Chương 34: Làm tình trên tatami ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lime

Thạch Thạc nhanh chóng lấy điện thoại soạn tin nhắn, Mật Khanh quay đầu nhìn hắn: “Trợ lý Thạch.”

Hắn ngẩng đầu, cất điện thoại vào túi.

“Dẫn cô Tam Hà đi đi, cô ấy muốn gặp Liên tiên sinh.”

“Chờ một lát để tôi hỏi Liên tiên sinh đã.”

“Không cần hỏi.” Tam Hà liếm môi quay đầu nhìn lại đánh giá Mật Khanh, trong tiếng cười không rõ cảm xúc: “Với quan hệ của tôi với Liên tiên sinh, hà tất phải như vậy.”

Thạch Thạc ngăn cô ta lại, cúi đầu xin lỗi: “Liên tiên sinh đang bàn công việc, cô không thể vào, mời ở ngoài chờ một lát.”

“Cậu đúng là không hiểu chuyện.”

Mật Khanh dựa vào lan can, lười biếng ngước mắt mỉm cười.

Cô ta lại quay đầu: “Cô Mật, đề nghị vừa rồi thế nào?”

“Ném dưa hấu, nhặt hạt mè, tôi không ngu ngốc như vậy.”

“Nhưng tôi cảm thấy, cô ném dưa hấu so với một đứa ngốc, ở bên anh ta lâu như thế, cô có tài nguyên nào tốt hơn tôi cho cô không?”

“Quả thật không có.”

Tam Hà còn chưa kịp cười mỉa mai, đã nghe thấy cô nói: “Nhưng mà Liên tiên sinh có tài nguyên cũng không tồi, không phải cô cũng mơ tưởng đến anh ta đấy sao?”

Khoé miệng cứng đờ kéo sang hai bên run rẩy.

“Ý của cô là, cô có anh ta thì cái gì cũng có ư? Đừng tự cao như vậy.”

Cô nhẹ nhàng cười, giữ chặt áo khoác đứng dậy: “Về đi, gió đêm lạnh.”
Thạch Thạc nhường đường đi theo cô.

Trong túi áo Thạch Thạc như ẩn như hiện ánh sáng hồng lập loè chiếu đến tầm mắt Mật Khanh, nhìn rất rõ ràng.

“Không biết cậu có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”

Liên Dận Hành bỏ điện thoại bên tai xuống, nhướng mày: “Phải không?”

“Ha ha đương nhiên! Mọi khi gặp cậu chưa từng cười nhiều như thế, lần này hẹn cậu cùng cùng phu nhân cùng tới, quả là quyết định đúng đắn.”

Nụ cười trên môi còn chưa tắt đã nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Hắn giơ tay vẫy chỉ cô tới đây ngồi, bên cạnh vì cô mà cố ý đặt thêm một cái đệm tựa lưng.

“Chờ một lát, tôi đi toilet.” Người kia gật đầu mỉm cười đứng dậy, dành không gian cho hai người.

Mật Khanh bỏ áo khoác xuống, bị hắn kéo ngồi xuống: “Bàn chuyện xong rồi sao?”

“Nói xong rồi, có đói không?”

“Không đói, khi nào có thể về?”

“Sốt ruột làm gì.”

Cô cầm chén trà, cười miễn cưỡng, thấy điện thoại hắn đang rung, có cuộc gọi đến: “Chuyện gì?”

Uống một ngụm trà, tay hắn bỗng nhiên kéo áo sơ mi cô lên, xâm nhập từ dưới lên, nhanh chóng căng nội y ra bắt lấy vú cô.

“A!”

Cô giật mình hoảng sợ đánh rơi chén trà trên mặt bàn, rồi lăn xuống tatami, cô khẩn trương lấy tay che trước ngực dùng ánh mắt cầu xin hắn.

“Sẽ, có người, quay lại.”

“Đừng vội.” Đáy mắt biểu hiện ngày càng rõ ràng, hung hãn đẩy ngã cô, vừa ngã xuống, áo sơmi cũng bị kéo ra.

Mật Khanh kinh ngạc khóc nức nở, vô lực chống đỡ bờ vai hắn: “Liên , Liên tiên sinh, tôi sợ, có thể đừng làm, ở, ở đây… Đi ra!”

Bàn tay lạnh lẽo chiếm cứ eo cô, tiếng khóc càng lúc càng lớn, môi lạnh hôn lên trán cô an ủi.

“Gọi tôi là gì?”

“Chủ nhân…”

“Chó con ngoan, sao tôi có thể để người khác nhìn thấy em như vậy, người đã đi rồi, chỉ là vừa rồi ở bên ngoài trả lời làm tôi rất hài lòng, thật sự nhịn không được muốn ân ái một phen.”

“Anh a!”

Dưới váy không mặc quần lót, hắn cố ý để cô ra ngoài cảm nhận gió lạnh chui vào váy, đê tiện lại còn không biết xấu hổ, nếu không phải thấy Thạch Thạc để điện thoại trong túi không tắt đi giao diện trò chuyện, cô cũng sẽ không cố ý nói mấy lời kia.

“Chủ nhân nhẹ chút chó hoang chịu không nổi.”

“Tao huyệt đã bớt đau không phải nên phục vụ chủ nhân thoải mái sao?” Người đàn ông mỉm cười, giọng điệu thô tục, đuôi mắt hơi cong càng thêm phần gợi cảm.

Cô vươn tay ôm cổ hắn, dùng sức nâng thân mình lên đè ép ngực cho hắn, vừa trúc trắc lại chật vật: “Chủ nhân, đừng cắm tiểu bức chó hoang đau quá.”

Hô hấp thô lỗ hô phả vào lỗ tai cô, dưới thân vang lên tiếng kéo khoá quần, áp đảo kéo hai chân cô ra, trên tatami không có đồ vật gì, chỉ có cái bàn ở bên trái, cô khẩn trương nắm lấy chân bàn, nhìn hắn cúi đầu nghiêm túc, phóng thích dương vật xâm nhập vào cơ thể cô.

“A.”

“Kêu lên.”

“Quá lớn…” Mật Khanh đến hô hấp cũng thật cẩn thận, ánh mắt đỏ bừng ướt át nhu nhược đáng thương: “Lấp đầy rồi, chủ nhân.”

“Đau quá!”

Lại cắm vào, áo sơ mi treo trên cổ, áo ngực bị đẩy lên, hai vú tròn tròn bung ra, tư thái quyến rũ, ẩn hiện dưới lớp tóc dài hỗn độn.

Mới đi vào hai phần ba, còn một đoạn vẫn chưa cắm vào, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, tay nắm chặt chân bàn muốn chảy máu: “Thả lỏng, chưa có cắm vào hoàn toàn đâu.”

“A không! Không được, không được!” Mật Khanh hoảng loạn ngừng thở, sợ hãi vạn phần: “Sẽ cắm đến chảy máu! Chủ nhân, tử cung chó hoang sẽ chảy máu oa a!”

Không đợi cô xin tha đã đâm vào, âm đạo nửa ướt chưa kịp chuẩn bị, dương vật đâm vào căng chặt, hai mảnh môi âm hộ kiều mị như bị xé rách, miệng tử cung vô số lần căng đến rách ra đầy thống khổ!

Tiếng gào thét đau đớn thảm thiết của cô vang dội khắp phòng, bên ngoài cửa sổ mặt hồ yên tĩnh, theo tiếng gió bay vào rừng trúc rung động.

“Bụng phồng lên rồi này.” Liên Dận Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ nơi phồng lên trên bụng cô, tiện đà rút ra, môi âm hộ mở ra, giống như cánh hoa sen hồng, chỉ khác là còn dính dịch hồng, vài tia máu bị kéo ra từ bên trong.

Liên Dận Hành nhăn mày không vui.
“Âm đạo quá nông rồi.”

“A, a…” Là do hắn quá dài: “Tử cung chó hoang đau quá, chủ nhân, thật sự đau quá a.”

“A!” Âm đế có được kích thích cũng không làm cô thoải mái, hắn lại lần nữa cắm vào, vốn định tiếp tục duy trì chiều dài an toàn, nhưng cô sợ hãi quá mức, hai chân không kìm được giãy giụa, mỗi câu đều ở cầu xin hắn đi ra ngoài.

“Dâm huyệt của chó hoang sẽ rách mất, sẽ rách!”

“Đừng nhúc nhích! Tôi không cắm vào hết đâu!”

“Đau, chủ nhân! Chó hoang thật sự đau, làm ơn rút ra đi, đi ra a, chó hoang chịu không nổi a!”

Cô nắm lấy chân bàn, nước mắt nước mũi đều rơi xuống, không nghĩ chân bàn cố định lại di chuyển, bị cô dùng sức kéo, chân bàn bên kia nhếch lên, mâm pha lê lạnh băng trên bàn đổ xuống cơ thể cô.

Rầm một tiếng, mọi thứ trên mặt bàn đều rơi xuống tatami, mâm pha lê vỡ tan tành.

Côn thịt chôn trong âm đạo cô dừng lại.

Mà người đàn ông ôm chặt cô, che chắn để cô không bị thương gì, Mật Khanh nức nở thút thít, cắn chặt khớp hàm không dám hé răng.

“Chó con.”

Hắn che đầu cô lại, giọng nói bên tai đang kiềm chế, tiếng nuốt nước bọt rõ ràng.

“Lần sau còn như vậy, tôi sẽ dùng giày da dạy dỗ em.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#sm