Chap 1: " Phượng hoàng lửa "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhi viện Thiện Tâm, bà sơ đôi mắt hiền từ, cuối ngừoi nhìn tôi : Vũ à, con theo hai ngưoi này về nhà mới nghe con, họ giờ là ba mẹ mới của con, gia đình mới của con đó. Tôi lặng im chỉ nhìn họ, đó là 1 đôi vợ chồng trung niên, nhìn rất thân thiện. Tôi biết họ nhận nuôi tôi vì 1 lời hứa, và họ sẽ đưa tôi đến nơi xa lắm……

xa mái ấm nhỏ bé mà tôi đã gắn bó 13 năm rồi…..Tôi cố nén lòng , ngập ngừng hỏi :…………….sơ…con… sau này con….con còn dựoc về đây nữa không sơ….Sơ mỉm cưoi dịu dàng :_Khờ quá, sau lại không chứ, nơi đây mải chào đón con mà. Khi nào nhớ hãy trở về đây, nghe con…

_…..sơ… tôi ôm lấy sơ mà nưoc mắt chực trào nơi khóe mắt.

Chiếc xe hơi lăn bánh , bỏ lại viện cô nhi , ” thiên đừong tuổi thơ ” của tôi…..

– Con không chịu, ba mẹ trả nó về đi, con ghét nó….

– Thiên My , con đừng bứong nghe không. Ba cô bé ánh mắt khó xử

– không con muốn chia sẻ căn nhà cho nó, ba mẹ thưong nó hơn con ( cô bé khóc bù lu bù loa – con nit sợ bị bỏ rơi và muốn độc chiếm những gì mình yêu mến, như tranh giành món đồ chơi vậy )

ngưoi mẹ dịu dàng ,ngồi xuống nhìn vào cô bé:

_My à,Ba mẹ yêu con, con là mặt trời bé bỏng của ba mẹ, không ai thay thế được con , nhưng làm ngừoi giữ lời hứa là quan trọng lắm con biết không. Ông Châu là bạn thân thiết với ba con, đã nhờ cậy gia đình mình lo cho Vũ, con hiểu cho ba mẹ chứ…

cô bé im lặng không khóc nửa, nhìn liếc Vũ, ba cô nói :- thôi ngoan nào ,thiên my của ba, sau này con và Vũ là bạn thân được không nào.

My suy nghĩ : bạn thân ư, thấy mờ ghét…..lòng cô bé ấm ức nhưng không nói gì nửa. Tôi nhìn cô bé khẽ mỉm cừoi như làm quen, cô bé hất mặt đi ,tay níu chặt tay ba mẹ như có ý ngầm bảo – đừng hòng cướp đi ba mẹ tôi nhá….

Tôi :_

Từ đó tôi bắt đấuo cuộc sống mới, tôi có ” gia đình của tôi “…………………………………Nhưng cô bé Thiên My này rất tức cười, luôn có ý cạnh tranh với tôi mọi thứ .Từ cái áo mới mẹ ( tôi gọi là mẹ luôn cho tiện ) mua cho tôi đến con búp bê ( tôi không thích nên cho nó luôn ), cái kẹo…..V…V…

– Cái con búp bê này cấm nhà ngưoi đụng vô đó nghe chưa ( toàn gọi ” nhà ngươi ” dù tôi lớn hơn cô bé 2 tuổi )

– Trẻ con tôi nhếch mép chọc nó

– Nói ai trẻ con hả,

– 11 tuổi rồi mà còn chơi búp bê, không trẻ con thì là gì……………..

– đáng ghét cô bé quăn cái gối vô mặt tôi, nói luon là toi và cô bé ở chung 1 phòng vì phòng khá rộng, ngày đầu tiên nó không cho tôi ngũ chung trên giường của nó, đạp tôi bay xuống……..hôn nền nhà. .Thế là ba mẹ đành sắm thêm cái giường nữa . Pó tay. com con bé ……

Nhưng dù cô bé nói thế nào thì tôi vẫn không thể giận cô bé được. Bởi vì cô bé rất dể thương, với khuôn mặt bầu bỉnh, má lúm đồng tiền xinh ơi là xinh. Làn tóc đen mượt ,cái miệng nhỏ chúm chím , khi giận ai đó thì chu ra , và điểm nhấn cuối cùng là đôi mắt trong vắt như mặt hồ thu, càng tô điểm cho vẻ đẹp của cô bé. Tôi thầm nghĩ ( con bé này lớn lên sẽ là mỷ nhân đây ) rồi tôi tự cười thầm. Vẻ dễ thương chết người ấy làm người đối diện dù giận thế nào cuối cùng phải cười xòa bỏ qua thôi.

Thời gian thấm thoát trôi như bóng câu ngoài cửa sổ….. Bốn năm sau….

– Thiên My , nhanh lên coi nào, trễ giờ đi học bây giờ ( Tôi đứng trước cổng nhà, hét lên.

– Từ từ đã chứ , đi học chứ có phải khủng bố đâu mà hối dữ vậy.

Cô nàng bước ra khỏi cửa , nét mặt nhăn nhó .Nhưng chợt cô khựng người lại như suy nghĩ gì đó, cô vội mở cái balô nhỏ ( cặp đi học của cô ) . Tôi ngạc nhiên , ngó ( nó làm gì vậy ).

– AX. Té cái rầm Con bé lôi từ tron balô ra cái gương nhỏ, nó “supper soi” cái mặt “ thiên thần” của nó ( hic, cái này nó tự phong nha ), rồi tủm tỉm cưòi duyên.

– Trời ơi ,em lại chị hai, đi lẹ cho em nhờ. Làm điệu 1 tiếng mấy chưa đã hả, coi hoài gương nứt bây giờ ( Làm gì dữ vậy, người ta con gái mà, phải cho điệu chút , chứ ai như nhà ngươi…( mặt nó hất lên thấy ghét dễ sợ )

– Tôi sao???

– Con gái gì mà….. đẹp trai thấy sợ luôn . ( nó le lưỡi chọc quê tôi ).

– Cái … con bé này ….( tôi tức muốn chit mà không biết nói sao luôn ) mà nó nói đúng quá đi, tại tôi hoàn toàn khác xa nó, nó nữ tính bao nhiêu thì tôi lại càng nam tính bây nhiêu), tôi để tóc cắt tém, người cao ráo , lại to con, gương mặt nhìn coi không dến nỗi ( hi hi tự nổ chut nha )

Từ nhỏ tôi không thích mặt đồ con gái chút nào, tướng tá như con trai mà mặc đồ con gái ( ai nhìn cũng sok ), riết rồi chẳng thèm quan tâm hình dáng mình ra sao nữa.

Nó cười rồi tung tăng bước đi trước. Tôi nhìn theo nó, bấc giác mỉm cười.

Hai đứa bước đi. Con đường đến trường học , phải đi qua 2 dãy hàng cây , không biết ai đã trồng hàng cây phượng vĩ dọc suốt 1 quãng đường dài, hơi thở mùa hè sắp đến rồi , nó biểu hiện bằng cách cho dãi hàng phượng vĩ nở rộp đầy hoa.

– Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng

Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay

Rồi tự nhủ là nắng chưa phai

Tình chưa cũ , bởi vì tình chưa mới……..

Nó chợt ngâm nga vài câu thơ “loãng moạn” mà nó sưu tầm đựơc.

Tôi nhìn ngơ ra: – trời, gì mà thơ lai láng vậy cô nương.

– Hi hi , nhà ngươi không thấy , hàng cây phượng vĩ đẹp quá hả. Ngâm thơ là đúng mốt luôn đó.

– Chài. Pó tay luôn.

– Mà nè.

– Gì hả.

– Nhà ngươi có nghe bọn con gái trong trường nói gì về con đường này không.

– Nói gì là nói gì. Mặt tôi ngơ ra

– Èo, đúng là đồ rễ tre, không chịu cập nhật thời sự gì hết á. Bọn con gái nói , con đường rợp phượng đỏ này, như là con phượng hoàng lửa vậy đó, vì màu đỏ rực rỡ của nó, và nếu như người con gái nào đi với người mà cô yêu mến trên con đường này sẽ được ở mãi bên người đó hạnh phúc suốt đời.Tình yêu của họ sẽ bấc tử như loài chim phượng hoàng vậy .Lãng mạn không.

– Lãng… mà lãng xẹt thì có. Thôi đi cô nương mơ mộng đủ chưa vậy. đi lẹ lên.

_Vũ không tin à?

– Không tin chỉ là lời nói vớ vẩn của bọn con gái hay mơ mộng thui .lời nói đó sai rồi.

– My nói sai gì chứ ?

– Nó chắc chỉ áp dụng cho đôi tình nhân là nam và nữ thôi phải không?

– Ớ , có phân biệt nữa sao?

– ừm, Tình yêu từ ngàn xưa đến nay, đều dệt nên đôi trái tim cùng chung nhịp dập cũa đôi trai gái yêu nhau mà.Không có ngoại lệ đâu.

– My không nghĩ thế, tình yêu không phân biệt gì cả đâu, và cả trăm năm đố ai lý giải được tình yêu .

– Thui đi. Nói như cô vậy chắc nữ yêu nữ được hả.

– Thì có sao đâu. ( My chợt nhẹ giọng xuống làm Tôi không nghe rõ)

_Gì?

– Không có gì. Mà nè nếu … Tui nói nếu thôi nha… Nếu nhà ngươi là con trai thì sao hả?

_Con trai à? hông biết nữa. Mà thôi lỡ là con trai , cô thấy yêu tôi thì chít tôi mất. Cô làm vợ tui thì tui thà ở giá luôn.

– Đồ đáng ghét, chọc tôi hả.

Cô chạy đuổi theo Vũ, cả hai vui đùa , tiếng cười vang hòa vào bầu không khí của buổi sớm mai. Đó sẽ mãi là ký ức đẹp nhất của hai người, nếu như không có ngày ấy ,Ngày mà nụ cười của cô ây mất đi, ngày mà cuộc đời tôi rẽ ngoặt đến không ngờ. Ngày cũa Định mệnh…………………………..

Ghi Chú: MÌnh sửa lại tuổi nhân vật My cho bằng tuổi của Vũ .

Mình chưa giới thiệu về gia cảnh 2 nhân vật cũa chúng ta nhỉ, quên mất. Hi hi , Nhân vật xưng tôi , tên Dương Vũ, từ bé đã bị đưa đến viện cô nhi vì 1 lý do ( bí mật nghe ,mình sẽ bật mí vào phút cuôi của truyện he ) . Mình tạm gọi là hắn nha ( dù là con gái) .Nhân vật nữ chính thứ hai đây cô bé ngây thơ ,mộng mơ tên Dương Thiên My.

Cô có người ba làm trong ngành cảnh sát, Dương Thiên Thành, 40 tuổi, đội trưởng đội cơ động quân khu 5, với nhiều thành tích săn bắt cướp lẫy lừng, làm giới Xã hội đen kiên dè.

Còn mẹ cô , Nguyễn Tâm Lan là họa sĩ vẽ tranh tĩnh vật, tranh của bà cũng được giới phê bình đánh giá cao. Hi hi dòng máu lãng mạn của Thiên My cũng do di truyền của mẹ đóa nha .

Xong phần giới thiệu rồi ha, mình kể tiếp đây………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#les#lgbt