Chương 42: Ngoại truyện ( 5 ) Chú dì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lime
Chương này dài quá ಥ‿ಥ

“Ha ha, ha ha ha.”

Tiếng cười thanh thúy êm tai giống như đang trào phúng nó là đồ lùn.

Tay non mịn với lấy cái ly mà tay thằng bé làm thế nào cũng không chạm đến được, đặt trước mặt nó, trong không khí có mùi nước hoa quái dị.

“Tiểu chú lùn, lớn lên thấp như vậy.”

Nó quay đầu lại lườm cô mắt, cô hơi kinh ngạc nhướng mày: “Lớn lên cũng giống cha đấy chứ, lúc tức giận đều bày ra cái mặt cá chết này.”

“Cháu không phải mặt cá chết.”

“Di truyền từ mẹ cũng có chút đáng yêu đấy, đội tóc giả vào là thành con gái rồi.”

“Cháu không phải con gái.”

“Trẻ con bây giờ sao không thú vị chút nào vậy, đùa một chút đã không vui rồi?”

Nó cầm cái ly đặt dưới vòi nước lấy nước, giơ lên uống cạn.

Cô ở bên cạnh pha cà phê: “Trên lầu cha mẹ cháu đang đánh nhau sao?”

“Là cha cháu đánh mẹ cháu.”

“Dì biết, Liên gia không có chuyện phụ nữ đánh đàn ông.”

Cà phê màu như bùn, nhẹ nhàng đỏi vào ly, một mùi hương kì lạ mà lại có chút hấp dẫn, nó nuốt nuốt nước miếng.

“Muốn uống?” Liên Qua Nhã giơ ly lên, nhìn ánh mắt nó đơn thuần nhìn theo ly đong đưa.

Ngay trước mặt nó, uống cà phê.

Mặt thằng bé không cảm xúc lườm cô.

“Đồ ngốc, thật mong chờ mày lớn lên sẽ trở thành loại đàn ông gì, có phải sau này cũng đối xử với vợ mình như vậy không.”

“Nếu dì muốn biết sao không tự sinh một đứa con trai đi.”

“Ha ha ha tiểu quỷ, dám đùa như vậy! Tao mới không cần sinh.”

Dùng ngón tay chọc chọc trán thằng bé, mỉm cười khinh bỉ nhìn nó: “Sinh ra loại tiểu ác ma như mày, tao sẽ hận chết bản thân mất.”

“Chồng của bà, không đánh bà sao?”

Cô cười khó coi: “Gọi dì.”

“Bà trả lời vấn đề của tôi thì tôi gọi.”

“Hừ.”

Cô đặt ly cà phê xuống bỏ đi, thằng bé ôm ly pha lê lạnh lẽo, nhìn cô đi, không biết tới phòng khách làm gì, dì luôn thích tới đây, nhưng chỗ này cũng không phải phòng dì.

Ngoài cửa có một người đàn ông đi vào, đó là chú, so với dì thì cao hơn nhiều, đứng ở trước mặt dì nói gì đó, bắt lấy cánh tay cô thô lỗ kéo ra ngoài.

Nó cười, nhấp một ngụm nước, cười rất vui vẻ, mong chờ dì bị xử lý, ai bảo vừa rồi dì gọi nó là đồ ngốc chứ.

------------

“Cô khiếu nại, phải không?”

Hắn đưa văn kiện đến trước mặt cô, hắn cười cười suy nghĩ tiếp theo có nên vươn tay hay không.

“Có gì chứng minh là tôi?”

“Liên Qua Nhã, cô tốt nhất nên tự thừa nhận, đừng ép tôi phải ra tay.”

“Kể cả tôi có nhận hay không, anh đều sẽ ra tay.”

Hắn ném văn kiện xuống, bắt lấy tóc cô kéo lên lầu, tóc đẹp đứt gãy trong tay hắn, cô đau đớn nhắm mắt lại.

Hắn đi nhanh lên bậc thang cười: “Cô quả thật làm không tồi, dám gửi đơn khiếu nại tôi đến cục giám sát? Tưởng đổi địa chỉ thì tôi sẽ không truy ra à? Tôi thật muốn biết cô lấy đâu ra cái tự tin đấy, có phải nghĩ sẽ không bị tôi phát hiện là sẽ không bị tôi đánh chết không!”

Cô đột nhiên bất động.

Quay đầu nhìn lại, tay cô bám vào lan can cầu thang xoắn ốc, đầu tóc bị kéo đau vẫn cứ thờ ơ.

“Tôi cho cô hai giây để buông tay.”

Cô không nói lời nào tiếp tục ôm lan can.

Người đàn ông buông lỏng tay ra, giây tiếp theo liền nhấc chân đá mạnh vào người cô.

Nhìn cô không kịp phòng bị, chấn kinh tay chưa bám chắc lăn từ trên cầu thang xuống chỗ xoắn ốc.

“A…”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân, lại đá vào bụng cô, làm cô tiếp tục lăn xuống, trực tiếp lăn xuống lầu một.

Liên Qua Nhã mồ hôi đầy đầu bò dậy, thở gấp không xong, khập khiễng chạy ra cửa.

Chiêm Triều Tông hai ba bước đuổi theo, đồng thời rút dây lưng ra, gạt ngã cô trên mặt đất, cô vội vàng ôm đầu, quả nhiên dây thắt lưng kia là hướng tới mặt cô.

Ở Liên gia, cô có thể tùy ý ra ngoài, cũng vì Chiêm Triều Tông không quản được tự do của cô, cho nên mỗi lần đánh cô đều đánh vào mặt, đến cả khẩu trang cũng không che được vết thương, thì sẽ ngăn được cô ra ngoài gặp người khác.

Hắn vừa tàn nhẫn vừa gian trá, dùng đủ loại cá, tay cô ôm đầu bị dẫm lên, giày da vô tình dẫm xuống, lạnh lùng ra lệnh.

“Bỏ tay ra.”

Cô không nói một lời, hai tay che mặt, mu bàn tay bị dẫm đến rách da đau đớn, nước mắt dính ướt ống tay áo.

“Quỳ lên.”

Liên Qua Nhã cắn răng, chờ hắn nhấc chân lên, lật cơ thể lại bò dậy, hai đầu gối quỳ rạp trước mặt hắn, thần phục cúi đầu dưới háng hắn.

“Nên gọi là gì?”

“Chủ nhân.”

Hắn cười rất động lòng người, nắm đầu cô kéo lên: “Hỏi cô lần cuối cùng, có phải cô khiếu nại hay không.”

“Không biết ngài đang nói gì.”

Thắt lưng nháy mắt xẹt qua da mặt cô, nước mắt chảy ra, cô muốn giơ tay lên che lại, bụng bị giày da cứng rắn dẫm lên.

“Đau a!”

“Cô thật sự cho rằng tôi không có chứng cứ? Khiếu nại sao không tìm một cái lý do tốt một chút, cho rằng đổi tên với thân phận trên giấy là tôi không truy ra cô sao? Nói nhà tôi bạo hành phụ nữ, bên ngoài lại tỏ ra tốt đẹp, a, tôi thật là bị cô chọc cười, hôm nay phải đánh cô để cô biết vị trí của mình ở đâu, hiểu không?”

Cô cúi đầu nhắm mắt lại.

Bang!

Bàn tay xẹt qua mặt lệch đi: “Tôi bảo cô nói chuyện! Chủ nhân nói sao không trả lời!”

“A…  Phải!”

“Thừa nhận?” Hắn đang cười.

Liên tiếp từng đợt đánh xuống, cô đã đau muốn chết rồi, thắt lưng lắc lắc bên người, hắn lùi hai bước, đột nhiên đập xuống bả vai cô!

“A…”

“Cô nghĩ khiếu nại có ích gì? Quyền lực của tôi lớn hơn cô nghĩ rất nhiều, nếu hôm nay cô bị tôi đánh chết ở đây, cũng đừng nghĩ có ai dám báo án giúp cô.”

Liên Qua Nhã che mặt lại, bả vai run rẩy mất khống chế cười ha ha ra tiếng.

Cô luôn thích cười, dù là vui vẻ hay khổ sở, bị đánh cũng cười, Chiêm Triều Tông cũng thích xem cô biểu diễn.

Quần áo trên người bị đánh rách, tơ máu bên trong lưu làm váy thành màu hồng nhạt, cười đến mức nước mắt chảy ra, càng lúc càng nhiều.

Mặt bị đánh thêm những dấu vết mới, thịt cũng bị đánh rách, đau đớn cô đã chịu đựng rất nhiều, đến bây giờ đã chết lặng.

“Chiêm Triều Tông…”

Hắn nắm chặt dây lưng nảy sinh ác độc đánh vào cổ cô: “Phải gọi như thế nào không phải cô biết rõ rồi sao! Kêu to lên cho tôi!”

“Chủ nhân!” Hàm răng cô run run, cuối cùng không cười nữa.

“Tôi bảo cô kêu to lên!”

Bang!

“Chủ nhân!”

Hắn dừng tay, ném dây lưng lên mặt đất, hô hấp dồn dập: “Muốn nói gì?”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt cụp xuống, máu theo cằm từng giọt rơi trên sàn nhà, như quỷ dơ mặt đẫm máu, lộ ra dáng vẻ hèn mọn.

“Tôi đã tuyệt dục, cắt ống dẫn trứng, dù anh có thao như thế nào, tôi cũng sẽ không có con.”

Hắn mở to mắt kinh ngạc.

Còn không kịp vươn tay tát cô, lại phát hiện mình không giơ tay lên được.

Cô quỳ, bàn tay chống trên mặt đất, chậm rãi bò tới chỗ hắn hắn, dùng mặt đầy máu cọ vào ống quần hắn, như một con chó bị đánh mình đầy thương tích, tới khẩn cầu chủ nhân yêu thương, mỉm cười nói với hắn.

“Tôi là của chủ nhân, về sau chính là vật chứa chân chính của chủ nhân.”

“Cô…” Chiêm Triều Tông không rõ cô là đang lấy lòng hắn, hay là trả thù hắn nữa.

“Ai bảo cô đi làm tuyệt dục?”

Rõ ràng đang tức giận, nhưng giọng hắn lại bình tĩnh quá mức.

Cô nháy mắt, tươi cười: “Chủ nhân không thích sao? Chỉ để chủ nhân coi tôi thật sự là chó mà chơi.”

Hắn nhắm mắt lại, chậm chạp vô lực bắt lấy đầu cô.

Đưa cô tới bệnh viện Liên gia kiểm tra một lượt, cô thật sự là đã phẫu thuật tuyệt dục, hơn nữa là làm ở bệnh viện nhỏ, bên trong tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, yêu cầu nằm viện nằm quan sát, bằng không rất có thể biến thành ung thư.

Đoạn thời gian này, Chiêm Triều Tông thường xuyên ở phòng khách bệnh viện suy nghĩ.

Hắn dò hỏi rất nhiều bác sĩ, không ai có thể làm nàng mang thai lần nữa.
Trầm mặc giằng co hơn hai tháng.
Sau khi cô xuất viện, lại tiếp tục bạo ngược, không ngừng đánh vào mặt với trên người cô, có lẽ là để hả giận, lực tay so với ban đầu tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Hắn tuy không nói gì, nhưng hắn hận cô, hận cô hại hắn vĩnh viễn không thể có con, bạo hành cô không thương tiếc, kể cả về sau có một tia hy vọng có con, cũng để lại tổn thương không thể xóa nhòa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#sm