Chương 52: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai anh em đang trò chuyện thì Thẩm Điệp nghe được động tĩnh từ phòng đi ra.

Nhìn thấy hai người, cô ấy nhướng mày, "Giang Trục, đêm hôm khuya khoắt cậu tới tìm chồng tôi làm gì?"

"..."

Giang Trục uống cạn ly rượu trong tay, ngữ khí lãnh đạm, "Không làm gì cả, trả cậu đó."

Đôi chân dài của anh chuẩn bị đi.

Thẩm Điệp đưa mắt nhìn Giang Du Bạch.

Chuyện gì thế.

Giang Du Bạch lắc đầu với cô.

Giang Trục không để ý đến mắt đi mày lại của hai vợ chồng họ, bỏ lại một câu "Em về đây" liền đi.

Sau khi người đi, Thẩm Điệp đi đến cạnh Giang Du Bạch.

"Anh không đi tiễn em trai anh sao?"

Giang Du Bạch rũ mắt nhìn cô ấy, "Sát bên cũng phải tiễn sao?"

Thẩm Điệp bĩu môi, "Xem anh thôi."

Giang Du Bạch cười một tiếng, "Sao em lại xuống đây?"

"Em xuống xem Giang Trục có uống trộm rượu em cất giấu không." Cô ấy nói thật.

Giang Du Bạch: "Không có."

Lúc anh nói xong, Thẩm Điệp vừa hay nhìn thấy bình rượu ở gần đó. Cô ấy ngạc nhiên, "Vậy mà cậu ấy không mở."

Giang Du Bạch nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy, ừ một tiếng: "Anh không để nó mở."

"..." Thẩm Điệp vui vẻ quay đầu nhìn anh, "Làm không tệ."

Nghe vậy Giang Du Bạch kéo người vào lòng mình.

Thẩm Điệp không kịp chuẩn bị đụng vào vai anh.

"Anh..."

Cô còn chưa kịp nói ra lời hung ác thì Giang Du Bạch đã cúi người tới gần cô ấy, khàn giọng nói, "Có muốn uống một chút hay không."

Đôi mắt anh hẹp dài, có một loại cảm giác mê hoặc không nói ra được, luôn vô tình khiến Thẩm Điệp trầm luân vào đó.

Môi cô ấy khẽ nhúc nhích, "Có thể."

Giang Du Bạch nghiêng đầu, "Em muốn uống loại nào?"

"Nếm thử loại hai người vừa uống là được."

Giang Du Bạch rót cho cô một ly.

Thẩm Điệp đưa tay muốn nhận lấy thì Giang Du Bạch lại né tránh. Nhìn tư thế này của anh, tai cô ấy nóng lên, mơ hồ hiểu rõ sao anh lại muốn cho cô ấy uống rượu.

Trước khi Giang Du Bạch chặn miệng cô ấy, cô ấy cố gắng duy trì một tia ý thức cuối cùng hỏi: "Vừa nãy Giang Trục tìm anh có việc gì vậy?"

Giang Du Bạch không trả lời, cúi đầu hôn cô ấy, "Tối nay sẽ nói cho em."

...

-

Sáng hôm sau, Giang Trục vừa rời giường đã nghênh đón "Khách không mời mà đến".

Anh mở cửa, khẽ chau mày nhìn về phía Thẩm Điệp, "Có chuyện gì sao?"

"..."

Thẩm Điệp cạn lời, liếc anh một cái, "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?"

Giang Trục không trả lời, quay người trở về phòng khách.

Thẩm Điệp sách một tiếng, nhỏ giọng thầm thì, "Với tính cách này của cậu thì cậu nói xem sao cậu có thể theo đuổi được Linh Linh chứ."

Giang Trục dừng lại rồi lại tiến vào bếp: "Uống nước không?"

"Không uống." Thẩm Điệp còn rất kiêu ngạo, "Tớ cũng không phải đến nhà cậu để uống nước."

Giang Trục không nói gì, tự rót cho mình ly nước rồi đi ra.

Anh đang xem một đoạn phim đã chỉnh sửa, không có nhiều thời gian để trò chuyện với Thẩm Điệp.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Thẩm Điệp ho nhẹ một tiếng để hấp dẫn sự chú ý của anh, "Sao cậu lại không hỏi tôi tới tìm cậu làm gì?"

Giang Trục ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ấy, "Tôi hỏi rồi."

Thẩm Điệp ngẩn người, nghĩ đến cuộc đối thoại của lúc ở cửa ra vào.

Cô ấy nghẹn lời, uể oải dựa vào ghế sô pha nhìn anh, "Tôi nghe anh cậu nói --"

Giang Trục nâng mắt.

Thẩm Điệp đem câu nói tiếp theo nói xong, "Cậu tìm anh ấy nhờ anh ấy giúp cứu vớt tình yêu tràn ngập nguy hiểm của cậu."

Giang Trục nhìn cô ấy, muốn nói anh cũng không có ý đó.

Nhưng suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy nói như vậy cũng không khác mấy, dứt khoát không giải thích nữa.

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Giang Trục, Thẩm Điệp liền biết mình đoán đúng rồi.

Cô ấy từ trên ghế salon đứng dậy, đi đến cạnh bàn làm việc của anh, tò mò hỏi: "Không thì cậu nói với tôi một chút xem, nói không chừng tôi có thể cho cậu ý kiến."

Giang Trục quay qua nhìn cô ấy một chút rồi khéo léo từ chối: "Không được."

Thẩm Điệp liếc anh, "Cậu cũng đã dám đến tìm chuyên gia không đáng tin là anh cậu rồi thì nói một chút cho tôi có sao đâu?"

Cô ấy nói thầm, "Tôi thân với Linh Linh hơn anh cậu, nói không chừng tôi có thể giúp cậu đó."

"Không cần." Giang Trục ngừng lại rồi nói tiếp, "Tôi biết nên xử lý thế nào."

Thẩm Điệp nhíu mày, "Nói một chút cho tôi nghe xem?"

Giang Trục trầm mặc.

Thẩm Điệp hứ với anh một tiếng, "Xem ra cậu chưa nghĩ ra nhỉ, nếu cậu nghĩ ra rồi thì còn ở nhà chán nản thế này sao?"

"..."

"Tôi nghe anh cậu nói." Thẩm Điệp lắc đầu cảm khái, "Cậu vậy mà lại so sánh Linh Linh với diễn viên khác, cậu thật sự muốn bị cô ấy kéo vào danh sách đen sao?"

Giang Trục nhìn cô ấy, không muốn nói chuyện.

Thẩm Điệp cười cười, "Để tôi chỉ cách cho cậu."

Cô ấy chân thành nói: "Mặc dù thời gian tôi quen Linh Linh chưa lâu nhưng cũng coi như hiểu rõ cô ấy. Thật ra cô ấy không phải người sẽ so đo chuyện nhỏ, nhưng chuyện này có thể cậu đã tổn thương đến tự ái cô ấy, cậu chỉ cần nói xin lỗi với cô ấy thật tốt thì hẳn sẽ không sao nữa rồi."

Phần lớn thời điểm Thẩm Điệp không đáng tin cậy, cũng rất biết hố Giang Trục.

Nhưng hôm nay cô ấy không có.

Cô ấy đang cho Giang Trục lời khuyên rất chân thành.

Cô ấy biết tính cách của Giang Trục. Anh tuyệt không phải một đạo diễn sẽ cố ý so sánh Tống Linh Linh với người khác, chỉ là có đôi khi bị cảm xúc lấn át, những lời nói vô tình làm người ta đau lòng.

Tống Linh Linh cô ấy cũng biết.

Có lẽ chính sự so sánh vô tình của Giang Trừng đã đâm vào tim cô một cái gai, cái gai này cần phải được Giang Trực nhổ ra cô mới có thể không cảm thấy đau đớn nữa.

Nói xong, Giang Trục không phản ứng.

Thẩm Điệp cũng không chờ mong anh sẽ có phản ứng gì, đưa tay vỗ vỗ vai anh, "Tôi đi đây, cậu suy nghĩ nên xin lỗi Linh Linh thế nào đi."

Giang Trục ừ một tiếng.

Phòng khách lần nữa trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Giang Trục nặng nề nhìn chằm chằm máy tính một lúc, sau đó bấm vào màn hình.

Trên màn hình chiếu phim một đoạn ngắn của « Hẻm Nhỏ » đã được biên tập.

Anh vừa nhìn liền thấy Tống Linh Linh.

Biểu hiện của Tống Linh Linh trong bộ phim này rất xuất sắc. Cô cũng không thua kém gì với những người khác, chỉ là bởi vì không được đào tạo chính quy, thời gian vào nghề cũng chưa lâu nên cô hiểu được cảm xúc của nhân vật hơi chậm.

Nhưng cô không kém bất kỳ ai.

Điểm này Giang Trục hiểu rất rõ.

Mà ngày hôm đó, dù lời anh nói xuất phát từ hoàn cảnh nào thì cũng thực sự đã khiến Tống Linh Linh đau lòng rất lâu.

Đây là chuyện anh đang hối hận.

Càng làm cho anh hối hận chính là, trước khi Tống Linh Linh nói với anh, một chút anh cũng không nhận ra được.

Trí nhớ của Giang Trục không kém như vậy, chỉ là ngay lúc đó, anh càng xem trọng đến tiến triển của đoàn phim hơn.

Đến tối hôm qua, anh mới nhớ lại những gì mình nói với Tống Linh Linh lúc đó.

Nghĩ đến đây cổ họng Giang Trục hơi chua chát.

Anh không cách nào tưởng tượng khi đó Tống Linh Linh có bao nhiêu khó chịu.

Anh nhìn chằm chằm Tống Linh Linh trong màn hình, mở điện thoại muốn nói chuyện với cô nhưng lại nhất thời không tìm được lý do để tìm cô.

Hình như anh cũng không có tư cách để tìm cô.

-

Một bên khác, Tống Linh Linh bay chuyến buổi tối đến Ninh Thành.

Buổi sáng ngủ với Thịnh Vân Miểu đến tự nhiên tỉnh, tỉnh lại ăn cơm trưa xong thì Lâm Hạ đến.

Thịnh Vân Miểu nhìn dáng vẻ liên tục nhìn điện thoại của cô, nhướng mày, "Chờ tin nhắn của Giang Trục sao?"

Tống Linh Linh ừm một tiếng.

Thịnh Vân Miểu hỏi: "Tối hôm qua đến giờ anh ấy không gửi tin nhắn cho cậu à?"

"Đến nhà thì nói với tôi một tiếng."

Thịnh Vân Miểu à một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói thầm: "Không phải anh ấy vì chuyện này mà cảm thấy mình không xứng rồi không theo đuổi cậu nữa đó chứ?"

Tống Linh Linh: "..."

Cô không lên tiếng, cúi đầu nhìn Wechat, đối phương vẫn không có phản ứng.

Hai người đang nói chuyện thì Lâm Hạ đi đến, "Chị Linh Linh, chúng ta sắp lên đường rồi."

Tống Linh Linh giương mắt, "Ừm."

Cô nhìn Thịnh Vân Miểu, "Chắc là ngày kia tớ sẽ về."

Thịnh Vân Miểu: "Chắc là ngày kia tới vẫn còn ở đây."

Tống Linh Linh liếc cô ấy, "Tớ không tin, tớ cảm thấy chậm nhất là ngày mai Ôn tổng sẽ tự mình đến bắt cậu về."

Thịnh Vân Miểu: "."

Trêu chọc Thịnh Vân Miểu xong thì Tống Linh Linh liền xuất phát đến sân bay.

Lần quay quảng cáo này Đường Vân Anh cũng đi cùng cô.

Lên máy bay, Đường Vân Anh nói chuyện kịch bản với cô.

Trò chuyện một chút, cô ấy nhìn dáng vẻ có hơi không tập trung của Tống Linh Linh, nhỏ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ chuyện gì sao?"

Tống Linh Linh hoàn hồn, "Không ạ."

Đường Vân Anh cười cười, "Biểu cảm của em đã bán đứng em rồi." Cô ấy tò mò, "Có tiện nói với chị Anh một chút không?"

Tống Linh Linh nhìn cô ấy, cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Chẳng lẽ lại muốn cô nói cô không những sầu não mấy tháng vì Giang Trục vô ý so sáng cô với nữ diễn viên khác mà còn một mực canh cánh trong lòng sao.

Đường Vân Anh nhìn biểu cảm không ngừng thay đổi của cô rồi đoán: "Có liên quan đến Giang Trục?"

"...Vâng." Tống Linh Linh ngượng ngùng đáp lại.

Đường Vân Anh mỉm cười, "Quen nhau rồi sao?"

"Không có ạ." Tống Linh Linh trả lời cô ấy, "Nếu hẹn hò rồi thì em có thể không nói cho chị sao?"

"Cũng đúng." Đường Vân Anh suy nghĩ một chút, "Chị còn phải chuẩn bị trước phương án quan hệ xã hội."

Tống Linh Linh cạn lời.

Đường Vân Anh nhìn cô, "Thế nào, chị nói không đúng chỗ nào sao?"

Tống Linh Linh nghĩ nghĩ, "Em còn chưa nổi tiếng đến vậy đâu."

"Em thì chưa." Đường Vân Anh ăn ngay nói thật, "Nhưng Giang Trục thì rồi."

"..."

Lần này, Tống Linh Linh hoàn toàn không muốn nói tiếp nữa.

Đường Vân Anh tự vui một lúc rồi hỏi cô, "Vẫn không muốn nói với chị chút sao?"

"Em không biết nên nói thế nào."

Tống Linh Linh tựa lưng vào ghế ngồi.

Nhìn dáng vẻ khó xử của cô Đường Vân Anh cũng không miễn cưỡng nữa.

Cô ấy an ủi cô, "Chuyện tình cảm, người đứng xem nói gì cũng vô dụng, tự mình nghĩ rõ ràng là tốt nhất."

Tống Linh Linh gật đầu.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ở Bắc Thành hôm nay rất đẹp, bầu trời lúc chạng vạng tối cũng đặc biệt đẹp, sáng sủa trong veo như vừa được màn mưa gột rửa.

Thật ra tối hôm qua Giang Trục đã xin lỗi cô, sau khi xin lỗi, Tống Linh Linh cũng không tức giận như vậy nữa.

Cô vốn không phải người giận dai, rất nhiều chuyện chỉ cần xin lỗi liễn có thể giải quyết.

Chỉ là câu xin lỗi này của Giang Trục tới hơi trễ, lại thêm quan hệ mập mờ của hai người bây giờ thì chỉ khiến chuyện này trở nên phức tạp hơn.

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại Tống Linh Linh có tin nhắn đến.

Là Giang Trục.

Cô nhìn, anh hỏi cô đã lên máy bay chưa.

Tống Linh Linh vốn định trả lời nhưng suy nghĩ một chút cô lại bỏ xuống.

Cô cảm thấy chỉ trả lời một chữ hình như cũng không có ý nghĩa gì.

Bỗng dưng Giang Trục lại gửi cho cô một tin nhắn nữa.

"Khi nào em quay quảng cáo xong trở về có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với em."

Lúc này Tống Linh Linh mới trả lời: "Ừm."

Chuyển điện thoại qua chế độ máy bay, Tống Linh Linh vốn định ngủ một lúc, nhưng lại sợ buổi tối không ngủ được nên dứt khoát mở kịch bản ra nhìn.

Đây là một bộ phim truyền hình cô hợp tác với Kiều Diệc Dao, kể về chuyện ở nơi làm việc của nữ chính. Vai diễn của Tống Linh Linh là em gái của Kiều Diệc Dao. Một nhân vật ngây thơ.

Phần diễn của cô không nhiều nhưng lại là nhân vật quan trọng không thể thiếu.

Tống Linh Linh không xem nhiều phim chính kịch* nhưng cô rất có hứng thú với bộ phim này.

(*Chính kịch: Bộ phim có cả yếu tố hài hước và bi kịch.)

Cô rất thích cô gái nhỏ ngây thơ vừa bước vào đại học, rất thích sự thay đổi qua từng năm của cô ấy. Dù đã chín chắn nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ ban đầu của cô ấy.

Tống Linh Linh đang xem thì Đường Vân Anh bỗng quay đầu nói với cô: "Đúng rồi, hôm qua chị vừa nhận được một kịch bản, chị cảm thấy cũng không tệ lắm."

"Thể loại gì ạ?" Tống Linh Linh nhìn cô ấy, "Năm nay có lẽ em không có thời gian rảnh rồi đúng không?"

"Nói là mùa xuân năm sau mới khai máy." Đường Vân Anh nói với cô, "Đề tài cổ trang."

Cô ấy nhìn Tống Linh Linh: "Đến lúc đó chị hỏi lại tình hình cụ thể, chị gửi kịch bản cho em xem trước một chút."

Tống Linh Linh gật đầu: "Được."

Thời gian bay từ Bắc Thành đến Ninh Thành không dài.

Cảm giác không lâu lắm máy bay đã đáp xuống.

Phía nhãn hàng có sắp xếp xe đến đón, sau khi mọi người lên xe, Tống Linh Linh quay đầu nhìn cảnh đêm của thành phố biển Ninh Thành.

Bóng tối dày đặc, người đi đường rất nhiều. Gió đêm mát mẻ dễ chịu.

Nhìn một lúc thì Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của Thẩm Điệp.

Thẩm Điệp: "Đáp xuống Ninh Thành rồi chứ?"

Tống Linh Linh cười một tiếng: "Đến rồi ạ."

Thẩm Điệp: "Được."

Tống Linh Linh: "?"

Thẩm Điệp: "Lén nói cho em biết, chị hỏi giúp người nào đó."

Tống Linh Linh khẽ giật mình, muốn nói người nào đó sao không tự đi hỏi thì Thẩm Điệp đã nói cho cô trước.

Thẩm Điệp: "Mặc dù không biết tình huống cụ thể của hai người thế nào nhưng người đứng xem này vẫn muốn nói một câu, Giang Trục không cố ý nói với em như vậy đâu. Có điều em muốn so đo với cậu ấy chị vô cùng đồng ý."

Thẩm Điệp nhấn mạnh: "Chỉ có so đo mới có thể làm cho cậu ấy biết được sự nghiêm trọng của chuyện này để sau này không tái phạm nữa."

Tống Linh Linh cong môi: "Vâng, em cảm thấy chị Thẩm Điệp nói đúng."

Thẩm Điệp: "Chị cũng thấy mình nói rất đúng. Em cứ mạnh mẽ hành hạ Giang Trục, đừng có để cho cậu ấy kiêu ngạo nữa."

Tống Linh Linh: "...Chị là chị dâu của anh ấy sao?"

Thẩm Điệp: "Đương nhiên rồi. Chị đây là vì muốn tốt cho cậu ấy, tránh cho cậu ấy phải cô đơn cả đời, vợ cũng không theo đuổi được."

Tống Linh Linh: "."

Hai người hàn huyên hai câu, Thẩm Điệp còn lén gửi cho cô ảnh Giang Trục ở nhà hàng, oán giận nói: "Lại chiếm chồng chị. Cậu ấy không vui liền tìm Giang Du Bạch uống rượu, chị cũng không biết nên nói gì cho tốt."

Tống Linh Linh cũng không biết nên nói gì.

Cô gửi lại một gói biểu cảm.

Trả lời xong, cô mở hình Thẩm Điệp gửi.

Thẩm Điệp chụp lén nên góc độ không quá tốt, ảnh chụp thậm chí còn có hơi mờ. Nhưng dù cho như thế cũng khó che giấu được khí thế của Giang Trục và Giang Du Bạch ngồi cùng một chỗ.

Cô cụp mắt nhìn người cách đó không xa, đường nét góc nghiêng sắc sảo, trong tay anh đang nghịch một điếu thuốc, vẻ mặt mờ mịt không rõ, như đang ngẩn ngơ.

Trên bàn có hai ly rượu cũng chẳng còn bao nhiêu, cũng không biết đây là ly thứ nhất hay ly thứ hai của anh.

Có điều Tống Linh Linh cũng không cảm thấy Giang Trục đang mượn giải sầu.

Cô tự nhận mâu thuẫn nhỏ giữa hai người không đến mức khiến anh phải mượn rượu giải sầu. Huống chi anh cũng không phải là người gặp chuyện chỉ có thể dựa vào rượu để giải quyết vấn đề.

Đúng là Giang Trục không phải người như vậy.

Tối hôm qua đúng là anh có hơi cần mượn rượu giải sầu nhưng hôm nay thì không.

Anh biết nên xử lý chuyện giữa mình và Tống Linh Linh thế nào, uống một ly với Giang Du Bạch chỉ để thoải mái hơn.

Anh đang suy nghĩ thì Thẩm Điệp bỗng nhiên lên tiếng: "Linh Linh đến Ninh Thành rồi."

Giang Trục giương mắt, "Đến khách sạn chưa?"

"...Đang trên đường." Thẩm Điệp thăm dò nhìn anh, "Cậu muốn biết thì không thể trực tiếp hỏi sao."

Vẻ mặt Giang Trục hơi kiềm chế, cổ họng chua chát, "Tôi sợ cô ấy khó xử."

Thẩm Điệp không hiểu, "Khó xử cái gì?"

Giang Trục không nói.

Anh sợ Tống Linh Linh không muốn trả lời tin nhắn của anh, nhưng lại cảm thấy không trả lời là không lễ độ nên miễn cưỡng trả lời anh. Đối với chuyện như thế này anh không muốn làm cô khó xử chút nào.

Thấy anh không nói lời nào Thẩm Điệp cũng không miễn cưỡng nữa.

Cô ấy lắc đầu cảm khái, "Cậu tự giải quyết cho tốt đi."

Giang Trục: "..."

Vốn thời gian quay quảng cáo của Tống Linh Linh là một ngày.

Nhưng cô không ngờ Ninh Thành bỗng nhiên mưa to.

Mưa to vừa đến, họ không thể hoàn thành việc quay quảng cáo ngoài trời. Cô vẫn chưa đến thời gian vào đoàn phim, công việc khác cũng không sắp xếp quá kín, sau khi thương lượng với bên nhãn hàng thì Đường Vân Anh quyết định ở lại Ninh Thành thêm hai ngày.

Vừa vặn cũng để cho Tống Linh Linh thả lỏng một chút.

Khách sạn Tống Linh Linh ở mặt hướng ra biển, nếu như không phải vì trời mưa thì cô rất muốn đến bãi biển để bước trên bãi cát mềm, đi dạo bên bờ biển ngắm bình minh và hoàng hôn.

Nhưng trời đổ mưa, cô không thể làm gì được.

Vào ngày thứ ba ở khách sạn Tống Linh Linh tạm thời quay xong quảng cáo trong studio.

Quay xong Đường Vân Anh cùng cô về khách sạn.

"Mưa này lúc nào mới ngừng vậy chứ." Tống Linh Linh nhìn màn mưa cảm thán, "Em muốn ra ngoài chơi."

Đường Vân Anh: "Muốn đi đâu?"

Tống Linh Linh chỉ chỉ, "Em muốn đi biển."

Đường Vân Anh nhìn qua, "Em vẫn nên quên chuyện này đi." Cô ấy nói, "Chị sợ thủy triều cuốn em đi mất."

Tống Linh Linh nghẹn lời.

Cô thở dài, "Vậy em vất vả đến Ninh Thành một chuyến chẳng lẽ lại cũng chỉ có thể vùi mình trong khách sạn để ngủ?"

Đường Vân Anh nghiêm túc nói với cô, "Em có thể vùi mình trong khách sạn xem kịch bản."

Tống Linh Linh: "."

Trở về phòng, Tống Linh Linh ngủ bù trước.

Cô mong khi ngủ dậy mưa sẽ ngừng.

Không nghĩ tới chính là mưa như đang đối nghịch với cô. Trời mưa đã tạnh hai tiếng khi cô đang ngủ, rồi lại bắt đầu rơi khi cô tỉnh dậy.

Biết được tin này, Tống Linh Linh thở dài, có lẽ cô không có duyên với bờ biển rồi.

Cô tìm điện thoại nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ rồi.

Tống Linh Linh xoa bụng, nhìn thấy lời Đường Vân Anh và Lâm Hạ để lại cho cô.

Đường Vân Anh có hẹn nên đã ra ngoài ăn rồi, còn Lâm Hạ thì có bạn là người Ninh Thành nên đã đi tìm bạn.

Lập tức Tống Linh Linh cảm thấy mình đã trở thành một đứa trẻ lớn bị bỏ rơi.

Cô quay đâu nhìn mưa nhỏ ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút, cô thay quần áo cầm thẻ phòng ra ngoài.

Không hiểu sao cô cứ muốn ra ngoài đi dạo.

Ra khỏi khách sạn, Tống Linh Linh lên mạng tìm những món ngon gần đó.

Quán hải sản ở Ninh Thành đặc biệt nhiều, nếu muốn hải sản tươi sống, có thể tự ra chợ hải sản mua về rồi sau đó đến quán chế biến.

Chuyện này đối với Tống Linh Linh có hơi phiền phức.

Cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát đăng lên vòng bạn bè hỏi chỗ nào ở Ninh Thành có món ngon.

Vừa đăng lên đã có không ít bạn bè vừa quen vừa lạ giới thiệu cho cô.

Tống Linh Linh chọn nơi cách mình gần nhất, đi bộ đến đó.

Trên đường đi, cô còn nhận điện thoại của Đường Vân Anh.

"Một mình ra ngoài?"

Tống Linh Linh: "Vâng, em muốn ra ngoài hóng gió một chút."

Đường Vân Anh không nhiều lời, "Chú ý an toàn là được."

"Em biết rồi."

Cúp điện thoại, Tống Linh Linh lại nhận được điện thoại của bà Tống.

"Bé cưng ăn cơm rồi chứ?"

Tống Linh Linh cong môi, "Con vẫn chưa ăn, mẹ và ba ăn chưa?"

Bà Tống: "Ăn rồi. Tối nay bọn mẹ ăn lẩu dưỡng sinh."

Tống Linh Linh nhướng mày, "Ở đâu có thể ăn lẩu dưỡng sinh?"

"Nhà mình."

Tống Linh Linh đã hiểu, "Ba làm sao?"

"Ừm."

Nghe vậy Tống Linh Linh nhịn không được làm nũng với bà ấy, "Con cũng muốn ăn."

Nói xong cô liền nghe được tiếng của Tống Minh Viễn, "Muốn ăn thì về nhà mà ăn."

Tống Linh Linh cong môi, tâm tình vui vẻ, "Chờ con về sẽ về nhà ăn cơm."

Bà Tống vội vàng đồng ý: "Được. Ở Ninh Thành cảm giác thế nào?"

"Cũng được ạ." Tống Linh Linh nói, "Con đang ở ngoài một mình."

Bà Tống sững sờ, "Trợ lý đâu?"

"Cô ấy có bạn bè ở Ninh Thành nên đi gặp bạn rồi." Cô cười, "Con cũng muốn một mình ra ngoài đi dạo một chút."

Nghe vậy bà Tống trầm mặc một lúc, "Gặp phải chuyện gì sao?"

Tống Linh Linh liền giật mình, "Sao mẹ lại hỏi như vậy?"

"Con nói đi." Bà Tống mở miệng, "Nếu không phải con gặp chuyện gì đó thì sẽ muốn ra ngoài tản bộ một mình sao?"

Tống Linh Linh muốn nói có thể cũng có mà.

Nhưng tối nay cô ra ngoài quả thật cũng muốn giải sầu. Cô đột nhiên muốn hít thở chút không khí ngoài trời.

Nhận thấy được sự im lặng của cô, giọng nói của bà Tống trở nên dịu dàng, "Con gặp khó khăn trong công việc sao?"

"Không có ạ." Tống Linh Linh nói, "Công việc của con vẫn rất thuận lợi."

"Vậy sao." Bà Tống hiểu, "Vậy thì có vấn đề trong chuyện tình cảm rồi, có yêu thầm ai rồi sao?"

Tống Linh Linh im lặng, "Mẹ, con gái mẹ xinh đẹp như vậy sao có thể yêu thầm người khác chứ."

"Sao lại không thể?" Bà Tống lật tẩy cô, "Hũ kẹo trong phòng của con không phải là chứng cứ à?"

Bà ấy nhỏ giọng nói, "Nếu không phải do người con yêu thầm tặng thì sao lại không cho mẹ đụng vào."

Nghe bà ấy nói vậy, Tống Linh Linh sửng sốt.

Cô mím môi thanh minh cho mình, "Chuyện đó thì..." Sắp xếp một hồi lâu cô vẫn không sắp xếp được từ ngữ của mình, "Dù sao cũng không phải yêu thầm."

Bà Tống ừ ừ, "Vậy thì là thích, có người yêu rồi?"

"... Chưa có ạ." Tống Linh Linh không giỏi nói dối, có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ với mẹ.

Bà Tống cười một tiếng, "Vậy là thích ai rồi đúng không? Người đó mẹ có biết không, là chàng trai hợp tác trong phim điện ảnh với con sao?"

Nghe vậy Tống Linh Linh bị sặc, "Không phải ạ!"

Sao người cô thích có thể là Từ Mãn được chứ.

Bà Tống cau mày, "Không phải vậy thì là ai?"

Tống Linh Linh: "Mẹ đừng hỏi. Đến lúc đó co tìm được đối tượng nhất định sẽ dẫn về nhà cho mẹ và ba nhìn."

Bà Tống: "Được thôi."

Bà ấy miễn cưỡng đồng ý, "Đừng ở ngoài lâu quá, về khách sạn sớm một chút. Về đến nơi thì nói với mẹ một tiếng."

"Được ạ."

Trước khi cúp máy, Tống Linh Linh đột nhiên gọi bà ấy, "Mẹ."

"Sao vậy?" Bà Tống hiếm khi kiên nhẫn, "Con muốn hỏi gì sao?"

Tống Linh Linh căng thẳng liếm môi một cái, lấy ví dụ, "Nếu như ngày nào đó ba làm chuyện gì khiến mẹ khó chịu mẹ sẽ tức giận sao?"

Bà Tống không chút suy nghĩ, "Ba con không dám."

Tống Linh Linh đột nhiên bị nhét một miệng cẩu lương.

Bà Tống còn nói: "Nếu như ông ấy làm vậy thật, nếu chuyện đó không vượt quá điểm mấu chốt của mẹ, chỉ cần ông ấy xin lỗi mẹ sẽ tha thứ cho ông ấy."

Tống Linh Linh trầm mặc một lát rồi nói: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."

Bà Tống hiểu rõ, "Chuyện này phải xem con, nếu con không muốn tha thứ cho chuyện làm con khó chịu, con cứ mạnh mẽ giày vò người đó một phen, làm cho người đó cũng khó chịu."

Tống Linh Linh bật cười, "Được ạ."

-

Hai mẹ con nhẹ nhàng trò chuyện một lúc thì Tống Linh Linh đã đến quán hải sản.

Vì mưa nên người trong quán cũng không nhiều.

Tống Linh Linh tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, nhìn menu gọi một phần cháo hải sản, thêm một phần tôm tít, một phần cua.

Gọi xong cô cúi đầu chơi điện thoại.

Nói chuyện phiếm vài câu với Thẩm Điệp và Thịnh Vân Miểu trong nhóm thì cháo hải sản cũng được đem lên đầu tiên.

Chờ sau khi tôm tít và cua được đem lên, Tống Linh Linh thuận tay gửi một tấm hình vào nhóm ba người để gây thù hận.

Gửi xong, Tống Linh Linh ăn một hớp cháo.

Cháo vẫn còn nóng nhưng vị hải sản rất ngon, không có mùi tanh, đây là hương vị mà cô thích.

Ăn hai muỗng cháo, cô đeo bao tay trong suốt chuẩn bị lột tôm.

Tống Linh Linh thích ăn tôm tít nhất nhưng cô không biết bóc vỏ.

Lúc ở nhà Tống Minh Viễn và bà Tống sẽ lột cho cô, ở ngoài không ai lột cô sẽ không ăn. Nhưng ở Ninh Thành mà không ăn cô lại cảm thấy có chút thiếu.

Vừa lột một nửa ngón tay Tống Linh Linh bị gai tôm tít đâm hai lần.

Cô hít vào một hơi, có chút tức giận.

Sớm biết vậy đã không gọi rồi.

Bỗng dưng một bóng đen xuất hiện.

Con tôm bị lột một nửa trong tay cô bị ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm lấy.

Tống Linh Linh ngớ ra một lát, chậm chạp ngẩng đầu.

Vừa nâng mắt trong đồng tử của cô liền xuất hiện một gương mặt quen thuộc, tóc đen gọn gàng, trên đó có vài giọt nước, gương mặt đẹp trai, màu da trắng.

Dưới ánh đèn sáng anh càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt Tống Linh Linh.

Tay Giang Trục rất đẹp.

Cho dù là lột tôm cũng đẹp.

Anh gọn gàng nhanh chóng giúp Tống Linh Linh lột xong con tôm kia rồi đặt vào trong chén cô.

"Ăn đi." Anh nói, "Còn nóng đó."

Tống Linh Linh chớp nhẹ mắt, "Sao anh lại ở đây?"

Giang Trục cụp mắt nhìn cô nói: "Tìm em."

"Không phải." Tống Linh Linh nhất thời nghèo từ, nhỏ giọng nói: "Anh mới tới hôm nay sao?"

Giang Trục gật đầu.

Tống Linh Linh: "Là có chuyện khác sao?"

Nghe vậy Giang Trục bỗng bật cười, "Tôi nói."

Tống Linh Linh mơ màng.

Giang Trục gỡ bao tay một bên ra, nói: "Tìm em."

Tống Linh Linh sắp xếp một lúc mới phản ứng kịp.

Cô có hơi không dám tin, môi giật nhẹ, "Nhưng không phải anh nói đợi tôi về sao?"

Giang Trục tiếp tục lột tôm bỏ vào chén cho cô vừa nói: "Ừm."

Anh dừng một chút rồi nhìn cô, "Nhưng có hơi đợi không nổi rồi."

Bởi vì chờ không nổi nên anh đã tới đây.

Tống Linh Linh ngây người.

"Cái gì chờ không nổi?"

Lông mi dài của Giang Trục cụp xuống, giọng nói có chút nặng nề, "Không chờ được muốn tự mình nói lời xin lỗi với em."

Hô hấp Tống Linh Linh hơi chậm lại, nhịp tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn, "Buổi tối hôm đó anh đã nói rồi."

"Muốn chính thức nói với em một lần nữa." Anh nghiêm túc nói: "Dù là vô tình nói lời tổn thương đến em nhưng tôi vẫn muốn chính thức xin lỗi em."

Anh không né tránh nhìn Tống Linh Linh, "Xin lỗi em vì đã khiến em đau lòng như vậy."

Yết hầu anh khẽ lên xuống, khàn giọng nói: "Là lỗi của tôi."

Mắt Tống Linh Linh run lên, cô muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Đột nhiên cô nghe được Giang Trục nói: "Tôi biết những chuyện mình làm, những lời mình nói không thể có được sự tha thứ của em nhanh như vậy nhưng tôi cũng không muốn cứ thế từ bỏ."

Tống Linh Linh khẽ giật mình.

Hình như cô cũng không có ý bảo anh từ bỏ mà.

Môi cô giật giật nhưng không lên tiếng.

Giang Trục nhìn cô, thái độ rất thấp, "Có thể cho tôi một cơ hội nữa không?"

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Có một điểm Tống Linh Linh vẫn luôn rất tán thưởng Giang Trục chính là anh không phải người sẽ kìm nén lời mình muốn nói. Bất kể là chuyện gì anh đều rất thản nhiên lại trực tiếp.

Huống chi chuyện này ở chỗ cô, đã nói ra rồi, Giang Trục cũng đã xin lỗi rồi coi như đã qua rồi.

Tống Linh Linh cũng không đến mức cứ giữ chặt chuyện này không buông.

Hai người im lặng.

Giang Trục thấy cô không nói gì cũng không vội vàng thúc giục.

Anh nói, "Em cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội vàng cho tôi câu trả lời."

"Lại bảo tôi từ từ suy nghĩ?" Chẳng biết vì sao Tống Linh Linh lại nói ra một câu như vậy.

Con ngươi Giang Trục co rụt lại, "Em không đồng ý cũng không sao."

Anh gian nan mở miệng, "Xin lỗi em."

"..."

Tống Linh Linh không biết sao anh lại hiểu thành như vậy, cho rằng cô vì không muốn cho anh cơ hội nên mới không muốn nghĩ nữa.

Cô im lặng chốc lát, cúi đầu cắn con tôm anh lột, cảm thấy còn ngon hơn con mình vừa ăn.

"Anh giúp tôi lột hết tôm và cua." Cô nhìn Giang Trục, "Tôi sẽ nói cho anh đáp án."

Giang Trục không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Anh không trả lời nhưng lại làm theo.

Bữa ăn này của hai người họ đặc biệt dài.

Ăn xong Giang Trục tính tiền rồi đi với cô.

Ra hỏi quán hải sản, Tống Linh Linh bung dù đi về phía trước.

Đi vài bước cô quay đầu nhìn về phía Giang Trục, "Anh không đem dù sao?"

Giang Trục gật đầu.

Tống Linh Linh dừng lại đưa dù cho anh, "Dù tôi nhỏ, miễn cưỡng che một chút vậy."

Giang Trục nhận lấy, cùng cô đi vào màn mưa.

Không hiểu sao mưa lại lớn hơn, dù nghiêng ngã nhưng Tống Linh Linh không bị dính chút mưa nào.

Lúc cô lơ đãng nghiêng đầu nhìn thấy hơn nửa người Giang Trục đều bị ướt.

Nghĩ đến đây cô kéo tay Giang Trục, dẫn anh chạy đến trạm xe buýt tránh mưa.

Do trời mưa nên trạm xe buýt chỉ có 2 người họ.

Xe cộ qua lại không ngừng, đèn nê ông làm nổi bật lên dáng vẻ của họ lúc này.

Tống Linh Linh nhìn màn mưa rơi không ngừng rồi lại quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Lúc cô nhìn anh mới chú ý thấy anh vẫn luôn nhìn cô.

Không khí đêm mưa có loại mập mờ không nói rõ cũng không diễn tả rõ được.

Ánh mắt của hai người như màn mưa không ngừng quấn lấy nhau.

Tống Linh Linh bị ánh mắt của anh đun nóng hai gò má.

Cô khó khăn dời tằm mắt, nhìn về phía xe cộ tới lui, mở miệng, "Giang Trục."

Giang Trục: "Em muốn nói gì?"

Tống Linh Linh mím môi, "Anh có nghĩ tới tôi sẽ giữ chặt chuyện này không buông không."

Giang Trục liền giật mình, "Có nghĩ đến."

"Vậy mà anh còn --" cô nhìn anh, "Không từ bỏ.

Giang Trục cay đắng cười một tiếng, "Cũng đã từng nghĩ đến."

Tống Linh Linh mấy máy môi, cô chưa lên tiếng thì Giang Trục đã nói với cô, "Nhưng không từ bỏ được."

Anh nói: "Tôi cực kỳ chắc chắn, tôi thích em."

Đã thích thì sẽ không từ bỏ chỉ vì con đường phía trước có khó khăn.

Nhịp tim Tống Linh Linh đạp mạnh, cô ổn định tinh thần, "Lỡ sau này chúng ta quen nhau tôi còn lấy chuyện này ra cãi nhau với anh thì sao?"

"Vậy thì đó là vì tôi làm không tốt." Giang Trục nhìn cô, trong mắt phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô, "Là vấn đề của tôi."

Tống Linh Linh vẫn còn lý trí, không bị lời ngon tiếng ngọt của anh làm cảm động.

Cô nói thầm, "Bây giờ anh chắc chắn sẽ nói như vậy, sau này thì không nhất định."

Giang Trục câu môi nói: "Tôi ghi âm lại cho em?"

"..."

Tống Linh Linh không nói gì, đối đầu với ánh mắt của anh rồi lại chuyển đi.

Lỗ tai cô nóng lên, nhỏ giọng nói: "Vậy thì không thú vị."

Giang Trục hắng giọng nói: "Tôi sẽ không."

Tống Linh Linh mấp máy môi muốn nói cô biết rồi nhưng lại khó nói ra miệng.

Im lặng một lúc.

Giang Trục nói: "Em về khách sạn đi."

Tống Linh Linh: "Anh không muốn nghe đáp án của tôi nữa sao?"

Giang Trục nhíu mày, "Em vẫn chưa nghĩ xong."

Anh không hi vọng cô miễn cưỡng cho đáp án.

Tống Linh Linh nghẹn lời, "Ai nói?"

Cô quay đầu nhìn màn mưa còn đang rơi, "Như vậy đi."

Tống Linh Linh mở miệng, "Đem quyết định của tôi giao cho ông trời thế nào?" Cô nhìn Giang Trục, "Nếu như năm phút sau mưa tạnh tôi sẽ đồng ý với anh."

Giang Trục: "Không được tốt lắm."

Tống Linh Linh nghẹn lại không thể tin được nhìn chằm chằm anh.

Cơ hội tốt như vậy anh cũng không cần?

Giang Trục che dù trên đầu cô tránh cho mưa bay đến người cô.

Anh trầm giọng từ từ nói: "Tôi hy vọng rằng bất kỳ quyết định nào của em cũng sẽ được đưa ra sau khi cân nhắc cẩn thận."

Mà không phải giao cho ông trời quyết định.

Tống Linh Linh bó tay nhìn anh, "Đạo diễn không phải đều rất có tế bào lãng mạn sao?"

Giang Trục nhíu mày có chút không hiểu được ý cô.

Tống Linh Linh cũng không muốn giải thích với anh.

Nhìn nhìn mưa rơi không ngừng rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, "Bây giờ tôi sẽ tính thời gian."

Mặc dù Giang Trục cảm thấy chẳng ra sao cả nhưng cũng không ngăn cản cô.

Không ngoài ý muốn, năm phút sau mưa vẫn không ngừng.

Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn thấy sự thất vọng chợt lóe lên trên mặt Giang Trục.

Không thể giải thích được, sự tức giận trong lòng cô biến mất.

Cô nhịn một chút nhưng lại nhịn không được bật cười.

"Đưa dù cho tôi đi." Tống Linh Linh nhận lấy dù, "Về khách sạn."

Giang Trục đưa dù cho cô.

Vừa đưa tới Tống Linh Linh liền dắt tay anh trốn vào màn mưa.

Dù được đè thấp khiến hai người chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo của nhau chứ không thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài. Mưa, xe cộ và người đi đường trong giây phút này đều biến mất trong tầm mắt họ.

Khoảng cách hai người dựa vào rất gần, gần đến mức Giang Trục có thể ngửi được vị quýt ngọt ngào trên người Tống Linh Linh.

Là mùi nước hoa cô thường dùng.

Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, hô hấp không tự giác nặng hơn.

"Em muốn làm gì?" Anh hỏi.

Tống Linh Linh nhìn anh, "Bây giờ anh có bị mưa tạt không?"

Giang Trục cụp mắt, "Không có."

"Vậy sao." Tống Linh Linh lừa mình dối người nói: "Vậy thì nhất định là mưa tạnh rồi."

Giang Trục sửng sốt một chút, lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, "Em nói gì?"

Có thể là là do quá gấp gáp nên giọng anh hơi khàn.

Tống Linh Linh chớp mắt, "Anh nghe không hiểu thì thôi vậy."

Cô làm bộ muốn nâng dù lên thì tay cô bị Giang Trục bắt lấy.

"Không hối hận?" Lòng bàn tay nóng hổi của anh đặt trên lưng cô, hạ thấp dù xuống, dưới tán dù, khoảng cách của họ gần đến mức chóp mũi có thể đụng tới chóp mũi.

Tống Linh Linh trong nóng ngoài lạnh, "Anh không hối hận là được, dù sao em cũng sẽ thỉnh thoảng nhắc nhở anh lúc trước anh đối xử với em -- cỡ nào"

Hai chữ không tốt còn chưa nói ra, anh hơi nghiêng đầu mũi, dùng tay còn lại ôm lấy sau đầu cô rồi hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro