Chương 39: Năng lượng cao báo động trước!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lime
Như tiêu đề tác giả đặt thì mọi người nên chú ý nha (。ŏ﹏ŏ)

“Chị —— a a!”

Cậu vừa cười bác sĩ đã dùng sức cố định khung xương, đau đến làm cậu hét lên, ngửa đầu vừa cười vừa khóc!
Bác sĩ vỗ vai cậu thở dài: “Nghỉ ngơi nhiều chút, ăn uống đầy đủ, có việc gì thì bấm chuông.”

Mật Khanh kéo khẩu trang nghiêng người nhường đường, Trương Mạc nằm trên giường khóc lóc nhìn cô, cổ bị cố định trông buồn cười: “Chị Khanh, sao chị lại đến đây thăm em?”

Cô đã che kín như này, còn cố ý mặc một cái áo khoác thật to, vậy mà cậu ta vẫn nhận ra.

Đi đến mép giường, đưa phong thư cho cậu: “Cái này cho cậu.”

“Cái này là?”

Tay phải cậu hiển nhiên cũng gãy rồi, không thể giơ lên, chỉ có thể gian nan vươn tay trái cứng đờ nắm lấy góc phong thư biên, hai ngón tay kẹp lấy móc ra.

Một tấm thẻ ngân hàng.

“Chị Khanh, em không thể lấy tiền của chị!”

“Thương thế của cậu ai đánh tôi biết.”

Mang khẩu trang, nói chuyện hơi khó nghe, nhưng vẫn nghe rõ ràng, dù chỉ lộ ra hai con mắt, là đôi mắt cậu ngày đêm nhìn ảnh chụp mà say đắm, dưới lớp khẩu trang còn có nốt ruồi lệ kia.

“Chuyện công ty quản lý, tôi cũng biết rồi, số tiền này có thể giúp cậu trả tiền vi phạm hợp đồng, đáng lẽ ra cậu không phải chịu mấy chuyện này, ngay từ đầu cậu không nên tiếp cận tôi.”

Cậu rũ mắt không dám nhìn vào đôi mắt kia.

Lúc bị đánh, có một người đàn ông đứng một bên xem hết cả quá trình, nói với cậu, không được tiếp cận cô Mật một bước.

“Bảo trọng, đừng dây dưa với tôi nữa.”

“Chị Khanh, chị… Khanh! Nếu em cũng có tiền giống người đàn ông đó, chị có chọn em không?”

Cô bước đi rất nhanh, không nói lời nào, nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, Trương Mạc run run khóc thành tiếng.

Nước mắt theo cằm chảy xuống, cơ thể không nhịn được run rẩy, trái tim đau xót so với gãy xương còn đau hơn nhiều, cậu cắn răng nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc.

Ông cụ giường bên an ủi: “Nam nhi đại trượng phu sao lại khóc, chí khí của cậu ở đâu, đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt như vậy!”

“Oa, oa! Oa…”

Lúc cậu bị đánh gãy xương cũng không khóc nhiều như vậy, tay vẫn nắm thẻ ngân hàng, mặt sau viết mật khẩu, vuốt ve những con số cô tự tay viết, nước mắt nước mũi đầy chảy ra.

Lúc quay lại Liễu thị, đã là buổi tối rồi, Thạch Thạc tới sân bay đón nàng, đưa cô tới một nhà hàng.

Cho rằng lại là tiệc mời khách của Liên Dận Hành, cô nhìn bản thân khoác áo phao xám mập mạp, nghĩ giả dạng như vậy thật sự khó nói nổi.

Nhưng không nghĩ tới lại chỉ có hắn.

Là nhà hàng đồ Tây, đặt bàn ở đây luôn rất khó, nhưng hôm nay ở đây, dưới lầu một không có ai, phòng ở lầu hai, cửa sổ mở, phong cách không hoà hợp cho lắm, vậy mà lại trải tatami, dù trang trí như vậy không phải quá kỳ lạ nhưng cũng có thể coi là điểm đặc biệt, đồ ăn đã trải đầy bàn, Thạch Thạc lui ra ngoài đóng cửa.

Liên Dận Hành thất thần cầm chén trà: “Cởi áo khoác ra đi.”

“Được.”

Dưới áo khoác cô cũng chỉ mặc áo sơmi trắng bảo thủ với quần dài màu đen.

Thay giày đi vào ngồi quỳ trước mặt hắn, không khí có chút vi diệu, cô nhìn dao nĩa cũng không dám động thủ trước.

Người đàn ông không để ý cắt bò bít tết, nước sốt từ lưỡi dao chảy ra, từ góc độ này nhìn lông mi hắn dày cong vút, mũi cao thẳng, môi hình tuyệt đẹp, lại cong cong.

Nĩa cắm một miếng thịt bò đưa đến bên miệng, đặt trên khóe môi nhưng bất động không dám hé miếng.
Tươi cười tà mị.

Mật Khanh chậm rãi mở môi, nhìn nước sốt thịt bò, dần dần chảy vào trong miệng, cánh môi khép lại.

Chuẩn bị cắn, nĩa rơi xuống, nước sốt thịt bò bắn tung tóe lên áo sơ mi trắng.

Bang!

Thình lình một cái tát, làm mặt cô bị đánh đến mức quay đầu đi.

Ánh mắt cô nhìn bức màn bên phải, người đàn ông đối diện đứng dậy, tóc đẹp bị kéo hung ác, tóc đuôi ngựa cũng lệch sang, bên trái lại thêm một cái tát.

“Vì sao đánh em trong lòng hẳn rất rõ.” Giọng hắn lạnh như băng, trong bình tĩnh nghe ra phẫn nộ, lửa giận thiêu đốt, trơ mắt nhìn hắn lửa giận càng lúc càng lớn, nắm cằm cô ép ngẩng đầu.

Mật Khanh hô hấp khó khăn, cô sợ hãi cũng chỉ có thể nói: “Xin lỗi.”

Bang lại một cái tát, có thể cảm nhận được má phải đã bị đánh sưng, tơ máu tụ lại dưới da sưng thành một khối, trông như có thể vỡ ra bất kì lúc nào, rất đau, một ngọn lửa thiêu đốt trên da mặt.

Nước mắt chảy qua vết thương còn chưa kịp rơi xuống, lại một cái tát.

“Chủ nhân! Chủ nhân đừng đánh, a đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi, chó hoang biết rồi!”

“Mật Khanh, em rất có bản lĩnh.”

Hắn cong lưng, cúi xuống, ép hỏi cô: “Nghĩ lấy 800 vạn trong thẻ đi thì tôi không biết số tiền đấy sẽ đâu sao? Cầm tiền của tôi đi giúp đỡ cái tên phế vật kia, hả?”

“Có phải sau khi giúp hắn đã chuẩn bị ở ngoài nuôi đàn ông khác không, vẫn dùng tiền của tôi phải không!”

Tiếng hét xuyên thẳng vào tai, cô khóc lóc lại không chịu nổi bị đánh, bụng liên tiếp bị đấm vào.

Cô nằm trên mặt đất không ngừng cầu xin người đàn ông trên đỉnh đầu, hít thở không thông, dùng mu bàn tay che bụng lại.

Nhưng hắn không suy nghĩ tiếp tục đấm! Ngón tay non mịn bị bẻ gãy ngón trỏ.

“A… A a, a!” Mật Khanh đau đến mức hai chân điên cuồng đá loạn, trên mặt xinh đẹp lại liên tiếp giáng xuống ba cái tát.

Cô giống một con chó bị túm tóc kéo tới một góc, Liên Dận Hành không thương tiếc đá chân cô hét lên tức giận: “Ngồi xổm ở góc tường cho tôi, ngồi xổm lên!”

Mật Khanh rốt cuộc cũng biết vì sao dưới lầu không có ai, hắn đã sớm bao hết nhà hàng này để tùy tâm sở dục ngược đãi cô.

“Tôi bảo em ngồi xổm lên!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, lời nói từ kẽ răng nói ra, đột nhiên một chân đá vào ngón trỏ bị bẻ gãy kia.

Mật Khanh nghẹn thanh hét lên, lại hét không ra tiếng, chỉ có thể há mồm thống khổ, người đàn ông nhìn cô không chút thương xót.

“Cứu mạng, cứu, cứu mạng, ngón tay, tay…”

Cô không thể giơ tay lên tay để hắn nhìn thấy ngón trỏ đã gãy, Liên Dận Hành buông tóc cô ra, xoay người cầm giày da lên.

Mật Khanh sợ hãi che đầu gian nan bò dậy, tóc hai bên rối tung như người điên.

“Không, không cần! Không muốn không muốn!”

Người đàn ông cầm giày da nhanh chóng đi tới, dùng đế giày đánh vào đầu cô, Mật Khanh đau che lại đầu khóc, thét chói tai thất thanh đến mức nước miếng chảy xuống, cô bị đánh tầm năm cái, giống súc sinh ngã lộn nhào chạy qua góc tường bên kia cách xa hắn nhất.

Che đầu lại, ngồi xổm ở đó ôm đầu khóc ròng.

“Bản lĩnh đâu rồi?”

Cô nhìn người đàn ông đứng đó tay cầm giày da, giận tím mặt, giương mày trợn mắt tàn khốc.

Mật Khanh biết rõ cô chạy trốn sẽ chỉ làm hắn càng giận, khuôn mặt bầm dập, hai tay hai chân bò lại chỗ hắn: “Tha tôi, a oa tha chó hoang, chủ nhân, xin lỗi, xin lỗi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#sm