Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Thanh Xuyên là một khu phố xưa, công trình kiến trúc thì cũ kỹ, nơi đây chuyên làm giấy tờ giả, cho vay, bán thuốc, những tờ giấy quảng cáo nhỏ được dán đầy trên tường xì măng xám xịt. Dây điện thì rậm rạp bắt qua trên đỉnh đầu, vỏ cao su bên ngoài bọc đầy bụi bậm, nhìn không ra màu sắc vốn dĩ của nó.
Sở Dụ đã đi vòng vòng trên con đường này cũng được nửa tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc cậu cũng thành công lạc đường.
Bây giờ là tháng Tám, đã vậy còn là thời gian nóng nhất trong ngày, làm Sở Dụ cảm thấy bực bội trong lòng.

Cậu nghĩ kỹ lại, bản thân thấy một tài khoản mạng xã hội đăng lên Sổ tay đặc sản của vùng, bị một bức hình chụp thịt bò hầm cùng với dòng miêu tả làm cho chảy nước miếng, sau đó liền chạy nhanh tới nơi quỷ quái vừa cũ vừa nát này —
Đúng là ngu thật đấy.
Dù bận suy nghĩ nhưng Sở Dụ lại không dừng lại, đi vào một con hẻm nhỏ, cậu mơ hồ nghe thấy phía trước có tiếng ồn khá lớn. Cậu ngập ngừng bước vài bước, thò đầu ra nhìn một cái,không được, còn có người có thể chịu nhiệt độ cao ba mươi bốn mươi mà tụ tập đánh lộn?
Trong hẻm nhỏ chật hẹp, có hai phe đứng đó.
Một phe khoảng chừng bảy tám người, mặc một cái áo ba lỗ, cánh tay thì cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần có chỗ hở da, toàn bộ đều có hình xăm Thanh Long, vừa nhìn là biết chính là xã hội đen, hùng hổ, không ai dám chọc bọn họ.
Bên kia thì chỉ có một người, từ chỗ của Sở Dụ, chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của người đó, tuổi không lớn lắm, mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản sạch sẽ gọn gàng, quần jean, ở ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, cùng một đám cơ bắp đối diện chỉ sợ là chưa từng đánh nhau.
Sở Dụ cân nhắc mấy giây, luôn cảm thấy vụ này là muốn xảy ra án mạng, liền nhanh nhẹn mà gọi 110 báo cảnh sát.
Đoán chừng loại này tụ tập đánh lộn, phe gây chuyện bên kia sẽ tranh lời cáo trạng, nói rõ nguyên nhân hoặc là đe dọa.
Đại ca của phe cơ bắp mặc một cái quần đùi vận động màu đỏ tươi, dáng người cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn, còn đeo một cái khoen mũi sáng lấp lánh. Hắn thập phần có phong độ đại ca mà bước lên phía trước một bước, nâng cầm, giống như đang xem một con gà con, "Lục Thời, con mẹ mày thành thật quỳ xuống dập đầu bồi tội cho ông nội đây, hôm nay ông liền cho mày lưu lại một cánh tay!"
Hắn ta nói xong, một loạt đàn em đứng phía sau phối hợp cười lớn tiếng.
Sở Dụ nín thở lặng lẽ theo dõi, trong lòng không nhịn được mà khinh bỉ, mấy câu này cái tên đại ca nói không đúng trường hợp rồi, cũ kỹ lại không khí thế.
"Sao tụi mày nói chuyện nhiều vậy? Tao còn chưa có ăn cơm, có hơi đói bụng, tiết kiệm thời gian, tụi mày cùng tiến lên đi."
"..."
What?
Sở Dụ ngạc nhiên hít một hơi!
Giọng nói này biếng nhác, thật là dễ nghe, làm tai muốn mang thai, nhưng mà nội dung nói thật sự quá ít, hơn nữa giọng không quan tâm kết hợp khinh bỉ, trình đồ khiêu khích trăm phần trăm luôn.
Sử Dụ vốn tưởng rằng mấy tên cơ bắp không nhịn được muốn động thủ nhưng đối phương không theo cái tình hình trước mắt mà chạy lên, tên đại ca mặc quần thể thao ngắn đỏ không động, giống như có vài phần – kiêng kỵ?
Người được gọi là Lục Thời tâm tình tốt, vẫn là giọng lười nhác đó, mở miệng liền mang đến công dụng kích thích người khác,  "Không dám? Thế thì quỳ xuống kêu ba tiếng ông nội, tao liền để đám cháu trai tụi mày rời đi, như thế nào?"
Những lời này anh nói ra giọng vững vàng, một chút ngập ngừng đều không có. Nhưng sử dụng ở hoàn cảnh này thời gian này giống như ném cây diêm vào thùng xăng vậy, "Oanh" một tiếng bùng nổ!
Đôi mắt hình tam giác của tên đại ca quần đỏ cho nên thô bạo, cơ bắp phồng lên, nắm tay vung lên hung hăng hướng Lục Thời đập xuống.
Sở Dụ sợ tới mức lùi về sau gần nửa bước, đang muốn nhắm mắt lại, giây tiếp theo, liền thấy cánh tay đầy hình xăm Thanh Long bị chính diện cầm, Lục Thời nắm lấy đối phương nắm tay tàn nhẫn túm xuống, đồng thời đùi phải gập lại, đầu gối thúc đi lên, đánh vào giữa bụng.
Lúc này tiếng thịt bị đánh trúng vang lên nặng nề Sử Dụ nghe thôi đều cảm thấy đau!
Bị thúc một gối, đại ca quần đỏ theo bản năng mà cúi người, há miệng nôn khan, ngay sau đó, lại bị Lục Thời một chân đá vào đầu gối. Trong chớp mắt, liền nằm sấp xuống đất liên tục ho khan, giống như chó chết không đứng dậy nổi.
Lục Thời lại nói chuyện, "Chậc, dễ bị đánh như vậy?". Chỉ là một câu trần thuật, anh còn cố tình đem âm cuối hướng lên, thành thái độ hoàn toàn khinh thường.
Quả nhiên mấy tên đàn em cơ bắp phía sau bị kích thích thành giận dữ, cả đám gào to chửi rủa, ào ào chạy lên.
Lúc này Sỡ Dụ mới thấy rõ mặt Lục Thời.
Oa, thế nhưng là một đại soái ca!
Lực sát thương của gương mặt đó có chút mạnh, Sở Dụ chậm chạp mới hoàn hồn lại, lúc này, Lục Thời đã vô cùng lưu loát mà liên tiếp đánh ngã hai người.
Người này lúc đánh nhau trên mặt hoàn toàn không thấy hăng hái hoặc hưng phấn, ngược lại, nét mặt hờ hững, trong mắt một tia độ ấm cũng không có, con người đen kịt, lạnh thấm người.
Khớp xương giòn vang lên "rắc" một tiếng, một tên đàn em bị gãy tay, gào khóc kêu đau. Giống như bị tiếng kêu thảm thiết làm cho chút phiền, Lục Thời giơ tay uốn éo, đem cằm làm cho bị trật khớp.
Thế giới yên tĩnh.
Trong ngõ nhỏ, chỉ còn tiếng đánh nhau, cùng với tiếng la to kêu đau.
Người lần lượt ngã xuống đất cho đến khi chỉ còn dư lại một tên đàn em.
Người nói ý chí muốn sống cực mạnh, ném cây gậy gỗ trong tay không biết nhặt ở đâu ra xa, hai chân mềm nhũn, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, "Từ nay về sau cậu chính là cha ruột của tôi! Ông nội tôi! Tôi – "
"Ồn muốn chết."
Tên đàn em lập tức im miệng.
Hắn run rẩy quan sát người thiếu niên này, ánh mắt của đối phương toàn là tàn bạo, xem người khác như người chết vậy, âm u không có một tia sức sống nào.
Bây giờ là mùa hè, nhưng hắn ta lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Trên tay trái của Lục Thời bị rạch một miệng vết thương, máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống đất, anh cũng không thèm để ý, rủ mắt nhìn người quỳ trên mặt đất phát run, nói chuyện, "Xem đủ chưa?"
Sở Dụ đã từ lâu chú ý tới vết thương trên cánh tay của người nọ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm máu chảy xuống, cậu có chút nhức đầu, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô, còn ngứa, có cảm giác khát nước, lại không muốn uống nước, đây là làm sao vậy?
Gió mùa hè khô nóng thổi qua, Sở Dụ nhíu nhíu cái mũi, giống như nghe thấy một mùi hương vô cùng dễ ngửi, nhưng khi cẩn thận ngửi lại mùi hương kia lại không có.
Nghe thơm quá...
Đang mê mẩn, bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi kia liền hiểu, cậu đây là bị phát hiện, câu hỏi cũng là nói với cậu.
Từ góc tường bên cạnh đi ra, đối diện đôi mắt tối om om của vị một mình chọi hết tám tên xã hội đen này, Sở Dụ giật mình, nhớ tới đối phương vừa mới đánh nhau hung ác, không lại rối rắm vấn đề khát hay không khát, vội vàng cho thấy lập trường, "Tôi chỉ là đi ngang qua!"
Cậu chớp chớp mắt, ngừng thở, thấy đối phương vẫn còn nhìn mình, cổ vũ bản thân, nói "Thật ra là, tôi.... Tôi mới vừa báo cảnh sát..."
Đồn công an đường Thanh Xuyên.
Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Dụ vào đồn công an, nhìn cái gì cũng mới lạ. Trong một căn phòng không lớn, mấy tên đàn em cơ bắp nằm đầy đất, đang gào khóc kêu đau, "Cảnh sát! Chính là thằng nhóc kia! Mẹ nó, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng đánh lại vô cùng tàn nhẫn! Đệt, cô mau tìm bác sĩ xem dùm cánh tay tôi, tay trái của ông đây có phải bị phế rồi hay không!"
Người phụ trách ghi chép là một nam một nữ cảnh sát mặc thường phục. Nữ cảnh sát mặc thường phục cũng hơn ba mươi tuổi rồi, cô nhíu lông mày lại, cầm bút vỗ bàn, "Trật tự! Lại ồn ào nữa xem? Các anh từng người một, tiền án còn dày hơn cả từ điển, mới chưa được nửa tháng, đếm thử xem, đây là lần thứ mấy vào đây? Làm như máy điều hòa của chúng tôi không trả tiền điện hay sao vậy?!"
Gào xong, nữ cảnh sát đồng chí nhìn về phía hai người, ôn nhu, "Nào, đừng sợ, các cháu đừng sợ nữa, bây giờ đã an toàn rồi, có thể nói cho cô biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?"
Vừa nói vừa đứng dậy rót cho hai người họ hai ly nước ấm, cho mỗi người thêm một viên kẹo trái cây.
Bên kia, tên đại ca quần đỏ bị đánh đến dạ dày chua xót muốn cướp lời, "Thằng nhóc con kia – "
Nữ cảnh sát: "Anh im miệng!"
Sở Dụ cúi đầu, hai tay cầm ly nước, len lén nhìn Lục Thời ngồi bên cạnh.
Khác với lúc nãy, người ngồi bên cạnh cậu bây giờ đã rút đi sự tàn bạo và bén nhọn, an tĩnh ngồi ở trên một cái ghế nhựa màu xanh nhạt, thân hình mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngồi khá đẹp mắt. Bàn tay phải đặt trên đầu gối xinh đẹp, dưới ánh đèn của đồn công an, mạch máu dưới tay hiện lên màu xanh nhạt. Mà vết thương trên cánh tay cũng đã được cầm máu, bị ống tay áo che lại, không nhìn thấy gì, đáng tiếc —
Đáng tiếc cái gì?
Xem nhẹ cái cảm xúc kỳ quái tự nhiên hiện trong lòng, buông ly nước xuống, Sở Dụ cảm thấy hơi đói, lại lột ra kẹo trái cây mà nữ cảnh sát đồng chí cho cậu, bỏ vào trong miệng ngậm, sắp xếp một chút ngôn ngữ, chuẩn bị trả lời câu hỏi của nữ cảnh sát.
Nhưng mà cậu mới vừa mở miệng, còn chưa kịp nói ra lời, đã bị Lục Thời lên tiếng chặn lại.
"Cháu tên Lục Thời, mười bảy tuổi, học lớp 11, đây là bạn học của cháu."
Khác với cậu tưởng, đại ca này thế nhưng vẫn còn đi học lớp 11 sao?
Không đúng, cái này không phải là trọng điểm.
  Sở Dụ nháy mắt vài cái, phản ứng lại, vị "bạn học" gọi là Lục Thời này, bắt đầu nói dối?
  Bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Lục Thời, Sở Dụ bị dọa giật mình liền cắn nát viên kẹo ngậm trong miệng.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh Lục Thời lạnh nhạt đánh người, cùng với người nọ lúc nãy đánh nhau xuất hiện sự tàn bạo đến lạnh sống lưng, cậu do dự hai giây, quyết định phối hợp biểu diễn.
"Tên cháu là Sở Dụ, mười bảy tuổi, chúng cháu là bạn học."
Khuôn mặt cậu vốn nhỏ, ngũ quan lại xinh đẹp, làn da vừa mịn vừa trắng, tóc cậu từ lúc sinh ra đã có màu hơi nhạt, dưới ánh đèn hiện lên như cây cọ, tóc cũng mềm mại, ánh mắt trong suốt, là gương mặt không hề có tính công kích. Đặc biệt là lúc mặt đầy tín nhiệm nhìn người khác, vô cùng dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo hộ của nữ cảnh sát đồng chí.
Nữ cảnh sát mặt đầy thân thiện, "Không có sao không có sao, cứ từ từ nói." Vừa nói, vừa cầm thêm một viên kẹo đưa cho Sở Dụ, "Hôm nay các cháu không bị dọa chứ hả?"
Sở Dụ đưa tay nhận lấy kẹo, lễ phép nói cảm ơn, lại bởi vì trong miệng ngậm cục kẹo, nói chuyện mơ hồ có chút mềm mại, "Quả thật cháu bị giật mình."
Nhưng mà Sở Dụ liền không biết nên nói cái gì tiếp theo, dứt khoát nghiêng đầu nhìn Lục Thời, chờ "bạn học" của cậu trình bày kỹ thuật diễn.
Lúc này cậu mới phát hiện vị đại ca này thuộc kiểu người càng em càng thấy đẹp, ngũ quan thì rất khéo léo, làn da trắng, mũi cao, mắt đen, lông mi dài, hai mí  mắt theo hình dạng của mắt mà vạch qua một đường. Đôi mắt hẹp dài lại xinh đẹp.
Tiếp thu được ám chỉ của Sở Dụ, Lục Thời nghiêng đầu liếc nhìn mấy tên cơ bắp phía sau, lại bay nhanh mà đem tầm mắt rút về, mở miệng nói, "Hôm nay cháu cùng Sở Dụ hẹn cùng nhau đi xem phim chiếu rạp, vì muốn đi đường tắt cho nhanh nên quẹo vào ngõ nhỏ, không ngờ lại đúng lúc gặp nhóm người này đang đánh nhau."
Sở Dụ ngạc nhiên, hẹn cái rắm xem phim nha, nhìn xem cái mặt này nói dối không về đổi sắc, không hổ là đại ca!
Phía sau ngồi hàng loạt mấy tên cơ bắp, tên lão đại quần đỏ chửi thề, "Mày cút mẹ đi! Đồ cẩu tử như mày dám đổ lỗi lên đầu tao,  mày – "
"Trật tự! Nghe không hiểu sao?"  Nữ cảnh sát đồng chí tức giận mắng, "Giọng lớn như vậy đem bạn học còn nhỏ bị dọa sợ thì làm sao bây giờ!"
Sở Dụ tự giác, làm bộ run vài cái, một bộ yếu ớt do bị xã hội đen lớn giọng dọa sợ. Sau đó lại được an ủi bằng một viên kẹo trái cây, cậu vui vẻ hài lòng cất vào trong túi.
Lục Thời nói tiếp, "Chúng cháu nhìn thấy bọn họ đánh nhau, hình như tranh chấp cái gì đó, chúng cháu nghe có người nói, cái gì gặp phải chuyện này mấy lần rồi, các anh em khác cũng bị thương, Cường ca vẫn không chịu ra mặt, không đủ tư cách làm lão đại, có người phản đối lại, cãi nhau rồi đánh nhau luôn. Đại khái chính là như vậy, chúng cháu nhìn tình huống không khả quan lắm, nhớ tới thầy giáo từng dạy, Sở Dụ liền lấy điện thoại di động báo cảnh sát."
Gì?
Kẹo trong miệng vô tình lại bị cắn nát, người trong cuộc Sở Dụ ánh mắt mờ mịt, phối hợp gật đầu, lại lặng lẽ trong lòng tưởng, tính logic còn rất cao, nghe vô cùng chân thật.
"Mẹ nó, mày nói láo!"
Bị nữ cảnh sát trừng mắt, Cường ca không cam lòng mà im lặng, lại ngồi xuống lần nữa, mũi chân chà xát xuống nền gạch như muốn đem nó nghiền nát.
Cường ca là người thu phí bảo hộ của khu ven đường Thanh Xuyên, từ trước đến nay tính cách luôn là hống hách bá đạo, không ngờ "Đi đêm có ngày gặp ma", ngã xuống ở nơi đây.
Hắn trong lòng oán hận nói thầm, nhãi con này nhìn như thật dễ bị đánh, một lần lên đầu gối xém chút nữa làm hắn ói ra luôn cả dạ dày! Bây giờ thì sao đây, cùng "bạn học" không biết từ nơi nào chui ra một xướng một họa, trong đồn công an lại giả bộ đáng thương, thế mà không ai hoài nghi! Mẹ nó, mọi người đều bị mù hết rồi sao!!
Sở Dụ ăn kẹo, nói chuyện đều mang theo vị ngọt của kẹo, giọng mềm mại, "Đúng vậy, là cháu báo cảnh sát, đây là điện thoại của cháu, bên trong còn có lịch sử cuộc gọi. Trường hợp lúc đó làm cháu sợ muốn chết, may mắn các cô đến kịp thời!"
Nữ cảnh sát đồng chí nhẹ giọng, "Đây là điều tụi cô cần làm mà, đừng sợ, sau này gặp chuyện như vậy, nhớ gọi điện báo cảnh sát."
Sử Dụ đầu liên tục Lục Thời cũng nói tiếp, "Dạ giáo viên chúng cháu đã nói, bảo vệ xã hội bình yên, là trách nhiệm của mỗi công dân."
Nghe Lục Thời lưu loát nói những lời này, Sở Dụ lại lặng lẽ nhìn "bạn học" này của mình.
Sự tình đã rõ ràng, bọn người Cường ca cần phải lưu lại giáo dục phê bình, mà Sở Dự và Lục Thời chỉ cần ký tên trong bảng ghi chép là có thể đi.
Sắp bước ra cửa, Cường ca ngồi xổm trên mặt đất, vẫn duy trì tư thế hai tay ôm đầu, nỗ lực nâng cầm, dưới tầm mắt của nữ cảnh sát, gọi lại Lục Thời, "Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tất cả bọn tao là người của bang Thanh Long, tụi mày là bang nào? Có gan thì khai ra đi! Chờ bọn tao ra khỏi đây liền tiếp tục "bàn luận" với nhau!"
Trong đầu Sở Dụ nghĩ, khó trách cả người đều xăm hình Thanh Long, đúng là người của bang Thanh Long.
"Bang Thanh Long rất lợi hại sao?" Sở Dụ từ phía sau lưng Lục Thời ló đầu ra, giọng mạnh mẽ trả lời, "Tụi tôi chính là thành viên Đoàn thanh niên cộng sản!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro