Chương 1: Hello World

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết đang ăn mòn vùng đất này.

Dịch nhầy màu xanh dần lan rộng đến các thảm thực vật ở nơi đây.

Cành cây đang dần héo úa, giống như những que củi bất lực rũ xuống, cuối cùng cháy thành than đen, mục nát và khô héo.

Dịch nhầy không ngừng khuếch tán về phía trước, chậm rãi cắn nuốt đất đai cùng thực vật , tựa như vong linh đang dang rộng đôi cánh của mình.

Một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên.

"Khởi tạo lại thế giới."

"Xác định ID quản trị viên."

Sau một hồi im lặng, giọng nói dịu lại.

"『 Tiểu Mạo 』, đã lâu không gặp."

Nói xong những lời này, trong nháy mắt một luồng ánh sáng bùng lên trên bầu trời, tựa như cái lồng hình chuông bao phủ lên mặt đất tĩnh lặng. 

Dịch nhầy bị ngăn cản bên ngoài, nó cố gắng leo lên bức tường không khí trong suốt, vượt qua rào chắn này. Một lát sau, nó từ bỏ và dần dần rút lui.

Cuộc xâm nhập bị đình chỉ.

******

Giữa trưa, quận 4 phía Nam.

Bởi vì nhiệt độ không khí quá cao, thời điểm Watson đuổi tới khu vực biên giới, trang phục phòng hộ đều đã ướt đẫm, dính sát vào da khiến hắn rất khó chịu.

Hắn không dám cởi quần áo ra —— bầu không khí có tính axit quá cao, đi một quãng đường dài như vậy, nếu để lộ làn da bên ngoài sẽ bị bỏng rát nghiêm trọng. 

Bò lên trên một đoạn sườn núi cao, Watson đạp một chân lên tảng đá, nhíu mày nhìn về phía xa.

50 năm trước khi thiên tai lớn xảy ra, toàn bộ đất đai tại khu vực phía Nam đều bị ngọn lửa bao trùm. Ngọn lửa khủng khiếp đó cháy suốt bốn mươi chín ngày trước khi lặng lẽ dập tắt, để lại quan cảnh lốm đốm, nứt nẻ và đất đai khó trồng trọt.

Watson trải qua mọi khó khăn đến biên giới quận 4 phía Nam chỉ để tìm một người.

Nghe nói dù khó khăn, đau đớn cỡ nào, chỉ cần người kia đáp ứng hỗ trợ, hết thảy mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.

Watson nâng chiếc đồng hồ lên, phương hướng được biểu thị trên mặt đồng hồ.

Hắn dựa theo phương hướng được chỉ định trên đồng hồ, đi bộ 200 mét và leo lên một con dốc lớn, kim đồng hồ đột nhiên liên tục xoay sang phải và trái với tần suất càng lúc càng nhanh. Cuối cùng  "tách" một cái, dừng lại ở một góc độ kỳ lạ.

Đồng hồ bị hỏng rồi.

Watson nhìn quanh không thấy thiết bị gây nhiễu điện tử nào, ngay lúc hắn đang hoang mang, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện hấp dẫn ánh mắt hắn. 

——.

Một nụ hoa xương đang nở ra.

Cánh hoa màu đỏ thon dài, từng mảnh rũ trên mặt đất. Đóa hoa này còn to hơn cả bánh xe việt dã, thân cây quấn quanh khúc xương bị phong hoá, nhụy hoa không ngừng phun ra dịch nhầy màu trắng.

...... Khoan đã? Dịch nhầy màu trắng?

Trong vang lên một hồi chuông báo động, Watson lui lại phía sau một bước.

Thật xui xẻo! Hắn không phải đã chạm mặt với sát thủ đáng sợ nhất khu vực phía Nam "Hồng mỹ nhân" sao? Loại hoa này lấy hài cốt động vật và người ký sinh, lấy hơi axit làm chất dinh dưỡng, lấy dịch nhầy màu trắng nuôi kiến lính làm vũ khí giết con mồi.

Đột nhiên, một luồng khí màu đen từ giữa nhụy hoa "Hồng mỹ nhân" bốc lên, chúng chúng nhanh chóng lan rộng ra, không ngừng bao vây Watson!

Chạy!

Watson không chút do dự, chạy hết tốc lực, hoặc bị kiến lính truy sát hoặc trở thành vật ký sinh của "Hồng mỹ nhân", âm thanh của vô số đất đá xuyên qua tai hắn, giống như cánh cửa địa ngục đang mở ra.

Có kiến lính màu đen nhảy lên vai hắn!

Hắn nhanh chóng chụp lại thứ đó, hoảng sợ loạng choạng một cái, cả người té ngã xuống sa thạch, hướng về phía sườn núi mà lăn xuống. Đầu óc Watson tức khắc chỉ còn lại có ba chữ —— "Xong đời rồi".

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

......

Trái tim hắn đập mạnh dữ dội, thời gian đã trôi qua được một lúc nhưng kiến lính không đuổi theo hắn nữa.

Watson thở hổn hển đứng dậy, nhìn về phía mình rơi xuống. Hắn kinh ngạc phát hiện trong không trung có một đàn kiến ​​lính đen như mực đang lơ lửng ở giữa, chúng giống như một khối thủy tinh trong suốt, dù thế nào cũng chưa có biện pháp để tiến về phía trước.

Có thứ gì đó đã cứu hắn một mạng.

Hơi nóng dưới lòng đất bốc lên, Watson hít một hơi, xoay người nhìn quanh bốn phía.

Trên vùng đất bằng phẳng rộng lớn và yên tĩnh, xuất hiện một căn phòng đứng sừng sững.

Đó là một tòa nhà bằng gỗ bình thường, thậm chí có thể nhìn thấy kết cấu gỗ ở bên ngoài.

Nhưng ——

Một tòa nhà bằng gỗ đơn giản như vậy căn bản không có khả năng xây dựng được trên nền đất đá nâu rắn do sự ăn mòn của bầu không khí axit cực nóng.

Watson sửa sang đơn giản lại quần áo, tiến đến gần nhà gỗ.

Cửa khép hờ, lộ ra luồng gió mang theo hơi lạnh ùa vào, so với độ nóng bên ngoài quả thực khác nhau một trời một vực.

Có một tấm biển được treo lỏng lẻo trên tay nắm cửa, mặt trên viết ——

"Chuyên nhận ủy thác, ai đến cũng không cự tuyệt. Có chuyện muốn nói thì hãy gõ cửa."

Vì thế Watson trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhiệt độ ấm áp bao phủ lấy hắn trong nháy mắt.

Trong nhà có rất nhiều đồ đạc, chất đống khắp nơi, căn bản không có chỗ đặt chân.

Trên vách tường của nhà gỗ dán đủ loại poster giấy vẽ, xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có một tấm bản đồ chiếm trọn mặt tường, với vô số ký hiệu được khoanh tròn bằng bút đỏ, trên đó viết chữ "Debug".

Gian phòng lớn nhất ở phía nam có bày một cái bàn, cái bàn tuy rằng rất lớn, nhưng mặt bàn lại chất đầy những chồng sách. Giấy vệ sinh, cốc chén, xoong chảo đều chất đầy trên bàn, gây khó khăn cho việc thấy rõ tất cả đồ vật trên mặt bàn.

Watson tháo mặt nạ bảo hộ xuống, hắng giọng nói: "Xin hỏi —— có ai ở đây không?"

Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy phía sau mặt bàn truyền đến một tiếng "Ừm".

Watson nhìn sang, thấy mặt bàn hơi rung chuyển, mấy chồng sách cao đang lung lay sắp đổ. Không chờ hắn kịp phản ứng thì lại là một mảnh im lặng, mấy chồng sách trực tiếp bị đẩy qua, rơi thành từng đống trên mặt đất.

Một thanh niên từ trong đống hỗn loạn chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc có chút loạn, đôi mắt xanh biếc mở to đầy bối rối, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh ngủ. Trên cổ cậu đeo một chiếc tai nghe cực lớn, trên người mặc chiếc áo thun ngắn tay trắng tinh.

Tuy căn phòng rất bừa bộn nhưng lại không khiến hắn cảm thấy lôi thôi hay phản cảm chút nào. Nhìn qua, trông cậu khoảng 18 tuổi, dáng vẻ thanh tú, phong thái tự nhiên, không có chút dấu vết nào bị vấy bẩn bởi sự ồn ào của thế tục.

Chàng trai đợi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cậu nhìn đống sách đang nằm rải rác trên mặt đất và thở dài: "Aiz......Lại phải dọn dẹp nữa rồi."

Watson so sánh vị trí cùng số liệu một chút rồi đưa ra một kết luận khiến hắn không thể tin.

—— đây chính là người hắn muốn tìm.

Nghe đồn người nọ giống như một bông hoa cao lãnh, thần bí, khó lường. Nhưng khi Watson nhìn vào, hắn lại cảm thấy không khoa trương đến thế. Người này nhìn qua trông không khác gì một thanh niên bình thường.

"Xin hỏi, ngài có phải là Kiều tiên sinh không?" Watson ngập ngừng hỏi, "Tôi tên Watson."

"Bắc Kiều." Người thanh niên tự xưng là "Bắc Kiều" uể oải đứng dậy, đặt một tay chống lên bàn, trực tiếp nhấc chân nghiêng người nhảy tới, động tác vững vàng đáp xuống đất.

Cậu đơn giản dùng tay kéo tóc , đi đến chỗ Watson vài bước, một bên xoa xoa đôi mắt, một bên mở miệng nói: "Bắt đầu từ năm phút trước, hệ thống không ngừng báo động. Trên đường tới nơi này có phải anh đã đụng phải thứ gì kỳ quái không."

Watson gật gật đầu, "Nơi này vừa hẻo lánh lại còn nguy hiểm, trên đường đến đây tôi đã gặp phải  ' Hồng mỹ nhân '."

Bắc Kiều chớp chớp mắt, "Ồ, cái thứ hôi hám đó, mỗi lần mở cửa là có thể nhìn phải."

"......" Watson nhất thời không biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới gian nan mở miệng: "Cái kia, Kiều tiên sinh anh...... Chạy trốn thật nhanh."

"Vì sao lại phải chạy? Trực tiếp xóa bỏ đi là được rồi mà?" Bắc Kiều duỗi tay, ở trong không trung khoa tay múa chân một chút, ngay sau đó nói, "À, ý tôi là, chỉ cần nhổ là được."

Watson nhìn Bắc Kiều như thể đang nhìn một con quái vật.

Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao người ta lại giới thiệu hắn tới tìm Bắc Kiều. 

Nghe nói Bắc Kiều ở khu phía Nam mở cửa hàng tiếp nhận ủy thác, không thu tiền tài, không cần bảo vật, chỉ cần khách hàng cung cấp tình báo cùng manh mối bản đồ  —— không sai, Bắc Kiều đang thu thập tất cả tin tức về thế giới này. Vấn đề khách hàng đưa ra càng khó giải quyết, Bắc Kiều lại càng nhiệt tình xử lý. Chưa từng nghe cậu oán giận rằng có quá nhiều nhiệm vụ và không có thời gian để giải quyết chúng.

So với mua bán giao dịch, mối quan hệ giữa Bắc Kiều và khách hàng của hắn giống như hợp tác đôi bên cùng có lợi hơn.

—— Cậu cung cấp trợ giúp.

—— Khách hàng trả tình báo.

Có người suy đoán, Bắc Kiều muốn trở thành người thống trị thế giới này, cũng có người nói, bản thân cậu chính là thần của thế giới này.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu vào việc chính thôi." Giọng nói của Bắc Kiều kéo Watson trở lại hiện thực. "Mục đích anh đến đây hôm nay là gì?"

"Tình hình ở quận 3 phía Nam rất khẩn cấp." Watson nói với giọng nghiêm túc, "Tôi đến từ thương đoàn Kim Mạch. Đoàn chúng tôi đã sống ở khu Tây thuộc quận 3 phía Nam trong nhiều năm, còn đóng quân ở căn cứ, thỉnh thoảng ra ngoài làm ăn buôn bán. Nhưng chỉ trong tuần này, rất nhiều người lần lượt mất tích! Chúng tôi liên lạc với nhau bằng nhiều phương thức liên lạc, nhưng những vụ mất tích vẫn tiếp diễn!"

Bắc Kiều "Ồ" một tiếng, ánh mắt lại liếc về phía bản đồ trên tường, "Mô tả tình huống cụ thể một chút. Có quy luật nhất định hay không, một ngày một cái sao?"

"Là một ngày một cái, ngài làm thế nào mà đoán được?" Watson kinh ngạc nói.

Bắc Kiều không đáp lại lời Watson mà tiếp tục hỏi: "Anh có điểm tọa độ chi tiết không? Không thì tọa độ phạm vi cũng được."

"Khu J2, A8, C5 quận 3 phía Nam." Watson báo cáo mấy địa điểm.

Bắc Kiều đi đến bản đồ bên cạnh, duỗi tay chỉ vào mấy vị trí ở quận 3 phía Nam, sau đó cậu nhìn chằm chằm như thể vừa phát hiện ra một vùng đất mới mà giơ tay che nửa khuôn mặt.

"Có vấn đề gì sao?" Watson khẩn trương nói.

"Không phải vấn đề của anh." Bắc Kiều hít sâu một hơi, "Người nên xin lỗi là tôi, nửa tháng trước tôi đã can thiệp vào trình tự bên này."

Watson: "...... Trình tự?"

Sau đó, Watson nghe thấy Bắc Kiều đang tự nói chuyện với chính mình như một kẻ tâm thần.

"Nhưng tại sao vị trí đó lại sai? Rõ ràng nó không được sử dụng thường xuyên......" 

"Có lẽ là có vấn đề với số liệu được trả về."

"Số liệu được lưu trữ đến nơi nào? Được rồi, chúng ta cùng xem xem." 

Vừa dứt lời, Bắc Kiều xoay người lại, lưng dựa vào vách tường, một tay đẩy tai nghe lên đầu, nhẹ nhàng từ trong miệng thốt ra một câu.

"Hello World."

Như thể có cơ quan vô hình nào đó được mở ra, không khí trong phòng bắt đầu dao động, sau đó liền xuất hiện luồng ánh sáng trắng từ mặt đất tràn ra, dần dần, ánh sáng lan rộng ra, lan rộng khắp căn phòng.

Ánh sáng xanh nhấp nháy hóa thành màn hình hiển thị và bàn phím, theo thứ tự xuất hiện ở trước mặt và trong tầm tay của Bắc Kiều.

Chuỗi số "0" và "1" tạo thành chuỗi nhanh chóng quét qua màn hình, ngay sau đó xuất hiện các hàng ký tự và ký hiệu đang chạy được sắp xếp gọn gàng.

Ngay khi nhìn thấy những số hiệu này, vẻ buồn ngủ và lười biếng trên mặt Bắc Kiều đã biến mất. Ánh mắt cậu đang tập trung vào màn hình, thậm chí cậu còn không chú ý đến biểu tình đang ngày càng dại ra của Watson. 

"Đây là...... Thần linh sao?" Watson thấp giọng lẩm bẩm.

Bắc Kiều rốt cuộc nhìn hắn một cái, thuận tiện giơ tay lên điều chỉnh lại tai nghe.

"Vị đại ca này, anh đã gặp qua thần linh nào phải đi làm công cực khổ như thế này chưa?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro