Valentine trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Món quà của Au dành đến cho độc giả nhân ngày 14/3. Hơi bận nên giờ mới dịch xong. 
Mời mn ăn Valentine trắng muộn.
Au cập nhật truyện trước là tháng 8 năm 2023 thì bỗng nhiên phát đường 14/3. Dấu hiệu comeback chăng? Tui rất hóng à nha.

玻璃茶 là tác giả của một số bộ khá nổi nhà Jieduo như Đứa trẻ hư chẳng hạn :>

Mục 3 có H, ai ko thích thì bỏ qua nhé <

-

Tất cả các ngoại truyện đều không liên quan đến mạch truyện chính.

-

1. Hiện vật êm dịu

  Sau chiến tranh, thời gian trở thành điều cuối cùng trong tâm trí mỗi người.

  Số lượng zombie sẽ không còn tăng nữa, những zombie chưa chết gần như mất hoàn toàn khả năng di chuyển và không còn gây ra mối đe dọa nào nữa.

  Lúc này, tất cả những gì họ cần là hồi phục sức mạnh đồng thời tiêu diệt những thây ma cuối cùng.

  Chỉ là thời gian cảnh giác khẩn cấp kéo dài đã để lại cho những người này quá nhiều di chứng, hiện tại bọn họ đã hoàn toàn thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn chút khó chịu.

  Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của mỗi người quanh năm đều không đều đặn, khi phải đổi ca vào ban đêm, họ vẫn sẽ bị đồng hồ sinh học tự động đánh thức, sau đó sẽ không bao giờ có thể ngủ lại được trong đêm dài.

  Lý Nhuế Xán là người phải chịu điều này rất nhiều.

  Cho nên ngày hôm nay, lúc nửa đêm Lý Nhuế Xán lại đột nhiên mở mắt, theo bản năng đưa tay sờ quần áo bên cạnh cùng súng ống, rồi lại phát hiện những thứ này đã không còn ở bên cạnh mình nữa.

  Ngón tay anh không chạm được vào thứ gì trong đêm tối, trái tim anh lạnh lẽo nhưng anh hoàn toàn tỉnh táo trong trạng thái ngẩn ngơ.

  ——Hóa ra chúng ta không còn ở thời đại mà chúng ta không còn thức tỉnh bất cứ lúc nào nữa.

  Anh ngơ ngác quay đầu lại, qua mái tóc có phần rối bù, nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Lễ Kiệt đang nằm trên gối.

  Người đó lúc này ngủ ngon hơn anh rất nhiều, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ ngơ ngác nghiêng người qua đây nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh...?"

  Lý Nhuế Xán chớp mắt và nhìn xung quanh.

  Đây là ký túc xá của anh, vốn là một phòng đơn, nhưng vì Triệu Lễ Kiệt chuyển đến nên căn nhà nhỏ này có rất nhiều đồ đạc, đồ của một người đã trở thành đồ của hai người, cảm giác giống như một "gia đình" nhỏ .

  Dù đã mấy tháng trôi qua nhưng Lý Nhuế Xán vẫn cảm thấy không chân thực.

  Hôm qua, dường như anh vẫn còn ở trong núi xác và biển máu ở Khu C. Giờ đây, thế giới cuối cùng đã trở thành điều anh hằng mong ước.

  Tất cả những điều này giống như một giấc mơ đến nỗi thỉnh thoảng anh sẽ tự hỏi liệu đây có phải là cuộc sống thực hay không.

  Với suy nghĩ này trong đầu, anh cúi xuống và nhìn Triệu Lễ Kiệt một cách cẩn thận.

  Cậu còn đang ngủ, tóc rối bù, trên mặt vẫn đeo kính, chắc chắn đêm qua buồn ngủ quá nên không kịp tháo ra, miếng đệm mũi ở kính ép vào sống mũi, để lại vết đỏ.

  Lý Nhuế Xán im lặng mỉm cười, đưa tay ra và nhẹ nhàng tháo kính của Triệu Lễ Kiệt xuống.

  Triệu Lễ Kiệt động đậy nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

  Lý Nhuế Xán đặt kính sang một bên rồi rất nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cậu.

  Anh không thể ngủ được nên chỉ có thể nhìn những thứ xung quanh anh. Ánh trăng lờ mờ từ tấm rèm phía sau chiếu vào, tựa hồ lại khiến thế giới có chút mơ hồ, khuôn mặt Triệu Lễ Kiệt chìm trong ánh trăng, nhưng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

  Lý Nhuế Xán đưa tay ra, muốn chạm vào hơi ấm của Triệu Lễ Kiệt.

  Nếu đây không phải là một giấc mộng, Triệu Lễ Kiệt mà anh chạm vào hẳn sẽ là rất ấm áp.

  Đầu ngón tay anh sắp chạm vào cậu, nhưng anh lại rụt tay mình lại, anh sợ mình sẽ đánh thức giấc mơ ngọt ngào của người trước mặt.

  Tuy nhiên, lúc này Triệu Lễ Kiệt dụi dụi mắt, mở ra nhìn sang anh.

  Lý Nhuế Xán định mở miệng, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã đưa tay ra và kéo anh vào lòng.

  - Ngủ đi, anh trai... - Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt còn mơ màng - Em ở đây...

  Lý Nhuế Xán bị cậu ôm trong ngực, vô cớ mũi có chút đau nhức.

  Anh nhớ, có lần, anh đứng trước mặt thiếu niên nói: Đừng sợ, có anh ở đây. (*Lúc đi đến khu C ở trong xe đó mn)

  Nhưng bây giờ, đến lượt chàng trai trẻ ôm anh và trao cho anh cái ôm ấm áp nhất.

  Anh vùi mình trong vòng tay của Triệu Lễ Kiệt.

  Trên tay cậu thanh niên không có mùi gì thừa thãi, chỉ có mùi thơm của quần áo khô và xà phòng nhẹ.

  Lý Nhuế Xán có chút tham lam.

  Triệu Lễ Kiệt dường như cảm nhận được sự dịu dàng trong hơi thở của anh, nghiêng người qua, chống cằm lên, chậm rãi xoa xoa đỉnh đầu của Lý Nhuế Xán.

  - Ngủ đi... - Cậu lại thì thầm - Anh trai...

  Lý Nhuế Xán đặt tay lên eo cậu, ôm lại cậu, rồi thở ra, cuối cùng nhắm mắt lại và lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

  Đêm nay không có gió hay sóng, không có thông tin liên lạc khẩn cấp và không còn nỗi lo sợ cái chết đang rình rập họ bất cứ lúc nào.

  Ngoài ra còn có thiếu tướng đội đặc nhiệm Lý Nhuế Xán luôn lo lắng và thiếu úy Triệu Lễ Kiệt, người đã luôn ở bên anh sinh tử.

  Chỉ có Lý Nhuế Xán được người tình Triệu Lễ Kiệt an ủi.

  ——Hóa ra bây giờ là lúc cần có những người thân yêu an ủi, đồng hành.




2. Một kiểu lãng mạn khác

  Lý Huyễn Quân gần đây tâm tình không tốt.

  Với tư cách là điều phối viên, gần đây hắn cực kỳ bận rộn với công việc sau chiến tranh, thường xuyên chân hoàn toàn không kịp chạm đất. 

  Chỉ vậy thôi, nhưng ngoài công việc ra, hắn luôn có thể nhìn thấy một số cảnh mà hắn không muốn xem.

  Ví dụ như khi mọi người đang ăn cùng nhau trong căng tin, Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán, những người ngồi đối diện hắn, đột nhiên bắt đầu lấy đồ ăn cho nhau, đặc biệt là Triệu Lễ Kiệt, như thể Lý Nhuế Xán sẽ chết đói nếu cậu không làm vậy thì Lý Nhuế Xán sẽ không ăn được miếng thức ăn nào nên cậu cố gắng hết sức để gắp thức ăn vào bát của anh.

  Lý Nhuế Xán ho: "Được rồi."

  Triệu Lễ Kiệt lắc đầu: "Không có, anh gầy đi rất nhiều."

  Lý Huyễn Quân ngẩng đầu khỏi bát cơm, nghi ngờ nhìn Lý Nhuế Xán trước mặt, người này rõ ràng đã bị Triệu Lễ Kiệt vỗ béo.

  Lý Nhuế Xán vùi đầu vào ăn, chóp tai đỏ bừng.

  Lý Huyễn Quân khóe miệng giật giật, vươn đũa gắp miếng thịt lợn bụng cuối cùng trong nồi.

  Kết quả là, vừa nhấc đũa lên, Triệu Lễ Kiệt đã cắm đũa vào miếng thịt rồi đặt vào bát của Lý Nhuế Xán.

  Thấy thịt mình bị cướp, Lý Huyễn Quân nhịn không được nữa: "Triệu Lễ Kiệt, nhóc đúng là một đứa con bất hiếu, sao không để lại một ít thịt cho cha cậu ăn!"

  Triệu Lễ Kiệt nói: "Đừng kích động, cũng không phải là chúng ta không có gì ăn."

  Lý Huyễn Quân chỉ vào nồi: "Chỉ còn lại một miếng thịt."

  Triệu Lễ Kiệt thấp giọng lẩm bẩm: "Ai đoạt được là của người đó."

  - Ồ, nhóc thật hoang đường đó. - Lý Huyễn Quân xắn tay áo lên. - Nhóc đã quên là ai đã kéo cậu từ chiến trường về, chưa nghe câu vợ ôm lên giường rồi ném qua tường à, nhóc quên mất ai là người giúp ngươi trong đêm bão tuyết ngày Giáng sinh để gửi biện pháp tránh thai——"

  Lời còn chưa dứt, mặt Lý Nhuế Xán đã đỏ bừng: "Đừng nói nữa!"

  Lý Huyễn Quân cười nói: "Trả thịt cho tôi, tôi không nói nữa."

  Triệu Lễ Kiệt sắc mặt cũng nóng bừng, bưng nồi lên: "Em lại cho anh thêm mấy miếng."

  - Tốt lắm - Lý Huyễn Quân vỗ tay - Con nhất định phải tôn trọng cha, hiểu không?

Trận đấu còn chưa kết thúc, Điền Dã đi vào, ngồi xuống Lý Huyễn Quân bên cạnh.

  - Tôi mệt mỏi quá. -  Điền Dã dựa người xuống bàn. - Sao tôi lại có cảm thấy tái thiết sau chiến tranh còn mệt mỏi hơn khi chiến đấu.

  - Gần đây cậu bận rộn với phần nào? - Lý Nhuế Xán hỏi.

  - Cơ sở hạ tầng. - Điền Dã vỗ vỗ một chồng kế hoạch dày đặc ở một bên. - Khôi phục nguồn điện trên diện rộng, sửa chữa cơ sở hạ tầng công cộng bị hư hỏng... Điều đáng sợ nhất là họ không biết đào từ đâu. Minh Khải còn bảo tôi học lái mấy chiếc máy xúc, nói rác rưởi trên mặt đất phải càng sớm càng tốt dọn sạch, ngay cả tôi cũng phải đi!

  Lý Huyễn Quân nhịn không được cười lớn, lại bị Điền Dã đánh một trận hung hãn.

  - Tôi tức quá! - Điền Dã mặt đỏ bừng. - Đầu tiên anh ta lừa tôi học lái trực thăng và xe tăng, sau đó giao cho tôi chức đội trưởng đội cơ động, bây giờ anh ta muốn tôi học cách lái máy xúc. Lỡ anh ta giao cho tôi một công việc khác thì sao? 'Đội trưởng Đội Máy xúc Cơ động', tôi muốn mất mặt quá!

  Triệu Lễ Kiệt ở bên đó đang thêm thịt, quay người lại, lúc này có chút tò mò: "Máy xúc? Vui lắm à?"

  Điền Dã nói: "Anh không biết, cậu đi mà hỏi Phác Đáo Hiền."

  Lý Huyễn Quân nhạy bén nắm bắt được cái tên mới xuất hiện: "Đáo Hiền? Có phải cái người ngay hôm đó cứu cậu không? Đổi lại cậu cho người lái ta tới lái máy xúc?"

  Điền Dã tức giận: "Là cậu ấy tự nguyện tới đó, không phải do tôi sắp xếp!"

  Lý Nhuế Xán không nói gì, nhưng bày tỏ sự nghi ngờ bằng ánh mắt.

  Lý Huyễn Quân bổ sung: "Đúng vậy, ai có đầu óc lại muốn tới lái máy xúc?"

  Chưa kịp nói xong, Lý Nhuế Xán đã ho và đá vào gầm bàn. Vừa quay người lại, hắn đã nhìn thấy trong mắt Triệu Lễ Kiệt tỏa sáng đầy dục vọng.

  Lý Huyễn Quân khóe miệng giật giật: "Triệu Lễ Kiệt, nhóc không cần làm đâu..."

  Chiều hôm đó, Điền Dã, Lý Huyễn Quân và Lý Nhuế Xán đứng ở ven đường, im lặng nhìn di tích bên cạnh.

  "............"

  Tại khu di tích, hai chiếc máy xúc đang làm việc vui vẻ.

  Trong một chiếc máy xúc, Phác Đáo Hiền đội mũ bảo hiểm thò đầu ra ngoài và thỉnh thoảng đưa ra hướng dẫn cho Triệu Lễ Kiệt, người mới bắt đầu.

  Mặc dù Triệu Lễ Kiệt lần đầu tiên lái xe nhưng cậu đã nhanh chóng trở thành cá gặp nước và bắt đầu làm việc trong khu di tích một cách dễ dàng.

  Toàn bộ công trường tràn ngập tiếng ầm ầm vui vẻ.

  - Thật sự có thể hay không? - Trong bầu trời bụi bặm, Điền Dã sờ mũi nhìn bốn phía. - Cứ để bọn họ ở đây chơi đi, những người không biết sẽ tưởng rằng bọn họ đang chơi xẻng vàng.

  Lý Huyễn Quân cũng có chút không nói nên lời: "Nhưng bọn họ thật sự rất vui vẻ. Có lẽ ngoài xe tăng và trực thăng, máy xúc cũng là một loại lãng mạn..."

  Lý Nhuế Xán im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.

  Lúc này, như để ý đến ánh mắt của ba người, bộ đôi máy xúc quay lại.

  Phác Đáo Hiền phát hiện ra họ trước và giơ tay ra hiệu.

  Bên cạnh Triệu Lễ Kiệt cũng thò đầu ra, điều khiển máy xúc đi một vòng, dùng cánh tay robot hưng phấn vẫy tay với Lý Nhuế Cẩn: "Anh ơi! Cái xẻng to của em! Đẹp trai không anh? Anh có thích hay không? "

  Lý Nhuế Xán hiểu ý, đỏ mặt bỏ chạy.

  Điền Dã nhếch miệng cười, không đành lòng nhìn thẳng.

  Chỉ có Lý Huyễn Quân còn thở dài: "Quả nhiên, người có thể bắt được Mibugi thật sự không phải người bình thường..."




3.Phiên bản mới**

  Khi Lý Nhuế Xán nhận được tin Triệu Lễ Kiệt bị thương, toàn bộ tâm trí của anh gần như sụp đổ lần nữa. Anh chạy đến hiện trường nhanh nhất có thể thì phát hiện đội y tế đã rời đi, chỉ còn Triệu Lễ Kiệt đã băng bó vết thương đang ngồi trong đống đổ nát to lớn. 

  - Có chuyện gì thế? - Anh lo lắng hỏi. - Ở đâu?

  Triệu Lễ Kiệt lắc lắc cẳng tay trái, trên đó băng bó mới tinh. 

  - Hôm nay lúc em dọn dẹp ở đây vô tình làm gãy nó. - Cậu nói. - Không có gì to tát đâu.

  Lý Nhuế Xán cau mày nhìn cậu một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

  Triệu Lễ Kiệt mỉm cười với anh: 

  - Anh, nơi này em đã sửa xong rồi.

   Cậu chỉ sang một bên, Lý Nhuế Xán nhìn theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy một bên là một cái ao, trước khi bị hư hại, có lẽ nó được dùng để chứa nước, tuy nhiên đã khô cằn trong nhiều năm, bây giờ nó cuối cùng đã được lấp đầy bằng nước sạch dưới sự trùng tu của Triệu Lễ Kiệt. Dưới ánh trăng, hồ chứa bắt đầu hoạt động trở lại, những làn sóng trong xanh phản chiếu vào mắt anh, khiến nó trông đặc biệt rõ ràng.

  Lý Nhuế Xán cảm thấy hơi mềm lòng, anh nhìn cánh tay trái của Triệu Lễ Kiệt và nói: "Đi qua đây." 

  - Minh Khải đã sắp xếp nó cho em. -  Triệu Lễ Kiệt ôm eo anh và bắt đầu hành động quyến rũ. -  Anh ấy nói muốn em kiểm tra hệ thống trữ nước mới nên em mới vô tình bị thương.

  Lý Nhuế Xán vỗ đầu hắn: "Đừng để bị thương, em thật ngu ngốc."

  Triệu Lễ Kiệt xoa xoa eo anh , nhẹ nhàng nói: "Em thật sự cảm thấy thế giới của chúng ta càng ngày càng tốt đẹp." 

  Lý Nhuế Xán ngâm nga: "Sẽ còn tốt hơn." 

Triệu Lễ Kiệt tựa hồ cười nhẹ, sau đó ngước mắt lên, trong lòng có chút bất bình: "Anh ơi, em bị thương."

  Lý Nhuế Xán chạm vào đầu anh: "Chúng ta về nhà đi."

  Triệu Lễ Kiệt không hề cử động, chỉ ôm eo anh: "Em không muốn."

  Lý Nhuế Xán buồn cười: "Vậy thì em muốn——"

  Anh chưa kịp nói xong, Triệu Lễ Kiệt đã ôm lấy anh, hai người rơi xuống vực nước bên cạnh.

  Mùa xuân hạ, nước không lạnh, nhưng Lý Nhuế Xán vẫn theo bản năng căng thẳng, ôm lấy Triệu Lễ Kiệt, anh vẫn nhớ cẩn thận tránh cánh tay trái của cậu. Triệu Lễ Kiệt ôm eo Lý Nhuế Xán trong nước, đồng thời cúi xuống và hôn lên môi Lý Nhuế Xán trong sóng nước vô tận. Lý Nhuế Xán muốn ngẩng đầu lên, nhưng Triệu Lễ Kiệt lại nhất quyết hôn anh, một người muốn nổi, người kia chỉ muốn chìm xuống, kết quả cuối cùng là họ càng ôm nhau chặt hơn trong bể bơi.

  Kẻ điên, Lý Nhuế Xán thầm chửi rủa, nhưng Triệu Lễ Kiệt lại mỉm cười, cậu nghe theo sự vùng vẫy của Lý Nhuế Xán và nổi lên khỏi mặt nước, sau đó, ngay khi họ có được không khí, cậu lại cúi xuống hôn Lý Nhuế Xán sâu hơn. Lý Nhuế Xán dùng tay nhẹ nhàng vỗ ngực, Triệu Lễ Kiệt nắm lấy tay anh đặt ở eo cậu.

  - Anh. - Cậu thấp giọng nói với Lý Nhuế Xán -Anh mặc quá ít.

  Lý Nhuế Xán sửng sốt, nhớ ra mình lúc nãy lo lắng cho Triệu Lễ Kiệt nên khi ra ngoài cũng không thay một bộ áo khoác trang trọng hơn, lúc này nửa thân trên là một chiếc áo sơ mi dài màu trắng, ướt đẫm nước, hoàn toàn dính sát với cơ thể của mình. Ánh trăng lúc này biến thành một tấm gương gợi tình, soi ra thân thể ướt át của Lý Nhuế Xán trong đêm, vai, eo, cánh tay và thân thể mềm mại trong suốt. Lý Nhuế Xán không nói nên lời, xung quanh không có ai, chỉ còn lại đống đổ nát, nhưng anh vẫn muốn trốn, Triệu Lễ Kiệt đã ôm chặt lấy eo anh và kiềm chế anh, nói chung không cho anh rời đi.

  - Điên à? -  Li Rucan thì thầm. - Về nhà đi...

  Triệu Lễ Kiệt lắc đầu và dùng răng nhẹ nhàng cắn mở chiếc cúc trên cổ áo của Lý Nhuế Xán. Thịt trắng của chiếc áo sơ mi trắng trộn lẫn với những giọt nước ướt rơi xuống xương quai xanh lộ ra. Triệu Lễ Kiệt nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi đẩy chiếc cổ áo vô dụng sang một bên, nhẹ nhàng liếm bộ ngực phía dưới xương quai xanh của Lý Nhuế Xán.

  - Anh trai... - Cậu nói. - Em chỉ muốn ở đây.

  Mặt Lý Nhuế Xán đỏ bừng, anh cố gắng đẩy Triệu Lễ Kiệt ra, nhưng khi anh đưa tay chạm vào miếng băng ướt đẫm của Triệu Lễ Kiệt, anh không dám mạnh tay nhưng đã đẩy anh mạnh hơn. 

  - Đau quá... - Triệu Lễ Kiệt vung lên cánh tay trái, có chút ủy khuất nhìn anh. - Anh, đừng đẩy em ra.

  Lý Nhuế Xán hít một hơi thật sâu và nghiến răng: "Mau lên..." 

  Triệu Lễ Kiệt cười. Cậu gần như cắn vào ngực Lý Nhuế Xán, trầm giọng đáp lại giữa những tiếng rên rỉ bị kìm nén của bên kia: "Tuân lệnh, Thiếu tướng Lý."

  Hehe, làm ở khắp mọi nơi, rốt cuộc có chút quá điên rồ. Khi Triệu Lễ Kiệt bế Lý Nhuế Xán lên bờ hồ, Lý Nhuế Xán cảm thấy rằng mình chắc chắn đã phát điên. Trời đất cùng chung một nơi, anh lại bị đặt trần trụi trên mặt đất dưới bầu trời, trên người chỉ có một chút áo sơ mi trắng ướt sũng đã thành hình. Mọi ngôi sao dường như đang dõi theo anh, theo dõi cuộc sống hoang dã sắp tới của anh.

  Đầu ngón tay của anh có chút run rẩy, anh đặt chúng lên vai Triệu Lễ Kiệt. Triệu Lễ Kiệt nắm tay anh và hôn lên mu bàn tay anh, giống như một hiệp sĩ bảo vệ thánh điện của mình. Nhưng tay kia lại mê mẩn khám phá lối vào cơ thể Lý Nhuế Xán, vuốt ve qua lại theo vòng tròn để trêu chọc.

  Phần thân trên thánh thiện, phần thân dưới trần trụi, Lý Nhuế Xán mím môi, nhẹ nhàng nói: "Em... nhanh lên."

  Nhưng người được cầu xin lại mỉm cười hỏi: "Nhanh lên làm gì? Anh trai?" 

  Mặt anh đỏ bừng, anh cắn răng nghiến lợi, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Nhỡ có người..."

  Nhưng Triệu Lễ Kiệt chớp mắt, càng ngày càng bối rối: "Anh ơi, sao anh lại lo lắng như vậy? Anh muốn em làm gì?" 

  Giọng nói của cậu nghe ngay thẳng và không biết gì, Lý Nhuế Xán quay đầu lại, tai đã đỏ bừng. Một lúc sau, anh thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Mau vào..."

  Triệu Lễ Kiệt mỉm cười bên tai anh và thọc ngón tay vào cơ thể Lý Nhuế Xán như thể đang ân xá cho thế giới. Ngón tay của cậu dùng lực rất nhẹ, cào vào bức tường bên trong, nhưng lại không có ý định mở rộng ra, giống như muốn trêu chọc Lý Nhuế Xán. Lý Nhuế Xán hô hấp có chút dồn dập, anh nhìn Triệu Lễ Kiệt, giọng nói run run: "Em... nhanh lên."

  - Em không hiểu. - Triệu Lễ Kiệt nghiêng đầu. - Anh ơi, tiếp theo em nên làm gì đây?.

  Lý Nhuế Xán cắn môi, giơ tay định đánh cậu. Cú đánh này không nhẹ cũng không quá đáng, nhưng Triệu Lễ Kiệt lại rất hài lòng: 

  - Anh ơi, anh đánh em ngốc rồi, em cũng không biết mình sẽ làm gì.

  Toàn thân Lý Nhuế Xán toát ra một màu đỏ thẫm tuyệt đẹp, dưới ánh trăng, làn da trắng nõn ẩn chứa một loại ánh sáng tục tĩu, khiến người ta muốn nếm thử. Triệu Lễ Kiệt lại rất kiên nhẫn, cậu vẫn dùng một ngón tay thử anh, không nhẹ cũng không nặng, không có ý định tiến thêm nữa, thậm chí có cảm giác như sắp rút lui. 

  - Vì anh trai không thích. - Giọng cậu có vẻ rất ủy khuất. - Bỏ đi.

  Lý Nhuế Xán lúc này nhắm mắt và khép chân lại, kẹp chặt cánh tay của Triệu Lễ Kiệt. 

  - Đừng... - Anh dùng một tay che mặt, thấp giọng nói. - Mẹ kiếp... nhanh lên, đây là... mệnh lệnh.

  Động tác của Triệu Lễ Kiệt dừng lại trong nửa phút. Ngay sau đó, cậu nhấc chân Lý Nhuế Xán lên, rút ​​ngón tay ra, trực tiếp đâm thứ nóng hổi và cứng rắn đó vào dưới thân anh. Lý Nhuế Xán rên rỉ, dùng miệng cắn vào cánh tay, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Triệu Lễ Kiệt tới quá nhanh, anh cảm thấy có chút đau đớn, chỉ có thể dang hai chân rộng hơn, nâng eo lên, duỗi thẳng toàn thân. ... Thể hiện thái độ nuông chiều theo ý cậu.

  Triệu Lễ Kiệt nín thở và không cử động, cậu đặt tay lên bụng dưới của Lý Nhuế Xán, như thể cậu muốn cảm nhận sự hiện diện của cậu trong cơ thể đối phương. Nhưng anh chịu đựng có chút vất vả, cậu ấn nhẹ xuống buộng, thành trong của Lý Nhuế Xán không ngừng siết chặt, như muốn cố ý cắn đứt đồ của cậu, ép cậu xuất tinh sớm hơn. 

  - Chặt quá. - Cậu nói bằng giọng khàn khàn. - Thiếu tướng, anh sẽ bóp chết em mất.

  Lý Nhuế Xán lắc đầu, cơ thể anh run lên, nhưng không phải vì lạnh. Sự mát lạnh của nước khắp cơ thể anh hoàn toàn không thể làm anh hạ nhiệt, mỗi tấc da thịt đều tỏa ra sức nóng bỏng rát. Anh ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy vầng trăng trắng bạc trên bầu trời, những vì sao lấp lánh, tất cả đều phản ánh hình dáng hai chân anh dang rộng ra cho người khác đụ. Triệu Lễ Kiệt nhìn theo ánh mắt của anh, lại mỉm cười.

 - Thật chặt. - Cậu cắn vào ngực Lý Nhuế Xán. - Bây giờ mọi ngôi sao đều biết rằng anh rất giỏi bị đụ.

  Lý Nhuế Xán đưa tay ra định đánh cậu lần nữa, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã giữ chặt cổ tay anh, eo cứng rắn và bắt đầu đụ anh theo mọi hướng. Thân dưới của cậu vẫn đứng trong nước, toàn thân đều ướt át, tóc nhỏ giọt nước, tất cả đều rơi xuống ngực Lý Nhuế Xán, trông cậu giống như một hiệp sĩ xấu xa, cõng ánh trăng thánh thiện trên lưng. , nhưng anh không bảo vệ mà luôn trêu chọc nó.

  Lý Nhuế Xán bịt chặt miệng, không muốn rên rỉ trong khung cảnh hoang dã này, nhưng Triệu Lễ Kiệt lại không cho anh làm theo ý mình, cậu dùng lực mạnh đến thắt lưng và bụng, đến mức gần như đâm xuyên qua anh. Cơ thể của Lý Nhuế Xán run rẩy khi bị xỏ xuyên, nhưng niềm vui cũng tiếp tục xâm chiếm trong quá trình mài qua lại, hai chân anh vô tình móc vào và quấn quanh eo Triệu Lễ Kiệt. 

  - Thiếu tướng. - Triệu Lễ Kiệt cắn vào tai anh. - Anh có thích không?

  Lý Nhuế Xán thở hổn hển và lắc đầu, cắn cánh tay của chính mình, nhưng giây tiếp theo Triệu Lễ Kiệt đã lấy cánh tay anh cắn ra và đặt môi cậu lên tai anh, thì thầm.

  - Kêu đi. - Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt kèm theo âm thanh da thịt chạm vào phần dưới cơ thể cả hai, vô cùng cám dỗ. - Thiếu tướng, anh có thể kêu bây giờ...

  Lý Nhuế Xán mím chặt môi, xấu hổ khống chế lý trí, nhưng khoái cảm không bao giờ ngừng lại, nó bắt đầu từ chỗ giao nhau của phần dưới cơ thể, lan đến từng tế bào trong cơ thể và xâm chiếm tâm hồn anh. 

  - Kêu đi, Thiếu tướng. - Triệu Lễ Kiệt vẫn đang dụ dỗ anh. - Anh không biết em thích nghe giọng nói của anh đến mức nào đâu...

  Lý Nhuế Xán rên rỉ, cảm thấy mình sắp bị đụ chết, nhưng anh biết cơ thể anh lại tận hưởng một cú va chạm thô bạo và hoang dã như vậy. Đây dường như là di chứng lâu dài của ngày tận thế, chỉ khi thực sự bị xâm phạm, bạn mới có cảm giác như mình đang tồn tại và đang sống. Phóng túng và thánh thiện, đáng xấu hổ và vui vẻ.

  Những cú đâm của Triệu Lễ Kiệt ngày càng nhanh, đôi mắt của Lý Nhuế Xán trở nên trắng rã, tứ chi ướt đẫm, anh nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh vẫn có thể kiềm chế những tiếng rên rỉ ngắt quãng phát ra từ miệng mình: "Triệu Lễ Kiệt..." 

  Giọng nói của anh run rẩy kịch liệt, "Không..."

  Hơi thở của Triệu Lễ Kiệt cũng trở nên gấp gáp: "Không, Thiếu tướng Lý, anh không cần em nữa à?"

  Lý Nhuế Xán lắc đầu theo bản năng, quấn chặt hai chân quanh Triệu Lễ Kiệt và giơ tay lên, nhưng lần này anh không còn che mặt nữa mà ôm chặt lấy vai Triệu Lễ Kiệt. 

  - Không... không... - Giọng nói của anh vỡ ra thành từng mảnh. - Anh... cần em...

  Triệu Lễ Kiệt dùng tay ôm lấy dương vật của anh, vừa di chuyển lên xuống vừa nhẹ nhàng hỏi: "Anh cần gì ở em?"

  Lý Nhuế Xán cảm thấy nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, niềm vui sướng nhân đôi khiến anh khó kiểm soát, bụng dưới căng cứng, huyệt đạo sau cũng bị siết chặt, lý trí của anh hoàn toàn bị phá vỡ, chỉ còn phản ứng của cơ thể là nguyên bản ý nghĩa của việc giao hợp. "Anhmuốn em...đụ anh..."

  Giọng anh gần như sắp khóc, "Triệu Lễ Kiệt...đụ tôi..."

  Triệu Lễ Kiệt nín thở, dùng lực đè lên eo và bụng, đồng thời khi thời gian trôi qua, tay cậu di chuyển nhanh hơn, cứ như thế này Trong cơn điên cuồng gần như điên cuồng, Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng run rẩy đạt đến đỉnh điểm, cậu cũng bắn tất cả mọi thứ của mình vào cơ thể Lý Nhuế Xán.

  Mặt nước lên xuống, họ ôm nhau thở hổn hển, mơ hồ có cảm giác như đang lênh đênh trên một chiếc thuyền. Những ngôi sao trên bầu trời dường như đang luân chuyển ánh sáng và bóng tối đang rơi xuống, cuối cùng trở thành vật trang trí rực rỡ cho sự kết hợp hoang dã này. Triệu Lễ Kiệt nghiêng người về phía trước và hôn Lý Nhuế Xán một lần nữa, trong khi Lý Nhuế Xán run rẩy và ôm chặt Triệu Lễ Kiệt.

  Anh cần cậu đụ anh, anh cần cậu yêu anh, anh cần cậu khiến anh cảm nhận được hiện thực của thế giới hậu sinh tồn, anh cần cậu xoa dịu mọi ham muốn cháy bỏng của anh. Sự cứu rỗi thế giới này từng đòi hỏi anh rất nhiều và buộc anh phải trở thành anh hùng. Lúc này, chỉ là anh cần em và em cần anh.




4. Trở lại Iceland

  Khi Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán đến Iceland, đã hơn nửa năm trôi qua kể từ trận chiến cuối cùng.

  Hơn nửa năm vẫn chưa đủ để vòng sinh tồn Tây Âu mở rộng công việc khôi phục sau chiến tranh đến Iceland, nơi này vẫn như những năm tận thế cuối cùng, nhưng lũ zombie - giống giòi đã tồn tại từ lâu đã được làm sạch hoặc thiêu hủy và không còn xuất hiện nữa.

  Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán lên xe địa hình ở đây và lái xe đi dọc đường.

  Iceland không có người ở giống như một thế giới không thuộc về trái đất, cơ sở hạ tầng ở đây bị tổn hại không nghiêm trọng, ngay cả sau khi trải qua ngày tận thế, vẫn không có cảm giác như bị phá hủy.

  Ngoại trừ việc không có con người, nó vẫn giống như thiên đường vậy, yên tĩnh và độc đáo.

  Hoặc có lẽ nó không thuộc về con người mà chỉ thuộc về chính nó mà thôi.

  Triệu Lễ Kiệt lái xe, Lý Nhuế Xán ngồi bên cạnh, đường rộng bằng phẳng, ngẩng đầu nhìn thấy xa xa có ngọn núi phủ tuyết trắng xóa.

  Giữa bầu trời và những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa, một đám mây xám xanh bồng bềnh, nối liền màu xanh và trắng, đại dương kéo dài tận đáy, xanh thẳm đến mức không đáy.

  Đây kỳ thực chính là bộ dáng ban đầu của trái đất, con người có đến hay không, có rời đi, những gì họ đã trải qua và những gì họ sống sót đều không liên quan gì đến vùng đất này. Nó lặng lẽ quan sát, nhìn theo sự tuyệt vọng và hy vọng của con người, tồn tại và diệt vong.

  Trong không khí yên tĩnh và trống rỗng, Lý Nhuế Xán đột nhiên hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?"

  Triệu Lễ Kiệt cười nói.

  - Muốn đi đâu thì đi. - Trong giọng nói của cậu có vẻ vui mừng hiếm có, cậu nhấn ga. - Ở đây, trên toàn bộ Iceland, chỉ có anh và em.

  Lý Nhuế Xán cười lớn, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ dựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

  Họ đi dọc con đường và cuối cùng dừng lại ở sông băng Vatnajökull.

  Đại dương bao la và vô biên, những tảng đá có màu sắc đậm, những dòng sông băng màu xanh nhạt tuyệt đẹp xen lẫn trong đó, giống như một giấc mơ hư ảo. Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán đứng trên sân băng, họ nhìn khung cảnh trống rỗng và lạnh lẽo trước mặt, đột nhiên họ cảm thấy như đang ở một thế giới khác.

  - Em đột nhiên cảm thấy. - Triệu Lễ Kiệt nói. - Thật tuyệt khi được sống ở đây mãi mãi.

  Lý Nhuế Xán nói: "Sẽ cô đơn lắm, ở đây rộng lớn như vậy."

  - Không. - Triệu Lễ Kiệt nói. - Chỉ cần ở bên anh, em sẽ không bao giờ biết cô đơn là gì?

  Lý Nhuế Xán tặc lưỡi: "Miệng lưỡi ngọt thật đấy."

  Tuy nhiên, anh vẫn đưa ngón tay của mình lên.

  Triệu Lễ Kiệt ngoan ngoãn cúi xuống, ngón tay của Lý Nhuế Xán chạm vào mặt cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu.

  - Anh đã có một giấc mơ rất buồn. - Lý Nhuế Xán chậm rãi nói. - Anh mơ thấy mình chết, ở khu C, trước mặt em.

  Màu xanh nhạt của sân băng phản chiếu lên khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt anh có chút thờ ơ và nhợt nhạt.

  Triệu Lễ Kiệt đưa tay chạm lên mặt anh, ngăn cản sự phản chiếu của sông băng, khiến khuôn mặt anh không còn lạnh lùng trắng bệch nữa.

  - Không biết sau khi anh chết, thế giới sẽ ra sao. - Lý Nhuế Xán nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Lễ Kiệt. - Ở cuối giấc mơ, anh nhìn thấy em, em đang khóc.

  Triệu Lễ Kiệt tay dừng ở một bên mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại mơ thấy chuyện này?"

  - Anh không biết. - Lý Nhuế Xán nói. - Nhưng giấc mơ đó rất thật, nhưng anh...

  - Đừng nói nữa, anh trai.

Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng hôn lên môi anh, giọng nói rất nhẹ nhàng.

  - Anh à, đừng nghĩ về giấc mơ khiến anh buồn nữa.

  Giọng nói của Lý Nhuế Xán rất thanh tao: "Anh luôn cảm thấy, nó có lẽ đó là sự thật. Anh đã chết một lần, vì vậy anh luôn cảm thấy điều đó là không thật. Và giờ anh vẫn còn sống và vẫn ở bên em.

  Triệu Lễ Kiệt hôn lên môi anh.

  - Em cũng có một giấc mộng, anh trai, anh có muốn nghe không?

  - Em đã mơ thấy đó là một thời đại rất hòa bình và thịnh vượng. Trong thời đại đó, em và anh thực sự là những tuyển thủ thể thao điện tử, hàng ngày chơi game với máy tính. - Triệu Lễ Kiệt nói rất nghiêm túc. -Sau đó, chúng ta đã cùng nhau giành được một chức vô địch rất quan trọng, ngay tại đây..

  Lý Nhuế Xán nhìn dòng sông băng ở phía xa, cau mày mỉm cười: "Em có chắc chắn đây là nơi này không? Em chơi game à?"

  - Có lẽ xa hơn về phía nam, dù sao ở nơi đó mới có cáp mạng. - Triệu Lễ Kiệt cũng cười. - Sau đó em quỳ một gối xuống và cầm chiếc nhẫn vô địch để cầu hôn anh. Nói cho anh biết, chẳng phải chúng ta đã ở bên nhau rồi sao? Còn cần phải làm cái này nữa à?

  Lý Nhuế Xán cau mày, không nhịn được khóe miệng: "Trong mộng của em, trông anh thật là thiểu năng."

  - Điều đó chỉ có nghĩa là anh trai đã đồng ý rằng chúng ta ở bên nhau.

  Triệu Lễ Kiệt dừng lại.

  Sau đó cậu thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Anh ơi, anh có nhận thấy dù là trong mơ hay thực tế, anh đều là một sự tồn tại rất quan trọng đối với em."

  Lý Nhuế Xán mím môi và cúi đầu.

  - Anh ơi. - Triệu Lễ Kiệt nghiêm túc nhìn anh. - Người Trung Quốc chúng em tin vào luân hồi, cũng như kiếp trước và kiếp sau.

  Cậu nắm tay Lý Nhuế Xán: "Đời trước chúng ta nhất định là một đôi, kiếp sau nhất định phải như thế này."

  Lý Nhuế Xán lỗ tai có chút nóng lên: "Anh chưa có nghe điều này bao giờ"

  - Anh đã gả cho em rồi. - Triệu Lễ Kiệt nói. - Vậy anh cứ làm như người La Mã làm, cùng em tin tưởng.

  Lý Nhuế Xán giơ tay định đánh cậu: "Kết hôn có ý nghĩa gì? Triệu Lễ Kiệt, em lại đáng bị đánh!"

  Triệu Lễ Kiệt nhấc chân bỏ chạy, theo sau là Lý Nhuế Xán.

  Đường trong sân băng trơn trượt, Triệu Lễ Kiệt mới chạy được hai bước rồi quay người lại, mặc dù Lý Nhuế Xán đánh cậumấy cái, cậu cũng chỉ ôm ngực cầu xin tha thứ, sau đó nắm lấy tay Lý Nhuế Xán.

  - Đi thôi! - Cậu nói với Lý Nhuế Xán. - Đi ngắm cực quang!

  Họ lại lên xe địa hình, tạm biệt dòng sông băng xanh, băng qua vùng đất đóng băng đen, bỏ qua địa điểm quay phim "Trái đất lang thang" và đi về phía bắc.

  Khi ô tô chạy qua cầu kè trên vịnh, những làn sóng trong xanh ùa vào hai bên, phản chiếu ánh nắng tạo thành gợn sóng.

  Những ngọn núi phía xa dần xanh hơn, từng mảng cỏ trên vùng lãnh nguyên đang ngẩng cao đầu đón ánh nắng, chào đón những mảnh xa hoa của cuộc sống xanh xám trở lại.

  Họ tách ra từ chạng vạng cho đến khi mặt trăng mọc trên bầu trời, mặt trăng Iceland đặc biệt to lớn và sáng chói, chiếu sáng con đường họ tiến về phía trước.

  Đột nhiên, Lý Nhuế Xán ngăn cản Triệu Lễ Kiệt: "Nhìn!"

  Triệu Lễ Kiệt nhìn sang một bên.

  ---Ở phía chân trời xuất hiện một vệt sáng mỏng màu xanh lam, sau đó màu xanh lam bắt đầu lan rộng và cuộn tròn, ngày càng trở nên đậm màu và mãnh liệt.

  Tựa như nét vẽ của số phận, in đậm nét trên bầu trời.

  Mọi chuyện tưởng chừng như vừa phải, chỉ có trời, đất, sao, mặt trời, mặt trăng chứng kiến ​​dấu chân của họ.

  Dấu chân của Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán.

  Trong ánh sáng rực rỡ và phức tạp, tay của Lý Nhuế Xán cử động, sau đó anh nắm lấy bàn tay của Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh.

  Lần này, họ không hề có sự né tránh hay cố chấp mà chỉ quấn lấy nhau thật chặt.

  Trên ngón áp út của họ còn có chiếc nhẫn bạch kim do Triệu Lễ Kiệt chế tác trong ngày tận thế, nó sáng chói và rực rỡ, tên của họ được khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn, giống như sự sống, cái chết và sự đấu tranh mà họ đã trải qua, nó sẽ không thể xóa nhòa Tình yêu đã mất.

  - Anh trai.

  Trong cực quang, giọng nói của Triệu Lễ Kiệt vẫn kiên định và dịu dàng.

  - Ừm?

  - Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. - Triệu Lễ Kiệt nói. - Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau.

  Lý Nhuế Xán không nói gì.

  Anh chỉ nắm lấy tay Triệu Lễ Kiệt, anh mở lòng bàn tay ra, dùng đầu ngón tay viết một chữ vào lòng bàn tay, từng nét một.

  'Được. '

  Mọi chuyện dường như quay trở lại điểm xuất phát, đội trưởng đội đặc nhiệm không nói được viết lên lòng bàn tay của tân binh trẻ tuổi đang ngơ ngác, từng nét một, như thể mọi thứ vẫn giống như lần đầu họ gặp nhau.

  Chỉ đến lúc này thế giới mới trở lại hòa bình và nhân loại đã tìm được quê hương.

  Ở mọi ngóc ngách trên trái đất, sự sống và tình yêu bắt đầu hội tụ, nảy nở sức sống rực rỡ vô hạn.

  Mọi thứ đang trông tốt nhất.

  Giống như Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán dưới ánh bình minh lúc này.

  Đó cũng là cái nhìn hạnh phúc nhất.

  Bạn và tôi, ZLJ & LRC.

  Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán.

  Anh và em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro