Chương 92: Ôn Trì Cẩn x Thịnh Vân Miểu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau Thịnh Vân Miểu nhận được món quà Ôn Trì Cẩn mang từ nước ngoài về.

Là một chiếc máy ảnh.

Cô thích chụp ảnh.

Nhưng cô chưa từng nhắc đến chuyện này với Ôn Trì Cẩn, cô không chắc anh biết được nên mới tặng cô một chiếc máy ảnh cao cấp như vậy, hay chỉ là tình cờ mua được rồi tặng cô.

Thịnh Vân Miểu không đi hỏi càng không đi nói bóng nói gió.

Bất luận đáp án là gì đối với cô lúc đó cũng không quan trọng như vậy.

Sau khi Ôn Trì Cẩn về nước số lần Thịnh Vân Miểu gặp anh cũng không nhiều.

Cả kỳ nghỉ hè cô chỉ gặp anh ba lần.

Sau đó cô đến trường khai giảng.

Bà Đàm và chú Ôn đưa cô ấy đến trường học, một ngày sao kỳ huấn luyện quân sự, cô nhận được tin nahwns của Ôn Trì Cẩn, hỏi cô cuối tuần này có được nghỉ không.

Thịnh Vân Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn đó một hồi lâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi trả lời: "Có, nhưng là tối thứ sáu có hoạt động, thứ bảy em về nhà."

Ôn Trì Cẩn: "Hoạt động kết thúc lúc mấy giờ?"

Thịnh Vân Miểu: "Hình như chín giờ."

Ôn Trì Cẩn: "Kết thúc thì điện thoại cho tôi, tôi để lái xe tới đón em."

Thịnh Vân Miểu: "Được."

Sau khi tin nhắn trả lời được gửi đi, Ôn Trì Cẩn không trả lời lại nữa.

Ma xui quỷ khiến Thịnh Vân Miểu mở lịch ra nhìn thử.

Thứ ba.

Hôm nay là thứ ba.

Đột nhiên, cô muốn nhanh đến thứ sáu, tốt nhất là nhắm mắt mở ra, đồng hồ đã chuyển sang chín giờ tối thứ sáu.

Tối thứ sáu sau khi Thịnh Vân Miểu tham gia các hoạt động của lớp trong khóa huấn luyện quân sự, cô liền đeo túi xách chạy ra cổng trường.

Ngay cả bạn cùng phòng nói chuyện với cô cô cũng không nghe thấy.

Cổng trường sáng trưng, ​​hai bên ánh đèn đường hắt ra chói mắt.

Cô vừa nhìn liền thấy được chiếc xe màu đen đậu bên đường.

Thịnh Vân Miểu hai mắt sáng ngời, hơi hơi bình tĩnh lại, mới bước chậm lại đến gần.

Lúc cô đến gần, Ôn Trì Cẩn mở cửa xe bước xuống.

Thấy anh xuất hiện Thịnh Vân Miểu ngạc nhiên trong phút chốc.

Ôn Trì Cẩn thấy cô ngây ngốc đứng tại chỗ nghiêng đầu: "Còn không lên xe?"

Bước chân Thịnh Vân Miểu hơi chậm lại rồi vội vàng bước một bước dài về phía trước.

Lên xe cô mới hỏi người bên cạnh, "Anh chờ có lâu không?"

Ôn Trì Cẩn nhìn cô một cái rồi cúi đầu xem đồng hồ, "Vẫn ổn."

Thịnh Vân Miểu đang định thở phào thì nghe được Ôn Trì Cẩn ung dung bổ sung: "Chưa đến một tiếng."

"..."

Vẻ mặt Thịnh Vân Miểu khó xử, trong mắt Ôn Trì Cẩn hiện lên ý cười.

Anh cong môi nói nhỏ: "Đùa em thôi."

Anh hỏi tài xế, "Vừa tới được mười phút thôi."

Tài xế cười phụ họa, nói phải.

Giọng Ôn Trì Cẩn trầm thấp, theo màn đêm truyền vào tai cô, có sức quyến rũ lạ thường

Thịnh Vân Miểu hơi mất tự nhiên vuốt vuốt lỗ tai, chậm rãi gật đầu.

Trong xe yên tĩnh, tài xế tập trung lái xe.

Thịnh Vân Miểu bắt đầu ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng cô nhìn qua người đang đọc tài liệu bên cạnh, không nhịn được tò mò -- ngồi trên xe đọc tài liệu không chóng mặt sao?

Cô là say xe khá nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không lựa chọn việc xem điện thoại, đọc tài liệu khi ngồi trên xe.

Có lẽ do cô nhìn Ôn Trì Cẩn quá nhiều nên anh nghiêng đầu nhìn cô, "Em muốn nói gì sao?"

Thái độ anh tương đối lạnh nhạt nhưng sẽ không làm Thịnh Vân Miểu cảm thấy anh không thích mình.

Thịnh Vân Miểu im lặng, "Anh rất bận sao?"

Ôn Trì Cẩn ngừng lại cụp mắt nhìn cô một lúc lâu rồi nói: ' Huấn luyện quân sự có mệt không?"

Thịnh Vân Miểu trố mắt thành thật trả lời, "Không mệt, nhưng hơi nóng."

Ôn Trì Cẩn vẫn câu môi dưới, "Vậy tôi phải tìm lúc nào đó gặp lãnh đạo trường em để tâm sự rồi."

Thịnh Vân Miểu: "A?"

Ôn Trì Cẩn nhìn cô, trêu chọc, "Huấn luyện quân sự chuyển sang mùa thu, mới không làm khô héo những đóa hoa mới bước vào đại học chứ."

"..."

Thịnh Vân Miểu ngây người một lúc rồi mới hiểu được ý của Ôn Trì Cẩn.

Cô ngây người như phỗng nửa ngày mặt bất giác nóng lên: "Em đâu có chỗ nào bị phơi nắng chứ?"

Nếu không phải cô còn chẳng phải quá quen thuộc với Ôn Trì Cẩn thì cô đã lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra soi xem mình thật sự bị rám nắng như lời anh nói hay không rồi.

Thấy cô có vẻ hoạt bát hơn một chút, Ôn Trì Cẩn khẽ mỉm cười.

Thấy nụ cười ôn nhu trên mặt anh, mi mắt Thịnh Vân Miểu run rẩy, tim đột nhiên đập mạnh.

Cảm giác thật kỳ diệu.

Ngày Thịnh Vân Miểu chân chính quen thuộc với Ôn Trì Cẩn hơn, bại lộ tính cách chân thật của mình trước mặt anh chính là vào mùa đông năm nhất.

Cô trọ ở trường rất ít khi về nhà.

Cô luôn cảm thấy nhà họ Ôn không tính là nhà cô, ở đó cô có cảm giác xa lạ.

Dần dà số lần cô về cũng ít hơn.

Bình thường chỉ khi nào bà Đàm gọi điện thoại giục cô mới về nhà.

Thịnh Vân Miểu tương đối được hoan nghênh ở trường.

Cô không phải là kiểu con gái kinh diễm, nhưng tính tình tổng thể làm người khác cảm thấy rất thoải mái. Với khuôn mặt tròn nhỏ bằng lòng bàn tay, một đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, nước da trắng khiến người ta vừa nhìn đã thích.

Tất nhiên, đây là Thịnh Vân Miểu tự luyến nhận thức về bản thân lúc đầu.

Cô là một người tương đối nhiệt tình, cũng thích kết bạn với mọi người, cô học chuyên ngành đạo diễn ở trường đại học, việc học coi như khá thú vị, thỉnh thoảng cô cùng các bạn cùng lớp diễn tập và viết kịch bản.

Thịnh Vân Miểu ở ký túc xá bốn người.

Vừa bắt đầu cô có quan hệ không tệ với ba người còn lại. Nhưng dần dần các cô ấy hình như đều có hơi tránh né cô.

Lúc cô vào ký túc xá, ba người vốn dĩ đang nói chuyện với nhau bỗng nhiên lại tản ra.

Thỉnh thoảng các cô ấy còn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Những thứ này kéo dài một thời gian ngắn, cuối cùng Thịnh Vân Miểu cũng tình cờ nghe được cuộc thảo luận của bạn cùng phòng.

Hôm đó là thứ bảy.

Vốn dĩ ngày đó cô đã đồng ý với bà Đàm sẽ về nhà nhưng tối hôm đó cô thức cả đêm để xem phim nên có hơi mệt. Vì không muốn làm bà Đàm lo lắng nên Thịnh Vân Miểu gửi tin nhắn nói với bà ấy cô ngủ ở ký túc xá một lúc nữa.

Bạn cùng phòng có lẽ cho là cô đã về nhàm nên sau khi ăn trưa về họ nói chuyện trong ký túc xá.

Lúc đầu thì Thịnh Vân Miểu không bị tiếng động của các cô ấy đánh thức, cho đến khi âm thanh trò chuyện lớn hơn, cô mơ màng nghe vài từ trong giấc ngủ, sau đó mở mắt ra.

Các cô ấy đang nói chuyện về cô.

Nói về bộ quần áo cô mặc, chiếc máy ảnh mà Ôn Trì Cẩn tặng cho cô, chiếc túi hiệu nổi tiếng mà cô đeo một hai lần, cuối cùng, họ còn nói về việc nhìn thấy cô lên một chiếc xe sang trọng ở cổng trường.

Lần đầu tiên Thịnh Vân Miểu vào đại học cũng là lần đầu tiên rời khỏi Nam Thành để đến Bắc Thành, một thành phố lớn lớn hơn Nam Thành rất nhiều.

Ban đầu, cô cảm thấy mình thật lạc lõng với mọi thứ ở đây.

Đến bây giờ cô đã dần thích nghi với nó, bởi vì ở đây có bạn học, bạn bè và người nhà của cô.

Chỉ có điều cô không nghĩ tới người cô xem như bạn hình như cũng không không xem cô là bạn.

Ít nhất nó không giống với những gì cô nghe được.

Vừa nghe cô cũng không nghĩ gì nhiều.

Cho đến khi bọn họ dùng giọng điệu có chút chán ghét cùng khinh thường nhắc tới cô, nắc tới Ôn Trì Cẩn đến đón cô, cô mới nhận ra ý trong lời nói của bọn họ, cuối cùng cũng hiểu tại sao gần đây bọn họ thấy cô về túc xá thì lại tản ra, lúc cô nói gì đó thì cũng chỉ cười xấu hổ, không tình nguyện lắm trả lời.

Thịnh Vân Miểu không phải là người sẵn sàng nuốt giận, cũng không phải là người có thể chịu đựng gian khổ.

Tính cách của cô thật ra rất kiêu căng.

Lúc ba cô vừa qua đời, có người còn nói với mẹ cô Miểu Miểu nhà các người sau này sẽ không có ai cưng chiều rồi, không lẽ vẫn còn tùy hứng như vậy à?

Thịnh Vân Miểu nhớ lại câu trả lời của bà Đàm lúc đó.

Bà ấy nói đúng là Miểu Miểu không có ba nhưng không phải mẹ cũng mất. Lúc ba con bé ở đây con bé có thể tùy hứng bất cứ lúc nào, ba con bé không còn thì nó cũng có thể tùy hứng với tôi. Cũng chính lời nói của bà Đàm và sự giáo dục mà cô được hưởng từ thuở nhỏ đã khiến cô dù ở bên ngoài có kiềm chế bản thân nhưng vẫn có chút khí chất của một cô tiểu thư.

Khi nghe đến đám bạn cùng phòng lần thứ ba nhắc đến người đến đón cô là một người chú bụng phệ, đoán chừng là người bao nuôi cô thì Thịnh Vân Miểu kém rèm bên giường ra.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám bạn cùng phòng, cô khẽ mỉm cười một cái, nhìn các cô ấy từ trên cao xuống, "Sửa lại một chút."

Cô nhẹ giọng nói: "Ông chú bụng phệ mà các người nhìn thấy là tài xế nhà tôi."

Khóe môi cô khẽ cong lên, nói từng chữ: "Trước giờ tôi không biết hóa ra mọi người lại có hứng thú với tài xế nhà tôi như vậy đó."

Đám bạn cùng phòng trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cô ấy, muốn nói gì đó.

Thịnh Vân Miểu không cho các cô ấy cơ hội.

Cô chậm rãi xuống giường, sau khi xuống thì nói một câu: "Nếu thấy hứng thú như vậy thì lần sau chú ấy đến trường đón tôi, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen nhé."

Nói xong, Thịnh Vân Miểu vào phòng tắm.

Lúc trở ra ba người bạn cùng phòng lúng túng nhìn cô muốn giải thích.

"Miểu Miểu, bọn tớ không phải cái đó -- "

Thịnh Vân Miểu đang định trả lời thì một người khác nói: "Giải thích gì chứ? Chúng ta cũng đâu có nói sai."

Bạn cùng phòng đó nhìn cô dò xét một lúc rồi châm chọc khiêu khích nói: "Cậu là người Nam Thành, ở Bắc Thành này lấy đâu ra tài xế?" Cô ta nhìn Thịnh Vân Miểu từ trên xuống dưới, "Còn những cái túi xách kia của cậu, trước đó cậu nói mẹ cậu nhân viên văn phòng, nhân viên văn phòng bình thường có thể mua túi đắt tiền như vậy không?"

"..."

Thịnh Vân Miểu nghe cô ta nói xong, cười cười, "Cô nói rất đúng."

Cô nhướng mày, lôi trong tủ ra chiếc túi mà bà Đàm đã tặng cô vào ngày sinh nhật trước.

"Nhân viên văn phòng đúng là có chút khó khăn." Cô nghiêng đầu cười nói thêm: "Nhưng hình như tôi chưa nói mẹ tôi là nhân viên văn phòng bình thường đúng không?"

Nói xong cô lười giải thích với các cô ấy nữa, cầm túi xách ra khỏi ký túc xá.

Thịnh Vân Miểu thật sự rất tức giận.

Nhưng cô không không giỏi cãi nhau với người khác, ít nhất lúc đó có nhiều lời cô không biết nên nói thế nào.

Sau khi đi ra khỏi ký túc xá, bên ngoài gió lạnh thổi vào, lạnh lẽo vô cùng.

Thịnh Vân Miểu không chịu được hắt hơi một cái.

Cô nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt bỗng nhiên cảm thấy thành phố này không còn nơi nào cô có thể đến. Ở đây không có nhà của cô.

Sau khi nói với bà Đàm cô không về nữa, nếu cô đột nhiên về nhà họ Ôn chắc chắn bà ấy sẽ hỏi nhiều nghĩ nhiều.

Thịnh Vân Miểu không muốn làm bà ấy lo lắng.

Cô nghĩ một lúc rồi mở điện thoại ra, quyết định đi siêu thị chơi.

Đương nhiên mục đích chủ yếu là ủ ấm cơ thể.

Mùa đông ở Bắc Thành lạnh quá.

-

Thịnh Vân Miểu lang thang một mình trong trung tâm mua sắm một lúc lâu.

Cô ăn gì đó rồi uống trà sữa nhưng vẫn còn thấy lạnh.

Vì là cuối tuần nên người đi siêu thị rất nhiều.

Thịnh Vân Miểu mờ mịt nhìn quanh một vòng rồi quyết đinh đi xem phim.

Không xem phim thì thời gian trôi qua rất lâu.

Lúc cô xem phim xong đã là chạng vạng tối.

Trời bên ngoài đã tối rồi.

Ở đây Thịnh Vân Miểu không có người bạn nào quen thuộc hơn bạn cùng phòng, tuy cô có hai bạn học cũng đang học ở Bắc Thành nhưng cũng không liên lạc nhiều.

Lúc này cô chạy sang nhà người khác cũng không hay.

Sau khi loay hoay một lúc xem số dư trong thẻ ngân hàng, Thịnh Vân Miểu quyết định tối nay sẽ ở bên ngoài, ngày mai lại về trường.

Đợi đến thứ hia cô sẽ đi hỏi giáo viên xe, có thể đổi ký túc xá khác không.

Nếu như không được thì cô cũng không cần sợ bọn họ, cứ ở chung một ký túc xá là được.

Thịnh Vân Miểu không nghĩ tới cô đang trên đường đến khách sạn thì nhận được điện thoại của Ôn Trì Cẩn.

Bên ngoài gió lạnh run.

Lúc ra ngoài cô không mặc nhiều nên lỗ tai và ngón tay đều lạnh đến mất cảm giác rồi.

Chuông điện thoại vang lên, Thịnh Vân Miểu khẽ chau mày chậm nửa nhịp mới lấy điện thoại ra.

Khi thấy tên người gọi là Ôn Trì Cẩn, cô bối rối chớp mắt kết nối.

"Alo?" Cô cẩn thận nói.

Bên kia dừng vài giây rồi một giọng nói trầm thấp truyền đến tay cô, "Miểu Miểu."

Lỗ tai Thịnh Vân Miểu khẽ nhúc nhích.

Mỗi lần Ôn Trì Cẩn gọi cô cô luôn cảm thấy tên mình đặc biệt dễ nghe.

Thịnh Vân Miểu mấp máy môi đáp: "Vâng."

Ôn Trì Cẩn: "Hôm nay sao em không về nhà?"

Hôm qua anh về nhà một chuyến nghe Ôn Hoành Viễn nhắc đến Thịnh Vân Miểu cuối tuần sẽ về nhà.

Thịnh Vân Miểu à một tiếng, cô không biết nói đói nên lắp bắp, "Em đã hẹn các bạn cùng lớp cùng nhau đi mua sắm, tuần sau sẽ về nhà."

Nói xong bản thân cô cũng cực kỳ chột dạ.

Cô không biết nói dối, càng không muốn nói dối trước mặt Ôn Trì Cẩn.

"Thế sao." Ôn Trì Cẩn nhàn nhạt nói ra hai chữ.

Thịnh Vân Miểu càng chột dạ, mấp máy môi thận trọng nói: "Có chuyện gì sao ạ? Hôm nay anh về nhà sao?"

Ôn Trì Cẩn hơi ngừng lại nghiêng đầu nhìn người đang khoanh tay gọi điện thoại cách đó không xa, anh mắt thâm thúy.

Anh nhạt giọng nói: "Không có."

Bỗng dưng Thịnh Vân Miểu nhẹ nhàng thở ra.

Cô đang muốn hỏi anh sao đột nhiên lại gọi cho mình thì câu nói tiếp theo của Ôn Trì Cẩn chui vào tai cô một cách rõ ràng, "Bây giờ em đang ở với bạn sao?"

Thịnh Vân Miểu chớp mắt ậm ờ nói: "... Đúng... Đúng vậy."

Vừa nói xong cô nghe được tiếng cười của Ôn Trì Cẩn.

Trong nháy mắt đó Thịnh Vân Miểu ảm thấy như thể ai đó đã nắm lấy bím tóc của cô.

Quả nhiên một giây sau cô nghe được Ôn Trì Cẩn nói: "Xem ra anh lớn tuổi rồi."

Thịnh Vân Miểu khựng lại, "Sao cơ?"

Ôn Trì Cẩn im lặng một lúc rồi nói: "Hoa mắt nên nhận lầm người."

Nghe vậy Thịnh Vân Miểu sinh ra dự cảm xấu.

Cô đứng ngốc tại chỗ rồi thấp giọng hỏi: "Em nghe không hiểu."

Ôn Trì Cẩn ừ một tiếng, "Trên đường anh có thấy một người có dáng dấp giống em gái mình."

Lúc anh nói câu này, giọng điệu rất lạnh nhạt, cũng không mang ý trách móc.

Nhưng lúc hai chữ "em gái" này xuất hiện, Thịnh Vân Miểu đã ngây ngẩn cả người.

Trong lỗ tai cô liên tục vang lên hai chữ em gái.

Ôn Trì Cẩn nói cô là em gái anh.

Mặc dù cô chuyển tới Ôn gia với bà Đàm nhưng trên thực tế cô và Ôn Trì Cẩn chưa từng gọi đối phương là anh trai anh em gái. Hai người đều đã là người trưởng thành, bỗng chốc có thêm một người anh trai hay em gái cũng không thể thích ứng ngay được.

Cho đến tận bay giờ Thịnh Vân Miểu thậm chí còn chưa từng gọi thẳng tên Ôn Trì Cẩn.

Mỗi lần cô muốn mở miệng đều kẹt lại.

Đây là lần đầu tiên cô nghe được gt gọi cô là em gái anh.

Trong nháy mắt kia Thịnh Vân Miểu không biết nên hình dung tâm trạng mình thế nào.

Cô rất vui, nhưng bên cạnh vui mừng, cô cũng có chút tiếc nuối, về phần bản thân đang tiếc nuối điều gì, hiện tại cô chưa đi sâu vào tìm hiểu.

Trong loa hai người đều im lặng.

tcm chớp mắt, nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc của mình và sắp xếp lại những gì Ôn Trì Cẩn nói.

Cô nhìn quanh theo bản năng muốn biết có phải anh đang ở gần đây không.

Nhưng cô nhìn một vòng cũng không thấy người đâu.

Lúc cô muốn bỏ cuộc thì bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

Thịnh Vân Miểu vô thức nhìn về bên trái.

Cô vừa nhìn liền thấy người từ trong biển người đi về phía mình.

Ôn Trì Cẩn rất cao, anh mặc đồ vest, đi giày da, dáng người cao ráo, nhìn qua thì điềm tĩnh nhưng có hơi lạnh lùng.

Khí chất của anh quá mạnh.

Thịnh Vân Miểu ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt dừng trên mặt anh vài giây, xuống chút nữa rơi trên ngón tay thon dài đang cầm điện thoại của anh.

Anh vẫn chưa cúp máy.

Đột nhiên, một mùi hương gỗ ổn định đập vào mũi.

Ôn Trì Cẩn đứng trước mặt cô.

Ôn Trì Cẩn nhìn cô, không nhanh không chậm cúp điện thoại.

Lông mi Thịnh Vân Miểu run lên, muốn hỏi anh sao lại ở đây. Nhưng lời đến bên miệng cô lại cảm thấy không ổn.

Cô mấp máy môi ngẩng đầu nhìn anh, đanh định nói chuyện thì ngón tay Ôn Trì Cẩn bỗng nhiên lướt qua lỗ tai cô.

Thịnh Vân Miểu lập tức đứng sững tại chỗ.

Rất nhanh, ngón tay ấm áp của Ôn Trì Cẩn rời đi, anh khẽ cau mày hỏi: "Đứng đây bao lâu rồi?"

Thịnh Vân Miểu mơ màng trả lời: "Năm phút?"

Ôn Trì Cẩn nhíu mày nhìn quần áo trên người cô, "Lên xe trước."

Thịnh Vân Miểu nhìn sắc mặt lạnh xuống của anh, cô có hơi sợ rồi.

Cô gật đầu, cẩn thận nói: "À."

Nghe giọng cô run rẩy, Ôn Trì Cẩn ngừng lại rồi thấp giọng nói: "Không phải rôi muốn hung dữ với em."

Anh giải thích, "Bên ngoài lạnh."

Thịnh Vân Miểu giật mình gật đầu nói: "Em biết."

Ôn Trì Cẩn sẽ không hung dữ với cô.

Mặc dù hai người không tiếp xúc nhiều, cũng chẳng phải hiểu rõ người kia, nhưng Thịnh Vân Miểu biết rõ Ôn Trì Cẩn là người rất tốt.

Sau khi lên xe.

Ôn Trì Cẩn bảo lái xe tăng điều hoa lên một chút.

Hơi ấm kéo tới, lúc này Thịnh Vân Miểu mới cảm thấy những ngón tay và má lạnh cóng của mình đã ấm trở lại.

Trong xe yên tĩnh, có loại không khí kỳ diện đang quanh quẩn.

Thịnh Vân Miểu nhiều lần muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói gì mới thích hợp, đành thu lại.

Bỗng cô nghe được Ôn Trì Cẩn hỏi: "Ăn tối chưa?"

"...Ăn rồi."

"Ăn gì?"

Thịnh Vân Miểu mượn ánh đèn ngoài cửa sổ nhìn anh, "Ăn MacDonald."

Thế nhưng không phải bữa tối.

Là cô ăn sau khi ra khỏi ký túc xá.

Ôn Trì Cẩn dừng một lúc, như anh không thể hiểu được mấy loại đồ ăn như MacDonald.

Anh gật đầu hỏi cô, "Em có cần vội về trường không?"

Thịnh Vân Miểu lắc đầu.

Ôn Trì Cẩn nhìn cô, "Vậy đi ăn với anh được chứ?"

"..."

Thịnh Vân Miểu khẽ giật mình vô thức nhìn thời gian.

"Tám giờ rồi." Cô kinh ngạc, "Anh còn chưa ăn cơm sao?"

Ôn Trì Cẩn gật đầu, "Có một cuộc họp."

Nếu như không phải đến bên này họp làm trễ nải thời gian thì anh cũng sẽ không trùng hợp gặp được Thịnh Vân Miểu đang lang thang trên đường.

Nghe vậy Thịnh Vân Miểu không hỏi thêm nữa.

Cô gật đầu đồng ý.

Ôn Trì Cẩn cũng hỏi cô muốn ăn gì, nói với tài xế: "Đến nhà hàng lần trước."

Thịnh Vân Miểu đi cùng Ôn Trì Cẩn mới biết được nhàn hàng mà anh đến lần trước là một nhà hành có hương vị đặc sắc ở Nam Thành.

Một nhà hàng tư nhân/

Thấy tên những món ăn quen thuộc đó, ánh ắmt Thịnh Vân Miểu sáng lên.

Đột nhiên cô có hơi đói bụng.

Sau khi ngồi xuống Ôn Trì Cẩn để cô gọi món.

Thịnh Vân Miểu chợt nhớ tới hỏi: "Không phải anh không ăn cay sao?"

Ôn Trì Cẩn uống nước rồi nâng mắt nhìn cô, "Ai nói với em tôi không ăn cay?"

Thịnh Vân Miểu không dám lên tiếng.

Đó là cô quan sát được.

Cô từng ăn vài bữa với Ôn Trì Cẩn ở nhà, cô để ý thấy anh không ăn cay.

Thấy cô không nói gt Ôn Trì Cẩn cũng không giải thích thêm.

"Không phải không ăn." Anh nói, "Tôi có thể ăn."

Chỉ là không thích mà thôi.

Thịnh Vân Miểu à một tiếng, cầm bút trong tay nhìn anh, "Vậy em chọn nhé?"

Ôn Trì Cẩn gật đầu thuận tiện đẩu nước ấm bên cạnh về phía cô.

Giờ này đã qua giờ ăn tối cao điểm.

Đồ ăn Thịnh Vân Miểu gọi được mang lên rất nhanh.

Nghe được mùi thức ăn quen thuộc, bụng cô bắt đầu kêu, cô cũng có khẩu vị rồi.

"Ăn đi." Ôn Trì Cẩn nhìn cô một cái.

Thịnh Vân Miểu gật đầu, cô cũng không chú ý đến anh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Thịnh Vân Miểu thích ăn cay.

Người ở Nam Thành thích ăn cay.

Thời điểm mới tới Bắc Thành cô vẫn chưa thích ứng được với đồ ăn ở đây, cô thấy món ngon ở đây rất ít.

Sau khi ăn hai miếng, tâm trạng của Thịnh Vân Miểu đã tốt hơn rất nhiều.

Hương vị của nhà hàng tư nhân này có hương vị rất giống như cô ăn ở Nam Thành.

Thịnh Vân Miểu ăn rồi lại ăn, vô tình cô đã ăn rất nhiều.

Khi cô nhận ra thì đã ăn hết một bát cơm, cô vô thức nhìn Ôn Trì Cẩn, anh đang ăn chậm rãi, đồ ăn và cơm trước mặt chỉ vơi đi một chút.

". . ."

Xấu hổ.

Nhận ra ánh mắt cuae Thịnh Vân Miểu, õ nâng mắt nhìn cô, "Ăn no rồi?"

". . . Em. . ." Thịnh Vân Miểu sờ sờ mũi, xấu hổ nói, "Khẩu vị của em hình như có chút lớn."

Nghe cô nói vậy, trong ánh mắt Ôn Trì Cẩn hiện lên ý cười.

Anh nhìn cô rồi nói: "Cơ thể em vẫn còn đang lớn."

Thịnh Vân Miểu ngẩn ngơ, "Trưởng thành rồi mà cơ thể vẫn còn lớn được sao?"

Ôn Trì Cẩn gắp cho cô một miếng sườn ướp muối cô thích, chậm rãi nói: "Được."

Thịnh Vân Miểu bán tín bán nghi yên lặng gặm tiếp hai miếng sườn.

Ôn Trì Cẩn nói thầm, "Ăn thêm nữa đi, không ăn rất lãng phí."

Thịnh Vân Miểu nhìn một bàn thức ăn này, nghĩ cũng đúng.

Cô cũng không thể để Ôn Trì Cẩn đóng gói mang về.

Ôn Trì Cẩn nhìn không gioóng người sẽ hâm cơm lại ăn.

Ăn thêm một lúc thì lúc này Thịnh Vân Miểu không chỉ mo mà là no căng bụng luôn rồi.

Cô để đũa xuống.

Ôn Trì Cẩn nhìn cô, "Ăn no rồi?"

Thịnh Vân Miểu gật đầu.

Ôn Trì Cẩn câu môi nghiêng đầu nhìn cô, "Đưa em về trường nhé?"

"..."

Thịnh Vân Miểu theo bản năng giương mắt đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.

Ánh đèn trong phòng riêng có màu ấm, khiến người ta cảm thấy ấm áp khi bước vào. Ít nhất Thịnh Vân Miểu có cảm giác như thế.

Khoảng cách của hai người lúc này có hơi gần.

Thịnh Vân Miểu có thể thấy rõ ràng biểu cảm thay đổi của Ôn Trì Cẩn, cũng có thể nhìn thấy mình trong mắt anh.

Trong lúc vô hình cô đã để lộ rất nhiều trước mặt gt.

Im lặng một lúc lâu.

Thịnh Vân Miểu lắc đầu, "Không muốn về trường học."

Ôn Trì Cẩn hơi giật mình, bất ngờ khi cô thành thật trả lời anh như vậy.

Anh nhìn chằm chằm cô, giọng hơi trầm xuống, "Muốn đi đâu?"

Thịnh Vân Miểu: "Em không biết."

Cô cảm thấy ở Bắc Thành này không có chỗ cho cô.

Nghe vậy Ôn Trì Cẩn nhìn cô, "Đi thôi."

Thịnh Vân Miểu: "Đi đâu?"

Ôn Trì Cẩn: "Không biết."

"?"

Thịnh Vân Miểu khó tin nhìn anh, có hơi không tin những gì mình nghe được.

Ôn Trì Cẩn nói với cô không biết sao?

Những câu như thế không giống những cau Ôn Trì Cẩn sẽ nói.

Tuy nghĩ vậy nhưng Thịnh Vân Miểu vẫn thành thật đi theo Ôn Trì Cẩn ra khỏi nhà hàng.

Sau khi lên xe cô nghe được Ôn Trì Cẩn báo địa chỉ với tài xế.

Thịnh Vân Miểu không nghe rõ.

Cô muốn hỏi nhưng không dám hỏi.

Hai người an tĩnh ngồi phía sau, không ai nói chuyện với ai.

Ngay khi Thịnh Vân Miểu muốn nói chuyện thì Ôn Trì Cẩn có điện thoại.

Lúc anh cúp máy xe đã lái vào bãi đỗ xe trong tiểu khu.

Ôn Trì Cẩn quay đầu nhìn cô, "Sợ sao?"

"...Không sợ." Mặc dù Thịnh Vân Miểu không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy nhưng vẫn thành thật trả lời.

Thật ra thì từ lần đầu tiên gặp Ôn Trì Cẩn cô đã biết nhừng này nhìn thì lạnh lùng hờ hững nhưng sẽ không làm hại cô.

Nghe vậy Ôn Trì Cẩn cười, "Xuống xe nào."

Thịnh Vân Miểu theo anh xuống xe vào thang máy.

Sau khi tiến vào cô mới hỏi: "Đây là chỗ anh thường ở sao?"

Ôn Trì Cẩn nhướng mày, "Vẫn rất thông minh."

Thịnh Vân Miểu không biết nói gì, cô vốn không ngốc được không.

Chỗ này cách tập đoàn Ôn thị gần như vậy cô dùng đầu ngón chân đoán cũng biết đây là chỗ Ôn Trì Cẩn thường ở.

Thấy vẻ không phục của cô, Ôn Trì Cẩn cười khẽ một tiếng, "Không ệ."

Thịnh Vân Miểu không hiểu, "Cái gì?"

Ôn Trì Cẩn cong ngón tay gõ lên trán cô, "Có tinh thần hơn rồi."

". . ."

Thịnh Vân Miểu giật mình, mãi đến khi cô theo anh vào nhà mới hỏi: "Có phải anh biết gì đó rồi không?"

Ôn Trì Cẩn đang tìm tìm trong tủ giày trước cửa, không tìm được dép lê cho nữ.

Anh cau mày lấy một đôi dép nam nhìn cô, "Mang cái này trước, anh bảo người đem đôi mới đến."

Thịnh Vân Miểu: "Cảm ơn."

Nhìn cô đổi giày Ôn Trì Cẩn mới hỏi: "Tôi biết chuyện gì?"

Thịnh Vân Miểu đối mặt với anh, có chút mất tự nhiên sờ lên lỗ tai, "Không có gì."

Thấy cô không muốn nói Ôn Trì Cẩn cũng không hỏi nhiều.

Anh đưa điện thoại cho Thịnh Vân Miểu rồi nói: "Đây là trợ lý của anh, cần gì cứ nói với cô ấy là được."

Thịnh Vân Miểu nhận lấy điện thoại anh đưa tới.

"Em -- "

Cô vừa mở miệng, Ôn Trì Cẩn liền biết cô muốn nói gì.

Ôn Trì Cẩn: "Ở đây có phòng cho khách, tối nay em ngủ ở đó." ANh nhìn cô, "Có để ý không."

Mi mắt Thịnh Vân Miểu run rẩy, "Không để ý."

Sao cô có thể để ý chứ.

Ôn Trì Cẩn giải thích, "Tìa xế đã chạy với anh cả ngày, nahf cũ có hơi xa, nếu mai em muốn về anh sẽ bảo anh ta đưa em về."

Thịnh Vân Miểu hít sâu, nhỏ giọng nói được.

Sau khi gọi trợ lý, Thịnh Vân Miểu nói với trợ lý Ôn Trì Cẩn những gì cô cần.

Không nhiều lắm.

Cô chỉ ở đây một đêm.

Sau khi cúp máy, cô trả điện thoại cho Ôn Trì Cẩn.

Ôn Trì Cẩn nhìn cô một chút, "Chút nữa trợ lý tới thì em nói với cô ấy." Anh chỉ chỉ, "Anh đến thư phòng có việc."

"...Được."

Nửa tiếng sau trợ lý nữ của Ôn Trì Cẩn đến.

Là một chị gái có ngoại hình rất đẹp.

Đây là lần đầu Thịnh Vân Miểu biết Ôn Trì Cẩn còn có trợ lý nữa.

Chị trợ lý mỉm cười nhìn cô, "Em là em gái của Ôn tổng?"

Thịnh Vân Miểu chần chờ gật đầu.

Trợ lý cười cười, "Em thật đẹp." Cô ấy khen, "Đây là đồ em cần chị mua đến rồi đây."

Thịnh Vân Miểu gật đầu, theo cô ấy vào phòng tắm.

Thấy dáng vẻ trợ lý như rất quen Thịnh Vân Miểu vô thức hỏi: "Chị thường làm chuyện này sao?"

Trợ lý nữ khựng lại một chút mới phản ứng được cô hỏi gì.

Cô ấy bật cười lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi."

Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu, "Em là người Ôn tổng giao phó."

Ma xui quỷ khiến cô ấy nhìn cô gái nhỏ trước mặt nói thêm một câu, "Sau khi Ôn tổng sau khi về nước em có lẽ là người đầu tiên đến đây."

Đối diện với ánh mắt của nữ trợ lý Thịnh Vân Miểu đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ.

Sao cô lại có cảm giác như cô đang hỏi chuyện cũ của bạn trai vậy.

Nhận ra được điều này, cô mở miệng: "Em không có ý đó."

Trợ lý nói, "Chị biết."

Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu, "Còn gì không hiểu có thể hỏi chị."

Thịnh Vân Miểu lắc đầu, "Không còn ạ."

Trợ lý cười, "Vậy chị về trước đây." Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu, "EM nghỉ ngơi sớm nhé."

"Cảm ơn chị."

Sau khi người đi, Thịnh Vân Miểu nhìn chằm chằm cửa thư phòng đóng chạy một lúc lâu, nhưng vẫn không dám đi quấy rầy Ôn Trì Cẩn.

Cô vào phòng cho khách.

...

Trong thư phòng Ôn Trì Cẩn nhận được điện thoại của trợ lý.

"Ôn tổng, lời anh dặn tôi đã nói với cô Thịnh rồi." Cô ấy nói, "Anh cần tôi làm gì nữa không?"

Ôn Trì Cẩn trầm mặc một lúc, đưa tay vuốt vuốt mi tâm, "Con gái các cô sẽ vì chuyện gì mà không muốn về nhà cũng không muốn về trường?"

Trợ lý nữ nghẹn lời, suy nghĩ một lúc rồi nói: "nếu là tôi thời đại học vậy thì chỉ có mâu thuẫn với bạn cùng phòng mới có thể như thế."

Cô ấy nói: "Cảm xúc của ấy cô gái nhỏ đều khá mẫn cảm, cãi nhau với bạn học nên không muốn gặp nhau là chuyện rất bình thường."

Ôn Trì Cẩn ừ một tiếng, "Tôi đã biết, vất vả cho cô rồi."

Trợ lý nữ thụ sủng nhược kinh, "Vâng, anh vài cô thịnh nghỉ ngơi sớm."

Ôn Trì Cẩn cúp điện thoại.

Anh nhìn chằm chằm tài liệu đang mở trên bàn nửa ngày, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài yên tĩnh chẳng có tiếng động gì.

Ôn Trì Cẩn suy nghĩ một lúc muốn gọi điện thoại hỏi xem có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy chuyện của mấy cô gái anh nhúng tay vào cũng không ổn.

Càng quan trọng hơn là với quan hệ bây giờ của anh và Thịnh Vân Miểu, cô nhất định sẽ không thích anh điều tra hay những tay vào.

-

Sau khi tắm xong Thịnh Vân Miểu lên giường ngủ.

Cô có hơi mệt.

Nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời nói của bạn cùng phòng, cô chưa từng biết hóa ra bọn họ lại nhìn cô theo cách đó.

Thịnh Vân Miểu càng nghĩ càng giận.

Trằn trọc một hồi lâu cô cũng không ngủ được.

Cuối cùng cô dứt khoát bò dậy.

Lúc mở cửa phòng, trong phòng khách không có ai.

Thịnh Vân Miểu theo bản năng nhìn cửa phòng đang đóng chặt bên cạnh, cô không biết Ôn Trì Cẩn đã đi ngủ chưa hay vẫn còn ở tư phòng.

Ôm sự không chắc chắn này, Thịnh Vân Miểu chậm rãi đến gần cửa thư phòng.

Cô vừa tới gần cửa thư phòng đã bị người mở ra từ bên trong.

Cô giật mình ngây người như phỗng mà nhìn Ôn Trì Cẩn.

Ôn Trì Cẩn cụp mắt, "Không ngủ được?"

Thịnh Vân Miểu chần chờ gật đầu, "Anh còn đang bận sao?"

Ôn Trì Cẩn, "Vừa xong việc."

Anh nhìn Thịnh Vân Miểu, "Sao lại không ngủ được?"

"...Em đang suy nghĩ." Có thể do đã khuya, cũng có thể là Ôn Trì Cẩn lúc này rất ôn nhu nên Thịnh Vân Miểu đã không tự giác được nói ra lời trong lòng mình.

"Chuyện gì?" Ôn Trì Cẩn phối hợp cúi đầu xuống, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, "Có tiện nói với tôi không?"

Thịnh Vân Miểu nhìn anh, có chút xoắn xuýt.

Thật ra cô là người không thể giấu diếm chuyện gì, huống hồ việc này cô cảm thấy nếu mình không nói ra cô sẽ uất ức khá lâu.

"Nếu em nói anh sẽ cười nhạo em sao?" Thịnh Vân Miểu không có kinh nghiệm chung đụng lâu dài với Ôn Trì Cẩn nên cô không chào hỏi.

Ôn Trì Cẩn: "Không đâu."

"À."

Thịnh Vân Miểu nhấp môi dưới nhỏ giọng nói: "Hình như em không làm cho người khác thích lắm."

Ôn Trì Cẩn khẽ giật mình, "Ai nói thế"

"Em tự nói." Thịnh Vân Miểu thở ra một hơi, "Hình như em làm người khác rất chán ghét."

Ôn Trì Cẩn khựng lại, cụp mắt nhìn cô nửa ngày, không trả lời.

Thịnh Vân Miểu cũng không cần anh trả lời, cô nhếch môi nói một mình: "hôm nay em cãi nhau với bạn cùng phòng, bọn họ nói sau lưng em."

Rất nhiều lời cô không có cách nào thuật lại cho Ôn Trì Cẩn, cô chỉ có thể trút giận như vậy.

Ôn Trì Cẩn nghe cô nói một mình một hồi, đại khái đã hiểu là chuyện gì.

ANh im lặng một lúc lâu rồi bỗng nhiên nói, "Có câu em nói sai rồi."

Thịnh Vân Miểu đang chìm trong cảm xúc đau buồn của mình, lúc nghe thấy vậy thì không phục nhìn anh, "Câu nào?"

Ôn Trì Cẩn nhìn hốc mắt cô đỏ lên, xung động muốn lau nước mắt cho cô.

Nhưng anh nhịn được.

Anh nhìn Thịnh Vân Miểu, "Câu em làm người khác ghét."

Thịnh Vân Miểu dừng lại.

Ôn Trì Cẩn nói: "Tôi không ghét em."

Mấy chữ rất đơn giản nhưng Thịnh Vân Miểu đột nhiên tìm về chút tự tin.

Cô không dám tin nhìn Ôn Trì Cẩn, không thể tin được những gì mình vừa nghe được.

Ôn Trì Cẩn nhìn cô, "Không tin à?"

"Không phải." Thịnh Vân Miểu thật lâu mới tìm lại được giọng mình, "Anh cũng không hiểu em, sao lại nói --"

Câu tiếp theo cô còn chưa nói ra đã bị Ôn Trì Cẩn cắt ngang.

"Là chưa hiểu đủ." Ôn Trì Cẩn, "Nhưng tôi biết."

Cho dù không tìm hiểu sâu Thịnh Vân Miểu, nhưng Ôn Trì Cẩn chắc chắn anh cũng sẽ không ghét cô.

Nghe vậy mí mắt Thịnh Vân Miểu khẽ run lên.

Cô ngạc nhiên nhìn Ôn Trì Cẩn, nhất thời không tìm được chức năng ngôn ngữ của mình.

Trong chốc lát.

Thịnh Vân Miểu khẽ nói, "Ôn Trì Cẩn."

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Ôn Trì Cẩn nâng mắt, "Em muốn nói gì?"

Thịnh Vân Miểu im lặng một lúc rồi nói: 'Thật ra em không quá thích mình bây giờ."

Ôn Trì Cẩn khẽ giật mình đang định mở lời thì Thịnh Vân Miểu đã nói: "Rõ ràng trước kia em không phải như thế này, nhưng bây giờ em không khống chế được đa sầu đa cảm."

"Vậy em trước kia thế nào?" Ôn Trì Cẩn hỏi, "Có tiện nói với tôi không?"

Tôi hôm đó, Thịnh Vân Miểu như mở máy hát, cô nói với Ôn Trì Cẩn rất nhiều chuyện của mình lúc trước.

Có thể là do câu không ghét cô của Ôn Trì Cẩn đã đâm trúng cô, cũng có thể là vì lý do khác.

Bất tri bất giác cô có cảm giác mình đã thân với Ôn Trì Cẩn hơn rất nhiều.

Sau ngày hôm đó.

Thỉnh thoảng Ôn Trì Cẩn đến trường cô, còn tới dưới ký túc xá của cô.

Lúc ấy Thịnh Vân Miểu đang ăn ở ký túc xá, bạn học ở phòng bên cạnh tới gõ cửa ngạc nhiên nói với cô, "Miểu Miểu, anh trai cậu ở dưới lầu nói gọi cho cậu cậu không nghe máy, nhờ bọn tớ nói với cậu một tiếng."

Ba người bạn cùng phòng trong túc xá khác ngây người.

Thịnh Vân Miểu cũng có chút bất ngờ, "Anh tớ?"

"Đúng vậy." Bạn học phòng bên cạnh nói, "Anh của cậu thật đẹp trai."

Cô ấy không nhịn được khoe khoang, "Quá đẹp trai rồi."

Ngày hôm đó bạn học quen biết với Thịnh Vân Miểu đều biết cô có một người anh rất đẹp trai.

Không chỉ có đẹp trai mà còn rất giàu.

Ban đầu Ôn Trì Cẩn xuất hiện trong trường cô, nói anh là anh trai cô, có không ít người còn nghi ngờ.

Vì anh trai mưa cũng coi là anh trai, ai biết hai người có nói dối hay không.

Nhưng cho dù là anh trai mưa thì cũng đáng để mọi người hâm mộ ghen ghét.

Thịnh Vân Miểu vẫn chưa quên, cô và Ôn Trì Cẩn về nhà ăn tối rồi trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Sau này có một lần là kỷ niệm ngày thành lập trường.

Ôn Trì Cẩn được mời đến tham dự, anh đi cùng hiệu trưởng của trường, thuận tiện nhắc đến cô. Anh nói trước mặt các bạn học và giáo viên của cô rằng cô là em gái của Ôn Trì Cẩn anh, cô có người che chở.

-

Nhiều năm sau quan hệ giữa Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn rất tốt.

Cô có chuyện gì đều sẽ nói với Ôn Trì Cẩn, còn Ôn Trì Cẩn cũng đã quan nghe cô phàn nàn oán giận, đến nỗi thành thói quen giúp cô thu dọn cục diện rối rắm.

Thịnh Vân Miểu theo đuổi thần tượng, anh giúp cô mua vé, thậm chí mua vé máy bay ra nước ngoài đưa cô đến đó.

Thịnh Vân Miểu thích món đồ gì anh cũng sẽ tìm cách mua tặng cô.

Dần dần có một số tình cảm lên men và không còn giống như trước nữa.

Thịnh Vân Miểu theo thói quen làm nũng với Ôn Trì Cẩn, vô tình những tính cách kiêu căng cô giấu đi đều lộ ra hết.

Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ tự kiểm điểm bản thân, xem mình làm như vậy có phù hợp hay không.

Nhưng khi nhìn thấy Ôn Trì Cẩn cô lại không nhịn được.

Hôm nay Thịnh Vân Miểu bị bà Đàm gọi về nhà họ Ôn ăn cơm.

Cô về đến nhà theo bản năng hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói hôm nay anh con về ăn cơm sao?"

Bà Đàm liếc cô một cái, "Anh con không về thì con không về à?"

Thịnh Vân Miểu cứng đờ.

Cô cảm thấy lời này của bà Đàm có chút cảm giác thăm dò.

"Không phải." Cô theo bản năng phủ nhận, "Con có nói vậy đâu."

Ánh mắt cô lơ đễnh, nhìn sang chỗ khác, "Con chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, bởi vì mẹ nói hôm nay anh cũng về ăn cơm, có phải anh ấy có chuyện gì nên về trễ không?"

"Không có đâu." Bà Đàm nói: "Anh con đi với chú Ôn tới nhà họ Lâm rồi."

Thịnh Vân Miểu khựng lại một chút, "Nhà họ Lâm?"

Bà Đàm gật đầu, "Chị Lâm Kỳ của con về rồi, anh con đến nhà họ ăn cơm."

Lâm Kỳ, là người Thịnh Vân Miểu đã quen lúc trước.

Cô ấy là con gái lớn của nhà họ Lâm, lớn hơn Thịnh Vân Miểu mấy tuổi, nhỏ hơn Ôn Trì Cẩn mấy tuổi.

Cô từng nghe có người nhắc đến nhà họ Ôn có ý định kết thông gia với nhà họ Lâm.

Lúc biết chuyện này Thịnh Vân Miểu có xúc động muốn hỏi Ôn Trì Cẩn.

Nhưng cô nhịn được.

Thân phận em gái này của cô không thích đi hỏi chút nào.

Nhưng khi nghe được, Thịnh Vân Miểu vẫn không tự giác hỏi nhiều hơn, "Anh ấy..."

Bà Đàm: "Anh ấy là ai?"

Thịnh Vân Miểu đổi giọng, "Anh con với chú Ôn sao hôm nay lại đến nhà chị Lâm Kỳ ăn cơm? Có chuyện cần hợp tác sao?"

Bà Đàm cười nhìn cô, "Hợp tác gì, là hợp tác việc riêng."

Bà ấy nói: "Anh con năm nay cũng đã ba mươi rồi, nên lập gia đình rồi."

"..."

Mặc dù đã đoán trước nhưng lúc nghe được Thịnh Vân Miểu vẫn thất thần.

vẻ mặt cô hơi đình trệ, mấp môi nói: "À."

Bà Đàm nhìn cô, Con không thích chị Lâm Kỳ sao?"

"...Không ạ." Thịnh Vân Miểu thu liễm cảm xúc, nâng lên khuôn mặt tươi cười: "Anh con thích thì con cũng thích."

Bà Đàm ngừng lại nhẹ gật đầu.

Hai mẹ con nói đến đây thì đầu bếp gọi hai người tới ăn cơm.

Trên bàn cơm Thịnh Vân Miểu cứ bồn chồn.

Cô chưa ăn được mấy miếng đã để đũa xuống.

Bà Đàm thấy cô như thế thì nhíu mày.

Thịnh Vân Miểu không chú ý kiếm cớ nói mình buồn ngủ nên lên lầu ngủ.

Nhìn cô quay người đi xa bà Đàm cúi đầu thở dài.

Bà ấy nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, có chút không biết làm sao.

...

Lúc Ôn Trì Cẩn và Ôn Hoành Viễn ăn cơm ở nhà họ Lâm về, phòng khách chỉ có bà Đàm.

Ôn Trì Cẩn nhìn, "Miểu Miểu đâu rồi ạ?"

Bà Đàm và Ôn Hoành Viễn nhìn nhau, bà ấy chỉ chỉ, "Nó buồn ngủ nên lên lầu ngủ rồi."

Ôn Trì Cẩn lên tiếng: "Con đi xem em ấy một chút."

Sau khi đi anh đi, bà Đàm nhíu mày, "Sao ông không nhăn nó lại?"

Ôn Hoành Viễn ngồi xuống cạnh bà ấy, đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, "Nó lớn như vậy rồi sao tôi ngăn được."

Bà Đàm không nói gì, thấp giọng hỏi: "Bữa cơm này của mọi người thế nào rồi?"

Ôn Hoành Viễn nhìn bà một cái, "Rất tốt."

Ánh mắt bà Đàm sáng lên, "Trì Cẩn không có ý kiến?"

"Nó không có ý kiến." Ôn Hoành Viễn bình tĩnh nói, "Chỉ là nó nói với tôi, tôi thích Lâm Kỳ như vậy, vậy tôi cưới Lâm Kỳ về đi."

Bà Đàm nghẹn lời trước lời kể lại của ông.

Bà ấy có hơi bất ngờ, im lặng một lúc lâu, "Cái này không giống với lời Trì Cẩn sẽ nói."

Ôn Hoành Viễn cũng cảm thấy như vậy.

Thế nhưng Ôn Trì Cẩn đã nói với ông ấy những câu tàn ác đó.

Anh đã có kế hoạch cho tương lai của mình, không cần Ôn Hoành Viễn nhúng tay.

Cha con bọn họ có quan hệ không tệ, Ôn Hoành Viễn cũng không phải là gia trưởng có tư tưởng phong kiến, nhà họ Ôn cũng không cần kết thông gia để duy trì sự nghiệp.

Sở dĩ ông muốn tìm thông gia cho Ôn Trì Cẩn là vì lý do khác.

Hai người yên lặng một lúc lâu.

Bà Đàm hỏi: "Vậy bây giờ. . . Xử lý như thế nào?"

Ôn Hoành Viễn suy nghĩ một chút, hỏi bà, "Nếu như hai đứa nói kiên trì thì bà có đồng ý không?"

Bà Đàm dừng lại nhìn ông, "Ông thì sao?"

Ôn Hoành Viễn không trả lời trực tiếp chỉ nói một câu: "Tôi rất thích Miểu Miểu.

Bà Đàm kinh ngạc giây lát rồi gật nhẹ đầu, "Tôi cũng rất thích Trì Cẩn."

Chỉ có điều với thân phận bây giờ của bọn họ đúng thật là rất xấu hổ.

-

Hai người trên lầu cũng không biết dưới lầu đang nói gì.

Ôn Trì Cẩn gõ cửa phòng Thịnh Vân Miểu, sau khi được cô đồng ý thì anh đi vào.

Nhìn thấy anh Thịnh Vân Miểu bĩu môi, dáng vẻ không vui, "Sao anh về sớm thế?"

Ôn Trì Cẩn nhìn cô rồi đưa tay sờ lên trán cô, "Không thoải mái sao?"

"...Không có."

Thịnh Vân Miểu đẩy tay anh ra, không vui nói, "Em chỉ buồn ngủ thôi."

Ôn Trì Cẩn nhướng mày cụp mắt nhìn cô, "Không giống."

Thịnh Vân Miểu mím chặt môi nhìn anh.

Hai người giằng co một lúc.

Thịnh Vân Miểu là người đầu tiên không nhịn được nữa, "Em nghe mẹ nói anh với chú Ôn đến nhà họ Lâm ăn cơm."

Ôn Trì Cẩn gật đầu.

Thịnh Vân Miểu thấy anh thành thật như vậy, suýt chút nữa đã hết giận.

Cô nhìn anh nhỏ giọng nói: "Chị Lâm Kỳ rất xứng đôi với anh."

"..."

Ôn Trì Cẩn cuối cùng cũng biết sao cô cáu kỉnh với anh rồi.

"Đúng là có thể." Anh nhìn Thịnh Vân Miểu trả lời.

Thịnh Vân Miểu bị câu trả lời của anh làm nghẹn lời, thiếu chút nữa đã mắng người.

"Anh..." Cô trợn tròn mắt, "Em biết ngay mà."

"Biết chuyện gì?" Ôn Trì Cẩn nhéo nhéo gương mặt đang tức giận của cô, "Anh còn chưa nói hết mà."

Thịnh Vân Miểu: "Vậy anh muốn nói gì?"

Ôn Trì Cẩn nhìn cô, "Xứng hay không đều là người khác nói."

Anh nhìn cô, "Anh còn cảm thấy Lâm Kỳ rất xứng với ba anh."

Thịnh Vân Miểu: "? ? ?"

Cô trợn tròn mắt nhìn Ôn Trì Cẩn, "Anh anh anh. . ."

Ôn Trì Cẩn nhìn cô với vẻ mặt 'anh nói gì sai sao', "Anh cái gì?"

"Chú Ôn có biết anh nói về chú ấy như vậy không?" Thịnh Vân Miểu khiếp sợ, "Lời này của anh cũng quá đại nghịch bất đạo rồi."

Ôn Trì Cẩn nắm ngón tay cô chỉ mình nhét về trong chăn.

"Đúng là có chút." Anh lạnh nhạt nói, "Em đừng nói cho ông ấy biết là được."

Thịnh Vân Miểu nghẹn lại.

Cô có gan cũng không mở miệng nói ra được.

Vả lại bây giờ Ôn Hoành Viễn còn có quan hệ với mẹ cô đó.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu,

Ôn Trì Cẩn nhìn cô nói, "Sau này mấy lời bọn họ nói em đừng để trong lòng."

Thịnh Vân Miểu: "Anh là đang nói đến chuyện gì?"

Ôn Trì Cẩn: "Xem mắt."

Anh cụp mắt nhìn cô, trong đôi mắt có cảm xúc phức tạp.

"Chuyện yêu đương hôn nhân của anh, tự anh có thể làm chủ."

Thịnh Vân Miểu nghe ra ý trong lời nói của anh.

Cô ngạc nhìn nhìn anh rồi thì thầm: "Tóm lại anh cũng phải kết hôn thôi."

Nghe vậy Ôn Trì Cẩn mỉm cười, "Nếu như không còn cách nào, vậy thì không kết hôn cũng được, chỉ cần bạn gái tương lai của anh không để ý là được."

Môi Thịnh Vân Miểu khẽ nhúc nhích vô thức nói: "Anh đi đâu tìm một người bạn gái không để ý chuyện anh không muốn kết hôn."

Nói xong ánh mắt Ôn Trì Cẩn lần nữa rơi trên người cô.

Mắt Thịnh Vân Miểu khẽ lóe lên, muốn tách khỏi ánh mắt anh nhưng lại không nỡ.

Im ắng nửa ngày.

Ôn Trì Cẩn thân mật xoa đầu cô, "Ngủ đi, anh về công ty đây."

Thịnh Vân Miểu nâng mắt, "Em cũng -- "

"Ở cạnh mẹ em một lúc nữa đi." Ôn Trì Cẩn nhìn cô, "Buổi tối anh lại đến đón em?"

Thịnh Vân Miểu lập tức đồng ý.

Sau khi rời khỏi phòng Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn về công ty.

Một khoảng thời gian dài sau đó Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn vẫn chung sống như trước, nhưng cô mơ hồ cmar thấy có gì đó đã thay đổi.

Ôn Trì Cẩn không còn được sắp xếp đi xem mắt nữa.

Anh thậm chí còn bận rộn hơn.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Thịnh Vân Miểu tự quay hai bộ phim nhỏ.

Đều là những câu truyện ngắn.

Cô chiếu mạng, lượt thích và chia sẻ còn khá nhiều.

Tình cờ một ngày cô cùng Ôn Trì Cẩn về nhà ăn cơm.

Bà Đàm hỏi cô có tìm đối tượng chưa, tuổi của cô có thể yêu đương rồi.

Thịnh Vân Miểu lắc đầu.

Bà Đàm lại hỏi cô có người mình thích chưa.

Cô run lên, muốn nói không có nhưng lại không quen nói dối với bà Đàm.

Hai mẹ con im lặng một lúc.

Bà Đàm bỗng nhiên nhìn cô nói, "Có một chuyện mẹ vẫn chưa nói với con."

"Chuyện gì ạ?"

Bà Đàm cười cười, "Mẹ và chú Ôn của con định tách ra."

Thịnh Vân Miểu sững sờ, "Sao lại đột ngột như vậy?"

Bà Đàm: "Không đột ngột."

Bà ấy nói: "Vốn dĩ bọn mẹ cũng không đăng ký kết hôn."

Thịnh Vân Miểu có hơi không dám tin, "Gì ạ?"

Bà Đàm: "Lúc trước nói đi nhưng lại trì hoãn. Sau này mẹ và chú Ôn còn đều cảm thấy cả hai chung sống như vậy cũng rất tốt, em cùng khỏi phải bị nói ham tài sản của chú Ôn con nên bọn em vẫn không đi đăng ký kết hôn."

Đây là sự thật.

Sự thật này cũng không phải vì Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn thích nhau nên mới quyết định.

Cũng là trùng hợp.

Có lần bà Đàm và Ôn Hoành Viễn muốn đi đăng ký kết hôn nhưng lại gặp chút chuyện.

Sau đó nữa bà Đàm nghe được không ít tin đồn lung tung nên đã thỏa thuận với Ôn Hoành Viễn hai người cứ chung sống như vậy,ở tuổi của bọn họ, có đăng ký kết hôn hay không cũng không quan trọng.

Sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, Thịnh Vân Miểu đờ đẫn.

Cô vừa kinh ngạc, vừa bất ngờ.

Nhưng giữa những cảm xúc đan xen này, có sự vui mừng ích kỷ.

Mẹ cô và chú Ôn sắp chia tay có phải có ý nghĩa cô và Ôn Trì Cẩn được cho phép quen nhau không.

Rất nhanh, Thịnh Vân Miểu liền bắt đầu xem thường sự ích kỷ của mình.

Cô co quắp vào một góc trên ghế sô pha, vừa khinh bỉ chính mình vừa vui mừng, cô không chịu được muốn tìm người tâm sự/

Nghĩ tới nghĩ lui Thịnh Vân Miểu gửi tin nhắn cho Tống Linh Linh, loại chuyện này cô chỉ dám nói với Tống Linh Linh.

Ôn Trì Cẩn đang đi công tác cũng không biết chuyện của Thịnh Vân Miểu.

Một tuần sau anh đi công tác về đã gặp được người đã lâu không gặp ở văn phòng.

Ôn Hoành Viễn.

"Ba." Ôn Trì Cẩn nhìn ông ấy, "Sao ba lại tới đây?"

Ôn Hoành Viễn ừ một tiếng: "Đi ngang qua nên tới xem một chút."

Ông ấy nhìn quanh một vòng rồi hỏi: "Sắp tan làm rồi chứ?"

Ôn Trì Cẩn đáp lại.

Ôn Hoành Viễn: "Tối nay hai bố con mình ra ngoài ăn một bữa đi."

Ôn Trì Cẩn nhìn ông ấy, đoán được ông có việc muốn nói với anh.

Hai ba con đến một nhà hàng tư nhân trước kia hay đến.

Ôn Hoành Viễn còn gọi rượu.

Hai ba con uống vài ly, Ôn Hoành Viễn nhìn anh, "Trì Cẩn."

Ôn Trì Cẩn: "Ba nói đi."

Ôn Hoành Viễn rất ít tự cao tự đại trước mặt Ôn Trì Cẩn cũng rất ít dạy dỗ anh.

Đứa con trai này của ông từ nhỏ đã hiểu chuyện, cơ bản sẽ không làm chuyện gì khiến ông ấy lo lắng, chỉ có duy nhất một chuyện tình cảm này là không cách nào khống chế được.

Nhưng chuyện này không ai có thể trách được.

"Có có nghĩ tới chuyện ra nước ngoài sống với Miểu Miểu không?"

Ôn Trì Cẩn sững sờ, "Ba có ý gì?"

Ôn Hoành Viễn: "Con từng nghĩ qua chưa?"

"Không có." Ôn Trì Cẩn trả lời, "Miểu Miểu không thích nước ngoài."

Ôn Hoành Viễn đã hiểu.

"Vậy con không sợ --" Ông ấy nhìn anh, "Không sợ người khác nghị luận sao?"

Ôn Trì Cẩn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Ôn Hoành Viễn.

Anh cười khẽ một tiếng, "Sao con phải để ý chứ?"

Anh nói: "Con và Miểu Miểu không có quan hệ máu mủ, ba và dì Đàm cũng không đăng ký kết hôn. Cho dù hai người có đăng ký kết hôn thì con và Miểu Miểu vẫn không phải anh em ruột, không phải sao?"

Đương nhiên Ôn Hoành Viễn biết lời Ôn Trì Cẩn nói là sự thật.

Ông nhấp một ngụm rượu, ông cũng không bất ngờ gì khi anh đã biết ông và mẹ Thịnh Vân Miểu vẫn chưa đăng ký kết hôn.

Ông trầm mặc một lúc, "Ba biết rồi."

Ôn Trì Cẩn kinh ngạc.

Ôn Hoành Viễn: "Chuyện của con và Miểu Miểu bà và dì Đàm con không quản được cũng sẽ không quản."

Ông nhìn Ôn Trì Cẩn, "Con từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu chuyện, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, nếu con và Miểu Miểu đã không sợ lời đồn đại bàn tán thì ba và dì Đàm cũng sẽ không phản đối."

Ôn Trì Cẩn: "Ba đã nói với dì Đàm rồi sao?"

Ôn Hoành Viễn gật đầu, "Chúng ta sẽ chia tay một thời gian."

Ôn Trì Cẩn đang định nói thì để ý đến chữ một thời gian thì anh đã hiểu.

Hai người họ là vì tương lai của anh và Thịnh Vân Miểu mà suy nghĩ.

"Ba." Đột nhiên, Ôn Trì Cẩn cảm thấy cổ họng khô khốc.

Ôn Hoành Viễn nhìn anh, "Đừng có sĩ diện."

Ông nói: "Ba và dì Đàm tuổi tác đã cao, sau khi chia tay thì bọn ba quyết định sẽ cùng nhau đi nước ngoài du lịch. Bà ấy nói muốn tìm người đi du lịch chung nên ba đi cùng bà ấy cũng không tệ."

Ôn Trì Cẩn vẫn cười, "Để con sắp xếp."

"Không cần con." Ôn Hoành Viễn hừ nhẹ, "Ba còn chưa già đến mức không thể lên kế hoạch du lịch, ba tự làm."

Ông ấy ghét bỏ nhìn anh, "Con cũng không biết dì Đàm con thích gì."

Ôn Trì Cẩn bị chê nhưng cũng không tức giận.

Anh nâng ly rượu lên uống cạn.

"Ba." Anh nhìn Ôn Hoành Viễn, "Cảm ơn."

Cơm nước xong xuôi Ôn Trì Cẩn bảo lái xe đưa Ôn Hoành Viễn về.

Còn anh tự đón xe,

Ôn Hoành Viễn cũng không từ chối.

Sau khi tốt nghiệp Thịnh Vân Miểu đã chuyển ra khỏi nhà họ Ôn.

Cô thuê một căn hộ có một phòng khách và một phòng ngủ, tc đã đến mấy lần, chỗ này rất ấm áp, rất dễ chịu.

Lúc đến dưới lầu vốn dĩ Ôn Trì Cẩn muốn gọi cho Thịnh Vân Miểu.

Nhưng nghĩ lại thì thôi.

Anh muốn cho cô niềm vui bất ngờ.

Đúng lúc ở cửa tiểu khu có không ít sạp nhỏ đang bán đồ.

Trong đó còn có một em nhỏ đang bán hoa.

Ôn Trì Cẩn đến gần mua một bó hoa.

Anh cầm theo hoa lên lầu, lần theo bóng đêm đi trên con đường mình từng đi vô số lần, đến cửa phòng quen thuộc.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên Thịnh Vân Miểu đang chỉnh sửa một video mà cô đã quay hai ngày trước.

Cô đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Ôn Trì Cẩn, Thịnh Vân Miểu nhanh chóng mở cửa.

"Anh --" mấy chữ ' sao lại đến đây' còn chưa nói ra tcm đã bị một lực kéo vào trong ngực.

Cơ thể cô cứng đờ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Một trận gió thổi tới.

Thịnh Vân Miểu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

"Ôn. . . Ôn Trì Cẩn." Cô đẩy người trước mặt, "Anh uống say sao?"

Ôn Trì Cẩn: "Không có."

Anh quang minh chính đại ôm Thịnh Vân Miểu một lúc, giọng trầm xuống: "Anh không say."

Thịnh Vân Miểu nâng mắt nhìn vào mắt anh.

"Vậy anh..."

"Miểu Miểu." Cô lời còn chưa nói hết, đã bị Ôn Trì Cẩn cắt ngang.

Thịnh Vân Miểu ừ một tiếng.

Ôn Trì Cẩn cúi đầu khẽ cọ lên chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn, "Em có muốn yêu đương với anh không?"

Mi mắt Thịnh Vân Miểu run lên nhịp tim cũng chậm lại.

"Anh đang nói gì thế?" Cô nhắc nhở Ôn Trì Cẩn, "Hai chúng ta..."

"Không phải anh em." Ánh mắt Ôn Trì Cẩn sáng rực nhìn cô, "Có muốn không?"

Đối diện với ánh mắt chân thành của anh, Thịnh Vân Miểu không nói nên lời từ chối.

"Muốn."

Chuyện này cô đã suy nghĩ rất nhiều năm.

Cô không biết mình đã thích Ôn Trì Cẩn từ bao giờ, cũng không biết người đời có đồng ý không, nhưng cô biết từ Ôn Trì Cẩn, cô không muốn yêu đương với bất kỳ ai khác.

Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn yêu nhau.

Chuyện này làm mọi người bất ngờ nhưng cũng không quá bất ngờ.

Bà Đàm và Ôn Hoành Viễn chia tay.

Còn Ôn Trì Cẩn và Thịnh Vân Miểu, lúc mọi người biết được đương nhiên cũng đã nghị luận một thời gian.

Chỉ có điều mọi người cũng không quá khó tiếp nhận sự thật rằng hai người ở bên nhau.

Nhiều năm như vậy trong mắt Ôn Trì Cẩn đều chỉ chứa 'em gái' Thịnh Vân Miểu này.

Còn Thịnh Vân Miểu cũng coi anh như bạn trai sai sử rất nhiều rất nhiều năm.

Yêu nhau với Ôn Trì Cẩn còn vui vẻ hơn so với tưởng tượng của Thịnh Vân Miểu.

Thỉnh thoảng Tống Linh Linh còn ghét bỏ hai người họ.

Dính nhau như sam, không giống là tác phong của Ôn Trì Cẩn chút nào.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một câu đồng ý của Ôn Trì Cẩn.

Chỉ cần người kia là Thịnh Vân Miểu thì Ôn Trì Cẩn sẽ làm mọi thứ với cô.

Bao gồm cả chuyện khoe khoang tình cảm.

Anh đều nghe theo cô, vui vẻ chịu đựng.

Bởi vì người kia là Thịnh Vân Miểu, là cô gái mà anh đã thích rất nhiều rất nhiều năm.

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro