Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh thay đồ xong từ phòng tắm bước ra, cô thấy Dụ Ngôn vẫn duy trì tư thế cũ bèn lẳng lặng ngồi xuống giường, khuôn mặt hoang mang, mơ mơ màng màng...
Thật đáng thương! Nàng nhất định chịu đả kích rất lớn mới có phản ứng " đi tong rồi" như vậy, cô không chịu được cảm thấy có chút đau lòng ân hận, nhưng cô cũng tự nhủ bản thân đây là quá trình cần phải trải qua, đợi sau khi kết hôn cô sẽ ngày ngày yêu thương nàng.
"Dụ Ngôn tỉnh lại đi em." Đới Manh lay lay tay nàng.
Dụ Ngôn chậm chạp ngẩn đầu lên, giọng giống như máy phát thanh sắp hết pin, "Có.. chuyện ... gì..."
"Mặc đồ lại đi! Chúng ta phải đến nhà em." Cô chắc chắn rằng phía dưới tấm chăn ,nàng chỉ mặc bộ đồ lót bikini, làm cô không nhịn được muốn lột sạch nàng.
"Ờ..." Nàng xốc chăn lên, quên mất phải che bản thân.
Vừa nhìn thấy thân thể kiều diễm của nàng, cô liền hít vào 1 hơi.
"Manh không ngại chứ? Dù sao... Manh cũng thấy qua rồi..." nàng có chút tự oán tự trách nói.
Cô cố giữ bình tĩnh, cười nói, "Tất nhiên không ngại rồi, chỉ cần em chịu trách nhiệm với Manh là được."
Cả người Dụ Ngôn đờ ra, đối với việc chịu hay không chịu trách nhiệm cũng chẳng còn cảm giác gì, nàng miễn cưỡng nhặt đôi vớ da nằm dưới đất lên nhưng lại không có sức để mặc.
"Em mệt quá... Manh mặc giúp em được không?"
Việc này... Đới Manh bắt đầu có 1 cảm giác tự tạo nghiệt không thể sống nổi, ai dạy cô bịa ra lời nói dối, nói rằng giữa người họ đã xảy ra mối quan hệ cực kỳ mật thiết này? Bây giờ nàng đã coi cô như người yêu của mình, là cô tự hại chính mình rồi.
"Được thôi..." cô cười có chút yếu ớt, ngồi xổm xuống mặc vớ da giúp nàng
Trời ạ, trong lòng cô ai oán kêu: rốt cuộc ai đã phát minh ra cái loại vớ da này? Tại sao phụ nữ nhất định phải mặc cái thứ kỳ quái này chứ? Lúc giúp người phụ nữ mặc vớ da là 1 sự hành xác thật sự.
Vớ da cũng giống như lớp da thứ 2 của người phụ nữ, bắt đầu từ bàn chân nhỏ bé kéo tuốt lên đến phần eo thì mới xong cuộc hành trình "tàn khốc" này.
Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cô không ngừng ra lệnh cho bản thân: Không được! Không được! Không được làm rách loại vớ da trong suốt này! Càng không thể xé rách chiếc quần lót đen nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Cuối cùng cô cũng hoàn thành xong nhiệm vụ khó nhăn này, thở phào nhẹ nhõm, trình độ bái phục bản thân đã vọt lên mức cao nhất.
Đợi cô mặc xong vớ da nàng lấy đầu ngón chân nhặt quần áo dưới đất lên, lười nhác nói: "Tiếp tục đi!"
Quá đáng! Thật quá đáng! Cô tựa hồ muốn rớt nước mắt.
Có người nào có thể chịu được sự mê hoặc này chứ? Sao nàng có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Trời ơi! Đây có phải là báo ứng không? Tại sao? Tại sao? Cô chỉ chỉ lỡ nói dối chút xíu, thật ra cũng chỉ muốn cưới người vợ tốt,không ngờ lại phải nhận hình phạt "phi nhân tính" này.
Chịu vậy! Kết hôn thì phải như vậy thôi, hình như cô cũng nghe thấy ông trời nói với cô như vậy.
Haizzz! Cô thở dài không ra tiếng, nhặt quần áo lên, từng cái từng cái mặc cho nàng.
Mặc váy cũng không khó lắm,chỉ cần nhớ khóa kéo phải kéo thẳng lên trên, cô phải kiềm chế lại, không được kéo xuống dưới, không được ném nàng lên giường!
Mang giày cao gót thì dễ, chỉ cần tưởng tượng mình là hoàng tử đang giúp công chúa mang đôi giày thủy tinh là được.
Nhưng, mặc áo sơmi trắng thì hơi khó, ngón tay cô run run, có nên ngoan ngoãn cài cúc lại cho nàng không? Hay là giật tung hàng nút chết tiệt kia? Thực ra đối diện với cặp nhũ trắng ngần, nhẵn mịn dưới lớp áo kia, cô cố gắng kiềm chế đến mức cao nhất, bắt bản thân tuyệt đối không được thò tay sờ 1 cái! Như vậy thì công sức sẽ đổ sông đổ biển không còn cách cứu vãn a!
"Xong rồi..." Giúp nàng mặc quần áo xong thì lưng cô cũng ướt đẫm, giống như mới hoàn thành cuộc thi marathon, mồ hôi đổ như tắm.
"Cám ơn Manh." Dụ Ngôn uể oải ngáp, duỗi 2 tay kéo đầu cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô 1 cái.
Nàng rất nhanh đã giải phóng cô, chỉ 1 nụ hôn đã khiến chân cô run rẩy, "Em..."
Nàng nghiêng đầu như đang nghĩ ngợi điều gì, "Xin lỗi, em không biết tối qua khi thân mật với Manh thì có cảm giác gì nên mới như vậy, không có gì chứ?"
"Đương nhiên... không có..." Có rất nhiều chứ! Nếu nàng dám quấy nhiễu cô như vậy thêm nữa, cô nhất định sẽ đòi bồi thường gấp trăm, gấp ngàn lần mới được!
---------------
Quá tốt! Cảm giác quá tốt! Nàng hồi tưởng lại mùi vị của nụ hôn,không ngờ mùi vị lại tuyệt đến vậy, nàng gần gũi cô cũng là hợp tình hợp lý thôi!
"Đi thôi!" Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình cũng phấn chấn được đôi chút, cầm ví da đi ra khỏi phòng trước.
-------
Cô ổn định hơi thở, cũng ngoan ngoãn đi theo sau nàng.Nhưng khi vừa nhìn thấy cặp mông đung đưa của nàng thì dục vọng cố gắng kiềm nén của cô lại trào lên dữ dội, trời ạ, cách đi của cô gái này thật đáng sợ! Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện nhỉ?

Đới Manh nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng để tránh đi ý nghĩ đen tối đó.
Haizz! Lúc bố trí kế hoạch tỉ mỉ này dường như cô cũng đem khát vọng với nàng đặt vào trong đó, đối với việc được và mất khiến cô khó xử, cô chỉ sợ việc sẽ lợi bất cập hại mà thôi.
---------------------
10 giờ sáng chủ nhật cả Dụ gia bình tĩnh ngồi chờ Dụ Ngôn.
"Thật làm phiền bác trai, bác gái, 2 chị." Đới Manh vừa bước vào nhà liền chào hỏi từng người một, thành ý biểu hiện rõ sự lo sợ.
Cả 6 người nhà họ Dụ đang ngồi trên ghế sôpha đều nhẹ nhàng gật đầu,nhưng lại không thấy nói gì, mà cũng không muốn 2 người ngồi xuống.
"Con mệt quá..." nàng than thở, ngay lập tức ngã xuống sôpha
"Ai cho con ngồi xuống?" Ông Dụ lạnh nhạt nói.
"Hả? Con không được ngồi sao?" Nàng trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên bố bắt nàng đứng chịu phạt nha!
"Em đã làm chuyện gì rồi mà còn thản nhiên như vậy?" Kiki lạnh lùng hừ 1 tiếng.
"A! Đúng rồi..." nàng biết người sai là nàng nên đành phải đứng chịup hạt thôi. Nhưng đứng thì rất mệt, nàng quyết định dựa vào thân thể Đới Manh là được.
Cô giữ chặt cái eo mỏng manh của nàng, đem toàn bộ sức nặng của thân nàng đặt trước ngực mình, trong lòng cô không ngừng cảm thán, woah! Cô gái này gan to thật, sắp chết tới nơi còn có thái độ uể oải như vậy...
"Khụ!" Cô húng hắng, "Thật ra tất cả đều do con không tốt..."
"Manh có gì không tốt, là do em không tốt!" Nàng dám làm dám nhận, lập tức phủ nhận lời cô nói.
"Cuối cùng là chuyện gì? Nói rõ ràng!" Tiểu Đường nghiêm giọng hỏi.
Đới Manh ghé sát tai nàng thầm thì: "Để Manh nói cho, em đừng chọc tức mọi người nữa."
Nàng trề môi, dáng diệu không vừa ý.
Cô mở lời: " Tối qua con đưa Dụ Ngôn tới công ty con,bởi vì con nhất thời bị kích động... cho nên... cho nên đến sáng hôm nay mới đưa cô ấy về. Đây hoàn toàn là lỗi của con, con sẽ chịu trách nhiệm."
3 người họ Dụ đều thay nhau gật đầu, rất hài lòng với thái độ thành thật của cô, thật ra trước khi đôi oan gia này bước vào nhà họ đã tính toán sẵn rồi, cho dù như thế nào họ cũng muốn cô phải chịu trách nhiệm, không ngờ tự cô lại mở lời trước,như vậy cũng không uổng công 3 cha con họ lo lắng rồi.
"Manh không cần phải chịu trách nhiệm!"
Không ngờ nàng lại nói những điều kỳ quặc làm mặt của tất cả mọi người đều biến sắc.
Bà Dụ rơi vài giọt nước mắt nói: "Con, con, con bé này đang nói bậy gì vậy? Mẹ khó khăn lắm mới kiếm được 1 người chồng tốt cho con, bây giờ con lại không muốn cô ấy chịu trách nhiệm vậy thì ai chịu trách nhiệm hả?"
"Chính là vậy! Tin hôm qua em không về nhà đã lan truyền khắp nơi rồi, hàng xóm 2 bên đều hỏi nhà mình khi nào có chuyện vui đây?" Tuyết Nhi cũng vội vã nói thêm.
" Chị đã thông báo cho bạn bè thân biết hết rồi, nếu lần này không gả em đi được thì cũng hết cơ hội luôn!" Chị dâu nhỏ Thư Hân cực kỳ nghiêm túc nói.
Dụ Ngôn lẳng lặng nghe nhưng vẫn nói thật, "Nhưng... tối qua là con quyến rũ cô ấy!"
"Cái gì?!" Cả 6 người nhà họ Dụ đều la lên, mặc dù sóng to gió lớn tất cả đều trải qua nhưng chưa nghe qua bao giờ việc con gái đi quyến rũ người khác, đã vậy "hung thủ" lại là đứa con gái cưng của họ.
Đới Manh đổ mồ hôi, lập tức nói: "Không! Chính con quyến rũ cô ấy."
"Manh đừng thay em đóng kịch nữa, chỉ là em không đúng!" Nàng hướng về cô nói.
"Không! Là Manh không đúng, Manh không nên để em uống sâmpanh."
"Cứ cho là Manh để em uống, nhưng em cũng không thể quấy rối Manh như vậy!"
Cô... cô bé này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Người bình thường sẽ không thẳng thắn mà thật như nàng. Cô thực vừa bực mình vừa buồn cười, càng không biết có nên tát nàng không?
" Khoan khoan, cuối cùng... cả 2 người đều quyến rũ nhau đúng không?" Ông Dụ rút gọn ý của họ lại nói.
"Phải!Phải!" Cô lập tức thừa nhận.
"Vậy... Cả 2 đều muốn chịu trách nhiệm với nhau đúng không?" Bà Dụ cũng rút ra kết luận.
"Đúng!Đúng!" Cô liền gật đầu.

"Quá tốt rồi, mau tìm 1 ngày tốt để đính hôn trước!" Cả 6 người nhà họ Dụ đồng loạt nói.
"Được! Được ạ!" Cô cầu còn không được.
"Mọi người đang nói gì thế? Con vẫn chưa đồng ý mà?" Cả người Dụ Ngôn nhảy dựng lên.
Không được! Không được để nàng phá hỏng việc lớn của cô được,cô lập tức xoay người nàng đối diện với mình, "Ngôn Ngôn, em quên những gì mình đã nói rồi à?"
"Nói gì?" Sự chú ý của nàng bị chuyển hướng rồi.
"Em nói... dù tình huống có như thế nào em cũng sẽ chịu trách nhiệm với Manh mà."
"Em dĩ nhiên nhớ chứ! Nhưng cùng Manh đính hôn..." Như vậy hình như hơi quá.
"Đây chính là biểu hiện của sự trách nhiệm."
"Hả? Thật sao? Có đạo lý như vậy à? Kỳ quái thật!" Đầu óc nàng sớm đã choáng váng rồi.
Cô lợi dụng thời cơ, cúi thấp đầu hôn đôi môi nàng ,cô không cho thời gian để suy nghĩ, càng không để nàng nghĩ thông đây là việc gì.
Hôn đi! Hôn đi! Cứ để cô hôn đến đất trời thay đổi, ánh nhật nguyệt biến mất, trăm hoa tàn lụi, vạn vật bị diệt vong, ... Cuối cùng chỉ cần cô cưới được vợ là được.
"Ha ha..." Những người còn lại thấy "cảnh nóng" như vậy chỉ có thể cười to vài tiếng, sau đó không cần nhìn nhau, mỗi người lần lượt yên tĩnh quay về phòng mình, bắt đầu gọi điện thoại cho bạn bè thân thông báo tin vui sắp đến.
Cứ như vậy, lễ đính hôn được gấp gáp triển khai, Đới Manh một mình lo hết tất cả mọi việc, gồm có địa điểm tổ chức, thiệp mời, bánh cưới, xe cưới, tất cả đều chuẩn bị xong, lý do cô đưa ra là không muốn Dụ Ngôn vì những việc này mà lo lắng, chỉ cần nàng chịu trách nhiệm đính hôn với cô là đủ rồi, những việc khác nàng không cần phải quan tâm.
Không hiểu tại sao nàng lại có cảm giác giống như bị lừa , nhưng lại không nói rõ được là chuyện gì.
"Việc đính hôn của chúng ta có được không?" Nàng cũng không chắc chắn lắm.
"Đương nhiên là được! Chỉ cần chúng ta đính hôn thì người nhà của 2 bên đều an tâm, sẽ không hỏi chúng ta từ sáng đến tối bao giờ mới quyết định, vả lại đính hôn cũng không liên quan đến luật pháp, chúng ta cứ kéo đến 2-3 năm, đến lúc thì nói không muốn kết hôn, như vậy cũng không phạm luật."
"Uhm, nói cũng đúng..."
"Với lại em nghĩ xem, phát sinh chuyện lần trước chẳng lẽ người nhà của em và Manh lại chịu bỏ qua, nếu chúng ta không đính hôn, làm sao làm vừa lòng họ được? Em cũng không muốn mỗi ngày lại nghe lải nhải chứ?"
"Thêm nữa, em không thấy cả 2 chúng ta rất hợp nhau sao? Chúng ta đều ham mê công việc, không cần tốn thời gian cho chuyện yêu đương, lúc bên cạnh nhau đều là công việc, nghỉ ngơi, trò chuyện, giống như bạn thân vậy. Đừng nói đã đính hôn rồi, thậm chí kết hôn, cũng là 1 cách giúp đỡ nhau rất tốt a!"
"Không sai..." nàng cảm thấy những lời cô nói thật rất đúng.
Cô thấy nàng càng nghe càng đồng tình, bèn tiếp tục nói,"Ngôn Ngôn, nếu như em không ghét Manh, mà cũng không có người mình thích, thật ra chúng ta ở bên cạnh nhau như vậy cũng hay! Nếu chúng ta bị ép kết hôn, cả 2 ta lấy nhau so với việc cùng đối tượng khác kết hôn thì vẫn tốt hơn."
"Đúng vậy! Những người khác nhất định rất phiền phức."
"Em nghĩ đi, sau khi chúng ta kết hôn đều ở phòng riêng của mình, thuê người giúp việc dọn dẹp, ở công ty lo làm việc, về đến nhà nếu muốn làm việc thì cứ tiếp tục làm, muốn nghỉ ngơi thì cứ việc ngủ cho đã,muốn trò chuyện thì tận tình trò chuyện, việc chúng ta sống chung chẳng có vấn đề gì."
"Woa..." nàng ánh mắt sùng bái nhìn cô, " Giờ em mới phát hiện ra, Manh thật thông minh!"
Cô nhịn ý cười, "Không! Đây bởi vì em cũng rất thông minh."
"Nhưng... Nếu chúng ta giống bạn thân, vậy tại sao Manh thường hay hôn em?" Nàng đột nhiên phát hiện điểm nghi vấn.
Khuôn mặt cô đông cứng, "Chẳng lẽ em không thích sao?"
"Cũng không hẳn!" Thật ra nàng còn thích nữa là đằng khác.
Cô thả lỏng được đôi chút, "Hôn là 1 việc rất vui sướng, Manh chỉ muốn cùng em tận hưởng việc này mà thôi."
"Ơ... thật không?" Nhưng vẫn còn 1 chút gì đó không đúng...
"Đừng nghĩ nữa, cho Manb hôn 1 cái!" Cô cúi đầu dùng môi mình lấp đi những nghi hoặc của nàng.
-----------
Lại nữa rồi, mỗi lúc nàng cảm thấy kỳ quặc, cô đều cười cười, hôn nàng đến thất điên bát đảo, sau đó nàng đều quên hết những gì muốn hỏi luôn.
Haizz! Thôi kệ, hôn trước đi đã rồi tính sau...
Tối 3 ngày sau, cô chở nàng đi thử áo cưới, 3 người nhà họ Dụ đương nhiên cũng có mặt,bởi vì họ cũng muốn trước hôn lễ chăm chút cho bản thân 1 chút, như vậy sẽ không làm mất mặt nhà họ Dụ.Đó là 1 công ty ảnh cưới rất có qui mô, Tuyết Nhi mới đến trước cửa đã tặc lưỡi nói: "Công ty này rất khó hẹn chỗ trước nha.""Thật sao? Vậy thì em và Ngôn Ngôn hên thật." Cô mỉm cười nói.Thật ra sau khi lần đầu tiên gặp nàng, cô đã sớm hẹn tiệm chụp hình,đặt tiệc cưới cho 3 tháng sau, nhưng những lời này tốt nhất không nên để vị hôn thê của cô biết.

Bước vào công ty áo cưới,bà Dụ, Tuyết Nhi cùng Thư Hân đều xem đến hoa cả mắt, hưng phấn đến nỗi không biết nên chọn cái nào, chỉ có nàng đứng ngây người ở đó, không thích cũng không ghét cái gì."Sao con không có ý kiến gì hết vậy?" Bà Dụ không vừa lòng hỏi con gái."Dụ Ngôn bình thường thiết kế quần áo nhiều quá rồi, cho nên chắc nhìn nhiều quá nên miễn dịch rồi, chúng ta thay em ấy chọn là được." Tuyết Nhi cảm thấy lời giải thích của mình rất chính xác."Đúng vậy! Mau lại thử đi! Chị thấy mấy bộ này rất hợp!" Trên tay Thư Hân đã có sẵn 5 bộ lễ phục khác màu."Đã chọn xong rồi ạ? Xin mời đi hướng này." 2 cô phục vụ bước đi trước, dẫn các cô vào phòng thử đồ."Mọi người từ từ đi, Manh ở ngoài chờ." Cô ôn nhu xoa đầu nàng.
"Uhm!" Nàng ngẩn người, khờ khạo gật đầu.Trong phòng thay đồ 3 người phụ nữ vừa phục vụ nàng vừa khen ngợi cô.
"Đới Manh thật chu đáo!"
"Đúng vậy! Đới Manh không những tài giỏi, mà thái độ cũng ôn nhu ấm áp, thật là 1 người chồng tốt."
"Lần này thì công của mẹ rất lớn, không ngờ trên máy bay lại tìm được một người "con rể" tốt như vậy."
Nói thật nàng cũng không biết phải bắt bẻ điều gì. Bề ngoài cô rất được, tính cách cũng hợp với nàng, hơn nữa kỹ thuật hôn cũng rất tốt,trên bất kỳ phương diện nào nàng cũng thấy hài lòng.Nhưng hình như thiếu đi chút gì đó, trong lòng nàng vẫn không chắc chắn lắm."Con cảm thấy như đang nằm mơ vậy." Nàng than nói.
"Ây da! Con chỉ là đang bị lo lắng trước hôn nhân thôi, trước khi đính hôn hoặc đám cưới thường có 1 chút bất an."
"Đúng vậy! Điều này cũng rất bình thường, đợi sau khi ổn định rồi sẽ không còn cảm giác này nữa." Dụ Ngôn nhún nhún vai, đành phải nghe theo họ, dù có cùng mẹ, 2 chị dâu biện luận thì nàng cũng vĩnh viễn không thắng nổi.Hơn nửa tiếng trôi qua, nàng cũng chọn được 1 bộ lễ phục, nhưng khi mặc thử, nhìn người trong gương, nàng nhanh chóng không biết đó là ai.
"Đẹp quá! Rất giống công chúa!" Tuyết Nhi và Thư Hân đều trầm trồ khen ngợi.
"Tốt quá rồi, cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này..." Bà Dụ thì do tâm tình của người mẹ, chua ngọt đều trải. Nàng thử cười với người trong gương, nhưng nàng chỉ cảm thấy ngốc nghếch mà thôi
"Được rồi, trước tiên đi ra cho Đới Manh nhìn 1 cái."Dưới sự vây hãm của 3 người phụ nữ, nàng ra khỏi phòng thử đồ,nhìn thấy cô đang nói chuyện điện thoại trên ghế sôpha,khuôn mặt có chút gì đó trầm tư, nhưng khi vừa nhìn thấy nàng cô liền tắt điện thoại, nở nụ cười rạng rỡ với cô."Ngôn..." cô cầm tay nàng lên, muốn nói gì đó nhưng lại nói không được.3 người phụ nữ kia ở 1 bên đứng nhìn, chỉ cười hi hi ha ha, "Đới Manh nói không ra lời rồi, nhìn ghiền rồi?"
"Chúng ta đừng cản trở người ta nữa."
"Đi mau! Vào trong lựa đồ của chúng ta."
Như vậy 3 người "mẹ chồng con dâu" cùng lỉnh vào phòng thay đồ, để phòng khách nhỏ bé chì còn lại 2 người yêu nhau.
"Mọi người đã đi hết rồi, không cần diễn nữa." Nàng nhắc nhở cô.
"Diễn kịch?" Cô nhất thời không phản ứng, "Không, hồi nãy không phải Manh đang diễn kịch." Cô quả thật đã ngơ ngẩn, bởi vì nàng đẹp không tưởng tượng nổi, đẹp đến mức vượt cả sự mong đợi của cô. Nàng lè lè lưỡi, cứ như những điều đó không quan trọng,"Manh có điều gì muốn nói với em không? Sắc mặt Manh hồi nãy không tốt lắm."Hình như nàng càng ngày càng hiểu cô! Cô bất ngờ, ho vài tiếng mới nói:
"Ehh...Đây thật ra không phải là tin tốt."
"Nói đi, ngay cả việc đính hôn em cũng chấp nhận rồi, còn có việc gì không chịu nổi nữa?"Đới Manh nắm chặt tay nàng, sắc mặt chuyển nghiêm trọng, "Là như vậy, bà Manh vừa mới gọi điện, bà nói ông bị trúng gió nằm viện rồi, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cần phải được theo dõi nhiều ngày."
"Thật sao?" Ánh mắt nàng tràn ngập sự kinh ngạc cùng bất an.
"Uhm." Ông ơi, xin lỗi ông, cô tự oán trách chính mình, nhưng lại tiếp tục bịa, " Manh là đứa cháu được ông coi trọng nhất, ông vẫn luôn mong được thấy Manh thành hôn, bây giờ không biết ông sẽ đi lúc nào, cho nên... cho nên bà Manh muốn Manh hỏi em... có thể mau mau cùng Manh kết hôn không?"
"Việc này..." Dụ Ngôn không biết nên phản ứng như thế nào, "Manh và ông của Manh tình cảm rất sâu sắc đúng không?"
"Đúng vậy, hồi Manh còn nhỏ bởi vì bố mẹ rất bận nên Manh được ông bà nuôi dưỡng, đối với Manh mà nói ông bà là những người quan trọng nhất."Lần này cô thực sự không hề nói dối.
"Nếu chúng ta kết hôn ông sẽ rất vui đúng không?" Nàng lại hỏi.
"Điều đó là dĩ nhiên, ông rất thích cháu dâu là em, lâu lâu trước mặt Manh lại khen ngợi em, cứ dặn đi dặn lại phải đối xử tốt với em."
Dụ Ngôn trầm mặc 1 lúc, nàng có nên đồng ý không? Vì 1 người lớn tuổi sắp lìa cõi đời?
"Haizz! Bỏ đi, cũng không nên ép buộc em. Chỉ là... tâm nguyện lớn nhất cả đời của ông mà Manh cũng không thực hiện được, Manh thật có lỗi với ông..."
Nước cờ này của Đới Manh thật sự có hiệu quả, nàng liền lập tức lay động, không do dự nói: "Nếu như... chúng ta kết hôn, có thể...vẫn ở chung giống như bây giờ không?"
"Chẳng phải Manh đã nói với em từ lâu rồi sao? Chúng ta sống chung không có vấn đề gì, chúng ta nhất định sẽ cho người kia sự tự do và không gian, vả lại để nói về việc yêu đương cũng không cần tốn bất kỳ sức lực hay thời gian gì."
"Uhm..." nàng suy nghĩ trong 3 giây, cuối cùng cắn răng nói: "Dù đính hôn hay kết hôn cũng không khác nhau mấy, cũng được! Chúng ta kết hôn để ông của Manh thấy đi!"
"Manh rất cảm kích em, em thật là 1 người con gái có tấm lòng nhânhậu!" Cô ôm nàng vào lòng, để mặt nàng dính vào ngực mình, như vậy mới không thấy được sắc mặt "Đạt được mục đích xấu xa" của mình.
"Không còn cách nào... ai kêu em lại là bạn tốt của Manh chứ? Giúp được người khác cũng là niềm vui mà! Vả lại... nếu em không gả cho Manh, hình như cũng chẳng ai thèm lấy..." Nói thật thì, nàng không thể tìm được người chồng nào "vừa thông minh vừa chu đáo" hơn Đới Manh cả.
"Cám ơn em!" Cô cuối cùng cũng thành công rồi, sự vui sướng tràn đầy trong lòng, làm cô nhịn không được tìm kiếm đôi môi nàng, muốn nhờ nụ hôn này truyền đạt tình cảm của cô.Nụ hôn vừa nóng bỏng vừa dài đột nhiên ập đến, nàng không thể thở nổi, cuối cùng cả người đều dựa vào lòng cô, yếu ớt hỏi: "Nhưng...thiệp cưới của chúng ta thì phải làm sao?"
"Để Manh dùng máy tính thiết kế, Manh đổi 1 số từ sẽ được thôi." Cô vuốt mái tóc dài của nàng.
"Còn... bàn tiệc phải đặt thêm mấy bàn nữa?"
"Đừng lo, Manh có bạn làm ở nhà hàng đó, Manh nhờ vả họ 1 chút sẽ ổn thôi."
"Vậy người nhà của Manh và em... không biết sẽ phản ứng như thế nào?"
"Yên tâm đi! Họ sẽ còn vui hơn, còn chúc phúc chúng ta nữa."
"Vậy à... như vậy thì không còn vấn đề gì hết..." cô nâng khuôn mặt hồng hào của nàng lên, thương yêu nói: "Em chỉ cần chuẩn bị tốt làm cô dâu của Manh, những việc còn lại không cần lo lắng, Manh sẽ xếp đặt thỏa đáng."
"Em chịu gả cho Manh là biểu hiện có trách nhiệm nhất rồi, thật đấy!"cô nói quả quyết, còn nàng cũng không chắc lắm,sau đó cô đặt vô số những nụ hôn làm đầu óc nàng trống rỗng, không suy nghĩ gì được nữa.Cuối cùng, kết hôn thì cứ kết hôn thôi! Dụ Ngôn mơ mơ hồ hồ nghĩ,nếu như mọi người nhất định muốn nàng kết hôn, Đới Manh cũng là lựa chọn tốt nhất của nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro