Chương 51+52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



-051

  Trong nỗi sợ hãi tột độ, các giác quan của con người sẽ được phóng đại vô hạn, và mọi tế bào dường như đã học cách thở vào lúc đó, rồi hét lên kinh hãi.

  Lúc này, hầu như tất cả mọi người trong khoang trực thăng đều bị sợ hãi bao trùm, cách mặt đất hơn trăm mét, âm thanh da thịt bị xé nát dường như ở ngay bên tai, kéo dài vô tận rồi phóng đại lên. .

  Lý Nhuế Xán tay vẫn liều mạng ấn chuông báo động, môi run run, đang hét lên điều gì đó, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.

  Màu máu và màu đen của sự sợ hãi tràn ngập trong lòng anh, đôi chân gần như yếu ớt nhưng bị Minh Khải đỡ lấy tay anh.

  - Cậu nói cho tôi biết.

  Minh Khải nắm lấy cánh tay anh.

  - Phải làm thế nào, tôi sẽ nói cho bọn họ.

  Lý Nhuế Xán ngẩng đầu lên.

Trong lòng anh vẫn còn sót lại đau đớn, sắc mặt vẫn trắng bệch như ánh trăng, anh biết mình không thể chần chừ thêm nữa.

  Thủy triều zombie đang đến, không còn thời gian nữa, với tốc độ này, lũ zombie sẽ đến khu vực sinh tồn trong vòng chưa đầy vài giờ, mọi thứ sẽ kết thúc.

  'Chúng ta đã đến đây.'

  Lý Nhuế Xán nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, hít một hơi thật sâu.

  'Kế hoạch phải được thực hiện.'

  - Nhưng làn sóng zombie đã đến.

  Minh Khải nói. 

  - Cho dù chúng ta có tiếp tục kế hoạch, chúng ta cũng chưa chắc có thể ngăn chặn được làn sóng zombie. Hiện tại chúng ta phải đưa ra quyết định, nên đi về tổ trước hay ngăn chặn lũ zombie lại.

  Lý Nhuế Xán lắc đầu.

  'Hãy che chắn cho tôi.'

  Anh nói với Mingh Khải.

  'Tôi có thể làm được. '

  Minh Khải trừng mắt nhìn anh, trong lúc căng thẳng này, hắn im lặng suốt năm giây mới nhẹ giọng nói: 

  - Được."

  Sau đó hắn ngẩng đầu lên, bắt máy và nhấn nút gọi.

  - Mọi người nghe lệnh.

  Minh Khải hơi nhắm mắt lại.

  - Tôi sẽ nói cho các ngươi kế hoạch tiếp theo.

  Triệu Lễ Kiệt ngồi ở phía sau Điền Dã, không chớp mắt nhìn về phía trực thăng của Lý Nhuế Xán.

  - Mọi người, 'Làn sóng zombie' đã đến sớm hơn dự tính.

  Giọng nói của Minh Khải vẫn bình tĩnh trong bộ đàm.

  - Bây giờ, chúng ta phải mạo hiểm mạng sống của mình để làm điều cuối cùng.

  Hắn im lặng thở ra: 

  - Cố gắng che chở Thiếu tướng Lý Nhuế Xán và tiến vào lòng đất của nhà thờ.

  Mệnh lệnh được ban ra, mọi người đều im lặng.

  Tất cả họ đều nghe thấy sự đáng ngại to lớn đằng sau mệnh lệnh này.

  Điền Dã gần như đứng dậy khỏi ghế lái và quay lại nhìn Triệu Lễ Kiệt phía sau.

Nhưng trên mặt Triệu Lễ Kiệt lại không có biểu tình gì.

  Giọng nói của Minh Khải tiếp tục: 

  - Mọi người, nếu bây giờ chúng ta không thể thành công thì cuối cùng, mọi người trong vòng sinh tồn sẽ chết, và nhân loại sẽ hoàn toàn trở thành tro tàn của lịch sử. Hôm nay chúng ta có thể đều chết, nhưng... vì... sự sống còn của nhân loại. Từ bỏ mạng sống của mình sẽ là vinh quang cuối cùng.

  Hắn thì thầm: 

  - Toàn quân, di chuyển!

  Vừa dứt lời, chiếc trực thăng do Lý Huyễn Quân lái bay lên trước rồi tiến về phía trước.

  Sau đó lại có thêm nhiều máy bay trực thăng đuổi theo, trong vòng mười giây, tất cả máy bay trực thăng tiếp tục tiến về phía trước, lúc này không ai nói là bị rung chuyển.

  Lý Nhuế Xán cũng kiểm tra trang bị của mình lần cuối.

  Móc khóa, bom, dao găm, súng, đạn bổ sung.

  Anh đã mang theo mọi thứ anh cần nhất.

  Sau đó, anh chỉ cần đáp xuống vị trí mục tiêu rồi thực hiện kế hoạch.

  Lý Huyễn Quân hạ thang dây xuống, điều khiển trực thăng từ từ hạ xuống, thang chỉ dài 20 mét nên trực thăng phải hạ xuống độ cao rất thấp, tất cả trực thăng ở cấp thứ nhất cũng theo sau hạ thang dây xuống, từ từ đi xuống, dần dần đến gần nhà thờ.

  Tuy nhiên, ngay khi máy bay trực thăng của Lý Nhuế Xán hạ cánh ở độ cao khoảng 20 mét, tất cả zombie đều ngẩng đầu lên và bắt đầu cựa quậy.

  Họ gầm lên và lao tới như một cơn sóng, ném đi những mảnh tứ chi chưa bị cắn trên tay và vươn tay về phía Lý Nhuế Xán trên không.

  Không ai có thể biết chúng đang làm gì, chúng dường như đang chào đón "nữ hoàng" của chúng, chúngdường như đang tôn thờ "vị thần" từ trên trời giáng xuống. Mái vòm của nhà thờ bị vỡ tan bởi tiếng hét đầu tiên, vẻ đẹp tuyệt vời kính màu khi nó vỡ tan, cánh tay của Đức Trinh Nữ ôm Con cũng vỡ vụn và vương vãi khắp mặt đất.

  Một nhóm zombie ở gần trực thăng thậm chí còn bắt đầu cố gắng nắm lấy thang dây của trực thăng, cố gắng leo lên thang dây, Lý Huyễn Quân toát mồ hôi lạnh, lập tức điều khiển trực thăng đi lên.

  - Không được, chúng ta không thể đi xuống!

  Minh Khải hét lớn: 

  - Bọn họ tìm được cậu!

  Lý Nhuế Xán nghiến răng nghiến lợi, một tay cầm dao găm, lúc này anh có thể dùng máu đuổi đi những zombie này, tuy nhiên, nếu có nguy hiểm hoặc tình thế tiến vào trạng thái bập bênh, không biết anh có thể hay không kiên trì cho đến khi vào được đáy tổ.

  Nhưng bây giờ, đó là tất cả những gì nó có thể làm.

  Lý Nhuế Xán cầm con dao bằng tay trái và quay lại nhìn Lý Huyễn Quân, người trước hiểu ý và hạ trực thăng xuống lần nữa.




-052

  Tuy nhiên, lần này lũ zombie nhanh hơn mọi người tưởng tượng.

  Ngay khi Lý Nhuế Xán vừa bước xuống cabin và bước lên thang dây, làn sóng zombe lập tức leo lên từng con một, giống như một nồi nước sôi - chúng xếp chồng lên nhau, và những kẻ phía sau dẫm lên những kẻ  phía trước, chỉ cần sau bốn hoặc năm giây, nó đã đạt đến độ cao hơn mười mét và tóm lấy chiếc thang dây nơi Lý Nhuế Xán đang đứng.

  - Bay lên!

  Minh Khải hét lên: 

  -  Lý Huyễn Quân--

  Lý Huyễn Quân lập tức dùng mã lực tối đa kéo trực thăng lên, nhưng vẫn đã muộn, hơn chục zombie đã tóm lấy thang dây, hợp thành lực lượng tổng hợp, trong nháy mắt kéo trực thăng xuống mấy mét.

  - Chết tiệt.

  Lý Huyễn Quân hét lên.

  - Tôi muốn bay ra ngoài!

  Quả nhiên, do lực kéo mạnh từ phía dưới, toàn bộ chiếc trực thăng nghiêng nghiêng, suýt chút nữa vẫn duy trì được đường bay ở một góc sắp lật nhào, Lý Nhuế Xán bị ném lên không trung, thẳng người, liều mạng giẫm lên thang dây. Trong khi lũ zombie càng ngày càng gần, anh càng kéo thì lực kéo bên dưới càng mạnh, chiếc trực thăng càng lúc càng nghiêng, gần như ném anh ra ngoài.

  Vào thời điểm quan trọng này, một tiếng súng đột nhiên vang lên từ phía sau bên phải của Lý Nhuế Xán.

  Lý Nhuế Xán quay lại trong khi thế giới đang quay cuồng và nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt, người đứng sau đang cầm một chiếc MP5 nhắm mắt nhắm mục tiêu, tiếng đạn từ súng tiểu liên rất lớn, sau một loạt tiếng súng, cậu đã bắn hạ gần như tất cả lũ zombie đã tóm lấy chiếc thang dây dưới chân Lý Nhuế Xán.

  Cuối cùng, chiếc trực thăng đã tiếp tục di chuyển một cách suôn sẻ, Lý Nhuế Xán lại bước lên thang dây và quay lại kinh ngạc, Triệu Lễ Kiệt chỉ đặt họng súng xuống và quay lại nhìn anh.

  'Làm cách nào em tới đây được? ! '

  Lý Nhuế Xán hỏi, anh thậm chí còn quên rằng mình không thể phát ra âm thanh vào lúc này và chỉ muốn hỏi tại sao cậu lại xuất hiện ở đây.

  Mà Triệu Lễ Kiệt không cần nhìn cũng biết anh muốn nói gì, ở cách không trung mấy chục mét, giữa tiếng cánh quạt khổng lồ vang lên, cậu dùng giọng to nhất gọi Lý Nhuế Xán: 

  - Em đi cùng anh! 

  Đôi mắt của Lý Nhuế Xán lúc đó có chút đỏ hoe, nhưng anh vẫn thầm mắng: 

  'Điền Dã, tên khốn này đang chiều chuộng em.'

  Điền Dã đang lái trực thăng cầm tai nghe lên hét lớn: 

  - Lý Nhuế Xán, tôi biết cậu mắng tôi, nhưng tôi đồng ý dẫn cậu ấy đến hỗ trợ cậu, dù thế nào cậu ấy cũng giúp cậu, nếu cậu muốn giải quyết thì sẽ ổn thôi, chỉ cần sống sót và đến đây đánh bại hết toàn bộ. Hiểu chưa?!

  Lý Nhuế Xán không nói gì, mím môi liếc nhìn Lý Huyễn Quân.

  Máy bay trực thăng cố gắng hạ cánh lần nữa, lúc này tất cả trực thăng ở cấp thứ hai cũng đang từ từ hạ xuống, tất cả máy bay trực thăng ở cấp thứ nhất và thứ hai hội tụ, bao vây trực thăng của Lý Nhuế Xán ở giữa, sau đó nhắm súng và đạn xuống điểm hạ cánh của Lý Nhuế Xán.

  Một giây tiếp theo, tiếng súng gầm rú đột nhiên vang lên, chặn đứng sự vây hãm của zombie, dần dần, một khu vực an toàn hình tròn bị đạn xuyên qua, phạm vi của khu vực an toàn dần dần được mở rộng.

  Máy bay trực thăng đưa Lý Nhuế Xán đi xuống, càng ngày càng gần mặt đất.

  Hình dáng càng ngày càng rõ, Lý Nhuế Xán chỉ cách mặt đất mấy mét.

  Nhưng lúc này, lũ zombie dường như nhận ra rằng những thứ này trong không khí đang ngăn cản chúng chạm vào "nữ hoàng" của mình, sau khi im lặng vài giây, chúng đột nhiên đồng loạt phát ra một tiếng rít gần như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.

  Đạn trên trực thăng trở nên hỗn loạn do tiếng động đột ngột xuất hiện, có người thậm chí còn run rẩy khi nòng súng lệch hướng, đạn sượt qua đùi Lý Nhuế Xán.

Lũ zombie cũng lợi dụng thời điểm con người hỗn loạn này để quay trở lại, lũ zombie từ đống đổ nát của nhà thờ lại tràn ra, lần này chúng không đi một mình đến chỗ Lý Nhuế Xán mà trong nháy mắt tách ra, từng tầng một, lao về phía trước và biến thành những đống xác chết mọc lên như vô số ngọn đồi.

  - Đáng chết!

  Lý Huyễn Quân hét lớn: 

  - Mau bay lên! 

  Tất cả trực thăng đều nhanh chóng bay lên, nhưng vì lần này lũ zombie lớn hơn và nhanh hơn nên vẫn còn một số chiếc trực thăng bị bộ phận hạ cánh phía dưới tóm lấy bọn zombie và tuyệt vọng kéo đi ném đi.

  - Đáng chết!

  Điền Dã không nhịn được chửi rủa, đột nhiên điên cuồng kéo tay lái, quát: 

  - Triệu Lễ Kiệt! Cẩn thận-

  Triệu Lễ Kiệt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Nhuế Xán, nhưng không chú ý rằng ở phía bên kia của anh, một chiếc trực thăng rất gần với họ đã hoàn toàn mất kiểm soát do lũ zombie leo lên và kéo nó, nó bị ném đi và đang hướng về phía Điền Dã và Triệu Lễ Kiệt .

  Phản ứng đầu tiên của Triệu Lễ Kiệt là cậu sắp chết.

  Trực thăng va chạm với cậu, Điền Dã còn có hy vọng thoát khỏi ghế lái bên kia, nhưng cậukhông còn cách nào khác ngoài nhắm mắt chờ chết, hoặc là nhảy ra khỏi máy bay.

  Và sau khi nhảy ra khỏi trực thăng, bên dưới là một biển xác chết vô tận, đủ để nuốt chửng cậu ngay lập tức, không để lại bất kì thứ nào.

  Triệu Lễ Kiệt lúc đó có chút không muốn, cậu chỉ nghĩ đến Lý Nhuế Xán, nghĩ rằng cậu không thể chết cùng Lý Nhuế Xán, thậm chí có thể chết trước mặt Lý Nhuế Xán.

  - Mẹ kiếp...

  Cậu thấp giọng chửi rủa, nhưng cậu đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.

  - Triệu Lập Kiệt——

  Nhưng cậu lại nghe được một tiếng kỳ lạ khàn khàn gầm lên, tựa như có mùi máu.

  - Nhảy——!

  Triệu Lễ Kiệt không nhận ra ai đã hét lên điều này, nhưng linh hồn cậu theo bản năng đã chọn tin vào điều đó.

  Vì thế cậu nắm chặt súng và dao găm nhảy xuống, quả quyết như lúc cậu nhảy xuống lòng đất để đuổi theo Lý Nhuế Xán.

  Chỉ một giây sau khi cậu nhảy xuống, chiếc trực thăng mất kiểm soát đã va chạm mạnh và đánh trúng nơi Triệu Lễ Kiệt đang canh gác vừa rồi.

  Triệu Lễ Kiệt từ trên không rơi xuống, cậu nắm chặt con dao găm trong tay, sẵn sàng tự giết mình bất cứ lúc nào.

  Nhưng vào lúc này, từ khóe mắt, cậu thoáng thấy một bóng người ở phía bên kia đang rơi xuống không trung, vươn tay về phía cậu trong không trung.

  - Triệu Lễ Kiệt——

  Cùng một giọng nói hét lên.

  Bắt lấy tôi——

  Triệu Lễ Kiệt đưa tay ra và nắm lấy nó.

  Khoảnh khắc tiếp theo, cậu bị Lý Nhuế Xán ôm chặt trên không, máu đỏ trên cánh tay trái của Lý Nhuế Xán rải khắp người cậu.

  - Chuyện quỷ gì vậy...

  Cậu nghe thấy một giọng nói khàn khàn và kỳ lạ, đó là giọng nói mà Lý Nhuế Xán đã không phát ra trong nhiều năm. 

  - Triệu Lễ Kiệt, cậu muốn chết phải không?

  Triệu Lễ Kiệt sửng sốt.

  Vừa rồi ở thời khắc sinh tử mấu chốt, Lý Nhuế Xán rốt cuộc cũng lên tiếng.

  Anh yêu cầu Lý Nhuế Xán nhảy ra khỏi máy bay, đồng thời anh cũng dùng dao găm cắt vào cánh tay trái của mình, nhảy xuống với máu chảy ra và ôm lấy Triệu Lễ Kiệt trên không.

  Họ ôm nhau trong máu và rơi vào đám zombie bên dưới.

  Nhiều năm trước, cái chết tàn khốc và vụ thảm sát đã khiến Lý Nhuế Xán bị mất ngôn ngữ.

  Nhưng hiện tại, đối với Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán cuối cùng đã tìm được tiếng nói của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro