Chương 1: Mới vậy đã cứng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tương Cầm

------------------------------------------------

"Ngày mai đi xem mắt nhớ mặc đẹp vào. Suốt ngày mặc không ra thể thống gì lại còn không son phấn, ra đường với cái mặt mộc thì làm gì có anh nào thích? Hai mươi hai không còn bé bỏng gì nữa, mẹ mà không sắp xếp chắc con định ở giá cả đời!"

Trong thang máy, mẹ lải nhải không ngừng quở trách Tống Khinh Khinh, lời nói chanh chua chói tai, Tống Khinh Khinh chỉ gật đầu ngoan ngoãn, trên mặt một tia gợn sóng cũng không có, sớm đã thành thói quen.

Đến tầng lầu, cửa thang máy mở ra, Tống Khinh Khinh mới có chút căng thẳng mấp máy môi, ánh mắt loé lên hướng ra phía ngoài nhìn.

Vừa vặn đụng phải Hàn Đình ra cửa vứt rác, chỉ mặc mỗi áo lót quần đùi, anh là giảng viên đại học dạy thể dục, vóc dáng cao to cùng ngũ quan kiên nghị, da cũng ngả màu nâu khỏe mạnh, cánh tay cường tráng cùng cơ ngực vạm vỡ, Tống Khinh Khinh nhìn lâu cũng cảm thấy nóng má.

Hai người ngang qua nhau, Hàn Đình cười với Tống Khinh Khinh, Tống Khinh Khinh gật đầu lễ phép một cái rồi đưa mắt nhìn xuống né tránh cái nhìn chòng chọc của Hàn Đình, nhưng không cẩn thận liếc thấy một cái túi to dưới háng anh, theo bản năng nín thở.

Hàn Đình vào thang máy, bà Tống thấy cửa thang máy đã đóng lại. Lập tức nói huyên thuyên: "Nhìn là biết chẳng phải người đàng hoàng, con tránh xa cái loại đầu đường xó chợ này ra. Sao con lại sống cạnh hạng người này, tối ngủ nhớ khoá cửa kĩ càng đấy"

"Anh ấy là giáo viên thể dục ở trường đại học A mẹ à." Tống Khinh Khinh thấp giọng trả lời, lấy chìa khóa mở cửa.

"Giáo viên thể dục?" Bà Tống nhíu mày lại, rõ ràng có chút kinh ngạc, tiếp đó lại không cam lòng nói thêm: "Giảng viên đại học thời nay tiêu chuẩn thấp vậy à, trông chẳng đàng hoàng chút nào! Nói chung là con tránh xa cái thằng đó ra!"

"Vâng ạ~" Tống Khinh Khinh không yên lòng gật đầu một cái.

Ngày cô vừa mới dọn tới, Hàn Đình nhiệt tình giúp cô dọn đồ nặng, cô mệt thở hồng hộc chỉ có thể mang lên từng cái thùng, Hàn Đình một tay có thể ôm ba thùng, cơ cánh tay hằn rõ gân, cô nhìn tim đập rộn lên đến khô miệng.

Hai người trò chuyện đơn giản mấy câu, công ty của cô có chuyện, liền vội vã chạy đi.

Sau cô và Hàn Đình cũng mấy lần gặp mặt, mỗi lần thấy ánh mắt chằm chằm của anh, cùng thân hình khôi ngô cao lớn, tim cô sẽ đập rộn lên, muốn cảm ơn anh giúp đỡ, mời anh ăn bữa cơm, lại có chút sợ hãi khi ở một mình với anh.

Cô từ nhỏ đến lớn nổi tiếng là cô gái ngoan ngoãn, nam sinh không thể tiếp xúc, yêu lại càng chưa từng.

Hồi học cấp hai, cấp ba, mẹ thường chỉ mặt răn dạy cô, đi học dám lén yêu đương, sẽ chặt đứt chân cô.

Lên đại học ngược lại có mấy người theo đuổi, có điều đều không vừa mắt mẹ, bà nói con gái yêu nhiều mất giá, đợi sau khi tốt nghiệp, nữ sinh thanh thuần mới được ưa chuộng.

Cô quen là đứa con ngoan ngoãn vâng lời mẹ, cũng quen nghe lời của mẹ để tránh bị đánh chửi.

Tốt nghiệp đại học đi làm, mẹ bảo cô chú ý nhiều người bên cạnh có tương lai xán lạn hay không, bảo cô để ý nhiều. Cô tốt nghiệp trường múa dạy bọn nhỏ khiêu vũ, hoàn cảnh làm việc bây giờ không có người khác giới vừa độc thân vừa ưng mắt mẹ.

Mẹ lo lắng phải nhờ quan hệ, tìm người giới thiệu cho cô xem mắt.

"Mặc dù đằng trai lương không cao nhưng bố mẹ buôn bán tích được nhiều tiền. Ông bà nhà bên đó là người quyết định chi tiêu, họ rất muốn được bế cháu trai. Nếu mai người ta hỏi lấy nhau xong định khi nào có con, con đừng có nói là chưa muốn có con vội nhé..."

Một đêm, Tống Khinh Khinh đều nghe mẹ dặn dò các chuyện chú ý ngày mai, đã sớm chết lặng, nhưng vẫn gật đầu một cách máy móc.

Đêm khuya, mẹ cuối cùng ngủ, Tống Khinh Khinh luôn luôn thuận theo, nhớ tới buổi xem mắt ngày mai mà phiền lòng không thôi.

Lặng lẽ đứng dậy mặc áo choàng mỏng, Tống Khinh Khinh bước ra hành lang dài ngoài cửa hóng gió.

Từ nhỏ đến lớn cô quen nghe lời mẹ, hình như cho tới bây giờ cũng không tự có chính kiến? Lần này cô không muốn đi xem mắt, nhưng mỗi lần lấy hết dũng khí, lời đến khóe miệng, cũng không dám nói ra.

Dựa vào lan can ở hành lang dài, cô khe khẽ thở dài, nếu có thể vì chính mình sống một lần tốt biết bao.

"Muộn vậy vẫn chưa ngủ, có tâm sự à?"

Tống Khinh Khinh theo tiếng động nhìn đến, là Hàn Đình đang đi tới, trong tay cầm lon rượu thần sắc như thường. Đập vào mặt là mùi hormone phái nam, làm Tống Khinh Khinh hơi không thích ứng.

"Không có~ trong nhà nóng nên em ra đây hóng gió một lát~"

Hàn Đình đến gần đứng sóng vai với Tống Khinh Khinh, lúc giơ tay uống rượu, cánh tay cường tráng như có như không chạm vào cánh tay mảnh khảnh của Tống Khinh Khinh, mang theo chút xúc cảm tê ngứa.

"Em năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa?" Hàn Đình hỏi thẳng.

Tống Khinh Khinh có chút kinh ngạc nghi hoặc, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời: "Em hai mươi hai, không có bạn trai."

Hàn Đình cười tủm tỉm gật đầu, xoay người dựa nghiêng vào lan can, Tống Khinh Khinh ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Đình, anh nghiêng người, mình còn chưa đến bả vai anh, vóc dáng phải cao bao nhiêu a?

"Làm ngụm không? Trông em có vẻ có tâm sự, uống vài ngụm sẽ ngủ ngon hơn." Hàn Đình ngược lại không khách khí, trực tiếp đem rượu mình đã uống cho Tống Khinh Khinh.

Do dự chốc lát, Tống Khinh Khinh vẫn đưa tay nhận lấy.

Cô không uống rượu, cho dù là rượu trái cây điều chế hay rượu các loại. Nếu không phải Hàn Đình chủ động đưa cho cô, cô nghĩ cô đời này hẳn cũng không nghĩ đến uống rượu giải sầu.

Như là hạ quyết tâm, Tống Khinh Khinh ngửa đầu trực tiếp ực một ngụm lớn, lại bị vị rượu kì quái làm sặc đến chảy nước mắt, rượu cũng từ miệng phun ra, theo khóe miệng chảy tới cần cổ trắng ngần, ngay cả bộ quần áo trên ngực cũng ướt một mảnh.

"Miệng bé quá bị sặc hả." Hàn Đình giọng ân cần.

Tống Khinh Khinh một tay hơi loạn lau đi vết rượu trên ngực, quần áo bị lôi kéo, rãnh giữa hai vú đầy đặn mê người như ẩn như hiện.

"Để anh giúp."

Thanh âm trên đỉnh đầu có hơi chút khàn khàn, Tống Khinh Khinh dừng lại, kinh ngạc ngước lên nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Hàn Đình.

Mắt thấy bàn tay anh đưa đến trước ngực mình, Tống Khinh Khinh hoảng sợ không dám động, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trực giác của phụ nữ, để cho cô mới vừa dọn tới, cùng Hàn Đình đối mặt một lúc, liền có cảm giác anh nhìn mình bằng ánh mắt trần truồng không che giấu chút nào, như là đối với cô có mưu đồ.

Nhưng làm sao cũng chưa từng nghĩ, anh sẽ gan lớn như vậy, cái này coi như là quá bỉ ổi đi?

Tống Khinh Khinh đầu óc trống rỗng, đang không biết nên chạy hay là nên kêu, lại thấy Hàn Đình đưa tay cầm rượu trong tay cô.

...

Hoá ra là do cô nghĩ linh tinh, Tống Khinh Khinh đỏ mặt lan đến tai.

"Đỏ mặt? Em nghĩ gì mà đỏ mặt?" Hàn Đình cúi người đến gần sát má cô, đập vào mặt là hormone nam bay tới, làm cho nhịp tim cô trong nhánh mắt gia tăng không ngừng.

"Em chẳng nghĩ gì hết, em... Em đi ngủ đây~" Tống Khinh Khinh một em gái trở về nhà.

Người dựa ở cửa phòng, tim vẫn bịch bịch nhảy loạn, giống như là muốn từ ngực nhảy ra.

Người đàn ông ở hành lang cười mãn nguyện, môi chạm nhẹ nơi vừa uống, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu, lon bị anh nắm trong tay đè dẹp, ném chính xác đến thùng rác trong hành lang.

Bàn tay xoa xoa hạ bộ có chút cương cứng, người đàn ông lẩm bẩm: "Yếu quá đấy, mới vậy đã cứng rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro