Chương 27 cô ấy là người của tao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ediror:mai
Sau khi Lục Dữ đưa Tạ Uyển Nhiên về nhà, ở trong nhà cô ngủ trọn một ngày, điện thoại cũng không mở, không biết là giận dỗi Tô Hưởng hay bực tức chính mình, sáng ngày thứ hai cô đang lười biếng nằm trên giường xem tivi, nghe thấy tiếng gõ cửa, ra xem , là Lục Dữ.

" cô giáo , gọi điện cho cô đều không gọi được....em em rất lo lắng cho cô nên em tới xem thế nào."Lục Dữ có chút ngượng ngùng cười.

Tạ Uyển Nhiên trong lòng có chút cảm động, tiểu tử này còn biết đến thăm cô, không giống tên tiểu tử Tô Hưởng chết bầm kia, không chút động tĩnh , cô nghiêm nhiên quên mất chuyện mình tắt máy.

Trót cho Lục Dữ một ly trà hoa quả, Tạ Uyển Nhiên hào phóng ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm, chưa được hồi lâu, nghe thấy tiếng chìa khóa chọc vào ổ khóa,cùm cụp một cái, cửa liền mở ra.

Tô Hưởng chợt đẩy cửa ra, thần sắc lo lắng nhìn thấy hai người trong nhà, nháy mắt cứng lại, khuôn mặt lập tức đen xuống, nhìn chằm chặp Lục Dữ.

Lục Dữ sửng sốt một chút bật thốt lên hô, \ "Tô Hưởng? \" sau đó lại cảm thấy không đúng, \ "sao mày lại có chìa khóa nhà cô Tạ?"

Tạ Uyển Nhiên kinh ngạc nhìn Tô Hưởng, cô không nghĩ tới Tô Hưởng sẽ trực tiếp trở về tìm cô, trong chốc lát cũng cười khanh khách.

Tô Hưởng trở tay đóng cửa lại, từng bước đi tới sô pha, hướng về phía Lục Dữ cười lạnh nói: " sao tao lại có chìa khóa nhà cô giáo à?là bởi vì tao là bạn trai của cô ấy, cô Tạ là nữ nhân của tao."

Lục Dữ hoàn toàn bối rối,bị lượng tin tức khổng lồ này khích thích đến não mở lớn.Tô Hưởng cũng không quản hắn nghĩ thế nào, đi tới trước mặt Tạ Uyển Nhiên liềm ôm lấy cô: "Uyển Uyển, em thật lo lắng cho ngươi. . . \ "

Tạ Uyển Nhiên bị cái ôm này của hắn, uất ức trong lòng lại dâng lên, núp ở trong ngực hắn khóc lên, Tô Hưởng tâm thương không dứt, hôn tóc của cô.

Lục Dữ ở bên cạnh ngây ngốc nhìn hai người, hắn thật không ngờ anh em tốt của mình cùng người mình thích ở bên nhau, cảm giác bản thân như một tên ngốc, cái gì cũng không biết.

Thật vất vả dỗ Tạ Uyển Nhiên ngừng khóc, Tô Hưởng ôm cô không buông, quay đầu sắc bén nhìn về phía Lục Dữ: " mày còn việc gì không?"

Tạ Uyển Nhiên nhanh kéo kéo tay áo của hắn: " em đừng như vậy, lúc ấy mau mà có Lục Dữ..."
Lôi Tô Hưởng ngồi xuống ghế sa lon, Tạ Uyển Nhiên đem chuyện đã xảy ra thuật lại một lần, thời điểm nói tới Trinh Khải dâm loạn cơ thể cô nhịn không được run lên, nắm đấm Tô Hưởng bóp đến chặt chẽ, lại đem Tạ Uyển Nhiên kéo vào trong lòng khẽ khàng an ủi.

Lục Dữ nhìn hai người trước mặt, trong lòng khổ sở một hồi, lẽ nào mình không còn hy vọng rồi sao?không ! hôm qua cô đã đáp ứng hắn suy nghĩ lại mà!nghĩ như vậy hắn liền tỉnh táo lại, ánh mắt hàm chứa khao khát hy vọng nhìn về phía Tạ Uyển Nhiên

"Cho nên cô giáo, người đem Lục Dữ.." Tô Hưởng nắm bả vai Tạ Uyển Nhiên, nhíu mày nhìn về phía Lục Dữ.

Tạ Uyển Nhiên nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Dữ, mặt đỏ gật đầu: \ "Ân. . . \ "

" vậy cô giáo có dự định gì đây?"Tô Hưởng vén tóc cô xuống tới khóe môi.

\ "cô. . . \ "

" cô giáo ,hôm qua người đã đồng ý sẽ suy nghĩ đến em mà." Lục Dữ ánh mắt lấp lánh nhìn Tạ Uyển Nhiên, " em thật lòng thích cô, hy vọng cô cho em một cơ hội."

Tạ Uyển Nhiên hiện tại đâm lao phải theo lao, ngay trước mặt Tô Hưởng muốn cô trả lời thế nào đây?Dường như. . . không mở miệng được...

Tô Hưởng híp mắt một cái, miệng kéo lên độ cong đẹp mắt: " cô giáo , cô có ý với Lục Dữ hửm?"

Tạ Uyển Nhiên há miệng, muốn phủ nhận, nhưng nhìn tới ánh mắt cầu khẩn của Lục Dữ lúc này, ma xui quỷ khiến lần nữa nói: " cô cũng không biết..."

Con ngươi Tô Hưởng lập tức trầm xuống, nếu hắn sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, hắn nhất định không theo cha mẹ về nhà, cuộc gọi hôm qua làm hắn hoảng hốt cả ngày, lập tức mua vé máy bay gần nhất trở về, nhưng may thay, chuyện không phát sinh tới tình huống xấu nhất, chí ít Tạ Uyển Nhiên không bị tổn thương, may mắn là Lục Dữ...

Đừng nhin Lục Dữ bình thường tính tình chính trực, hắn lúc này vẫn có chút nhỏ mọn, thấy Tạ Uyển Nhiên nói không biết, vậy đại biểu cô đối với hắn không phải hoàn toàn không có ý tứ?Lục Dữ lập tức tiếp tục dùng ánh mắt khát vọng nhìn Tạ Uyển Nhiên, tình ý dạt dào nói: " không sao, dù bao lâu em cũng sẽ đợi cô nghĩ rõ ràng, chỉ cần cô giáo cho em cơ hội , đừng trực tiếp từ chối em."
Tô Hưởng phảng phất như mới quen biết hắn quan sát hắn hồi lâu, không nghĩ tới tiểu tử này sẽ có lúc giả heo ăn thịt hổ, lại nhìn Tạ Uyển Nhiên rõ ràng có chút động tâm lại cố ý đè nén lại, hắn hừ mũi biểu thị khó chịu.

Hiện tại lực chú ý của Tạ Uyển Nhiên đều bị Lục Dữ hấp dẫn, làm sao nhận ra bất mãn của Tô Hưởng, cô đỏ mặt nói với Lục Dữ: " nói sau nhé , hôm nay em về trước nhé.."

Lục Dữ đáy mắt xẹt qua một chút ảm đạm, nghe lời đứng lên, nói tạm biệt, đi tới cửa lại quay người nhìn Tô Hưởng : "nếu mày không bảo vệ cô thật tốt, thì để tao làm." sau đó đạp cửa đi ra.

Tô Hưởng ngồi trên safa thần sắc hắc ám không rõ, đối với sự khiêu khích vừa rồi của Lục Dữ hắn có thể lập tức đánh trả, nhưng nghĩ tới lúc ấy bởi vì hắn không bên cạnh cii , Tạ Uyển Nhiên mới gặp chuyện ủy khuất như vậy, hắn không tránh khỏi tự trách.

Tạ Uyển Nhiên ngược lại bị câu cuối của Lục Dữ thấy có chút uất ức, nhìn vẻ mặt có chút lo lắng không yên, đẩy đẩy hắn hỏi: " sao vậy?"

Một tay Tô Hưởng nắm lấy tay co ôm vào lòng, dùng sức ôm chặt, khàn khàn mở miệng, \ "Xin lỗi. . . Đều là lỗi của em.."trong lòng hổ thẹn lại sợ hãi, ngược lại vượt hơn sự đố kỵ với Lục Dữ.

Tạ Uyển Nhiên dựa vào ngực hắn thật lâu mới lắc đầu: "không trách em..."những ủy khuất trước kia vì một cái ôm vừa vào nhà của hắn đã tan thành mây khói, trong lòng cô biết bản thân chỉ là giận chó đánh mèo, bởi vì hạ dược cô là Trịnh Khải , nếu không phải hắn hạ dược, cô chỉ mặc quần chữ T ấy sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi giận dỗi xong lại nhìn thấy bộ dạng áy náy tự trách mà dỗ dành cô, lòng cô có chút ngọt ngào, cảm giác được bảo vệ thật tốt, cô ôm lại hắn, từ từ nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro