Chương 4: Đừng từ trên cao ngã xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lime

Bản thân tức giận mà ngôn ngữ quá rõ ràng, đến khi cô nhận ra muốn rút lại tin nhắn thì đã muộn, bên kia đã trả lời một câu.

【 thưởng thức 】

Mật Khanh sợ hãi không nghĩ lúc đó hắn lại dùng đến thủ đoạn cực đoan quay lại video, người như hắn không có gì là hắn không làm được, cô vất vả lắm mới có được địa vị như bây giờ, chịu nhiều cực khổ như vậy, không thể thất bại trong gang tấc.

【 xin anh đừng truyền nó ra ngoài 】

【 tôi đã nói với anh, tôi làm cái cũng được, tôi sẽ nghe lời 】

Cô sốt ruột cắn móng tay, cầu hắn không làm những chuyện quá phận

【 em thật sự nghe lời? 】 hắn nói như vậy, Mật Khanh nghĩ đến cảnh hắn ngồi trên xe không chút để ý đánh cô thành như vậy.

【 nhưng tối hôm qua em là người ngất xỉu 】

【 tôi sẽ không! Không có lần sau, thật sự, chủ nhân, cầu ngài tin tưởng chó hoang! 】

Qua rất lâu, bên kia không có hồi âm.
Mật Khanh vẫn luôn đứng ngồi không yên, tay nắm chặt di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn của hắn không kịp trả lời. Cho đến khi có một tin nhắn được gửi tới.

【 những lời này tôi đã ghi nhớ, biểu hiện cho tốt 】

Trong một khắc tim cô như trực tiếp bị bóp nát, cảm giác đầy bất lực, gõ từng chữ mà ngón tay như không nâng lên được.

【 chó hoang đã biết. 】
______________

Từ Tiêu gọi điện cho cô, đầu dây bên kia có chút hoảng loạn: “cô Khanh, hôm nay đạo diễn Trương muốn cô đóng một bộ phim, bây giờ cô có thời gian không? ”

Cô biết cô cùng Liên Dận Hành có quan hệ, Từ Tiêu làm người đại diện của cô, cũng là Liên Dận Hành cử tới.

Thấy cô không nói lời nào, Từ Tiêu biết là không diễn:“ Tôi sẽ từ chối lời mời này, nói cô hôm nay bị sốt, còn chuyện cô bị thương, khoảng bao lâu sẽ khỏi?”

Mật Khanh hô hấp trầm trọng vài phần.

“Ba ngày nữa.”

Yết hầu cô rất đau.

“Được, tôi hiểu rồi.”

Lần này từ chối vai diễn như vậy, cô có Liên Dận Hành đứng sau, không ai dám đối đầu với cô, chỉ có duy nhất là dư luận, những phóng viên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, chỉ cần có một tin không tốt liền viết báo, lại để cha mẹ cô nhìn thấy.

Mật Khanh ngồi ở mép giường, nắm chặt di động tự hỏi, khóe mắt sưng lên, miệng vết thương đè ép có chút chật vật, chốc lát cô lại nhận được điện thoại khẩn cấp của Từ Tiêu.

“Xem chị Hồng đi, cô ta hẹn đám phóng viên lại thêm mắm thêm muối vào câu chuyện hôm qua.”

Mật Khanh ngẩn người.

“Nguyên nhân có phải do ngày hôm qua ở phim trường tôi ra tay giúp cậu thiếu niên kia không?”

“Không cần quan tâm, xem là được rồi, sẽ không có tin tức xấu được truyền ra nữa đâu.”

“Được, tôi biết rồi.”

Cô đang muốn ngắt điện thoại, Từ Tiêu lại nói: “Cậu thiếu niên ở đoàn phim hôm qua, hôm nay ở đoàn phim đã bắt đầu hỏi thăm số di động của cô, cô chú ý một chút, tôi đã nhắc nhở cậu ta rồi.”

“À, đừng nói cho Liên Dận Hành.”

“…Được ” Từ Tiêu đồng ý nhưng không tự tin.

Cậu thiếu niên kia quả thực rất dính cô, ngày thứ ba khi cô trở lại đoàn phim, cậu ta đã tìm tới phòng trang điểm của cô.

Mật Khanh nhắm hai mắt để cho nhân viên hoá trang tùy ý trang điểm, nghe được ở phía sau Từ Tiêu bất đắc dĩ nói chuyện với cậu ta, cô có hơi sốt ruột, Mật Khanh mở mắt nhìn người đại diện đang cùng thiếu niên kia nói chuyện.

“Từ Tiêu.”

Người đại diện vội vàng quay lại trả lời cô, cho rằng cô giận rồi: “Cô Khanh chờ một chút…”

“Đừng đứng nói ở cửa.” Mật Khanh từ gương hoá trang nhìn hai người.

“A được, được.”

Cậu thiếu niên có cơ hội liền tiến vào, nhìn cô cười hứng khởi, trên người cậu toát ra dáng vẻ ngây ngô của thiếu niên.

“Chị Khanh, có thể, có thể trao đổi số điện thoại không?” Cậu hoảng loạn trong bộ trang phục của phim trường lấy điện thoại từ trong túi ra, cầm trong tay mong chờ, tươi cười làm người ta không nỡ từ chối.

Mà ánh mắt cô lại dừng trên người cậu, nhắm mắt hỏi: “Muốn lấy số tôi làm gì?”

“Bởi vì kỹ thuật diễn của chị rất tốt, em nghĩ có thể cùng chị luyện tập, lần trước đạo diễn phê bình em, em cũng cảm thấy bản thân làm không tốt! Nếu có vấn đề gì có thể hỏi chị…”

“Xong rồi.” Chuyên viên trang điểm gấp hộp phấn lại, thẳng lưng nhìn cô cười cười: “Thật xinh đẹp.”

Cô lớn lên rất xinh đẹp, đặc biệt là gò má cao tròn trịa, lại thêm lớp trang điểm, mắt đánh màu cam cùng son môi màu hồng nhạt, mũi tinh xảo, lông mày được kẻ tỉ mỉ lãnh đạm, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đên khuôn mặt xinh đẹp, lông mi chuốt cong vút, ánh đèn ấm áo chiếu xuống trông kiêu ngạo mà nhẹ nhàng.

“Thật, thật xinh đẹp!” Cậu thiếu niên trông thấy không ngừng gật đầu..

Chuyên viên trang điểm đóng lại thùng dụng cụ nhìn cậu nói: “Có mắt nhìn đấy, nhưng trông cậu không giống chỉ là thích vẻ đẹp này đâu.”

“A a, tôi là...!”

Thiếu niên mở to mắt, thêm một tầng hơi nước.

“Ha ha, cậu không cần thể hiện như thế! Tôi ra ngoài trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”

Mật Khanh cầm vòng ngọc xanh biếc trên bàn đeo lên, liếc mắt sang nhìn cậu: “Cậu thấy kỹ thuật diễn của tôi rất tốt?”

Cậu gật đầu, đôi mắt sâu thẳm, tay cầm điện thoại.

Mật Khanh khẽ nhấc môi, cười lớn, trái tim đập rộn ràng.

“Vậy cậu hiểu lầm rồi, tôi căn bản không có kỹ thuật diễn, ai cũng biết tôi chỉ là cái bình hoa, đẹp chứ không dùng được, tôi tham gia mỗi bộ phim chưa bao giờ vượt quá hai mươi câu thoại, trừ chuyện lớn lên xinh đẹp những cái còn lại không đúng tí nào.”

“Không phải, không phải!”

“Em đã xem chị đóng phim, thật sự rất đẹp! Chị không cần phải nói bản thân như vậy, với em kỹ thuật diễn của chị rất tốt!”

“Nhưng đừng nâng tôi lên cao như vậy, tôi không thích cảm giác rơi từ trên cao xuống.” Cô đẩy ghế dựa ra đứng lên, sườn xám màu lam tôn lên dáng người hoàn hảo, thướt tha nhiều vẻ. Tóc mái mắc ở sau tai, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

“Nếu thật sự muốn cải thiện kĩ thuật diễn, cậu nên đi tìm giảng viên hướng dẫn, tôi không thể giúp được gì cho cậu.”

Mỗi một hành động của cô đều như đánh thẳng vào trái tim cậu, làm cậu hoảng hốt nhìn cô. Mật Khanh bước qua cậu thiếu niên, từ đầu đến cuối không nhìn cậu một cái, chóp mũi cậu ngửi được nước hoa tử lan trên cổ cô rồi biến mất.

“Chị Khanh …”

Mật Khanh lấy áo gió trong tay Từ Tiêu mặc vào, hai người đi ra ngoài, tiếng giày cao gót ngày một xa, tay cầm điện thoại của cậu thiếu niên cũng chậm rãi thả xuống.

Cô ra ngoài vừa ngồi xuống, Từ Tiêu đã lên tiếng:
“Rất tốt, tôi ba ngày cũng không khuyên bảo được cậu ta, tự nhiên chính cậu ta đã tự tìm đến tận cửa rồi.” Bên kia, Cao Hồng ngồi bắt chéo chân, cố ý lộ ra như ẩn như hiện đùi trắng, giơ tay sửa lại móng, liếc mắt nhìn cô lộ rõ sự ghen ghét..

“Cô phải biết cách đối xử với cậu ta,  tiểu tử kia còn rất thanh thuần.”

Mật Khanh thu hồi tầm mắt, xa cách đáp lại: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

“Hừ, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, tự nhiên có một tiểu thịt tươi thanh thuần chạy đến, đương nhiên vẫn nên đề phòng.”

“ Không cần áp tư tưởng của cô lên đầu tôi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#sm