Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm Seoul, đã không còn bầu không khí trầm ổn như ban ngày, trong mê loạn hắc ám bao trùm dưới những ánh đèn neon rực rỡ dần hiện ra một mảnh xa hoa trụy lạc không chỗ nào che giấu.

Trịnh Duẫn Hạo giơ lên ly rượu đưa tới bên miệng, tầm mắt chậm rãi đảo quanh sàn nhảy quần ma loạn vũ phía trước. ánh đèn xuyên thấu qua chất lỏng đỏ thẫm hắt lên khóe miệng vi kiều chiếu ra một mảnh bóng ma mờ mịt, lộ ra một cỗ gợi cảm dày đặc.

"Oa kháo, biểu tình của lão đại thực quá chuyên nghiệp, chọc mù mắt ta rồi, máy ảnh đâu? Máy ảnh, có mang theo không lôi ra đi? tôi nhất định phải đem giờ khắc này vĩnh viễn lưu lại."

Hữu Thiên buông ống nhòm tầm xa trong tay ra, liếm liếm môi, còn nói thêm: "Bộ dáng vừa rồi của lão đại hấp dẫn như vậy, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có ai mắc câu?"

Thẩm Xương Mân liếc liếc tờ tạp chí, mặt không chút thay đổi nói: "Đó là bởi vì đồ ăn của người ta là khác phái còn của anh là toàn dân tộc."

Một mặt đang đắm chìm trong kinh diễm Duẫn Hạo vừa mang lại, Hữu Thiên mặc kệ lời châm chọc của Xương Mân. vì mục đích của bản thân mà lục lọi ồn ào trong xe một phen: "Mo? Không có máy ảnh sao? Đội theo dõi chuyên nghiệp đặc biệt chúng ta thế nhưng trên xe lại không có máy ảnh? Này thật sự rất không được."

Bên cạnh có người nhắc nhở: "Tổ trưởng, chúng ta là cảnh sát...." Không phải thám tử tư cả ngày theo dõi bắt kẻ thông dâm.

Nói còn chưa xong, đã bị Hữu Thiên cắt đứt, hắn sở sờ đầu tiểu cảnh viên, nói lời thấm thía: "Tiểu quỷ, cậu cũng đã nói, chúng ta là cảnh sát, việc của chúng ta chính là dùng máy ảnh để ghi lại nhất cử nhất động của phần tử phạm tội, sau đó truyền tin về, lấy đó làm bằng chứng để pháp luật xử lý bọn chúng. Cho nên cậu nói xem, chúng ta sao có thể không có máy ảnh chứ hả?"

"Hừ" Xương Mân cười lạnh một tiếng: "Có mà dùng máy ảnh để chụp lại những nữ nhân anh đã từng gặp qua đi. huống chi, anh cảm thấy ở đây anh có thể chụp được tình hình trong quán bar sao? ống kính máy ảnh có thể dài bao nhiêu? Nếu muốn chụp như vậy, sao không đi làm phóng viên đi, có thể đem khả năng bát quái này của anh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn có hiệu quả." Chạy tới làm cảnh sát làm cái quái gì, thật sự là làm mất mặt cả đội.

Hữu Thiên không thèm để ý, tiếp tục vuốt đầu cảnh viên nói: "Cho nên mới nói, cậu mới tới đúng không? Muốn phá được án, phải giống như phóng viên bất chấp thủ đoạn mà lấy tin. Muốn viết được báo cáo hành động phải giống như phóng viên ngôn từ tuôn ra như suối. đến, nói cho tôi biết, Thẩm tổ phó đem máy ảnh giấu ở chỗ nào rồi?"

Tổ trưởng, anh nói cho chúng tôi biết, lúc phá án không có chứng cớ thì phải làm sao? Tiểu cảnh viên lắc đầu đáy lòng suy tưởng.

Bên tai truyền tới giọng nam huyên náo, tiếp theo là một trận hư thanh thổn thức, phỏng chừng là Hữu Thiên còn chưa từ bỏ ý định nơi nơi tìm máy ảnh.

Duẫn Hạo trừu rút khóe miệng, buông ly rượu trong tay, cầm lấy chiếc mic mini cài ở vạt áo uy hiếp nói: "Phác Hữu Thiên! cậu có thể thử xem xem, nếu hành động hôm nay thất bại, tôi cá người ngày mai đứng ở trước nhân dân chịu tội nhất định không phải là tôi."

"Ai nha, Trịnh cảnh quan, Trịnh lão đại, em sai lầm rồi, em chỉ là thuyết minh về phong thái khôn cùng của anh, kìm lòng không đậu mà quỳ gối dưới tây trang khố hạ của anh, a không, là bó sát khố hạ mà thôi."

"Cậu còn dám nhắc tới một từ khố nữa tôi liền đem ngươi đá tới Somali ném cho hải tặc làm quân kỹ." Duẫn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, có thể thấy được trang phục và đạo cụ trên người khiến hắn muốn phát hỏa, này cũng khó trách, phía dưới mặc một chiếc quần da cạp trễ màu đen bó sát, ở thắt lưng còn gắn một ít đá lấp lánh, lộ ra một khoảng lớn da thịt, phía trên phối hợp với một chiếc áo phông đồng màu, cổ rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc. gì chứ một nam nhân bình thường mà phải ăn mặc thế này tất nhiên sẽ phát hỏa rồi, huống hồ là hắn, thanh tra cao cấp của sở cảnh sát Seoul Trịnh Duẫn Hạo.

"Chết tiệt, cái loại quần áo này tên nào mang tới?" Bó sát người còn chưa nói, vì sao còn nhỏ hơn một số? ngay cả ngực và thắt lưng cũng che không được. Duẫn Hạo đã phát hiện nãy giờ không chỉ có một khách nhân đối với vị trí bên cạnh hắn rục rịch nhưng cuối cùng đều bị ánh mắt sắc bén của hắn trừng trở về.

"Lão đại, anh như vậy là không được." ngồi trong xe Thẩm Xương Mân đột nhiên lên tiếng: "Anh hiện tại không phải Trịnh cảnh quan mà là một MB tên Tiểu Thiên. Anh bởi vì anh trai không có tiền hít ma túy mà bị bán làm nam kỹ. hiện tại anh phải tìm tới Hải Cẩu lão đại khu này hướng hắn mua thuốc cho anh trai đang lên cơn nghiện."

"Tiểu Thiên?" Hữu Thiên nghe cái tên đó liền bĩu môi, hỏi Xương Mân ngồi bên cạnh: "Đối với cái tên không có phẩm vị này cậu rốt cuộc nghĩ cái gì?" Ai có thể nói cho hắn biết cái tên quê mùa này là ai nghĩ ra? Cho dù là tên giả cũng phải nghĩ được cái tên nghe kêu kêu tý chứ, tỷ như Tiểu Thanh chẳng hạn.

Xương Mân mắt lé đánh giá hắn: "Anh không phải tên Phác Hữu Thiên sao?"

Hữu Thiên bất đắc dĩ co giật khóe miệng, ý câu kia chính là tên hắn cũng thực quê mùa sao?

"Lão đại, anh hiện tại vẫn là giả làm MB, anh cho là ngươi đang diễn nam chính trong MV ca nhạc sao?" Xương Mân mặt không chút thay đổi phun trào: "MB làm gì có những cái tên thanh thuần như Tiểu Duẫn hay Tiểu Hạo?"

Nguyên lai tên của hắn không chỉ quê mùa mà còn là tên chuyên dụng dành cho MB TT_TT Phác Hữu Thiên 囧囧 thầm nghĩ.

Tiếp theo lại nghe Xương Mân nói: "Còn có, anh như vậy là không được, cho dù là giả nhưng cũng làm ơn chuyên nghiệp chút đi. chúng ta là đang phá án chứ không phải đang chơi đùa."

Cho nên hắn vừa rồi nửa ngày hy sinh chịu đựng vô số ánh mắt đáng khinh chiếu vào dưới con mắt bọn họ là đang chơi đùa sao? Hắn rốt cuộc là phải uống bao nhiêu thuốc bổ gan mới có thể ở trong này giả làm MB để chơi đùa a. Trịnh Duẫn Hạo trong lòng oán thầm.

"Đúng vậy, lão đại, anh cứ hé ra bộ mặt trinh tiết liệt phụ càng khiến cho người ta lùi xa ba bước, anh cần phải mị hoặc một chút, tựa như ngươi làm vừa rồi đó, nào, ánh mắt nhiệt tình một chút, biểu tình gợi cảm một chút, đúng đúng, tốt lắm, cứ như vậy, bảo trì tư thế không nên cử động... hiệu quả tốt lắm, đến, lại hé miệng ra chút."

Tiểu cảnh viên bên cạnh lập tức gương mặt trở thành 囧囧 . Nhìn quanh bốn phía, các đồng sự trong đội đều có bộ dáng thấy nhưng không thể trách, đều làm gì thì tiếp tục làm việc đấy. nhịn không được cảnh viên đối với Xương Mân ngồi ở vị trí điều khiển lên tiếng: "Phó tổ, như vậy...." chỉ chỉ Hữu Thiên, hắn ta đang ở trong xe điều khiển khoái nhạc đùa nghịch cầm ống nhòm tầm xa, bày ra tư thế của một nhiếp ảnh gia đang tác nghiệp.

Như vậy thật sự không bôi nhọ cảnh đội sao? Thấy gương mặt Xương Mân gợn sóng không sợ hãi, cảnh viên vụng trộm đem nửa câu sau nuốt trở vào.

Xương Mân mặc kệ hành vi động kinh của tổ trưởng tổ trọng án: "Đừng động anh ta, anh ta hôm nay uống nhầm thuốc cảm thành thuốc động kinh."

Nghe vậy, tiểu cảnh viên biểu tình càng 囧 cho nên ý của phó tổ là tổ trưởng không chỉ có bệnh thần kinh mà còn uống nhầm thuốc sao? Đột nhiên nghĩ tới lời cảnh cáo của một vị tiền bối từng nói với mình, tình nguyện làm cảnh cục tức giận cũng không nguyện đấu võ mồm với Thẩm Xương Mân. Hắn sở dĩ có thể ở cảnh đội thanh danh lên cao, trừ bỏ năng lực quan sát cá nhân và năng lực trình thám ở ngoài xuất sắc thì lời nói ác động cũng là vô địch thiên hạ.

Đột nhiên, Xương Mân thấy gì đó, chộp lấy ống nhòm của Hữu Thiên lại nhìn trong chốc lát, quay đầu lại, âm trầm cười nói với Hữu Thiên: "Thú vị không? Thích không?"

Nhìn thấy nụ cười bên miệng của Xương Mân, Hữu Thiên nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: "Cũng tạm, chỉ là ảnh chụp nhỏ quá."

Tiểu cảnh viên không nói gì nhìn cả cái xe điều khiển, nguyên lai ống nhòm cũng có thể dùng làm máy ảnh, vậy cái xe cũng có thể trở thành studio sao?

"Vậy, tôi hiện tại có thể giao việc cho anh được chưa?"

"Có việc gì ngài cứ phân phó." Hữu Thiên chân chó nói.

Xương Mân cầm tờ báo, không nhanh không chậm nói: "Lái xe tới cửa sau quán bar."

Không riêng Hữu Thiên thấy kỳ quái mà ngay cả Duẫn Hạo ở trong quán bar đang nghe bọn họ đùa giỡn cũng không khỏi nhíu mày, Xương Mân vì sao lại muốn thay đổi kế hoạch hành động?

Hữu Thiên kỳ quái nói: "Ra cửa sau làm gì? Nơi đó có thể chụp ảnh dễ hơn sao?"

"Nếu anh còn nhắc tới một từ chụp ảnh nữa, thì ngay ngày mai anh sẽ phát hiện máy ảnh nikkon của anh sẽ biến thành cái ống nhòm."

Vì sự an toàn của cái máy ảnh, Hữu Thiên chỉ có thể câm miệng, ngoan ngoãn lái xe ra cửa sau quán bar.

"lão đại, nghe em nói, hiện tại thay đổi kế hoạch, anh hiện tại lập tức xuyên qua toilet quán bar thông tới cửa sau tập hợp ngay với chúng em. Thời gian không kịp nữa rồi, nhanh lên."

Duẫn Hạo đang tức giận vì Xương Mân tự ý thay đổi kế hoạch, đột nhiên nghe được lời nói như thế truyền qua tai nghe.

"vì..." một câu vì sao còn chưa kịp nói ra miệng, liền nhìn thấy cửa quán bar một trận xôn xao, dưới sàn nhảy những tiếng hét chói tai thi nhau vang lên từ bốn phía, vừa rồi đám khách nhân trong quán bar còn đang trầm mê giờ đã chạy trốn trong hỗn loạn. chẳng lẽ là Hải Cẩu xuất hiện? vì sao mọi người đột nhiên lộn xộn như vậy.

Duẫn Hạo vừa từ sô pha đứng lên xem tình hình một chút, chợt nghe có người đứng ở cửa nói to: "Cảnh sát. Lục soát!"

Chết tiệt, sao không ai nói cho hắn biết, hôm nay tổ tệ nạn đi tuần?

Hết chương 1

~|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro