Chương 4: Rơi vào vùng trống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thang máy trong tòa nhà này đã bị hỏng, ở hai bên tòa nhà có cầu thang xoắn ốc dẫn lên đến tầng cao nhất. Từ tầng một đến tầng ba là một không gian trống, ở độ cao bốn mét có treo một chiếc đèn pha lê khổng lồ, thân đèn hơi nghiêng, các góc bị gãy.

Bắc Kiều nhìn quanh bốn phía, đứng dưới ngọn đèn pha lê, đeo tai nghe vào.

"Hello world." Cậu nhẹ giọng nói.

Ánh sáng trắng dịu nhẹ từ dưới chân cậu tràn ra, nháy mắt phủ kín toàn bộ không gian. Màn hình trong suốt màu xanh bao quanh Bắc Kiều, từ từ xoay quanh cậu.

Bắc Kiều tiếp tục nói: "Truy vấn thời gian mở còn lại của cơ sở dữ liệu."

Âm thanh máy móc điện tử vang vọng trong không gian: "Thời gian còn lại là 85 phút".

Rất tốt. Bắc Kiều nói thầm.

Cậu kéo bàn phím ra, gõ vài dòng ký tự, cậu muốn sử dụng cơ sở dữ liệu để mở ra khung cảnh ở thời gian thực của quận 3 phía Nam. 

Nhấn phím Enter.

Trong nháy mắt, vô số màn hình màu xanh lam lóe lên trước mặt Bắc Kiều, một thanh tiến trình trống khổng lồ xuất hiện trên không trung.

10%——60%——100%.

Việc đọc tiến trình đã hoàn tất.

Các hình ảnh lần lượt xuất hiện trên màn hình xanh, giống như kỹ thuật Montage thường được sử dụng trong phim, với các hình ảnh hỗn độn trộn lẫn với nhau ——  vùng đất đá màu nâu đỏ trào lên sóng nhiệt, bầu trời xám mờ không ánh sáng, mang theo xúc tu sắc nhọn của trùng cát chui từ dưới lòng đất lên...... Mọi tọa độ ở phía Nam đều có thể được tìm thấy trong mảnh hình ảnh này.

( Montage là kỹ thuật editing trong đó nhấn mạnh sự trôi qua của thời gian dùng để chuyển tải một thời điểm của câu chuyện hoặc những hình ảnh được chồng mờ để diễn tả lại những biến cố bi kịch nối tiếp. Hoặc dùng để diễn tả một tâm trạng đặc biệt của nhân vật. )

Bắc Kiều tựa như đang làm kẹo kéo, đem những hình ảnh từ chính giữa này tách ra, ném chúng sang hai bên người để cậu có thể với tay tới.

Cậu thực sự không muốn quan sát tình hình khu vực phía Nam thông qua cơ sở dữ liệu, chỉ để phán đoán xem khu vực cậu đang ở có nguy cơ rơi vào vùng không gian trống hay không.

Bắc Kiều xoay người đi về phía cầu thang xoắn ốc, bước lên bậc thang gỗ rồi đi lên từng bước một. Khi đi tới tầng ba, cậu cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đã giảm xuống vài độ, càng đến gần tầng sáu, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tim cậu như thắt chặt lại, Bắc Kiều nhíu mày, xoa xoa ngực rồi tiếp tục đi lên.

Cuối cùng, cậu đã đến tầng sáu.

Toàn bộ tầng ở đây đều được dành cho các công trình thực nghiệm. Ở giữa đại sảnh đặt một cái tủ kính cực lớn, phía trên tủ kính có một giọt chất lỏng màu xanh lam lơ lửng, nhìn qua có vẻ sền sệt. Ngay bên dưới giọt nước là một gốc cây vừa mới nảy mầm, mầm non uốn éo, đón lấy ánh sáng chói lóa của ngọn đèn trong tủ kính.

Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy hồi hộp không thể giải thích được —— không ai biết khi nào giọt nước sẽ rơi xuống, số phận của loài thực vật này cũng hoàn toàn không biết trước được.

Bắc Kiều nhẹ nhàng bước đi, đến gần tủ kính, quan sát xung quanh.

Phía bên phải, một tấm giấy kí họa dài khoảng hai mét được treo lên trên vách tường, chữ viết trên giấy rất đẹp và chỉnh tề. Đây chắc hẳn là sổ ghi chép về 『 Thí nghiệm Lam Hải 』

Bắt đầu từ dòng đầu tiên, ngày tháng, phương pháp thí nghiệm và kết quả đều được ghi chi tiết trên giấy. Ngày tháng cho thấy thí nghiệm đã được bắt đầu từ một năm trước, lúc đầu là hai tháng một lần, sau đó lại biến thành mỗi tháng một lần, rồi tới lần gần đây nhất thì trở nên thường xuyên hơn, gần như mỗi tuần đều tiến hành thực nghiệm.

Bắc Kiều di chuyển đến bên cạnh tủ kính, cẩn thận nhìn kỹ giọt nước sền sệt này —— nó có kích thước khoảng nửa nắm tay, bề mặt của nó đang lưu động, chất lỏng bên trong đang tuần hoàn theo trật tự.

Anh đưa tay về phía tủ kính.

Trước khi chạm vào kính, màn hình xung quanh Bắc Kiều đột nhiên nhấp nháy màu đỏ, vô số dòng chữ "Warning" màu đỏ và trắng chồng chéo trên màn hình.

Đúng lúc này!

Những giọt chất lỏng màu xanh treo lơ lửng trong tủ kính bắt đầu dao động!

Nó đột nhiên tăng tốc đột ngột, biến đổi thành một dải hình dạng vặn vẹo quỷ dị, đồng thời lóe lên dư ảnh trong không trung, bay thẳng về phía Bắc Kiều như thể đã xác định được mục tiêu! Tốc độ của nó giống như một vì sao băng, Bắc Kiều thậm chí còn không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn nó va vào vách kính, vỡ tan thành một quả cầu chứa chất lỏng sền sệt.

Chất lỏng từ từ chảy xuống vách kính, những giọt nước bắn tung tóe rơi xuống trên những chồi non. Những cành non mềm mại nhanh chóng thối rữa rồi chết héo, màu xanh lục như được tẩy sạch, chuyển thành màu tro bụi.

Bắc Kiều nhận ra có gì đó không đúng, lập tức chuyển sang bên phải né tránh.

Chất lỏng tụ lại với tốc độ cực nhanh, lan về phía Bắc Kiều, để lại dấu vết màu xanh trên vách kính.

Bắc Kiều giật mình kinh ngạc, cậu kéo bàn phím nhập vào mã nguồn. Nhưng những dòng chữ xuất hiện liên tục trên màn hình nhắc nhở cậu rằng dữ liệu không thể được ghi lại và tọa độ không hợp lệ.

Màn hình xung quanh cậu đột nhiên sáng lên, từ trái sang phải, đất đỏ, đồi dốc, trùng cát, tất cả đều biến mất như đã bị xóa sổ đồng thời, từng màn hình trắng thay thế những hình ảnh hiển thị.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng tràn vào từ mọi phía, trong nháy mắt nuốt chửng gần hết căn phòng. Không những thế, nó còn đang không ngừng tiến gần hơn vào trung tâm.

Chất lỏng màu xanh lam tái hợp lại, một lần nữa đập vào tủ kính, lần này nó đã thành công mở ra một khe hở nhỏ trên tủ kính.

Chất lỏng phun ra như tia chớp, như những xúc tu sắc nhọn lao về phía Bắc Kiều!

Cách Bắc Kiều chưa đầy mười centimet, nó đã bị ánh sáng trắng bao phủ.

......

"Tính theo thời gian ở phía Nam, chập tối ngày 25 tháng 4, tôi rơi vào vùng trống."

"May mắn thay trong số những bất hạnh đó, nó đã giúp tôi tránh được cái chết một lần."

"Nơi này không có khái niệm về không gian, hệ tọa độ vô cùng lớn, tôi không có cách nào đo lường được vùng ranh giới."

"Điều này cho thấy, không thể tiến vào tọa độ một cách bừa bãi, bug không thể tùy tiện sửa đổi, vách ngăn phía Đông cũng không thể tùy tiện phá hủy."

Bắc Kiều thản nhiên ngồi trên mặt đất, tháo tai nghe ra, mở ba lô lấy ra một hộp thức ăn khẩn cấp.

Trong không gian vùng trống không có cảm giác được khoảng cách này, mọi thứ đều trống rỗng. Cậu hiểu rằng bây giờ có lo lắng cũng vô ích, tốt hơn hết là hãy bình tĩnh và suy nghĩ về biện pháp đối phó.

Ngón tay nắm lấy nắp hộp và xoay một vòng, đồ hộp bị mở ra.

Bắc Kiều lấy ra một con cá khô nhỏ ném vào miệng - Dọc đường đi từ quận 4 đến quận 3 phía Nam, cậu đã không ăn gì suốt một ngày. Cảm giác như nếu được thêm một ít cá khô, giây tiếp theo cậu có thể sẽ vẫy vẫy cái đuôi và kêu "meo meo".

Cậu khác với Tô Kỳ, Tô Kỳ có thể tạm dừng nhu cầu sinh lý do dữ liệu bị thay đổi, nhưng cậu thì không thể. Bắc Kiều căn bản không thuộc về thế giới này.

Cậu chạm vào ngực mình, nơi đó có một vết sẹo. Khi cậu lần đầu tiên tỉnh lại ở thế giới bên bờ vực diệt vong này, cậu chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả quần áo để mặc cũng rất thô sơ, thứ duy nhất đi cùng cậu chính là vết sẹo không biết xuất hiện lúc nào này.

Bắc Kiều nhai miếng cá khô.

Thế giới này đối với Bắc Kiều mà nói, là một thứ không có thật —— nó được tạo thành từ một chuỗi số lạnh lẽo, thậm chí ngay cả những vật thể, con người sống động nhất cũng có thể biến thành một đống mã nguồn mà người điều khiển chính là cậu.

Không quá lời khi nói Bắc Kiều là một vị thần. Nhưng cậu không muốn trở thành thần, cậu chỉ muốn tuân thủ quy tắc, sửa chữa tất cả bug càng sớm càng tốt và trở lại cuộc sống bình thường.

Bắc Kiều thở dài: "Rõ ràng là làm việc vô ích, vừa không có tiền lương vừa có nguy cơ tử vong."

Cậu nhét đồ hộp đã ăn xong vào trong ba lô, khởi động lại hệ thống máy tính, mở ra màn hình xanh và bàn phím, nhập một chuỗi mã. Cậu cố gắng tìm kiếm những khu vực có thể đối thoại để xác định vị trí của mình.

Trong không trung vang lên âm thanh máy móc điện tử: "Chuẩn bị kết nối, đợi 10 giây."

"Chờ đợi 30 giây."

......

Bên ngoài chắc hẳn mặt trời sắp lặn rồi, việc liên lạc với ai đó vào lúc này lại càng khó khăn hơn.

"Đang chờ...... tìm kiếm liên lạc thành công! Kết nối ngay!"

Bắc Kiều sửng sốt, đứng dậy từ dưới đất và kéo ba lô lên vai."

"Kết nối thành công."

Bắc Kiều im lặng đứng một lát, thấy đối phương không có ý định lên tiếng, liền chủ động chào hỏi.

"Xin chào, tôi là Bắc Kiều." Cậu nói, "Tôi hiện đang ở quận 3 phía Nam, không biết tọa độ cụ thể của mình, làm phiền anh điều tra một chút, anh có thể nhìn thấy vị trí cụ thể của tôi không?"

Thời gian từng phút trôi qua, đối phương vẫn không lên tiếng.

Bắc Kiều ném ba lô lên vai, suy nghĩ về việc ngắt kết nối và tìm kiếm liên lạc mới.

Lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên phát ra từ đầu dây bên kia.

Tiếng cười như kim đâm vào tai Bắc Kiều, hai mắt cậu đột nhiên mở to.

"Ăn cá khô của tôi, mang ba lô của tôi, lại còn trốn tránh tôi. Tại sao khi nghe thấy giọng nói của tôi, cậu lại kinh ngạc như vậy?" Giọng nói của đối phương tuy nhẹ nhàng nhưng lại khơi dậy một trận sóng trào sâu trong lòng Bắc Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro