Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về việc về hưu.

Tổ chức hắc ám luôn là một nơi vào thì dễ ra thì khó, nhưng với những lối thoát hiểm và những danh tính giả mà tôi đã cực khổ tạo nên, tôi nghĩ tôi có thể hoàn toàn chuồn đi được.

Lý do mà gần đây tôi hay nghĩ đến việc về hưu ấy là bởi vì lúc này số 1000 đang nhắm mắt và tinh luyện ma lực ngay trước mắt tôi. (Note: nghĩa là loại bỏ tạp chất có trong ma lực làm cho nó trở nên tinh khiết hơn)

Mẹ kiếp, tôi đã nói cái quái gì mà cô nhóc có vẻ như là đã đột phá cảnh giới vậy?

Có lẽ nếu tôi chỉ cho cô nhóc những bí kỹ kiếm thuật thì tốt rồi, nhưng đằng này tôi lại đánh giá khả năng sinh tồn của nó khá cao nên tôi đã dạy nó những kỹ năng ám sát bằng một đòn tất sát.

Những kỹ năng đó thậm chí còn không có tên. Tôi đơn giản là chỉ cho cô nhóc những kỹ năng thường được người của tổ chức sử dụng và tôi đã chế biến chúng lại một chút.

Nhưng cô nhóc đã đột phá cảnh giới chỉ từ những thứ như thế.

Tôi chỉ cô nhóc làm như thế nào để đâm và cắt vào những điểm chí mạng của kẻ thù, và thế quái nào mà khốn nạn thay, cô nhóc lại đột phá cảnh giới từ những thứ như vậy!

Tất cả những gì cần học ở đây là điểm yếu của cơ thể con người thôi mà!

Thêm vào đó là cô nhóc đột phá cảnh giới từ câu nói “Thứ quan trọng nhất của một đòn tất sát là giết đối thủ chỉ bằng một đòn đánh duy nhất” nữa mới ghê chứ. Trời ạ.

Nghiêm túc đó hả, ngay từ đầu nó đã được gọi là một đòn tất sát rồi, không phải sao? Nhưng mà ở đây thì cô nhóc chỉ “Ah… ” giống như những nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết kiếm hiệp đột phá cảnh giới vậy, và tôi e là nếu như tôi dạy hết cho cô nhóc tất cả các chiêu bài ẩn của tôi cô nhóc sẽ trở thành đấng siêu việt vượt qua mọi giới hạn của con người mất.

Được rồi, nói về số 1000 nhiêu đó thôi.

Đối với một đứa trẻ mới bắt đầu bước vào tuổi teen, chưa kể đến nỗi sợ hãi khi nhìn thấy đại ác quỷ Surtr, cô nhóc chỉ đơn giản là chém mất xác Surtr luôn khi mà hắn đứng chắn giữa nhỏ và thức ăn của nhỏ.

Sự nguy hiểm ở đây là nếu như tôi bỏ đói cô nhóc mà không có lý do thì dám có thể nhỏ sẽ đụt lủng một lỗ ở bụng tôi lắm, nhưng mà cô nhóc có thể được thuần hóa nếu cho ăn đầy đủ, đúng là điên thật mà.

Nhưng số 17 thì sao?

Khi mà bản thân tôi không thể sử dụng ma pháp, những gì tôi biết chỉ là ma pháp lý thuyết mà thôi.

Mà cũng không đúng, những cái mà tôi gọi là lý thuyết đó đơn giản chỉ là những thứ tôi đọc được từ mấy cuốn tiểu thuyết (light novel) từ kiếp trước và giả vờ như là tôi đã nghiên cứu phát triển chúng vậy. Ấy thế mà cô nhóc này cũng đột phá cảnh giới luôn mới ác.

Và cô nhóc đã đem những thứ chỉ có trong tiểu thuyết ra chơi luôn ngoài đời thực.

Hư cấu không còn là hư cấu nữa rồi!

Chả lẽ lũ tác giả phiêu lưu viễn tưởng ở kiếp trước của tôi đã đi đến những thế giới ảo tưởng xong quay về viết tự truyện hay cái gì đó tương tự như vậy hả trời?

Và số 1 cũng thế, sau một thời gian ngắn bị tụt lại, nó đã bắt kịp với tốc độ thần kỳ.

Đặc biệt, nó tiếp thu kỹ năng kiếm thuật của tôi ở một mức độ không thể nào tin được.

Số 1000 đã đột phá cảnh giới vậy mà tại sao nó lại không được tôi chỉ dạy bất cứ thứ gì, nó đã đến tìm tôi và phàn nàn. Khi tôi bắt đầu chém gió về những thứ nhảm nhí mà tôi đọc được từ mấy cuốn tiểu thuyết võ thuật của kiếp trước thì sau đó nó cũng tiến lên đột phá cảnh giới luôn.

Không giỡn đâu nha, kể cả đám tân binh khóa trước cũng không được như vầy, tôi thậm chí còn không nghĩ ra được khi trưởng thành bọn nhóc này sẽ biến thành thứ gì nữa.

– Kuoooooh!

Tên khổng lồ lửa gầm lên.

““Ice Buster”” – Băng phá x2

– Kuooooak!

Tên khổng lồ lửa gầm lên đau đớn.

“Earth’s Judgement” – Phán quyết của Trái đất – Địa kiếp

Trong đó thì ma pháp đã hoàn tất và nó làm cho mặt đất rung chuyển và các cọc đất đâm thẳng lên trời. (Note: cho ai không hiểu, Surtr là mồi nhử cho số 17 có thời gian niệm Earth’s Judgement)

Tôi đã từng trải qua Great War, thứ đã càn quét khắp thế giới, nhưng mà nhìn vào cảnh này cũng khiến tôi run rẩy.

Không thể nào ngờ được đây là khung cảnh tạo ra bởi mấy đứa nhóc chưa tròn 15.

Và tại sao tổ chức không thể chinh phục thế giới khi lũ nhóc này được sinh ra cơ chứ?

Mày mạnh đến mức nào vậy hả Thế giới?

“Chạy loạn lên, Surtr.”

Cái túi cát tên là Surtr bắt đầu lao lên với cơ thể được bao phủ bởi lửa của mình. Nhưng số 1000 dễ dàng uyển chuyển né các đòn đánh và vượt qua hắn.

“Khốn nạn!”

Nhưng bị vướng lại bởi vì phải né những con dao găm ẩn của số 1000 mà số 1 không né Surtr kịp nên phải đối đầu với nó, và vì vậy cho nên có lẽ số 1 lại về chót nữa rồi. Khoảnh khắc mà tôi nghĩ vậy thì.

“Sky Slash” – Phá thiên

– Kuaaaaaghk!

Một lượng ma pháp khổng lồ phun ra từ thanh kiếm của nó.

Một đòn tất sát. Bất chấp có vô số hạn chế chồng chồng lớp lớp trên cơ thể Surtr thì khả năng phòng ngự của hắn vẫn cực cao. Ấy vậy mà chỉ một đòn duy nhất đã khiến cho hắn ta bị giải triệu hồi ngay lập tức.

Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng nhất.

“Mình vừa mới đọc cái chiêu đó trong manga… ”

Để giữ lại chiêu bài cho mình, tôi chỉ lảm nhảm vớ vẩn về mấy cái manga tôi đã đọc được, nhưng tên nhóc này lại đem nó ra chơi ngoài đời thực luôn.

Và tôi chỉ mới dạy nó hôm qua thôi đó!

Thậm chí khóa trước mất cả năm mới xài được chiêu đó mà lũ nhóc này có thể xài được liền. Đây là một kỹ năng đặc trưng của một cô gái bé nhỏ dễ thương. (Note: Skill của bé Sion Zail trong truyện Nightrun).

Kurgh! Bây giờ tôi phải làm gì đây trời?

Mặc dù tôi có thể lựa chọn cho lũ trẻ tốt nghiệp sớm nhưng mà tôi phải dạy chúng ít nhất một năm. Nếu không thì nó sẽ được ghi nhận như là tài năng của lũ nhóc chứ không phải sự giảng dạy của người hướng dẫn.

Nếu mà chuyện đó xảy ra thì không kể đến công việc nhàn nhã của tôi mà tôi còn phải nói lời tạm biệt với lương thưởng của mình luôn.

Các ông chú dwarf  đã cằn nhằn khi nào tôi sẽ trả các khoản phí quá hạn của mình, nếu tiền thưởng của tôi bay đi thì tôi trở thành một con nợ mất.

“Bọn trẻ nhìn tràn đầy sức sống quá ta ơi.”

Khi mà tôi đang nghiêm túc cân nhắc có nên cho bọn nhóc thấy chiêu bài tủ của mình không thì tôi nghe một giọng nói quen thuộc. Nhưng lại là cái giọng nói mà tôi không muốn nó đến từ phía sau lưng mình.

“Sia, không phải em cũng vậy lúc cỡ chúng nó sao?”

“Fufu. Thời đó vui thật. Mà bây giờ em không biết lũ kia đang làm gì nữa.”

Xàm cứt. Mặc dù bọn chúng từng như chó với mèo, nhưng hễ có gì xảy ra là lại hợp tác ăn ý với nhau một cách kỳ lạ.

Lũ chúng nó hẳn vẫn giữ liên lạc với nhau cho tình huống ‘phòng khi có chuyện’.

Và nếu chúng mà hợp tác với nhau thì chúng dám chôn tôi dưới ba tấc đất lắm.

Mẹ nó, nếu là tôi thì tôi cũng bí mật đi chôn luôn người hướng dẫn giống tôi.

Chỉ bởi vì tôi là người hướng dẫn. Chứ tôi đâu có nhỏ mọn tới mức bắt chúng đánh nhau giành thức ăn đâu nè.

“Sao cũng được, sao em lại ở đây?”

“Thiệt tình. Một người đẹp đích thân đến gặp mà lại đối xử lạnh… ê chờ chút xíu. Làm ơn. Bỏ cái đó đi chỗ khác.”

Lúc mà cô ả bắt đầu nói xàm xí không cần thiết thì tôi lấy ra một cái dùi cui và ả ta kinh hoảng lùi lại một bước.

“Không phải Chủ nhân mà là Người hướng dẫn.”

“Không khác… Dạ. Dạ. Người hướng dẫn. Nên làm ơn hãy bỏ cái đó đi chỗ khác trước đi nha.”

Chỉ có một lý do khiến cho cô ả kinh hoảng khi thấy một cây gậy bằng gỗ.

Cô ả bị ăn đập thường xuyên bởi cây gậy.

Chính xác thì lũ học trò cần phải lớn lên với đòn roi. Vậy chúng mới nghe lời.

Và nếu nói đến hình phạt thì một cây gậy gỗ là tuyệt nhất!

Sau lần làm giáo viên tạm thời đầu tiên của mình, tôi đã chọn đúng hai đứa để làm đệ tử nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

Đó là hình phạt!

Sự trừng phạt rất khó để quản lý.

Nếu ta không trừng phạt những đứa trẻ ngỗ nghịch thì chúng sẽ không nghe lời, nhưng nếu phạt chúng nó quá khắc nghiệt và làm chúng bị thương, thì đó là một vấn đề trong đào tạo.

Bởi vì điều này, ngay cả khi tôi còn đang làm việc trong cung điện hoàng gia, tôi vẫn chăm chỉ làm việc trong Dự án Cây Gậy (Bat project), và kết hợp giữa các mối liên hệ tôi tạo ra trong cung điện và các quan hệ phi nhân loại có từ trước của tôi, tôi có thể khắc ghi tất cả các loại phép thuật và nghệ thuật lên một cái nhánh của Cây thế giới.

Kết quả là cây gậy gỗ này! Nó trông không có gì giống như một cây gậy bóng chày nhưng nó được gọi là một cây gậy!

Nếu mà nói về cây gậy này, nó có 24 phép thuật tổng cộng làm nền tảng, chia ra thành 10 lời nguyền và 14 phước lành, và thêm vào 12 bùa chú và bùa mê cổ khắc trên đầu, dẫn đến không có thương tích nào xảy ra cho dù bạn có bị nó nện bao nhiêu lần đi chăng nữa, và nó cũng gây ra nỗi đau lớn ngay cả với một cái chạm nhẹ, tôi đã chế tạo được một công cụ trừng phạt có thể được gọi là sách giáo khoa về các công cụ trừng phạt.

Những hiệu ứng này đã được đem ra chơi thật từ đợt đệ tử thứ hai của tôi, và sau đó các đệ tử của tôi trở thành những đứa trẻ rất rất ngoan ngoãn đó nha!

Khi tôi đang loay hoay với cây gậy trong khi hồi tưởng lại những ký ức hạnh phúc, Sia lùi thêm một bước nữa.

“Thầy nghĩ em đã không còn cảm thấy đau đớn từ thứ này nữa?”

“Không. Không hề. Nó vẫn còn rất đau. Làm quen với nó, và không cảm thấy đau đớn từ nó là hai điều hoàn toàn khác nhau, người hướng dẫn.”

Ái chà chà, lâu rồi mới thấy mặt nó căng thẳng cứng ngắc như thế này.

“Sao cũng được, ta sẽ hỏi lại một lần nữa, sao em lại ở đây?”

“Aww, tất nhiên là bởi vì… em nói. Em nói. Cho nên bỏ cái thứ đó qua một bên nha! Đó là sự đánh giá học viên như mọi khi thôi. Em đến đây để kiểm tra và coi coi chúng có ẩn tàng nguy cơ nào không thôi.”

“Không cần phải đích thân em đến.”

“Giáo viên hướng dẫn của chúng em thực sự cần phải đánh giá lại chính mình. Có thật là thầy thực sự không biết cấp trên đánh giá rất cao với những học viên của thầy không vậy?”

“Nếu họ đánh giá chúng rất cao thì ta cũng thích việc họ tăng lương cho ta cao như vậy luôn nha.”

“… Trước đó hãy nghĩ đến số tiền mà thầy đã chôm của tổ chức dùm em đi.”

Cô ả lắc đầu, nhưng không đủ vẫn là không đủ.

Kể cả khi có gom hết lại tất cả những khoản mà tôi có được từ công việc này thì nó không đủ để có một cuộc sống về hưu nhàn nhã.

Từ khi mà lúc nào tôi cũng nghiên cứu để đề phòng cho tương lai, tôi đã luôn chôm một lượng tiền không thể nào tưởng tượng nổi.

“Em có bắt đầu luôn không?” (Note: bắt đầu đánh giá ấy cho ai quên mạch truyện nãy giờ)

“Dạ. Đằng nào em cũng rất bận.”

Sia nhún vai và nói cùng một nụ cười rất rạng rỡ.

“Cho nên cho em mượn đám đàn em này một chút nha.”

#5 Câu chuyện của họ: Câu chuyện của lũ gián điệp trong tổ chức hắc ám (1)

“Vậy thì số 17”

“Dạ”

Hơi khác so với mọi khi, khi mà tôi lúc nào cũng có thể bị mất mạng như chơi.

Và người phụ trách cho các hoạt động hằng ngày hôm đó là một người xinh đẹp, không phải ai khác mà là một thành viên trụ cột của tổ chức, phó giám đốc Cơ quan Tình báo.

“Tôi sẽ bắt đầu đặt câu hỏi.”

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như những câu hỏi đó làm tôi lộ ra mình là con gái của gia tộc Nermia? (Note: lol chap trước ẻm còn xài cả tên thật đó nhắc lại tên thật)

Tôi có thể trở thành một công cụ cho tổ chức bằng cách sử dụng ma thuật tẩy não, một con tin hoặc thậm chí bị đem ra xử tử làm để làm gương.

Cho nên. Sử dụng tất cả mọi thứ tôi có, tôi cần phải vượt qua bài kiểm tra này.

Khoảnh khắc tôi ra quyết tâm, nụ cười dịu dàng lập tức chuyển sang thành một ánh mắt lạnh lùng và một câu hỏi thực sự bất ngờ xuất hiện.

“Em thích trai già hay trai trẻ?”

“Eh?”

Tâm trí tôi trống rỗng một lúc, nhưng tôi lập tức lấy lại tập trung. Một tổ chức hắc ám cần đặt câu hỏi này để làm cái quái gì?

Đợi đã, câu hỏi này được thiết kế để làm cho đối phương mất cảnh giác!

Họ có thể moi thông tin từ tôi trong khi tôi do dự. Trong trường hợp đó tôi nên trả lời bình thường.

“Em thích trai già.”

Rùng mình.

Tôi đột nhiên cảm nhận được sát khí. Tại vì những gì tôi mới nói hả?

Nhưng, trẻ hơn mười bốn tuổi thì là một đứa trẻ theo nghĩa đen. Mặc dù tuổi của tôi cũng không có gì kỳ quặc khi tôi được đối xử như một đứa trẻ, nhưng mà nếu còn trẻ hơn thế, đó là một tuổi mà bạn phải tự hỏi liệu chúng có hiểu khái niệm hẹn hò là gì hay không.

“Ngay lúc này. Trừ một điểm.”

“Chờ chút. Dựa vào đâu?”

Cô ấy viết một cái gì đó với một biểu hiện cực kỳ nghiêm túc. Đây cũng là để dụ chúng tôi sao?!

“Được rồi. Tôi sẽ hỏi em một câu hỏi thêm của câu trước. Em  cảm thấy hơn bao nhiêu tuổi là chấp nhận được với em?”

Nhưng ngay cả khi cô ta chuyển sang câu hỏi tiếp theo, đôi mắt cô ta vẫn nghiêm túc một cách chết chóc.

“Nếu mà là già hơn thì khoảng 5 tuổi trở lên?”

Cái này sẽ ổn thôi. Nếu mà già quá nhiều thì sẽ trở nên kỳ quặc. Cô ấy gật đầu như thể câu trả lời của tôi lần này là thỏa đáng, và xóa đi điểm trừ của tôi.

Chắc chắn chỉ là tưởng tượng của tôi thôi mà phải không, khi mà tôi nghe một câu nói nhỏ nhẹ “Tạ ơn thần thánh, ta không phải giết mi”. Đúng không hả?

“Giờ thì, tại sao?”

“Thành thật mà nói, trẻ hơn tôi ở độ tuổi của tôi bây giờ là còn quá trẻ, và quá già thì hơi khó xử, và đúng là một đôi đũa lệch… ”

Ngay cả khi tôi tự hỏi tại sao tôi lại bị hỏi những câu hỏi này, tôi vẫn trả lời.

Tôi không hiểu về những gì đang diễn ra trong tâm trí cô ấy.

Đúng như mong chờ từ tổ chức hắc ám tồi tệ nhất của Đế chế, vẫn còn quá khó để đối phó các kỹ năng của tôi!

“Là vậy sao. Rất tốt. Xuất sắc.”

Khi tôi chăm chỉ giải thích sở thích của mình với những người đàn ông hơi lớn tuổi hơn, người phụ nữ trước mặt tôi gật đầu với vẻ mặt rất hài lòng.

Thành thật mà nói, tôi nghiêm túc tự hỏi liệu tôi có phải đã suy nghĩ quá nhiều về điều này hay không và cô ấy thực sự chỉ đang hỏi tôi về sở thích của tôi.

“Và, nó có một chút meh nếu nói về đàn ông trung niên.” – mề ở đây ý chỉ không có hứng thú nhiều lắm

“Một người đàn ông trung niên có gì sai?”

Thế quái nào tại sao tôi lại cảm thấy sát khí từ cái này?! Lần này tôi đã làm cái bố khỉ gì sai vậy hả?!

Nó thật đáng sợ! Quá đáng sợ!

“Hả? Thật, cái đó, chênh lệch tuổi tác… ”

Nó là cái gì vậy? Tôi đã sai ở đâu?

Điều này là bình thường, phải không?

Thích đàn ông trung niên ở tuổi mười bốn là một cái gì đó chỉ dành cho những đứa trẻ bất thường với một phức cảm về cha hoặc một cái gì đó đại loại vậy, phải không?

“Niềm đam mê của tuổi đôi mươi là dũng cảm. Đó là, những người đàn ông dũng cảm mạo hiểm mạng sống của họ chỉ vì một cô gái hơi dễ thương. Họ là những sinh vật tin rằng phụ nữ sẽ đổ xô bu lấy họ nếu họ thể hiện trông ngầu hơn một chút. So với điều đó, đàn ông trung niên thì khác. Họ đã nhìn thấy thế giới rộng lớn và trải nghiệm nhiều thứ và tự rèn luyện bản thân. Tất nhiên, có những thứ rác rưởi chưa bao giờ đi đó đi đây và vẫn còn ham muốn phụ nữ, nhưng vẫn sẽ già đi. Vâng, đó là một biểu hiện tốt. Thâm niên. Ta không bao giờ gọi rượu vang giá rẻ lâu năm đơn giản chỉ vì bạn để nó một mình trong một thời gian dài. Rượu ngon là bởi quá trình nó được tạo ra. Đó là có tuổi.”

Người phụ nữ này, cô ấy độc thoại và tự trả lời.

Như thể cô ấy thích cái cụm từ có tuổi, cái gật đầu và vẻ mặt hài lòng của cô ấy khiến tôi không thể tin rằng người phụ nữ này được cho là thiên tài và là người giữ chức phó giám đốc Cơ quan Tình báo, một trong những trụ cột của tổ chức, khi mà còn trẻ như thế này.

“Nếp nhăn của một người đàn ông trung niên đẹp trai giống như vân gỗ của cây vậy, để lại dấu vết trên cơ thể theo năm tháng, và tóc bạc của một người đàn ông trung niên đẹp trai là dấu hiệu của nhiều năm vượt qua khó khăn và sóng gió.”

Theo lời của cô ấy, câu chuyện đã đơn giản chuyển thành một màn tán dương đàn ông trung niên, tôi không thể nói rằng đây chỉ là sở thích cá nhân của cô ấy hay là một mưu mẹo thực sự để làm tôi mất cảnh giác.

Bản năng của tôi thì gào thét nó là cái trước, trong khi đầu tôi đang nói nó là cái sau.

“Bây giờ nếu như mà chị đã nói như thế, em nghĩ đàn ông trung niên cũng có nét quyến rũ riêng.”

Một câu trả lời khẳng định mà tôi đã ném ra mà không suy nghĩ bằng cái đầu phức tạp của mình. Nhưng đó là một lựa chọn sai lầm.

“Mày muốn chết hả?”

“Ể?”

“Đây có phải là một lời tuyên chiến? Mày đang ám chỉ điều gì khi nói rằng mày đang cảm thấy sự quyến rũ của tuổi trung niên ngay thẳng mặt tao?”

“Hả? Không phải vậy … Em chỉ nói rằng người đàn ông trung niên có nét quyến rũ riêng của họ sau khi nghe những lời của phó giám đốc …”

“Đúng, điều đó là không cần phải bàn cãi. Nhưng, cưng không nên tiếp cận với cảm giác quyến rũ đó.”

Cô ấy muốn gì ở tôi?!

Và thậm chí không tiếp cận ngay cả khi tôi cảm thấy sự quyến rũ của những người đàn ông trung niên, tất cả các khóa đào tạo của tôi đều được thực hiện trong nội bộ, vì vậy người duy nhất xung quanh tôi là là…. Ể, Ể? Thật vậy luôn á hả?

“Chẳng lẽ chị thích người hướng dẫn phải không?”

Ngay lúc đó, tôi nói cái giả thuyết đã đập mạnh vào đầu tôi.

“Đúng vậy.”

Cô ấy trả lời ngay lập tức?!

Người phụ nữ này, cô nghiêm túc! Vậy thì điều đó có nghĩa là đó không chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà cô ấy nói rằng cô ấy sẽ giết tôi?!Vậy thì!

“Thề trên các vị thần và linh hồn của tôi, ngay cả khi tôi nhắm đến những người đàn ông trung niên, người tình của tôi sẽ không bao giờ là người hướng dẫn.”

“Vậy thì ký tên vào đây.”

Khi tôi nói xong những lời mà tự bản năng nó nhảy ra khỏi miệng để bảo toàn mạng sống của mình, cô ấy đẩy thứ gì đó về phía này như thể cô ta đang đợi để làm nó vậy.

Nó có một mảnh giấy, nhưng nó lấp lánh. Thêm nữa nó có cùng một màu sắc với phiến đá mà người hướng dẫn sử dụng để lừa đảo tên đại ác quỷ … Đó là.. không thể là một-

“Một Geass Roll?”

“Không phải cưng vừa mới có thể thề với các vị thần sao?”

Khuôn mặt tươi cười của cô ấy khi cô ấy đẩy khế ước ra trước mặt tôi, dường như cái chết đang chờ tôi nếu tôi không ký nó.

Nghiêm túc mà nói, mặc dù tôi tôn trọng ông ấy như một pháp sư, nhưng nếu là một mục tiêu lãng mạn, người hướng dẫn không có cửa đâu.

“Em phải ký ở đâu?”

Khoảnh khắc tôi ký khế ước với một nụ cười thì nó cũng đánh dấu sự kết thúc những câu hỏi đối với tôi.

Ừm. Tổ chức này. Ngay cả khi Đế chế không có một hành động nào thì có thể nó cũng sẽ sớm sụp đổ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro