Chương 2 Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thiếu niên với áo sơ mi trắng, quần tây đen thẳng thớm, mái tóc được cắt ngắn ngang tai gọn gàng, sạch sẽ.

Khuôn mặt đang nhìn chăm chú vào quyển sách chuyên đề phía trước, dường như gặp phải vấn đề nào đó, mi tâm hơi nhíu lại. Có phần trầm tư.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ màu xanh lam nhạt, xen kẽ theo từng lớp lá bàng, không quá gay gắt, như có như không mà vụn vặt rơi trên sườn mặt của người thiếu niên.

Dường như có tia nắng giúp đỡ. Lạc Tư Hạ nhìn rất rõ góc nghiêng của chàng trai đó. Sóng mũi cao thẳng, môi hơi mím lại, hai hàng chân mày vừa nhíu lại kia rốt cuộc thả lỏng.

Khi nhìn thấy hình ảnh kia, đại não Lạc Tư Hạ bỗng bật ra một từ.

Tinh khôi.

Đúng vậy. Tinh khôi, sạch sẽ.

Cô cứ thế mà đứng ở cửa vài giây, cậu thiếu niên đang trầm tư kia dường như cũng ý thức được có một ánh mắt đang nhìn mình bèn xoay đầu lại.

Mặt đối mặt, mắt chạm mắt. Lưu Trạch Dương cũng hơi ngẩn ra. Cô gái tóc đuôi ngựa, áo trắng váy xanh, gương mặt trắng ngần, đang đứng ngược nắng, ngây ngốc nhìn cậu.

Cậu hơi cong khoé môi, coi như chào hỏi.

Lạc Tư Hạ không kìm lòng được mà cảm thán. Là mắt nâu, đẹp quá, thực sự rất đẹp.

Bàn học, bảng đen, ghế ngồi, không khí, ánh nắng. Tất cả đều như đang làm nền cho lần đầu gặp gỡ giữa họ.

Biết mình vừa nãy hơi thất thố, Lạc Tư Hạ có phần lúng túng mở miệng:

"Xin chào, tôi tên là Lạc Tư Hạ. Là học sinh lớp này."

Tư Hạ...nhớ về mùa hạ?

Lưu Trạch Dương cảm thấy cái tên này cũng khá hay. Nghe xong bèn ngắn gọn đáp:

"Tôi là Lưu Trạch Dương."

Sau đó liền cúi đầu tiếp tục nhìn vào quyển sách kia.

Có lẽ vì ánh nắng ban nãy quá đỗi dịu dàng, cho nên Lạc Tư Hạ mới cảm thấy có lẽ chàng trai này cũng là một con người như vậy. Nhưng thái độ của cậu lại biểu thị rõ ràng một sự xa cách.

Tư Hạ hơi ngẩn ngơ. Trạch Dương... là biển rộng ư?

Điện thoại reo ting một tiếng, kéo Lạc Tư Hạ khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ. Nhìn màn hình, là cô bạn Tân Uyển rủ cô đi ăn sáng. Thực ra cô đã ăn từ ở nhà, nhưng không đành lòng để bạn đi một mình nên cũng đồng ý.

Trước khi bước ra cửa, nghĩ nghĩ liền quay lại chào tạm biệt với cậu một tiếng xong liền
chạy một mạch đi ra.

Trạch Dương hơi ngẩng đầu, thấy dáng vẻ vội vàng của cô, hơi ngạc nhiên, cậu tưởng cô gái này đã đi nãy giờ rồi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro