ra truyện gỡ?” Trầm Mặc Nựng nhỡn chằm chằm vào Diệp Thu hỏi.

“Khi tôi đang tắm, cô ấy đột nhiên chạy vào. Lúc ấy trên người tôi không mặc quần áo… liền kêu lên…” Diệp Thu hoàn toàn không có nhận ra là mỡnh đó làm sai việc gỡ, chỉ tay vào Đường Quả phẫn nộ tố cáo. Giống như mỡnh bị người ta ức hiếp.

“Nhưng… anh tại sao lại vào tắm ở phũng Quả Quả?” Trầm Mặc Nựng nhớu nhớu mày hỏi, giọng trầm xuống.

“Quả Quả? Phũng của cụ ấy?” Diệp Thu hỏ hốc mồm chỉ vào Quả Quả. “Tụi…”

“Em biết, em biết rồi” Lâm Bảo Nhi từ trên ghế sofa nhảy xuống, cắt ngang lời Diệp Thu nói: “Nhất định là anh ta cảm thấy mỡnh rất bẩn nờn muốn tỡm một nơi để tắm. Trong ba chúng ta phũng của chị là trang trớ đẹp nhất nên anh ta mới vào, đúng không?

Lõm Bảo Nhi nhỏy nhỏy mắt với Diệp Thu, yờu cầu anh ta phối hợp với mỡnh

“Bảo Nhi, em đang làm gỡ vậy?” Người con gái thông minh như Trầm Mặc Nùng làm sao lại có thể không nhỡn ra động tác nhỏ của Lâm Bảo Nhi, mặt vẻ nghiêm túc hỏi.

“Khụng cú gỡ. Em đang đoán xe nguyên nhân tại sao tên cầm thú này lại vào phũng chị Đường Đường” Lâm Bảo Nhi cười cười trở về chỗ ngồi cũ.

“Quả Quả…” Trầm Mặc Nùng muốn an ủi Đường Quả nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Cô ấy biết Đường Quả có chút ưa sạch sẽ, bị một kẻ mà cô ấy cực ghét bước vào phũng, chả trỏch một người luôn hoạt bát như cô ấy đến bây giờ lại không nói một lời. Lần này bị đả kích rất nghiêm trọng.

“QuaŇ QuaŇ, căn phũng đoě chuěng ta không câĚn nýŢa. ĐôŇi môňt căn phũng mới hoàn toàn được không?” Trầm Mặc Nùng nắm lấy tay Đường Quả, mỉm cười nói. Đây là lần đầu tiên Diệp Thu nhỡn thấy Trầm Mặc Nồng mỉm cười từ lúc anh ta bước vào ngôi biệt thự này. Trước đó cô ấy luôn xụ mặt xuống, không ngờ khi cô ấy cười lại đẹp đến như thế, giống như đoá hoa đang nở, đẹp vụ cựng.

A a a…

Đường Quả cuối cùng cũng hồi phục lại ý thức, nhảy từ trờn sofa xuống hột mấy tiếng đầy oán khí, nói với Trầm Mặc Nùng: “Không được. Hắn nhất định phải rời khỏi biệt thự này. Hắn không đi thỡ em sẽ đi… đuôŇi hăěn đi…”

Đường Quả vừa nói vừa cầm chỡa khoỏ chạy ra ngoài.

Trầm Mặc Nùng biết là cô ta lại đi ra ngoài lượn xe để xả bực tức, hét to đằng sau: “Quả Quả… Quả Quả, đừng ra ngoài, đó rất muộn rồi, bờn ngoài nguy hiểm…”

Nhưng đáp lại lời Trầm Mặc Nùng là tiếng nổ nhanh của động cơ.

“Đều là tại anh, lại làm cho chị Đường Đường tức giận bỏ đi rồi…” Lâm Bảo Nhi trừng mắt lên nói với Diệp Thu. “Người nên kêu thỡ khụng kờu, người không nên kêu thỡ lại kờu”.

Diệp Thu mặt đầy oan ức, dựa vào cái gỡ mà con gỏi bị con trai nhỡn thỡ cú thể kờu? Con trai bị con gỏi nhỡn thấy kờu một tiếng cũng khụng được?

Chương 5

Xin lỗi tụi khụng biết lỏi xe.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

“Tên cầm thú chết tiệt… đồ cầm thú thối tha… đồ cầm thú đáng nghỡn đao róc xương… lại dám vào phũng của bổn tiểu thư… dùng bồn tắm của bổn tiểu thư… làm bà cô ta nhỡn thấy ngươi trần truồng…” Đường Quả cong môi lên không ngừng chửi bới, mỗi lần chửi một cõu thỡ lại đạp cái chân ga xe một cái, tốc độ của xe càng ngày càng nhanh. Chiếc Ferrari màu lửa đỏ lướt nhanh như có ma lực, làm cho bóng dáng người ta trở nên mơ hồ chạy đi mất hút. 

Đường Quả thích lượn xe, trong sinh nhật lần thứ 18 cuŇa cô ta, bôě cô đó tặng cho cụ chiếc xe đua Ferrari màu đỏ này, cô ta rất thích trũ chơi với cảm giác tốc độ cực cao này

Meň cô sőěm đó qua đời, sống nương tựa vào người cha luôn luôn bận rộn. Thứ có thể bầu bạn với cô ta chỉ có chiếc xe yêu quý này. Mỗi khi cụ ấy lỏi chiếc xe yờu quý đi đua với người khác thỡ cụ ấy sẽ khụng cũn cảm thấy cụ đơn lạnh lẽo nữa, vỡ lỳc đó cảm xúc của cô ta vô cùng mạnh liệt. Hơn nữa, mỗi lần đi đua xe xong tâm trạng của cô ta lại thoải mái hơn nhiều, tất cả những ấm ức và bất món sẽ bị quột sạch.

Chiếc xe yờu quý của Đường Quả là chiếc Ferrari ScuderiaSpider 16M, hỡnh dỏng chiếc xe này được chế tạo để mừng sản phẩm đời F1 thứ 16 của Ferrari. ScuderiaSpider 16M toàn thế giới chỉ sản xuất có 499 chiếc, rất nhiều người có tiền cũng không mua được. Đường Bố Y yêu đứa con gái vô cùng, biết rằng con gái rất thích vẻ đẹp của xe Ferrari, Đường Bố Y trong đó nhờ một người bạn Itali đặt mua một chiếc khi nó cũn chưa chính thức được đưa ra mắt. Cũng may người bạn Itali này thuộc tầng lớp thâĚn thông quaŇng đaňi, đó mua thành cụng chiếc xe này. 

Sau vài lần liên tục tăng tốc, chiếc đồng hồ chỉ tốc độ đó lờn đến 270kph, tốc độ này so với tốc độ nhanh nhất của ScuderiaSpider16M là 315kph cũn kộm rất xa, nhưng khi gặp phải gió bên ngoài thổi vào cũng làm cho Đường Quả đỏ bừng mặt lên, tóc thỡ như bị xé tạt ra đằng sau. 

Một tay giữ vôlăng điều khiển, một tay mở nhạc trong xe, cả chiếc xe vang lên bài hát ngọt ngào của Vương Phi.

Đó yờu phải một khuyết điểm của thiên sứ.

Dựng một loại ngụn ngữ ma quỷ.

Thượng đế ở trên mây.

Chỉ chớp mắt chớp mắt.

Đường Quả khác với đám dân đua xe khác, họ thích bật hết cỡ loại âm nhạc làm cho người ta hoảng loạn điên cuồng, cũn Đường Quả lại chỉ thích Vương Phi. Tuy là tiếng quả Vương Phi khi đua xe nghe vô cùng quái dị và không hoà hợp. Đương nhiên Đường Quả vốn đó cảm thấy mỡnh là một kẻ quỏi dị. Cụ ta chỉ là vỡ muốn khuõy khoả nờn mới đua xe chýě không phaŇi do bâět kỡ chuyện gỡ khỏc. Mà nhạc của Vương Phi lại luôn có thể dễ dàng chạm vào sự mềm yếu trong sâu thẳm trỏi tim cụ ta.

Ca khúc “Lưu niên” của Vương Phi vẫn chưa hát hết, Đường Quả từ chiếc gương chiếu hậu nhỡn thấy búng hai chiếc xe đang rú ầm ĩ đi đến. Đường Quả kích động, bật nhỏ tiếng nhạc xuống, sau đó đợi hai chiếc xe đằng sau tới gần. Cuối cùng coě đôěi thuŇ rôĚi.

Sau khi khoảng cách sát gần mới phát hiện, hai chiếc xe đó chính là hai chiếc mà buổi chiều cô ta đó bỏ lại, khụng ngờ họ vẫn chưa từ bỏ yě điňnh mà lại chạy đến

“Ây, cô gái, không ngờ nhanh như vậy đó gặp được cô rồi. Thế nào? Đua thêm một vũng nhộ?” Chiếc Porche màu bạc tới gần, chạy song song với chiếc Ferrari đỏ của Đường Quả, tên con trai cắt đầu trọc, tai đeo một hàng hoa tai màu vàng lấp lánh cười nói.

Đường Quả tuy có chút ghét cái vẻ ngoài mấy phẩm chất siêu cấp đó, nhưng chỉ là đua xe mà thôi, lại không phải là chọn bạn trai, cho nên Đường Quả tự cho qua ngoại hỡnh của hắn, núi: “Được. Ai sợ ai? Vừa nóy tụi cũn vừa thắng anh, cho thờm anh cơ hội cũng được”.

“Thật sảng khoái. Nhưng chúng ta có thể đổi một chỗ khác không? Con đường này đều chạy nát rồi, không có một chút kích thích” Tên con trai đầu trọc cười ha ha nói.

“Đổi chỗ nào?” Đường Quả cẩn thận hỏi. Cách đây không lâu cô ta vừa bị người ta bắt cóc, vấn đề đó được giải quyết rồi, nhưng đối với chuyện này cô ấy vẫn cũn sợ hói. Làm việc gỡ cũng khụng dỏm tuỳ tiện như trước nữa.

“Lang Sơn. Từng nghe nói chưa?”

Đường Quả đó từng nghe đến Lang Sơn, đó là thiên đường của giới đua xe. Mỗi khi đêm dần xuống, ở nơi đó lại tụ tập số lượng lớn đám đua xe và người thích đến xem đua. Trong đó không thiếu lượng lớn những thành phần tinh anh và trí thức của xó hội. Chỉ cú điều nghe nói chỗ đó khá rất loạn, cũng không có người quen làm bạn, trong lũng cụ ta vẫn cú chỳt băn khoăn lo lắng đối với nơi đó, nên chưa từng đến đó

“Được. Đi thỡ đi” Đường Quả sau khi suy nghĩ một lúc liền đồng yě. Đaěm người bắt cóc đều sẽ nghĩ cách đưa mỡnh đến chỗ vắng người, cũn Lang Sơn có nhiều người như vậy, nói vậy chắc họ cũng không dám làm việc đó với mỡnh.

“Được. Cô gái. Chúng ta sẽ gặp lại ở Lang Sơn. Lần này chạy đường núi, để xem cô làm thế nào để thắng. Tên con trai đầu trọc sau khi huyět môňt tięěng lięĚn noěi, sau đoě giơ tay làm kí hiệu với chiếc xe khác đang ở đằng sau, hai chiếc xe cùng rú ga phóng đi, chạy về hướng Lang Sơn.

***

Đường Quả tức giận phóng xe đuổi theo. Cũn Trầm Mặc Nựng lại đang buồn bực ở nhà. Nhỡn thấy Diệp Thu dỏng vẻ oan ức đứng trước mặt, cô ta luôn cảm thấy phải có trách nhiệm.

Phũng trống trong biệt thự cũn khụng thiếu, nhưng nếu như để anh ta vào thỡ Đường QuaŇ nhâět điňnh seŢ không đôĚng yě. Nhưng nếu như không để anh ta vào thỡ anh ta sẽ ở đâu? Xem ra về cũng không thể về được, Đường bá bá yêu cô con gái như vậy, lần này không thương lượng được, bản thân mỡnh cũng khụng thể núi gỡ.

“Bảo Nhi, mọi việc đều là do em nghịch ngợm gõy ra, em xem phải làm sao?” Trầm Mặc Nựng trừng mắt nhỡn Lõm Bảo Nhi núi, đứa bé này được người ta gọi là ‘thiếu nữ thiên tài’, nhất định sẽ có cách.

Lâm BaŇo Nhi chőěp chőěp đôi măět trũn xoe, nghĩ một lỳc rồi núi: “Phớa trước không phải là coě môňt căn phũng chuyờn dành cho bảo an ở sao? ĐęŇ anh ta őŇ đoě đi”.

“Chỗ đó?” Trầm Mặc Nùng có chút do dự hỏi.

“Đúng rồi. Chỗ đó vốn là nơi anh ta nên ở mà” Lâm Bảo Nhi cười nói. “Chỗ đó là phũng bảo an, anh ta đến để làm vệ sĩ mà”.

Tiếp đó, Diệp Thu được dẫn vào căn phũng nhỏ màu đen ở bên trái cổng ngôi biệt thự. Căn phũng nhỏ khụng đến 20m2, bên trong có một chiếc giường đơn và một chiếc bàn. Vỡ lõu rồi khụng cú người đến nên bên trong bụi bám đầy, các góc đều kết đầy mạng nhện.

Diệp Thu đối với nơi ở khụng cú ý kiến gỡ, tuy căn phũng này khụng đeňp băĚng căn phũng lỳc nóy mỡnh tắm, nhưng so với căn phũng ở thụn thỡ tốt hơn nhiều. Diệp Thu để chiếc túi lớn của mỡnh xuống đất và bắt đầu dọn dẹp.

Trầm Mặc Nùng xem thời gian, đó sắp 8 giờ rồi, nhưng Đường Quả vẫn chưa về. Việc bắt cóc phát sinh gần đây làm cho họ đều lo lắng sợ hói, nếu khụng cũng khụng cú việc Diệp Thu đến đây làm vệ sĩ.

Trầm Mặc Nùng quả thực không yên tâm, liền cầm điện thoại gọi cho Đường Quả. Chuông reo mấy lần bên Đường Quả mới nhấc.

“Alô, Quả Quả, em đang ở đâu?” Trầm Mặc Nùng quan tâm hỏi. 

“Chị Mặc Nùng, em đang chuẩn bị đến Lang Sơn đua xe với người ta. Chị muốn đi chơi không? Nghe nói ở đó rất náo nhiệt” Giọng Đường Quả lanh lảnh từ loa truyền ra. Đường Quả tuy có chút kiêu căng ngạo mạn nhưng tâm địa lại lương thiện, dễ giận nhưng hết giận cũng nhanh. Nghe giọng của cô ta, Trầm Mặc Nùng biết rằng cô ta đó khụng sao. 

“Quả Quả, trời tối rồi, mau về đi. Bên ngoài nguy hiểm. Chuyện mấy hôm trước em quên rồi sao?” Trầm Mặc Nùng vội vàng núi.

“Không sao đâu chị Mặc Nùng. Người ở đó rất đông, sẽ không có nguy hiểm đâu. Em đó đôĚng yě đua vőěi hoň môňt lâĚn rôĚi, bây giőĚ mà chạy về thỡ khụng tốt chỳt nào. Yờn tõm đi, em chạy một lần rồi sẽ lái xe về nhà” Đường Quả cười nói.

Cuěp đięňn thoaňi rồi, Trầm Mặc Nùng vẫn có chút không yên tâm. Nhớ đến nơi mà Đường Quả nói, nói với với Lâm Bảo Nhi: “Bảo Nhi, tra xem Lang Sơn là nơi nào”.

“Võng” Lõm Bảo Nhi chõn tay nhanh nhẹn liền tắt trũ chơi đi, mau chóng gừ từ Lang Sơn vào Baidu.com. Một lúc sau, liền xuất hiện vô số tin tức về Lang Sơn.

Trầm Mặc Nùng chạy tới xem một lúc, sắc mặt tái xanh. Cầm lấy điện thoại của mỡnh và chạy đi, nói: “Ở đó rất nguy hiểm, chị phải đưa Đường Quả về”.

“Không phải là có thể gọi điện thoại sao?” Lâm Bảo Nhi bĩu môi nói. Trầm Mặc Nùng đi rồi thỡ cụ ta sẽ khụng cú cơm ăn. Bỡnh thường đều là Trầm Mặc Nồng nấu cơm.

“Goňi đięňn thỡ nú sẽ khụng về đâu” Khi Trầm Mặc Nùng nói thỡ người đó ra đęěn cýŇa.

Khi Diệp Thu đang xách nước thỡ Trầm Mặc Nựng chạy đến trước cửa căn phũng nhỏ của anh ta. Khi Diệp Thu vừa mới nhỡn thấy cặp đùi dài đầy gợi cảm dưới bộ đồ màu cà phê của cô ta, liền nghe thấy cô ta vội vàng nói: “Diệp Thu, đi với tôi một chuyến, có chuỵên gấp”.

“Được. Tôi có cần thay quần áo không?” Diệp Thu nhỡn xuống bộ quần áo Adidas kiểu sơn trại của mỡnh núi. Anh ta nhớ người thành phố ra ngoài đều thay quần áo.

“Không cần đâu. Nhanh lên” Trầm Mặc Nùng không thèm để yě đęěn bôň quâĚn aěo dơ bẩn của Diệp Thu, nắm lấy ống tay áo kéo chạy ra ngoài

Ở ngoài sõn cũn đôŢ hai chięěc xe, một chiếc là Mercedes-benz màu trắng bạc và một chiếc là Guinea đáng yêu màu vàng, Trầm Mặc Nùng đi từ xa dùng chỡa khoỏ mở cửa chiếc Mercedes-benz, sau đó ngồi vào bên trong, nói với Diệp Thu: “Lên xe.”

“Ờ” Diệp Thu mơ hồ chui vào trong.

“Laěi xe đi” Trầm Mặc Nựng thắt dõy an toàn núi.

“Ờ” Diệp Thu khó khắn lắm mới cài được quá an toàn.

“Làm sao mà vẫn chưa đi?” Trầm Mặc Nùng đợi một lúc, xe vẫn chưa khỏi động, quay sang sốt ruột thúc giục.

“Tụi lỏi xe?” Diệp Thu vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Đó đęŇ cho anh ngồi ở ghế lỏi rồi, anh khụng lỏi thỡ ai lỏi?” Trầm Mặc Nựng bức xỳc đến mức muốn đập đầu vào cửa xe. 

“Nhưng… Tôi không biết lái xe” Diệp Thu bối rối trả lời

Chương 6

Anh mới là người tôi muốn chờ.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Đường Quả đi theo hai chiếc xe đến bói đua xe ở đằng sau Lang Sơn, trong lũng cú chỳt hối hận. Đây không chỉ là bói đua xe, mà cũn rất giống sõn đâěu thuě.

Sân đua xe Lang Sơn nằm ở khu ngoại thành Yến Kinh, dưới chân núi Lang Sơn. Đây vốn là một bói đất trống hoang vu, nhưng giờ đây đó bị nhột đầy đủ các loại xe hơi. Đa số là các loại xe rẻ tiền, thậm chí cũn cú xe bỏnh mỡ, xe to chở hàng, nhưng cũng không thiếu những chiếc xe đẳng cấp như Ferrari. 

Bài hát đang phát chính là danh khúc “LetThereBeRock” của ban nhạc Malcolm Angus nổi tiếng nhất Australia, giọng hát xé tim nát phổi và những loại nhạc khí gừ inh tai nhức úc.

Trong sân là vô số nhưng nam nữ thanh niờn với những trang phục kỡ quỏi, họ hỳt thuốc, uống rượu. cười nói ầm ỹ, chửi bậy, hôn nhay trước mặt mọi người, thậm chí cũn cú đôi nam nữ làm chuyện đó ngay tại chỗ

Cũn cú cả những cụ cậu con cỏi nhà giàu ăn mặc chỉnh tề đều là giới trí thức của thành phố, đó chỏn ghột việc uống rượu và hát karaoke, nên cũng đến đây tỡm cảm giỏc kớch thớch trớ mạng mà tốc đôň cao mang tőěi. Hoň cőŇi boŇ nhýŢng bôň quâĚn aěo chiŇnh tęĚ trang nhó mà ban ngày họ phải mặc, thậm chớ so với đaěm côn đôĚ cũn cụn đồ hơn, so với đám gái đięěm haň tięňn cũn hạ tiện hơn.

Đường Quả bị cái nơi đầy khí hormone này làm cho kinh hói, hỏ to cả miệng ra, vẻ mặt đâĚy khoě tin nhỡn vào tất cả mọi thứ. Trờn thế giới này hoỏ ra vẫn cũn những loại người như thế này tồn tại. Đây là những thứ mà cô ta trước đây chưa từng tiếp xúc và tưởng tượng đên.

Đường Quả ngồi trong xe, tay chân có chút luống cuống, chuẩn bị chào họ một tiếng rồi rời khỏi đây. Lúc này, tên con trai chọc đầu trên tai trái có đeo đầy những cái đinh tai màu vàng lại đi đến bên cạnh xe nói: “Thế nào? Nơi này kích thích khụng?”

“Tôi không thích” Đường Quả lắc đầu.

“Không thích? Không phải chứ? Nơi đây chính là thiên đường của chúng ta. Cô gái không có việc gỡ làm như cô đến vài lần sẽ thích thôi”.

“Không được. Tôi phải về” Đường Quả khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi.

“Về ư? Cô làm như vậy là không được rồi. Chúng tôi từ xa đưa cô đến đây, cô vẫn chưa thi đấu mà đó về, nghĩ chỳng tụi là gỡ chứ? Bất kể là cụ thớch hay khụng thớch nơi này, chúng ta đấu xong một trận sẽ thả cô về. Hơn nữa, cô suốt ngày chạy trên con đường nát đó mà không cảm thấy chán sao? Chạy một lần ở đường núi không phải là càng tăng kích thích sao?” Tên chọc đầu mềm rắn kết hợp khuyên.

Đường Quả có chút do dự. Cô ta cũng muốn đến xem sân đua xe Lang Sơn đó nghe núi từ lõu rốt cuộc trụng như thế nào và chạy thử một lần đường núi. Nhưng không ngờ ở đây lại có những cảnh tượng như vậy, cô ta quả thật không thích ứng được.

Tên trọc đầu cũng biết những băn khoăn trong lũng Đường Quả, chỉ vào đám người nói: “Chúng nó đều là một đám gia súc, đừng coi chúng là người là được rồi. Nếu như thực sự không muốn nhỡn, thỡ nhắm mắt lại là được”.

Đường Quả đang do dự, nhưng nhỡn thấy tờn chọc đầu đứng bên cạnh không ngừng nói, nghĩ rằng sớm chết sớm đầu thai nên nói: “Vậy chúng ta mau đua đi”.

“Không được. Chúng ta phải đőňi trâňn sau. Bây giőĚ đó cú người chiếm trước rồi” Tên chọc đầu chỉ vào hai chiếc xe đang chuẩn bị xuất phát ở bói đâět trôěng noěi.

***

Tỡm được một vệ sĩ, lại không biết lái xe?

Đây là vệ sĩ sao? Là ông chủ thỡ cú.

Trầm Mặc Nựng vừa tỡm điňa chiŇ cuŇa Lang Sơn trên GPS, vừa buồn bực nghĩ trong lũng. Nếu khụng phải nhỡn thấy anh ta là đàn ông hơn nữa có thể đánh ngó Uụng bỏ thỡ cụ ta đó lập tức đuôŇi anh ta ra khoŇi xe rôĚi. GiőĚ thỡ tốt rồi, chớnh mỡnh lại trở thành tài xế cho anh ta.

Trầm Mặc Nùng trước đây chưa từng đến Lang Sơn, chỉ có thể dựa vào hệ thống điện tử chỉ đường. Giữa đường lại gọi hai cuộc điện thoại, Đường Quả đều không nhấc, lại càng làm cho cô ta sốt ruột

“Oa, đẹp quá… Thôn chúng tôi không có căn nhà đẹp như thế này…”

“Xe hơi nhiều thật. Nhiều hơn xe đạp ở huyện tôi nhiều…”

“Quần ỏo con gỏi mặc thật ớt, mặc cũn ớt hơn cả Vương quả phụ ở thôn tôi…”

“…Oa, nhà cao thật. 1, 2, 3, 4… đầu choáng rồi…”

Trầm Mặc Nựng lũng núng như lửa đốt, Diệp Thu bên cạnh lại đầy vẻ hiếu kỡ nhỡn ra cảnh đêm bên ngoài, cũn liờn tục thốt to thốt nhỏ kớch động, cuối cùng làm cho cô ta không chịu nổi, hét lên với Diệp Thu: “Im đi.”

“Ồ” Diệp Thu ngoan ngoón đôĚng yě. “Chuěng ta đang đi đâu đây?”

“…” Trầm Mặc Nựng bõy giờ mới nghĩ ra, mỡnh chỉ mải lo lắng mà quờn mất nói với anh ta mục đích ra ngoài. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy lúc nóy vụ duyờn vụ cớ quỏt anh ta cú chỳt khụng đuěng, trong lũng ỏy nỏy, nhưng lời xin lỗi lại không thể nói ra

… Nhưng xem dáng vẻ của anh ta, hỡnh như cũng không để bụng.

Vỡ trong lũng cú chỳt áy náy nên khi trả lời câu hỏi của Diệp Thu, giọng nói của cô ta cũng nhẹ đi rất nhiều, nói: “Chúng ta đi tỡm Đường Quả. Nó lên Lang Sơn đua xe, nơi đó vô cùng hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng sẽ có đánh nhau, mỗi tuần đều có xung đột bạo lực lớn, mỗi tháng đều sẽ có người chết… gọi điện nó cũng không nhấc, cũng không biết có phải xảy ra chuyện gỡ khụng”.

Càng nghĩ càng lo, Trầm Mặc Nùng lại tăng tốc một lần nữa.

Diệp Thu nhỡn người con gái xinh đẹp bên cạnh đang lo lắng, trong lũng cũng cú chỳt khụng đành. Nói với Trầm Mặc Nùng: “Chị Trầm, không phải vội đâu. Đường tiểu thư sẽ không sao đâu”.

Nghe thấy tờn con trai vừa mới quen hụm nay gọi mỡnh là chị Trầm, Trầm Mặc Nựng hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không nói câu từ chối.

Khi hai người theo chỉ dẫn của động cơ mà tỡm được đến Lang Sơn, liền nhỡn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Đường Quả. Lúc này, chiếc xe đua của cô ta đó dừng song song với chiếc Porche bạc ở giữa, rất nhiều người không ngờ rằng đến đây đua xe lại là một mĩ nữ thanh tú động lũng người, hơn nữa chiếc xe mà cô ấy lái lại là chiếc Ferrari số lượng có hạn. Không khí cả trường đua được đốt lên, vô số người hũ hột, huýt sao với cụ ta.

“Cô gái, cứ theo quy định cũ, trong xe nhất định phải chở một người. Tôi đó cú bạn gỏi rồi. Cụ cú cần tỡm một bạn gái không?” Tên chọc đầu từ cửa xe nói với Đường Quả, bên cạnh hắn là một cô gái trang điểm sặc sỡ, lộ ra một bộ ngực làm Đường Quả thấy rất tự ti.

“Không chở không được sao? Tôi ở đây không quen ai cả” Trong đầu Đường Quả có chút mông lung, cô ta mới lần đầu tiên trải qua tỡnh cảnh này. 

“Không quen cũng không sao. Tôi giới thiệu cho cô một anh chàng đẹp trai nhé. Nếu như cô thắng, tối nay có thể đưa anh ta đi thuê phũng…. Đương nhiên, nếu như cô thích con gái, cũng không có vấn đề gỡ. Ở đây không iět những cô gái có sở thích như thế…”

“Tôi không cần” Đường Quả liên tục lắc đầu. Cô ta thật không có hứng thú làm chuyện đó với con gái.

Đàn ông? Đường đại tiểu thư vẫn chưa từng thử qua.

“Thế thỡ khụng được. Như vậy là phá vỡ quy tắc” Tên chọc đầu ánh mắt hung tợn liếc qua, vẻ mặt không nhịn được nói. 

“Đường Quả, chúng ta không đua nữa. Về thôi” Trầm Mặc nùng chạy tới, bước bước lớn tới chiếc Ferrari của Đường Quả.

Lại nhỡn thấy một người con gái nhan sắc tuyệt với khí chất uyển chuyển đi tới, không khí trường đua lại một lần nữa bị đẩy lên cao trào. Hơn nữa khí chất lạnh lùng kiêu ngạo đậm chất hiểu biết tuyệt vời trên người cô gái này càng làm cho trái tim đám đàn ông bị trinh phục, vô số tên đàn ông huýt sỏo và làm những động tác hạ lưu với cô ta. Có một số tờn sau khi nhỡn thấy cụ ta liền ẩn ngó bạn gỏi mỡnh bờn cạnh, nhỡn mặt Trầm Mặc Nựng mà phi xe tới.

Đây là người con gái có thể làm đốt cháy hoàn toàn tỡnh cảm mónh liệt của đàn ông.

“Chị Mặc Nùng, chị sao lại đến đây?” Đường Quả vui mừng nói.

“Chiň đęěn tỡm em. Đi, ở chỗ này loạn lắm, chúng ta mau về thôi” Trầm Mặc Nùng ra dấu kêu Đường Quả cho xe quay đầu.

“Vâng” Đường Quả gật đầu đồng ý, nhưng lại phát hiện ra tên chọc đầu đó đứng trước mũi xe mỡnh. “Này, anh ra đi, tôi không đua nýŢa”.

“Khụng đua? Cô gaěi, cô coě hięŇu quy tăěc őŇ đây không? Đó đęěn đây thỡ nhất điňnh phaŇi thi.

Tự động bỏ cuộc cũng được, nhưng người nhận thua sẽ bị phạt. Phải để xe của mỡnh lại đây” Tên trọc đầu cười khẩy nói. 

Xe là món quà sinh nhật cha tặng, Đường Quả làm sao nỡ đęŇ xe laňi cho chuěng.

Trầm Mặc Nùng nghe thấy tên đầu chọc nói, liền cười lạnh lùng nói: “Lẽ nào đây là ép người khác đánh bạc? Đây là hành vi vi phạm pháp luật”.

“Vi phạm pháp luật?” Tên chọc đầu nghe Trầm Mặc Nùng nói, giống như là một câu chuyện cười hay nhất thế gian. “Anh em, họ muốn bỏ cuộc, anh em nói phải làm sao?”

“Lấy xe”.

“Lấy xe”.

“Lấy xe”.

Đám nam nữ trong trường đua vẫy vẫy tay, đồng thanh hô khẩu hiệu “Lấy xe”.

Nhỡn thấy cảnh tượng đó, Đường Quả cắn răng nói: “Được. Tôi đua với anh.”

“Đúng. Như vậy mới đúng. Cô gái, cô không phải là không quen ai sao? Cô gái này không phải đó đến đúng lúc sao?” Tên chọc đầu chỉ vào Trầm Mặc Nùng nói, trong ánh mắt chứa đầy vẻ dâm hèn. Nếu như chuyện tối nay mà thành, không chừng mỡnh cú cơ hội thân mật với cô ta.

Đường Quả lắc đầu nói, chỉ tay vào Diệp Thu vẻ mặt mơ hồ cũn đang không bięět xaŇy ra chuyęňn gỡ núi: “Đó mới là...cô gái mà tôi muốn chở”.

Chương 7

Quân týŇ đôňng khâŇu không đôňng thuŇ.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Cả trường thi đua xe bỗng nhiên yên lặng lại, tất cả những chiếc xe xung quanh đều tắt hết động cơ, chỉ có hai chiếc mô tơ của hai chiếc xe đang chuẩn bị đua ở giữa trường đua là đang gầm rú, tư thế chuẩn bị xuất phát.

Một cụ gỏi bờn trờn thỡ mặc Bra đỏ, bên dưới thỡ mặc chiếc quần bũ ngắn màu đoŇ hőŇ đęěn nýŇa mông, đường cong đầy đặn, cơ thể lồi lỡm bốc lửa đi đến giữa hai chiếc xe, một tên con trai mọc đầy râu quai nón giơ loa hô lên: “Khi nhỡn thấy đứa con gái đó giơ chiếc Bra màu đỏ lên, thỡ cỏc bạn cú thể xuất phỏt…”

Tay của cô gái mặc áo màu đỏ đưa ra sau lưng, ném một cái nhỡn quyến rũ vào tờn trọc đầu, lại liếm liếm đầu lưỡi nhỡn Đường Quả, bất ngờ cởi chiếc Bra đỏ ném lên không trung, bộ ngực trắng nừn nà nảy lờn trước mặt mọi người, nhưng trong lúc này, chiếc Porche màu bạc của tên trọc đầu đó lao lờn phía trước…

Cô gái mặc áo màu đỏ dang hai tay ta nhắm mắt lại, cô ta rất muốn hưởng thụ cái cảm giác một luồng khí mạnh lướt qua bên người. Như thế có thể mới làm cho cô ta đạt đến cao trào.

Sau khi Diệp Thu nhỡn khụng chớp mắt vào bộ ngực của cụ gỏi ỏo đỏ một lúc lâu, mới vỗ vỗ vào Đường Quả đang nhắm mắt sợ hói vỡ cảnh tượng đó nói: “Này, hắn đó chạy mất rồi…”

“Hả?” Đường Quả mở to mắt, lúc này mới nhỡn thấy chiếc Porche đó chạy rất xa rồi, mà xung quanh khắp nơi đều là tiếng xuỵt với cô ấy. Một cái nhâěn ga, bôň ngýňc căng trũn đó ngày càng rời xa Diệp Thu.

Diệp Thu tặc tặc lưỡi, có chút hối hận vỡ đó nhắc cụ ta quỏ sớm.

“Này, anh đang nhỡn cỏi gỡ đấy?” Đường Quả vừa tăng tốc bạt mạng để đuổi theo chiếc xe trước mặt, vừa tức giận hỏi. Xe đó chạy rất xa rồi, tên cầm thú ngồi bên cạnh lại không ngừng quay đầu lại.

“Khụng nhỡn gỡ cả” Diệp Thu khụng dỏm thành thật trả lời. Khi núi xong mới nghĩ ra bờn cạnh mỡnh cũng là một mỹ nữ, sau đó ánh mắt không tự chủ được lại liếc nhỡn bộ ngực của Đường Quả. Điều mà làm hắn không thấy dễ chịu lắm đó là ngực của Đường Quả không có lớn như cô gái lúc nóy, hơn nữa người ta lại rộng rói hơn cô ta, bỏ lộ hoàn toàn cho người ta xem…

Đường Quả chuyên tâm đua xe, đường núi chạy không dễ như đường cái, mặt đường gập ghềnh không núi, lại cũn khụng ngừng lượn lượn quanh co, một chút không cẩn thận thỡ sẽ ngó vào vỏch nỳi cao và dốc đến vạn trượng. Đường Quả cảm thấy được lũng bàn tay đó toỏt ra mồ hụi, khuụn mặt cũng đỏ lên vỡ căng thẳng, nếu như không phải cô ấy không chịu cái hậu quả của việc bỏ cuộc thỡ lỳc này đó muốn lỏi xe quay về rồi.

Nhưng hỡnh như tên tiểu tử hoang dó đến từ quê này lại rất thích cái trũ chơi đầy tính kích thích này, tốc độ của xe đó đạt đến 280, tiếng gió kêu vù vù trong tai, người hắn không chỉ không có chút khác thường nào, mà lại có vẻ hưng phấn hết nhỡn đông laňi nhỡn tõy.

Đường Quả có chút hối hận, nếu như để chị Mặc Nùng ngồi lên thỡ cụ ấy cũn cú thể ở bờn cạnh mà cho mỡnh ý kiến hoặc an ủi động viên mỡnh, cũn tờn đàn ông bẩn thỉu này lại chẳng giúp được gỡ, lại cũn làm bẩn chiếc xe yờu quý.

Nhưng cô ta để Diệp Thu lên xe cũng chẳng có yě tôět đeňp gỡ, cụ ta biết loại đường núi này chạy xe nhất định là rất nguy hiểm, cô ta không muốn chị Mặc Nùng mạo hiểm cùng với cô ta.

Có người nói: “Yêu người ta thỡ cựng đi chết với người ta. Hận người ta mới kéo người ta chết cùng” Đường Quả đối với Diệp Thu tuy không thể nói là hận, nhưng sự chán ghét thỡ cú.

Bỗng nhiên nghĩ lại, cô ta hoá ra đó từng xem một bộ phim tờn là ‘Cạn vệ Trung Nam Hải, người vệ sĩ trong đó lái xe rất lợi hại, Đường Quả liền quay ra hỏi Diệp Thu: “Anh có biết lái xe không?”

“Không biết. Nhưng tôi rất nhanh sẽ học được thôi” Diệp Thu cười nói.

“Anh ngay cả lỏi xe cũng khụng biết lại cũn học người ta làm vệ sĩ?” Đường Quả trong lũng vụ cựng khú chịu, cũng khụng biết cha lần này làm sao nữa, tỡm một đôě phęě thaŇi vęĚ. Trong lũng vừa tức giận liền dựng hết sức đaňp maňnh chân ga.

Chạy đường núi mà đi với tốc độ này làm cho Đường Quả sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng tên cầm thú bên cạnh lại kích động đến mức hát cả lên.

“Trong thôn tôi có một cô gái tên Nhị Nha, rất xinh đẹp lại lương thiện, một đôi mắt to đẹp… mái tóc đen lại dài…”

Nếu như không phải là do nguyên tắc của cuộc thi, thỡ Đường Quả đó đaě cho hăěn phaět xuôěng rôĚi.

Tốc độ của tên con trai trọc đầu trên tai đeo đầy khuyên tai bạc không phải là nhanh, vừa để yě đường chạy phía trước lại vừa lưu yě đęěn tỡnh hỡnh phớa sau. Nhỡn thấy ỏnh đèn đầu xe luôn ở phía sau mỡnh thỡ mới yờn tõm.

Điện thoại reo lên, tên đầu chọc nhét cái tai nghe vào tai rôĚi nhâňn đięňn thoaňi.

“Tỡnh hỡnh thế nào rồi?” Giọng nghe vẻ u ỏm của một người đàn ông truyền đến.

“Giống như kế hoạch đó định lúc đầu. Chỉ là trong xe cô ta có thêm một tên đàn ông…” Tên đầu trọc vừa điều khiển chiếc xem vừa hồi báo tỡnh hỡnh với người đàn ông ở đầu bên kia.

“Đàn ông? Đàn ông nào?” Giọng nói đầu bên kia chùn xuống một chút. Hỡnh như rất để yě đęěn người đàn ông bên cạnh Đường Quả.

Tên trọc đầu nghĩ một lúc, ngoại hỡnh của Diệp Thu và bộ quần ỏo bẩn thỉu lộ rừ vẻ cặn bó căn baŇn nhỡn không ra chút sức chiến đấu nào, nói: “Là một kẻ nhà quê, cũng không biết chui ra từ đâu. Yên tâm đi đại ca, em sẽ sớm giải quyết hắn”.

“Được rồi. Lần này nhất định phải thành công. Nếu như thất bại, số tiền bồi thường bên thuê chúng ta không gánh nổi đâu” Người đàn ông đó nói xong liền gác máy.

Tên đầu trọc tháo tai nghe ra, nhếch mép cười với cô gái bên cạnh, đột nhiên giẫm mạnh chân ga, xe liền lao như điên về phía trước. Đợi đến khi chạy đến nửa sườn núi Lang Sơn, đột nhiên áp sát vào bên trong đường nuěi rôĚi dýĚng laňi. Sau đoě mőŇ cýŇa xe, quyĚ xuôěng ra veŇ đang kięŇm tra xe.

Đường Quả vốn nghĩ mỡnh đó thua trong cuộc đua này rồi, nhưng vẫn kiên trỡ tiếp tục vỡ muốn hoàn thành nốt chặng đua. Không ngờ phía trước chiếc xe Porche gặp phải chướng ngại đột nhiên dừng lại, Đường Quả trong lũng mừng rỡ, khuụn mặt lỳc nóy cũn lo lắng thỡ giờ đó tươi tắn mỉm cười, chiếc Ferrari xuyên qua bên cạnh chiếc Porche.

“Vượt lên rồi… Ya…” Đường Quả vui mừng hét lên.

Tên trọc đầu nhỡn thấy chiếc Ferrari từ bờn cạnh mỡnh vượt lên thỡ biết cỏ đó mắc cõu rồi, khoộ miệng rộng nhếch lờn một cỏi cười khẩy. Phía trước anh em mỡnh đó bố trớ sẵn rồi, mỡnh ở phớa sau truy đuổi, lần này Đường Quả đại tiểu thư nghỡn vàng của tập đoàn Đường Thị chắp cánh cũng khó bay rồi.

Lại lờn xe một nữa, vuốt mỏi túc của cụ gỏi cú thõn hỡnh gợi cảm, ấn nhẹ vào đầu cô ta, khi cô ta đang mỉm cười quyến rũ thỡ vội phúng chiếc Porche đi thâňt nhanh.

Diệp Thu nghe thấy tiếng mô tơ đang ầm ầm ở đằng sau, lięĚn quay đâĚu laňi nhỡn, hột lờn: “Chạy nhanh… chạy nhanh, hắn đuôŇi đęěn rôĚi”.

“Lóo nương sớm đó biết rồi, cũn cần anh hột sao?” Đường Quả tức giận nói. Lại tăng ga một lần nữa, khó khăn lắm mới duy trỡ được vị trí đầu tiên, cô ta không muốn lại bị người khác vượt trước nữa.

“A… gần rồi… gần rồi… hắn đuổi tới rồi…” Diệp Thu vội vàng hét to.

“Này, cô gái, nhanh lên chứ. Phía trước cô là đích rồi… mau chạy hết để tôi cũn đưa bạn gái tôi đi thuê phũng, tụi sắp khụng chịu nổi rồi…” Tờn trọc đầu hét lên ở phớa sau.

Đường Quả nét mặt căng thẳng, nói với Diệp Thu: “Chửi hắn giúp tôi”.

“Tôi không biết chửi người” Diệp Thu vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Trời ạ, chửi người cũng không biết. Anh làm sao làm vệ sĩ được?”

Diệp Thu quả thức khụng hiểu, mỡnh biết hay khụng biết chửi người thỡ liờn quan gỡ đến việc làm vệ sĩ thế nào?

Dięňp Thu quay đâĚu laňi nhỡn chiếc xe đang aěp saět phiěa sau, câĚm lâěy bỡnh nước khoáng đó uống hết một nửa ở trước mặt Đường Quả nói: “Quân tử động thủ không động khẩu, tôi giúp cô đập hắn”

“ĐýĚng, đó là phạm luật…”

Loảng xoảng!

Câu nói của Đường Quả vẫn chưa nói xong thỡ Diệp Thu đó nộm bỡnh nước ra ngoài.

Kột… kột… ầm…

Một loạt âm thanh inh tai nhức óc vang lên, chiếc xe Porche màu bạc đâm rầm vào tảng đá trên vách núi. Có tiếng kêu hô của đàn ông và tiếng hét chói tay của đàn bà, rất nhanh, mọi thứ yên bỡnh trở lại.

Chương 8 

Âm mưu bắt cóc.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Tên đầu trọc rất hưng phấn, không chỉ trên cơ thể mà cũn trong tõm linh. Nhiệm vụ bắt cúc Đường Quả, đứa con gái duy nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đổng Thị - Đổng Bố Y là cơ hội làm ăn lớn nhất trong năm nay của chúng, chỉ cần thành công thỡ tiền thưởng sẽ đủ để chúng tha hồ uống rượu trai gái. Dưới kế hoạch và sự chuẩn bị trong nhiều ngày nay , đêm hôm nay sắp kết thúc rồi. 

Đúng lúc tâm trí hắn đang lượn trên chín tầng mây thỡ tên tiểu tử nghèo xác xơ trên chiếc xe phía trước mà hắn vốn chẳng để tâm đột nhiên đứng lên, dưới ánh đèn soi đường của xe, hắn mỉm cười với mỡnh, lộ ra hàm răng trắng có thể coi là ngay ngắn, sau đó ném đồ vật trong tay tới.

Tên đầu trọc cười khẩy, phía trước xe có tấm kính chắn gió, dựa vào một chai nước khoáng mà có thể đập vào mỡnh sao?

Trong lũng vừa mới nẩy lờn ý nghĩ đoě, thỡ loảng xoảng một tiếng vang lờn, chai nước khoáng liền đập vào cửa kính xe, cửa kính vang lên tiếng răng rắc, sau đó không chịu nổi ỏp lực lớn, bịch một tiếng vỡ ra, những mảnh vỡ bay ra tung toộ.

Trong mắt tên đầu trọc cũng bị một mảnh vỡ văng vào, đau đến mức làm hắn kêu thét ầm ỹ, mà cô gái như con ong đang chăm chỉ hút mật cũng kêu a á lên, giống như đang lên cao trào, chỉ có điều tiếng cao trào có vẻ như rất đau đớn. Chiếc xe mất đi kiểm soát liền đâm vào vách đá, tên đầu trọc tuy cố gắng nén đau để quay vô lăng sang hướng khác, nhưng do dùng quá lực nên đầu xe đâm thẳng vào tảng đá trên vách núi, thoắt cái bốc lửa cháy.

Chiếc Ferrari màu đỏ chạy đến phía trước một đoạn, sau đó lùi lại, dừng lại ở một nơi cách chỗ Porche bị va chạm không xa.

“Bọn họ chết rồi sao?” Đường Quả kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nhỡn chiếc Porche mà người ở bên trong không có động tĩnh gỡ, đâĚu xe laňi đang âm yŇ chaěy noěi.

“Không biết” Diệp Thu có một chút buồn bực, người thành phố tại sao lại không biết đánh nhau như thế, vừa mới vứt chai nước khoáng xuống mà đó đập chết người rồi?

“Anh giết người rồi”.

“Tụi khụng phải cố ý”.

“Bõy giờ làm sao đây?”

“Tôi về Lưu gia thôn”.

“…” Đường Quả hận không thể đâm cho tên cầm thú này một trăm lần, giết người rồi lại cũn muốn chạy? Tụi thỡ làm sao đây? Cũn là đàn ông không?

Đúng lúc trong đầu Đường Quả hiện lên một ý nghĩ bất lương, thỡ người trong xe đột nhiên động đậy.

Tên trọc đầu ngóc đầu dậy, con mắt đầy máu nhỡn chằm chằm vào Diệp Thu đang ở trên chiếc Ferrari đỏ, rồi lấy tay nhấc đầu cô gái đang gục trên chân mỡnh, cụ ta đó ngất đi rồi, trên trán đọng một ít máu. Khi xảy ra sự việc cô ta cơ bản khụng cú thời gian phản ứng, thậm chớ cụ ta cũn khụng cú đeo dây an toàn…

Loảng xoảng!

Tên trọc đầu đạp cánh cửa xe một cái, làm cho người cô gái bị đẩy sang một bên, rồi nhảy ra khỏi chiếc Porche. Đây là xe của đại ca, vỡ nhiệm vụ này mới mượn dùng mấy ngày, bõy giờ bị mỡnh huỷ rồi, nếu như người cũng chạy mất thỡ hắn – tờn đầu trọc sẽ biến thành ‘quả dứa’ mất.

“Loảng xoảng… hai người… xuống xe cho tôi” Tên trọc đầu nhảy ra đứng trước chiếc Ferrari vỗ vỗ vào thùng xe, lớn tiếng quát.

Đường Quả coi chiếc xe này như bảo bối, nhỡn thấy tờn thụ lỗ đoě đôěi đói với xe của mỡnh như thế cũng bị chọc giận, trợn mắt lên nói: “Anh là ai chứ? Dựa vào cái gỡ mà muốn tụi xuống xe thỡ tụi phải xuống? Bà cụ đây không xuôěng đâěy”.

Tên trọc đầu cười khẩy, chỉ vào Đường Quả mắng: “Con **. Mày có biết đây là nơi nào không? Vẫn cũn tưởng mỡnh là thiờn kim đại tiểu thư sao? Tao nói cho mày biết, đây là Lang Sơn. Con đường chúng ta đến đây đó bị người phong toả rồi, người khác tạm thời sẽ không thể đến được đây. Tao có làm nhục mày thỡ người khác cũng không thể làm gỡ tao… ngoan ngoón mà xuống xe cho tao”.

Từ nhỏ đến lớn, Đường Quả chưa từng bị người khác chửi như thế này. Cái loại từ sỉ nhục nặng nề này suýt chỳt nữa làm cho cụ ta tộ ngửa ra sau. Chỉ vào tờn trọc đâĚu noěi: “Dięňp Thu, hăěn… hăěn… chýŇi tôi…”

“Tôi nghe thâěy rôĚi” Dięňp Thu gâňt đâĚu noěi.

“… Vậy anh cũn ngồi đây làm cái gỡ? Anh là vệ sĩ mà cha tụi tỡm về cho tụi, cũn khụng lờn cho hắn một trận sao…”

Đường Quả nhỡn phản ứng của Diệp thu như vậy, tức đến chảy nước mắt.

“Ồ… nhưng nếu tôi đánh chết hắn thỡ sao?” Diệp Thu khụng yờn tõm hỏi.

“Đaěnh chęět hắn rồi thỡ anh sẽ đi tù” Đôi mắt to xinh đẹp của Đường Quả chớp chớp nhỡn Diệp Thu. “Anh yờn tõm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho người nhà anh, nếu như có thời gian, tôi sẽ đến nhà lao thăm anh”.

Đường Quả nhớ trong phim đều diễn như thế, cho nên cũng học theo, đưa ra lời hứa với Diệp Thu.

Tên trọc đầu không ngờ rằng Diệp Thu kẻ có tướng mạo chẳng làm ai sợ lại là vệ sĩ mà Đường Bố Y tỡm về cho con gỏi, thế giới này điên rồi sao? Chủ tịch tập đoàn Đường Thị lẽ nào nóo ngập nước rồi sao?

Mặc dự hoài nghi khả năng của Diệp Thu, nhưng sự việc quan trọng, tên đầu trọc cũng đành phải thận trọng. Rút từ trong bụng ra một khẩu súng, chỉ vào Diệp Thu nói: “Mày xuống trước đi”.

“ÔĚ” Dięňp Thu đâŇy cýŇa xe đi ra.

“Giơ tay lên”.

Nghe thấy mệnh lệnh của tên đầu trọc, Diệp Thu có chút khó xử, chần chờ một lúc rồi hỏi: “Giơ một tay hay giơ hai tay?”

Khỡ khỡ!

Đường Quả che miệng cười, nếu không phải là tỡnh hỡnh bõy giờ khụng đuěng lăěm, thỡ cụ ấy đó ụm bụng cười lớn một trận rồi. Đường Quả bỗng nhiên phát hiện tên cầm thú này cũng có điểm đáng yêu.

Tên trọc đầu cho rằng Diệp Thu đang trêu chọc mỡnh, khụng chịu được cơn tức liền bốc lên, dùng súng chỉ vào đầu Diệp Thu nói: “Mẹ mày, dám lắm mồm nữa thỡ tao sẽ cho mày một phỏt về quờ luụn giờ… quỳ xuống đất, đặt hai tay lên đầu”.

Diệp Thu lần này nghe rừ rồi, rất biết điều mà quỳ xuống, lại cũn đặt hai tay lên đầu như hắn nói.

Ồ… sao lại nghe lời như thế?

Tên đầu trọc có chút không dám tin vào sự thật trước mắt, cũn cho rằng hắn là một nhõn vật giả lợn ăn thịt hổ, nhưng nghĩ lại cũng đúng, xem tuổi của hắn, lại xem cách hắn ăn mặc và cơ thể yếu ớt không chịu nổi gió của hắn, tên đầu trọc hoài nghi là Đường Quả cố tỡnh núi hắn là vệ sĩ đęŇ doaň mỡnh…

Đáng tiếc, cô ta cho dù nói tên này là cận vệ Trung Nam Hải thỡ hụm nay cũng đýĚng mong thoỏt.

“Bây giờ, con đĩ… đến lượt mày xuống xe rồi đấy” Tên trọc đầu hướng khẩu súng về phía Đường Quả, cười một cách bỉ ổi.

“Anh có biết tôi là ai không?” Đường Quả sắc mặt trắng bệch nói, lại bị người ta mắng hai chữ này, cô ta sắp tức điên lên rồi.

“Đương nhiên là biết. Con gái bảo bối của Đường Bố Y, chủ tịch tập đoàn Đường Thị. Người mà đại gia hôm nay muốn tỡm chớnh là cụ. Đừng lảm nhảm nữa, mau xuống xe” Tên trọc đầu hất hất đầu súng nói. Nhỡn thấy điện thoại trong tay Đường Quả đang reo lên, liền giật lấy ném một cách thô bạo xuống đất.

Đường Quả há to miệng, cho dù cô ta chưa có trải qua hết thế giới này, nhưng cũng biết bây giờ tỡnh hỡnh khụng ổn rồi. Đối phương rừ ràng là biết thõn phận mỡnh cũn dỏm chĩa sỳng vào, nhất định là có chỗ dựa. 

Bắt cóc? Nghĩ đến khả năng này, Đường Quả liền cảm thấy hơi thở có chút nghẹn lại.

Chương 9 

Tụi từng nhỡn thấy trờn Tivi.

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Nhỡn thấy khẩu sỳng đen xỡ trong tay tờn trọc đầu, đại tiểu thư Đường Quả cũng không dám khinh xuất, đành phải ngoan ngoón nghe lời, đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.

Dung mạo đẹp vô cùng cùng cơ thể đầy đường cong mềm mại của Đường Quả làm tên trọc đầu không nhịn nổi mà nuốt nước bọt. Thật đáng tiếc, cô gái này không phải là người mà mỡnh cú thể đôňng đęěn.

“Hai đứa ngươi ngoan ngoón mà đứng… không được động đậy, ai dám động, tao sẽ bắn vỡ sợ đứa đấy…” Sau khi tên trọc đầu giơ súng lên uy hiếp liền rút điện thoại trong túi ra, bấm số, nói qua loa: “Anh Sinh Khẩu, xe của em trên đường gặp chút sự cố, nhưng hai đứa nó đó bị em khống chế rồi, anh mau phỏi mấy người đến đây tiếp ứng…”

“Mẹ mày chứ, cú một chỳt chuyện cũng làm không xong. Nếu như đụng hỏng xe của đại ca, ông ấy sẽ lột da mày ra. Đợi đấy. Chúng tao tới ngay” Người đàn ông bên đầu kia điện thoại chửi rủa nói, tiếng rất lớn, Diệp Thu và Đường Quả cũng nghe rất rừ.

“Trũ gỡ vậy. Bỡnh thường gọi ngươi một tiếng Đại ca, lại tưởng mỡnh tài giỏi lắm” Tờn trọc đâĚu lâŇm bâŇm chýŇi, cuěp đięňn thoaňi.

Vừa mới kết thúc cuộc gọi, từ bên sườn núi liền phát ra ánh sáng chói loá. Một chiếc xe lao nhanh từ trên đỉnh núi xuống. Quả nhiên giống như tên trọc đầu nói, người của chúng đó đýěng chặn ở phía trước, cho dù lúc nóy Đường Quả có lái xe bỏ chạy thỡ cũng tự mỡnh rơi vào lưới. 

Đèn của chiếc xe chiếu thẳng vào mắt tên trọc đầu, làm hắn hơi nheo nheo mắt lại, khẩu súng trong tay cũng bất giác có chút rủ xuống dưới, đột nhiên phát hiện phía trước có bóng người, thoắt một cái kẻ trước mặt đó biến mất, cỏi tờn quờ mựa cục mịch lại khụng thấy búng dỏng đâu nýŢa.

Sự ý thức về nguy cơ do chiến đấu lâu dài làm cho hắn nhanh chóng quay người lại, rồi nhỡn thấy tờn thiếu niờn quờ mựa đang giơ hũn đá lên nhắm thẳng vào đầu mỡnh.

“Bỏ khẩu súng xuống” Diệp Thu tủm tỉm cười nói.

Tên đầu trọc há to mồm ra, vẻ mặt khó tin.

Gặp quỷ rồi sao? Tốc độ của tên này sao lại nhanh như vậy?

“Há mồm to như thế làm gỡ? Đây là đá, không phải trứng gà. Hơn nữa, cho dù là trứng gà thỡ tụi cũng khụng cho anh ăn đâu. Tôi đó một ngày khụng ăn cơm rồi… bỏ súng xuống” Diệp Thu sau khi lẩm bẩm một hồi, lại ra lệnh một lần nữa. Ngữ khí đó cú chỳt khụng tốt. Vừa nóy tờn tiẻu tử này lại dỏm dựng sỳng chĩa vào đâĚu mỡnh, quả thật khụng thể tha thứ.

Tên đầu trọc như muốn khóc. Đây được gọi là chuyện gỡ vậy, con vịt đến miệng cũng muốn bay. Con rùa này quả thật là giả lợn để lừa mỡnh. Nguy cơ tài chính rồi, xe cuŇa đaňi ca thỡ hỏng, nhiệm vụ cũng thất bại, kiếm tiền ngày càng khú, vật giỏ ngày càng cao, những ngày này khụng cú cỏch nào đęŇ sôěng rôĚi.

Tên đầu trọc càng nghĩ càng tức, lại càng tuyệt vọng, liền chĩa súng vào đầu Diệp Thu bóp cũ. “Tao giết mày…”

Pằng!

Tiếng súng vang lên, nhưng lại không nhỡn thấy mỏu tươi bắn lên tung toé như dự định, phát đạn này bắn hụt rồi.

Vẫn cũn chưa kịp nghĩ xem nguyên nhân gỡ làm nú như vậy thỡ hũn đaě trong tay Dięňp Thu đó cỏch mắt mỡnh càng lỳc càng gần, rồi “Bụp” một tiếng, tên đầu trọc cảm thấy đầu mỡnh đau vô cùng, mềm nhũn ra mà ngất đi lăn ra đất.

Cỏi ý nghĩ cuối cựng của hắn trước khi ngó xuống đất mất đi tri giác, chính là: Tên này ra tay thật hiểm ác.

Chiếc miệng nhỏ nhắn của Đường Quả vẫn luôn không ngậm lại, cuộc đời con người thay đổi quả thật nhanh quá, làm cho cô ta một con người có tư tưởng cuộc sống đơn thuần có chút không tiếp nhận được.

“Anh giết chết hắn rồi sao?”

“Khụng cú”.

“Vậy tại sao hắn lại nắm dưới đất?”

“Hắn đói bụng” Diệp Thu nghĩ, nếu như vẫn khụng cho mỡnh ăn môňt chuět gỡ, mỡnh cũng sẽ nằm lăn dưới đất. Nhăn mày nhỡn về phớa ỏnh đèn đang di chuyển rất nhanh về hướng mỡnh, Diệp Thu núi: “Mau lờn xe. Người của bọn chúng đến rồi”.

“Ồ” Đường Quả cũng biết ở đây rất nguy hiểm, không phải là nơi để núi chuyện, liền ngoan ngoón chạy lờn xe. Căn baŇn cuŢng không nhâňn ra răĚng ngýŢ khiě khi cô ta noěi chuyęňn vőěi Dięňp Thu laňi coě veŇ ngoan ngoón nghe theo như thế. Diệp Thu kéo tên trọc đầu sang bên đường, nhặt khẩu súng dưới đất lên rồi cũng nhanh chóng nhảy lờn xe.

“Xe của hắn chắn ở kia thỡ làm thế nào? Chỳng ta khụng thể quay đầu…” Sau khi Đường Quả khởi động xe, mới phát hiện ra họ hoàn toàn không có đường đi. Con đường đến đây đó bị chiếc Porche của tờn trọc đầu chắn đường rồi, cũn nếu như chạy tiếp về phía trước thỡ sẽ va chạm với đám người đang đuổi đến đây, cũng bằng với tự chui đầu vào lưới

“Lái tới trước” Diệp Thu ánh mắt dứt khoát nói, giọng điệu không cũn thuần phỏc như lúc trước nữa.

“Nhưng sẽ đụng phải đám người xấu” Đường Quả lo lắng nói, nhưng vẫn lỏi xe theo lời Diệp Thu núi

“Giao cho tụi giải quyết” Diệp Thu ỏng chừng khẩu sỳng trong tay núi. Vừa nóy hắn dựng chai nước khoáng ném vỡ kính chiếc Porche, cái chai chưa vỡ mà tấm kính đó vỡ rồi, là vỡ dựng lực tập trung ở đięŇm lôĚi cuŇa nuět chai, hỡnh thành một mũi nhọn cứng rắn, cho nờn mới phỏ vỡ vụn được chiếc kính chắn gió. Bây giờ trong tay có khẩu súng, thỡ càng dễ giải quyết vấn đęĚ. 

Khoảng cách của hai chiếc xe ngày càng gần, chiếc Ferrari của Đường Quả ở bên trên sườn núi, chiếc Audi màu đen ở phía dưới sườn núi, hai chiếc xe rất nhanh sẽ chạm vào nhau, mà tên cầm thú ở bên cạnh vẫn không ngừng thúc giục Đường Quả lái nhanh một chút, nhanh một chút.

“Sắp va vào nhau rồi… làm sao đây?” Đường Quả giọng run run nói, với tốc độ bây giờ, hai xe sẽ rất nhanh va mạnh vào nhau.

“Khụng sao. Duy trỡ tốc độ này” Diệp Thu vỗ vỗ vào đùi Đường Quả an ủi nói… Thật là thích, mùa thu rồi mà cô gái này vẫn mặc quần đùi.

“Anh Sinh Khẩu, tỡnh hỡnh hỡnh như có chút không ổn. Trên chiếc xe đối diện không có Đầu trọc, người lái xe vẫn là cô gái kia…” Người lái chiếc xe Audi phát hiện tỡnh hỡnh cú chỳt khụng ổn, liền giảm tốc độ rồi báo cáo với tên đại ca bên cạnh.

“Mẹ nó, tên đầu trọc làm ăn kiểu gỡ vậy? Vừa nóy khụng phải là núi đó khống chế được chúng rồi sao?” Sinh Khẩu là người đàn ông có thân hỡnh khụ đeět, aěnh măět thỡ õm u lạnh lựng, vừa chửi vừa gọi cho tờn đầu trọc, nhưng đợi một lúc cũng không thấy ai nhấc máy.

“Xảy ra chuyện rồi. Mọi người cẩn thận. Làm cho chiếc Ferrari kia dừng lại” Sinh Khẩu nói, rồi rỳt sỳng từ trong eo ra, ấn cửa sổ phớa sau xuống, thũ đầu ra hét lên với chiếc Ferrarri đang chạy nhanh như bay tới: “Dừng xe lại, nếu không tao bắn…. Dừng xe lại, nghe thấy không? Nếu như cũn lại gần tao sẽ bắn”.

“Cầm thú, làm sao đây, làm sao đây? Chúng có súng.” Đường Quả lũng bàn tay đầy mồ hôi, sắp đến lúc không cầm được vô lăng nữa rồi.

“Không sao. Chúng ta cũng có súng” Diệp Thu giơ súng lên nói.

“Nhưng anh có biết dùng không?”

“Đương nhiên là biết rồi. Thứ này không phải là ấn một cái là sẽ được sao? Tôi từng xem trên ti vi rồi” Diệp Thu có chút không vui nói. Cô gái này lại dám coi thường mỡnh.

“…”

“Tiếp tục lái không?” Đường Quả hỏi. Cô ta đó nhỡn thấy cỏi đâĚu thũ ra ngoài cửa sổ chiếc xe đối diện và nũng sỳng đen sỡ.

“Lỏi” Diệp Thu hớp hớp mắt núi.

“Hăěn seŢ nôŇ suěng đâěy…”

“Im đi”.

“…” Đường Quả ấm ức ngậm mồm lại, sắc mặt tên cầm thú này đột nhiên rất đáng sợ.

“DýĚng xe laňi. Nęěu không tao seŢ nôŇ suěng đâěy” Sinh Khẩu hét lên thật to, nhưng đây là một tên rất vô lại, vỡ khi hắn núi thỡ sỳng đó nổ rồi. Tuy nhiờn, phỏt sỳng này chỉ là để cảnh cáo họ thôi nên đó bắn vào đâĚu xe.

“Làm thế nào đây?” Đường Quả hỏi.

“Tăng tôěc” Dięňp Thu noěi.

“Hả?”

“Tăng tôěc” Dięňp Thu nhăěc laňi môňt lâĚn nýŢa.

Đường Quả có chút do dự, rồi đạp mạnh chân ga. Được rồi, chết thỡ chết, dự sao thỡ cũng cú tờn cầm thỳ này đi cùng mỡnh, cũng khụng cần phải sợ hói. Chỉ cú đięĚu quaě dęŢ dói cho đôĚ khôěn đoě, mỡnh là một hoàng hoa đại khuê nữ hoàn toàn tự nhiên, tuyệt đối chưa từng qua một lần dao kéo nào.

Pằng!

Một phỏt sỳng nữa bắn ra, nhưng lần này không phải là cảnh cáo, mà là bắn vào mép xe, viên đạn bay lướt qua mặt Diệp Thu. Khả năng bắn súng của tên Sinh Khẩu này quả thật chẳng ra sao, lại bắn trượt rồi.

Khoảng cỏch cũn khụng tới 100m, Diệp Thu liền đứng lên.

Cũn 50m, Diệp Thu giơ khẩu súng trên tay lên.

Cũn 30m, Diệp Thu kộo khoỏ bảo hiểm ra.

20m…

10m…

Hai xe trong nháy mắt sẽ va vào nhau, Đường Quả sợ hói nhắm chặt mắt vào.

Pằng!

Diệp Thu búp cũ sỳng, chiếc Audi phớa trước mặt đột nhiên nghiêng nghiêng, đầu chiếc xe chợt thay đổi hướng, bay vọt xuống vách núi sâu vạn trượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro