Chương 3: Tra tấn yết hầu cô (Cao H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lime

Hai mắt trừng lớn, hít thở không thông, tròng mắt đầy tơ máu, cô bị ép mở to miệng. Côn thịt nhét vào yết hầu, đâm vào thực quản, khiến sắc mặt cô trở nên thống khổ, nhè nhẹ khẩn cầu cũng không thành tiếng, khó chịu nhìn người đàn ông, hắn trào phúng nhìn cô, gương mặt yêu nghiệt giờ phút này hóa thành ma quỷ, dưới háng lực đạo không hề giảm bớt, còn đẩy mạnh hông ở thực quản cô dùng sức va chạm.

"A... A ưm, a!"

Cô bị ép đến không thở nổi, bắt lấy cánh tay người đàn ông, đau như chết đi sống lại điên cuồng giãy giụa dưới thân hắn, hy vọng hắn nhìn thấy ánh mắt cầu xin của mình.

Không ngờ hắn chỉ là cúi đầu nghiêm túc đánh giá cô, cười chế nhạo.

"Không phải rất thích ăn sao? Nguyên cây đều nuốt hết, cái miệng nhỏ của em lại lớn hơn một chút, còn hút chặt như vậy."

Mật Khanh đau khổ lắc đầu muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu, cảm giác buồn nôn ngày càng dữ dội, đánh vào ngực hắn, không ngừng nôn khan, như sắp bị nước miếng của chính mình làm sặc chết!

"Nôn -- dừng ! Muốn nôn!"

Cô thật sự không được, từ bỏ, sắp không thở nổi nữa rồi!

Liên Dận Hành cười, giọng lạnh lẽo, lông mi dài rũ xuống: "Chịu đựng đi, hôm nay tôi muốn thấy chó con ngoan ngoãn một chút."

Hắn rút côn thịt ra, nhưng chưa kịp cho cô hy vọng, một lần nữa lại cắm vào!

Chưa đến một phút tha cho yết hầu cô, lại bị đâm vào, vết thương chồng chất, nước mắt trong suốt đọng lại trong hốc mắt, tuyệt vọng, theo hắn ra ra vào vào, động tác thong thả, nhưng mỗi một lần đều đem nguyên cây cắm vào cổ họng cô.

"Khóe miệng đều bị xé rách, thật là đáng thương." Hắn vươn ngón tay thon dài, đụng vào khoé miệng bị rách, máu chảy ra ở đó.

"Đem hàm răng em thu vào đi, muốn làm tôi bị thương à?"

"Ưm a -- nôn a!"

Hắn đẩy mông gia tăng tốc độ thâm nhập, Mật Khanh theo bản năng muốn quay đầu phun ra đồ vật trong miệng, thế nhưng nam nhân trực tiếp ấn đầu cô xuống, động tác hung ác hướng tới thực quản cô, bên trong phụt phụt đi vào, trên mặt bị đám lông rộng rạp của hắn cọ ngứa.

"Quy củ đâu!"

Liên Dận Hành kéo cô, móng tay ấn vào da đầu yếu ớt, không cho cô thời gian để thở dốc, nhiều lần thâm nhập vào thực quản, gân xanh uốn lượn thô to trên dương vật như muốn cắm yết hầu cô đến hỏng, khuôn mặt tinh xảo bị tát lúc đầu khó có thể miêu tả độ thảm thiết, cô bị làm đến chật vật.

"A..." Người đàn ông sảng khoái ngẩng đầu thở dài, nhan sắc hiện lên thản nhiên thoải mái, hắn không để ý dưới người thân mình, thậm chí chỉ coi cô như công cụ phát tiết, dùng xong rồi còn có thể đổi cái khác.

Ít nhất Mật Khanh cũng tưởng như vậy, nhưng cô nghĩ đến mình sẽ bị cắm chết, cũng không dám có phản kháng giãy giụa, càng không dám dùng hàm răng chạm vào dương vật lớn, nếu để hắn tức giận trừng phạt cô, tuyệt đối không chỉ là tát mặt đơn giản như vậy.

"A nôn, nôn --"

Lại lần nữa đem dương vật từ miệng cô rút ra, đỉnh quy đầu dính đầy máu, cô ho khan, trong miệng đều là vị máu.

"Khụ, khụ khụ, chủ nhân, chó hoang... Biết sai rồi, chó hoang biết sai rồi, xin lỗi."

"Thật là khó nghe."

Tiếng nói rách nát làm hắn không thoải mái nhăn mày, Mật Khanh xin lỗi, run rẩy nâng tay lên định tát mặt mình tiếp.

"Chó hoang đáng chết!"

Đôi tai thỏ trên đỉnh đầu đã tuột rơi xuống, tóc dài hỗn độn rối tung ở sườn mặt.

"Đây là lực đánh của em à?" Nam nhân nhẹ nhàng lên tiếng làm trái tim cô nhảy dựng lên.

"Chó hoang... Ô chó hoang biết sai."
Hắn bóp chặt hàm dưới cô, nhíu mày nhìn chăm chú, trong ánh mắt trong mắt hiện lên sự thích thú, tiếp theo nghênh đón, là một cái tát.

Bốp --

Cổ cô tưởng như muốn gãy, bị tát thật mạnh ngã xuống trên giường lớn mềm mại.

Sau đó không còn động tĩnh. Liên Dận Hành nhẹ nhấp cánh môi, đầu lưỡi liếm hàm trên quét xoay hai vòng, nhíu mày nhìn chằm chằm giữa háng mình bành trướng dựng lên mang mạch máu, tâm phiền ý loạn.

__________

Ánh sáng chiếu vào mí mắt cô, cơ mặt động đậy một chút đều mang tới cảm giác đau đớn.

Cô run rẩy mở mắt ra, nhìn sang mép giường thấy bác sĩ Tần đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.

"Tỉnh rồi à?" Ông ấy đóng hòm thuốc lại, đặt thuốc mỡ ở đầu giường.

"Vết thương trên mặt ba ngày không được động vào nước, thuốc mỡ bôi lên mặt mười hai giờ sau lau đi, ba ngày sau vết thương trên mặt sẽ khỏi."

"Ngài Liên đi công tác sáng nay đã rời đi rồi." Dứt lời, ông ấy mỉm cười, kính mắt hình vuông hạ xuống lộ ra đôi mắt đen, mang hòm thuốc rời đi: "Chú ý dưỡng thương."

Mật Khanh khôn ừ một tiếng, mở miệng lại nghẹn ngào lợi hại.

"Tôi biết rồi."

Cô xoa bóp cổ họng, lại ho khan một tiếng, còn có thể nếm được vị máu. Bác sĩ Tần trước khi rời đi còn dặn dò một câu: "Yết hầu bị thương, uống thuốc lần trước tôi cho cô, hai ngày là khỏi."

Lần này cô không lên tiếng nữa, nhìn ông ấy đi rồi, gian nan ngồi dậy, phát hiện bản thân đã được thay một bộ quần áo ngủ tay dài bình thường.

Mặt bị thương, cô còn tưởng bản thân không thể đánh răng. Đứng ở trước gương, nhìn hai má đều dán thuốc màu đen, dưới lớp áo ngủ lộ ra cơ thể trắng bệch, áo ngủ lạnh lẽo không che giấu được những vết xanh tím trên cổ. Cô nhìn vào gương, gương mặt này ở trong đám người cũng không có gì đặc biệt, mặt không cảm xúc, có khi lại quá bình thường.

Mật Khanh chống vào bồn rửa mặt, mở vòi nước, nhìn những giọt nước xoay tròn chảy xuống ống thoát nước, cô bắt đầu hối hận.

Nếu bản thân lúc trước không đồng ý yêu cầu của Liên Dận Hành, thỏa mãn sở thích quái dị của hắn, đổi lấy tư bản với tài nguyên tốt, có lẽ bây giờ cô vẫn chỉ là diễn viên quần chúng vô danh tiểu tốt, ăn không đủ no.

"Có được ắt có mất."

Cô cười khổ tự an ủi chính mình, biến thành phượng hoàng được vạn người chú ý, bay lên để hiểu cảm giác, cũng không tệ lắm...

Ít nhất hiện tại, cô cho rằng, nếu kiếm đủ tiền rồi là có thể rời đi, bản thân cũng không cần phải chịu đau đớn xác thịt, thậm chí tử cung cô còn bị hắn đâm đến chảy máu.

Mật Khanh cắn răng, nhưng quá đau đớn, lại dần dần buông ra, khó chịu nắm chặt tay, không dám nhìn chính mình trong gương, khập khiễng xoay người đi ra ngoài.

Điện thoại trên bàn bỗng kêu lên. Nén đau nhức ở hai chân đi tới, là Liên Dận Hành gửi tới một video.

Mở ra xem, đó là video bản thân đêm qua sau khi ngất xỉu bị hắn quay lại, quay từng vết thương trên cơ thể cô, mặc đồ tình thú con thỏ, bất tỉnh nghiêng đầu, mặt bị tát sưng đỏ, trước ngực còn có thanh kẹp, đùi mở ra, âm thịt bị làm đến sưng đỏ... Từ đầu đến chân, mỗi vết thương đều rất rõ ràng.

Mật Khanh rối loạn, liền đánh chữ, rất nhiều lần ấn sai, run rẩy gửi tin qua chất vấn: Anh quay video làm cái gì?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#sm