2. Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc họp đầu tiên của "Nhóm ngăn chặn kế hoạch từ chức của Kim Geonbu" đã kết thúc như vậy.

Heo Su đuổi Kim Dongha cùng những người khác ra khỏi phòng mình. Sau khi mọi người vui vẻ rời đi, Heo Su cũng bình tĩnh lại, làm phẳng đơn từ chức của Kim Geonbu rồi cất vào ngăn bàn làm việc. Sau đó anh bắt đầu trả lời hàng đống email và phê duyệt công việc trong ngày.

Suy cho cùng, dù cho phải đối mặt với vấn đề khó nhằn nhất mình từng phải trải qua trong đời như việc: "Mình rất có thể đã thích người thư ký đã làm việc cùng mình suốt nhiều năm và giờ phải theo đuổi cậu ta trong thời hạn một tháng". Nếu ném vấn đề này cho người khác thì có lẽ bọn họ đã biến thân thành hình tượng con chồn đứng trên hai chân hét to trong ít nhất mười phút. Nhưng anh đã chọn vượt lên nghịch cảnh như một CEO trưởng thành và đáng tin cậy, Heo Su thầm tự khen bản thân mình.

Tuy nhiên, công việc diễn ra quá suôn sẻ, những suy nghĩ linh tinh tỷ như thư ký Kim, kết hôn, theo đuổi, áo quần,... bắt đầu làm loạn trong đầu anh. Heo Su vò đầu bứt tai, sau khi kết luận thư ký Kim chính là ngọn nguồn của tất cả những thứ này, anh dứt khoát bấm vào hình đại diện gấu Bắc cực trên phần mềm liên lạc nội bộ.


[CEOKING]: Thư ký Kim~~~

Không trả lời.

[CEOKING]: Thư ký Kim~~

Nín thở 5 giây.

Tiếp tục không trả lời.

[CEOKING]: Thư ký Kim~

Nhắm mắt lại và thiền trong 10 giây và tự nhủ rằng mình không vội MỘT! TÍ! NÀO!

Vẫn không trả lời.

[CEOKING]: KIM! GEON! BU!

[CEOKING]: Thằng nhóc này!

[Thư ký KING]: Đây.

[CEOKING]: Cậu đãng trí sớm vậy hả?

[CEOKING]: Đối xử với sếp tổng như thế này -

[CEOKING]: - có phải phép không?

[Thư ký KING]: Vừa nãy tôi có việc bận.

[CEOKING]: Được rồi.

[Thư ký KING]: Cái gì?

[CEOKING]: Dự án

[CEOKING]: thế nào rồi?

[CEOKING]: Nói thử xem nào

[Thư ký KING]: Không tệ.

[CEOKING]: À

[CEOKING]: Cậu đùa tôi đấy à? ^ ^

[Thư ký KING]: Ừm.

[Thư ký KING]: Vì Adidas là đối tác của chúng ta mà.

[CEOKING]: ...

[CEOKING]: Đúng vậy!

[CEOKING]: Cậu!!!

[CEOKING]: Chờ đấy!!!


Heo Su nghiến răng điên cuồng gõ một tràng ký tự vô nghĩa trên bàn phím. Ngay khi anh đang nghĩ cách nghiêm túc chỉ trích chủ nghĩa vị lợi của thư ký Kim, tin nhắn mới trong group chat hiện lên trong cửa sổ trò chuyện. Vì vậy, CEO Heo Su tò mò nhấp vào.


"Quýt số 1 đảo Jeju" đã mời bạn tham gia nhóm trò chuyện.

"Quýt số 1 đảo Jeju" đã đổi tên nhóm thành "CEO Heo và Gấu Bắc cực đi bụi"

"Bóng ma công sở" đã đổi tên nhóm thành "Chinh phục gấu trắng ❤️"

"Beryl" đã đổi tên nhóm thành "Kế hoạch Gấu Bắc cực"

"SH Nuguri" đã đổi tên nhóm thành "Hagwon"

...

"CEOKING" đã đổi tên nhóm thành "Tập đoàn này sắp đi đời"

"CEOKING" đã sửa đổi quyền của nhóm.

[Quýt số 1 đảo Jeju]: Ôi, Siheung cố lên~ Aza aza

[Beryl]: Mọi người ơi, nghe bảo hôm nay căng tin có súp và cơm ~

[Bóng ma công sở]: Woo!

[Bóng ma công sở]: Mọi người thấy tên nhóm tôi đặt có hợp lý không?

[CEOKING]: Bây giờ đang trong giờ làm việc đó. ^__^

...

[SH Nuguri]: Tập đoàn chúng ta sắp đi đời nhà ma thật à?


Jang Hagwon có thật sự ổn không vậy? Heo Su nhìn vào cửa sổ khung chat và thở dài, bắt đầu suy nghĩ xem liệu phòng Dự án xã hội có đang bị giao quá nhiều việc hay không. Có lẽ cần phải hẹn gặp anh Hagwon để san sẻ với anh ấy một chút. Trưởng phòng Hagwon của chúng ta vốn đã gầy như cọc tre... Heo Su cúi đầu trầm tư. Đáng lẽ ra mình nên chú ý đến điều này sớm hơn.

Cốc, cốc, cốc.

"Heo Su nim."

Nếu mình để tâm hơn thì có lẽ Geonbu đã bớt vất vả đi một chút. Có lẽ cậu ta sẽ không rời đi.

"Chủ tịch Heo --"

"A!" Anh chợt giật mình tỉnh lại trong mớ suy nghĩ lung tung. Thư ký Kim đang đứng ở cửa văn phòng nhìn anh bất lực. Heo Su vội vàng vuốt lại mái tóc rối bù của mình. Anh không khỏi cảm thấy má mình nóng bừng lên dưới ánh mắt đó.

"Chúng ta đi ăn trưa thôi." Thư ký Kim nói.

"A... ồ ồ. Đi thôi, đi thôi." Heo Su đáp lại, đứng dậy đi ra ngoài. Kim Geonbu bước sang một bên và để Heo Su đi trước như thường lệ.

Ahhh&*%#(¥#@($&. Ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của Heo Su, chú mèo con nội tâm đang lăn lộn cào xé điên cuồng. TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO! Chỉ là đi ăn cùng nhau thôi mà. Tại sao mình lại phải để tâm đến vậy nhỉ? Hiển nhiên bây giờ bọn họ vẫn giữ khoảng cách như mọi khi, nhưng không hiểu sao hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Kim Geonbu lại trở nên rất rõ ràng, Heo Su không khỏi đưa tay áp lên mặt mình.

"Chủ tịch bị cảm à?" Giọng nói của Kim Geonbu từ phía sau vang lên.

"Ani! Không! Tôi ổn!" Câu nói bị ngắt ba lần.

"Nhiệt độ hôm nay rất thấp. Dù trong phòng có sưởi cũng phải chú ý, anh nên thay áo trong thành áo dài tay." Thư ký Kim đề nghị.

Áo dài tay? Heo Su cười khẩy. Ngày mai tôi sẽ thay váy để quyến rũ cậu luôn! Đồ ngốc.


Thư ký Kim dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng hai người lại đụng phải tụ bốn người Kim Dongha, Jang Hagwon, Jang Yongjun và Cho Geonhee đang đi cạnh nhau không-đáng-ngờ-một chút-nào.

"Ô ~ Heo Su, trùng hợp thật đấy." Kim Dongha nhiệt tình hét lên, "Chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn đi." Sau đó ông anh này nháy mắt với Heo Su vô cùng lộ liễu.

Hử? Anh Dongha đang làm gì vậy... Heo Su không khỏi tỏ ra không nói nên lời. Nhưng bản thân thư ký Kim dường như không nhận ra sự kỳ lạ mơ hồ trong không khí, gật đầu chào: "Anh Dongha."

"Geonbu." Kim Dongha bước tới và ôm lấy vai Kim Geonbu, trong khi những người khác im lặng tập trung xung quanh Heo Su một cách rất có tổ chức và kỷ luật. Hai anh em họ Kim cùng nhau tiến lên vài bước, sức nóng xung quanh Heo Su tiêu tan đi một chút. "Anh nghe nói cậu định từ chức, cậu thực sự sẽ bỏ anh mà đi sao?"

Heo Su thở dài thườn thượt khi nhìn thấy thư ký Kim quay mặt sang, trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội như bao lần.


"Anh Dongha nói phải chủ động đấu tranh." Jang Hagwon ở bên cạnh lặng lẽ nói.

"Hả?" Heo Su thực sự khó hiểu.

"Chủ tịch không thấy cái tên "Chinh phục gấu trắng" rất hay sao?" Jang Yongjun chêm vào.

"A...hahahahahaha." Heo Su nở một nụ cười trừ chân thành.


Đến canteen công ty, Heo Su im lặng liếc nhìn thực đơn.

Được! Bulgogi sốt mè!

Con mèo trong anh âm thầm nắm chặt tay. Sau đó, anh tự thưởng cho mình ba kẹp lớn đầy thịt. Phần cuối cùng là bát salad vẫn bị bỏ qua như thường lệ. Đây chính là lợi ích của việc trở thành ông chủ, mình không cần phải ăn rau. Con mèo con trong tim CEO thỏa mãn đấm bốc vào không trung.

Khi Heo Su bưng đĩa tới bàn ăn, anh phát hiện mọi người đã an tọa gần hết. Ngầm nhường chỗ đối diện Kim Geonbu cho anh một cách kỳ lạ. Bốn người còn lại tạo thành một vòng vây chặt chẽ xung quanh họ. Heo Su bình tĩnh ngồi xuống. May mắn thay, Kim Geonbu đối diện anh chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm. Thư ký Kim cũng là một người rất nghiêm túc trong việc ăn uống. Heo Su suy tưởng một hồi, sau đó anh tự thưởng cho mình một miếng thịt nướng.

"Geonbu ~" Kim Dongha nói.

"Vâng?"

"Cậu vừa nói với anh là từ chức để lo việc kết hôn đúng không?"

"Ừm."

"Vậy hình mẫu lý tưởng của Geonbu nhà chúng ta ra sao?"

"Khụ khụ khụ khụ..." Heo Su nghẹn họng vì hạt vừng trong món bulgogi, không khỏi xấu hổ ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của thư ký Kim. Anh đành cố nuốt nước bọt, thành công ngừng ho.

"Em thích..." Thư ký Kim vẫn nhìn anh, có lẽ ánh nhìn chỉ là vô thức trong lúc mải suy nghĩ, nhưng nhịp tim của Heo Su vẫn tăng nhanh.

"Một cô gái xinh đẹp dịu dàng." Thư ký Kim nói xong, ánh mắt lại quay về bữa trưa của hắn.

"Hmm." Kim Dongha ậm ừ đáp lại.

...

...

Á...


Heo Su cảm thấy không khí vừa đóng băng trong một nano giây.

"Vậy à..."

Anh Dongha, sao trả lời khiên cưỡng thế? Heo Su lớn tiếng chửi rủa (tất nhiên là thầm trong lòng), cúi đầu gắp thêm một miếng thịt.

Xinh đẹp? Mình có được coi là dễ nhìn không? Về mức độ dịu dàng thì có vẻ mình không được dịu dàng cho lắm với Kim Geonbu thì phải...Tệ thật rồi đây. Vừa khởi đầu đã thấy mùi thất bại, chuyến này ông trời không giúp mình rồi.

Món bulgogi sốt mè ngon lành dường như đã mất đi hương vị ngay lập tức. Cùng lúc đó, điện thoại của Heo Su cũng nhận được 4 tin nhắn.

Ai gửi đây? Giờ nghỉ trưa mà cũng nhắn tin? Thật sự là quá mức tàn nhẫn, không phải con người! Heo Su nhân cơ hội mắng vốn chủ nhân của 4 tin nhắn cảnh báo này. Nhưng anh vẫn mở điện thoại ra xem.


Tập đoàn sắp đi đời

[Quýt số 1 đảo Jeju]: Nâng cấp nhiệm vụ.

[Beryl]: +1

[Bóng ma công sở]: Không sao không sao.

[SH Nuguri]: Trên thực tế, hầu hết mọi người không kết hôn với mẫu người lý tưởng của mình.


Cái nhóm chat rác này! Heo Su ác độc chặn thông báo mới. Anh cất điện thoại, ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt tò mò của thư ký Kim.

"Có chuyện gì vậy?" Thư ký Kim ra hiệu.

"Không có gì." Heo Su nghiến răng nghiến lợi, duỗi chân đá vào hai bên Jang Yongjun và Jang Hagwon đang ngồi hai bên trái phải, hài lòng với tiếng ho của hai người. "Mấy tin nhắn quảng cáo rác ấy mà."

Thư ký Kim gật đầu. Để làm dịu bầu không khí, Cho Geonhee vốn thường chỉ cắm mặt vào điện thoại bỗng chỉ vào hai bát salad trên khay của Kim Geonbu và hỏi: "Geonbu, sao cậu lại mang ra tận hai bát?"

"À." Thư ký Kim dường như chợt nhớ ra và đặt một bát salad vào khay của Heo Su như một lẽ đương nhiên. Anh nhận được những biểu cảm đầy ý nghĩa từ bốn người còn lại. "Cái này là dành cho chủ tịch."

"Không!" Heo Su hét lên.

Thư ký Kim cúi đầu ăn cơm, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

"Thư ký Kim, tôi thực sự mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ăn một cọng rau thôi cũng khiến bệnh tình trở nặng lắm đó!" Bộ óc thông minh của Heo Su lập tức nảy số, bĩu môi và vẫy tay giải thích.

"Vậy sao." Thư ký Kim thờ ơ.

"Thật đó, tôi mà ăn bát salad này, phép màu của Cinderella sẽ biến mất. Tôi sẽ mất đi sắc đẹp tuyệt vời và biến thành một CEO với khuôn mặt tầm thường đó." Heo Su vờ vịt lau khóe mắt trong khi Jang Yongjun cười khúc khích khi nghe cụm từ "sắc đẹp tuyệt vời".

Thư ký Kim ngước nhìn anh, nghiêm túc gật đầu và tiếp tục ăn.

Heo Su nhìn quanh, cố gắng giành được sự ủng hộ từ bốn người còn lại. Tuy nhiên, ngay cả Cho Geonhee, người thường thích nhất những CEO chân ngắn, cũng tỏ ra bất lực. Cuối cùng, anh bất lực cho rau vào miệng.

Hóa ra dù có trở thành CEO thì bạn vẫn phải ăn rau.


Tập đoàn sắp đi đời [tắt tiếng]

[Beryl]: Tôi đột nhiên cảm thấy vẫn còn cơ hội.


Dù mẫu người lý tưởng của thư ký Kim là gì, hay khả năng thành công của Chủ tịch Heo là bao nhiêu, công việc vẫn là công việc. Dù có khởi đầu ngày mới đầy kịch tính như vậy nhưng Heo Su đã dành thời gian còn lại để giải quyết rất nhiều giấy tờ, bên cạnh việc đối mặt với chứng sợ rau.

Cuối cùng sau khi tan sở, Chủ tịch Heo lê bộ não mệt mỏi và cơ thể vô dụng của mình bắt xe về nhà dưới sự hộ tống của thư ký Kim như thường lệ. Mặc dù trong xe là một không gian tương đối riêng tư và chật hẹp, nhưng kỳ lạ là hệ thống sản xuất hormone ngại ngùng của Heo Su đã ngừng hoạt động, anh tựa vào ghế và ngủ thiếp đi ngay khi lên xe. Thậm chí có lúc thư ký Kim còn lại gần thắt dây an toàn cho anh. Nếu Kim Dongha biết Heo Su lãng phí cơ hội tốt như vậy, anh ta nhất định sẽ hành hung CEO qua màn hình máy tính mất.

Thư ký Kim nhìn CEO mèo con đang cuộn tròn ngủ trong xe, hắn thầm thở dài rồi nói với tài xế: "Xin lái xe chậm lại, cảm ơn anh." Sau khi nhận được phản hồi của tài xế, thư ký Kim xử lý thêm một vài công việc trên điện thoại. Sau một lúc, hắn không khỏi mệt mỏi dụi dụi mắt, tựa lưng vào ghế thư giãn.

Heo Su tỉnh lại, cảm thấy bả vai rung nhẹ: "Đến nơi chưa?" Anh mơ màng hỏi.

"Ừ." Thư ký Kim nói: "Mau lên nhà nghỉ ngơi đi."

Heo Su gật đầu, chào tạm biệt như thường lệ rồi xuống xe. Sau khi thư ký Kim và chiếc xe khuất dạng, chú mèo con bên trong anh mới dần dần tỉnh dậy. Hả, cái gì cơ? Cậu ta không nói gì khác với mình. Heo Su bĩu môi xoay người đi vào nhà.


Sau khi đơn giản giải quyết vấn đề ăn uống, Heo Su mở tủ quần áo ra, mặc dù mới sáng sớm anh đã phàn nàn vì không thích chủ nghĩa vị lợi của thư ký Kim. Nhưng trên thực tế, hầu hết tủ quần áo của anh là đồ của nhà tài trợ. Cũng có một hai bộ đồ nghiêm túc, nhưng Jang Hagwon và những người khác lại nhận xét anh nhìn như đang mặc đồ của bố.

"Phải ăn mặc thật bắt mắt." Heo Su suy nghĩ kỹ về lời khuyên của Kim Dongha, thành thật mà nói, anh đã biết Kim Geonbu từ rất lâu rồi, dường như cậu ta đã nhìn thấy tất cả quần áo trong tủ của mình... Heo Su bối rối. Aaa, làm sao bây giờ?

Cuối cùng anh cũng lôi ra được một chiếc áo đen nhỏ chẳng rõ đã nằm trong tủ từ lúc nào. Thiết kế làm nổi bật các đường nét và không khiến anh trông lùn đi, chỉ là nó hơi nhăn do đã nằm quá lâu trong góc tủ mà thôi. Chỉ cần ủi qua là được. Yes! Heo Su hài lòng gật đầu. Hừm, thư ký Kim, lần này tôi sẽ hạ gục cậu trong chớp mắt.

Bước tiếp theo là ủi đồ và mặc thử. Không biết tại sao, mặc dù trông cũng khá ổn, nhưng anh vẫn cứ cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó. Heo Su nhìn trái nhìn phải trong gương, cuối cùng quyết định không quan tâm. Đây là gu của thư ký Kim mà! Thư ký Kim thích người đẹp dịu dàng!!!

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Heo Su lại trở nên bất an. Đẹp?... Mình thật ra cũng không đẹp lắm. Dịu dàng... Mình có nên dịu dàng hơn với Kim Geonbu không nhỉ? Hmm...Erm...Eh...Ugh...

Anh cứ trằn trọc mãi, lăn lộn trên giường cố đi vào giấc ngủ. Cuối cùng, anh không nhịn được nhấc điện thoại lên, lại bấm vào hộp trò chuyện với thư ký Kim.


[CEOKING]: Thư ký Kim

[Thư ký KING]: ?

Lần này cậu ta phản hồi rất nhanh. Heo Su hài lòng gật đầu, tiếp tục đánh máy.

[CEOKING]: Tôi không ngủ được.

Không trả lời.


Heo Su bĩu môi và định tiếp tục gõ. Điện thoại di động đột nhiên rung lên báo có cuộc gọi đến, anh giật mình suýt đánh rơi điện thoại vào mặt.

Người gọi là thư ký Kim.

Mồ yá... Có ai hiểu cho cảm xúc của tôi không? Heo Su nhấn nút nghe máy.

"Chào."

"Chào."

"Tại sao anh lại không ngủ được?"

"Làm sao tôi biết được!" Anh không khỏi lớn tiếng. Á, phải nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Heo Su dịu giọng lại, nói: "Không biết nữa ~"

"Dự báo thời tiết nói ngày mai có thể sẽ có tuyết, có thể là trận tuyết đầu tiên của năm mới."

"Ồ ~"

"Ngày mai anh nhớ mặc ấm nhé."

"Ừm." Anh chả quan tâm lắm.

"..."

"..." Không còn gì để nói, Heo Su có chút không vui, nhưng anh lại lười mở đầu chủ đề mới. Hơi thở của Kim Geonbu ở đầu bên kia vẫn đều đều. Dù không nói ra, trong lòng anh vẫn cảm thấy yên bình khó tả.

"Geonbu."

"Ừm?"

"Geonbu..."

"Ừm."

Mẫu người lý tưởng của cậu có phải là một người cụ thể không? Nếu như không giống với hình mẫu thì sao? Còn tôi thì... có ổn không? Heo Su nhất thời muốn hỏi cậu ta, nhưng cuối cùng lại rụt rè.

"Buổi tối tốt lành."

"Ok, chúc ngủ ngon."

Nói xong, cả hai đều không cúp máy. Không hiểu sao Heo Su cảm thấy chua chát trong lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn chủ động cúp điện thoại.

"Hình như tôi thích cậu..." Heo Su thì thầm với chiếc điện thoại đã tắt máy, sau đó thở dài một hơi. Cái gì thế này, mình là đồ hèn nhát.


Đêm đó, trong giấc mơ của ngài CEO, một con gấu Bắc Cực lớn xuất hiện trong giấc mơ của anh và ôm anh thật chặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro