Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ thế, hai ngày trôi qua, sáng sớm ngày thứ ba, anh đã đứng trước cửa căn hộ chung cư của cái N chờ đợi. Chị biết thừa nhưng vẫn cố tình để cho anh đợi thêm một lúc. Chị ăn mặc thật đẹp, trang điểm thật lộng lẫy rồi bảo cái N sẵn sàng điện thoại để quay làm kỉ niệm. Chị quá hiểu anh rồi. Đúng là hôm qua xử đẹp con ranh con là chị thấy vui hẳn. Cứ nhớ đến cái mặt tức tối của nó là chị lại cười như được mùa. Còn bây giờ thì đến lượt anh, chị phải làm cho tơi bời khói lửa lần nữa mới hả dạ được.

Chị mở cửa. Anh đứng ngoài, tay cầm một đóa hoa hồng rõ to, vẻ mặt chờ đợi. Chị làm mặt giận dữ, quát anh:

"-Anh còn mò đến đây làm gì?"

"-Ơ..."

Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chị đã ném tất cả đống giấy tờ hôm trước vào người anh. Chị hất hàm:

"-Anh làm nó có bầu một tháng rồi đấy. Giờ anh tính sao?"

"-Ơ... Thắt ống dẫn tinh rồi thì bầu bí gì." anh ngơ ngác.

Chị bất ngờ, tròn mắt lên nhìn anh. Anh ra sức phân bua:

"-Sau đứa thứ hai, anh đi thắt rồi. Anh định bao giờ cưới thì mở."

"-Tại sao không nói với tôi?"

"-Anh thấy...cũng đâu đến mức phải nói..." giọng anh lí nhí.

Oành! Chị sập cửa ngay trước mặt anh. Anh ở bên ngoài đập cửa, gọi chị như cháy nhà:

"-Kìa M, đừng như thế, anh xin lỗi mà. M ơi, anh thề là anh không giấu em cái gì nữa đâu. M ơi!"

Chị mở cửa ra, vẻ mặt đắc thắng:

"-Thật chứ?"

Anh chớp lấy cơ hội, gật đầu lia lịa.

"-Thế thì đưa hết tất cả các loại thẻ, mật khẩu tài khoản cho tôi. Trước hết cứ như vậy đã."

Anh đã chuẩn bị từ trước, vội vàng lôi ra hết sạch. Chị cầm lấy, đang định đếm xem đủ chưa thì anh quỳ một chân xuống, dâng đóa hoa lên trước mặt chị. Bên trên đã có đặt một hộp nhẫn đang mở ra từ lúc nào.

Hai mươi chín tuổi chị lên xe hoa. Hàng xóm cũ kháo nhau: đấy, như cái Mai đấy, ủ chồng kĩ quá cứ tưởng nó gặp phải sở khanh, giờ thì sướng hết phần người khác.

Ba mươi tuổi, chị đón đứa con đầu lòng.

Hồi ông ngoại còn sống, trong vườn có một cây mai rất đẹp, là ông đưa từ miền Nam về, vì bà nói rằng thích cái đẹp của hoa mai. Ai cũng nghĩ là cây sẽ nhanh chóng chết vì lạnh, thế mà bao nhiêu năm qua, hoa vẫn nở. Ông mất, bà vẫn ngày ngày chăm cây. Thế rồi khi bà yếu hơn, đành phải gửi cây về quê nhờ người khác chăm sóc. Bà luyến tiếc, cắt lấy một cành mai. Cành mai ấy bà trao cho anh. Có lẽ, bà đã biết trước mọi chuyện...

TÊN TRUYỆN: CÀNH MAI TRAO AI.(full)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#coppy#ăn