-Gió ơi~ gió có thể nào mang yêu thương đến cho ta không, thổi đến cho ta một người yêu thương ta hết lòng đi~
Biện Bạch Hiền ngồi trước thềm nghêu ngao hát, Phác Xán Liệt liền đem cây quạt ra để sau lưng cậu, bật công tắc lớn nhất.
-Này, làm cái gì vậy hả? Trời đang lạnh muốn chết.
Phác Xán Liệt không nói gì, im lặng bước đến chắn trước quạt.
-Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy?
-Thổi tớ đến chỗ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro