Chương 27+28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-027

  Đêm đó Minh Khải tới thăm.

  Sau khi giải quyết được việc của Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt, vẻ mặt hắn trở lại nhàn nhã, mặc áo len màu xanh hồng đi tới.

    Lúc đó Triệu Lễ Kiệt đi mua đồ ăn, trong phòng, Lý Nhuế Xán đang ngơ ngác sờ tóc.

   - Sao vậy?

  Minh Khải mở cửa nhìn thấy anh liền hỏi: 

  - Hai người mới xa nhau có một chút, cậu không phải là nhớ đến người đàn ông của mình đấy chứ?

  - Biến khỏi đây đi.

  Lý Nhuế Xán lẩm bẩm một câu chửi thề tiêu chuẩn của Trung Quốc.

  Minh Khải mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống, hỏi: 

  - Còn đau không?

  'Vẫn còn may mắn chán'

  Lý Nhuế Xán nói với anh qua máy liên lạc

  'Tôi đã uống thuốc giảm đau và không cảm thấy nhiều. '

  Minh Khải gật đầu, vẻ mặt trở lại nghiêm túc.

  - Triệu Lễ Kiệt đã nói cho tôi toàn bộ quá trình, hiện tại tôi muốn hỏi cậu, cậu có thu được tin tức gì không?

  'Vật tổ đó là một tổ ong.'

  Lý Nhuế Xán nhanh chóng nhớ lại.

  'Trên tổ ong có một cây thánh giá, và cũng có một cây thánh giá nơi tôi rơi vào đó.'

  - Triệu Lễ Kiệt còn nói, cậu rơi xuống bức tường kết cấu cũng rất giống sáp ong.

  Minh Khải bổ sung.

  'Đám zombie đó không giết tôi, chúng cũng không làm tổn thương tôi.'

    Lý Nhuế Xán tiếp tục gõ.

  'Họ dường như chỉ muốn tôi ở lại, nhưng họ thực sự muốn giết Triệu Lễ Kiệt ...'

  Nghĩ tới đây, anh vẫn có chút sợ hãi.

  Minh Khải gật đầu, nhẹ giọng nói: 

  - Còn nữa không?

  Lý Nhuế Xán nhắm mắt lại, lặng lẽ nhớ lại, sau đó đột nhiên mở mắt, cử động môi, nhưng dường như không biết nên bắt đầu từ đâu.

  - Bình tĩnh thôi.

  Minh Khải nhìn anh.

  - Sao thế?

  'Tôi mơ thấy đội trưởng cũ của mình,.'

  Lý Nhuế Xán cúi đầu và chậm rãi gõ tên người cũ.

  'Lee Sanghyeok.'

  Minh Khải nói: 

  - Sau đó?

  'Nhưng tôi không biết đó là một giấc mơ, hay một mảnh ký ức thực sự đã xảy ra nhưng bị tôi lãng quên.' 

  Lý Nhuế Xán ngừng gõ, đặt ngón tay lên thái dương, sau một lúc lâu mới chậm rãi mô tả nó.

  'Anh ấy lấy ra một cây kim rồi nói với tôi, anh ấy nói rằng nếu có thể, anh ấy muốn trở thành người được chọn, nhưng anh ấy sắp chết rồi...'

  Lý Nhuế Xán ngừng nói, mím chặt môi rồi từ từ thở ra.

  - Tiêm? Người được chọn?

  Minh Khải cũng suy nghĩ.

  - Nếu đây không phải là mộng, vậy ra hắn đã tiêm cho cậu mũi tiêm?

  Lý Nhuế Xán gật đầu.

  Minh Khải ôm thái dương: 

  - Vậy chúng ta có thể suy đoán... máu của cậu, bí mật tang thi không giết cậu, rất có thể có liên quan đến lần tiêm này.

  Lý Nhuế Xán im lặng một lúc rồi lại gật đầu.

  - Nhưng sau ngần ấy thời gian, trung tâm nghiên cứu vẫn chưa tìm thấy thứ gì khác biệt trong máu của cậu.

  Minh Khải thở dài.

  - Lee Sanghyeok là một thiên tài vô song (Không ai sánh bằng). Có lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó, nên...

  Lý Nhuế Xán gật đầu:

  'Đây có thể là manh mối để chúng ta chiến đấu chống lại zombie. '

  Minh Khải nói: 

  - Được rồi, tôi hiểu rồi. Cứ như vậy, ngày mai tôi sẽ lấy tất cả tài liệu, thông tin liên quan về Lee Sanghyeok ra kiểm tra, tôi cũng sẽ gửi cho cậu một bản, cậu cũng có thể xem qua nếu có manh mối.

  Lý Nhuế Xán gật đầu.

  Minh Khải ngáp một cái, đứng dậy, hắn lại nhớ tới cái gì, từ trong túi móc ra một vật gì đó ném cho Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán bắt lấy và thấy đó là một chiếc chìa khóa.

  - Trước đây tôi đã được cấp phép xây một căn nhà.

  Minh Khải nói,

  - Cậu biết đấy, ở khu dân cư hiếm có một căn nhà dành cho một gia đình.

  Tất nhiên Lý Nhuế Xán biết rằng kể từ khi bước vào thời kì vòng sống, do không gian sống dày đặc nên hầu như mọi người đều sống trong ký túc xá chật chội, ở đây chỉ có một số ít nhà ở riêng lẻ.

  Nhưng ý Minh Khải là gì?

  Như nhìn thấy sự nghi ngờ của anh, Minh Khải tiếp tục nói: 

  - Về phần cậu, những năm này cậu đã phải chịu đựng rất nhiều, tôi biết hiện tại có một người quan trọng trong đời cậu xuất hiện, cậu ấy không sợ sự lạnh lùng hay hung dữ của cậu, cậu ấy rất yêu cậu. Cậu có thể bên cạnh cậu ấy, hãy trân trọng nó.

  Lý Nhuế Xán nhìn chiếc chìa khóa trong tay và càng bối rối hơn.

  - Lý Nhuế Xán, cậu thật ngu ngốc!

  Minh Khải rốt cuộc nhịn không được.

  - Hai người các cậu! Chuyển đến nhà riêng của tôi đi! Các cậu hiểu ý của tôi không?!

  Phản ứng đầu tiên của Lý Nhuế Xán là lắc đầu.

  Minh Khải không cho hắn cơ hội từ chối: 

  - Tôi sợ ở nhà biệt lập một mình, anh biết tôi mà, tôi nhát, ban đêm không dám đi, xin cậu đừng tra tấn tôi nữa. Nhà này trống không, lãng phí lắm, cậu cùng đi đi, cậu chỉ cần dưỡng thương, để cậu ấy chăm sóc cho cậu.

  Lý Nhuế Xán mặt có chút nóng, xấu hổ quên gõ chữ, chỉ bĩu môi: 

  'Không, không cần...'

  Minh Khải mỉm cười, bước tới vỗ nhẹ vào vai Lý Nhuế Xán.

  - Con đường phía trước còn dài và gian khổ.

  Anh nói với giọng xúc động.

  - Hãy trân trọng hạnh phúc mỗi ngày.

  Lý Nhuế Xán nhìn anh, rồi nhìn chiếc chìa khóa trong tay anh, cuối cùng không từ chối.




-028

  Sau khi được dưỡng bênh như thế này khoảng 6 tuần, bệnh viện cuối cùng cũng chấp thuận cho Lý Nhuế Xán xuất viện.

  Tuy nhiên, bác sĩ vẫn lo lắng dặn dò anh một số biện pháp phòng ngừa, Lý Nhuế Xán nghe xong thấy đau đầu nên nhờ bác sĩ hãy đi nói vs Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt đã lắng nghe mọi thứ và viết lại nó một cách nghiêm túc.

  Lúc bọn họ ra khỏi bệnh viện, Điền Dã và Lý Huyễn Quân đã tới đón, hai người đứng cạnh xe với vẻ mặt ác ý.

  - Yo yo yo, Lý Nhuế Xán, cậu lại béo rồi.

  Li Huyễn Quân mặt đối mặt nói.

  - Ồ, không chỉ an ủi có thể khiến người ta béo, mà cả tình yêu cũng có thể.

  Điền Dã cũng tham gia vào:

  - Này, khi nào tôi mới béo lên vì yêu? Tsk tsk tsk.

  Lý Nhuế Xán tức giận đến mức muốn đánh họ, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã nhanh chóng giữ anh lại.

  - Anh không béo, anh không béo.

  Triệu Lễ Kiệt vội vàng nói: 

  - Thật sự, em thề, hiện tại anh vẫn là gầy.

  Cậu không hề nói dối, cho dù Lý Nhuế Xán có nằm viện nửa tháng cũng chỉ có thể bù đắp khoản thiếu hụt trước đó, đúng là anh không béo.

  - Ồ, Minh Khải cũng hiểu.

  Nhìn thấy Lý Nhuế Xán bị Triệu Lễ Kiệt giữ chặt, Lý Huyễn Quân tiếp tục khoe khoang: 

  - Tôi cũng biết rằng cậu sẽ được sắp xếp một ngôi nhà riêng cho hai bạn để hưởng tuần trăng mật. Thật đáng tiếc cho chúng ta, chúng ta phải quay lại và chen chúc trong ký túc xá.

  Điền Dã lắc đầu: 

  - Nhìn sao hai người cũng đều ra con ruột của hắn. Nói cho tôi biết, cậu và Minh Khải đã đi xét nghiệm DNA khi nào thế?

  Triệu Lễ Kiệt ôm chặt lấy Lý Nhuế Xán, người đang nghiến răng và giơ móng vuốt, nhanh chóng nói: 

  - Hai người, nhanh chóng lái xe!

  Căn nhà riêng do Minh Khải tặng thực ra cách tòa nhà quân sự và chính trị không xa.

  Ở thế giới người sống, có được một ngôi nhà độc lập như vậy quả thực là một điều xa xỉ.

  Sau khi đặt bọn họ ở cửa, giúp bọn họ dọn đồ vào trong, Điền Dã và Lý Huyễn Quân rời đi, trước khi rời đi còn không quên dặn dò Triệu Lễ Kiệt: 

  - Đội trưởng của cậu vẫn chưa bình phục hoàn toàn, đừng có mạnh mẽ quá.

  Triệu Lễ Kiệt mặt nhất thời đỏ bừng: 

  - Anh, anh, anh nói cái gì vậy!

  Lý Nhuế Xán nhìn trong sân, không nghe bọn họ nói gì, quay đầu lại nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt đỏ mặt như cua luộc, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì.

  Triệu Lễ Kiệt gãi đầu, vội vàng đáp: 

  - Không, không, không, không có gì.

  Sau khi đuổi hai ngôi sao tà ác Lý Huyễn Quân và Điền Dã đi, Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và kéo Lý Nhuế Xán vào nhà.

  Do không gian sống của con người bị nén lại, nơi này vẫn còn tồi tệ hơn nhiều so với những biệt thự sang trọng ở xã hội loài người trước đây, nhưng so với những khu ký túc xá trông giống như những chiếc lon bé tí thì nó đã là một nơi tựa thiên đường rồi.

  Minh Khải tìm người giúp bọn họ dọn dẹp nhà cửa, trái cây còn được rửa sạch trên bàn, tủ lạnh chứa đầy thức ăn cần thiết, một cặp cốc đặt trên bàn, trong tủ còn có quần áo cho hai người. Chiếc giường được trải ga màu xám ấm áp, trong ánh nắng tỏa ra mùi vải lanh ấm áp.

(Sao lại xám ấm áp nhỉ :???)

  Vào thời điểm này, vẻ đẹp nơi đây khiến Triệu Lễ Kiệt thậm chí có cảm giác rằng ngày tận thế đã kết thúc và loài người đã chiến thắng.

  Lý Nhuế Xán rất tò mò về cách bố trí ở đây, anh đi trái phải, thậm chí còn tìm thấy một số DVD bên cạnh TV trong phòng khách, trong đó có những bộ phim kinh điển quay trước ngày tận thế của nhân loại.

  - Aizz...

  Triệu Lễ Kiệt nói.

  Khó trách Minh Khải không ở lại chỗ này, một khi đã đến liền không muốn rời đi.

  Lý Nhuế Xán đặt chiếc đĩa DVD trở lại, lùi lại một bước và ngồi trên sàn gỗ cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

  Triệu Lễ Kiệt nghiêng người, hai người áp vào nhau, cùng nhau sưởi ấm dưới ánh mặt trời.

  Quá lâu rồi, họ chưa bao giờ có cuộc sống yên tĩnh như vậy.

  Chưa kể đó còn là những ngày tháng êm đềm bên nhau.

  Triệu Lễ Kiệt đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy vai Lý Nhuế Xán.

  Sẽ thật tuyệt nếu thời gian có thể dừng lại ở đây.

  Cậu sẽ không nói ra, bởi vì cậu biết nếu nói ra lời này, Lý Nhuế Xán sẽ tát vào mặt cậu và nói nó là những điều trẻ con.

  Ánh mặt trời chiếu lên họ, xua tan đi sự u ám của mùa đông.

  Lý Nhuế Xán đưa tay về phía mặt trời, nhìn ánh nắng lặng lẽ chiếu sáng đầu ngón tay cho đến khi chúng gần như trong suốt.

  Vòng sinh tồn của con người vẫn đông đúc và bất an, nhưng vào lúc này, họ dường như tràn đầy hy vọng.

  Bí mật mà Lee Sanghyeok để lại đã có manh mối, thứ còn sót lại trong máu anh rất có thể chính là mật khẩu để chiến đấu chống lại lũ zombie.

  Con người luôn là sinh vật thông minh, nhất là trong những hoàn cảnh tuyệt vọng vẫn có dũng khí đối mặt với cái chết.

  Nhiều năm như vậy sau chiến tranh tận thế zombie, Lý Nhuế Xán lần đầu tiên đột nhiên cảm thấy mọi thứ sẽ ổn và mọi thứ đều đáng giá.

  Chắc chắn sẽ đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa.

  Đứng trong vùng hoang dã của tự do, hét lên và chạy tự do.

  Với Triệu Lễ Kiệt.

  Lý Nhuế Xán chọc Triệu Lễ Kiệt.

  Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng hừ một tiếng.

  'Lần trước.'

  Lý Nhuế Xán nắm lấy tay anh và viết.

  'Em có điều gì muốn nói với anh nhưng lại chưa nói ra phải không?'

  Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng nói: 

  - Đúng vậy.

  'Nói đi.'

  Triệu Lễ Kiệt hắng giọng.

  - Em muốn nói rằng.

  Triệu Lễ Kiệt hít một hơi thật sâu.

  - Em muốn ở bên anh.

  Cậu dừng lại và nói tiếp.

  - Thật ra, sau những chuyện lần trước em trải qua, em đã suy nghĩ rất lâu, em muốn ở bên anh, là loại cảm giác cùng nhau đó.

  Giọng điệu của Triệu Lễ Kiệt rất nghiêm túc.

  Bất kể bạn giàu hay nghèo,  dù bệnh tật hay sức khỏe, bất kể sống hay chết - em chỉ muốn ở bên anh, anh có... bằng lòng không?" 

  Nói xong, cậu hít một hơi thật sâu và chờ đợi câu trả lời của Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng mỉm cười.

  Anh có một nụ cười rất đẹp, với hàm răng trắng lộ ra trên môi, đẹp như băng tan sau tuyết.

  'Anh......'

  Anh nói thầm.

  'Tất nhiên anh bằng lòng. '

  Anh mở rộng vòng tay và Triệu Lễ Kiệt nhanh chóng ôm lấy anh.

  Họ ôm nhau dưới ánh nắng.

  Như thể đang ôm lấy niềm hy vọng ấm áp nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro