Cảnh sát và Xã Hội Đen [End].baba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: asianlabrys.com

Author: maiyeumy

===

Chap 1: " Phựong hoàng lửa "

Cô nhi viện Thiện Tâm, bà sơ đôi mắt hiền từ, cuối ngừoi nhìn tôi : Vũ à, con theo hai ngưoi này về nhà mới nghe con, họ giờ là ba mẹ mới của con, gia đình mới của con đó. Tôi lặng im chỉ nhìn họ, đó là 1 đôi vợ chồng trung niên, nhìn rất thân thiện. Tôi biết họ nhận nuôi tôi vì 1 lời hứa, và họ sẽ đưa tôi đến nơi xa lắm......

xa mái ấm nhỏ bé mà tôi đã gắn bó 13 năm rồi.....Tôi cố nén lòng , ngập ngừng hỏi :................sơ...con... sau này con....con còn dựoc về đây nữa không sơ....Sơ mỉm cưoi dịu dàng :_Khờ quá, sau lại không chứ, nơi đây mải chào đón con mà. Khi nào nhớ hãy trở về đây, nghe con...

_.....sơ... tôi ôm lấy sơ mà nưoc mắt chực trào nơi khóe mắt.

Chiếc xe hơi lăn bánh , bỏ lại viện cô nhi , " thiên đừong tuổi thơ " của tôi.....

_ Con không chịu, ba mẹ trả nó về đi, con ghét nó....

_ Thiên My , con đừng bứong nghe không. Ba cô bé ánh mắt khó xử 

_ không con muốn chia sẻ căn nhà cho nó, ba mẹ thưong nó hơn con ( cô bé khóc bù lu bù loa - con nit sợ bị bỏ rơi và muốn độc chiếm những gì mình yêu mến, như tranh giành món đồ chơi vậy )

ngưoi mẹ dịu dàng ,ngồi xuống nhìn vào cô bé: 

_My à,Ba mẹ yêu con, con là mặt trời bé bỏng của ba mẹ, không ai thay thế được con , nhưng làm ngừoi giữ lời hứa là quan trọng lắm con biết không. Ông Châu là bạn thân thiết với ba con, đã nhờ cậy gia đình mình lo cho Vũ, con hiểu cho ba mẹ chứ...

cô bé im lặng không khóc nửa, nhìn liếc Vũ, ba cô nói :_ thôi ngoan nào ,thiên my của ba, sau này con và Vũ là bạn thân được không nào.

My suy nghĩ : bạn thân ư, thấy mờ ghét.....lòng cô bé ấm ức nhưng không nói gì nửa. Tôi nhìn cô bé khẽ mỉm cừoi như làm quen, cô bé hất mặt đi ,tay níu chặt tay ba mẹ như có ý ngầm bảo _ đừng hòng cướp đi ba mẹ tôi nhá....

Tôi :_ 

Từ đó tôi bắt đấuo cuộc sống mới, tôi có " gia đình của tôi ".......................................Nhưng cô bé Thiên My này rất tức cười, luôn có ý cạnh tranh với tôi mọi thứ .Từ cái áo mới mẹ ( tôi gọi là mẹ luôn cho tiện ) mua cho tôi đến con búp bê ( tôi không thích nên cho nó luôn ), cái kẹo.....V...V... 

_ Cái con búp bê này cấm nhà ngưoi đụng vô đó nghe chưa ( toàn gọi " nhà ngươi " dù tôi lớn hơn cô bé 2 tuổi )

_ Trẻ con tôi nhếch mép chọc nó

_ Nói ai trẻ con hả,

_ 11 tuổi rồi mà còn chơi búp bê, không trẻ con thì là gì.................

_ đáng ghét cô bé quăn cái gối vô mặt tôi, nói luon là toi và cô bé ở chung 1 phòng vì phòng khá rộng, ngày đầu tiên nó không cho tôi ngũ chung trên giường của nó, đạp tôi bay xuống........hôn nền nhà. .Thế là ba mẹ đành sắm thêm cái giường nữa . Pó tay. com con bé ......

Nhưng dù cô bé nói thế nào thì tôi vẫn không thể giận cô bé được. Bởi vì cô bé rất dể thương, với khuôn mặt bầu bỉnh, má lúm đồng tiền xinh ơi là xinh. Làn tóc đen mượt ,cái miệng nhỏ chúm chím , khi giận ai đó thì chu ra , và điểm nhấn cuối cùng là đôi mắt trong vắt như mặt hồ thu, càng tô điểm cho vẻ đẹp của cô bé. Tôi thầm nghĩ ( con bé này lớn lên sẽ là mỷ nhân đây ) rồi tôi tự cười thầm. Vẻ dễ thương chết người ấy làm người đối diện dù giận thế nào cuối cùng phải cười xòa bỏ qua thôi.

Thời gian thấm thoát trôi như bóng câu ngoài cửa sổ….. Bốn năm sau….

_ Thiên My , nhanh lên coi nào, trễ giờ đi học bây giờ ( Tôi đứng trước cổng nhà, hét lên.

_ Từ từ đã chứ , đi học chứ có phải khủng bố đâu mà hối dữ vậy. 

Cô nàng bước ra khỏi cửa , nét mặt nhăn nhó .Nhưng chợt cô khựng người lại như suy nghĩ gì đó, cô vội mở cái balô nhỏ ( cặp đi học của cô ) . Tôi ngạc nhiên , ngó ( nó làm gì vậy ). 

_ AX. Té cái rầm Con bé lôi từ tron balô ra cái gương nhỏ, nó “supper soi” cái mặt “ thiên thần” của nó ( hic, cái này nó tự phong nha ), rồi tủm tỉm cưòi duyên.

_ Trời ơi ,em lại chị hai, đi lẹ cho em nhờ. Làm điệu 1 tiếng mấy chưa đã hả, coi hoài gương nứt bây giờ ( Làm gì dữ vậy, người ta con gái mà, phải cho điệu chút , chứ ai như nhà ngươi…( mặt nó hất lên thấy ghét dễ sợ )

_ Tôi sao???

_ Con gái gì mà….. đẹp trai thấy sợ luôn . ( nó le lưỡi chọc quê tôi ).

_ Cái … con bé này ….( tôi tức muốn chit mà không biết nói sao luôn ) mà nó nói đúng quá đi, tại tôi hoàn toàn khác xa nó, nó nữ tính bao nhiêu thì tôi lại càng nam tính bây nhiêu), tôi để tóc cắt tém, người cao ráo , lại to con, gương mặt nhìn coi không dến nỗi ( hi hi tự nổ chut nha )

Từ nhỏ tôi không thích mặt đồ con gái chút nào, tướng tá như con trai mà mặc đồ con gái ( ai nhìn cũng sok ), riết rồi chẳng thèm quan tâm hình dáng mình ra sao nữa.

Nó cười rồi tung tăng bước đi trước. Tôi nhìn theo nó, bấc giác mỉm cười. 

Hai đứa bước đi. Con đường đến trường học , phải đi qua 2 dãy hàng cây , không biết ai đã trồng hàng cây phượng vĩ dọc suốt 1 quãng đường dài, hơi thở mùa hè sắp đến rồi , nó biểu hiện bằng cách cho dãi hàng phượng vĩ nở rộp đầy hoa. 

_ Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng

Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay

Rồi tự nhủ là nắng chưa phai

Tình chưa cũ , bởi vì tình chưa mới……..

Nó chợt ngâm nga vài câu thơ “loãng moạn” mà nó sưu tầm đựơc.

Tôi nhìn ngơ ra: _ trời, gì mà thơ lai láng vậy cô nương.

_ Hi hi , nhà ngươi không thấy , hàng cây phượng vĩ đẹp quá hả. Ngâm thơ là đúng mốt luôn đó.

_ Chài. Pó tay luôn. 

_ Mà nè.

_ Gì hả.

_ Nhà ngươi có nghe bọn con gái trong trường nói gì về con đường này không.

_ Nói gì là nói gì. Mặt tôi ngơ ra

_ Èo, đúng là đồ rễ tre, không chịu cập nhật thời sự gì hết á. Bọn con gái nói , con đường rợp phượng đỏ này, như là con phượng hoàng lửa vậy đó, vì màu đỏ rực rỡ của nó, và nếu như người con gái nào đi với người mà cô yêu mến trên con đường này sẽ được ở mãi bên người đó hạnh phúc suốt đời.Tình yêu của họ sẽ bấc tử như loài chim phượng hoàng vậy .Lãng mạn không.

_ Lãng… mà lãng xẹt thì có. Thôi đi cô nương mơ mộng đủ chưa vậy. đi lẹ lên.

_Vũ không tin à?

_ Không tin chỉ là lời nói vớ vẩn của bọn con gái hay mơ mộng thui .lời nói đó sai rồi.

_ My nói sai gì chứ ?

_ Nó chắc chỉ áp dụng cho đôi tình nhân là nam và nữ thôi phải không?

_ Ớ , có phân biệt nữa sao?

_ ừm, Tình yêu từ ngàn xưa đến nay, đều dệt nên đôi trái tim cùng chung nhịp dập cũa đôi trai gái yêu nhau mà.Không có ngoại lệ đâu.

_ My không nghĩ thế, tình yêu không phân biệt gì cả đâu, và cả trăm năm đố ai lý giải được tình yêu .

_ Thui đi. Nói như cô vậy chắc nữ yêu nữ được hả.

_ Thì có sao đâu. ( My chợt nhẹ giọng xuống làm Tôi không nghe rõ)

_Gì? 

_ Không có gì. Mà nè nếu … Tui nói nếu thôi nha… Nếu nhà ngươi là con trai thì sao hả?

_Con trai à? hông biết nữa. Mà thôi lỡ là con trai , cô thấy yêu tôi thì chít tôi mất. Cô làm vợ tui thì tui thà ở giá luôn.

_ Đồ đáng ghét, chọc tôi hả. 

Cô chạy đuổi theo Vũ, cả hai vui đùa , tiếng cười vang hòa vào bầu không khí của buổi sớm mai. Đó sẽ mãi là ký ức đẹp nhất của hai người, nếu như không có ngày ấy ,Ngày mà nụ cười của cô ây mất đi, ngày mà cuộc đời tôi rẽ ngoặt đến không ngờ. Ngày cũa Định mệnh…………………………..

Ghi Chú: MÌnh sửa lại tuổi nhân vật My cho bằng tuổi của Vũ .

Mình chưa giới thiệu về gia cảnh 2 nhân vật cũa chúng ta nhỉ, quên mất. Hi hi , Nhân vật xưng tôi , tên Dương Vũ, từ bé đã bị đưa đến viện cô nhi vì 1 lý do ( bí mật nghe ,mình sẽ bật mí vào phút cuôi của truyện he ) . Mình tạm gọi là hắn nha ( dù là con gái) .Nhân vật nữ chính thứ hai đây cô bé ngây thơ ,mộng mơ tên Dương Thiên My. 

Cô có người ba làm trong ngành cảnh sát, Dương Thiên Thành, 40 tuổi, đội trưởng đội cơ động quân khu 5, với nhiều thành tích săn bắt cướp lẫy lừng, làm giới Xã hội đen kiên dè.

Còn mẹ cô , Nguyễn Tâm Lan là họa sĩ vẽ tranh tĩnh vật, tranh của bà cũng được giới phê bình đánh giá cao. Hi hi dòng máu lãng mạn của Thiên My cũng do di truyền của mẹ đóa nha .

Xong phần giới thiệu rồi ha, mình kể tiếp đây...........................

Chap 2 : Nước mắt 

Đang giờ học, cô giáo chạy đến ,gọi :

_ Thiên my, em có điện thoại, người nhà em gọi, mẹ em đấy, hình như có chuyện gì gấp lắm.

Thiên My chạy ra khỏi lớp, tôi chạy theo cô . Phòng hiệu trưởng ( điện thoại bàn của trường đặt trong phòng thầy hiệu trưởng ).Cô cầm ống nghe lên, Tôi đứng bên cạnh cô……….Sắc mặt cô tái dần, buông rơi ống nghe, đứng chết lặng. Vũ vội đỡ lấy ống nghe, hỏi rối rít :

_ Alô, con Vũ nè , có chuyện gì vậy mẹ.

Giọng ngưòi mẹ thổn thức, nói nghẹn ngào :

_ Vũ…. Hức………. ba con…. Ba con… 

_ Ba con sao hả mẹ?

_ Ba con bị bọn cướp ngân hàng … . giết chết rồi….hức hức.

Vũ chết sững người……..

Bệnh viện……….

Bác sĩ bước ra, tôi và mẹ đứng dậy. Ông bác sĩ lắc đầu , người mẹ khụy người muốn xỉu, tôi vội đỡ người bà, đưa bà vào phòng nhìn mặt ba lần cuối, rồi tôi lo lắng khi không thấy My, nhìn về băng ghế đá, cô ngồi bấc động không nói câu nào, cũng không khóc. Tôi bước đến bên cô, ngồi xuống ngước nhìn cô.

_ My à, nói gì đi chứ, cô đừng im lặng mãi vậy, tôi sợ lắm…..

_ Nói dối phải không. 

Cô nói mà vô thức , ánh mắt nhìn xa xăm.

_ Rõ ràng là nói dối mà, ba đã hứa với My là chiều nay mua cho My con gấu bông mà…… Tại sao giờ lại nằm ngủ như thế chứ. Ba nói dối…….cô không còn kìm nén được nữa, vỡ òa lên, đấm mạnh vào người tôi, nước mắt tuôn ……..

_ Nói dối, tôi không tin , đây không phải sự thật. Ba chỉ ngủ thôi, phải không , phãi không Vũ…Hu hu hu …. 

Tôi đau nghẹn trong tim không thốt đựơc lời nào, nước mắt chực trào ra ( không Vũ , mày không được khóc, mày phải bình tĩnh , nếu giờ mày ngã gục thì cả mẹ và My cũng không gượng nỗi mất… phải mạnh mẽ lên. )

Giọng tôi như lạc đi, hét lên _ My , ba chết rồi. Cô bình tĩnh lại đi, còn có tôi bên cô mà, cố gắng lên My, cô kiên cường lắm mà.

Cô ôm chầm tôi, nước mắt thấm ướt cả bên vai áo tôi….. Chợt trời đổ mưa như trút nước .Mưa rơi bên ngoài hay mưa trong lòng ,không biết cái nào buồn nhất đây, ông trời cũng tội nghiệp , khóc thương cho gia đình tôi chăng…..

Ngày đưa tang, đồng đội của ba đến rất đông, ai cũng thương tiếc , ông Trung, phó đội trưởng rất thân với ba, lặng lẽ cuối chào người đã khuất.

_ Tôi chia buồn cùng chị….

_ Anh ấy… ra đi có đau lắm không….

_ …. Anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ thôi, tôi đến giờ vẫn không cho đây là sự thật, đột ngột quá. Lúc đó… ký ức như quay chậm lại, cướp ngân hàng, cảnh sát bao vây, tiếng súng đanh gọn, tên cầm đầu băng cướp, đầu trùm cái mặt nạ đen , uy hiếp 1 phụ nữ ,mở đường máu, khi cảnh sát bỏ súng xuống, tên cướp vội, đẩy người phụ nữ đó ra, ông Thiên Thành,phóng tới lột ngay mặt nạ tên cướp, khống chế được hắn, khi ông nhìn vào mặt hắn ,ông thảng thốt, buông tay hắn ra, hắn bấc ngờ vung mạnh, lưỡi dao oan nghiệt….

_ Tôi không biết tại sao lúc đó anh ấy lại buông tay…….Ông Trung thở dài…..

Chap 3: Lời hứa

_ Vậy tên cưop đó đã bị bắt rồi ? Thiên my hỏi , ánh mắt tức giận.

_ Không, hắn chạy thoát, lúc đó ai cũng lo cho ba cháu, nên....

_.........

Ánh mắt Thiên My dường như có gì đó thay đổi, 1 quyết định bùng cháy trong lòng cô.

.................................................. .................................................. .........................

.................................................. ..................................................

Đêm lạnh buông xuống, phòng cảnh sát cơ động quận khu 5, bóng ngừoi in lên tường, từng trang giấy lật chậm chạp. Hình dung mệt mỏi nhưng không chịu khuất phục, người đó cố chống chọi với cơn buồn ngủ.

Ông Trung nhìn ,khẽ lắc đầu, ông bưoc vào, đóng ngay bộ hồ sơ vụ án lại, nhìn cô gái ánh mắt cưong quyết.

_ Thiên my , về đi cháu. Đêm khuya lắm rồi.

_ ........

_ Cháu muốn tìm ra tên hung thủ ấy thì trước hết lo cho sức khỏe của mình, ba cháu cũng không muốn cháu hành hạ bản thân thế này đâu.

_ Ba cháu chết rồi, Vũ thì mất tích, hiện trừong chỉ là 1 cây gậy dính máu, mà kết quả xét nghiệm cho biết máu đó là của Vũ. Ngoài ra không 1 nhân chứng hay vật chứng nào khác, 5 năm rồi cháu còn chưa bỏ cuộc ư?

_ Bác.....có phải bác còn giấu cháu chuyện gì không?

_ ............

_ Tên cướp đó có thể giết ba cháu, nhưng làm sao chạy thoát được giữa vòng vây cảnh sát nhiều như thế. 

Cô nhìn ông , ông chỉ im lặng, quay đi:

_ Cháu về đi .

_ Bác. .... Cháu hiểu rồi. Bác không nói nhưng cháu sẽ tìm ra sự thật.Cháu không chịu thua đâu, bằng bất cứ giá nào, cháu cũng lôi tên hung thủ ra trước ánh sáng. 

Cô bước ra cửa.

Ông Trung nhìn theo ( Nó ..... giống anh lắm Thành à, kiên cường không chịu thua trước cái xấu xa , nhưng .........chính cái tính cách đó sẽ là gây ra nỗi đau sau này. Thành à .... anh làm vậy có hối hận không............) lại thở dài.

Thiên my lái xe mô tô , cô chạy chậm , cảnh vật đêm huyền ảo quá, ánh sáng vẫn còn đó cho dù bóng đêm có bao trùm vạn vật, ánh trăng dát bạc lẻ loi trên màn trời, không có vì sao nào, mày cũng cô đơn như tao phải không. Cô bật cười , nụ cười lạnh chua xót.......

Trăng cô đơn lạnh lùng khó tả

Nỗi buồn này biết tỏ cùng ai

Ngoài ta ra chỉ có đêm dài

Cùng chăn gối màn đêm buông lạnh.

( hì mình đạo thơ chút nha, cho phù hợp tâm trạng nhân vật chút )

Cô về tới nhà, mở cửa , bước nhẹ nhàng, ngã phịch xuống bộ salon, mẹ cô bước đến đưa ly nước mát lạnh, cô đỡ ly và uống 

_ Cảm ơn mẹ. Con làm mẹ thức giấc ạ ?

_ Mẹ có ngủ bao giờ đâu mà thức

_ Mẹ đợi con sao ? con đã nói nhiều lần là đừng đợi con, cứ ngủ trước mà, con làm việc khuya lắm.

_ Mẹ không ngủ đựơc, từ khi con vào ngành cảnh sát, ngày nào mẹ cũng lo lắng cả. Con không từ bỏ sao…..

_ Mẹ……mẹ biết tính con mà, con muốn biết sự thật, con muốn bắt tên hung thủ ra chịu tội trước pháp luật, con muốn tìm ra Vũ.

_ Nên dù mẹ có cản ngăn con thế nào cũng vô ích đúng không. Con y hệt ba con, cố chấp lắm.

_ Mẹ , con không để bản thân mình gặp nguy hiểm đâu, con biết tự lo cho mình mà, mẹ tin con đi.

_ Mẹ tin con nên mới không cản ngăn con nữa, miễn đừng như ba con , bỏ mẹ lại 1 mình, nếu con mà có mệnh hệ nào, mẹ không sống nổi đâu.

Cô ôm mẹ vào lòng, thương mẹ lắm. Đưa mẹ vào phòng để bà yên giấc, cô ra ban công ,nhìn lên cao. Gió đêm đùa giỡn những lọn tóc của cô.Hình bóng người ba hiện lên nền trời thăm thẳm, nụ cười dịu dàng biết bao. Ba ơi……..con nhớ ba quá, trên thiên đường ba phù hộ cho mẹ nha ba, và cho con tìm đựợc Vũ… lại thấy bóng Vũ cười. Nhà ngươi …….tệ lắm. Bỏ đi như thế….Ngươi đang ở đâu….. còn sống hay đã chết rồi……..

Ta với ngươi như hai vì sao lạc

Kiếm tìm nhau trên khắp dãi ngân hà

Đêm hoang vu ánh mắt buồn ngơ ngác

Ngươi nơi nào trong vũ trụ bao la…… 

Quán Bar Thiên đường, không khí ngẹt thở với tiếng nhạc xập xình như muốn nổ tung đầu óc, từng người điên cuồng nhảy múa , ánh sáng mờ ảo, hoàn toàn đối chọi với cảnh đêm cô tịch ngoài kia.

Ngay dãi bàn tính tiền, 1 cô gái nhưng trông hình dáng như đàn ông, tay cầm ly vang đỏ, chợt nhìn quanh quất. Cô gái ngồi bên cạnh hỏi : 

_ Anh sao vậy ?

_ À, không có gì…..( tôi nghe dường có ai gọi tôi … lầm sao )

Cô gái có mái tóc xoăn dài, ăn mặc thoáng , hở lưng và ngực, trông cô kiêu sa và khiêu gợi hơn với đôi môi đỏ bóng mượt. 

_ CinDy, sao em gọi tôi là anh hoài vậy ? em cũng biết tôi là….

_ Anh là con gái chứ gì, nhưng em thích gọi như thế, làm gì có cô gái nào ăn mặc ves đen đàn ông, cắt tóc ngắn chỉa lên như anh chứ. 

Cô cười ranh mãnh.

Tôi im lặng, cô tiến sát gần tôi, đôi tay vòng qua cổ tôi, ngồi lên đùi , đặt lên môi nụ hôn nồng nhiệt, tôi không đẩy ra .... Cô nhăng mặt, rời ra, ánh mắt lộ sự thất vọng.

_ Tại sao ... sao anh không tiếp nhận em chứ ? Nụ hôn của anh lạnh lắm anh biết không, em không đủ hấp dẫn anh sao ? anh nói đi.

_ CinDy , hôm nay tôi mệt lắm . Tôi muốn yên tĩnh . 

Tôi bước ra cửa, cô ấy không nói câu nào, bưng ly bia tu sạch....

_ Vẫn không quên ư ? 

Đêm , hắn đút tay vào túi quần, bóng hắn tan vào màn đêm.......

_ Đại tỷ, tên Tám mặt sẹo bị tóm rồi ạ. Ta có cần sai người khử hắn bịt miệng không ạ ?

Hắn nhìn ra cửa kính bên ngoài, điếu thuốc cháy loe loét.

_ Không cần, hắn biết phản lại Ông trùm sẽ có kết cuộc thế nào mà. Ngươi đi đi.

_ Dạ. Tên đàn em tháo lui.

Hắn còn lại 1 mình suy nghĩ , Tên nào giở trò đây. Nội gián ư ?

Đã 2 lần đường dây bán vũ khí của hắn bị tóm, bọn cớm này cứ như nằm chờ cho đàn em hắn chui vào lưới vậy. 

_ Hùng vào đây.

_ Dạ đại tỷ.

Tên đầu gấu to con bước đến cuối đầu nghe lệnh.

_ Mày sai người giám sát khu quận Bắc cho tao.

_ Đại tỷ, người nghi ngờ Đại ca Mặt Rô ạ.

Ánh mắt liếc sắt lẻm, Hùng lúng túng, cuối đầu

_ Dạ em xin lỗi, em đi ngay.

Hắn rít thuốc, ánh mắt xa xăm. 

10 giờ sáng , phòng hỏi cung của sở cảnh sát, Tám mặt sẹo, tay bị còng, trước mắt ánh đèn chiếu vào hắn, 2-3 cảnh sát mặt mày tức giận, 2 viên cảnh sát đi ra, 1 người bóp trán 

_ Chết tiệt , hắn không khai 1 câu. Cứng đầu thật.

Thiên my ngồi bên bàn hồ sơ :

_ Hắn không khai đâu. Mấy anh hỏi vô ích thôi.

_ Sao em biết.

_ Luật giang hồ đáng sợ hơn luật pháp anh à. Thà chêt toàn thây trong nhà đá còn hơn sống mà không được chết không xong trong tay Xã hội đen mà. Hắn biết rõ khai ra kẻ cầm đầu là thế nào mà.

_ Chà em rành tâm lý bọn tôi phạm ghê ta. 1 viên cảnh sát chọc cô

Cô không cười , thản nhiên nói

_ Em là con của cảnh sát mà, anh quên rồi à. À anh Thắng đâu , sao sáng giờ không thấy?

_ Hắn hả? Kìa. ( chỉ tay ra cửa ) mới nhắc đã thấy , thiêng dữ vậy.

Người thanh niên tên Thắng bước vào, bên vai quấn băng.

_ Thiêng gì ba, tui đã chết đâu.

1 anh cảnh sát trêu :

_ Cậu không sợ chết à, dám ngay làn đạn mà xông tới, tóm được tên Tám Sẹo, lập công lớn đấy, bù lại viên đạn bay sượt qua vai, mém được ăn đám giỗ cậu năm sau rồi. Ha ha ha.

Thắng nhăn mặt _ Trù ẻo tui hoài ba, mạng tui lớn lắm , chết gì đựoc chứ.

Vừa dứt câu , Bốp. 1 tiếng vang lên làm mọi người giựt mình, Thiên my tát 1 cái thật mạnh vào Thắng. Anh ngỡ ngàng nhìn cô. Cô với ánh mắt sắt lạnh, tức giận hét:

_Anh tưởng làm vậy là anh hùng lắm hả, chỉ là kẻ ngu xuẩn thôi, anh liều mạng mình như thế được gì hả, giây phút đó anh có nghĩ cho người thân của anh không. Nếu anh chết thì sao? ( cô xúc động mạnh , không kiềm chế được, cô nắm mạnh cổ áo Thắng, động vào vết thương, làm anh đau, nhăn mặt ) anh chết thì khỏe cho anh, còn người thân của anh phải gánh chịu nổi đau cả đời. Anh làm vậy là ích kỷ có biết không.

Mọi người nắm tay cô cản ra

_ My em sao vậy, bình tĩnh nào.

Ông Trung vừa bước ra, thấy, níu tay cô, khiến cô đau phải buông Thắng ra._ Thiên My , buông cậu ta ra. My tức giận :

_ Bác buông cháu ra, cháu phải đánh cho tên ngốc này tỉnh ra.

_ ĐỦ RỒI ! Ông trung hét lên. NGƯỜI PHẢI TỈNH LÀ CHÁU, THIÊN MY.

Cô chựng người lại nhìn ông, nhìn mọi người, Nhìn Thắng , như nhận ra mình mất bình tĩnh, cô bỏ chạy 

_ Tôi xin lỗi…..

Thắng định chạy theo cô, ông trung hét:

_ Đừng đuổi theo, để nó yên tĩnh lại.

Rồi ánh mắt ông chùng xuống :

_ Cái chết của ba nó đã khắc 1 vết thương quá lớn trong tim nó, để nó bình tĩnh lại đi…..

Cô chạy đi, nước mắt chực trào ra, đầu óc rối loạn, co băng qua đường ….

_ KÉT……..É……ÉT………

Tiếng thắng xe của chiếc xe hơi phanh lại , đầu xe cách cô trong gang tấc…….. 

Chap 4: gặp gở

Thiên My hết hồn mắt mở to, mặt tái mét, cô khuỵa người xuống đường. Cửa xe hơi bật mở, 1 người bước vội xuống xe.

_ Cô không sao chứ? 

_ Tôi... Tôi không... sao. 

Cô lắp bắp , cố đứng lên mà không vững, người đó vội đỡ cô đứng lên , rồi dìu cô qua 1 quán nước bên đưòng.

Ngồi xuống ghế, tay cô còn run, tim đập thình thịch.Hắn lo lắng :

_ Cô ổn chứ?....

_ Không sao, Tôi nghỉ chút là khỏi thôi...

_ Cô làm tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng đụng chết người rồi. 

Hắn thở phào, vuốt giọt mồ hôi trên trán.Cô đã trấn tỉnh lại, ngước nhìn hắn.

_ Anh... bỗng cô sững người, vội chồm lên, sờ vào mặt hắn.

_ Vũ... là Vũ sao? ....

_ Vũ nào? cô lầm tôi với ai rồi, tôi tên Hàn Hoả. 

_ Ơ...Không phải VŨ....( cô vội lắc đầu ) xin lõi , tôi nhằm mất rồi.....( mình sao thế này... ánh mắt đó..... giống quá ) tại anh giống 1 người tôi quen quá.....

_ Hì, mà cô lại nhầm nữa rồi, tôi là con gái.....

_ ax ! cái ... cái gì ? anh là...... ơ không.... cô là phụ nữ hả?

_ Hì câu hỏi cũa cô hay thật đấy.

Nhận ra câu hỏi của mình hơi kỳ cục , cô lúng túng

_ Tôi... tôi xin lỗi....tại cô ... giống con trai quá nên ....( mày sao vậy nè thiên my, sao lại lúng túng thế, bình tỉnh coi nào )

_ sao cô xin lỗi hoài vậy? hắn lại cười.

_ Mà cô làm sao vậy, tự nhiên chạy băng qua đường , đang bắt cướp à ?( hắn nhìn bộ cảnh phục của cô )

_ Tôi.... Không tôi... chạy bộ. ( ax , mình nói ngớ ngẩn gì vậy trời )

_ Hả? hắn ngạc nhiên

Cô đỏ mặt, vội gắt lên để che đi sự ngượng ngùng 

_ Tôi chạy bộ không được hả? có ai cấm người không được chạy bộ chứ

_ hì hì, ừ thì có ai cấm đâu . Hắn cừoi nhìn cô, còn cô thì ngượng quá trời.

_ Thôi tôi về. Cô vôi dứng lên

Hắn chợt nắm tay cô, cô nhìn hắn, ........rồi như lúng túng hắn buông tay cô ra, gải đầu bối rối

_ không, tôi... cô cho tôi số điện thoại được không, tôi... ờ tôi muốn làm bạn với cô...

_ HÌ, anh... à ... cô mà là con trai chac tôi không dám cho số đâu, mới gặp nhau mà.

_ Vậy.... Hắn mặt buồn so....

_ Nhưng là con gái thì.... OK! cô cười tươi, thấy vậy hắn cũng cười

_ sô tôi nè 090......

_OK

_ Tôi đi được rồi chứ?

_ Ờ....

Hắn cứ nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất hẳn, ánh mắt hắn chùng xuống

_ Thiên My......

Cô quay về đồn, cuối đầu xin lỗi mọi người và Thắng vì việc vừa rồi. Ngồi bàn làm việc, mà cô cứ nghĩ đến hắn, 1 ngươi kỳ lạ..... tư nhiên cô cười mỉm. MÕi người va ông Thắng ngạc nhiên nhìn cô.

Cô thấy lòng thanh thản lạ lùng, mọi u buồn , tức giận buổi sáng như bay đâu mất, rồi cô trở lại với đống hồ sơ dày cộp

Hôm Nay, mẹ cô về quê ngoại vài bữa, nên căn nhà trống vắng còn mình cô, nằm ườn lên giường, cô lại lôi đống hồ sơ , vài vụ án lặt vặt hiện lên trong tâm trí cô, chợt chuông điện thoại reo, cô vơ lấy máy 

_ Alô. tôi nghe đây.

_ HI hi , Thiên My , còn nhớ tôi không, HÀn hỏa nè.

_ Ô, là anh hả? , a, tôi quên.... là cô à.( lòng cô bỗng vui lạ )

_ Hì , gọi tôi tên cũng được rồi.

_ Ủa, mà sao anh....à à, Hỏa biết tên tôi vậy, tôi nhớ hình như chưa xưng tên mình mà?

_ À, ờ... thì ... bí mật, thấy tôi hay không

_Hi hi , Hỏa đang làm gì vậy?

_ Đang rảnh, tự nhiên muốn nói chuyện với cô , không làm phiền cô chứ ?

_ Không , tôi đang đọc lại hồ sơ vài vụ án ấy mà, rút kinh nghiệm thôi.

_ Công việc nhiều thế à, cô chăm quá nhỉ.

_ Hi , tôi lười thì có, ở cơ quan không làm, đem hết về nhà làm đó chứ. Đang buồn quá có Hỏa gọi nói chuyện thấy vui chút nè.

_ Ừm , cô ở nhà 1 mình à?

_ Sao Hỏa biết hay vậy?

_ Bí mật.

_ trời, sao bí mật dữ vậy, y như thám tử vậy

_ Mẹ tôi hôm nay về quê rồi, nhà còn mình tôi à.

_ Cô có sợ không?

_ Hỏa quên tôi là cảnh sát à, cảnh sát mà còn sợ gì chứ

_ Ờ , tôi thiệt là ngớ ngẩn nhỉ.

Cả hai cừoi, và cuộc trò chuyện kéo dài mãi tới gần khuya, nhìn đồng hồ My giật mình

_ Trời 11 giời rồi đó, ôi tôi phải ngủ thôi.

_ uh, tôi cũng vậy, vậy..... chúc cô ngủ ngon.

_ Hỏa cũng vậy nha.....

_ ......... ( cả hai không nói nữa nhưng cứ cầm ống nghe mãi )

_ Cô chưa tắt máy sao?

_Mai chủ nhật....

_ ờ Chủ nhật....... thì sao?

_ ..............cả hai lại im lặng

_ À tôi.... ừm tôi tắt máy ngay đây mà......

Cô cúp máy, đầu dây bên kia cũng buông nhẹ. Cô tự nhủ, sao vậy, không muốn cúp chút nào, day là lần đầu tiên mình nói chuyện nhiều thế, và có cãm giác tiếc nuối....lạ quá.........

Biệt thự, Hỏa vẫn cầm ống nghe, bên kia chỉ còn tiếng tic tic, hắn gác máy, Không được , cô ấy là cảnh sát, mày là XHĐ, làm bạn đươc không?....... mày tỉnh lại đi.

Ngày chủ nhật đẹp trời, 09 giờ sáng, cô đi dọc con phố, không khí trong lành lạ, dù thức khuya nhưng sáng dậy tinh thần cô lại thoải mái, có lẽ cô đã quen với việc thức khuya rồi....

_ Đi shoppinh nhỉ ( ) ( con gái nào không mê shopping tui chết liền á )

Vừa định bứoc vào siêu thị, bỗng 1 bóng người vụt qua, tiếp theo là tiếng la chói tai cũa 1 bà béo giàu có 

_ ĂN CỨOP, BẮT LẤY NÓ, SỢI.... DÂY CHUYỀN CỦA TÔI.....

Và theo phản xạ có điều kiện, cô lao rượt theo tên cứop 

_ ĐỨNG LẠI, CẢNH SÁT ĐÂY

Tên cướp cứ chạy , nghe cảnh sát phải chạy nhanh hơn nũa chứ, sao dám đứng lại trời. Cô vừa rượt theo vừa khóc thầm( tiêu ngày chủ nhật đẹp trời của mình òi, hu hu tôi thù nghề cảnh sát.....) Tên cướp chạy , 1 chiếc xe đồng bọn, hắn leo lên, phóng vù đi,cô nhìn theo sốc ( Ax, chạy xe thì bó tay rồi ) Cô không mặc cảnh phục, hôm nay cô được nghỉ nên không mang súng theo . Đang ngẩn người nhìn chiếc xe sắp khuất dạng. 1 chiếc mô tô trờ đến

_ Lên mau, tôi giúp cô.

Chưa kịp định thần, cánh tay hắn đã kéo cô leo lên xe, lập tức rồ ga .

_ Ủa... hả? Hoả, sao lại ở đây.

_ Trời nói chuyện sao đi, bắt cướp quan trong hơn.

_ Uh há

Thế là cuộc rượt đuổi như xi nê diễn ra, ra tới xa lộ. hai tên cướp chạy bán mạng, bấc kề ai, hắn tức giận, tăng ga hết cỡ, gió thổi vù vù tung bay mái tóc cô, cô hét lên

_ a a a HỎA CHẠY CHẬM THÔI.

_ Ặc bắt cứop mà chạy chậm sao? hắn cũng hét lên vì gió thổi mạnh át đi tiếng nói

_ Chạy thế này bị ngưoi ta tông chết

_ Đừng lo , không bị người ta tông chết đâu, chỉ sợ tông chết người ta thui.

_ ặc, đằng nào cũng chết. 

tới cây cầu vượt, bọn cướp đã ở bên con lộ bên dưới chân cầu, hắn nói:

_ BẮM CHẶT NHÉ, TÔI "BAY" ĐÂY.

Cô thấy hắn cho xe lao ra khoãng không , hồn vía lên mây, tay bám eo hắn cứng ngắc 

_ A A A A........MÁ ƠI, BA ƠI, CON NHỚ BA LẮM NHƯNG CON KHÔNG MUỐN GẶP BA SỚM THẾ ĐÂU. HU HU ....

Chiếc xe lao đi, chăn ngay đầu xe tên cướp, khiến bọn chúng bẻ ngoặt xe 1 vòng cung, mất thăng bằng ngã nhào, lồm cồm bò dậy, chúng mặt cắt không còn chút máu,kinh hoàng

_ Mày..... mày..... là quái vật......hổng phải người.

Hắn chống xe, bứoc xuống, gườm gườm

_ Tụi bây nói gì hả? dám nói tao quái vật à?

Thiên my chóng mặt, lảo đảo bước xuống , tay ôm đầu

_ hic, tôi... cũng nghỉ như họ đó.

Hắn vội đỡ cô. 

- Không sao chứ?

cô níu áo anh hét to

_ ANH LÀM GÌ CHẠY NHƯ MA ĐUỔI VẬY HẢ?

_ ơ? tôi bắt cưop cho cô mà 

_ BẮT CƯOP CHỨ KHÔNG PHẢI ĐI CHẾT.TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT ANH NGHE RÕ CHƯA????

Hai tên cướp như vô hình với 2 người, há hốc mồm ngạc nhiên, song chúng rút dao ra, quyết tử chiến xông vô, lập tức, cô và hắn mỗi người xử 1 tên, chưa đầy 5 giây, 2 tên cướp nằm 1 đống, cả hai đập tay vào nhau toe toét cười 

_ YEH CHIẾN THẮNG ( hic không thắng mới lạ, cướp mà đụng XHD và cảnh sát là bó toàn thân luôn. ) .......

Chap 5: tâm tư dao động

Sợi dây chuyền được hoàn trả cho người mất, cô quay lại:

_ Sao Hỏa ở đây?

_ Tôi đi siêu thị mua ít đồ, tình cờ gặp cô. hắn chợt cười

_ sao vậy?

_ hì, cô là cảnh sát mà cũng sợ chết thế à? 

_ Hỏa tưởng cảnh sát là thần tiên hay sao mà không sợ chết chứ. Mà dù có chết tôi cũng muốn chết có ý nghĩa và đẹp chút, chứ gặp tai nạn xe, mà chết lãng xẹt thì không thèm.

_ Ax, chết mà cũng chọn lựa dữ ta.

_ Thôi chủ nhật đẹp vậy mà cứ nói chuyện chết hoài .

Hắn nhìn cô, hôm nay cô không mặc cảnh phục, chỉ đơn giản cái áo thun cổ cách điệu màu xanh da trời, chiếc quần Jin hơi bụi bụi, gương mặt makeup nhẹ nhàng với làn môi hồng phớt, trông cô dịu dàng lắm.

_ Gì.. gì mà nhìn tôi ghê vậy? mặt tôi dính gì sao?( cô thoáng đỏ mặt )

_ Không, cô không mặc cảnh phục trông nữ tính lắm

_ Ý là ngày thừong tôi nam tính à. 

_ Hì hì.Chủ nhật cô được nghỉ hả?

_ ừm

_ Vậy đi chơi với tôi há.

_ Đi đâu?-

_ Theo thì biết . hắn nắm tay cô kéo đi, cô ngượng quá, tay hắn to và thô ghê....

Khu trò chơi điện tử, _Ax, đừng nói Hỏa muốn chơi trò này nhá?

Trước quầy bắn súng mục tiêu di động, hắn nhanh tay, rút 1 khẩu súng, cười:_ Thi bắn súng hé, mục tiêu 50 phát, ai trúng nhiều thì thắng, người thua phải nghe theo lời người thắng, bắt đầu.

Hắn bắn ngay không đợi cô phản ứng, cô vội chộp ngay khẩu súng khác, la lên

_ Á chơi ăn gian.

_ Nhanh tay là thắng .hắn cười gian

_ Hừm, tưởng tui sợ hả, xem cảnh sát trổ tài nè.

thế là cuộc đọ thiện xạ diễn ra, bọn con nít trố mắt nhìn 2 "người lớn " này đua tài. 

Cô vui vẻ hét lên, khi phát súng cuối cùng trúng đích:

_ Hi hi tui thắng rồi.

_ Hừm ,xui quá, mình lụt nghề rùi sao ta

Bọn con nít vỗ tay rầm rầm bái phục tài thiện xạ của cả hai.

Bước ra ngoài, cô cười gian :

_ Giờ thì Hỏa phải nghe theo lời tôi đó nha

_ Hic, được có chơi có chịu, nào cô muốn gì?

_ Thẳng tiến quán... kem

trước mặt là quán kem, cô bước vào, hắn còn ngẩn người

_ AX đừng nói cô ....ăn kem đó nghe.

_ Nói gì lạ, vào quán kem không ăn kem chứ ăn gì?

Họ ngồi vào bàn, hắn ngạc nhiên

_ Trời tôi tưởng cô yêu cầu gì lớn lao lắm, ai dè....

_ Vậy có ăn không thì bảo? (í ẹ, ỷ làm cảnh sát ra lệnh thấy ghê hôn )

_ Hì , ăn ăn mà.

Cô cười khi 2 ly kem được bưng ra, cô vón lấy 1 cục kem tròn hồng hồng đưa vào miệng, suýt xoa

_ Oa, lạnh... ngon quá.

Hắn nhìn cô không chớp

_ Gì vậy, ăn đi chứ, kem tan hết giờ.

_ Cứ như ngày xưa ấy, con nít quá mãi không lớn nhỉ.

_ Nói gì hả?

_ Dính rồi kìa. hắn chỉ lên mặt hắn như ngầm bảo cô dính kem rồi.

cô đưa tay sờ lên mặt.

_ Bên phải... trên nữa.... xích qua chút...

thấy cô chùi không đúng chổ, hắn chồm người sát cô, đưa tay chùi

_ Đây nè.

Cô đỏ bừng mặt khi tay hắn chạm má cô ( úi sao tim nhảy loạn xạ vậy )

_ cô biết không lần đầu gặp cô, tôi còn nghĩ cô rất nghiêm túc đó, vì cô mặc cảnh phục trông... không ngờ...

_ Ừm , tính chất công việc cần nghiêm túc, cảnh sát cũng là con người. Mà...tôi cũng không biết sao nữa, từ khi gặp Hoả, tâm trạng vui hơn trước nhiều lắm,thoãi mái , cứ như được trở về con người ngày xưa mà mình từng đánh mất.....cảm ơn Hỏa nhiều nghe. ( Giọng cô nhẹ nhàng tâm sự )

_ Ờ.... hì hì, nói cứ như... cô yêu tui ấy nhỉ -hắn ranh mãnh

_ Ý, cái... cái gì?, tôi.... tôi... Hỏa nói vớ vẩn gì.... sao có thể ( cô bỗng nhiên cà lăm , bối rối )

_ Ha ha nhìn mặt cô kìa, tôi đùa mà 

_ Hoả.... đáng ghét. Cô đỏ bừng chu miệng giận dỗi. Hắn lại cười vui vẻ.

Ăn kem xong họ ra ngoài, cô hỏi:

_ Hỏa muốn mua ít đồ phải không, vậy mình đi siêu thị đi, mình cũng muốn mua vài thứ.

_ Ừ.

Sáng chủ nhật , siêu thị khách khá đông , cô lứơt tới quầy bày thức ăn đông lạnh, chọn vài món.

_ Cô mua nhiều thế? 

_ Mẹ tôi về quê rồi, nên mua dự trữ,tối có cái bỏ bụng chứ.

_ Cô không biết nấu ăn à?

Cô nhăn mặt:

_ Ai nói tôi không biết chứ, tại tôi đi làm về khuya thường xuyên nên không có thời gian nấu thôi.

Anh nhìn cô , cô gắt :

_ Sao không tin à, tôi biết làm vài món chứ bộ.....

_ Kể xem nào!

_ Ờ... thì... trứng chiên....

_ Rồi gì nữa ?

_ À.... thì.... nhiêu đó thôi ( cô nàng này ế chồng chắc luôn )

_ Hả? Ha ha ha, trời đất vậy mà bảo biết làm vài món.

Cô ngượng , mặt phụng phiệu dễ thương quá chừng , chu miệng:

_ HỨ, thì từ từ rồi tôi học, đâu ai sinh ra là biết hết đâu chứ. 

_ HÌ hì, ừm nói cũng phải.

Dãy hàng sách, cô rút 1 cuốn , cuốn « kiếp sau » của Marlevi.

_ Tôi xem trên mạng, nói cuốn này hay lắm, rảnh nhâm nhi cũng không hại ai nhỉ .

_ Hì hì tâm hồn lãng mạn quá ta.

_ Sao Hỏa không mua gì đi, theo tôi hoài vậy ?

_ Ờ thì.... tôi mua mà.

Cô đến dãy hàng quà lưu niệm, chợt có cảm giác ớn lạnh ,một vật lạnh ngắt gí sát gáy cô kèm theo giọng khô khốc :

_ Giơ tay lên......

Theo phản xạ cô quay lại, đôi tay nắm cánh tay đối phương , chân gạt ngang , quật một đòn JUDO đẹp mắt. Đôi phương mất thăng bằng, lộn nhào , mông đánh mạnh xuống đất.

_ ui da.

Cô nhìn kỹ thì ngạc nhiên 

_Ủa , Hỏa ??? có sao không ?

Cô đưa tay kéo Hỏa lên, hắn suýt xoa mông, mặt nhăn nhó đến tội

_ Hic , phản ứng của cô nhạy ghê, tôi định đùa chút, ai dè.....

_ Xin... Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp.... ( mặt phụng phịu ) mà cũng tại Hỏa, ai biểu ghí súng sau lưng tôi chi, nên lỡ tay.....Xin lỗi nha...

_ Rút kinh nghiệm, không dám đùa với cảnh sát nữa 

_ Tôi xin lỗi rồi mà còn giận hoài vậy.

Hắn đưa tay ra, trên tay là khẩu súng đen ngắn

_ Cho cô đấy. 

_ Súng... đồ chơi mà như thật vậy ? cô ngạc nhiên 

_ Ừ, nhái giống ghê phải không ?, cô là cảnh sát ,chẳng biết tặng gì, súng là hợp nhất nhỉ ( Hic Xã hội đen tặng quà đáng kính nể )

Cô nhìn hắn như nhìn ngưòi ngoài hành tinh

_ Hỏa ... hi hi lần đầu tiên tôi được người ta tặng quà kỳ lạ vậy đấy, mà sao lại cho tôi ?

_ Tôi thích. Hắn ngượng quay mặt nhìn nơi khác.

_ Trùi lý do gì kỳ zạ ?

_ Không lấy thì thui. Hắn toan cất khẩu súng vào, My vội chộp lấy

_ Ai nói. Tôi dùng nó hù bọn trộm cứơp thông thường cũng hiệu quả à nha ( Amen ! xin chúa tha tội cho cô ấy )

_ Hỏa mua đựoc gì rồi ?

_ À chưa....

_ sao vậy ?

_ À tôi....

Khi cả hai đi đến dãy hàng bán “ Chuyện thì thầm của phụ nữ” ( hi hi là mấy cái KOTEC- PREEDOM đó bạn )

Hắn ngập ngừng….

_ À tôi….. cô….. 

_ Sao Hỏa ấp úng hoài vậy? có gì nói đi.

_ Cô ….. mua giùm tôi đựơc không….

Hắn thu hết can đảm , chỉ tay vào quầy hàng.Cô trợn tròn mắt nhìn hắn……

_ Hỏa cũng mua mấy cái này à?

Hắn khổ sở nhăn mặt:

_ Ax tôi cũng là…. Con gái mà...

Cô ngớ người , rồi chợt ôm bụng cưòi, vừa cười vừa nói :

_ HI hi , ôi tôi xin....xin lỗi... tôi quên mất, hi hi...

Hắn đỏ cả mặt , nhăn nhó.

_ Đừng cười nữa.

Món đồ đã có, bước ra siêu thị mà My cứ cười hoài, hắn gắt :

_ Đã bảo đừng cười mà, còn cười tôi.... tôi nghỉ chơi cô ra đó ( như con nít ấy )

_ HI hi ừm thì thôi không cười nữa……….

Cô chợt hỏi:

_ Vậy những lúc thế này , Hỏa làm sao mua hả?

_ Tôi … nhờ CinDy…

_ CinDy là ai? Cô hỏi

_ Bạn của tôi.

_ Bạn gái à? ( ôi sao mình lại tò mò vậy )

_ Ừh.( cái này hắn hiểu sai câu hỏi của cô )

_ Cô ấy xinh không?

_ Rất xinh.

Cô chợt thấy buồn lạ lùng…. một cảm giác không hiểu đựơc.

_ Sao vậy?

_ Không có gì….Hỏa không nhờ mẹ mua cho à?

_..... Mẹ tôi mất lâu rồi, khi tôi vừa ra đời…

_ Xin lỗi…..

_ Không sao, nhưng tôi còn có ba…. À mà không ,có cũng như không….

Đến một công viên , hai người ngồi trên băng ghế đá,Cô tò mò cứ muốn hiểu thêm về hắn

_ Tại sao Hỏa nói vậy? À tôi…. Tôi có nhiều chuyện quá không? 

Hắn chỉ cười nhẹ ,ánh mắt không nhìn cô, nó hướng về nơi nào đó xa lắm….cô chờ đợi và hắn nói:

_Từ khi gặp ba tôi, thì chẳng có gì vui cả…….quan hệ của chúng tôi không được tốt….Tôi đã từng mơ, phải chi mình không có ba thì hay biết mấy……

_ Nói vậy là dối lòng thôi, bấc cứ đứa trẻ nào mà không mong có cả ba lẫn mẹ yêu thương mình chứ. Tôi nghĩ cho dù hùm dữ cũng không ăn thịt con, thì bậc sinh thành nào lại không mong con mình hạnh phúc, yên lành . Tôi thì mong có ba bên cạnh mà không đựơc nè…..

_ ………….. Xin lỗi.

_ Sao Hỏa lại xin lỗi ?Ba tôi cũng là cảnh sát , ông đã qua đời khi truy bắt tôi phạm. Tôi rất buồn nhưng rất tự hào về ông. Có thể Hỏa không hiểu ba mình đó thôi.

_ Có lẽ vậy….Hắn đứng dậy.

_ Thôi gần chiều rồi, tôi đưa cô về.

_ Ừm.

Chiếc xe chở cả hai , chạy trên con đường của ngày xưa, con đường “PHƯỢNG HOÀNG LỬA”. Tuy không ai nói câu nào, nhưng trong lòng họ thì chung một suy nghĩ, ký ức tồn tại trong họ…….. Hình bóng 2 cô gái rựơt đuổi nhau , tiếng cười trong vắt…………..

Phưọng hồng còn đó anh ơi............. 

Tình ta ngày đó chôn vùi sao anh? 

Hoàng hôn buông nhẹ trên những chiếc lá, bước tới cửa, cô quay lại, họ nhìn nhau ………

_ Cãm ơn Hoả, về tấc cả mọi thứ, hôm nay mình thật sự vui lắm. ( cô nở nụ cười đẹp như thiên sứ ………làm tim hắn đập mạnh ) 

_ Cô vui là đuợc rồi, cô vào nhà đi.

_.....................Hẹn Gặp lại…...

_ ừm……….

Cánh cửa đóng lại, hắn còn nhìn mãi…….rồi quay đầu xe vụt đi. Cả hai không biết rằng, trong góc khuất của con đường, một bóng người thỏa hiệp với bóng đêm âm thầm theo dõi tấc cả……….giọng cười ma quái :

_ Hàn Hoả , mày chết chắc rồi……………khửa khửa khửa 

Chap 6: Gió nổi lên ………………

Căn nhà trống vắng chào đón cô, cô mở tủ lạnh cầm lon nuớc cạn một hơi, đầu óc cứ nghĩ miên man, ( cảm giác này là sao….. Hoả cứ hiện lên trong tâm trí mình...sao tim cứ đập liên hồi khi bên hắn....)

Cô ngã ngừoi lên salon, ti vi mở nhưng những kênh truyền hình không kéo được sự tập trung của cô, giọng một MC vang lên cắt luồng suy tư .

_ Các bạn định nghĩa tình yêu như thế nào nhỉ riêng tôi thì nói rằng, tình yêu.........là những chuỗi ngày mong chờ, là bờ bến đợi người thương , là nhớ trong vòng tay , là nhớ nét môi , rộn rã tiếng cười của người ấy.Chỉ những cử chỉ nhỏ của người ấy cũng khiến ta xao động ....

_ Hoan hô MC hay quá ( bis bis tiếng vỗ tay cũa những người tham dự .Đó là một chương trình bàn về tình yêu của các bạn trẻ thời nay.

"Yêu là khổ trong lòng một ít" 

Khi tôi yêu thì khổ rất nhiều............

Tình yêu nào, xâm chiếm bằng cay đắng ?? 

Để hồn ta trĩu nặng những u buồn !! 

Tuy nhiên tình yêu đâu chỉ có vị ngọt mà pha lẫn đắng cay, tấc cả hòa quyện tạo nên sự kỳ diệu cũa tình yêu, các bạn nghĩ đúng không

_ Hoan hô MC ........

Cô thẩn người nghe, lòng bàng hoàng ( trời.... nói vậy .... là mình yêu... Hỏa sao? không thể nào..... hắn là con gái mà....ôi mình điên rồi....mình không phải Les...) 

cô bậc dậy lao đến bàn máy vi tính, mở mạng và tra tìm từ khóa Les, vài trang web hiện lên, ngập ngừng cô lic vào cái tựa : "Bạn có phải Les không? hãy khám phá bản thân bạn là ai?" 

Đọc nó, cô bần thần....(Không... mình có còn con nít đâu, mình hiểu cảm giác của mình mà....đó chắc chắn chỉ là tình bạn... phải, mày chỉ mến Hỏa như 1 người bạn... là bạn thui..)

Con đường vắng , hai bên là cánh đồng mênh mông ,nhà cửa thưa thớt, chiếc xe của hắn lao đi , bỗng hắn thấy lạnh người, 1 tia lửa bén ra, tiếp theo đó là ….

_ ĐOÀNG. 

_ XOẢNG 

Tại nhà cô, cái ly vỡ tan, cô vội cúi người nhặt những mảnh vỡ

_ Chậc , sao mình hậu đậu vậy?.... lạ quá lòng như lửa đốt, bấc an…. Mình sao thế……

Trở lại với Hoả, hắn bẻ ngoặt tay lái, nhanh như cắt, chiếc xe cua 1 vòng cung xé roạt mặt đường, hắn té xe, hàng loạt những tiếng súng khác vang lên... những viên đạn nhắm vào hắn, hắn lộn người né hết , ( siêu quá y như siêu nhân luôn ) , rút vội khẩu súng , nghiêng người bắn 1 phát……….

_ Hự ……

Tên bắn lén ngã gục, hắn nhìn quanh, không gian trở lại yên tĩnh……..Hắn thở phào, cánh tay hắn chảy máu rồi, nhưng hắn mặt kệ, mặt hắn lạnh băng

_ Chịu ra rồi à, cáo đã rời hang càng dễ bắt. 

Bang hội , bọn đàn em cúi đầu chào hắn

_ Đại tỷ đã về.

Hùng chạy lại, lo lắng

_ Đại tỷ. cánh tay ngưòi…..

_ Không sao , ta muốn yên tĩnh , đừng phiền ta.

Hắn bứoc về phòng hắn, Hùng vội nói

_ Đại tỷ, ông trùm….

Hắn mở cửa thấy một bóng người ngồi sau ghế bành, lưng ghế hưóng ra cửa, hắn khoát tay , Hùng hiểu ý, rút lui.

Trong phòng còn hắn và ông Trùm.... không khí im lạnh lùng, ngừoi đàn ông to con , cất giọng ồm ồm mà lạnh băng

_ Mày đi đâu cả ngày hôm nay?

_ .............

_ Nói. 

Rầm, cái bàn rung mạnh sau cú đập mạnh cũa ông ta, ông ta xoay ngừoi lại, mặt đầy vẻ đáng sợ.

_ Ông không có quyền xen vào tự do của tôi.Mặt Hỏa lạnh băng

_ Hừ ,tự do, đừng tửong tao không biết, máy đi cùng con nhỏ cớm đó chứ gì

_ Ông .... theo dõi tôi. Hỏa khó chịu.

_ Mày tưởng mày là ai? xã hội đen giúp cảnh sát bắt cướp, ha ha ha chuyện như đùa.

Hỏa im lặng không nói gì

Không khí đặc quánh, nghẹt thở khi cả hai nhìn nhau, lạnh

_ Chỉ hôm nay thôi, dẹp chuyện vớ vẩn của mày đi, tao không bảo đảm mạng sống con nhải đó đâu, nếu mày còn giao du với nó.

Hỏa hằn giọng, ánh mắt tức giận

_ Ông không đựoc đụng đến Thiên My, tôi nghe theo ông là được chứ gì.

_Tốt. Nhớ kỹ kẻ thù cũa Xã hội đen là cãnh sát. Rõ chưa.

_ Rõ....

Ông trùm rút điếu thuốc ,rít lên

_ Hừm, vụ đường dây vũ khí của mày tới đâu rồi?

_ Đang điều tra....

_ Hừm.... mày không giao du con nhãi đó cũng là tránh việc anh em trong bang nghi ngờ đấy, liệu hồn.

Ông bước ra cửa, tia nhìn lạnh lẽo lên cánh tay bị thương của Hỏa, khô lạnh

_ Xã hội đen mà mất cảnh giác thì có 100 cái mạng cũng chết không đủ. Tao không muốn nuôi kẻ vô dụng.

Ông bỏ đi. Hỏa im lặng, hắn nghe văng vẳng lời thì thầm của My " hổ dữ còn không ăn thịt con, bậc sinh thành nào mà không muốn con mình hạnh phúc, yên lành, có lẽ Hỏa chưa hiểu hết ba mình đó thôi "

Hắn cười lạnh _ My à, có lẽ em lại nhằm nữa rồi............. 

Sáng thứ hai, 8 giờ 00 phút…..

Hiện trường án mạng , cảnh sát khá đông , bộ phận xem xét tử thi, ra kết luận ngưòi đã chết từ tối hôm qua, ông Trung xem xét hiện trường .

_ Đây cho thấy là vụ thanh toán giữa bọn Xã hội đen với nhau , dấu vết bánh xe rạch nát mặt đường cho thấy 1 ngưòi chạy xe và bị bắn , có vết máu không phải cũa tên bắn lén này.

My nhìn quanh:

_ Đồng không thế này, địa điểm cực tốt đễ mai phục. Bác xem nè

Cô chỉ vào xác ngưòi chết.

_ Viên đạn có thể đựơc bắn từ khoảng cách xa, xuyên thủng qua trán , cực chính xác, cho thấy trình độ thiện xạ cũa người bị mai phục .

Ông trung nhìn cô cười 

_ Cháu quan sát khá lắm, ừm, đúng là vậy. Xung quanh còn có nhiều viên đạn nữa, các anh gom về hết điều tra xuất xứ của những viên đạn này đi.

Hai viên cãnh sát gom dọn, Đồn cảnh sát, họ bàn về vụ án, về đường dây vũ khí mà họ được mật báo trước để giăng lưói tóm gọn ………..cuối cùng ông Trung kết luận

_ Chúng ta có thể khẳng định trong giới Xã hội đen đang có cuộc đấu đá nhau , và bọn chúng lợi dụng cãnh sát để dẹp đi chướng ngại của chúng

My xem hồ sơ và nói

_ Vậy chẳng phải ta có lợi à, vừa tóm được Xã hội đen lại vừa có số vũ khí lậu trong tay

_My à, tuy tình hình là có lợi cho ta, nhưng cái ta cần là tóm gọn hết bọn buôn lậu vũ khí ấy, đường dây tuồn súng sang Cam Pu Chia phải được phá triệt để. 

_ Dạ cháu hiểu rồi ạ

_ Ừm, hiện nay dù bắt được vài tên buôn lậu nhưng đó chỉ là những con tép , đằng sau chúng chắc chắn có thế lực lớn thao túng , bộ mặt ông trùm chúng ta còn chưa biết , vì vậy anh em cố gắng hết sức .

Một viên cảnh sát bước vào báo cáo;

_Đội trưởng, bọn buôn lậu vừa cho lời khai ạ

Ông trung xem tập hồ sơ do anh ta đưa, trầm mặt

_ Hừm, bọn họ chỉ nói , người giật dây đường buôn vũ khí này thường đến quán bar Thiên Đường, còn danh tánh thì tuyệt nhiên không dám hé răng. Thôi vậy cũng được rồi. Ta sẽ cho người điều tra quán Bar ấy. Các anh biết rồi chứ.

Các viên cảnh sát dạ to

_ Yes sir, thưa sếp. 

Đêm của Thứ ba……………..

Mình giới thiệu sơ về hệ thống bang hội của thế giới ngầm chút nhe, Ông Trùm , người đứng đầu thế giới ngầm , cai quản bốn chi nhánh :

Phía Bắc là quyền cai quản của Mặt Rô chuyên về các loại ma tuý, hêrôin, thuốc lắc, còn thầu cả đạn dược , thuốc nổ.....

Phía Đông là phạm vi của Hàn Hoả, hắn chuyên vận chuyển vũ khí nhập lậu, tuồn bán sang các quốc gia khác, chẳng hạn Cam Pu Chia...v....v.....

Phía Tây dưới quyền của CinDy ( hi hi các bạn đừng coi thường vị tiểu thư kiêu kì này nhá , trông thế chứ có ảnh hưởng đến cốt truyện lém đấy ), cô nàng này thầu các loại hàng nhái , hàng nhập lậu như : thuốc lá, rượu, .... bấc cứ cái gì có thể làm giả được. 

Và cuối cùng là phía Nam thì ông trùm thầu « sô » này, cả ba chi nhánh phải theo lệnh ông trùm, thế lực của ông ta trải dài khắp đất nước, cảnh sát nhiều lần triệt phá nhiều đường dây, phe phái của ông ta, nhưng vẫn chưa sờ gáy được tên đầu sỏ này, vòi bạch tuột đứt rồi lại mọc.

Biệt thự, Hoả ngồi suy nghĩ, hắn đã băng cánh tay rồi, chợt Hùng chạy vào :

_ Đại tỷ… quán bar Thiên đường…..

Tại quán bar……..

_ Đập hết cho tao, không chừa gì cả. 

Tiếng sang sảng của 1 tên to con, bặm trợn, lũ đàn em, gậy gộc, dao búa, đang phá nát mọi thứ.

_ Mày to gan nhỉ, chơi đủ chưa?

Hoả xuất hiện cùng vài đàn em ngay cửa, tên to con quay lại, cười gằn.

_ Nhãi con , mày đến rồi à, tao đang đợi mày đấy

_ Cáo, mày dám phá quán của Đại tỷ, hết muốn sống à?. Hùng tức giận .

_ Ha ha , đại tỷ ? tao khinh, chỉ là 1 con nhải miệng còn hôi sữa mà không biết sao Ông trùm lại tín nhiệm nó đến thế. Tao không chịu để 1 con đàn bà ra lệnh sai khiến.

_ Mày không phục ?

Hoả quắc mắt, tên Cáo rút dao xông vô, mồm hét:

_ Nhiều lời, giết được tao hãy nói. ( hung dữ ghê hôn )

Hoả né ngay đường dao , cả hai quần nhau ,một người né, một người đánh , Cindy ngồi trên cái ghế bị gãy, nhấp ly vang, khẽ cười 

_ Có cái để xem cũng thú vị thật, đời không chán chút nào.

Chỉ 1 vài phút, thắng bại đã rỏ, Hoả đấm mạnh, tên Cáo bay vào góc tường, mặt mày máu không. Hoả lụm con dao lên tiến tới gần Cáo, ánh mắt lạnh

_ Mày…. hừ giết tao đi, tao có chết cũng không phục mày ( tên này cứng đầu quá nhỉ )

Hoả giơ dao lên, xoẹt, cái tai cũa Cáo bị cắt đứt, hắn la lên, ôm tai , máu ròng ròng

_ Tao không giết mày, chỉ cảnh cáo mày thế thôi. Liệu hồn. Đi.

Hoả ra lệnh, đám đàn em rút theo hắn. Tới cửa, Hoả phóng con dao ngược lại mà không nhìn mục tiêu, con dao cắm phập vào lát tường cách cổ của Cáo gang tấc, hắn kinh hoàng, tiểu cả ra quần, nhục nhã, hắn gào lên;

_ Hoả tao không tha mày đâu, đợi đấy…….

Tiếng hụ còi cảnh sát, cảnh sát bao vây bar Thiên Đường………..Từng tên bị tóm, CinDy , Hoả, Hùng, chạy thoát cửa sau , Cindy và Hùng bắn lót hậu, súng đạn bay tứ tung, My rút súng rượt theo , bóng tối nhập nhoạng, bến cảng hiện ra , hai bóng người rượt đuổi nhau, Hoả chạy trước , My rượt theo…………. 

Chap 7 : Mưa rơi lặng lẽ………….

Hắn biết cô đang rượt theo hắn, hắn muốn chạy ……. Hoả núp trong 1 góc tối, chợt thấy tia sáng loé, hắn giơ súng. My đang tìm quanh quất, thì giựt mình bởi tiếng súng.

_Đoàng. 

Cô quay lại thấy từ xa 1 bóng người ngã xuống, có người cứu mình?? Tên bắn lén định bắn My nhưng Hoả đã nhanh tay bắn hắn. chính phát súng đã tố cáo nơi hắn ẩn nấp, cô tiến đến thùng hàng trên bến cảng.

_ Ra đi! nếu là bạn bè thì bước ra, việc gì phải nấp. Bạn đã bắn hắn cứu tôi, không phải sao?..........

Hoả im lặng , hắn không thể bước ra, vì người hắn dính máu, tay hắn có súng, và linh hồn hắn đã vấy bẩn từ lâu, và trên hết là hắn sợ…………. sẽ lộ thân phận với cô, điều hắn không bao giờ muốn.

_ Đoàng,

1 loạt súng vang lên, cô phản xạ nhanh, né tránh, 1 bóng người vụt ra, nắm lấy hắn kéo đi, khi cô xoay lại nhìn thì cả hai đã mất dạng, cô thoáng ngẩn người , bóng dáng ấy……… mình có quen không………..không thể nào… không thể là Hoả, nhìn lầm rồi……….. Ông Trung chạy đến .

Ánh tà dương nhuộm đỏ trời Tây

Mỏi bước dừng chân dưới bóng mây

Gắng hỏi đêm nay ai là chủ

Vẫn là trăng hay sẽ là hoa………..

Kết thúc 1 đêm náo động ở đây nhé các bạn........................

Bang hội, Cindy ngồi băng vết thương cho Hoả, người bắn loạt đạn vào Thiên My là Hùng, còn người kéo hắn đi là CinDy.

_ Anh tại sao không bắn….lúc đó anh có thể bắn cô ta, vậy sao anh lại…….

_ ………..

_ Anh không nói em cũng biết, chỉ vì cô ta là Thiên My đúng không.

_ Em đã biết sao còn hỏi anh chi nữa.

_ Anh thay đổi mọi thứ, từ tính cách đến ngoại hình, chỉ duy nhất trái tim là không thay đổi………anh vẫn nhớ người con gái đó ….

_ Phải, anh nhớ và không bao giờ anh quên đựơc, vì vậy em từ bỏ đi đựơc không. 

_ Anh cố chấp theo đuổi thứ tình yêu không có kết quả, anh có nghĩ đến em , dù chỉ là một vài giây phút ngắn ngủi không? Bao năm trời vào sinh ra tử cùng anh , cũng không bằng thứ tình cảm nhạt nhoà của quá khứ ư?

_ Đối với anh đó là tình cảm bấc tử , chỉ khi anh chết thì nó mới mất đi mà thôi, tội tình gì phải thế, Cindy, em là cô gái đẹp kiêu sa, bao chàng trai mong ước, thì chờ đợi làm gì 1 người như anh. 

_ ………. Anh cố chấp theo đuổi tình cảm của anh thì em cũng vậy……….em sẽ làm cho anh mãi mãi cũng không quên được em……

Nói đoạn cô quay đi, còn hắn thở dài, tôi cố chấp em cũng vậy……., và chính sự cố chấp nên con người thường tự đưa mình vào ngõ cụt không lối thoát….. biết vậy mà vẫn cứ làm……..Hắn bước đi ra ngoài, vầng thái dương ló dạng rồi……

Sáng ngày thứ tư……….

Nghĩa trang , My và mẹ bước đến một ngôi mộ , hôm nay là ngày giỗ của ba cô, hai mẹ con đi viếng mộ, mộ của ba và bác Châu được đặt cạnh nhau, chợt My ngạc nhiên, trên bia mộ bác Châu 1 bó hoa phượng tím 

Người mẹ thấy lạ:

_ Sao lại có hoa phượng ở đây?

_ Dạ…. con nghĩ chắc của người chăm nom nghĩa trang gỡi đó mẹ.

_ Ừm,nhưng sao lại là hoa phượng tím , kỳ lạ quá. 

Nhưng rồi bà không hỏi nữa quỳ xuống thắp nén nhang cho chồng mình, rồi khấn lại cho cả mộ bác Châu.

Cô nhìn đoá hoa phượng , suy tư, rồi bấc giác nhìn quanh quấc như tìm kiếm gì đó, cô thở dài rồi lắc đầu……

Viếng mộ xong hai mẹ con rời đi, khi cả hai khuất bóng, từ 1 ngôi mộ gần đó, một người bước ra, hắn im lặng lại gần ngôi mộ bác Châu, rồi im lặng, nhìn ngôi mộ của ông Thành……. nhìn hình dung người đàn ông trên tấm hình nhỏ đính trên bia đá, hắn khẽ gọi:

_ Ba………

Về nhà, cô cứ ngồi suy tư, bên cửa sổ cô cho dòng ký ức quay chậm lại……….

Lúc đó mùa hè, phượng nở rực, năm 14 tuổi, mẹ cô bận đi dự triễn lãm mỷ thuật, ba cô lái chiếc xe hơi, My thì nhăn nhó :

_ Tên đó chết đâu rồi không biết, đáng ghét, ba hay mình đi luôn đi khỏi chờ nó.

_ Hì đâu đựơc con, đó là bác của Vũ mà, ráng đợi đi , còn sớm mà…. Kìa , mới nhắc tới rồi.

Vũ từ xa chạy lại, thở hổn hển

_ Xong rồi, đợi con lâu không , chúng ta đi thôi.

_ Nhà ngươi nói đi hái bông , bông gì lâu vậy hả?

_ Nè

_ Ax đi viếng mộ mà cúng hoa phượng hả ? nhà ngươi uống lộn thuốc hay uống thuốc nhiều quá ?????.

_ Lộn cái đầu cô ấy, bác Châu thích hoa phượng lắm .

_ Nhưng viếng mộ bằng hoa phượng thì… kỳ quái lắm.

_ Kệ tôi.

Ông Thành cười tươi , can ngăn sự cãi vả cũa hai đứa con nít…chiếc xe lao đi.

Trở về thực tại, My ngước nhìn mây bay. Nhà ngươi…. còn sống…… vậy tại sao không đến gặp ta….. tại sao hả………Vũ…… 

Ngày thứ năm, 11 giờ tối………

Bóng tối, thường thoả hiệp với tội ác, âm mưu đang hình thành ……..

Cáo đứng trước mặt 1 người hắn cuối đầu , người trong bóng tối cất giọng ồm ồm :

_ Vụ quán bar Thiên đường bị cảnh sát tóm gọn , thiệt hại của và người , ngươi xem ra không thoát được sự trừng phạt của Ông Trùm, cái tai còn lại của ngươi chắc chẳng còn nơi nào để bám vào nữa rồi.

Cáo run rẩy:

_ Em…. em biết cái mạng này chẳng đáng gì, nhưng xin đại ca, em không muốn chết mà không rửa được mối nhụt, con nhãi ranh đó em hận không thể phanh thây nó….

_ Hừm, ta có thể cho ngươi tiền , quyền lực, rửa nhụt cho ngươi.

_ Đổi lại….. 

_ Xã hội đen cái gì quan trọng nhất.

_ ……..em hiểu rồi, thắng là đựơc, thua là mất tấc cả. Đại ca cứ sai bảo.

_ Con nhãi Hàn Hỏa lợi hại lắm, đã mấy lần tao phái đàn em bí mật ám sát nó mà không thành công, tao muốn mày khử nó…

_ Đại ca , nhưng em sợ… nó mạnh lắm ạ.

_ Đừng lo , tao đã nắm yếu điểm của nó rồi, mày chỉ cần bắt một người là có thể giết được nó.

_ Dạ ?

_ Khửa khửa khửa, con đường hoa phượng , tao muốn mày bắt 1 người……..:

Thứ sáu………9 giờ tối

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô dẫn xe ra về, đã năm ngày rồi không hề gặp lại Hoả, cũng không liên lạc được , gọi điện nhưng không có người bắt máy. Biến mất như chưa từng xuất hiện vậy, cô băn khoăn lắm, cứ nghĩ mãi đến cái đêm của ngày thứ ba, hình bóng người bỏ chạy ……..sao giống Hoả …. 

Cô dự cảm có gì đó không lành, đêm nay sao gió lạnh đến thế này…….linh tính cảnh sát mách bảo cô thế….. một người trong bóng tối lặng lẽ ngắm nhìn cô…..

Người đó chân muốn chạy đến nhưng trái tim ngăn cấm……..cô chạy về nhà, con đường Phượng hoàng lửa cô tịnh quá, màu bóng đêm che hết màu đỏ của phượng hồng rồi……..

cô dừng xe ngắm nhìn hàng phượng vỉ, chợt nói:

_ Còn theo đến bao giờ……ra đi.

Người trong bóng tối im lặng………

_ Không dám ra ánh sáng sao , hay muốn tôi tiến lại bóng tối.

Người đó bước ra, hắn nhìn cô……..

_ Tại sao……… Hoả theo tôi mà không dám đến gần tôi sao ?

_ Tôi …. sắp đi xa rồi.

_ Đi đâu?

_ Đi nước ngoài…. Vì công việc của tôi, nên mấy ngày qua tôi không gặp cô được …..

_ Chừng nào Hoả về ?.......

_ Không biết nữa………đêm nay tôi muốn từ biệt cô…..mai tôi đi rồi, cô không cần tiễn tôi đâu, tôi không thích sự đưa tiễn………

_ Vậy à………….

_ Cô không có gì nói với tôi sao?

Cô quay người đi nhìn hàng phượng vĩ màu đen. Cô hít một hơi ,khí đêm lạnh quá.........

_ Trước khi Hoả đi, tôi có chuyện muốn nói với Hoả, chỉ sợ là qua đêm nay không còn dịp để nói nữa, không có can đảm để nói nữa……

_ Ừm, cô nói đi……. 

_ Tôi………

Cô chưa kịp nói thì bỗng hắn lao đến kéo tay cô, cho cô xoay người ra sau lưng hắn , cô còn chưa biết phản ứng thế nào, hắn rút súng ra và hướng súng chĩa nhanh về 1 thân cây phượng, tiếng súng kết thúc cùng bóng tên Cáo ngã xuống ,trong tư tưởng tên xã hội đen ấy còn đọng lại chút lý trí mơ hồ 

( xã hội đen cái gì quan trọng nhất ….tính mạng không còn thì tiền tài, quyền lực có ích gì……..??!!! )

Cô còn chưa hết bàng hoàng thì hắn đã ngã xuống …..

_ Hoả? Sao vậy? 

Cô vội ôm lấy hắn, tay cô dính nhiều máu, không phải máu của cô, máu của hắn……….

Cô hiểu ra tình huống, có kẻ bắn lén, và hắn đã đỡ đạn cho cô, cô ôm lấy hắn ……….

_ Không……………

Trong ký ức mơ hồ của tôi, tôi chỉ còn nhớ…. Đêm đó, tôi ôm cô, và thấy đau buốt ở bụng, mọi thứ nhạt nhoà dần …..chỉ đọng lại là gương mặt đẫm nước mắt của cô………và màn đêm bao trùm tấc cả………Rồi sau đó tôi lại mơ thấy ngày xưa…… cái ký ức tôi cố quên đi….5 năm trước , trong 1 đêm , My bị bệnh cảm, sốt cao , mẹ ướp khăn lạnh cho My, rất lo lắng, tôi sợ, tôi chạy đi mua thuốc, vừa ra con hẻm nhỏ, 2 bóng đen bấc ngờ ụp đến, đánh vào đầu tôi, rồi sau đó…..không biết bao lâu , tôi tỉnh lại...................

, thấy cảnh vật xa lại…........................tôi mới biết mình đã lọt vào thế giới của tội ác........, của máu..........và của quỷ xa tăng…….

Căn cứ của bang hội, ông trùm bước vào , ông ta nói gì đó , Vũ sững người………….. những ngọn roi của ông Trùm……….rồi những lần Hắn giết người , tay đẫm máu……. nước mắt tuôn nghẹn đắng………tôi sợ lắm...................có ai đó nắm lấy tay tôi…….............cái gì chảy trên mặt tôi vậy….................nước mắt ư ? Không phải của tôi….....................của ai vậy ?…….tôi muốn ngồi dậy, nhìn người đang nắm tay tôi, phải là em không , Thiên My...........My..... My ơi........... nhưng tôi không tài nào mở mắt được……… đau quá, vết thương đau quá, My ơi…………..

Ánh sáng chói chang chiếu lên gương mặt hắn , hắn tỉnh lại, chợt thấy 1 bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn. Bên giường , My ngủ ngon lành , đầu gục sang bên, tay cô nắm chặt tay hắn, gương mặt có nhiều mệt mỏi của cô, hắn vuốt nhẹ mái tóc cô,hắn gượng người dậy, đau nhói ở bụng, vết thương….

Cô thấy động, vội mở mắt, đỡ người hắn lên.

_ Đừng cử động, vết thương của anh còn chưa lành mà…..

_ Tôi…. Đã ngủ bao lâu rồi?

_ Anh ngủ 3 ngày 3 đêm rồi, vết thương khá nặng nên anh mê man nói nhiều lắm………. sốt cao nữa , làm tôi sợ quá……cũng may anh đã tỉnh lại….. Cô thở phào nhẹ nhõm.

_ Anh ư ? cô gọi tôi là anh.........

_ Ừm , không phiền phải không ......

_ ..........tuỳ cô. Cô ….. lo cho tôi suốt 3 ngày à ?

_ Ừm….

_ Cô khóc ư ?

_ Sao lại hỏi vậy ?

_ Vì trong lúc mê man tôi cảm nhận có gì rơi lên mặt tôi…..

_ Không……… là mưa thôi…….

_ Ừm, cô.......

My chợt đứng lên, lãng tránh ánh mắt của hắn.

_ Anh đói rồi phải không , tôi lấy cháo cho anh , chờ chút nha.

Hắn nghĩ thầm, mình nằm mơ………không biết có nói ra gì không.…..cô ấy tránh nhìn mình…….cô ấy đã biết ?……….

Bát cháo mang tới , cô đút cho hắn. Hắn nhìn cô :

_ Cô ….. biết tôi là ai….. phải không?

_ Ừm……

_ Vậy sao cô còn cứu tôi……

_ Câu đó tôi hỏi anh mới đúng.

_ ……….

_ Cô là cảnh sát, còn tôi là…

Cô để tay lên miệng hắn, không để hắn nói tiếp.

_ Tôi cứu anh vì anh đã cứu tôi thế thôi, không cần biết những chuyện khác………

_ Cô sẽ hối hận….

_ Có thể, nhưng đó là chuyện sau này….tôi không muốn thấy có

người chết trước mắt tôi .

_ ……….. Ba cô chết vì xã hội đen, vậy mà cô cứu xã hội đen ư ?..

_ …………….Vì đó là “người ấy”…….người đã cùng tôi đi trên con đường đầy hoa phượng ngày xưa……..

_................cô không muốn trả thù sao?

_ Tất nhiên là tôi muốn, tôi muốn bắt tên hung thủ trã giá cho tội ác mà hắn gây ra, nhưng …tôi cũng muốn gặp lại người ấy…….

Cô nhìn hắn , ánh mắt tha thiết chờ đợi:

_ Hãy cùng tôi đi tiếp trên con đường Phượng Hoàng Lửa , có được không ?

_............Hãy quên đi, cho ký ức mãi là ký ức thôi.

Cô nắm tay hắn lay mạnh, ánh mắt thất vọng :

_ Tại sao? Anh có thể từ bỏ mà? Con đường anh đang đi là không lối thoát , chỉ cần anh quay đầu lại, không có gì là quá muộn .

_ Không muộn quá rồi….

_ ….. Ngay cả khi …em nói em yêu anh sao…..không thể vì em mà bỏ tấc cả sao?....................

Hắn ngạc nhiên, nhìn cô, lòng hắn vui lắm ,nhưng rồi hắn xoay mặt đi né tránh đôi mắt trong như hồ thu ấy , đôi mắt từng làm hắn mê say…..

_ Không được ……vì em là cảnh sát, còn anh ......anh là xã hội đen......

_ Em không chấp nhận lý do đó.

_ Và vì……em phải tìm ra hung thủ giết ba em, mà anh.....…….là con của hung thủ.

_ Lý do này được rồi chứ .( Tim hắn đau lắm nhưng lý trí dằn cơn đau ấy …)

Cô như không tin vào tai mình nữa chết sững người. Thời gian ngừng trôi, dường như nghe được cả tiếng rơi của chiếc lá ngoài vườn……….

_ Nói đùa….Anh nói đùa phải không? Anh muốn tránh em nên nói vậy đúng không? 

Tay cô níu áo hắn, hắn lắc đầu , nhìn vào mắt cô, buông từng chữ rành rọt :

_ Em vẫn như ngày xưa, trẻ con đến tội nghiệp……..

Cô thảng thốt , buông hắn ra, quay đầu bỏ chạy…………….Còn mình hắn trong phòng, hắn ôm ngực, ngã người ra gối, trái tim hắn đau, mà chẳng biết có phải do vết thương gây ra không nữa………. 

Cô chạy trong hoảng hốt, rối loạn, lao thẵng đến đồn cảnh sát ( không là nói dối..... tôi không tin.............có một người biết tấc cả.........), đến đồn, mấy viên cãnh sát thấy cô, họ vồn vã hỏi :

_ Thiên My, sao em đến đây ?

_ Em khỏe rồi hả, bọn anh định chiều nay đến thăm em đó.

_ Sắc mặt em tệ quá, còn bệnh mà..........

Ra là trong 3 ngày cô ở nhà, mẹ cô đã đến xin cho cô được nghỉ bệnh vài ngày. Cô không trả lời nhìn ông Trung , thở gấp :

_ Bác.....cháu có chuyện muốn hỏi.........

Ông nhìn cô, thấy có gì không ổn, ông nói :

_ Ừm, ta ra ngoài thôi...........

Sau khi giao việc cho 1 anh cảnh sát, cả hai bước ra ngoài. Họ đến công viên gần đó, ngồi trên băng ghế, ông trung hỏi :

_ Sao vậy cháu ? có chuyện gì xảy ra à ?

_ Bác….

Cô cố trấn tĩnh lại :

_ Bác, ba cháu….. kẻ thù giết ba cháu là ba của Vũ đúng không ?

Ông ngạc nhiên quá nhìn cô :

_ Cháu…

_ Cháu biết hết rồi , bác đừng giấu cháu nữa.

Ông thở hắt một hơi, cô vỡ òa , nước mắt tuôn không ngừng.

_ Tại sao ?

_ Cháu ngồi xuống đi, ta sẽ kể cho cháu mọi chuyện……..

Ông Trung nhìn xa xăm, ký ức thời trai trẻ của ông …

_Thời đó ta, ba cháu, và bác Châu, cả ba là bạn bè chí cốt của nhau, chúng tôi có cùng mơ ước được mang trên vai ngôi sao của công lý, khoát lên mình bộ cảnh phục, muốn bảo vệ chính nghĩa , cuộc sống yên bình của người dân, lý tưởng đẹp biết bao.Ước mơ của chúng tôi thành hiện thực, nhưng định mệnh trớ trêu, trong một lần truy bắt tội phạm, tuổi trẻ háo thắng, ba cháu bị lâm vào nguy hiểm, chính bác Châu đã cứu ba cháu, viên đạn ghim vào chân, và kết quả là chân bác Châu không còn đi đứng bình thường được nữa, con đường cảnh sát cũng khép lại đối với bác ấy.....

Ông Trung ngưng lại , ông lắc đầu khẽ, rồi tiếp :

_ Ba cháu mang ơn sâu, lòng hối hận dai dứt khôn nguôi, bác Châu cả đời trong sạch, tiếc thay em trai ông ấy, là Tần Thạch , là ba của Vũ lại xa ngã, theo nghề trộm cứơp, Mẹ Vũ thì mất sớm khi sinh Vũ, Bác Châu không muốn cháu mình sống với 1 người ba tội lỗi, ông sợ Thạch lôi kéo con mình vào đường bấc lương, mà bản thân ông thì làm sao bảo vệ được Vũ , khi nó mới mấy tuổi đầu , còn bản thân ông thì chân không đứng vững......... nên đã gởi nó vào cô nhi viện. Mấy năm sau, khi biết mình sắp chết bởi căn bệnh ung thư gan, ông ấy đã đến nhờ ba cháu đem Vũ về nuôi nấng cho Vũ nên người. Vì lời hứa, mang ơn sâu, ba cháu nhận lời.......

Cứ tưởng cuộc sống êm đềm như thế cho đến hôm cướp ngân hàng đó.....tên cầm đầu vụ cướp là Thạch , bác thấy mặt hắn khi ba cháu lột mặt nạ hắn ra.......khi ba cháu ngã xuống, bác đã định đuổi theo bắt hắn, nhưng ba cháu cản bác lại, ông chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu :

_ Để hắn đi đi, đó là ba của Vũ…..đừng cho Vũ biết… xin anh…. Rồi ông gục đi........

_ Trời ơi......Cô khóc nức nở, đôi vai nhỏ bé run run, ông Trung vỗ vỗ vai cô, lòng ông chua xót....

_ Khóc đi cháu.... rồi mọi chuyện sẽ qua thôi........ông trời cay nghiệt quá.

Ánh mặt trời đã lên cao rồi................. 

Chap 8 : Ánh sáng cuối con đừơng

Cô bước đi sau khi khóc đã đời ở công viên, nhà cô kia rồi, đẩy cửa vào vắng lặng quá, cô giật mình vội chạy nhanh lên phòng, chỉ còn làn gió thổi bay bay màn cửa sổ.

_ Đi rồi sao…….

Trên bàn là khẩu súng hắn đã tặng cô, dưới là tờ giấy, cô vội đọc ngay :

« Anh yêu em nhiều lắm My à, từ lần đầu tiên gặp em mà em không biết đó thôi, nhưng anh không thể ở bên em được .

Định mệnh khắc nghiệt , ngay từ khi sinh ra , chúng ta đã bị đặt ở hai đầu chiến tuyến. Cảnh sát và xã hội đen làm sao bên nhau hả em ?

Anh không thể quay lại càng không muốn liên lụy đến em. Hãy quên tấc cả đi em, Dương Vũ đã chết 5 năm trước rồi….. Mong em hạnh phúc. »

Cô buông rơi tờ giấy mà nước mắt lăn dài trên má……

Mẹ cô đã đứng bên cửa nhìn cô, bà bước vào, nhặt mảnh giấy, nhìn rồi bà từ tốn nói:

_ Người con gái đó….không phải đồng nghiệp của con, cô ta đi rồi, chỉ nói với mẹ một câu “ Xin hãy chôn cất Dương Vũ ” , có chuyện gì vậy My , Vũ nó…….

_ Mẹ………..

_ Ba hôm trước , khi con mang cô gái đó về nhà, người nó đầy máu, bụng bị đạn bắn, còn cơ thể đầy những vết sẹo, nó không mặc cảnh phục, bị thương nặng vậy mà con không đưa đến bệnh viện…..

_ ………..

Bà chờ đợi cô trả lời …..

_ Mẹ…..( cô nghẹn lời không nói được )

Bà đành tiếp :

_ Có phải……con yêu người con gái đó không ?.......3 ngày qua, con không còn là chính con nữa, 1 Thiên My trầm tính, kiên cường đâu mất rồi, con thức trắng , quên ăn quên ngủ, luôn túc trực bên giuờng người đó, công việc cũng bỏ mặc, chưa bao giờ mẹ thấy con như thế này……Thỉên My con nói đi, cho mẹ biết đi con, chuyện gì vậy ?........

_ Mẹ….người đó …..là Dương Vũ. ( cô che đi đôi mắt mình như muốn ngăn dòng nứơc mắt , một cố gắng vô ích )

Bà sững sờ, vội lao đến nắm tay cô lay mạnh :

_ Con nói gì ? Vũ nó….nó còn sống sao, ôi……..ơn trời, con của tôi , nó còn sống ( bà khóc vì vui mừng )

_ Nhưng…..Vũ là người xã hội đen, còn con…..mẹ ơi, có phải con xấu xa lắm không ? con điên rồi phải không ? con biết….con không thể có thứ tình cảm này được …….con yêu Vũ, con yêu 1 cô gái, con……( cô nấc nghẹn ) ba ngày qua là địa ngục đối với con, khi thấy ngừơi ấy đau đớn, mê man, sốt cao, tim con như ngừng đập, đau vô cùng, lòng con tan nát theo ngừơi ấy…..con mới nhận ra con yêu Vũ, yêu từ lâu lắm rồi…….( Cô níu áo bà, gương mặt đau khổ ).

Mẹ nói cho con biết đi, con phải làm sao bây giờ, làm sao để quên đựơc Vũ, làm sao quên đựơc tình yêu vô vọng này……..con đã yêu ngừơi không nên yêu , phải không mẹ…….

Bà lặng ngừơi đi, lòng bà rối như tơ vò, bà vừa vui vừa buồn, vui vì đứa con gái tưởng đã mất vẫn còn sống, còn buồn vì đứa con gái còn lại đang đau khổ với mối tình ngang trái, bà không ngờ nổi, không biết nói gì nữa, bà chỉ ôm con vào lòng mà xoa đầu , bà khóc :

_ Ôi, đứa con gái tội nghiệp cũa tôi……..

Hai mẹ con cứ thế mà ôm nhau khóc.

Người đâu gặp gỡ làm chi.....

Trăm năm biết có duyên gì hay không……

Ngày hôm sau cô đi làm lại.Đôi mắt của cô vẫn còn chưa bớt sưng vì khóc nhiều. Cả ngày làm việc cô cố gắng cho thật bận rộn, như muốn để đầu óc không còn rảnh rỗi mà nhớ đến ai đó…..

Chiều tan sở , 6 giờ 00 phút, cô dẫn xe ra khỏi cổng, chợt thấy Thắng đứng ngay cổng ( các bạn không quên anh chàng cảnh sát này nhỉ, cái người mà bị My tát đó ). Thắng đến gần cô :

_ My, em không sao chứ ?

_ Em có sao đâu.

_ Anh thấy em vẫn còn chưa hết bệnh đâu, sắc mặt tệ lắm, nên nghỉ ngơi thêm đi, cố quá có hại sức khỏe lắm.

_ Cảm ơn anh quan tâm, em không sao đâu, thôi em về.

Thắng cầm lấy tay lái xe của cô :

_ Hôm nay, để anh đưa em về, em thế này anh không an tâm.

_ ………..

Rồi thế là Thắng chở cô về, xe vượt qua vài con phố, khi con đường hoa phượng dần hiện ra,( con đường hoa phượng hoàng lửa...chỉ có tôi và ...người ấy, cùng bước mà thôi... ) cô chợt nói :

_ Dừng lại.

Thắng ngạc nhiên, thắng xe lại nhìn cô:

_ Sao vậy ? em quên gì à ? 

Cô bước xuống :

_ Tới đây được rồi, em sẽ tự lái xe về…..

_ Nhưng chưa tới nhà em mà, để anh đưa em cho đến hết con đường chứ ?

_ Không…..( cô lắc đầu) chỉ tới đây thôi, anh về đi, nhà em gần tới rồi. Cảm ơn anh nhiều.

Thắng chợt ngập ngừng :

_ My à……anh ….anh thích em .Em đồng ý làm bạn gái anh nha.( ui chà nói thẵng ghê luôn ).

Cô nhìn anh, im lặng , rồi cô mỉm cười nhẹ :

_ Em cảm ơn anh , tình cảm của anh em rất trân trọng, nhưng mà.....cho em xin lỗi, lòng em đã có người khác rồi anh à.

_ Em.....em yêu người khác rồi sao....anh đến trễ quá phải không....chà lần đầu tiên tỏ tình mà bị từ chối thẳng thừng luôn.( Thắng gượng cười )

_ Xin lỗi anh.....

_ Được rồi, anh cũng chỉ có thể chúc em hạnh phúc thôi. À người đàn ông đó anh có biết không, có phải người tốt không em ?

_ ………….

_ A à, anh , anh thật là hỏi thế thì bấc tiện quá, anh …. ( Thắng ngượng mặt quay đi )

_ Người ấy……không phải đàn ông, càng không phải người tốt...........

_ Em nói vậy là sao, anh không hiểu ?

_ .........Anh không cần phải hiểu đâu, chính em còn không hiểu nữa mà. Thôi em về đây.

_ Ừm tạm biệt em.........

Anh nhìn cô chạy đi, con đường hoa phượng ,hoa rơi lác đác..............

CHAP 9 : THIÊN ĐỪƠNG CÓ EM :

Tổng bang….

_ Đại tỷ, người không sao chứ, bọn em tìm người ba ngày rồi, tưởng người có chuyện gì…….

Hùng nói ngay khi thấy Hỏa về.

_ Ừm, có kẻ bắn lén ta, phải dưỡng thương . Công việc ta giao ngươi thế nào rồi ?

_ Dạ , em đã cho người tóm gọn bọn chúng rồi ạ. Đúng như Đại tỷ nghĩ đấy ạ.

_ Tốt.Chúng ta có việc để làm rồi. Đi thôi.

_ Dạ ? đi đâu ạ ?

_ « Tham quan » khu quận Bắc…..

_ Dạ , em hiểu rồi.

_ À quên, hôm qua tiểu thư CinDy lại đến nữa ạ, không thấy đại tỷ nên cô ấy bỏ về rồi.

_ Ừm, ta biết rồi ….( CinDy …. )

Quận Bắc khu đô thị sầm uất, đông dân cư, và thế giới ngầm hoạt động rất mạnh ở khu này. Đây là nơi cai quản của Mặt Rô, một tên trùm xã hội đen có tiếng là tàn ác, nham hiễm, tham vọng nhiều và tự cao tự đại. Thế lực của hắn không thua kém Hỏa bao nhiêu.

Bước vào tổng bang của khu Bắc, gian phòng chính, Mặt Rô ngồi sau ghế bành, trước hắn là cái bàn to, mồm phì phèo thuốc lá, nhếch mép cười đểu :

_ Khửa khửa khửa, ngọn gió nào đưa Đại Tỷ quan Đông đến thăm tổng bang thế ?

Hoả không vòng vo, hắn vào đề ngay :

_ Đại ca Rô, chúng tôi đến đây có chuyện muốn làm sáng tỏ, và thanh lý bang hội.

_Ô ? thanh lý bang hội à ?

Hoả khoát tay, Hùng nói ngay :

_ Đem vào đây .

Một tên đàn em cũa Hoả trói gô một tên keó vô, vừa thấy hắn Mặt Rô thoáng biến sắc,nhưng nhanh chóng lấy lại thần sắc

_ Nhận ra chứ, đừng nói thuộc hạ của mình mà Đại ca Rô quên nhé. ( Hoả cười nhếch mép )

Tên thuộc hạ, quỳ dưới đất lo sợ 

_ Đại ca, cứu em... ặc ặc ….

Hắn bị Hùng đạp lên lưng. Hỏa thăm dò :

_ Mặt Rô chính ngươi là nội gián, tên thuộc hạ của ngươi đã khai hết rồi, đường dây bán vũ khí của ta là do ngươi mật báo cớm, đúng không ?

Hắn thản nhiên rít thuốc 

_ Khửa khửa khửa, Đại Tỷ, người làm ăn mất uy tín anh em quá, không có năng lực sơ hở đễ cớm nó bắt, muốn chạy tội, kiếm vài tên đàn em của tôi ra thế mạng, đổ hết cho tôi sao, Xã hội đen cũng có luật, và tôi cũng có tiếng tăm trong giang hồ không chơi trò hèn thế đâu, muốn giết Đại Tỷ thì phát súng là xong đâu cần bày vẽ thế, đâu dễ cho Đại Tỷ muốn làm gì thì làm .

_ Nói hay lắm, xã hội đen cũng có luật, ngươi biết bán đứng anh em thì biết kết cuộc thế nào chứ.

_ Nếu chỉ dựa vào tên nhãi nhép này mà buộc tội tôi , thì Đại Tỷ xem thừơng tôi quá, việc này tôi sẽ bẩm báo với Ông Trùm.

_......Hừm vẫn cứng đầu, được.

Hoả lấy trong túi áo ra một viên đạn

_ Người thì mày có thể chối ,nhưng vật thì khỏi nói , đây là viên đạn mà mày sai tên Cáo ám sát tao.Mày chuyên về đạn dược, mỗi lô hàng của mày đều khắc ký hiệu riêng của bang Quan Bắc, và không đựơc dùng trong bang, tên Cáo vô dụng chẳng biết suy nghĩ đã lấy loại đạn này mà hành động, viên đạn này nó ghim trong người tao, mày hết chối rồi nhé.

_ Mày…… Mặt Rô biến sắc , mặt đỏ gai.

_ Mày muốn tự xử hay chờ tao ra tay .

Hoả lạnh băng tiến tới ,Rô tức giận, vội bấm ngay cái nút nhỏ dưới mép bàn, “ Roạt” , từ cạnh bàn phóng vút ra loạt lữơi dao sắc bén

( hì hì cái này mình tự chế nha ,vũ khí này ghê nhỉ )

, như có dự liệu trước , Hoả tung ngừơi né, Hùng thì nhanh chóng chộp ngay tên đàn em bị trói gô dưới đất làm bia đỡ đạn ( hic chết cha thằng nhỏ )

Bọn đàn em của Rô,bắn phản kích ngay, Hoả vừa né những lữơi dao bay , vừa bắn trả. Tên Mặt Rô bấc ngờ xuất hiện phía sau lưng, Tay đấm vào mặt Hỏa, hắn né được, vì vết thương chưa lành, mà cử động mạnh nên lại nứt ra, khiến Hỏa né tránh vất vả, không linh hoạt được . Bị đấm văng vào tường, khi hắn gượng dậy, thì khẩu súng đã chỉa vào trán. Mặt Rô nhếch mép :

_ Về gặp diêm vương nha nhóc.

Hỏa chỉ còn chờ chết,

_ Đoàng.... Hắn mở mắt ra, tên Mặt Rô té ngã ra sau, đễ hiện ra bóng người phía sau

_ CinDy...

Cô bước chậm lại gần hắn, khẩu súng trên tay cô bốc khói, cô vừa cứu hắn trong gang tấc.Mặt Rô còn thoi thóp nhìn kẻ bắn mình, ánh mắt ngỡ ngàng :

_ Cô dám..............nhưng chỉ thốt được chữ đó thì tắt hơi.

CinDy cất súng, đỡ Hỏa

_ CinDy, sao em đến đây ?

_ Đừng nói gì cả, vết thương lại toát ra rồi kìa, về thôi…..

_ Ừm…… cảm ơn em.

Tổng bang của Hỏa, hắn cứ suy nghĩ, Mặt Rô đã chết rồi …. Nhưng với tính cách của Rô thì không việc gì phải tiếp tay cảnh sát, hắn rất tự cao tự phụ và thù cảnh sát, đúng là mình chẵng thể buộc tội hắn được, vì không chứng cứ, nên liều chơi bài ngửa thăm dò hắn, hắn vẫn không nhận tội, lẽ nào…… hắn không phải tên nội gián ? vậy thì ai ?...............

_ Đại tỷ, nguy rồi…. Hùng chạy vào, hớt hải

_ Sao?

_ Tổng bang khu Nam của ông Trùm bị cảnh sát bao vây rồi, tình hình nguy lắm……..

Hỏa bật ngay dậy ………..

Ngay cửa bước vào toà biệt thự rộng lớn, Đại tổng bang ,đã thấy vết tích của sự đối đầu khốc liệt giữa hai phe chính tà, xác nhiều quá , xã hội đen có cảnh sát có, lẫn lộn ,la liệt, trên bậc thềm , hành lang……..máu nhiều quá…..

Hắn chạy lên nhửng tầng lầu, lòng hắn rối như tơ. Trời ơi, Thiên My…. …. Ông Trùm, xin đừng là bi kịch……

Hắn thấy ở tầng ba là cuộc đối súng của mấy tay cớm và xã hội đen, rất quyết liệt, ông Trung và vài viên cảnh sát đang đối phó vất vả vì chênh lệch số lượng quá. Không có My ……. Em đâu rồi……

Hắn lại chạy tiếp lên tầng thượng của toà nhà, trước mắt hắn là……

Ông Trùm với vết thương ngay bên vai trái, máu cứ chảy không ngừng, khuỵa người trên nền gạch, còn My……. Cô đang chĩa súng vào ông ta khoảng cách rất gần, mặt cô bị sước chảy máu do lúc đấu súng tránh né, cảnh trước đó là ông ta đấu súng với ông Trung và bị thương , bọn đàn em bắn yểm trợ cho ông chạy, ông cố chạy, cố hết sức lên tầng thượng, phía sau là My, cô rượt theo, lần theo vết máu.……… và cảnh tiếp theo đây.

_ Mày…… giết tao đi, bọn cớm chó chết.

_ Ông tưởng nói vậy là tôi bắn ông ư ? cảnh sát không bắn lén, cũng không thừa cơ người khác bị thương mà ra tay ( hic bó tay giờ mà giãng đạo lý nữa )

_ Ha ha ha , tao thù cảnh sát, giả bộ nhân nghĩa hả, mày không biết ư , chính tao là hung thủ giết ba mày đấy.

_ Ông…..nói gì ? vậy ông là……..

Ánh mắt của cô đầy sát khí, tay giơ cao khẩu súng, run run, khóe mắt ướt nước mắt, nhưng cô chưa bắn…….

_ Thế nào tức lên rồi à , bắn đi, xã hội đen không bao giờ chịu khuất phục bọn cớm các người. 

_ ……….

Cô buông khẩu súng xuống, ánh mắt băng lạnh:

_Giết ông thì quá dễ nhưng tôi muốn bắt ông, bắt ông ra trước pháp luật, để đền tội lỗi ông gây ra . Ông tự vấn lương tâm mình đi, Vũ có tội tình gì, tại sao ông đối xử với Vũ như vậy ? đó là con ông mà.

_ Khốn kiếp, nó không phải con tao……. 

Ông Trùm gào lên và cuộc đời bi thảm của ông ta quay chậm lại , ký ức khắc nghiệt……

Chàng trai ( là ông Trùm thời trẻ nha ) vui cười với một cô gái, mẹ của Vũ, họ yêu nhau thắm thiết, hẹn hò nhau, khi cả hai chia tay nhau, cô gái đi trên đường vắng, bỗng 1 người lao ra sau lưng , cô bị bịp miệng………,rồi bị cưỡng hiếp………, ông ta chợt nhớ là chưa tặng cô gái trâm cài tóc, nên vội quay lại, đến nơi thì quá muộn , tên cưỡng hiếp cầm thú thỏa dục tính, thấy có người hắn bỏ chạy ,

………tên khốn ấy khoát cảnh phục, nhưng lòng dạ sói lang……………., ông ôm người yêu mà lòng tan nát,…………. khi sinh Vũ ra, cô đã khóc…….. và qua đời ngay sau đó vì sinh khó. Mối hận thù ngàn thu, ông ta quyết trả thù tất cả cảnh sát…….con đường tội lỗi mở ra……. Ông hận…… nên cho người bắt Vũ , đào tạo hắn thành kẻ giết người……….

_Khi nhìn con nhãi đó , máu tao lại sôi lên………nó gợi cho tao thấy lại cảnh tượng bi kịch đêm đó …………..tao muốn giết nó………….nhưng vậy thì dễ cho nó quá, nên muốn nó cũng nếm đau khổ………..như tao đã từng đau khổ.

My sững sờ nhìn ông :

_ Ông…… ích kỷ và độc đoán ……..

Bóng Vũ bước ra, hắn đã nghe tấc cả rồi, khẩu súng của hắn hướng đầu về phía cô……..Hắn cừơi mà nước mắt chảy ra trên mặt ……….

_ Giờ tôi hiểu rồi, không phải ông ghét tôi, không phải tôi đã làm gì sai, và ông cũng không sai………..mà sai lầm là sự tồn tại của tôi…………………sự đùa giỡn của ông trời…………..Ông muốn tôi chết đi, nhưng tôi….. vẫn muốn ông sống, để trả hết những gì mẹ tôi còn nợ ông……….

Nói xong hắn nhìn cô:

_ My……. bỏ súng xuống.

My nhìn khẩu súng của hắn chỉa về cô, lòng cô đau :

_ Hoả……vì một ngừơi như vậy , có đáng không……..

Lợi dụng sơ hở của cô, ông ta vùng dậy, tay chộp ngay cánh tay của cô, cô bấc ngờ bị ông ta cướp cò súng, và ông ta thụi vào bụng cô, cô đau khuỵa người, Hỏa hét lên :

_ Đừng giết cô ấy.

Ông Trùm cười man rợ, quay ngược khẩu súng chĩa về phía Hỏa

_ Mọi bi kịch của tao đều do mày mà ra, vậy thì hãy để tấc cả kết thúc ở đây đi. 

Hắn bóp cò, My hét lên :

_ Không………

_ Đoàng

_ Đoàng 

Hai tiếng súng vang lên cùng lúc……….

Tại sao lại là hai tiếng súng nhỉ ? 

Cảnh như quay chậm , viên đạn bay về phía Vũ, ……….My hét lên giơ tay, mặt thảng thốt, bóng 1 người con gái lao ra……..máu bắn lên…..mắt Vũ như mờ đi vì màu của máu, khi nhìn kỹ lại thì…….

_ CinDy ??!!! 

CinDy lao ra che chắn trước Vũ, cô hứng trọn vẹn viên đạn vào ngực mình. Rồi cô ngã xuống, Vũ quỳ bên cô, tay nâng người cô, thảng thốt :

_ CinDy ??? tại sao em làm thế……

Còn tiếng súng thứ hai xuất phát từ Ông Trung, khi CinDy bị bắn cùng lúc đó là, viên đạn thứ hai ghim vào ngực ông Trùm. Ông Trung vừa lên tới nơi thấy cảnh tượng cấp bách, bắn ngay, ông trùm ngã xuống, ông Trung nhìn My:

_ Cảnh sát không được bắn lén, nhưng tình cảnh bắt buộc thì vẫn phải nổ súng.

CinDy mặt tái dần, máu loang ướt đẫm áo cô, Hỏa vội bịt chặt ngay vết thương lại, nhưng vô ích, máu vẫn rỉ ra không ngừng, hắn hét lên quay nhìn những tên cảnh sát :

_ Mau gọi xe cấp cứu, xe cấp cứu, các người nghe không. 

_ Không…không cần đâu…..

CinDy nói thều thào, giọng cô đứt quãng, người cô run run

_ CinDy…….

_ Không kịp đâu anh……cô lắc đầu

_ CinDy , sao em lại lao ra cứu anh, sao em lại làm thế ?

Cô cố gắng gượng cười.

_ Ngốc quá….vì em yêu anh…..vậy mà cũng hỏi…..hoài…..vì anh ngốc nên em cho anh biết……..điều này . Chính em …..em mới là tên nội gián…….chính em đã cho người mật báo với cảnh sát…..đường dây buôn vũ khí của anh, không ngờ, cảnh sát đã lần mò được tổng bang của chúng ta…..

Hắn sững người nhìn cô

_ Tại sao …..? sao em lại làm vậy ?

_ Vì em yêu anh, nhưng trong tim anh không hề có em…..em rất tự cao, lòng tự tôn không cho phép em chịu thua, nên em đã nghỉ…..nếu không làm anh yêu được em, thì để anh hận em…..lúc đó anh sẽ luôn nghĩ đến em, cho dù cảm giác khác nhau nhưng…..( cô nấc người lên, máu từ miệng cô tuôn ra, hắn vội chùi giùm cô, cô khẽ cười, đưa tay sờ mặt hắn )

_ Đừng nói nữa CinDy, em không sao đâu, xe cấp cứu sắp đến rồi…….

_ ………Bây giờ thì trong tim anh đã có em rồi nhé, có phãi không anh ?......

_ Em ngốc lắm…….

_ Giống anh thôi……Tay cô buông rơi, môi cô mỉm cười, cô đã ra đi rồi. Hắn im lặng mà nước mắt tuôn rơi……….

Phiên tòa, tiếng ông Chánh án vang vang :

_ Tòa tuyên án, tử hình đối với bị cáo Tần Thạch, tội giết người thi hành công vụ, cùng nhiều tội ác khác, thao túng thế giới ngầm làm nhiều chuyện phi pháp. Tội danh thành lập. Bị cáo Hàn Hỏa, tức Tần Vũ, 10 năm tù giam vì buôn bán vũ khí nhập lậu ( hi hi cái này mình chế nha, công dân lương thiện nhưng không rành luật pháp ).Tội trạng từng tên xã hội đen đều được phán xử hết. Vị Chánh án đập cây búa xuống phản:

_ Phiên tòa kết thúc.

Nhà giam, My ngồi đối diện Vũ qua làn kính ngăn cách, cả hai cầm điện thoại

_ Anh khỏe không ?

_ Ừm, còn em ?

Họ im lặng , biết nói gì trong lúc này đây…….

_ Em về đi, hình như trời sắp mưa rồi đó….

_ Anh …. Nhớ mặc thêm áo ấm, ban đêm ở đây lạnh lắm…..

_ Ừ….

_ Em đợi anh…..dù 5 năm hay mười năm …..hay cả kiếp này em cũng đợi anh…..con đường hoa phượng đó, nếu em đi một mình thì không có ý nghĩa gì hết, Vũ à…..

_ Vẫn cứ ngốc thế à ?

_ Đồ đáng ghét……….

My bước ra ngoài, bóng nắng chíu khắp nơi , cô nhìn nắng. ấm áp quá, mùa hè sắp qua rồi………..

17 năm sau…………

_ Vũ ơi, chết rồi, nó tè rồi này, làm sao đây.

_ Ax, em thay tả cho nó đi chứ, nhận nuôi con bé được mấy ngày rồi mà còn chưa biết thay tả lót nữa hả trời. ( Vũ đang ngồi bên bàn viết gì đó, nghe My gọi , anh quay lại nói )

_ Hừm , em chưa quen mà, anh có đến thay không thì bảo!!!

_ Hic, bó tay em luôn.

Vũ vội đứng dậy, anh đến đưa tay bồng đứa bé, đó là cô bé mà hai người nhận nuôi, sau khi Vũ ra tù, anh đến sống với My.

_ Em đó, phải biết thương anh chứ, anh đang sáng tác, có ý tưởng mới thì em phá làm quên hết rồi nè.

Cô cười cười, tay mang tả lót em bé đến cho Vũ thay, song cô đi đến bàn giấy, cầm xấp bản thảo lên xem:

_ Anh tập làm nhà văn , tác phẩm thứ hai của anh rồi nhỉ, xuất bản bán khá chạy đấy chứ, lần trước là đề tài về đồng tính, vậy lần này là gì vậy anh ?

Khi nhìn tựa đề, cô ngạc nhiên 

_ “ CẢNH SÁT VS XÃ HỘI ĐEN” , ơ anh viết về nghề nghiệp cảnh sát của em hả ?

_ Hì hì, không chỉ là làm nền thôi, cái anh viết là chuyện tình của chúng ta đấy, của thế giới thứ 3, của những người như chúng ta…..

_ Anh…..

_ Anh muốn làm chút gì đó cho thế giới thứ 3, anh mong dù chỉ là trên trang giấy, rồi đến một lúc nào đó những người như chúng ta sẽ được thế giới thừa nhận, có thể sống theo cuộc đời của riêng họ

_ Anh….. 

Cô ôm phía sau anh, dựa vào lưng anh, thì thầm :

_ Em cũng mong như thế……..

_ Hừm, em mong thế mà lại phá anh, làm anh cụt hứng rồi, bắt đền em đấy.

_ Ơ, vậy đền thế nào ?

Vũ đưa mặt sát lại gần My, tay anh chỉ lên mặt mình :

_ Thơm tui cái nào.

_...........

_ Sao hả ? mau lên.

Cô hôn phớt lên môi Vũ rồi bỏ chạy vào nhà, Vũ ngây người rồi anh chạy theo cô:

_ Ăn gian hả, hôn gì nhẹ thế, đứng lại.

_ Ối ối, mẹ ơi anh ấy ăn hiếp con ( cô chạy lại núp sau lưng mẹ )

_ Tụi bây, lớn già đầu rồi mà cứ như con nít ấy, ồn ào như cái chợ, làm cháu tao thức rồi này, ôi ôi ngoan ngoan bà thương nha, cháu yêu của bà.

_ Hi hi hi …….

Ngôi nhà đầy tiếng cười, trên bàn, từng cơn gió đang đùa giỡn với những trang bản thảo, ve kêu râm rang, mùa hè lại đến rồi, mùa của hoa phượng…………….

THE END. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro