Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim Tống Linh Linh đập nhanh hơn, hô hấp cũng không thuận lợi.

Cô ngồi trên đùi Giang Trục, hơi nâng cằm lên, chuẩn xác hôn lên môi anh.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, một cảm giác tê dại khó tả lan khắp cơ thể.

Tống Linh Linh căng thẳng, cô mở to mắt quan sát phản ứng của Giang Trục, cô đang sầu não không biết nên hôn sâu hơn nữa không thì Giang Trục đã đảo khách thành chủ, ôm eo cô kéo về phía anh, hô hấp dồn dập mút lấy môi cô, cậy mở hàm răng cô.

Cửa sổ thủy tinh sát đất phản chiếu bóng hai người họ ôm hôn nhau.

Nhìn từ xa như một cảnh trong phim với bầu không khí cực mạnh.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, cơ thể nóng rực của Giang Trục cũng đang thiêu đốt Tống Linh Linh từng chút một.

...

Lúc Tống Linh Linh về đến phòng, môi cô càng ướt át, đỏ hồng hơn khi đi, lỗ tai, gương mặt, thậm chí ngay cả cổ cô cũng đỏ lên.

Cô liếc nhìn bộ dạng hiện tại của mình trong gương phòng tắm, cúi đầu mạnh mẽ rửa mặt.

Quá nóng.

Tắm rửa xong Tống Linh Linh mới lên giường nằm một lúc thì nhận được tin nhắn của Giang Trục.

Giang Trục: "Đã ngủ chưa?"

Lúc này Tống Linh Linh vừa nhìn thấy tin nhắn của anh trong đầu cô không khỏi hiện lên những chuyện mình đã làm với anh trong phòng anh.

Mặc dù cũng không quá mức, nhưng dù chỉ hôn cũng đủ để Tống Linh Linh mặt đỏ tới mang tai.

Cô không biết Giang Trục có thiên phú dị bẩm với chuyện hôn này, hay là vì anh là đạo diễn nên từng nghiên cứu qua.

Chuyện này cô muốn hỏi nhưng lại không hỏi ra được.

Xấu hổ.

Đợi một lúc Giang Trục không đợi được câu trả lời của cô, đưa tay lau tóc còn ướt, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười, gửi cho cô một tin nhắn thoại khác: "Ngủ ngon."

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, gãi vào lỗ tai Tống Linh Linh.

Cô cầm điện thoại bấm vài cái rồi chui vào trong chăn.

Một lúc sau, Tống Linh Linh sờ lỗ tai nóng rực của mình, khôi phục lại khóe môi tê dại: "Ngủ ngon, đừng có trả lời em nữa! !"

Giang Trục có thể cảm nhận được cảm xúc kiên định của cô từ hai dấu chấm than cô thêm vào.

Anh vốn định trả lời những vẫn nhịn lại.

Nhớ đến Tống Linh Linh chạy ra từ phòng anh, khóe môi Giang Trục cong lên.

Quỷ nhát gan.

-

Ngủ một giấc Tống Linh Linh cảm thấy mình đã khỏe lại rồi.

Cô cưỡng ép ném chuyện hai người hôn nhau đến có phản ứng trong phòng của Giang Trục tối qua, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tỉnh lại cô thấy tin nhắn Đường Vân Anh và Giang Trục gửi cho cô.

Một người nói mưa đã tạnh, chín giờ đến nơi quay ngoại cảnh trang điểm, một người thì hỏi cô có muốn cùng nhau ăn sáng không.

Tống Linh Linh trả lời Đường Vân Anh một chữ được rồi giải thích với Giang Trục một chút, cô không thể cùng anh ăn sáng, cô phải quay quảng cáo.

Tin nhắn vừa gửi đi Giang Trục liền gọi điện đến.

"Alo." Tống Linh Linh nhận điện thoại, cô vẫn có chút không được tự nhiên.

Ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức vùng biển vô tận phía xa.

Có lẽ Giang Trục cũng vừa dậy chưa lâu, giọng nói anh có chút thấp, tê tê dại dại chui vào lỗ tai cô.

"Quay ngoại cảnh ở đâu?"

Nghe vậy Tống Linh Linh đề phòng, "Anh đừng đến."

Cô nhỏ giọng nói, "Chị Anh và Lâm Hạ biết cũng không sao nhưng những người khác biết sẽ không tốt."

Giang Trục dừng lại, cũng không buồn hay tức giận vì cô nói vậy.

Anh biết Tống Linh Linh để ý đến chuyện này, anh tôn trọng sự lựa chọn trước mắt của cô, cũng biết cô lo lắng, "Anh biết, anh chỉ hỏi một chút."

Rõ ràng Tống Linh Linh không phải rất tin tưởng anh.

"Thật sao?"

Giang Trục im lặng một lúc rồi nói: "Linh Linh."

Rõ ràng tất cả mọi người đều gọi Tống Linh Linh là Linh Linh, nhưng Giang Trục nói ra thì cô lại cảm thấy không giống.

Nhịp tim cô trật một nhịp, có chút ngượng ngùng dạ một tiếng, "Không được."

Giang Trục mỉm cười, "Anh còn chưa nói."

"Nói gì cũng không được." Tống Linh Linh nói thầm, "Nguy hiểm quá lớn."

Giang Trục nhíu mày: "Làm tài xế chờ em bên ngoài cũng không được sao?"

"Ừm." Đối với chuyện như thế này Tống Linh Linh rất có nguyên tắc, "Bên nhãn hàng có sắp xếp tài xế cho em rồi, đổi người không tốt lắm."

Giang Trục suy nghĩ một chút, cũng đúng.

"Được rồi." Anh không còn cách nào khác, "Quay xong thì nói với anh."

Tống Linh Linh: "Vâng."

Cúp điện thoại Tống Linh Linh vội vàng đi rửa mặt, uống ly sữa đậu nành rồi cùng Đường Vân Anh xuất phát đến bờ biển quay ngoại cảnh.

Quay chụp quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da chỉ còn một đoạn cuối cùng.

Có điều khiến Tống Linh Linh bất ngờ chính là cô còn gặp được nhiều khách du lịch trong quá trình quay.

Cô chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy khách du lịch cầm điện thoại quay cô.

Xung quanh đều là bờ cát mặt biển rộng rãi, Tống Linh Linh muốn tránh cũng không có chỗ tránh.

Giám đốc bên thương hiệu đã xem qua, nhưng cũng không lo chuyện này sẽ bị lộ ra sớm.

"Không có việc gì." Cô ấy an ủi Tống Linh Linh, "Nếu có người đăng lên trước cứ coi như chúng ta làm tuyên truyền sớm đi."

Tâm trạng cô ấy rất tốt.

Tống Linh Linh cong môi, "Vậy tôi phải cư xử tốt một chút."

Người phía thương hiệu cười nhìn cô, "Cô đã tốt lắm rồi." Cô ấy thuận miệng hỏi, "Trước kia có phải cô từng học múa hay không?"

Tống Linh Linh gật đầu, "Lúc tiểu học tôi có học mấy năm."

Ba mẹ Tống Linh Linh đều là phụ huynh tiến bộ, họ không đăng ký cho cô quá nhiều lớp học, nhưng nếu cô thấy thích họ đều sẽ đăng ký cho cô.

Chỉ có điều ý chí của Tống Linh Linh không mạnh, nói đến sở thích nhảy múa và đàn piano thì thường chỉ học được bữa đực bữa cái.

Đến cấp 2 bài tập nhiều hơn nên cô chỉ có thể từ bỏ.

Duy nhất chỉ có vẽ tranh là cô kiên trì học.

Vẽ tranh là bởi vì mẹ cô là cô giáo dạy vẽ, mưa dầm thấm đất từ nhỏ nên muốn từ bỏ cũng khó khăn, chỉ có thể kiên trì.

Hai người trò chuyện, đợi đến khi Tống Linh Linh quay quảng cáo xong Lâm Hạ mới nói cho cô chuyện lên hotsearch.

Tống Linh Linh nhận lấy điện thoại của cô ấy nhìn, "Chị Anh nói thế nào?"

Lâm Hạ chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Đường Vân Anh còn đang nói chuyện với người của nhãn hiệu.

Quay quảng cáo xong bọn cô phải chuẩn bị đi, trước khi đi dù sao cũng phải nói thêm vài câu.

Chờ Đường Vân Anh lên xe Tống Linh Linh nói với cô ấy chuyện này.

"Chị biết rồi." Đường Vân Anh nhìn cô, "Chỉ vừa nói chuyện với giám đốc của thương hiệu, bọn chị đều thấy không bị lộ quá nhiều, cứ xem như tuyên truyền sớm thôi."

Trong giới giải trí không có bí mật nào có thể che đậy, bất luận là đại ngôn hay là chuyện khác.

Phía nhãn hiệu cũng cởi mở với nó nên Tống Linh Linh không còn lo lắng nữa.

"Vậy sao."

Cô gật gật đầu, thấy trên mạng cũng không có người mắng mình, mọi người đều nói cô cuối cùng cũng có tài nguyên thương mại không tệ.

Tống Linh Linh cười nhạt, cô không khỏi nghĩ đến trước kia mình kém cỡ nào.

"Tối nay chúng ta về sao?" Tống Linh Linh nhìn về phía Đường Vân Anh, "Hạ Hạ đặt trước vé rồi sao?"

Lâm Hạ: "Vẫn chưa ạ."

Cô ấy nói: "Chị Anh nói chị muốn chơi thêm ở Ninh Thành, chúng ta về khách sạn đặt vé trước, sau đó xem thời gian rồi đi dạo một vòng."

Nghe vậy Tống Linh Linh gật đầu.

Cô suy nghĩ một chút rồi nhìn Đường Vân Anh, yếu ớt nói, "Chị Anh, em có chuyện muốn nói với chị."

Đường Vân Anh nhìn cô," Chuyện gì?"

Tống Linh Linh lại gần cô ấy thì thầm vài câu.

Đường Vân Anh không tin được nhìn cô.

"...Chị đã nói tối qua em có gì đó không thích hợp mà." Cô ấy nhịn một chút rồi nói ra một câu như vậy.

Tống Linh Linh tỏ vẻ vô tôi.

Đường Vân Anh nhìn cô một chút, dở khóc dở cười, "Em không sợ fan phát hiện cậu ấy sao?"

"Sợ ạ."

Tống Linh Linh trầm mặc một lúc, "Nhưng anh ấy đến đây xem em cũng không thể để anh ấy về một mình được phải không?"

Đường Vân Anh đau đầu đưa tay nhéo huyệt Thái Dương, "Chị không ngăn cản em yêu đương, nhưng chị thấy bây giờ hai người không thích hợp cùng nhau xuất hiện chung một thành phố."

Cô ấy sâu xa nói, "Đương nhiên có thể ngẫu nhiên gặp nhau ở sân bay, một hai lần vẫn ổn nhưng nếu quá nhiều lần chắc chắn sẽ có người lần theo dấu vết để lại sẽ phát hiện ra chuyện mờ ám."

Tống Linh Linh biết Đường Vân Anh lo lắng, thật ra cô cũng đã nghĩ đến chuyện để Giang Trục đi trước. Nhưng anh đặc biệt đến tìm cô nên cô có chút không đành lòng để anh đi máy bay về trước một mình.

Nghĩ đến đây cô khó xử mấp máy môi, "Chỉ lần này thôi."

Cô cam đoan, "Sau này sẽ không có nữa."

Lâm Hạ nghe hai người nói thầm mới hậu tri hậu giác hiểu ra gì đó, "Chị Linh Linh!"

Cô ấy mở to mắt nhìn cô, "Chị và đạo diễn Giang --"

Câu nói kế tiếp cô ấy còn chưa nói Tống Linh Linh cũng hiểu.

Cô nhìn cô ấy một cái rồi nhẹ ngàng đật đầu.

Lâm Hạ hít vào một hơi, hóng hớt hỏi: "Đạo diễn Giang đang ở Ninh Thành sao?"

"...Ừm."

Lâm Hạ: "Cùng khách sạn với chúng ta?"

Tống Linh Linh gật đầu.

Lâm Hạ chửi thề một tiếng, giơ ngón cái lên với Tống Linh Linh.

Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái, "Em bình thường chút đi."

Cô quay đầu nhìn Đường Vân Anh, "Chị Anh."

Đường Vân Anh trầm ngâm một lát, "Em hỏi Giang Trục xem cậu ấy có muốn đi chung với chúng ta không."

Tống Linh Linh: "Được ạ."

Cô lấy điện thoại ra đang muốn gửi tin nhắn cho Giang Trục thì anh giống như có thần giao cách cảm đã gửi tin nhắn cho cô trước.

Giang Trục: "Em về chưa?"

Tống Linh Linh: "."

Giang Trục: "Hửm?"

Tống Linh Linh: "Em đang trên đường về khách sạn. Anh đang làm gì vậy?"

Giang Trục: "Xem weibo."

Cô nhớ không lầm thì Giang Trục cũng không thích lên weibo.

Cái tài khoản weibo kia của anh trừ lúc phim chiếu hay khai máy sẽ tuyên truyền một hai bài thì thời gian khác anh đều không mở ra.

Giang Trục: "Váy rất đẹp."

Tống Linh Linh khẽ giật mình, nhớ đến hotsearch mình vừa xem.

Cô nhướng nhướng mày, cố ý trêu chọc hỏi anh: "Chỉ có váy đẹp thôi sao?"

Giang Trục: "Bạn gái anh càng đẹp hơn."

Nhìn thấy hai chữ bạn gái này, Tống Linh Linh im lặng giương khóe môi sau đó lạnh lùng gõ chữ: "Vậy sao."

Nói chuyện với Giang Trục nên Tống Linh Linh cũng không để ý Đường Vân Anh và Lâm Hạ đang nói gì.

Nói chuyện vài câu cô mới nhớ ra phải hỏi Giang Trục có muốn cô mua vé cho anh không.

Giang Trục trực tiếp từ chối: "Không cần đâu."

Tống Linh Linh: "Hả? Vậy em sẽ nói chuyến bay của mình cho anh nhé?"

Giang Trục: "Tối nay anh đi."

Anh biết Tống Linh Linh lo lắng điều gì, mặc dù Giang Trục cũng rất muốn nói cho mọi người biết chuyện anh và cô quen nhau, nhưng anh suy nghĩ cho thân phận người nổi tiếng của Tống Linh Linh.

Cô đang trong thời kỳ đi lên, trước mắt vẫn chưa có tác phẩm nào quá tốt.

Một khi chuyện cô và Giang Trục ở bên nhau bị tiết lộ, tài nguyên mà cô có được nhờ nỗ lực của bản thân trước sau gì cũng sẽ bị cho là dựa vào bạn trai của cô là Giang Trục mới có.

Tống Linh Linh im lặng một lúc rồi do dự nói: "Anh chắc chắn?"

Giang Trục: "Chắc chắn, bọn em mua vé chuyến nào?"

Tống Linh Linh không biết, cô nhìn Đường Vân Anh đang có tâm sự nặng nề, "Chị Anh."

Đường Vân Anh nhìn cô, "Sao thế?"

Tống Linh Linh sờ mũi, "Giang Trục nói không đi chung với chúng ta, chúng ta chọn chuyến bay nào thế?"

Đường Vân Anh ngạc nhiên, "Thật sao?"

Tống Linh Linh gật đầu.

Đường Vân Anh nhẹ nhàng thở ra cười nhẹ, "Giang Trục vẫn rất có chừng mực."

Tống Linh Linh ừ một tiếng, cô có hơi bất ngờ nhưng cũng không quá bất ngờ.

Một lúc sau Tống Linh Linh gửi thông tin chuyến bay của mình cho Giang Trục.

Qua mấy phút cô nhận được thông tin chuyến bay Giang Trục gửi cho cô.

Chuyến bay đến Bắc Thành vào buổi tối rất nhiều nhưng Giang Trục chọn chuyến trễ hơn cô một tiếng.

Nếu như vậy, cô lên máy bay rồi anh mới xuất hiện ở sân bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro