chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba chai bia đã rỗng, sắc mặt Duẫn Hạo cũng khá hơn chút, tựa hồ hiểu được vô lý phát hỏa thực không phù hợp với hình tượng bình thường lãnh khốc ổn trọng của bản thân, nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần vừa thấy người tên Kim Taị Trung kia, hắn liền một bụng đầy hỏa, nhìn thấy đôi mắt hoa đào câu nhân phát hỏa, nhìn thấy nụ cười khóe miệng tựa tiếu phi tiếu cũng phát hỏa, cuối cùng tìm không ra lý do Duẫn Hạo chỉ có thể tự nhủ là Kim Tại Trung là người rất đáng ghét.

Nhìn thấy sắc mặt Duẫn Hạo đã trở lại bình thường, Hữu Thiên lại trở lại bộ dạng cà lơ phất phơ bình thường, lia mắt nhìn xuống Kim Tại Trung đang nhảy cực độ nóng bỏng với một cô gái, cùng Duẫn Hạo nói: "Kim tổ trưởng này cũng thực có ý tứ."

Duẫn Hạo tức giận nói: "ý tứ gì? Có ý trên giường với cậu?"

Hữu Thiên đỡ trán: "Duẫn Hạo ca, anh thanh tâm quả dục còn chưa tính, có cần thiết phải dán nhãn 'sắc lang' trên mặt người khác như vậy không?"

Duẫn Hạo nhún vai: "Tôi không dán, bởi vì trên mặt cậu đã sớm dán cáo thị truy nã, tôi cũng không thừa hơi."

Hữu Thiên cầm chai bia: "Em chỉ là thưởng thức cái đẹp mà thôi, người đẹp như vậy cũng không gặp nhiều, tựa như thiên sứ."

Duẫn Hạo hừ một tiếng: "Giống thiên sứ ở chỗ không giới tính."

Hữu Thiên buông tay nói: "Trong tổ trọng án có Xương Mân nói lời ác độc là đủ rồi, anh có thể đừng học theo cậu ta không." Nguyên lai nói lời ác độc cũng sẽ lây truyền, còn tiếp tục như vậy, Duẫn Hạo ca cũng sẽ gia nhập Ngũ Độc giáo mất.

"Lời nói ác độc của tôi không phải bởi vì ở cùng Xương Mân mới có, mà là nhìn thấy bộ dạng háo sắc biến thái của cậu mà tự dưng phản ứng."

Nói như thế, nhưng Duẫn Hạo vẫn theo bản năng tìm vị trí của Tại Trung, mà không để ý tới một phục vụ vừa bỏ xuống một ly cooktail, Duẫn Hạo rất nhanh tìm được Tại Trung đang ở trên sàn nhảy.

Chỉ thấy Tại Trung đang ôm thắt lưng một cô gái xa lạ, hai người đang đi tới sân khấu, Tại Trung nghiêng người một cái nhảy lên trên, sau đó quay người giơ một tay kéo cô gái lên cùng. Hai người đứng trên sân khấu, đám người phía dưới lại càng ồn ào náo nhiệt hơn, Tại Trung gợi lên một nụ cười yêu dã tà mị, vươn tay đem tóc mái hất ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng sáng ngời, tay kia đem nữ nhân kéo vào lòng, hai người thân thể tiếp xúc thật sự rất gần.

"Nga ~" Hữu Thiên huýt sáo một tiếng, đối với Duẫn Hạo nói: "Không thể tưởng tượng nổi Kim tổ trưởng xác thực cũng là tay chơi nha, thắt lưng xoay thực nhuyễn ~~~" nói xong còn cắn phải đầu lưỡi.

Duẫn Hạo không tiếng động đưa qua một cái chén không.

"Huh? Làm gì?" Hữu Thiên nhìn chiếc chén thủy tinh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

"Cầm, hứng nước dãi." Duẫn Hạo khốc khốc trả lời.

Hữu Thiên 囧 囧 chán nản nghĩ, hắn có phải đã phát hiện quá muộn rồi không, kỳ thật Duẫn Hạo ca đã gia nhập Ngũ Độc giáo rồi.

Duẫn Hạo mắt lạnh nhìn thắt lưng Tại Trung, bởi vì trên người mặc một chiếc áo rộng thùng thình, theo động tác đong đưa thắt lưng mà áo tung lên lộ ra eo nhỏ, lúc này nữ nhân vươn tay một phen sờ soạng trên lưng Tại Trung một phen, khiến đám người dưới đài càng ầm ĩ gào thét nhiều hơn.

Tựa hồ thấy được tầm mắt của Duẫn Hạo, Tại Trung đột nhiên hướng qua phía hắn, chống lại ánh mắt Duẫn Hạo, cả người bất động. cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, động tác tay cũng không có ngừng, tiếp tục ở trên người nữ nhân vuốt ve, khiến cô ta một trận run rẩy, đột nhiên Tại Trung đối với Duẫn Hạo lộ ra một nụ cười minh diễm, hai tay nâng mặt nữ nhân lên, cúi đầu hôn xuống. nhưng ánh mắt vẫn không rời nhìn thẳng Duẫn Hạo, Duẫn Hạo cảm thấy miệng lưỡi một trận khô khốc, cầm lấy cái ly rượu trên bàn một hơi cạn sạch.

"Hừ." Duẫn Hạo nhìn chằm chằm vòng eo Tại Trung lộ ra ngoài, đột nhiên phát tiếng hừ lạnh. Bất cứ ai trong tổ trọng án đều biết rõ, Trịnh sir của bọn họ có bí mật gì cổ quái, thì chính là hắn bị CUỒNG THẮT LƯNG. Bình thường nam nhân nhìn nữ nhân đầu tiên có thể là mắt, rồi tới dáng người, nhưng Trịnh Duẫn Hạo bất đồng, hắn sẽ nhìn thắt lưng đối phương đầu tiên xem có đủ tinh tế hay không, những nữ nhân trước đây đã kết giao với hắn không chỗ nào không thắt đáy lưng ong. Cho dù là ghét nhưng Duẫn Hạo không thể không thừa nhận Kim Tại Trung này xác thực câu nhân, thắt lưng thon nhỏ tiên diễm, làn da trắng nõn, gương mặt tinh xảo, ngay cả hắn vốn không thích nam nhân cũng đều nhịn không được mà tâm động, trong lòng hắn âm thầm nghĩ, nếu đem một người nam nhân như vậy đặt dưới thân, không hiểu phong tình đó sẽ như thế nào?

Nhận thấy suy nghĩ của mình đang đi chệch phương hướng không thể nắm chắc, Duẫn Hạo hoảng hốt đứng dậy, bỏ lại một câu 'ta đi toilet' liền vội vàng rời đi.

Bên kia, Tại Trung đã hôn nồng nhiệt nữ nhân xong, nhìn cô gái thần chí không rõ ràng sắc mặt ửng hồng trong lòng, y không để ý cười cười, tùy tay đem cô ta nhét vào lòng một người nam nhân gần đó, nhảy xuống khỏi sân khấu tìm Xương Mân và Tuấn Tú đang ngồi ở quầy bar uống rượu.

Trước mặt Tuấn Tú là một đống vỏ chai rượu loạn thất bát tao, hiển nhiên đã say quắc cần câu.

Tại Trung cầm ly Whiskey ở trước mặt Xương Mân ngửa đầu xử lý, hỏi: "Tuấn Tú uống rượu?"

"Ân." Xương Mân gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Tuấn Tú đã gục hẳn lên quầy bar, trong mắt hiện lên tia ôn nhu: "Em đưa cậu ấy về, còn anh? Kim tổ trưởng."

"Các cậu đi trước đi, tôi đi toilet rửa mặt cái rồi cũng lập tức về."

"Được." Xương Mân đỡ lấy Tuấn Tú đã say bí tỉ, lại từ trong đám người đào ra Phác Hữu Thiên đang phóng điện lung tung, ba người kề vai sát cánh lảo đảo rời đi.

Tại Trung vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Duẫn Hạo vừa kéo khóa quần tư thế sẵn sàng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tại Trung khách sáo cười: "Trịnh cảnh quan còn chưa đi?" nói xong liền bình thản ung dung đi ngang qua Duẫn Hạo đang đang gửi nỗi buồn vào đất, tới bệ mở vòi nước rửa mặt.

"Kim tổ trưởng không hổ là nhân vật 'cầm đầu' tổ tệ nạn, hôm nay nhảy nóng bỏng như vậy thực sự làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, đang nghĩ có phải đã từng tới quán bar bái sư học nghệ hay không?"

Tại Trung rút khăn lay tay cười nói: "Trịnh cảnh quan quá khen, này đã tính là gì, tôi còn có màn biểu diễn càng nóng bỏng hơn nữa cơ, nếu Trịnh cảnh quan thấy hứng thú, tôi có thể biểu diễn cho mình anh xem, hoàn toàn miễn phí nga."

Duẫn Hạo gắt gao nhìn chằm chằm Tại Trung bởi vì nhảy kịch liệt mà lộ ra vòng eo, chậm rãi tiêu sái đi qua đem Tại Trung áp lên ván cửa, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Trịnh mỗ thực sự quá may mắn, thế nhưng có thể làm cho Kim tổ trưởng nhìn với cặp mắt khác xưa."

"Ha ha." Tại Trung cười, lồng ngực bởi vì tiếng cười mà hơi chấn động, ái muội khích thích khiến Duẫn Hạo rốt cục nhìn không được một tay đặt lên eo nhỏ hắn muốn đã lâu, xúc cảm trắng mịn dẫn tới hắn không ngừng cao thấp vuốt ve, từ xương hông khêu gợi cho tới chiếc bụng phẳng lỳ rắn chắc, thình lình, bóp mạnh một phen, trên da thịt trắng nõn để lại dấu tay rõ ràng.

"Tê." Tại Trung đau kêu ra tiếng: "Lực tay của Trịnh cảnh quan cũng thực ghê gớm."

Duẫn Hạo áp sát thân thể ấm áp kia, cúi đầu ngửi mùi mồ hôi thản nhiên trên người Tại Trung, thanh âm trầm khàn gợi cảm: "Tôi còn có chỗ khác lớn hơn nữa, cậu có muốn thử một chút không?" Nói xong, cố ý điều chỉ đỉnh đỉnh lên hạ thân Tại Trung.

"Nga?" Tại Trung đặt tay lên bả vai Duẫn Hạo: "Tôi nhớ rõ, có người từng nói không có hứng thú với nam nhân mà."

"Thật không? Tôi không nhớ." Hai tay sờ loạn đã tiến sâu vào trong vạt áo vuốt ve vùng ngực, Duẫn Hạo rõ ràng đùa giỡn nổi lên vô lại, đầu gục ở bả vai Tại Trung như có như không hôn lên gáy cậu.

"Tôi nhớ rõ mấy giờ trước có người đối với tôi còn nghiến răng nghiến lợi mà." Tại Trung điều chỉnh cần cổ ngửa cao hơn để Duẫn Hạo hôn càng thuận lợi. (Jer: 0.o??? ố ồ... )

"Cậu cũng thực ầm ỹ." Duẫn Hạo không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng vẫn lải nhải, cúi đầu hôn lên nó.

Ngay từ đầu Duẫn Hạo chỉ trêu chọc đôi môi mềm như có như không mút vào, thẳng tới khi Tại Trung nhịn không được hé miệng ra, đầu lưỡi linh hoạt mới tiến quân thần tốc, càn quét khắp bên trong khoang miệng ngọt ngào, tình dục liếm láp mỗi một cái răng cuối cùng còn còn hàm trụ đầu lưỡi đối phương đang chào đón hắn nồng nhiệt, động tác trở nên thong thả ôn nhu hơn.

"Ân..." Tại Trung không khỏi phát ra tiếng rên khe khẽ, cũng không cam lòng yếu thế quấn chặt lấy đầu lưỡi Duẫn Hạo, vừa liếm vừa hút, tiếng nút lưỡi vang vọng khắp căn phòng toilet nhỏ hẹp.

Hai người cứ như vậy môi răng gắn bó đầu lưỡi giao triền hôn nhau thật lâu, Duẫn Hạo ngẩng đầu liếm liếm môi, mỉm cười nói một câu: "Hương vị không tệ."

Nói xong không đợi Tại Trung phản kích lập tức cúi đầu lần nữa bắt tù binh Kim Tại Trung đôi môi bị sưng đỏ, chính là lần này hắn không có chỉ thỏa mãn ở liếm láp mà động tác mút vào đã biến thành hung ác hữu lực cắn cắn, giao triền, tựa hồ như muốn đem Tại Trung một ngụm cắn vào mới cam tâm, hai tay đang đặt ở eo Tại Trung cũng chậm rãi buộc chặt, một tấc đem Tại Trung giam cầm trong lòng mình, nửa người dưới nóng rực không ngừng cọ xát lên người Tại Trung.

"ân.." Tại Trung miễn cưỡng trong nụ hôn cuồng dã bá đạo duy trì một tia thanh tỉnh, y đẩy hai tay Duẫn Hạo đang quấn chặt eo mình ra, đùa à, y cũng chưa có chuẩn bị cùng một người nam nhân đâu, cho dù nam nhân này là Trịnh Duẫn Hạo cũng vậy, tán tỉnh thì có thể nhưng nếu mà tẩu hỏa đốt người thì sẽ không thú vị.

Hơn nữa, Tại Trung đánh giá chung quanh, lần đầu tiên ngay tại trong toilet, loại chuyện này thực sự...rất khuyết thiếu mỹ cảm.

"Yah, anh đủ rồi đi." Tại Trung dùng sức đẩy Duẫn Hạo đã muốn dính sát lên người mình ra: "Thấy rõ tôi là ai chưa?"

"Tại Trung.' Duẫn Hạo lại dựa vào, bả đầu chôn ở cần cổ Tại Trung, mơ hồ nói.

"Cái gì?" Tại Trung cố gắng vươn dài lỗ tai, ý muốn đem lời nói của Duẫn Hạo nghe rõ một chút.

"Tôi nói cậu là Kim Tại Trung." Duẫn Hạo ngẩng đầu, hung ác trừng mắt với y, tựa hồ đối với khác thường của mình cũng cảm thấy khó lý giải, ánh mắt nóng cháy của hắn khiến Tại Trung cảm giác người mình sắp bị đục thủng một lỗ.

Mắt thấy Duẫn Hạo lại muốn hôn nữa, Tại Trung giữ chặt hắn lại: "biết tôi là ai còn không mau buông ra."

"Không." Duẫn Hạo bắt đầu không kiên nhẫn, ân ẩn tức giận: "Tôi muốn hôn ngươi."

Tại Trung hoàn toàn bất vi sở động: "Đi tìm cái thạch hoa quả đến thích hấp thế nào thì hấp."

"Chết tiệt." Duẫn Hạo cào cào tóc: "Cậu rốt cuộc mất tự nhiên cái gì?"

"Anh mới mất tự nhiên." Tại Trung đã hoàn toàn thoát khỏi kích tình vừa rồi: "Cậu thực kì quái, Duẫn Hạo."

"Tôi không có." Duẫn Hạo mạnh miệng. bất quá hắn cũng biết Tại Trung nói đúng, hắn cũng phát giác mình thực kì quái. Hắn lắc lắc đầu, tựa hồ như vậy có thể làm bản thân thanh tỉnh một chút. Nhưng vô dụng, trong đầu hắn một mảnh mơ hồ, mờ mịt vô lực tự nghĩ, chỉ biết hành động theo bản năng. Duẫn Hạo cảm thấy toàn thân thực nóng, Tại Trung trước mắt cũng dần hóa thành một hình ảnh mơ hồ.

Tại Trung thấy trên mặt Duẫn Hạo nổi lên một mạt ửng đỏ bất thường, liền biết đây là phản ứng của người bị kê đơn, cũng hiểu được một loạt hành động vừa rồi của Duẫn Hạo đều không phải là do hắn tự nguyện mà là làm theo bản năng, tuy rằng tự nhủ là không có gì hết, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút buồn bã tiếc nuối.

"Anh bị kê đơn (chuốc thuốc), cho nên chuyện vừa rồi tôi có thể làm như chưa từng xảy ra." Tại Trung đem Duẫn Hạo kéo tới bồn rửa mặt: "Hy vọng Trịnh cảnh quan lần sau động dục cũng phải nhìn rõ mặt người."

Từ khi bắt đầu hôn môi với Tại Trung, Duẫn Hạo liền cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình không bình thường, kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm cho hắn biết, xác thực như lời Tại Trung nói, hắn bị kê đơn, nhưng hắn vẫn phóng túng bản thân hôn Tại Trung, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu % là do thuốc khống chế đại khái ngay bản thân hắn cũng không rõ ràng.

Duẫn Hạo mở vòi nước ra hứng rồi hắt nước lạnh lên mặt, nước lạnh làm người hắn dịu đi đôi chút, thần trí cũng dần dần rõ ràng thanh tỉnh hơn, hắn tự giễu nói: "Vậy phải cảm tạ cậu đã không nói ra những lời đại loại như bị chó căn một miếng sao?"

"Không. Nếu là chó, tôi sẽ đem nó nhét vào bồn cầu rồi xả nước." Tại Trung cười lạnh: "Mà vì sao anh lại bị kê đơn vậy Trịnh cảnh quan?"

Đối với điểm ấy, Duẫn Hạo cũng thực nghi hoặc, trong quán bar hoàn cảnh hỗn loạn, cũng không có người đặc biệt cố ý tiếp cận hắn, trừ bỏ: "ly rượu cooktail kia."

"Cái gì?"

"Ly rượu đó, đúng rồi, khẳng định là nó." Lúc ấy hắn đang mải nhìn Tại Trung nhảy, bất giác bị hấp dẫn, cho nên vươn tay tiếp nhận một ly rượu bồi bàn đưa qua, hiện tại xem ra, chính là ly rượu đó có vấn đề, đối phương hiển nhiên là cố ý làm.

"Rượu cooktail?" Tại Trung nhíu mày: "Trịnh cảnh quan, anh chẳng lẽ không biết ở những nơi như quán bar, không được rời ly rượu của mình cũng không được uống đồ của người lạ sao?"

Duẫn Hạo thẹn quá thành giận: "Tôi đương nhiên biết, nhưng vì..." đột nhiên ý thức được mình định nói gì, Duẫn Hạo câm miệng, bảo hắn phải nói thế nào đây, chẳng lẽ nói hắn nhìn thấy Tại Trung nhảy đến dại cả người ra (dại trai) cho nên mới mất cảnh giác? Loại chuyện ngu ngốc này cũng chỉ có Phác Hữu Thiên mới làm được.

"Cậu rốt cục muốn ở trong toilet bao lâu nữa? chẳng lẽ lúc học tiểu học cô giáo không dạy cậu đi vệ sinh xong phải ra cho người khác vào sao?" Duẫn Hạo ngạnh cổ đông cứng nói. Chính là cái nội dung lý do vừa phun ra cũng làm hắn tự khinh bỉ bản thân.

"Không có." Tại Trung đẩy Duẫn Hạo che trước mắt mình ra, chậm rì rì mở vòi nước rửa tay: "Cô giáo tôi chỉ dạy đi vệ sinh xong phải rửa tay ngay."

"Hừ." Duẫn Hạo thẹn quá thành giận hừ một tiếng, đẩy cửa ra đi tới chỗ ghế ngồi, cũng không quản Tại Trung có đi theo sau hay không, nói hắn tự kỉ cũng được, nói hắn mù quáng cũng thế, hắn chỉ là tin tưởng Tại Trung sẽ không bỏ lại hắn một mình rời đi, không cần hứa hẹn, chỉ là tin tưởng.

Khi trở lại chỗ ngồi, phát hiện bọn Hữu Thiên Xương Mân chẳng biết đã đi đâu, Duẫn Hạo cầm cái ly không trên bàn ngửi ngửi.

"Bọn họ về trước rồi." nghe được thanh âm Tại Trung truyền tới từ phía sau, khóe miệng Duẫn Hạo hiện lên một tia cười trong giây lát.

"Tôi biết." hắn điều chỉnh biểu tình, xác định thoạt nhìn không quá cao hứng mới xoay người lại, nghiêm trang nói: "Cậu vì sao còn chưa đi?"

"Bởi vì..." Tại Trung sờ sờ cằm, không hảo ý nói: "Tôi muốn giữ gìn sự trong sạch của xã hội a, tôi cho rằng anh hiện tại cũng không thanh tỉnh lắm, tôi cũng không muốn thấy anh có mặt trong hồ sơ của tổ tệ nạn." trên thực tế, Tại Trung vừa rồi trong toilet bị hôn như vậy liền biết nguyên thủy thú tính trong thân thể Trịnh Duẫn Hao mạnh bạo cỡ nào, thắt lưng cậu đến giờ vẫn còn ân ẩn đau.

"Không phải xuân dược, chỉ là thuốc kích dục bình thường thôi. Cho nên cậu không cần lo lắng tôi sẽ biết luật còn phạm luật. hơn nữa..." Duẫn Hạo buông cái ly xuống, ý nói: "Cậu cảm thấy tôi là người dễ dàng bị thuốc khống chế sao? Cậu thật sự cho rằng vừa rồi tôi thật sự không có cảm giác và ý thức sao?"

Tại Trung sửng sốt, giây tiếp theo tim đập như trống bỏi, nếu bọn họ không phải đang đứng trong góc tối, y hoài nghi Duẫn Hạo sẽ phát hiện mặt y đang đỏ bừng như tôm luộc. Y trong lòng cười nhạo, Tại Trung ngươi thật sự là càng sống càng đi lùi, đã quen qua nhiều người thế nhưng lại bị một câu ái muội không rõ ràng thế này làm cho mặt đỏ tim đập.

Nắm chặt tay, Tại Trung lấy lại bình tĩnh: "Vậy được rồi, anh đã không có việc gì, tôi muốn đi về. Trịnh cảnh quan, tôi không có lái xe tới, cho tôi đi nhờ được không?"

"Ân...." Duẫn Hạo quay đầu nhìn y, thẳng tới khi Tại Trung mất tự nhiên xoay người đi, mới cười nói: "Được."

"Hô." Tại Trung trong lòng vụng trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu biết, một tiếng này, liền đại biểu cho việc cậu và Duẫn Hạo đã xí xóa mọi ân oán trước đây.

Hết chương 4

77-s|$

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro