Chương 8: Liếm ngực và cô bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tương Cầm

---------------------------------------------------------------

Đối mặt với sự quấy rầy của anh, cô càng cảm thấy khẩn trương cùng cảm giác hưng phấn mơ hồ khó tả.

Loại cảm giác này khiến cô thực sự sợ hãi, cô không thể không nghe lời mẹ, nếu muốn sống chung cùng Chương Gia Đống, tất nhiên cũng không thể dây dưa không rõ cùng Hàn Đình.

"Em...Em không thích! Anh làm vậy quá...quá bỉ ổi! Là quấy rối..." Tống Khinh Khinh ấp a ấp úng, giọng nói cũng mềm mềm mại mại, không hề có khí thế, ngược lại giống ve vãn mắng yêu.

Cô nói những lời này vô cùng thiếu tự tin, cả buổi cũng không dám nhìn Hàn Đình.

"Thì sao chứ? Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn quấy rầy em, hôn cổ em, liếm ngực em, uống nước từ tiểu huyệt của em. Hay là em báo cảnh sát đi, vậy thì anh mới bó tay chịu chết."

Giọng nói của Hàn Đình trầm thấp, vừa thô lỗ vừa hạ lưu, nghe vậy hai vú của Tống Khinh Khinh trướng đau, theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Hô hấp của Tống Khinh Khinh dồn dập, ánh mắt không có tiêu cự, liếc xuống liền có thể thấy hạ bộ đã căng thành lều vải của Hàn Đình, nhìn lên liền có thể thấy gương mặt cùng cơ ngực rắn chắc của anh, chỉ có thể hốt hoảng quay mặt đi.

Nhưng lại bị Hàn Đình giữ cằm, nhẹ nhàng kéo cô lại, Hàn Đình nghiêng người, cánh môi dán vào sườn mặt cô.

Giọng nói của anh khàn khàn: "Em thấy sao? Báo cảnh sát bắt anh đi, chứ không thì anh không cầm lòng được suy nghĩ muốn quấy rầy em, liếm cổ em, liếm tiểu huyệt  xinh xắn của em, đưa lưỡi vào trong khe huyệt của em..."

"Anh...Anh đừng nói nữa..." Ngực Tống Khinh Khinh căng tới không chịu được, chỉ cần nghe anh nói những lời này, đã không nhịn được, nếu anh làm thật, chỉ sợ cô sẽ trở thành dâm phụ, mặc anh đòi hỏi.

"Cho em đi đi~~ được không? Hôm nay em... Hôm nay em có lịch dạy." Thanh âm của Tống Khinh Khinh mềm mại, nếu không nghĩ ra biện pháp để rời đi, ngực của cô căng như vậy, e rằng sẽ giống như tối hôm qua, chảy sữa.

Trong lời nói của Tống Khinh Khinh đã mang tiếng thở dốc, Hàn Đình cũng biết cô gái nhỏ này, quả thực không thể thoát khỏi sự khiêu khích, dựa vào phản ứng của cô, sớm muộn cũng trở thành người của anh.

Hàn Đình không muốn doạ sợ cô ngay bây giờ, buông tay ra, cười lưu manh nói: "Hôn anh thì anh cho em đi."

"Anh..." Tống Khinh Khinh thật đúng là chưa từng gặp qua người nào vô lại như vậy, đôi mắt to trợn tròn nhìn Hàn Đình, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

Buông xuống ngượng ngùng, vì để sớm thoát thân, không thể làm gì khác hơn là nhón chân, bàn tay nhỏ bé vịn ở vai anh, ngửa đầu đặt một nụ hôn như chuồn chuồn nước trên cằm của anh.

Cánh môi vừa rời đi, gót chân còn chưa chạm đất, bàn tay Hàn Đình đột nhiên giữa gáy của cô, xuyên qua mái tóc, cúi người trực tiếp hôn xuống, đầu lưỡi tiến quân thần tốc cạy mở hàm răng của cô, tiến vào khoang miệng thơm mềm.

Đầu lưỡi thô dày trực tiếp quấn lấy lưỡi của cô, linh hoạt quét qua mỗi chỗ thịt mềm trong miệng, hai người trao đổi nước bọt, nước bọt dọc theo khoé miệng chảy xuống.

Tống Khinh Khinh đã bị doạ ngốc, trong lúc nhất thời quên giãy giụa, mặc cho anh điên cuồng chiếm lấy.

Đợi anh buông ra, đưa lưỡi liếm khoé miệng dính nước miếng của cô, cảm giác tê dại, mới khiến cho cô hoàn hồn. 

"Lưu...lưu manh!" Tống Khinh Khinh thở dốc không dứt, Hàn Đình rút tay ra, cô suýt nữa đứng không vững.

Hàn Đình nhún vai, không tranh cãi, cười tủm tỉm gật đầu một cái: "Em nói đúng!"

Đối mặt với Hàn Đình mặt dày mặt dạn mềm cứng không ăn, Tống Khinh Khinh quả thực cũng không có cách nào, nắm tay mấp máy môi, mềm mại hừ một tiếng, xoay người định đi.

"Từ từ đã, đưa điện thoại cho anh." Hàn Đình lên tiếng.

Tống Khinh Khinh giống như bị hạ cổ, thật sự ngừng lại, xoay người đưa điện thoại di động cho Hàn Đình.

Thấy anh mở Wechat của mình ra, muốn kết bạn, cô mới có phản ứng định giật lại.

Tay Hàn Đình giơ lên thật cao, Tống Khinh Khinh nhón chân lên, nhưng dù có nhảy lên cũng không với tới.

"Gì đây? Vẫn muốn được hôn? Ngoan một chút." Hàn Đình nói xong, cầm điện thoại của mình quét một chút, sau đó dùng di động của Tống Khinh Khinh bấm số của bản thân, sau đó trả lại điện thoại cho cô.

"Dạy xong nhớ về sớm nhé!"

Đây là lời Hàn Đình nói vào lúc cuối cùng cửa đóng lại khi Tống Khinh Khinh vào thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro