Chương 65: Ở cùng bạn gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm này Tống Linh Linh ngủ trong lòng Giang Trục cũng không quá an ổn.

Đương nhiên không chỉ cô mà ngay cả Giang Trục cũng bị cô giày vò không ngủ được.

Kỳ kinh nguyệt của Tống Linh Linh thường kéo khá dài, đặc biệt do lúc diễn Tô Vãn đã giảm cân quá mức nên cơ thể cô trở nên yếu ớt hơn.

Cơ thể cô suy nhược, kỳ kinh nguyện sẽ càng khó chịu hơn.

Trước kia ở nhà cô có thể đau đến lăn lộn trên ghế sô pha.

Có một lần Tống Linh Linh ấn tượng rất sâu sắc chính là nửa đêm cô đau đến tỉnh giấc. Tống Minh Viễn và bà Tống nửa đêm chăm sóc cô, người châm cứu người ngâm chân cho cô.

Sau khi cô bớt đau trời cũng đã sáng.

Đêm nay không khác gì với ngày hôm đó lắm.

Khác biệt duy nhất chính là bên cạnh cô có thêm một người chăm sóc cô.

Sáng sớm lúc ánh nắng chiếu vào, Tống Linh Linh mở mắt ra nhìn người vừa tiến vào trạng thái ngủ bên cạnh.

Đến hơn bốn giờ bụng cô mới có chuyển biến tốt hơn, Giang Trục chịu giày vò cả đêm với cô, sau khi thấy cô đã đỡ hơn anh mới ôm cô cùng ngủ.

Nhìn gương mặt của Giang Trục, Tống Linh Linh nghĩ đến gương mặt lo lắng của anh lúc cô khó chịu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy có người đến kỳ sinh lý mà có thể đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải Tống Linh Linh cản, hết lần này đến lần khác nói với anh một lúc nữa sẽ tốt hơn thì lúc này cô đã được Giang Trục đưa đến bệnh viện rồi.

Nghĩ đến đây Tống Linh Linh nhịn không được đưa tay muốn sờ một chút, sau đó dùng sức ôm chặt anh.

Không có lý do gì cả.

Chỉ là trong giây phút này cô rất muốn làm vậy.

Nghĩ như vậy cô cũng đã làm vậy.

Chỉ có điều cô không nghĩ tới tay cô vừa di chuyển Giang Trục đang ngủ bỗng mở mắt, khàn giọng vội vàng hỏi cô, "Còn đau sao?"

Lúc nói xong, bàn tay rộng lớn của anh phủ lên bụng dưới của cô xoa xoa, "Túi chườm nóng hình như lạnh rồi."

Giang Trục nói rồi từ giường ngồi dậy, "Anh đi làm nóng lại."

Tống Linh Linh căn bản không kịp ngăn anh, anh đã rời giường đi rót đầy túi chườm nóng cho cô.

Nhìn bóng lưng anh đi xa Tống Linh Linh chớp mắt rồi nở nụ cười.

Trong một khoảnh khắc, sự thỏa mãn đã lấn át nỗi đau.

Lúc Giang Trục trở lại vẻ mặt cô nhìn qua rất vui vẻ.

Anh ngừng lại, đem túi chườm nóng đặt vào bụng dưới cô để sưởi ấm, nói nhỏ, "Đỡ hơn chút nào không?"

"Tốt hơn rất nhiều." Tống Linh Linh nhìn anh, "Em muốn đi vệ sinh."

Giang Trục: "Được."

Lúc từ nhà vệ sinh ra Tống Linh Linh nhìn người đang chờ cô ở cửa, có chút muốn cười.

"Anh đứng đây làm gì thế? Không phải là sợ em đau ngất bên trong đó chứ?"

Cô chỉ tùy ý trêu chọc, không ngờ Giang Trục lại nghiêm túc gật đầu, "Em từng có tình huống như vậy sao?"

Tống Linh Linh nhớ lại một chút, "Lúc học cấp 3 từng có một lần."

Nhưng cụ thể đoạn thời gian đó xảy ra chuyện gì Tống Linh Linh cũng không nhớ rõ lắm. Cô chỉ nhớ lúc đó cô quả thật bị đau đến nỗi ngất đi phải đưa đến bệnh viện.

Nghe cô nói vậy, Giang Trục đưa tay xoa đầu cô, "Đi ngủ thêm một lúc đi."

Tống Linh Linh cong môi: "Anh ngủ cùng với em."

"Đương nhiên."

Hai người lại leo lên giường, Tống Linh Linh cuộn tròn trong lòng Giang Trục, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh liên tục truyền đến, lại chìm vào giấc ngủ.

Giang Trục cũng vậy.

Sắc trời ngoài cửa sổ ngày càng sáng, trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh hô hấp phập phồng của hai người không bị quấy nhiễu.

Yên tĩnh và tốt đẹp.

-

Lúc Tống Linh Linh mở mắt lần nữa đã một giờ chiều.

Ngủ một giấc cô cảm thấy mình đã khôi phục hơn nửa thể lực.

Người bên cạnh không biết đã dạy từ lúc nào, cũng không biết anh đã đi đâu rồi.

Tống Linh Linh đưa tay sờ qua vị trí ngủ của Giang Trục đã không còn nhiệt đồ gì rồi.

Cô dụi mắt trở mình cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

Tống Linh Linh: "Anh ở bên ngoài sao?"

Tin nhắn gửi đi không lâu cô đã nghe được tiếng bước chân ngày càng gần của Giang Trục.

Tống Linh Linh quay đầu nhìn người đang mặc quần áo ở nhà đẩy cửa đi vào.

Giang Trục cũng cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

"Ngủ đủ rồi?"

Tống Linh Linh gật đầu, "Anh dậy lúc mấy giờ thế?"

Cô ngồi dậy, "Sao anh không gọi em?"

Giang Trục nhìn mặt cô đã có chút huyết sắc, lông mày nhíu chặt của anh cũng hơi thả lỏng một chút.

"Bây giờ em thấy thế nào rồi?" Anh hỏi xong mới trả lời cô, "Không nỡ."

Tối hôm qua là lần đầu tiên anh thấy được dáng vẻ khó chịu của Tống Linh Linh, cô khó khăn lắm mới ngủ được, sao anh nỡ gọi cô dậy được chứ.

Vốn anh định nếu hai giờ Tống Linh Linh còn chưa dậy thì anh gọi cô dậy ăn trưa rồi lại ngủ tiếp.

Anh sợ cô đói.

Nếu không lo lắng chuyện này, Giang Trục thậm chí sẽ để cô ngủ đến chiều, bù lại thời gian thiếu ngủ.

"Tốt hơn nhiều rồi." Sợ Giang Trục không tin Tống Linh Linh còn trịnh trọng gật đầu,
"Thật đó."

Giang Trục cười một tiếng, "Đói bụng không?"

Tống Linh Linh chớp mắt, "Có chút ạ."

Giang Trục kéo cô từ trên giường lên, "Đi rửa mặt đi, anh đi nấu cơm."

"Anh vẫn chưa anh sao?" Tống Linh Linh ngạc nhiên.

Giang Trục vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô, đáp lại, "Anh cũng mới dậy."

"."

Thấy anh như vậy Tống Linh Linh không nhịn được ôm cổ anh, chủ động hôn anh một cái, "Giang Trục."

Xúc cảm mềm mại dán tới, cơ thể Giang Trục trở nên căng cứng. Anh thấp giọng, cụp mắt nhìn cô, "Muốn nói gì hả?"

Tống Linh Linh vui vẻ, "Không có gì."

Cô trung thực, "Chỉ muốn gọi tên anh thôi."

Giang Trục mỉm cười, "Có thể tự đi rửa mặt không?"

Tống Linh Linh vốn muốn nói có thể nhưng lời đến bên miệng cô lại sửa lại, "Không thể, anh ôm em đi đi."

Giang Trục cầu còn không được.

Ôm cô vào phòng tắm xong, Giang Trục giống như chăm sóc một đứa bé to xác hỏi cô, "Có muốn anh nặn kem đánh răng cho em không?"

Tống Linh Linh: "Anh không chê em phiền sao."

Giang Trục: "Không phiền."

Nặn kem đánh răng cho Tống Linh Linh rồi đưa cho cô xong, anh nói: "Anh vào bếp trước, em có cần gì thì cứ gọi anh."

Tống Linh Linh bật cười, "Anh mau đi đi, mấy việc này em tự làm được mà."

Nghe cô nói vậy Giang Trục mới yên tâm ra ngoài.

Sau khi anh đi, Tống Linh Linh đang đánh răng không nhịn được cười.

Từ ngày cô và Giang Trục yêu nhau cô liền biết yêu đương rất tốt. Cho tới hôm nay cô cảm thấy yêu đương vô cùng vô cùng tốt.

Yêu được người mình thích và cũng thích mình có lẽ là điều may mắn nhất trên đời.

...

-

Tống Linh Linh vệ sinh cá nhân ra Giang Trục đã làm xong đồ ăn cho hai người.

Nghe mùi thơm bụng cô đã kêu ùng ục.

Giang Trục buồn cười nhìn cô, "Nếm thử xem?"

Ánh mắt Tống Linh Linh sáng lên, "Em nên ăn gì trước đây?"

Giang Trục: "Uống chén canh ấm trước đi."

"...Vâng."

Tống Linh Linh nhận canh anh đưa, cô không chê. Cô rất thích anh chỉ có điều bây giờ ức bò hầm cà chua khoai tây hấp dẫn cô hơn.

Nhìn dáng vẻ thèm ăn của cô, Giang Trục nói: "Ăn canh xong có thể ăn thịt bò."

Tống Linh Linh đành phải đồng ý, "Vâng."

Cô xoa xoa cái bụng rỗng của mình, cô hùng hồn nói, "Em cảm thấy hôm nay mình có thể ăn hai chén cơm."

Giang Trục: ". . ."

Anh nhìn cô một cái, "Anh mỏi mắt mong chờ."

Tống Linh Linh: "."

Sao cô có cảm giác Giang Trục có hơi xem thường cô.

Giang Trục không phải xem thường cô chỉ là anh quá rõ tự chủ và thói quen ăn uống của Tống Linh Linh. Cô là người ăn no tám phần rồi thì tuyệt đối sẽ không ăn nữa, mà tám phần no của cô chỉ có nửa chén cơm.

Mười phút sau, Giang Trục đã làm xong ba món ăn một món canh.

Ức bò hầm cà chua khoai tây, cá hấp, cải ngọt luộc và canh gà, đều là món Tống Linh Linh thích ăn.

Sau khi nếm thử từng món, Tống Linh Linh giơ ngón cái với Giang Trục.

Cô không thể không thừa nhận tay nghề Giang Trục thật sự rất tốt.

Giang Trục thấy cô vui vẻ, chậm rãi nói, "Ăn nhiều một chút."

Tống Linh Linh chét đầy đồ ăn vào miệng, chỉ có thể gật đầu.

Ăn cơm xong Tống Linh Linh bị Giang Trục yêu cầu ra ghế sô pha ngồi. Tống Linh Linh không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý.

Cô cầm gối ôm nhìn người đang rửa chén cách đó không xa.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao có người nói lúc đàn ông nấu ăn dọn dẹp cũng đẹp trai giống lúc làm việc rồi.

Vào giờ phút này cô đã có cảm giác như vậy.

Dọn dẹp xong, Giang Trục ngẩng đầu nhìn cô một chút, "Em có muốn xem phim không?"

"Không muốn."

Tống Linh Linh nâng cằm, "Em phải đọc kịch bản."

Mấy ngày nữa phải vào đoàn phim rồi, muốn học thuộc kịch bản sớm một chút. Lúc trước vì đang phải quay phim nên cô không có nhiều thời gian đọc kịch bản, cô cũng không dám đang quay phim này mà lại đọc kịch bản của phim khác.

Cô sợ mình bị nhầm lẫn.

Giang Trục đưa kịch bản đặt bên cạnh cho cô, "Em chắc chắn mình không sao rồi chứ?"

Tống Linh Linh bật cười: "Em không sao rồi."

Cô nói, "Thường thì sau nửa ngày là hết đau rồi."

Nghe cô nói nhẹ nhàng như vậy Giang Trục cau mày. Anh nhìn thẳng vào cô một lúc, "Không khỏe thì nghỉ ngơi."

Tống Linh Linh cong môi, "Em biết rồi." Cô nhìn anh, "Hôm nay anh tính làm gì?"

Giang Trục: "Ở cùng bạn gái."

"..."

Tống Linh Linh: "Ngoài ở cùng bạn gái."

Giang Trục cười một tiếng, "Biên tập có gửi cho anh một video, chút nữa anh sẽ xem."

Nghe vậy ánh mắt Tống Linh Linh sáng lên, "Em có thể xem chung với anh không?"

Giang Trục nhướng mày, "Dùng thân phận gì?"

"...?"

Tống Linh Linh không hiểu nhìn anh, "Nói thế nào?"

Giang Trục: "Vẫn chưa dựng xong, nếu em dùng thân phận vai chính thì tạm thời anh không thể cho em xem được."

"Vậy bạn gái thì sao." Tống Linh Linh hỏi.

Giang Trục: "Vậy thì có thể."

Tống Linh Linh im lặng một lúc suy nghĩ, "Được rồi, em không đi cửa sau"

Cô rất chuyên nghiệp, "Chừng nào hoàn thành em sẽ xem."

Giang Trục: "..."

Anh không ngờ trong chuyện này Tống Linh Linh không đấu tranh chút nào. Anh không nói gì đưa tay nhéo nhéo mi tâm, "Em chắc chắn?"

Tống Linh Linh: "Cực kỳ chắc chắn."

Tống Linh Linh là người nói được làm được.

Lúc cô cầm kịch bản thì Giang Trục ở cạnh cô mở video lên, cô kiên trì không nhìn qua bên cạnh.

Nhưng nghe thấy âm thanh truyền ra từ máy tính của Giang Trục, Tống Linh Linh không nhịn được quay đầu nhìn anh.

"Đạo diễn Giang."

Nghe cô gọi vậy, Giang Trục nâng mắt, "Hửm?"

Tống Linh Linh vuốt vuốt lỗ tai nhỏ giọng nói: "Anh đeo tai nghe vào được không?"

Giang Trục biết rõ còn cố hỏi: "Làm ồn đến em sao?"

Tống Linh Linh: "Gần như vậy."

Không làm ồn đến cô nhưng nếu Giang Trục mở tiếng như thế thì cô không thể đảm bảo mình sẽ không nhìn trộm.

Tống Linh Linh ủy khuất nói: "Anh đừng có dụ em nữa."

Giang Trục dở khóc dở cười, nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này, hơi cong môi, "Muốn xem thì xem đi."

"Vậy không được." Tống Linh Linh vẫn có điểm mấu chốt, "Em nói không xem sẽ không xem đâu, Từ Mãn bọn họ đều chưa xem, nếu em xem trước thì không tốt."

"Từ Mãn?"

Giang Trục nhìn cô, "Sao em biết Từ Mãn chưa xem?"

"?"

Tống Linh Linh khó hiểu nhìn anh, "Chẳng lẽ Từ Mãn xem rồi sao?"

Giang Trục: "Chưa."

Tống Linh Linh chớp mắt, "Vậy anh vừa mới nói?"

Giang Trục mặt không đổi sắc, "Anh chỉ thuận miệng nói thôi."

"À." Tống Linh Linh nhướng mày kéo dài giọng nói thẳng: "Em thấy anh là thuận miệng ăn giấm thì có."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro