Chương 16: Tôi thích cô ấy không chỉ vì cô ấy xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trên phim trường sôi nổi, chỉ có Giang Trục và Tống Linh Linh là yên lặng, không ai dám tới quấy rầy bọn họ.

Nói câu không có người mình thích xong, Tống Linh Linh cúi đầu dưới cái nhìn chăm chú của Giang Trục, suy nghĩ làm sao để chứng minh cho dù bản thân không có người mình, cô cũng sẽ cố gắng tìm được cảm xúc thích hợp, đúng lúc đó giọng nói trầm thấp của Giang Trục lướt qua tóc cô.

"Cũng không theo đuổi người nổi tiếng?" Giang Trục như tùy tiện hỏi một câu.

Tống Linh Linh dừng lại, không hiểu sao lại căng thẳng, "Theo đuổi ngôi sao gì chứ?"

Giang Trục nhìn kịch bản được ghi chú của cô, có thể nhìn thấy nét chữ xinh đẹp trên đó.

"Nếu không có cách, không có người mình thích vậy cô cứ coi Trần Dặc như thần tượng của mình là được." Nói đến đây, Giang Trục thoáng dừng lại, nâng mắt nhìn cô, "Cô đừng nói với tôi những cô gái nhỏ tuổi như cô không theo đuổi thần tượng đó chứ?"

"..."

Ánh mắt Giang Trục như có ma lực, có thể nhìn thấu ý nghĩ cô muốn che giấu.

Tống Linh Linh ráng chống đỡ đối mặt với anh, lông mi khẽ động, "Có theo đuổi."

Nghe vậy Giang Trục nhướng mày, "Trong giới giải trí sao?"

Tống Linh Linh gật đầu, "Còn là người đạo diễn Giang rất quen."

Giang Trục nhìn cô.

Tống Linh Linh hơi cong lên khóe môi dưới, lộ ra ý cười, "Tôi thích thầy Chu Đình Thâm, đạo diễn Giang nếu gần đây gặp anh ấy có thể giúp tôi xin chữ ký được không?"

Giang Trục cũng không nghĩ tới mình có thể bị phản ngược lại.

Anh nhìn chằm chằm Tống Linh Linh một lúc, đang muốn nói chuyện thì Thẩm Gia Hủy đến.

"Đâu chính là Linh Linh phải không." Cô ấy một cách quen thuộc, "Trăm nghe không bằng một thấy."

Kỳ lạ là Tống Linh Linh cảm thấy lời này của cô ấy không có ý tốt.

Cô đứng dậy, ngước mắt gọi: "Cô Thẩm."

Xét về trình độ, trước mặt Tống Linh Lăng, Thẩm Gia Huy có thể gánh được một câu cô Thẩm.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác là Tống Linh Linh không quen cô ấy, không thích hợp gọi chị Gia Hủy.

Nghe thấy xưng hô của cô, Thẩm Gia Hủy thân mật nói, "Cô cứ gọi tôi chị Gia Hủy là được."

Cô ấy đánh giá Tống Linh Linh, tươi cười, "Người thật còn đẹp hơn trên ảnh, khó trách đạo diễn Giang thích cô."

"..."

Những người xung quanh đang căng tai nghe trộm nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày.

Lời này của Thẩm Gia Hủy không được thông minh cho lắm.

Tống Linh Linh nghe được ý trong lời nói của cô ấy, đang muốn tiếp lời thì Giang Trục người đang ngồi trên ghế đọc kịch bản lên tiếng.

"Tôi thích cô ấy - "

Tống Linh Linh tim đập rộn lên.

Giang Trục giương mắt, không nhanh không chậm bổ sung, "Không chỉ vì cô ấy xinh đẹp."

Người nghe lén xung quanh hít vào một hơi.

Suýt chút nữa.

Suýt chút nữa bọn họ đã cho rằng Giang Trục đang tỏ tình với Tống Linh Linh rồi.

-

Bầu không khí xung quanh có chút căng thẳng.

Tống Linh Linh kiềm chế cảm xúc không rõ của mình, nghĩ cách phá vỡ thế bế tắc.

Giọng nói của Trì Bân vang lên cách đó không xa, "Anh Trục, cô Thẩm tới rồi."

Mọi người theo âm thanh đến xem, trên phim trường nhiều thêm mấy người nữa.

Tống Linh Linh vừa nhìn liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trong đám người.

Cô ấy mặc một bộ đồ sang trọng, mang theo một chiếc túi nhỏ và đứng đó với một chiếc dù che nắng, xinh đẹp thành thực, khí chất ưu nhã.

Thấy rõ gương mặt của người tới, Tống Linh Linh nghe được nhân viên công tác xung quanh hít vào một hơi.

"Trời ạ, đẹp quá."

"So với cô Thẩm còn đẹp hơn."

"Đây là ai thế?"

"..."

Tống Linh Linh nghe được đương nhiên Thẩm Gia Hủy cũng có thể nghe được.

Trên thực tế, khi vừa nhìn thấy người mới tới, sắc mặt của cô ấy đã khó coi.

Thẩm Gia Hủy chú ý tới Thẩm Điệp, tự nhiên Thẩm Điệp cũng nhìn thấy.

Lông mày tinh xảo của cô ấy cau lại, chuyển qua nhìn Giang Trục, "Sao cô ta cũng ở đây?"

"?"

Nhân viên công tác kinh ngạc.

Lần đầu bọn họ gặp được người dám quát Giang Trục như vậy.

Mọi người đồng loạt nhìn Giang Trục.

Nào ngờ Giang Trục không chỉ không tức giận, ngược lại tính tình còn rất tốt giải thích với cô ấy, "Hôm nay bọn họ tới tham ban."

"Xui xẻo." Thẩm Điệp ghét bỏ oán trách, "Cậu còn không nói sớm với tôi, biết cô ta đến hôn nay chị đã không tới rồi."

Giang Trục trầm mặc.

Sắc mặt Thẩm Gia Hủy lúc thì trắng lúc thì đỏ, bị người xung quanh đánh giá, cô ấy cực kỳ khó xử.

Cô ấy hít sâu một hơi, cố gắng coi nhẹ ánh liên tục nhìn mình, gọi: "Chị Điệp Điệp, em không nghĩ tới hôm nay chị cũng đến đoàn phim của Giang Trục tham ban."

"Ai là chị cô." Thẩm Điệp một chút mặt mũi cũng không cho cô ấy, "Tôi chỉ có một em gái."

Vẻ mặt Thẩm Gia Hủy lạnh lẽo, nhưng vẫn áp chế tính tình của mình, "Xin lỗi chị, là em quên."

Thẩm Điệp khẽ mỉm cười, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Giang Trục bĩu môi không so đo với cô ta nữa.

Cô ấy nhắm mắt làm ngơ, hừ nhẹ nói: "Thần tượng của chị đâu rồi."

Giang Trục chỉ qua chỗ Tống Linh Linh.

Thẩm Điệp trở mặt trong một giây, mặt mày rạng rỡ, "Cậu dẫn tôi qua đó đi, giối thiệu hai người bọn tôi với nhau."

Giang Trục: "Cậu sợ người lạ sao?"

Thẩm Điệp không biết xấu hổ nói: "Đúng vậy."

Sợ bị Giang Trục từ chối, cô ấy uy hiếp, "Cậu không đi tôi liền bảo anh cậu rút vốn."

Giang Trục: "."

Dưới cái nhìn sững sờ của một đám người, Giang Trục dẫn Thẩm Điệp đến trước mặt Tống Linh Linh.

"Thẩm Điệp."

"Tống Linh Linh."

Giang Trục vô cùng lời ít ý nhiều giới thiệu hai người.

Thẩm Điệp: ". . ."

Tống Linh Linh: ". . ."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Điệp dẫn đầu nhịn không được, bật cười, "Xin chào."

Cô ấy dịu dàng vươn tay với Tống Linh Linh, "Chị là Thẩm Điệp. Em gọi chị là chị Điệp Điệp hoặc Thẩm Điệp đều được, chị bằng tuổi với Giang Trục."

Tống Linh Linh nhìn hai người, căng thẳng liếm môi, "Tống Linh Linh."

"Em thật đẹp." Thẩm Điệp cười nhẹ nhàng nói, "Chị rất thích em."

Thẩm Điệp khen Tống Linh Linh xinh đẹp, không xen lẫn hàm nghĩa khác ở bên trong, cô ấy chính là đơn thuần cảm thấy Tống Linh Linh xinh đẹp.

Mà Thẩm Gia Hủy không giống vậy.

Cô ta có thâm ý.

Cho nên nghe được lời của Thẩm Điệp khiến Tống Linh Linh cảm thấy thoải mái.

"Chị cũng rất xinh đẹp." Cô nhìn Thẩm Điệp ăn ngay nói thật.

Thẩm Điệp với cô là hai kiểu người khác nhau, Thẩm Điệp là người đẹp lạnh lùng.

Rất dễ tạo cho mọi người ảo tưởng rằng cô ấy không dễ gần.

Nghe cô nói vậy, Thẩm Điệp nhướng mày cười nói: "Chị cũng cảm thấy chị rất đẹp."

Tống Linh Linh sửng sốt một chút rồi bật cười.

Cô thưởng thức và thích sự tin tin thẳng thắng của Thẩm Điệp.

Giang Trục nghe hai người "tâng bốc" lẫn nhau, khóe miệng giật một cái.

Khi hai người muốn tìm hiểu sâu sắc hơn, anh lên tiếng nhắc nhở, "Nên quay phim rồi."

"..."

Hai người không nói gì.

Thẩm Điệp giận mà không dám nói gì, nhíu mày nói: "Cậu không thể để tôi nói chuyện với thần tượng của mình một lúc sao?"

"Không thể."

Giang Trục vô tình cho hay, "Muốn trò chuyện đợi quay phim xong hãy trò chuyện."

Thẩm Điệp lườm anh một cái.

Tống Linh Linh khá bất ngờ khi thấy hính thức ở chung của Giang Trục và chị dâu là như thế này.

Cô cười cười, an ủi Thẩm Điệp, "Chị Điệp Điệp. Vậy đợi chút nữa chúng ta trò chuyện tiếp nhé."

"Được thôi." Thẩm Điệp miễn cưỡng đống ý.

-

Một cảnh quay mới bắt đầu.

Tống Linh Linh và Từ Mãn chuẩn bị xong liền tiến vào ống kính.

Thẩm Điệp đến cạnh Giang Trục, cực kỳ tò mò hỏi mấy câu.

Hỏi Giang Trục đên phiền cô ấy mới không hỏi nữa.

"Linh Linh thật đẹp mà."

Cô ấy chống cằm ngồi cạnh anh cảm khái.

Giang Trục không lên tiếng, nhưng cũng thừa nhận lời cô ấy nói là thật.

Lúc đang điều chỉnh máy máy móc lần cuối, anh nhìn người bên cạnh, "Cậu không sợ bị mắng sao?"

Anh nói là thái độ của cô ấy với Thẩm Gia Hủy lúc nãy.

Thẩm Điệp bĩu môi, "Mắng thì mắng, mắng rồi tôi cũng đối xử với cô ta như thế thôi."

Cô ấy càu nhàu, "Nhìn thấy cô ta đã phiền rồi, trước đó tôi còn muốn hỏi sao cậu có thể tìm cô ta đóng phim của mình vậy?"

Giang Trục cảm thấy mình còn rất vô tội, "Cô ấy thích hợp với nhân vật đó."

Vả lại nhân vật của Thẩm Gia Hủy không phải nhân vật quan trọng gì, Giang Trục căn bản không tham gia chọn diễn viên cho nhân vật đó.

Thẩm Điệp hứ với anh.

Cô ấy nâng mắt nhìn Thẩm Gia Hủy cách đó không xa, mặt mũi tràn đầy phiền muộn, "Hiếm khi tôi đến tham ban cậu, sao còn đụng phải cô ta chứ."

Sự chán ghét của Thẩm Điệp đối với Thẩm Gia Hủy đã ăn sâu bén rễ.

Hai người không phải trùng hợp cùng họ, mà là có quan hệ thân thích nên mới cùng họ.

Thẩm Gia Hủy là con gái của vợ mới của chú hai Thẩm Điệp dẫn theo, không có quan hệ máu mủ với cô ấy nhưng lại giống nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm hơn con gái ruột của chú hai cô.

Thẩm Điệp và con gái ruột của chú hai đã phải chịu đựng rất nhiều trước đây, mối thù của các cô tích tụ đã lâu.

Thời điểm cấp 3, Thẩm Điệp là bạn học cùng lớp của Giang Trục, Thẩm Gia Hủy học ở lớp bên cạnh. Cô ta nghi ngờ Thẩm Điệp thích Giang Trục đã ngáng chân cô không ít.

Cho đến khi cô gả cho anh trai của Giang Trục cô ta mới bắt đầu cụp đuôi làm người.

Thẩm Gia Hủy không sợ Thẩm Điệp, cũng dám đắc tội Thẩm Điệp, nhưng có cho cô ta một vạn lá gan cô ta cũng không dám đắc tội Giang Du Bạch.

Đương nhiên sau khi Thẩm Điệp phát hiện ra điểm này, cô rất có phong thái của đại tiểu thư, cố ý ỷ thế hiếp người.

Mặc dù mỗi lần gây khó dễ cho Thẩm Gia Hủy cô đều sẽ bị người trong nhà mắng, nhưng chính cô không đổi được thói quen xấu này của mình.

May mắn chính là, Giang Trục không thích Thẩm Gia Hủy.

Bằng không, Thẩm Điệp thật muốn cho hai anh em này thấy thế nào là máu tươi ba thước.

"..."

Giang Trục từ chối cho ý kiến với Thẩm Điệp.

Yên tĩnh một lát, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Có Giang Trục chỉ dạy, Tống Linh Linh dần dần tìm được chút cảm giác.

NG với Từ Mãn mấy lần, phân cảnh tình yêu của thiếu nữ mới biết yêu này thuận lợi qua cửa.

Quay xong cảnh này, cả hai tiếp tục quay lần lượt ba cảnh nữa phân cảnh đối diễn mới tính kết thúc.

Sau đó quay tiếp hai cảnh của Trương Viện Hinh và Từ Mãn.

Phần diễn hôm nay của Tống Linh Linh đã kết thúc.

Vì phải đổi địa điểm nên Giang Trục cho mọi người nghỉ ngơi một lúc.

Đúng lúc trà chiều do Thẩm Điệp và Thẩm Gia Hủy đặt cũng được giao tới.

Hai người tới tham ban đều ăn ý mua trà chiều.

Hai vị người trong cuộc đấm ngực bày tỏ hối hận, ngược lại nhân viên công tác hiện trường vô cùng vui vẻ.

Lúc Tống Linh Linh quay xong mấy cảnh quay Thịnh Vân Miểu và Thẩm Điệp đã quen thuộc đến mức xưng hô chị em rồi.

Thấy cô xuất hiện, Thịnh Vân Miểu giơ tay với cô, "Linh Linh mau tới đây."

Tống Linh Linh nhấc chân đến gần.

Cô vừa tới gần, hai người liền lôi kéo cô ngồi giữa.

"Chị Điệp Điệp nói buổi tối muốn đến Nam Thành đi dạo, cảnh diễn hôm nay của cậu kết thúc rồi, chúng ta cùng đi đi?"

Buổi tối Tống Linh Linh không có sắp xếp gì, nhưng cô không chắc lắm, "Tớ hỏi đạo diễn một chút?"

Cô sợ Giang Trục muốn quay thêm mấy cảnh nữa.

Nghe vậy, Thẩm Điệp không khỏi ngạc nhiên, "Mọi người ra ngoài chơi còn phải được Giang Trục đồng ý mới có thể đi sao?"

". . . Không phải."

Tống Linh Linh giải thích, "Em sợ đạo diễn Giang thấy thời gian còn sớm sẽ sắp xếp quay cảnh khác."

"Không đến mức đó chứ?" Nói xong, Thẩm Điệp hỏi thẳng, "Giang Trục, buổi tối còn phải sắp xếp cảnh quay nào cho Linh Linh nữa không?"

Giang Trục bớt thời giờ nhìn các cô một chút, nhướng mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Sao thế?"

"Không sao cả." Thẩm Điệp bá đạo, "Tôi nói với cậu một tiếng, đêm nay Linh Linh thuộc về tôi."

Giang Trục nhìn cô ấy, ánh mắt rơi trên người Tống Linh Linh, "Cô đồng ý?"

Đối đầu với ánh mắt của anh, Tống Linh Linh trầm mặc gật đầu.

Ra ngoài chơi với Thẩm Điệp, cô có gì không đồng ý chứ.

Giang Trục hắng giọng, uyển chuyển nói: "Cô không hối hận là được."

". . ."

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: ?

Thẩm Điệp: ?

Giang Trục: .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro